Chương 2: [giang Hồ Chiến Tình Lục] Tuyệt Hồn - Chương 2

Tuyệt Hồn tâm trạng rất kém.

Trên thực tế, là phi thường kém.

Từ khi võ công càng lúc càng cao,đến nay, y cơ hồ lại càng không dễ dàng tha thứ cho bất cứ cái gì, phàm là người khiến y chướng mắt, tất cả đều cho một đao rồi nói sau.

Chính là, đối mặt với người trên giường, bộ dáng rõ ràng đã sốt cao đến hôn mê bất tỉnh lại còn nằm mộng, một mực khóc làm tiêu hao thể lực,khiến y thật sự bất đắc dĩ, muốn tìm một biện pháp dùng được cũng không có.

Dù đã suy yếu đến mức thể lực cũng không thể chịu nổi cơn sốt cao, lại còn sống chết không ngừng khóc,tiếng khóc nức nở nghẹn ngào làm cho Tuyệt Hồn hoài nghi hắn có thể hay không thở không được mà chết.

Phiền a!

Một đao chém hắn?! Hay là một chưởng đánh chết hắn?! (Nếu không thì chém hắn vài nhát thành thi đồng rồi ném đi cũng không sai a……)

Nhưng loại tình huống này là do chính mình tạo thành, cho dù nghĩ muốn đánh cũng là đánh chết chính y── hoặc chém chết bọn đại phu vô dụng này.

Tuyệt Hồn nét mặt ngưng trọng ngồi ở ngoài sảnh nhìn vài đại phu bận rộn qua lại, lúc lại bốc thuốc, lúc lại bắt mạch.

Liễu thiếu chủ! Y nhớ rõ tất cả đại phu nổi danh nhất thành Dương Châu đều nghẹn ngào gọi như thế.

Toàn bộ thành Dương Châu họ Liễu cũng có không ít người, nhưng được xưng hô”Liễu thiếu chủ “như thế này lại chỉ là nói đến một người.

Kia chẳng phải là Liễu Dục Hâm, đứa con Liễu gia -Dương Châu thủ phủ, thuở nhỏ đã không thể nghe mà tối được sủng ái sao.

…… Sớm biết như vậy y cũng không cần như vậy hao tâm tổn trí muốn tìm người đến.

Hắn căn bản không cần y lo lắng.

” ta!”

Quả thực là rất muốn cười to một tiếng! Chỉ tiếc y cười không nổi.

Trước mắt tiểu quỷ quả thực suy yếu đến mức làm cho người ta không dám tin. Mà người tạo ra cái cục diện này lại là y, suy nghĩ này làm y cảm thấy phiền muộn ngoài ý muốn.

” cái này, gia……” một danh y được tổng quản mời đến, lập tức bị Tuyệt Hồn xách đao gác ở trên cổ uy hiếp mà sợ hãi xoa xoa tay, chậm chạp không biết mở miệng nói như thế nào.

” a?!” tà tà nhướng mày, ánh mắt Tuyệt Hồn bắn tới, khiến hắn cũng đã bị dọa thẳng đến phát run, một chữ cũng nói không ra khỏi miệng.

Thấy thế, Tuyệt Hồn tâm tình vốn đã rất kém lại càng kém hơn.

” mẹ kiếp, ngươi bảo ta ở đây lãng phí thời gian a, ta đem các ngươi tìm đến không phải để các ngươi phát run!”y mất hứng mắng, càng làm cho một đám người bị dọa, chân mềm đến không thể nhúc nhích khỏi chỗ.

” là, là thiếu chủ……”đại phu phải đứng mũi chịu sào vẻ mặt đau khổ nói ra.

” lại làm sao vậy?”

Tối hôm qua hắn bị sốt cao khiến y không khỏi hoài nghi hắn có thể vì thế mà trở thành ngu ngốc hay không, buổi sáng hôm nay lại mất nước nghiêm trọng, vậy bây giờ, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?!

” hắn cần hảo hảo tĩnh dưỡng một hồi, chính là hắn một mực khóc, rất tiêu hao thể lực, cho nên nói muốn đem thiếu chủ đưa về nhà……”

Ô,thiếu chủ đáng thương, như thế nào lại bị ác nhân này ăn hiếp, lại hết lần này tới lần khác bọn họ cũng bị bắt buộc đợi ở biệt viện, như thế nào cũng vô pháp mật báo cho Liễu gia a!

