Nửa đêm vạn vật yên tĩnh, cho nên tiếng xáo mạt chược trong tiểu viện lại càng rõ ràng, lính tuần tra đi ngang cũng tò mò nhìn vào, suy nghĩ xem có phải Thẩm công tử đang làm phép dưới ánh trăng không, sao trễ vậy mà chưa ngủ.
Một canh giờ sau, Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc lười biếng ngáp một cái.
Ám vệ lập tức vứt mạt chược trong tay. “Công tử buồn ngủ ư?”
“Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng dụi mắt. “Hay là hôm nay chỉ chơi đến đây thôi”
Đến đây là tốt rồi! Ám vệ hầu như nước mắt lưng tròng, đã sớm muốn kết thúc biết không, cực kì mệt! Nhưng ý nghĩ này nhất định không thể cho công tử biết, vì vậy mọi người vừa dọn mạt chược vừa dối trá tỏ ra đêm nay rất vui, thoả mãn không gì sánh được, cực kì muốn chơi thêm hai ván nữa.
“Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng đang định đứng dậy về phòng, nghe thế lại ngồi trở xuống. “Vậy chúng ta chơi thêm chút nữa đi”
Ám vệ lập tức bị sét đánh ầm trời, sao công tử có thể như vậy chứ, chúng ta chỉ khách khí mà thôi!
“Không chơi nữa”. May là Tần Thiếu Vũ đúng lúc giải vây. “Ngoan, trời sắp sáng rồi”
Đúng vậy đúng vậy! Ám vệ ôm mạt chược bỏ chạy, rất sợ chậm một chút sẽ bị gọi lại!
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng biểu hiện rõ ràng thế chứ.
Hiệu quả của vằn thắn dê quả nhiên dữ dội, Thẩm Thiên Lăng tuy bị Tần Thiếu Vũ nhét vào chăn nhưng vẫn không buồn ngủ, mắt mở thao láo!
“Nhắm mắt lại”. Tần Thiếu Vũ phất tay thổi tắt hết nến, chỉ để lại một ngọn nến nho nhỏ.
“Không ngủ được”. Thẩm Thiên Lăng nghiêng người nhìn Tần Thiếu Vũ. “Con trai đâu rồi?”
“Trong phòng Diệp Cẩn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hiện tại nhất định đang ngủ say, cho nên đừng hòng nó chơi với ngươi”
Thẩm Thiên Lăng tiếc nuối thở dài.
“Không muốn ngủ thật sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu.
Tần Thiếu Vũ xoay người đè lên hắn. “Hỏi lần nữa, không muốn ngủ thật sao?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra cũng hơi muốn.
“Nói”. Tần Thiếu Vũ kéo áo hắn ra.
“Đừng”. Thẩm Thiên Lăng đè tay Tần Thiếu Vũ lại, cực kì nghiêm túc mà nói. “Thật ra ta rất buồn ngủ”
Mười ngón tay Tần Thiếu Vũ giao nhau với hắn, cúi người hôn lên cánh môi mềm mại. “Ta nói chuyện với ngươi nhé?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Hay ngươi đếm cừu cho ta nghe đi”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Được”
Một con cừu hai con cừu, bên tai là âm thanh quen thuộc, ôm ấp vừa ấm mà lại an toàn, chân trời đã lộ ra vệt sáng, ngón tay Thẩm Thiên Lăng nắm lấy tay áo Tần Thiếu Vũ, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
“Hai trăm ba mươi sáu con cừu, hai trăm ba mươi bảy con cừu”. Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng cụng trán với hắn. “Heo”
Khoé miệng Thẩm Thiên Lăng hơi nhếch lên, rõ ràng đang mộng đẹp.
Tần Thiếu Vũ đắp kín chăn cho hắn, ôm hắn vào ngực mình. “Ngủ ngon”
Ánh mặt trời dần dần xua tan sương mù, quân doanh lại trở nên náo nhiệt, thế nhưng tiểu viện của Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vẫn rất yên tĩnh. Đối với chuyện này mọi người ai cũng hiểu. Bởi vì có người nói tối qua Thẩm công tử phải làm phép tới nửa đêm mới mượn binh của Ngọc hoàng được, dù là tu vi ngàn năm cũng không thể chịu nổi, đương nhiên cần nghỉ ngơi lấy sức.
Diệp Cẩn vốn đang trộn cơm cho tiểu phượng hoàng, sau khi nghe vậy thì cười suốt một nén nhang. Cục Bông ngồi trên bàn, dùng ánh mắt hoang mang và sốt ruột nhìn hắn. “Chíp!”
Mau buông chén ra, ta rất đói!
