Chương 96: MANG CỤC BÔNG RỜI NÚI!

“Lăng nhi sao vậy?”. Sau khi nghe được tiếng động, chân nhân bối rối hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ dùng khẩu hình tạo thành chữ - ghen, sau đó nhanh trí lảng sang chuyện khác. “Bất luận là võ công hay phong thái, Thiên Phong đều hơn Tần mỗ, không biết sư phụ thấy hắn thế nào?”

Đúng thế! Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trước bếp lò giận dữ đốt củi. Không những thích hồ ly tinh, mà còn không thích đại ca ta! Sư phụ gì chứ, sao có thể hướng về người ngoài như thế?

“Lòng hắn có quá nhiều vướng bận, trách nhiệm cũng nhiều”. Chân nhân nói. “Thua xa ngươi và… khụ khụ, sự ung dung của ngươi”

Thẩm tiểu thụ bĩu môi. Có gì đâu mà khụ, đừng tưởng rằng khụ là ta không biết ngươi đang nói ai!

Nói chung hồ ly tinh cực kì đáng ghét!

“Giang hồ rất lớn, phải có người đứng ra phụ trách”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thiên Phong tình nguyện gánh vác cả võ lâm, điểm này Tần mỗ cả đời cũng không làm được”

“Ta vẫn thích tính tình này của ngươi”. Chân nhân vuốt râu nói. “Vui vẻ cả đời, tiêu dao tự tại”

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng chạy vào bếp, ngậm ống tay áo Thẩm Thiên Lăng lắc lắc – đói rồi!

Thẩm Thiên Lăng xoa đầu nó, đứng dậy mang miếng thịt khô cuối cùng cắt vụn, bỏ vào nồi xào lên, dự định trộn với đậu nành cho nó.

Tiếng xoong nồi va vào nhau lách cách, mùi thơm chậm rãi lan ra khỏi bếp, chân nhân cười nói. “Lăng nhi thật hiểu ý, biết vi sư chưa ăn sáng”

Thẩm Thiên Lăng: …

Sư phụ ngươi nghĩ nhiều rồi.

Tiểu phượng hoàng đầy khát vọng được ăn, ngồi xổm trên bếp lò long lanh nhìn Thẩm tiểu thụ.

Một lớn một nhỏ đều chờ được ăn, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài xúc ra phân nửa thịt khô, cực kì tiết kiệm!

“Chíp!”. Cục Bông nghiêng đầu, dùng ánh mắt bày tỏ sự khó hiểu của mình.

“Ngoan”. Thẩm Thiên Lăng lấy ra đậu nành đã nấu trước một đêm, bỏ vào nồi trộn lên, xúc ra tô đặt xuống đất. “Ăn đi”

“Chíp chíp!”. Cục Bông nhìn nửa tô thịt khô xào còn lại, rướn cổ ra sức kêu!

Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giáo dục. “Cái này không phải cho ngươi”

Tiểu phượng hoàng dùng vẻ mặt cực kì MOE nhìn hắn!

“Thật sự không được”. Thẩm Thiên Lăng cho nó một ít rau xanh. “Nghe lời, ngươi cần giảm béo”

“… Chíp”. Tiểu phượng hoàng không vui, dùng móng vuốt đá cái tô một chút.

“Vậy thì đừng ăn”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt vô cảm, lấy tô cất vào tủ! Cực kì vô tình!

“Chíp!!”. Tiểu phượng hoàng cực kì suy sụp, xoè cánh nhào vào chân hắn – muốn ăn!

Thẩm Thiên Lăng không quan tâm tới nó, cho hành vào dầu, xào thức ăn.

“Chíp chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngậm vạt áo hắn.

Thẩm Thiên Lăng vẫn không nhìn.

Tiểu phượng hoàng đau lòng không gì sánh được, ngồi xổm thành một cục trên đống củi. “Chíp!”

Thẩm Thiên Lăng múc đồ xào ra.

Cục Bông cúi đầu, dùng móng trái đá móng phải, đôi mắt hạt đậu rất uỷ khuất!

Thẩm Thiên Lăng bị bộ dạng của nó chọc cười.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngước đầu nhìn hắn.

“Sau này không được quậy nữa”. Thẩm Thiên Lăng bưng đậu nành trong tủ ra.

“Chíp!!”. Cục Bông nhào vào lòng hắn, cọ cọ làm nũng.

“Ăn đi”. Thẩm Thiên Lăng đặt Cục Bông và tô đậu nành xuống cửa, rửa tay nấu canh rồi bưng ra ngoài.

Tiểu phượng hoàng ăn xong, cũng nhảy theo ra ngoài.

“Không có nhiều nguyên liệu, sư phụ đừng chê nhé”. Thẩm Thiên Lăng rất ngoan ngoãn.