Một đám đại phu tức giận mà không dám nói gì cúi đầu trừng mắt nhìn sàn nhà, lại không có gan đắc tội với Tuyệt Hồn.

Cho dù đau lòng Liễu Dục Hâm,nhưng là bọn họ càng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình a.

” hừ, ba ngày sau phải chữa cho tốt hắn.” Tuyệt Hồn bực bội nói.

” ba ngày?!” một đám đại phu đã qua tuổi năm mươi bắt đầu phẫn nộ.

Y cho bọn họ là thần tiên hạ phàm?!

Bệnh trạng này có thể trong vòng mười ngày trị tận gốc đã không sai rồi, còn muốn ba ngày?!

” ba ngày sau hắn nếu như vẫn là bộ dạng này, lão tử chém các ngươi.” Tuyệt Hồn bực bội vung đao, tiếng cắt vang lên, chiếc bàn tròn đã thành hai nửa, ầm ầm đổ xuống đất.

Nhìn thấy một màn này, cả đám đại phu nghẹn họng nhìn trân trối, cái gì cũng đều nói không ra lơì.

“là…… trong ba.ngày nhất định hảo…. ” lòng sinh bất bình cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Ô…… Ba ngày a…… Tranh thủ thời gian sai người về nhà đem trân dược phẩm tư tàng toàn bộ lấy ra dùng a…… Bằng không sẽ khó giữ được cái mạng già này,cho dù tìm diêm vương lão gia khóc cũng vô dụng.

Mang bộ mặt đau khổ, bọn họ lại đầu nhập trong hàng ngũ trị liệu.

Tuyệt Hồn bả đao đặt ở trong tay, kiểm tra lại ám khí trong túi,linh kiện trên người nhất định phải đủ để cho y ở trong lúc kích chiến có thể bảo vệ tánh mạng.

Gần đây giang hồ thật đúng là loạn, hại y động một chút lại phải bổ ngang dựng thẳng chém giết vài chục người, trên người y một lần nữa đầy thương tích, thật vất vả miệng vết thương mới thu nhỏ, giờ nhất định là lưu lại vết sẹo nghiêm trọng .

Gọi tổng quản tìm người thay bàn lớn, giao tấm ngân phiếu, điểm đầy bàn thức ăn, Tuyệt Hồn một mình bắt đầu ăn.

Y tại sao phải nôn nóng thành cái tình trạng này?

Bởi vì tiểu quỷ? Cái này căn bản không giống y a!

Mày rậm nhíu lại, Tuyệt Hồn tâm tình càng thêm ác liệt.

” Chết tiệt!” chửi bới một tiếng, khiến các đại phu liền sợ tới mức không ai dám thở mạnh một ngụm.

Ông trời phù hộ…… Tiểu tổ tông ngươi nhanh hảo đứng lên đi, tạm thời bất luận như thế nào mà tiểu tổ tông chết, bọn họ lo lắng tất cả đều được chôn cùng a…..

Ở đâu ra có kẻ xấu như vậy……

” thu hồi tạp niệm trong đầu các ngươi, chuyên tâm cứu hắn, nếu không lão tử làm thịt các ngươi!”

Mới ai thán mà một bên sát tinh đã chửi ầm lên.

Ai…… Đầu năm nay làm đại phu mạng thực khổ.

  • Lạnh quá …… Liễu Dục Hâm không tự chủ được lôi kéo chăn mền trên người,thân thể đau đớn khiến hắn không thoải mái mà rên rỉ.

Ý thức không rõ bởi do thân thể không khỏe cùng sợ hãi trong tiềm thức hay không mà lông mày nhíu lại, nước mắt theo hai mắt nhắm chặt chảy xuống.

Hắn tiếng động này vừa phát ra, một đám đại phu trông gà hoá cuốc khẩn trương lấy tay bắt mạch, chườm lạnh a chườm lạnh, uy hắn uống nước a uy hắn uống nước, chỉ cầu hắn không cần phải tiếp tục rên rỉ, để tránh ngoại sảnh Tuyệt Hồn tiến đến mắng chửi cùng giết người.

” con mẹ nó, ta tìm các ngươi tới hữu dụng hay không a!” Tuyệt Hồn hùng hổ phá cửa mà vào, rất muốn một đao chém chết bọn họ.

