“Cổ gì?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.
Hoa Đường kể lại mọi chuyện cho hắn nghe một lần, lại nói. “Thân thể Diệp cốc chủ sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều, nhưng nửa đêm có lúc sẽ ho khan”. Thẩm Thiên Lăng vào trong nhìn thoáng qua. “Giờ còn đang ngủ”
“Vậy ta sẽ tới sau”. Hoa Đường nói.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu. Tuy cũng muốn sớm giải quyết chuyện cổ độc, nhưng gần đây Diệp Cẩn hơi suy yếu, cũng không thể khiến hắn quá mệt mỏi.
“Không sao”. Ngay khi Hoa Đường xoay người rời đi thì Diệp Cẩn nghe được đối thoại của hai người mà chống thân thể ngồi dậy.
“Đánh thức ngươi ư?”. Thẩm Thiên Lăng vội vàng trở vào phòng.
“Đương nhiên không phải”. Diệp Cẩn cười cười. “Cũng không thể ngủ suốt ngày, các ngươi mới vừa nói gì đó?”
“Hồng Nhân Bách Trảo cổ, cốc chủ có biện pháp giải hay không?”. Hoa Đường hỏi.
Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày. “Ai trúng cổ vậy?”
“Là những chưởng môn bị Phượng Cửu Dạ bắt đi”. Hoa Đường nói. “Cung chủ hỏi chúng ta có biện pháp giải hay không, trước giờ ta chưa từng thấy qua cổ trùng này nên muốn hỏi thử Diệp cốc chủ”
“Ngày xưa đã từng gặp một lần”. Diệp Cẩn suy nghĩ một chút. “Muốn giải cũng không khó, nhưng phối dược phải tốn ít thời gian”
“Nhưng theo ta được biết, nếu quá trình chế giải dược xảy ra sơ suất gì, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng”. Hoa Đường cau mày.
“Không sao, ta có chừng mực”. Diệp Cẩn ho khan hai tiếng, vén chăn xuống giường. “Ta đi xem còn lại những loại thuốc gì”
“Nhưng đại ca trước khi ra ngoài đã nói ngươi không được quản cái gì hết, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt”. Thẩm Thiên Lăng nhắc nhở.
“Sớm giải quyết mọi chuyện, ta cũng sớm về nhà”. Diệp Cẩn nói với Hoa Đường. “Có thể giúp ta vài việc được không?”
“Xin cốc chủ cứ nói”. Hoa Đường gật đầu.
“Giúp ta tìm một ít rết, mười bảy mười tám con là được rồi”. Diệp Cẩn nói.
Khiến một nữ nhân đi đào bùn cũng không tốt lắm, Thẩm Thiên Lăng vừa định nói hay là để ta đi cho, thì Hoa Đường đã gật đầu. “Cốc chủ yên tâm, ta gọi tiểu Ngũ đi tìm”
Thẩm tiểu thụ lập tức nhanh trí ngậm miệng. Cơ hội lấy lòng vợ đương nhiên phải để dành cho Triệu Ngũ!
Diệp Cẩn lấy hòm thuốc ra khỏi tủ.
“Diệp cốc chủ”. Đợi Hoa Đường ra ngoài rồi, Thẩm Thiên Lăng đứng bên cạnh Diệp Cẩn.
“Gọi tên ta là được rồi”. Diệp Cẩn cong khoé miệng với hắn. “Danh hào này là để người ngoài gọi”
Thật ra ta càng muốn gọi đại tẩu hơn! Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lấy bình thuốc ra. “Phối giải dược phải mất bao lâu?”
“Nếu có thể tìm được tất cả dược thảo thì một ngày là xong”. Diệp Cẩn nhìn bình thuốc trong tay một chút. “Nhưng hiện tại còn thiếu vài vị thuốc”
“Muốn tìm cái gì, cứ để đại ca đi tìm”. Thẩm tiểu thụ nhiệt tình đề cử.
Diệp Cẩn cười cười, tự mình rót chén nước mà uống.