Chân nhân ăn một miếng, đáy mắt lập tức tràn đầy kinh ngạc, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ khen. “Tiểu tử ngươi thật may mắn”

Tần cung chủ cong khoé miệng. “Đương nhiên, Lăng nhi vừa đẹp vừa giỏi giang, có thể lấy được hắn là phúc ba đời của Tần mỗ”

Chân nhân giơ ngón cái lên. “Thật là một đôi thần tiên quyến lữ”

Tần Thiếu Vũ cười nói. “Quá khen quá khen, ta cũng thấy vậy, mà mọi người ai cũng nói vậy”

Thẩm Thiên Lăng vô lực đỡ trán. “Các ngươi diễn lố quá rồi”. Kỹ xảo biểu diễn kiểu này còn có thể khoa trương hơn nữa không!

Chân nhân: …

Tần cung chủ: …

Tiểu phượng hoàng: Chíp!

“Mau ăn cơm đi”. Thẩm Thiên Lăng xoay người vào bếp. “Ta đi hấp vài cái bánh bao”

Tiểu phượng hoàng lúc lắc theo sau.

Chân nhân nháy mắt với Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ thức thời theo vào bếp.

Cục Bông ngồi xổm trên đống củi, há mỏ ngáp – ăn xong thì buồn ngủ!

“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau.

“Đừng làm rộn”. Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ tay hắn. “Mau ra bàn bạc chính sự với sư phụ đi”

“Những lời lúc nãy là sư phụ nói”. Tần thiếu hiệp vô sỉ trốn tránh trách nhiệm. “Không liên quan tới ta!”

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn hắn. “Coi chừng sư phụ nghe được sẽ đánh ngươi”

“Là sự thật mà”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn. “Chân nhân sợ ngươi nghe được chuyện hắn thích Ngâm Vô Sương sẽ tức giận, nên mới nói mấy câu êm tai để dỗ dành ngươi”

Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ nói. “Ta đâu có ngốc như thế”

Có đôi khi rất ngốc nha… Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng đội vào nửa cái vỏ trứng, nhìn rất hăng hái.

“Nếu bàn về võ công và năng lực, ta quả thật không bằng Ngâm Vô Sương”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cũng không phải chuyện mất mặt gì, sư phụ là người tập võ, đánh đồng ngươi cùng hắn là chuyện bình thường”

“Ngươi không cần biết võ công”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Hai ta có một người biết võ là được rồi”

Thẩm Thiên Lăng nhét vào miệng hắn một viên thịt. “Ừ”

“Chíp!”. Cục Bông há mỏ, bày tỏ một chút khát vọng.

“Ngâm Vô Sương nhất định không biết nấu cơm chiên thịt khô, cũng không biết may vá cho ta”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng Thẩm Thiên Lăng. “Ôm cũng không thoải mái như Lăng nhi”

“Im miệng”. Thẩm Thiên Lăng vỗ vào đầu hắn một cái.

Cục Bông dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Ra ngoài với sư phụ đi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta lập tức sẽ nấu xong”

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ hôn lên mặt Thẩm Thiên Lăng một cái.

Vợ mình thật ngoan!

Sau khi ăn xong điểm tâm, Cục Bông nằm sấp trên người phượng hoàng lớn ngủ gật, Tần Thiếu Vũ và chân nhân bàn chuyện rời khỏi núi ở ngoài sân.

Thẩm Thiên Lăng rót trà nhài, yên lặng ngồi một bên nghe.

“Cất kĩ cái này”. Chân nhân đưa qua một cái còi bằng ngọc màu xanh. “Lễ vật bái sư tặng cho Lăng nhi”

“Cái gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ cầm trong tay, cảm giác hơi ấm ấm.

“Có thể gọi phượng hoàng tới”. Chân nhân nói.

Trong mắt Tần Thiếu Vũ hơi chần chờ. “Ý sư phụ là?”

“Dù ta không quan tâm đến chuyện giang hồ, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong giang hồ”. Chân nhân nói. “Phượng hoàng là thần của chim muông, lần này cho các ngươi mượn đi đối phó chim báo tang”

“Đa tạ sư phụ”. Tần Thiếu Vũ vui mừng quá đỗi.

Phượng hoàng lớn ngẩng đầu kêu vang một tiếng, vọng lại từng trận trong khe núi.

“Chíp!”. Nét mặt tiểu phượng hoàng cũng rất nghiêm túc, ánh mắt hạt đậu tràn ngập sức chiến đấu, dáng đứng cực kì thẳng!

“Ngươi đừng mơ nữa”. Thẩm Thiên Lăng ôm nó vào lòng, vuốt ve lông tơ trên đầu nó.

“… Chíp”. Cục Bông nằm yên cho hắn sờ, thấy cực kì thoải mái!