Mà cùng lúc đó, Thẩm Thiên Phong cũng mang theo một hộp thức ăn trở về. Vì mấy ngày nay ăn nhiều thịt mà Diệp Cẩn hơi nóng trong người, Thẩm Thiên Phong cố ý dậy sớm lên trấn trên mua một ít cháo và thức ăn nhẹ mang về làm điểm tâm cho hắn.
Dọc đường đi ngang qua nhà bếp, Thẩm Thiên Phong bắt gặp một nhóm binh lính vừa ăn bánh bao vừa nói chuyện phiếm, một người trong số đó mặt mày hớn hở nói. “Không chỉ có Tần cung chủ và Thẩm công tử, mà còn có Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ, đều là nhân duyên bảy kiếp, không thể chia cắt”
“Trước kia chỉ nghe qua chuyện này trong gánh hát, không ngờ có thật”. Một tên khác cảm thán. “Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ, chậc chậc, thật xứng đôi”
“Không sai”. Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu. “Nghe nói sau khi đánh giặc xong Hoàng thượng sẽ tứ hôn cho hai người. Diệp cốc chủ thật may mắn, nghe nói Nhật Nguyệt sơn trang dưới đất đều là trân châu, ngay cả bát ăn cơm cũng đính mã não”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy lắc đầu, đi ngang qua phòng giặt đồ, kho lương và phòng thu chi đều nghe có người nói về hôn sự giữa mình và Diệp Cẩn.
Nếu được vậy thì tốt quá… Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, vươn tay đẩy cổng ra.
“Chíp!”. Thấy cứu tinh, Cục Bông lập tức giống hệt một quả đạn pháo mà lao tới, ngửa đầu dùng ánh mắt uất ức nhìn Thẩm Thiên Phong – không có cơm ăn!
“Sao sáng sớm mà vui như vậy?”. Thẩm Thiên Phong đặt hộp thức ăn lên bàn.
“Ngươi có nghe lời đồn bên ngoài không?”. Diệp Cẩn vất vả lắm mới ngừng cười, đặt cái chén trong tay xuống đất.
Cục Bông lập tức vùi đầu ăn điên cuồng, rõ ràng đã đói bụng một lúc lâu. Cuộc đời làm chim thật gian khổ!
“Ngươi nói là lời đồn trong quân doanh ư?”. Thẩm Thiên Phong hơi bất ngờ, tưởng đâu hắn nghe được sẽ tức giận, hiện tại xem ra còn rất vui?
“Đúng vậy”. Diệp Cẩn gật đầu, xoa xoa cái bụng bị đau vì cười.
“Ngươi… không giận ư?”. Thẩm Thiên Phong chần chừ hỏi.
“Sao ta lại giận, mọi người chỉ nói cho vui mà thôi, huống hồ đều là một đôi, thổi phồng một chút cũng đâu có sao”. Diệp Cẩn mở nắp hộp thức ăn ra. “Ngươi mua cho ta hả?”
Thẩm Thiên Phong nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói gì.
“Ngươi trúng tà ư?”. Diệp Cẩn cầm bánh quẩy, vươn tay quơ quơ trước mặt Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng, dùng lực mạnh đến mức muốn siết chặt hắn vào trong xương tuỷ.
“Ê!”. Diệp Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng giơ chân đạp tới. “Uống lộn thuốc ư?”
“Ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời”. Thẩm Thiên Phong ôm chặt hắn.
Chuyện này là đương nhiên! Có gì đâu mà nhấn mạnh? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ngược đãi ta? Diệp Cẩn bỏ bánh quẩy vào miệng, dùng sức đẩy Thẩm Thiên Phong ra – mau buông tay, xương lão tử sắp đứt rồi, sáng sớm đang êm đẹp sao lại nổi điên chứ?
Thẩm Thiên Phong lấy bánh quẩy ra khỏi miệng hắn, cúi đầu hôn thật sâu.
Diệp Cẩn: …
Rốt cuộc đã bị cái gì kích thích?
Hơn nữa phải ăn sáng trước chứ.
Quả thật không nhịn nổi.
Trong sân vắng vẻ, đôi tình nhân hôn môi triền miên và kịch liệt. Cục Bông ngồi bên cạnh, xoè cánh khẩn trương bảo vệ bát cơm, vừa ăn vừa liên tục ngẩng đầu nhìn.
Vì sao hai người đều nhắm mắt lại, nếu đạp lên cơm thịt bò thì biết làm sao bây giờ?
Chuyện này chỉ suy nghĩ thôi cũng đã căng thẳng.
Cực kì sốt ruột.