” cái này, ta đây cũng không biết a……” Trần đại phu đau khổ hé ra nét mặt già nua, Lý đại phu thì là lao ra cửa đi bốc thuốc.

” liên quan gì tới ta, các ngươi mới là đại phu, nói với ta làm gì, nhanh xem hắn!” Tuyệt Hồn hổn hển rống người.

Y cũng không biết mình là ăn sai dược gì rồi, dù sao chính là tâm tình hỏng bét, nhất là sau khi nghe được tiểu quỷ kia như tiểu động vật mà rên rỉ, y hiện tại thầm nghĩ muốn đạp người.

Nhưng vào lúc này,Liễu Dục Hâm lại thống khổ trợn mắt, lúc sau nhìn đếnTuyệt Hồn , trên mặt hiển ra biểu tình rõ ràng là hoảng sợ vạn phần.

Không cần phải…… Vì cái gì y còn đang ở…… Thật đáng sợ……

Thân mình vô lực liền ngay cả thượng đẳng tàm ti trên người đều bị đẩy không ra, hắn chỉ có thể liều mạng co lại thân thể, yết hầu không ngừng phát ra tiếng thở dốc tràn đầy sợ hãi ngay cả chính hắn cũng không biết.

Thấy hắn sợ chính mình thành như vậy, Tuyệt Hồn lui một bước, vô ý thức đem đao chuyển qua sau lưng.

Liễu Dục Hâm thân thể gầy yếu,thể nhược nhiều bệnh, hắn thể trạng so với thiếu niên cùng trang lứa càng thêm gầy yếu, đã thế người Giang Nam vốn lại là văn nhược, làm cho Liễu Dục Hâm năm nay đã mười bảy tuổi thoạt nhìn so với Tuyệt Hồn mới chỉ vẻn vẹn mười lăm còn nhỏ hơn vài phần.

Hơn nữa hắn mục quang sợ hãi, thân hình gầy yếu run rẩy, ủy khuất bất lực khóc nức nở, khóc đến sưng đỏ đôi mắt…… Tuyệt Hồn lần đầu tiên có cảm giác tội lỗi không thể tha thứ cho chính mình.

Liễu Dục Hâm khóc cực kỳ mệt mỏi, nghẹn ngào làm hắn thở không nổi, thân thể đau đớn làm cho trước mắt hắn biến thành một màu đen, khó chịu mãnh liệt gián tiếp làm cho hắn càng khóc không ngừng.

Hắn cũng không phải là thích khóc, khách quan mà nói lúc ốm yếu hắn mới muốn khóc, so ra hắn càng ưa thích cười.

Chỉ là hoàn cảnh lạ lẫm lại có cả y khiến mọi thứ càng thêm đáng sợ , tâm lý sợ hãi đến cực đoan càng làm cho thân thể khó chịu ,ngoại trừ khóc ra, hắn căn bản không biết phương pháp nào khác có thể phát tiết sợ hãi trầm trọng trong lòng.

Trong lúc nhất thời, một loại tràng cảnh quỷ dị xuất hiện ở trong sương phòng.

Liễu Dục Hâm trên giường khóc đến chật vật, Tuyệt Hồn đứng lặng tại cửa phòng, sắc mặt xanh trắng trừng mắt nhìn người trên giường.

Sau nửa ngày,đại phu bên cạnh thấy hắn đều khóc đến sắc mặt trắng bệch, gấp đến độ giơ chân.

Nhất danh lão đại phu liều chết mở miệng:

” gia, thiếu chủ hắn rất sợ ngài, ngài có thể rời đi trước một lúc, để cho ta hảo hảo thay thiếu chủ xem bệnh a?”

Lời của hắn khiến Tuyệt Hồn thực buồn bực.

Lại nhìn bộ dáng thật sắp khóc đến muốn tắt thở , Tuyệt Hồn không nói một lời xoay người rời đi.

Thấy y đi, Liễu Dục Hâm sụt sịt cái mũi, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một chút thả lỏng.

Nước mắt lại trở lại trong hốc mắt , hắn nghi hoặc nhìn vài tên đại phu không quá lạ lẫm này .

Từ nhỏ đến lớn hắn cơ hồ đã nhìn qua tất cả danh y khắp thành Dương Châu, như thế nào nay lại thấy tất cả mọi người ở đây?!