“Ta cũng ra khỏi núi với ngươi và Lăng nhi, có điều sẽ không lộ diện”. Chân nhân nói. “Già rồi, không muốn giao thiệp với con cháu hậu bối”

“Vâng”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta và Lăng nhi sẽ ra khỏi núi trước, tìm một chỗ yên tĩnh cho sư phụ ở”

“Nếu đã quyết định thì đừng chậm trễ”. Chân nhân nói. “Hôm nay ta ở lại chữa thương cho ngươi, lọc sạch khí bẩn trong người ngươi ra”

“Đa tạ sư phụ!”. Tần Thiếu Vũ còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Thiên Lăng đã vui mừng trước.

Chân nhân nhìn hắn cười. “Đúng là thiên vị tướng công nhà mình”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ bóp bóp mặt hắn, đáy mắt đầy dịu dàng.

Buổi trưa, Thẩm Thiên Lăng lim dim trong sân, Tần Thiếu Vũ và chân nhân ở trong phòng bức độc.

“Cởi áo ra”. Chân nhân vừa mài thuốc vừa nói.

Nét mặt Tần Thiếu Vũ hơi cứng lại.

“Còn chờ gì nữa?”. Chân nhân giục. “Mau lên, nếu không nước thuốc sẽ mất tác dụng”

Tần cung chủ không thể làm gì khác hơn là cởi áo.

Trên bờ vai đầy cơ bắp, ngoại trừ vết sẹo do chim báo tang gây ra, còn có vết cào và dấu hôn của Thẩm tiểu thụ, nhìn vừa mập mờ vừa nóng bỏng, quả thật cực kì phóng túng!

Chân nhân: …

“Khụ khụ”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh ho khan.

Chân nhân: …

Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn mà nói. “Tuổi trẻ nhiệt huyết, sư phụ chê cười rồi”

Chân nhân nhìn dấu hôn trên bụng hắn, thấy hơi choáng váng.

Thế giới của người trẻ tuổi thật là…

“Hiện tại có thể bắt đầu được chưa?”. Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

Chân nhân vô lực phất tay. “Ngồi đi!”

Tần Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Sớm biết vậy thì tối qua đã kiềm chế một chút.

“Chíp!”. Dưới tàng cây bên ngoài, Cục Bông đang nhảy tới nhảy lui trên bụng Thẩm Thiên Lăng.

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng ôm nó lên. “Ra chơi với ca ca đi!”

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng vừa hoạt bát vừa đáng yêu, cực kì vô tư!

Thẩm Thiên Lăng thở dài, dùng ngón tay chọt chọt nó.

Thật không nỡ rời khỏi thôn này, nhưng không đi không được.

“Sau này chúng ta không thể ở đây nữa”. Thẩm Thiên Lăng nhéo móng vuốt của Cục Bông. “Phải về đến chốn giang hồ hỗn loạn và hiểm ác”

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ôm ngón tay hắn lắc lắc.

“Còn phải đối mặt với một con hồ ly tinh”. Thẩm tiểu thụ híp mắt lại.

Tiểu phượng hoàng cũng học theo mà híp mắt lại.

“Không chừng lúc chúng ta trở về, Ngâm Vô Sương đã lập gia đình rồi?”. Thẩm Thiên Lăng tưởng tượng một chút.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng đối diện với hắn.

“Nếu là vậy thì thật tốt”. Thẩm Thiên Lăng cảm thấy rất thoả mãn.

Cục Bông gật đầu theo hắn.

“Có điều có thể gặp được đại ca cũng tốt”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta không ở đó, hắn nhất định rất lo lắng”. Còn có Hoa Đường và Triệu Ngũ, còn có mọi người ở Truy Ảnh cung.

Ra ngoài là có thể gặp lại bọn họ, đây là thứ duy nhất đáng mong đợi.

Thẩm Thiên Lăng nằm trên võng, lắc lư phơi nắng.

Có nội lực của chân nhân, độc trong người Tần Thiếu Vũ rất nhanh được bức ra bảy tám phần. Hơn nữa mỗi ngày Thẩm Thiên Lăng đều cẩn thận giúp hắn sắc thuốc, cho nên chỉ bảy ngày sau, hai người đã từ giã mọi người trong thôn.

“Hai vị phải đi rồi sao?”. Trưởng thôn cảm thấy tiếc nuối.

“Bên ngoài có việc, phải từ giã thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm quyền nói. “Đợi giải quyết xong việc rồi, hai huynh đệ ta nhất định quay về đặc biệt cảm tạ”

“Công tử quá lời”. Trưởng thôn nói. “Từ lúc hai vị đến Điền gia thôn, Thần điểu hầu như mỗi ngày đều tới, không chỉ mưa thuận gió hoà, ngay cả côn trùng có hại trên ruộng cũng ít hơn nhiều, chúng ta phải cảm tạ hai vị mới đúng”

“Nói chung chúng ta nhất định sẽ trở lại”. Thẩm Thiên Lăng cũng không nỡ, mũi cũng hơi chua xót.

Thậm chí viền mắt cũng đỏ!

Thôn dân đồng loạt tan nát cõi lòng!

Thật là đáng yêu!

Thật muốn giữ lại a…