Vài ngày sau, sau khi mọi người bàn xong kế hoạch lần này thì tập trung trong một căn phòng chuẩn bị cho Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng.
Tần Thiếu Vũ đã thay xong một bộ áo trắng, bên hông thắt dây lưng màu xanh, trong tay còn cầm một quyển sách, sắc mặt đen thui.
“Vẻ mặt hơi phối hợp chút đi”. Vân Tuyệt Ca cầm hộp phấn lắc đầu. “Như vậy ai dám cướp ngươi, trừ phi trong quân doanh thiếu một vị tổ tông”
“Phụt”. Thẩm Thiên Lăng ở bên cạnh cười ra tiếng. Thẩm Thiên Phong không biết tìm đâu ra cho hắn một bộ áo ngắn vải thô, sau khi thay xong thì rất giống một tiểu đồng.
“Lúc trước chính ngươi đã đáp ứng, không được đổi ý giữa chừng”. Diệp Cẩn nghiêm túc nói. “Phải nhất ngôn cửu đỉnh”
“Lúc trước ta đáp ứng thì chưa nói là muốn dùng thứ này”. Tần Thiếu Vũ chỉ vào hộp phấn, toàn thân đằng đằng sát khí.
“Không còn cách nào khác, nhìn ngươi chẳng giống người dạy học chút nào”. Vân Tuyệt Ca nói. “Đánh một chút phấn nhìn mới nhu nhược”
“Hay để ta làm cho?”. Thẩm Thiên Lăng xung phong.
“Ngươi?”. Vân Tuyệt Ca hơi bất ngờ.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cầm hộp phấn, kéo ghế ngồi đối diện Tần Thiếu Vũ. “Một lát là xong ngay”
“Không được hồ đồ”. Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.
“Ta không hồ đồ”. Thẩm Thiên Lăng mở mấy cái lọ ngửi qua, sau đó lấy ra một cái. “Cái này không có mùi hương, chúng ta sẽ dùng nó”
Tần Thiếu Vũ còn đang định cự tuyệt thì bị hắn nhéo tay, không thể làm gì khác hơn ngoài nuốt xuống những lời muốn nói.
Trong phòng mọi người cảm thán, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Kiếp trước lăn lộn trong nhóm kịch cũng có tác dụng, ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Tần Thiếu Vũ lúc đầu chỉ nghĩ là hắn muốn đùa giỡn, sau đó lại dần dần thấy yên tâm, nghĩ rằng sắp có trò hay để xem.
“Được rồi”. Thẩm Thiên Lăng rất nhanh đã buông mấy thứ trong tay xuống. “Lần này nhìn xem có giống không?”
Những người còn lại trong phòng đều giật mình, rõ ràng người trước mặt không có bất cứ dấu vết dịch dung nào, thậm chí ngũ quan cũng không thay đổi, nhưng khí chất lại khác hẳn, sinh ra vài phần văn nhược. Nếu không phải sớm biết hắn là Tần Thiếu Vũ, nếu nói người trước mặt là một người dạy học thì sẽ không ai hoài nghi.
“Nói xem”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Thế nào?”
“… Ngươi học dịch dung lúc nào thế?”. Thẩm Thiên Phong bối rối.
Thẩm tiểu thụ khiêm tốn. “Biết chút đỉnh mà thôi”. So với mấy em làm make-up kiếp trước thì kém xa.
Tần Thiếu Vũ giơ gương đồng nhìn thoáng qua, cũng bị hình dạng hiện tại của mình làm cho tức cười. “Tương lai nếu nghèo khó, chúng ta hãy tìm một thôn nhỏ dạy học sống qua ngày đi”
“Quả thật là da trắng thịt trơn”. Diệp Cẩn đến gần nhìn một chút, sau đó chậc lưỡi. “Mỹ Na Đạt nhất định sẽ vì ngươi mà tìm chết”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Cẩn thận lần này ra đi khó giữ được trinh tiết”. Diệp Cẩn tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thiếu Vũ. “Đến đây”
“Hả?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
Thẩm Thiên Lăng vẽ một nốt ruồi lớn trên mặt hắn.
“Khụ khụ”. Diệp Cẩn đang uống nước, sau khi nhìn thấy thì suýt nữa khiến mình sặc chết. Sở Uyên cũng khó thấy cười ra tiếng, Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nói. “Không được hồ đồ”
Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, sao lại hồ đồ, đây là nam nhân của ta, tất nhiên không được xx với người khác!
Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn, lau nốt ruồi trên mặt.
“Không thể được sao?”. Thẩm Thiên Lăng không cam lòng. “Cho dù có nốt ruồi cũng đẹp trai hơn biết bao nhiêu người, chấm thêm một nốt nữa cũng không thành vấn đề”
“Người cần chấm nốt ruồi không phải ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mà là ngươi”
“Ta?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.