Nhìn ra nghi hoặc của hắn, vài tên đại phu cười khổ, vội vàng phân công uy hắn uống thuốc.

Cái này muốn bọn họ như thế nào cùng thiếu chủ nói,là bọn họ đã bị giam lỏng gần ba ngày?!

  • Lạnh …… Lạnh quá……

Nửa đêm, Liễu Dục Hâm không biết lần thứ mấy bị lãnh mà tỉnh lại.

Hắn biết rõ đây là do bản thân cực độ suy yếu mà thành, nhưng vẫn là buồn khổ đến muốn khóc.

Nhớ…nhớ Dương, lúc trước chỉ cần Dương ở nhà, đều cùng hắn ngủ, sau đó dùng một loại công phu gọi là ” nội lực ” làm hắn toàn thân ấm áp.

Ai kêu hắn không hiểu sao sinh ra đã có cửu âm thể chất, thân là thân nam nhi còn có cửu âm gân mạch, đáng đời hắn vô dụng liền đến cả ở trong chăn có thả hỏa lô mà vẫn lãnh đến hàm răng cũng run lên.

Đều là quỷ đáng ghét kia làm hại! Bằng không hắn đã có thể tìm Tiểu Anh giúp hắn làm ấm người .

Dương vì hắn đặc biệt truyền cho Tiểu Anh một loại nội công, làm cho Tiểu Anh có thể tùy thời thay hắn khai thông gân mạch lạnh như băng ……

Mấy ngày nay khóc quá mệt mỏi, nhưng từ khi hắn phát hiện ra chỉ cần hắn vừa khóc,quỷ đáng ghét cũng không dám tới gần hắn nữa,vì thế hắn bức chính mình một mực khóc, khóc đến nước mắt chảy khô còn muốn cố gắng nghẹn ngào nức nở, để ngừa quỷ đáng ghét lại thương tổn hắn.

Đương nhiên, thông minh như hắn cũng chú ý tới người kia có chút không đúng.

Nhiều lần vụng trộm nhìn, thấy một người nam nhân một mực đối với quỷ đáng ghét cúi đầu xin lỗi, hắn lại nhìn thấy trong mắt y có xấu hổ cùng bất đắc dĩ, khi một đám đại phu nói chuyện với nhau hắn ngẫu nhiên vụng trộm đọc thần ngữ …… Hắn đại khái cũng biết cái này tám phần là trường ô long sự kiện.

Nói thật, thật sự là hắn vụng trộm chạy vào trong nhà của người khác [ Liễu Dục Hâm đến bây giờ còn không biết nơi mình đang ở chính là kỹ viện lớn nhất Dương Châu ], mình cũng muốn có trách nhiệm, nhưng là…… Hắn chính là sinh khí với quỷ đáng ghét đã ăn hiếp hắn a!

Cho nên hắn liều mạng khóc, vừa thấy được quỷ đáng ghét vào phòng sẽ khóc, khóc khiến y chỉ có thể đứng ở cửa phòng trừng hắn, sau đó lại bất đắc dĩ ly khai.

Tâm tính phi thường muốn trả thù , cũng không phải muốn gây khó dễ cho bản thân, nhưng hắn như thế nào cũng nuốt không trôi cơn tức này.

Ai kêu y khi dễ mà hắn đánh không lại y, còn đối với hắn làm ra chuyện như vậy……

Thiên phú của người làm ăn đã thay hắn tính toán tinh tường hết thảy từ đầu đến cuối lợi – hại, được -mất, hắn không hiểu hết con người Tuyệt Hồn, cũng bởi vậy cho tới bây giờ, đối Tuyệt Hồn ngoại trừ e ngại bên ngoài, cũng chỉ có chán ghét ── cái này suy cho cùng cũng là do Liễu Dục Hâm từ nhỏ thường bởi vì bệnh nặng quấn thân không rời, lại thêm thế giới của hắn chỉ có một mảnh yên tĩnh, bị bảo vệ quá tốt, khiến cho tình cảm của hắn rất đơn thuần, căn bản không hiểu cái gì căm hận,…… cho dù có phản cảm, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là chán ghét ── cái này chính là cảm giác Tuyệt Hồn cho hắn, trước đây, hắn tối bài xích cũng chỉ bất quá là ” không thích ” mà thôi.

