Chương 13: ẢNH ĐẾ TẦNG TẦNG LỚP LỚP!

“Người đâu, cứu mạng!”. Khi bị ca ca đầu trọ bế lên thì Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc tìm được cơ hội hét to một tiếng!

Gã đầu trọc phút chốc liền sợ ngây người. “Ngươi còn kêu cứu mạng?”

Nói nhảm, lão tử bị ngươi bắt cóc còn không thể kêu cứu mạng sao! Thẩm Thiên Lăng vung tay đập vào mặt hắn sau đó liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn.

“Ngươi quả thật không nhớ ta là ai?”. Ca ca đầu trọc dùng ánh mắt cực kì bi thương nhìn hắn.

Ta cần gì phải nhớ ngươi là ai? Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ là tình nhân cũ?

“Thôi, trước hết theo ta về rồi nói”. Ca ca đầu trọc rõ ràng là chọn giải pháp thô bạo, trực tiếp ôm hắn xông ra ngoài.

“Thả ta xuống!”. Thẩm Thiên Lăng nắm đầu hắn lắc lắc.

Ca ca đầu trọc bịt miệng hắn. “Còn ồn nữa thì đánh ngươi ngất xỉu!”

Em gái ngươi, em gái ngươi, em gái ngươi, em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt cực kì vô tội nhìn hắn. “Ít nhất nói cho ta biết ngươi tên gì”. Câu giờ được giây nào hay giây nấy!

“Ta là Phạm Hùng!”. Ca ca đầu trọc vội nói. “Còn nhớ không?”

Thẩm Thiên Lăng chớp mắt một cái, thật sự không nhớ!

Ca ca đầu trọc ánh mắt ảm đạm, trên mặt tràn ngập bốn chữ lớn “ta bị tổn thương”.

Thẩm Thiên Lăng thành công bị shock bởi vẻ mặt của hắn, lớn lên cao to vạm vỡ mà lại có trái tim mỏng manh dễ vỡ, một chút cũng không hài hoà!

“Công tử!”. Trong viện truyền tới giọng Bảo Đậu.

Thẩm Thiên Lăng ánh mắt sáng lên, vừa chuẩn bị kêu lớn một tiếng thì bị ca ca đầu trọc vươn tay điểm á huyệt, sau đó vác lên vai từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng dạ dày đau, còn choáng đầu hoa mắt, nhưng lại nói không nên lời, vậy nên chỉ có thể căm giận đấm lên lưng hắn. Mẹ kiếp không nói hai lời đã chạy! Chạy em gái ngươi! Ngươi tên Phạm Bào (Phạm chạy ~) sao! Đầu trọc chết tiệt mau thả lão tử xuống!

“Người đâu cứu mạng a! Công tử bị bắt!”. Trong phòng truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Bảo Đậu.

Rốt cuộc phát hiện rồi… Thẩm Ảnh đế uể oải há mồm ói lên người đầu trọc.

Thật ra hắn không phải cố ý, nhưng dạ dày rất khó chịu, huống hồ còn bị ôm tới ôm lui, căn bản chịu không nổi!

Phạm Hùng vừa chạy như điên vừa căm giận. “Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?”

Lẽ nào lão tử còn phải hôn ngươi? Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt giơ ngón giữa.

Tường của Nhật Nguyệt sơn trang rất cao, Phạm Hùng ôm Thẩm Thiên Lăng bay lên, vừa chuẩn bị nhảy xuống thì đầu gối tê rần, vậy nên hoảng hốt kêu lên một tiếng, ngã sấp về phía trước.

“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng bay ra khỏi ngực hắn, bị doạ hết hồn!

Võ công không giỏi thì đừng học người ta đi bắt cóc!!!

“Phu nhân cẩn thận”. Trong lúc nguy cấp, Tần Thiếu Vũ lao tới vững vàng ôm hắn vào lòng.