“Ngươi gặp qua thư đồng nhà ai đẹp như vậy chưa?”. Thẩm Thiên Phong nhéo mặt Thẩm Thiên Lăng. “Đến lúc đó chỉ sợ trước khi Mỹ Na Đạt kịp coi trọng Thiếu Vũ thì đã thích ngươi rồi”
Cũng đúng. Thẩm tiểu thụ vuốt cằm, sau đó thành thạo nguỵ trang một chút, quay đầu hỏi mọi người. “Thế nào?”
“Thiếu”. Tần Thiếu Vũ cầm bút lên, vẽ một nốt ruồi lớn trên mặt hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Diệp Cẩn cười đến gập bụng. “Ngươi còn dám khiến hắn xấu hơn nữa không?”
“Càng xấu càng tốt, bằng không có ai dám liếc mắt nhìn, ta sẽ móc mắt kẻ đó”. Tần Thiếu Vũ ném bút về trên bàn.
Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài bỏ khăn lau mặt xuống.
Nam nhân của hắn thật bạo lực.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, ban đêm hai người lặng lẽ ra khỏi quân doanh, đi cùng thương đội đã liên hệ trước đó.
Sáng hôm sau, thương đội xuất phát từ biên quan, ra khỏi cửa thành đi về phía tây dọc theo sa mạc mênh mông.
Tuy hai nước không ngừng giao chiến nhưng dân chúng vẫn phải sinh sống. Vì vậy ở biên quan thỉnh thoảng cũng có chợ mậu dịch. Những thương nhân này phần lớn đều qua lại giữa hai nước quanh năm, quen không ít người, cũng quen không ít đường, vậy nên mới dám đi buôn vào thời điểm này. Chợ ở biên giới không hề hoà thuận vui vẻ như nơi khác, mà không khí rất khẩn trương, hai bên cũng vội vã mặc cả, kết thúc trong vòng một buổi chiều.
Đối với loại chợ này, Sở Uyên và Cổ Lực Hãn đều áp dụng thái độ cam chịu. Dù sao làm người thống trị, không ai muốn trơ mắt nhìn con dân của mình chết đói. Trong lúc quốc gia không thể chăm lo cho bọn họ, ít nhiều gì cũng cho họ một con đường để sống. Vì nơi mua bán lập nên ở địa bàn của Cổ Lực Hãn, vì vậy thỉnh thoảng sẽ có binh lính Mạc Bắc tuần tra xung quanh, phòng ngừa hỗn loạn.
Một xe ngựa nho nhỏ dừng ở mảnh đất trống cách đó không xa, bất chợt có một bình trà nhỏ lăn ra. Màn xe được xốc lên, một thiếu niên ló đầu ra cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nhảy xuống xe ngựa nhặt ấm trà lên, quay đầu chạy về.
Mấy binh lính Mạc Bắc thấy vậy thì xách đao chạy về phía này.
“Thế nào?”. Tần Thiếu Vũ ngồi trong xe ngựa. “Hiện tại quay về vẫn còn kịp, nếu sợ hãi ta sẽ mang ngươi trở lại”
“Không sợ”. Thẩm Thiên Lăng đặt ấm trà lên bàn, đáy mắt lấp lánh.
Tần Thiếu Vũ buồn cười, vươn tay nhéo mũi hắn.
Tiếng bước chân từ từ tiếp cận, Tần Thiếu Vũ nháy mắt, Thẩm Thiên Lăng lập tức ngồi thẳng dậy, đưa lưng về phía cửa xe sửa soạn hành lí.
“Ai ở trong xe?”. Mấy binh lính Mạc Bắc này từng lăn lộn ở biên giới, cho nên đều biết nói tiếng Hán.
Trong xe không ai đáp lại, binh lính Mạc Bắc liếc nhau, giơ chân hung hăng đạp một cái.
“Ôi!”. Thẩm Thiên Lăng kêu thành tiếng.
Binh lính Mạc Bắc kéo màn ra. “Ai?”
Tần Thiếu Vũ ngồi trong xe, nét mặt dửng dưng thờ ơ, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn bọn họ.
“Ta… Tiên sinh nhà ta là người tốt”. Thẩm Thiên Lăng xoa xoa cái đầu bị ***ng vào thành xe, thận trọng nói. “Chúng ta lập tức sẽ quay về”
Binh lính Mạc Bắc rõ ràng không hứng thú với thư đồng có nốt ruồi to này, vẫn nhìn chằm chằm Tần Thiếu Vũ.