Ngô, lạnh quá…… Đáng ghét chết đi!

Hướng trong chăn rụt co lại,Liễu Dục Hâm cố gắng để thân thể của mình không cần phải lạnh như vậy.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp cầm lấy hai tay lạnh như băng.

Liễu Dục hâm ngẩn người, buồn bực từ trong chăn nhô đầu ra, thử trong bóng đêm phân biệt rõ người đến.

Ba giây sau, hắn sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc.

quỷ đáng ghét?! Ô…… Nước mắt của hắn đâu?!

Liễu Dục Hâm thử nghĩ rút tay của mình về, một mặt cố gắng bức ra nước mắt.

Tuyệt Hồn nhíu mày, sắc mặt trong bóng đêm càng trở nên âm trầm, y chỉ là muốn vào phòng xác định xem thính lực của mình có hay không sai, bằng không như thế nào một mực nghe thấy tiếng hàm răng va chạm kỳ quái, ai biết lại thấy tiểu quỷ này tay lạnh như vậy,phảng phất dường như ở trong băng thiên tuyết địa chờ đợi một canh giờ, hiện tại mới là đầu thu a!

Đưa tay thăm dò vào ổ chăn, Tuyệt Hồn sắc mặt càng xấu.

Chết tiệt, ổ chăn ấm áp chẳng khác cái hỏa lô, duy nhất lạnh buốt cũng chỉ có thân thể tiểu quỷ này.

Y muốn làm gì? Liễu Dục Hâm sợ hãi đẩy ra bàn tay đ ang để trong ổ chăn của y, ảo não sức lực của chính mình làm nhất thời nửa khắc khóc không được.

Tuyệt Hồn tay bị đẩy ra , kiềm chế bản thân xúc động muốn đánh người.

Không thể sinh khí, đừng có lại hại hắn khóc…… Y nỗ lực dưới đáy lòng lặp lại lời nhắc nhở.

Ngồi ở bên giường, cầm tay Liễu Dục Hâm , không cho hắn chui vào trong giường.

Buông ra a…… Đáng ghét chết đi! Liễu Dục Hâm hạ quyết tâm nếu như Tuyệt Hồn còn dám tới gần hắn, hắn nhất định cắn y!

Phòng bị nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Tuyệt Hồn, thẳng đến một cổ nhiệt lưu theo cổ tay đang bị chế trụ truyền đến ngực,chạy dọc theo kinh mạch, hắn mới giật mình sững sờ,thoáng buông lỏng thân mình căng cứng ……

Y…… Cùng Dương đồng dạng lại giúp hắn?!

” tiểu quỷ, ngươi nên ngủ……” lời nói nói đến một nửa, đột nhiên nhớ tới Liễu Dục Hâm nghe không được, Tuyệt Hồn đem lời nói nuốt trở lại trong bụng, tay kia kéo chăn vì Liễu Dục Hâm giãy dụa mà trượt xuống,khiến chiếc mền trùm hẳn lên người hắn.

” ngô!” Liễu Dục Hâm bị chăn bông ngập đầu, tân tân khổ khổ mới hô hấp đựơc không khí mới mẻ.

Thấy hắn bộ dáng chật vật, Tuyệt Hồn nhịn không được muốn cười.

Mới nghĩ vỗ vỗ đầu của hắn, cánh tay lại truyền đến một hồi đau đớn.

Hắn cắn y?

Trong đầu đột nhiên hiện lên tin tức này, Tuyệt Hồn vội vàng thu về bản năng phản chấn nội lực, để tránh chấn vỡ hàm răng trắng khỏe mạnh của Liễu Dục Hâm.

Bởi vì hắn mà động tác nhất thời bối rối, Liễu Dục Hâm theo phản xạ cắn người để phản kháng, ở trong miệng thấy mùi máu tươi, mới chậm rãi buông lỏng lực đạo.

Y để cho hắn cắn?! Không có đánh hắn…… Đáy lòng như dây cung căng cứng có chút nới lỏng,cảm giác mỏi mệt bắt đầu xâm chiếm hắn.

” tiểu quỷ, ngươi nên nhả ra.” Tuyệt Hồn khẽ nói.

Cắn người là phương pháp công kích ngu xuẩn nhất, bởi vì nếu như đối phương khẽ động cơ thể, rất khả năng hàm răng đều bị kéo đi.