Người hầu đuổi tới đều nước mắt lưng tròng, nếu không phải tay cầm vũ khí thì còn muốn vỗ tay, bởi vì trích đoạn anh hùng cứu mỹ nhân này quá hay!

“Không sao chứ?”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Lại là ngươi?”. Thẩm Thiên Phong xốc Phạm Hùng dậy, cau mày nói. “Sao lại xông vào đây?”

Ca ca đầu trọc lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt đầy phẫn nộ!

“Trước hết giam ở sau núi ba ngày”. Thẩm Thiên Phong ném hắn cho bọn người hầu.

“Đê tiện!”. Sắc mặt Phạm Hùng rất khó coi. “Giải dược!”

Hắn xem như có chút công phu, dù thật sự từ trên tường ngã xuống cũng nhất định không đến mức toàn thân chết lặng như bây giờ! Giải thích duy nhất chính là phi tiêu vừa rồi có độc.

“Qua hai ba ngày thì sẽ hết tác dụng”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng không có ý định cho hắn giải dược, ôm Thẩm Thiên Lăng dịu dàng nói. “Chúng ta về thôi”

Thẩm Ảnh đế có chút đồng cảm nhìn gã bắt cóc, nếu đúng là người quen cũ của Thẩm Thiên Lăng kia thì hắn cũng thật… xui xẻo!

Vì vậy sau khi về phòng, hắn dè dặt hỏi Tần Thiếu Vũ. “Người hồi nãy là ai?”

Tần Thiếu Vũ rót cho hắn ly trà nóng. “Phạm Hùng”

“Trước kia ta quen sao?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

Tần Thiếu Vũ cười như có như không, nhìn hắn. “Không nhớ thật sao?”

Nói nhảm, nếu biết ta hỏi ngươi làm chi! Thẩm Thiên Lăng trong lòng hoảng hốt, đừng nói với ta là người yêu cũ nha, khẩu vị quá nặng rồi, cơ bản chưa chuẩn bị tâm lý!

“Không cần để ý hắn là ai, quên đi thì tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một cây đao tinh xảo. “Cầm cái này, sau này gặp nguy hiểm ít nhiều gì cũng có thể phòng thân”

Thẩm Thiên Lăng cầm lấy rút ra, nhưng không rút được.

Lại rút một chút, vẫn không được!

Ánh mắt cực kì oán hận!

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Trên vỏ đao có chốt”

“Sao không nói sớm!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn một chút, sau đó đè lên nút tròn trên đao.

“Cẩn thận!”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói xong thì tiểu đao đã tuốt ra khỏi vỏ, lấy tốc độ cực nhanh bay tới mặt hắn! May mà Tần cung chủ thân thủ nhạy bén cấp tốc tránh đi mới không bị đâm.

“Ngươi không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng cũng bị doạ sợ.

Tần Thiếu Vũ bóp chặt mặt hắn. “Ngươi mưu sát chồng!”

“Ta không phải cố ý!”. Thẩm Thiên Lăng thấy oan uổng, trả đao cho hắn. “Ta không lấy, ngươi tự giữ đi”

Đao ở đâu cũng có, loại hình nguy hiểm này tốt hơn là cách xa một chút!

“Ngốc”. Tần Thiếu Vũ phun ra một chữ.

“Ngốc em gái ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Cái đồ cuồng bạo lực!”

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Ngươi biết thanh đao này tên gì không?”

Thẩm Thiên Lăng lầm bầm. “Tần nhị cẩu?”

Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười.

“Nói chung ta không cần”. Thẩm Thiên Lăng thẳng thắn cự tuyệt, hắn không muốn tự đâm mù mắt mình!

Sinh mệnh lần thứ hai rất quý giá, nhất định phải sống thật tốt! Không chừng còn có cơ hội trở về!

Tần Thiếu Vũ muốn nói thêm gì đó, lại bị tiếng bước chân vào viện cắt ngang.

“Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong đẩy cửa bước vào. “Hồi nãy hắn có làm ngươi bị thương không?”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, vẻ mặt >__