Thẩm tiểu thụ âm thầm giơ lên ngón giữa. Nhìn em gái ngươi, chưa từng thấy qua trai đẹp sao, thật đáng ghét.
“Ôi, quân gia”. Chủ thương đội chạy tới. “Chúng ta lập tức đi ngay, lập tức đi ngay”
“Ai vậy?”. Binh lính Mạc Bắc hỏi.
“Ta cũng không biết”. Chủ thương đội khổ sở vỗ đùi.
Thẩm Thiên Lăng thầm khen ngợi, bạn diễn rất tốt.
“Không biết sao mang theo?”. Binh lính Mạc Bắc trừng mắt.
“Là do tiểu nhân sơ suất, tiểu nhân sơ suất”. Chủ thương đội khom lưng. “Ta phát hiện hai người này lạc đường trong sa mạc, vì mềm lòng sợ bọn họ bị sói ăn mà thuận tiện dẫn theo, dự định lúc về sẽ bỏ lại ở một ngôi làng nào đó, xem như cứu bọn họ một mạng”
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”. Binh lính Mạc Bắc dùng đao đập đập xe ngựa. “Nói mau, nếu không sẽ xử lý như gian tế”
“Vậy thì không được đâu”. Chủ thương đội diễn kịch cực giỏi, sốt ruột giục hai người. “Mau nói cho quân gia biết các ngươi là ai”
Tần Thiếu Vũ vẫn hừ lạnh một tiếng, khinh thường quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Tiên sinh nhà ta vốn dạy học ở thôn Chu gia”. Thẩm Thiên Lăng ôm lấy bao hành lí, khẩn trương nhìn những người bên ngoài. “Sau đó có một đám thổ phỉ tới, chúng ta theo mọi người trong thôn chạy trốn ra sa mạc, sau đó thì lạc đường”
“Thật không?”. Binh lính Mạc Bắc vuốt cằm.
“Thật”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Thôn Chu gia quả thật mấy hôm trước bị thổ phỉ cướp sạch”. Chủ thương đội nói. “Quân gia cũng biết việc này mà, bọn họ sống cũng không dễ, có thể tha cho bọn họ không?”
“Tha ư?”. Binh lính Mạc Bắc cười nhạt, bỗng nhiên hung hăng chém một đao, trong nháy mắt chẻ đôi mui xe ra.
Thẩm Thiên Lăng “oa” một tiếng khóc lên, nhào vào lòng Tần Thiếu Vũ. “Tiên sinh cứu ta, ta không muốn chết!”. Diễn xuất quá tốt, không hề làm mất mặt giới ảnh đế.
Tần Thiếu Vũ vươn tay vỗ vỗ sau lưng hắn, giương mắt lạnh lùng nhìn binh lính Mạc Bắc. “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn làm gì?”. Binh lính Mạc Bắc cười to. “Đương nhiên là tra xét xem ngươi có phải gian tế hay không, xuống xe!”
Tần Thiếu Vũ ngồi im không nhúc nhích.
“Mau xuống xe!”. Binh lính Mạc Bắc không kiên nhẫn giục. “Nếu không cả thương đội đều bị xem là gian tế”
“Quân gia bớt giận!”. Chủ thương đội nghe vậy kinh hãi. “Chúng ta buôn bán hơn mười lần rồi, sao lại là gian tế được, hai người này chúng ta quả thật không biết”
“Không biết thì tốt”. Binh lính Mạc Bắc quơ quơ đao trong tay. “Thức thời thì mau xuống xe, nếu không bọn ta không thể làm gì khác hơn ngoài đắc tội”
“Mau xuống xe đi”. Chủ thương đội cũng giục. “Thật là xui xẻo mới gặp phải các ngươi”
Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ lạnh lùng, kéo Thẩm Thiên Lăng xuống xe.
Chủ thương đội vội kêu người dọn đồ rời khỏi, bỏ hai người lại tại chỗ.
Ám vệ cải trang trong thương đội rất không nỡ, công tử nhà ta thật biết diễn kịch, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.
Thật tiện nghi cho đám người Mạc Bắc, phải biết rằng không có mấy ai được hưởng phúc cỡ này đâu, có thể khiến công tử nhà ta ngủ lại!
Quả thật là ân huệ trời ban.
“Tiên sinh”. Khoé mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng, nghẹn ngào. “Chúng ta phải làm sao đây?”
“Phải kiểm tra như thế nào?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn đám binh lính Mạc Bắc.
“Đương nhiên theo chúng ta về quân doanh kiểm tra”. Binh lính Mạc Bắc cười to, vươn tay muốn kéo Tần Thiếu Vũ, lại bị hất ra. “Tự ta sẽ đi”
Thẩm Thiên Lăng ôm bao hành lí, nắm chặt tay áo Tần Thiếu Vũ, rõ ràng cực kì sợ hãi.