Mắt phải sắc bén trong bóng đêm nhìn đến khuôn mặt nho nhỏ của Liễu Dục Hâm, phát hiện hắn mặc dù con mắt đều đã nhắm lại nhưng vẫn đang cố chấp cắn tay trái y không chịu buông ra.

Con bà nó, cắn cánh tay của y ngủ?! Tiểu quỷ này là ngủ đến một nửa thói quen tốn hơi thừa lời? Tuyệt Hồn dưới đáy lòng chửi bới, thực sự lại không thể làm gì.

Ai kêu tiểu quỷ này quả thực yếu ớt đến như vậy, lúc trước y nhất thời phát hỏa dùng ba thành lực bắt lấy cổ tay phải của hắn, những đại phu Mông Cổ kia đã kêu y thiếu chút nữa bẻ gẫy xương cốt của hắn, còn làm bị thương gân mạch……chỉ ba thành công lực đã tạo thành thương tổn như vậy, y có thể phỏng chừng không sai biệt lắm nếu như mình chỉ tùy tiện nắm tay, cũng tuyệt đối đủ bẻ gẫy cần cổ mảnh khảnh kia……

Bỏ đi, hắn muốn cắn cho hắn cắn, dù sao cũng chỉ là một dấu răng, chảy chút máu cũng chết không được.

Khi Tuyệt Hồn cam chịu buông tha, mặc kệ hắn, thì Liễu Dục Hâm lại tự nhận là đang cắn ” bùa hộ mệnh “, rốt cục toàn thân ấm áp làm cho hắn tối nay cũng có thể hảo hảo ngủ một giấc.

  • Cho hắn ba phần nhan sắc, hắn lại muốn mở phường nhuộm!

Tiểu quỷ này có phải là muốn tạo phản rồi không?!

Tuyệt Hồn ảo não trừng người trên giường đang đùa giỡn y, lần đầu tiên trong đời giận đỏ mắt nhưng y lại ngay cả một sợi tóc của tên đầu sỏ gây nên đều không động đến được …… Giận nhưng không động đậy được, còn phải đưa cánh tay của mình cho người ta cắn.

” tiểu quỷ…… Ngươi đừng nghĩ không nhìn ta!” tay nâng lên cằm Liễu Dục Hâm, hắn lại chết cũng không nhả ra, Tuyệt Hồn đành phải nâng cánh tay lên.

Giờ phút này gương mặt tôn quý, mảnh mai, làm cho người ta trìu mến, Liễu gia tam thiếu gia đang nghiên cứu y lại phát hiện ra một biện pháp giải tỏa áp lực ── cắn người.

Bị bắt buộc ngẩng đầu, một đôi mắt to trong suốt, tất cả đều là vô tội.

Trong vài ngày,hắn buổi tối đều nhờ sự trợ giúp của Tuyệt Hồn mà chìm vào giấc ngủ, đồng thời cũng mấy lần cắn tay Tuyệt Hồn ngủ một giấc đến hừng đông, Liễu Dục Hâm đã không còn sợ y như vậy nữa.

Dựa theo suy nghĩ của y mà đưa ra kết luận, chuyện ngu xuẩn lúc trước tất cả đều bởi vì hiểu lầm, mà cá nhân còn rất áy náy, cho nên chẳng những đối với hắn luôn dễ dàng tha thứ , còn đặc biệt sợ nhìn thấy hắn hốc mắt hiện lệ…… Vô số lần thí nghiệm chứng thật suy đoán của hắn,quỷ đáng ghét tựa hồ không khiến người ta chán ghét như vậy.

” Giả vô tội cũng vô dụng! Uống dược!” Tuyệt Hồn tức giận mắng.

Y cảm giác mình như một khúc xương, hơn nữa còn là loại thịt kho tàu, bằng không tiểu quỷ này làm sao ba ngày thì hết hai ngày gặm cắn y đến cực kỳ cao hứng…… Thiên giết, trên người y hiện tại vết thương nhiều nhất đại khái chính là dấu răng, liền ngay cả đao kiếm đả thương cũng không nhiều bằng.

Liễu Dục Hâm cũng không cùng thân thể của mình gây khó dễ, bởi vậy hắn ngoan ngoãn nhả ra, để y rút cánh tay về, bản thân bưng lấy chén thuốc uống.

