Chiều hôm đó, ám vệ trở về bẩm báo rằng dân chúng trong thành đang đồn Thẩm Thiên Phàm bị Tây Nam vương đánh trọng thương trên lôi đài, sống chết chưa biết. Thẩm Thiên Lăng cũng bị ám sát, phiên bản quằn quại nào cũng có, loạn thành một đống.
“Loạn một chút cũng tốt”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ít nhất Hoàng thượng đạt được mục đích”
“Dựa theo kế hoạch, DBN sẽ lập tức xuất binh”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Dù là diễn kịch nhưng e rằng Tây Nam sẽ rất loạn, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn”
“Để Lăng nhi tĩnh dưỡng thêm một ngày nữa, ngày mốt ta sẽ dẫn hắn đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngày mai ta sẽ tạ tội với Hoàng thượng”
“Ta đi với ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Dù sao ta cũng có hai đệ đệ bị dính vào, tìm tới nơi dù đột ngột nhưng cũng hợp tình hợp lý”
“Cũng được”. Thẩm Thiên Phàm gật đầu. “Nếu chỉ có một mình Thiếu Vũ đi, ta còn sợ hắn nói chuyện không hợp với Hoàng thượng, lại xảy ra chuyện”
“Ta chỉ muốn mang Lăng nhi đi Nam Hải, trừ việc này ra không còn gì khác”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nếu hắn không làm khó ta, đương nhiên ta cũng không gây xung đột với hắn”
“Dù Hoàng thượng làm khó ngươi, ngươi cũng phải nhịn”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Dù sao hắn cũng là Hoàng thượng, không thể tuỳ tiện xúc động”
“Hoàng thượng thì sao”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ có chút tàn nhẫn. “Nếu Lăng nhi xảy ra chuyện, dù là Thiên Vương Lão Tử ta cũng sẽ tính sổ với hắn”
Ám vệ ngồi trên nóc nhà, trong mắt đầy hào quang sùng bái mù quáng.
Cung chủ nhà ta quả nhiên khí phách!
Vừa nhìn đã biết là cha ruột của Thiếu cung chủ!
Tuy bình thường hắn hay ngược đãi Thiếu cung chủ!
Nhưng vẫn là cha ruột!
Đúng vậy!
Thẩm Thiên Phàm thở dài. “Ta biết ngươi lo cho Lăng nhi, nhưng những lời này nói trước mặt huynh đệ nhà mình thì được, nếu bị người khác nghe thấy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện”
“Dù Hoàng thượng không đồng ý, ta cũng nghĩ cách cho ngươi thoát thân”. Thẩm Thiên Phong cũng nói. “Xem như là nghĩ cho Lăng nhi, phương pháp giải quyết chuyện này phải càng ổn thoả càng tốt”
“Ta quay về với hắn”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng không kiên nhẫn, xoay người vào phòng.
Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ. “Rõ ràng tính cách Thiếu Vũ rất chín chắn, khó thấy được hắn xúc động như vậy”
“Hàn độc của Lăng nhi phát tác với tần suất ngày càng cao, chắc hắn cũng rối lên rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chỉ mong bên phía Hoàng thượng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn”
“Chắc không đâu”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Dù Thiếu Vũ không đồng ý dẫn binh thì cũng không ảnh hưởng đến chiến sự Tây Nam và Tây Bắc. Huống hồ Lăng nhi trúng độc chưa khỏi, nếu Hoàng thượng cố chấp thì sẽ đắc tội cả Truy Ảnh cung lẫn Nhật Nguyệt sơn trang, mất nhiều hơn là được”
Nếu giang sơn vững chắc, đắc tội vài môn phái giang hồ cũng không sao. Nhưng dưới tình huống biên giới chiến loạn không ngừng, quốc khố thiếu hụt, triều đình không còn sức điều binh trấn áp nội loạn nữa, thậm chí còn phải mượn sức các môn phái đến ổn định nạn trộm cướp trong nước. Sở Uyên không có khả năng không hiểu điểm này.
“Tình huống xấu nhất là Hoàng thượng tạm thời để bụng, đợi tương lai đủ lông đủ cánh rồi sẽ tính sổ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhật Nguyệt sơn trang và Truy Ảnh cung đều cách xa kinh thành ngàn dặm, ta và Thiếu Vũ cũng ít tiếp xúc với triều đình nên không sao. Nhưng ngươi là mệnh quan triều đình, e rằng sẽ bị ảnh hưởng”
“Thì sao?”. Thẩm Thiên Phàm thoải mái. “Không làm quan thì thôi, còn sợ Nhật Nguyệt sơn trang không nuôi nổi ta ư? Nếu không thì đi Truy Ảnh cung ăn ké, dù sao lần này cũng vì giúp vợ hắn, hắn cũng nên báo đáp chứ”
Thẩm Thiên Phong bật cười. “Cũng tốt, về giúp đại ca làm việc, ít nhất tự do hơn làm quan”
“Đại ca và Tam ca đang nói gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường, chỉ nghe thấy có người nói chuyện ngoài sân.