Nếu bị ám vệ nhìn thấy, nhất định sẽ không nhịn được xếp hàng muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Cực kì khiến người ta thương yêu.
Quân doanh Mạc Bắc không gần chợ mậu dịch, đợi mọi người đến nơi thì đã là nửa đêm hôm sau.
Hai người bị ném vào một lều trại, bên ngoài có bảy tám binh lính canh giữ. Một lát sau có người quăng bánh nướng và một bình nước vào, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Thẩm Thiên Lăng dùng châm Diệp Cẩn cho để thử độc xong thì mới lấy một miếng bánh đưa cho Tần Thiếu Vũ.
“Đóng vai thư đồng không tệ”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
Thẩm Thiên Lăng cười hì hì, cố sức nhai.
“Có sợ không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đương nhiên không”. Thẩm Thiên Lăng cau mày phàn nàn. “Cứng quá, bọn họ thường ăn mấy thứ này ư?”
“Bây giờ chúng ta là tù binh, sao có thể đối xử tốt được”. Tần Thiếu Vũ rót một chén nước cho hắn. “Chịu khổ một trận, ngày mai sẽ được ăn ngon”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Vì ngày mai sẽ được gặp Mỹ Na Đạt”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên.
Thẩm Thiên Lăng lập tức nghiêm túc banh mặt Tần Thiếu Vũ ra. “Ngày mai ngươi sẽ đi bán nhan sắc, xin hỏi hiện tại có cảm tưởng gì?”
Tần Thiếu Vũ phối hợp nói. “Sống không bằng chết”
“Chúng ta thật sự là một đôi uyên ương số khổ”. Thẩm Thiên Lăng tràn ngập bi thương, nốt ruồi đen trên mặt hắn cũng nhúc nhích theo, cực kì bắt mắt.
Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn tay kéo hắn vào lòng. “Đừng quậy”
“Thật ra như vậy cũng không tệ”. Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua eo Tần Thiếu Vũ. “Ngươi còn nhớ lần trước ở Thiên Ổ Thuỷ trại không, lúc Ngâm Vô Sương đi thám thính với ngươi đó?”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Khi đó ta suy nghĩ, nếu như ta biết võ công thì nhất định không để hắn đi cùng ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nói.
“Sẽ không có lần sau”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu Thẩm Thiên Lăng. “Sau này ta đi bất cứ nơi đâu cũng chỉ mang theo ngươi”
Thẩm Thiên Lăng ôm hắn càng chặt hơn.
“Ngủ đi, sáng mai còn phải diễn tiết mục quan trọng”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên thảm lông cừu ở trong góc.
“Đừng, ngươi ngủ trên thảm”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi mới là tiên sinh, ta chỉ là thư đồng thôi”
“Ta thích xem thư đồng ngủ”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho hắn. “Ngoan”
“Nhưng…”
“Gió Mạc Bắc rất lạnh, ít nhiều gì cũng phải có người làm ấm giường cho ta”. Tần Thiếu Vũ nằm xuống cạnh hắn. “Huống hồ nếu có người vào ta sẽ biết, sợ cái gì?”
Nói cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, sau đó yên tâm vùi vào ngực hắn.
Cực kì ấm áp!
Tần Thiếu Vũ vỗ về trên lưng hắn, nét mặt rất dịu dàng.
Chạy suốt một ngày một đêm, Thẩm Thiên Lăng quả thật mệt mỏi, vì vậy không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, cực kì say sưa. Thế nhưng trời còn chưa sáng đã bị Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng đánh thức.
“Ưm”. Thẩm Thiên Lăng mơ màng dụi mắt.
“Trời sáng rồi, dậy chuẩn bị đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Để tối rồi ngủ tiếp”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng ngáp, ngoan ngoãn ngồi dậy gấp chăn.
Binh lính Mạc Bắc vén rèm lên thì thấy cảnh này, vì vậy càng xác nhận thân phận chủ tớ của hai người, sai người mang nước và thùng tắm tới. “Mau tắm đi”
“Chừng nào mới thả chúng ta đi?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng hỏi.
“Gấp cái gì, đương nhiên phải chờ công chúa của chúng ta kiểm tra đã”. Binh lính Mạc Bắc không kiên nhẫn. “Mau tắm đi, nếu bẩn thỉu thì chỉ có một con đường chết”
Nghe được chữ “chết”, Thẩm Thiên Lăng run lên một chút, nhìn như sắp khóc.