Xem ra tiểu quỷ này quả nhiên là cái ấm sắc thuốc, vài ngày xuống uống trên dưới không ít hơn trăm chén dược, nhưng hắn lại ngay cả lông mày cũng không nhăn dù chỉ một chút. Tuyệt Hồn để tâm tình phức tạp ở đáy lòng.

Tuy nhiên y cũng cảm thấy rất may mắn, tiểu quỷ không có hận hoặc là sợ y nữa, nhưng mà lại…… đem y trở thành cục xương thịt?!

Không phải là không có hoài nghi tiểu quỷ chỉ là muốn ăn vô tích bài cốt (*).., nhưng từ chân giò hầm, hạy đến bài cốt thang có cả thịt, tiểu quỷ liền nhìn cũng không nhìn, tiếp tục cố gắng cắn y.(mấy món đọc Qt mà chẳng hiểu j TT^TT)

Cái này xem như một cách trả thù?

Thuận tiện xoa một tầng thuốc mỡ lên vết dấu răng còn hiện tơ máu trên tay vừa mới được ra lò, Tuyệt Hồn bất đắc dĩ thở dài.

Một bàn tay không an phận theo cánh tay đầy vết ứ thanh như ẩn như hiện dưới ống tay áo mà dò xét(đọc câu này mà cảm giác Hâm nhi như sắc lang ấy), Tuyệt Hồn nhận mệnh đem tay phải đưa tới, mặc cho Liễu Dục Hâm tiếp tục cắn y.

Hắn là cố ý, hắn nhất định là cố ý khiến cho y có cảm giác thiếu nợ hắn…… Cầm chén thuốc đưa cho một đại phu mang đi, Tuyệt Hồn tức giận đưa mắt trừng mấy lão bất tử đại phu Mông Cổ nhìn có chút hả hê, khiến bọn họ chuyển sang e ngại, mới thỏa mản hừ nhẹ một tiếng.

Cánh tay phải đau đớn gia tăng mãnh liệt, Tuyệt Hồn bất mãn cúi xuống, nghiêng đầu nhìn Liễu Dục Hâm:

” không cần phải quá phận, cho ngươi cắn đã là không sai rồi, càng cắn càng dụng lực mạnh là có ý gì?”

” ngô ô!”mơ hồ phát ra âm thanh lẩm bẩm không rõ ràng, Liễu Dục Hâm cố gắng biểu đạt bất mãn của mình.

” ngươi là con chó nhỏ?” Tuyệt Hồn một phen nâng hắn lên, để hắn ngồi trên cánh tay trái, tay phải tiếp tục cho hắn cắn.

Liễu Dục Hâm hoảng sợ, vội vàng bắt lấy cổ áo Tuyệt Hồn để tránh cho chính mình ngã chết, sau đó lại càng thêm dụng lực cắn y.

Đáng giận! Muốn hù chết hắn a!

Nhíu mày cùng cặp mắt kháng nghị kia trừng nhau cả nửa ngày, Tuyệt Hồn rốt cục buông tha ý muốn câu thông.

Cùng tiểu quỷ này nói lí lẽ, được mới là lạ!

Trừng phạt không được lại giảng không nghe ── tiểu quỷ thật khó có thể câu thông.

Y hồn nhiên chưa phát giác ra trước khi nhận thức Liễu Dục Hâm, y mới là kẻ tối không thể giảng đạo lí, là tên chỉ biết suốt ngày chém giết.

Sai người cầm giấy đến, đem Liễu Dục Hâm đặt xuống ghế, Tuyệt Hồn muốn hắn trực tiếp viết.

“ được rồi, tiểu quỷ, thủ ngữ của ngươi ta căn bản xem không hiểu,vậy biết viết chữ?”

.Chữ viết đoan trang ngay thẳng, trong thanh tú lại chứa phiêu mạc dần hiện lên trên trang giấy.

Thanh thanh yết hầu, Tuyệt Hồn còn chưa kịp đặt câu hỏi. Mà hắn cuối cùng cũng tìm được phương pháp câu thông với y, khiến Liễu Dục Hâm thật cao hứng huy huy cái bút lông, liên tiếp nêu ra vấn đề:

Ngươi là ai?

Ta hiện tại ở nơi nào?

Tìm người dẫn ta về nhà được không?