“Chuyện giang hồ”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn uống nước. “Có thoải mái hơn chút nào không?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Hồi nãy còn nằm mơ”
“Mơ cái gì?”. Tần Thiếu Vũ đặt chén lại bên giường, giúp hắn lau miệng.
Mơ thấy ta trở về… Thẩm Thiên Lăng im lặng.
Tuy lại nhìn thấy máy vi tính, TV và xe thể thao, nhưng sau khi tỉnh lại thì vẫn muốn ở đây.
Dù trúng độc rất khổ sở, nhưng không muốn quay về.
Bởi vì muốn ở đây cùng với hắn.
“Không nhớ ra thì không cần kể”. Tần Thiếu Vũ kéo lại vạt áo cho hắn. “Ăn chút gì nhé? Nhà bếp vẫn đang hâm nóng thức ăn”
“Không muốn ăn”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Không được”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ít nhiều gì cũng ăn một miếng, nếu không thân thể không chịu đựng được”
Thẩm tiểu thụ suy nghĩ một chút. “Ta muốn ăn Phật khiêu tường”.
Thế mới nói phu nhân cực kì khó nuôi, đều thích ăn mấy món đắt tiền!
May là Tần cung chủ rất giàu, nếu không nhất định nuôi không nổi!
“Được”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ, tiến tới hôn nhẹ hắn. “Ngoan lắm”
“Phật khiêu tường?”. Trong sân, Thẩm Thiên Phong và Thẩm Thiên Phàm đều bị chấn động. Bị bệnh thì phải ăn cháo trắng chứ, sao lại muốn ăn cái này.
“Chúng ta lập tức đi mua”. Ám vệ nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Thuận tiện mua giúp ta một phần”. Thẩm Thiên Phong ở phía sau căn dặn.
“Vâng”. Ám vệ trong nháy mắt biến mất tăm, vừa nhìn đã biết rất muốn nhanh chóng mua về cho phu nhân!
“Ngươi cũng muốn ăn ư?”. Thẩm Thiên Phàm khó hiểu.
“Mang cho người khác”. Thẩm Thiên Phàm qua loa.
“A”. Thẩm Thiên Phàm hiểu ra. “Cho Diệp cốc chủ”
Thẩm Thiên Phong: …
“Cái gì ta?”. Diệp Cẩn đúng lúc ôm Cục Bông bước tới, sau khi nghe được thì tò mò hỏi.
Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng nói. “Đại ca mới phái người đi mua Phật khiêu tường cho ngươi!”
Thẩm Thiên Phong thầm cắn răng, ngươi còn có thể nhanh miệng hơn nữa không!
“Ai muốn ăn thứ này chứ!”. Diệp Cẩn ngạo kiều bước về phía phòng ngủ.
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?”. Thẩm Thiên Phong ở phía sau hỏi.
“Không đi”. Diệp Cẩn đóng cửa lại, cực kì vô tình.
Thẩm Thiên Phong dùng ánh mắt đầy đồng cảm nhìn đại ca hắn.
Thẩm Thiên Phong cho hắn một cái tát!
Thẩm Thiên Phàm: …
Ngươi còn biết lý lẽ không!
Ta cơ bản là chưa nói gì!
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong gõ cửa.
“Làm gì vậy?”. Diệp cốc chủ cực kì hung dữ!
“Ta có thể vào không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Không thể!”. Quả thật ngạo kiều không chịu nổi!
Thẩm Thiên Phàm thấy vậy thở dài, cứ như vậy thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng vào được! Làm một đệ đệ lúc nào cũng suy nghĩ cho đại ca, Thẩm Thiên Phàm trực tiếp tung chưởng mở rộng cửa, sau đó đá đại ca hắn vào.
Tốc độ cực kì nhanh, sét đánh không kịp bịt tai!
“Chíp!”. Cục Bông đang ngồi trên bàn ăn dưa mật, bỗng nhiên thấy một người lao vào, vì vậy cảnh giác xoè cánh chuẩn bị chiến đấu!
Cực kì dũng cảm!
Diệp Cẩn: …
Thẩm Thiên Phàm đóng cửa lại cho bọn họ.
Thẩm Thiên Phong đứng trong phòng, hơi dở khóc dở cười.
Sau khi thấy rõ người tới, Cục Bông lập tức thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nghiêng đầu MOE với Thẩm Thiên Phong, sau đó tiếp tục ăn dưa mật.
Đương nhiên, giờ phút này tiểu phượng hoàng còn chưa ý thức được vì sự xuất hiện của Thẩm Thiên Phong mà nó sẽ mất quyền được yên tĩnh ngủ trong ổ vào buổi tối!