“Mau tắm rửa sạch sẽ, công chúa sắp dậy rồi!”. Binh lính Mạc Bắc lại thúc giục, sau đó mang đao ra khỏi lều.
“Mau lên”. Thẩm Thiên Lăng múc một chậu nước, lấy một cái bình sứ trong bao quần áo, đổ một chút thuốc bột ra. “Rửa mặt đi, ta nguỵ trang cho ngươi một lần nữa”
Vì phấn này có chứa dược liệu đặc thù nên dãi nắng dầm mưa cũng không biến đổi, chỉ có dùng thuốc bột đặc chế mới rửa được.
“Như thế này là được rồi”. Tần Thiếu Vũ nhìn trong gương. “Còn muốn thế nào nữa?”
“Ở sa mạc cả ngày không rửa mặt rất khó chịu”. Thẩm Thiên Lăng giục. “Dù sao rất nhanh cũng sẽ xong, đến rửa mặt đi”
Tần Thiếu Vũ không lay chuyển được Thẩm Thiên Lăng, đành phải đi rửa mặt rồi để hắn vẽ vời lại lần nữa, cuối cùng là ngồi một bên nhìn Thẩm Thiên Lăng tự rửa mặt thật nhanh, sau đó vẽ nốt ruồi đen thật to trở lại trên mặt.
Cảnh này rất tức cười, Tần Thiếu Vũ nhịn không được cười ra tiếng.
“Có gì đáng cười đâu”. Thẩm Thiên Lăng thu dọn hành lí.
“Lần đầu tiên thấy ngươi làm việc nhanh nhẹn như vậy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thấy mới mẻ”
“Cũng không còn cách nào khác”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống cạnh hắn. “Trước kia ngươi từng gặp Mỹ Na Đạt chưa?”
“Đương nhiên là chưa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sao ta có thể gặp qua nàng được?”
“Không biết ngoại hình thế nào”. Thẩm Thiên Lăng thật sự tò mò. Nhân vật thích bắt trai nhà lành, thích da trắng thịt trơn này rất giống mụ phù thuỷ trong truyền thuyết.
“Dù gì cũng là công chúa, muốn nam nhân mà còn phải đi bắt, ngươi nghĩ nàng sẽ đẹp ư?”. Tần cung chủ nói. “Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng để lát nữa bị doạ khóc”
Thẩm Thiên Lăng: …
Phải có ngoại hình thế nào mới khiến người ta sợ muốn khóc nhỉ?
Quả thật không dám tưởng tượng.
Cực kì kinh khủng.
Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng ngáp. “Không phải nói sẽ gặp chúng ta ngay lập tức ư? Vì sao phải chờ lâu đến thế?”. Thật buồn ngủ.
“Người đâu!”. Tần Thiếu Vũ lớn tiếng gọi.
Thẩm Thiên Lăng hết hồn, ngươi đừng đột nhiên gọi người chứ, chưa chuẩn bị tâm lý gì cả!
“Chuyện gì?”. Binh lính Mạc Bắc vén rèm lên hỏi.
“Đã bảo sáng sớm muốn kiểm tra, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi, công chúa của các ngươi rốt cuộc ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mau kiểm tra đi, chúng ta còn phải về làng”
“Ơ, những kẻ lúc trước bắt tới đều tìm cái chết, lần đầu tiên gặp được người muốn sớm bị kiểm tra”. Binh lính Mạc Bắc cười vang. “Ngươi quả thật không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy, còn không bằng một đứa con nít”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nghe những lời này tâm trạng thật phức tạp.
“Có ý gì?”. Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.
“Chờ đi, hôm nay chắc ngươi sẽ được kiểm tra”. Binh lính Mạc Bắc nói. “Tối qua công chúa ngủ với hai nam nhân, sáng nay vẫn chưa dậy”
Thẩm Thiên Lăng sởn gai ốc, đại ca, ngươi có hiểu cái gì gọi là nói giảm nói tránh không?
Trong mắt Tần Thiếu Vũ có chút kinh ngạc.
“Thế nào, bây giờ biết cái gì gọi là kiểm tra rồi chứ?”. Binh lính Mạc Bắc cười to. “Cũng tại ngươi số xui mà thôi, chịu đi. So với bị sói ăn ở sa mạc vẫn tốt hơn. Nếu hầu hạ công chúa thoải mái, không chừng còn có đường sống”
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ trắng bệch, ngồi sau bàn không nói gì.
Binh lính Mạc Bắc rất hài lòng với phản ứng của hắn, xoay người ra khỏi lều. Tiếng bước chân xa dần, Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, trên mặt có ý cười xấu xa.