“Đại ca đi bắt gà rừng cho ngươi rồi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nhưng dặn ta không được nói cho ngươi biết”
Diệp Cẩn nhìn hắn. “Vậy mà ngươi còn nói”
“…”.Thẩm Thiên Lăng ho khan, được rồi, là ta nhiều chuyện.
Diệp Cẩn cũng không nói gì thêm, trong phòng nhất thời hơi an tĩnh quá mức.
“Ta đã hỏi đại ca hồi xưa vì sao hắn không từ mà biệt”. Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng thận trọng nói.
Tay Diệp Cẩn hơi cứng ngắc.
“Ngươi dưỡng thân thể cho tốt trước đã”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Đại ca nói sau khi giải quyết chuyện ở Thiên Ổ Thuỷ trại, hắn sẽ đích thân nói cho ngươi biết”
Diệp Cẩn do dự một chút, gật đầu.
“Chíp!”. Cục Bông lắc lư chạy vào, lông vũ lộn xộn, khoé miệng còn dính một nhúm lông màu trắng.
“Lại đi đánh nhau với mấy con ngan sao?”. Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông lên, quả thật hết nói nổi.
Cục Bông đắc ý ngẩng đầu, cực kì oai phong!
“Không phải là ngan”. Diệp Cẩn lấy nhúm lông xuống, nhẹ nhàng nắn vuốt. “Là tuyết điêu”
Í í, sủng vật của hồ ly tinh ư? Thẩm Thiên Lăng nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng nâng con trai lên kiểm tra một chút, xác định không có chỗ nào bị thương thì lập tức tán thưởng nhiệt liệt. “Làm tốt lắm! Nếu như lát nữa Ngâm Vô Sương tới tìm, ngươi nhất định không thể thừa nhận! Chúng ta phải có nguyên tắc!”
“Chíp”. Cục Bông nhảy vào lòng Diệp Cẩn, xoè ra hai cái cánh ngắn ngủn muốn được gãi gãi!
“Gần đây có ngọn núi nào không?”. Diệp Cẩn vừa trêu đùa Cục Bông vừa hỏi. Vì hắn vẫn chưa ra cửa nên không quen với địa hình gần đây.
“Có”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngay sau nhà, có một ngọn núi rất cao, đại ca chính là vào đó săn thú cho ngươi”
“Buổi tối ta muốn đi xem một chút”. Diệp Cẩn nói.
“Buổi tối?”. Thẩm Thiên Lăng hết hồn. “Ngươi bệnh chưa khỏi, nửa đêm chạy lên núi làm gì?”
“Tìm thử xem có Vọng Nguyệt hoa hay không”. Diệp Cẩn nói. “Theo lý mà nói, ở đây khí hậu ấm áp, chắc là sẽ tìm được”
“Dùng để phối giải dược ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn gật đầu.
“Chuyện này cứ để đại ca ta làm là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng phất tay. “Ngươi ở nhà đợi tin tức đi”
“Hắn không nhận biết Vọng Nguyệt hoa”. Diệp Cẩn nói.
“Ai bảo ta không biết?”. Thẩm Thiên Phong vào nhà.
Diệp Cẩn đứng dậy. “Ta đi nghỉ ngơi một chút”
Thẩm Thiên Lăng: …
Các ngươi không thể ngồi xuống với nhau một chút sao!
“Ta đã nghe Hoa Đường nói”. Thẩm Thiên Phong nói sau lưng Diệp Cẩn. “Ngoại trừ Vọng Nguyệt hoa, còn cần dùng cái gì nữa?”
Diệp Cẩn bò lên giường, dùng chăn trùm đầu.
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tràn ngập đồng cảm nhìn đại ca hắn.
Thẩm Thiên Phong thầm thở dài.
“Chíp”. Cục Bông vui vẻ phành phạch chạy qua, cũng chui vào chăn.