Quả thật cực kì tàn nhẫn.
Diệp Cẩn ngồi trên bàn, tiếp tục đút thức ăn cho Cục Bông.
Thẩm Thiên Phong lấy ra một bình nhỏ trong ngực, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn.
“Cái gì vậy?”. Diệp Cẩn cau mày.
“Trên vách đá ở Phượng hoàng sơn không chỉ có Lạc hà thảo mà còn có Đoạn trường hoa”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nghĩ rằng ngươi sẽ thích nên ta hái một ít”
“Lão tử sao lại thích thứ độc dược này!”. Diệp Cẩn tức giận, sau đó nhanh chóng bỏ cái chai vào hòm thuốc của mình, cực kì khẩu thị tâm phi!
Thẩm Thiên Phong bật cười, vẫn dịu dàng nhìn hắn.
“Cười cái rắm!”. Diệp Cẩn bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên. “Con ta gần đây sao rồi?”
“Hắn tốt lắm, chân nhân tự tay dạy hắn học bài tập võ, mỗi ngày có rất nhiều phượng hoàng cùng chơi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hắn cũng là con ta”
“Thế chẳng phải là giành với ta ư?”. Diệp Cẩn nghe vậy tức giận!
“Chíp!”. Cục Bông cũng nghiêm túc lắc đầu.
“Ta có việc muốn nói với ngươi”. Thẩm Thiên Phong nắm tay Diệp Cẩn.
“Có việc thì cứ nói, sờ lung tung coi chừng lão tử chuốc thuốc ngươi đó!”. Diệp Cẩn quả thật cực kì hung dữ!
Ám vệ ở trên nóc nhà cắn răng, đã bắt đầu sờ soạng rồi, Thẩm đại thiếu hiệu suất cũng khá cao!
“Là về tiểu Hàm”. Thẩm Thiên Phong nói.
“Hắn như thế nào?”. Diệp Cẩn cau mày.
“Còn nhớ ta từng nói với ngươi, ta có con trai không?”. Thẩm Thiên Phong cẩn thận nhìn Diệp Cẩn.
Vô nghĩa, đương nhiên nhớ rõ, nhớ cả đời luôn biết không! Diệp Cẩn căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong.
“Chính là Thẩm Hàm”. Thẩm Thiên Phong nói.
Sét – đánh – giữa – đồng – bằng!
Diệp Cẩn cảm thấy đầu mình bị đánh trúng thê thảm!
Vì vậy hắn sợ ngây người!
…
…
…
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong quơ quơ tay trước mặt Diệp Cẩn, nét mặt hơi lo lắng. “Ngươi không sao chứ?”
“Ngươi vừa nói gì?”. Diệp Cẩn vất vả lắm mới hoàn hồn lại. “Lặp lặp lặp lặp lại lần nữa”
Thẩm Thiên Phong thở dài, kể hết mọi chuyện với hắn.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Diệp Cẩn ngồi trên bàn, hơi ngây ngốc, trong đầu toàn là con trai con trai con trai con trai!
Thẩm Thiên Phong vẫn nhìn hắn, không nói gì.
“Chíp!”. Cục Bông ăn xong dưa mật mới phát hiện không khí trong phòng hơi kì quái, vì vậy xoè cánh kêu một tiếng.
Nhưng không ai để ý tới nó!
Không có ai để ý chính là một chuyện rất tàn nhẫn, phải biết rằng Thiếu cung chủ bình thường rất được cưng chiều!
Vì vậy nó xoay một vòng!
Nhưng vẫn không ai để ý!
Làm một tiểu phượng hoàng ngây thơ đáng yêu MOE, Cục Bông cảm thấy bị tổn thương.
Vì vậy nó tức giận hất đầu, kết quả dùng lực hơi lớn mà khiến mình nằm bẹp trên ấm trà.
“Chíp!!!!!”. Nóng đến choáng váng biết không!
Diệp Cẩn sợ hết hồn, vội ôm nó lên kiểm tra, thấy không bị thương mới yên tâm.
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong thử kêu một tiếng.
“Ngươi để ta yên tĩnh một chút”. Diệp Cẩn rối rắm, đuổi Thẩm Thiên Phong ra ngoài.
“Sao rồi?”. Thẩm Thiên Phàm ở ngoài sân hỏi.
Thẩm Thiên Phong úp úp mở mở. “Nói được phân nửa, tiểu phượng hoàng không cẩn thận ngã vào ấm trà bị thương, Diệp Cẩn đang chữa trị cho nó”
“Sao đó ngươi đi ra ngoài?”. Thẩm Thiên Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Ta thật vất vả mới đẩy ngươi vào, sao có thể dễ dàng đi ra như vậy? Dù ngươi học tiểu phượng hoàng nằm sấp trên ấm trà bị thương so ra cũng tốt hơn!”
Đại ca hắn quả thật ngu ngốc.