“Nhìn ngươi hơi hả hê”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn.
“Đâu có”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Ngươi phải ra ngoài bán nhan sắc, ta quả thật đau khổ”
“Trở về phải bồi thường cho ta thế nào?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn. “Đời này ta chưa từng chịu thiệt như vậy”
“Sao lại đòi ta bồi thường, phải đòi Sở Uyên mới đúng”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn. “Ngươi đâu phải đánh giặc cho ta”
“Nếu không vì ngươi ta cũng lười quản chuyện người khác”. Tần Thiếu Vũ không biết lý lẽ.
Thẩm Thiên Lăng cười nhẹ, tiến tới hôn nhẹ hắn.
Cơm trưa vẫn là bánh nướng cứng ngắc và nước, Thẩm Thiên Lăng vừa gặm vừa nói. “Còn không được ăn ngon, thật thiệt thòi”
“Chừa bụng tối rồi ăn”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Muốn ăn gì?”
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, hỏi. “Ngươi thấy nhan sắc của ngươi có đổi được một con dê nướng không?”
Tần Thiếu Vũ: …
“Cứ quyết định vậy đi”. Thẩm Thiên Lăng ném bánh nướng xuống bàn. “Không ăn nữa, để dành bụng”
Thật không chịu thiệt chút nào, cực kì khôn khéo.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng vòng vàng, Thẩm Thiên Lăng sờ mũi. “Công chúa tới thăm ngươi”. Thật bốc mùi dấm chua!
Tần Thiếu Vũ cười như có như không, ngồi bên bàn đọc sách.
Màn cửa bị một người xốc lên, nhưng không có ánh sáng chiếu vào. Thẩm Thiên Lăng trong lòng bối rối, ngẩng đầu nhìn thì trong nháy mắt bị chấn động. Công chúa này quá mập rồi! Hơn nữa tuổi tác cũng hơi lớn, đến từng tuổi này rồi lẽ ra phải cầm quạt phe phẩy chứ, một đêm ngủ với hai nam nhân, nhiệm vụ khó khăn này không nên miễn cưỡng tiến hành!
“Ngươi là người dạy học ư?”. U40 vênh váo hỏi, giọng nói hơi cứng nhắc.
“Ngươi đến kiểm tra ư?”. Tần Thiếu Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Không sai”. U40 quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói. “Đến đây, theo ta đi gặp công chúa”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hoá ra không phải chính chủ.
Tần Thiếu Vũ đứng dậy, đặt quyển sách trong tay xuống bàn.
Thẩm Thiên Lăng cũng đi theo.
“Ngươi là ai?”. U40 quay đầu cau mày với Thẩm Thiên Lăng.
“Là thư đồng của ta”. Tần Thiếu Vũ kéo tay Thẩm Thiên Lăng qua. “Cũng gần như người nhà của ta”
“Hắn ở lại”. U40 nói. “Công chúa chỉ muốn gặp ngươi”
“Ta nhất định phải mang hắn theo”. Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng nàng, nét mặt tuy lãnh đạm nhưng có vài phần khiến người ta không thể không tuân theo.
Thẩm Thiên Lăng cũng nắm chặt tay áo Tần Thiếu Vũ, nét mặt sợ hãi.
“Người Hán thật nhiều chuyện”. U40 không kiên nhẫn, nhưng cũng không muốn phí thời gian, vì vậy mang hai người ra khỏi lều, đi thẳng đến doanh địa trung gian.
Xung quanh có không ít binh lính Mạc Bắc tuần tra, sau khi nhìn thấy thì dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai người, xen lẫn một chút khinh bỉ và hả hê. Thẩm tiểu thụ thầm giơ ngón giữa, cực kì khí phách.
“Lúc gặp công chúa, nhớ mềm mỏng một chút”. U40 căn dặn. “Chỉ có hầu hạ công chúa, các ngươi mới có cơ hội sống sót”
Thẩm Thiên Lăng hung hăng nắm tay áo Tần Thiếu Vũ, mềm em gái ngươi! Nam nhân của ta rõ ràng rất cứng!
Ai muốn hầu hạ công chúa của ngươi chứ, thật mất hứng.
Tần Thiếu Vũ buồn cười, thầm vỗ vỗ lưng hắn.
Một lát sau, ba người đến một nơi bên ngoài doanh địa. Lều trướng ở đây cực kì xa hoa, ngay cả rèm cửa cũng đính đá quý và lông vũ.
Thủ vệ canh cửa tự động nhường đường, rõ ràng đã được dặn dò.
“Vào đi”. U40 nói. “Công chúa đang chờ bên trong”
Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ nhìn nhau, nắm tay vào trong.