Ngươi……

Tuyệt Hồn choáng váng nhìn nét bút lưu loát nghiêm chỉnh trên giấy với toàn dấu chấm hỏi, cuối cùng đành phải đoạt bút của hắn.

” ngươi là buồn bực lắm phải không? Muốn hỏi trước hết cũng phải để cho ta trả lời a!”

Liễu Dục Hâm lập tức gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào Tuyệt Hồn, nói rõ sẽ chờ y trả lời.

” ta là Tuyệt Hồn,” Tuyệt Hồn dừng một chút, xác định Liễu Dục Hâm thật chưa từng nghe qua ‘thanh danh’ chồng chất tội ác của y, mới tiếp tục nói,” ngươi bây giờ là ở tại Thải Linh lâu……”

Lời của y bị cắt đứt, bởi vì khuôn mặt Liễu Dục Hâm tràn đầy nghi hoặc, cầm lại bút lông hỏi ra ba cái vấn đề phi thường thiết thực ──

Thải Linh lâu ở chỗ nào? Còn đang ở Dương Châu? Là khách *?

” không, Thải Linh lâu là kỹ viện.’Tuyệt Hồn có chút ác ý trả lời.

Không như y sở liệu, Liễu Dục Hâm cả khuôn mặt hồng thấu.

Ta tại sao lại ở…… Hắn liền hai chữ kĩ viện đều không viết ra được, đối với một đệ tử nhà giàu chưa trải đời mà lại đơn giản thuần khiết như vậy mà nói, kỹ viện chính là kích thích điểm.

Ngươi như thế nào có thể đem ta đến loại địa phương này?

” ta nghĩ ngươi hiểu lầm, tiểu quỷ, là do ngươi tự mình đi tới, cho nên ta mới có thể đem ngươi trở thành…… một phần của nó,” nhìn Liễu Dục Hâm biểu tình vừa tức giận lại ủy khuất, Tuyệt Hồn cố tân trang thuyết pháp của bản thân, đơn giản là đem nam kĩ hai chữ này nuốt vào bụng,” cũng không phải là ta đem ngươi mang đến.” đây chính là từ ngữ tối văn nhã mà từ trước đến giờ y nói qua.

Nhưng rất rõ ràng, Liễu Dục Hâm không tiếp thụ săn sóc của y.

Bởi vì Liễu Dục Hâm thiếu chút nữa sinh khí khóc, mắt đỏ lên, rưng rưng đá Tuyệt Hồn một cước rồi nhảy khỏi ghế leo trở lại trên giường, dùng chăn bông đem mình cuộn lại thật kỹ càng, cự tuyệt cùng bất cứ kẻ nào câu thông.

Đạp y?! Tuyệt Hồn quả thực không thể tin được tiểu quỷ này lại kiêu ngạo như vậy.

Kinh ngạc nhìn thân ảnh Liễu Dục Hâm biến mất sau tấm bình phong,nhớ lại đã quá lâu không có người dám khiêu khích như thế khiến y nhất thời nửa khắc căn bản không cách nào phản ứng.

Dám đối y vừa đá vừa cắn còn có thể sống mà cáu kỉnh, thì chỉ có cái tiểu quỷ kì quái này.

Cười khổ, thong thả đi vào phòng trong, nhìn thấy một cái kén chăn bông, Tuyệt Hồn tại chỗ chăn bông hở ra vỗ vỗ, cái chăn nhúc nhích, sau đó có một cái chân duỗi ra, đạp y một cái, lại nhanh chóng lùi về.

” ngươi phải biết chuyện này không quan hệ……” tức giận, nhíu mày nghiên cứu đoàn chăn bông nửa ngày, Tuyệt Hồn rốt cục buông tha câu thông.

Dù sao chính là một cái chăn bông cũng không buồn chết người, mặc kệ hắn a.

(*): Món sườn ninh Vô Tích này là một món ăn nổi tiếng của Giang Tô (bờ biển phía Đông Trung Quốc), đồn rằng già trẻ đều thích, thịt nhừ xương mềm nhũn, bên ngoài đậm đà bên trong thơm mát, trong mặn có vị ngọt, vô cùng ngon miệng. Cách nấu cũng không khó, thậm chí mỗi lần có thể nấu nhiều, ăn thành nhiều bữa, càng ninh càng ngon, rất hợp với cơm nóng trong mùa thu đông.