“Cần Bạch Thất thảo”. Diệp Cẩn buồn bực nói. “Còn cần Hồng Tâm quả, Cửu Túc Xà, Lam Diệp và Hồ Bạng Châu”
Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, vừa chuẩn bị mở miệng nói thì Thẩm tiểu thụ đã nghiêm túc giơ tay. “Ngươi yên tâm, đại ca nhất định sẽ tìm được, hắn sẽ đi ngay bây giờ!”
Sau đó Thẩm Thiên Lăng lôi Thẩm Thiên Phong ra ngoài!
Sau khi hai người ra sân, Thẩm Thiên Phong khó hiểu. “Lại giở trò quỷ gì thế?”
“Ta cá rằng mấy thứ vừa rồi ngươi nhất định nghe không hiểu”. Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại.
“Đã biết sao còn lôi ta đi?”. Thẩm Thiên Phong búng vào đầu hắn. “Ta nghe không hiểu cho nên mới định hỏi lại”
“Không được, như vậy chẳng phải chứng tỏ ngươi rất ngốc sao?”. Thẩm Thiên Lăng cứ như ông già. “Ngươi ở trước mặt Diệp đại ca nhất định phải khí phách một chút, tốt nhất không gì là không biết!”
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn hắn. “Vậy ta phải làm sao để tìm thuốc đây?”
“Đương nhiên là đi hỏi Tả hộ pháp!”. Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực Thẩm Thiên Phong, vô cùng nghiêm túc mà nói. “Tên thuốc còn nhớ chứ? Thiếu hiệp, ta gửi gắm vào ngươi đó!”
Thẩm Thiên Phong lắc đầu cười, xoay người ra khỏi sân.
Thẩm Thiên Lăng ở phía sau hắn, ra sức siết thành nắm đấm.
Nhất định phải cưa được đại tẩu về!
Từ hôm đó đến vài ngày sau, Thẩm Thiên Phong dẫn Hoa Đường và vài ám vệ vào núi tìm dược thảo. Những dược liệu còn lại cũng được ám vệ giục ngựa đến nơi khác mua đầy đủ. Chỉ có duy nhất ngọc trai là tìm mãi không được. Vòng quanh hồ trên núi vài lần cũng không có thu hoạch gì, vì thế sáng nay Thẩm Thiên Phong cột dây vào thắt lưng, tự mình lặn xuống hồ tìm kiếm.
Eo ôi thật quá cảm động! Ám vệ đồng loạt đứng trên bờ cảm thán. Nếu bây giờ là mùa đông thì tốt hơn, giữa trời tuyết bay bay tìm thuốc cho người yêu, không tiếc nhảy vào nước lạnh thấu xương, quả thật là một câu chuyện thần thoại!
Diệp cốc chủ nhất định sẽ cảm động đến mức lấy thân báo đáp, đồng thời khóc ôm chặt Thẩm đại thiếu gia!
“Các ngươi đang cười cái gì thế?”. Trong mắt Hoa Đường đầy chán ghét.
Ám vệ hoàn hồn, sau đó kiềm lòng không đậu phấn khích nói. “Không biết lát nữa có một ông tiên râu bạc hiện ra không nhỉ? Trong tay ông tiên sẽ giơ lên một Thẩm đại thiếu gia bằng bạc hỏi có phải người của chúng ta té xuống hay không”
Hoa Đường: …
“Vậy nhất định phải nói “không phải”!”. Một ám vệ khác rất nghiêm túc.
“Đúng!”. Ám vệ thứ ba chà xát tay. “Chúng ta nhất định phải chờ hắn móc ra đại thiếu gia bằng vàng rồi mới nói “phải”!”
Hoa Đường yên lặng xoay người, cố nén xúc động đá những người này xuống nước!
Thời gian từng chút trôi qua, ám vệ bắt đầu không yên lòng. “Sao lại lâu như vậy?”
Hoa Đường thử giật sợi dây ba cái. Một lát sau, người dưới nước cũng kéo lại ba cái.
Đây là ám hiệu hẹn trước, vì vậy chứng tỏ Thẩm Thiên Phong không sao. Đoàn người hơi yên tâm, tiếp tục chờ trên bờ.
Lại qua nửa nén nhang, Hoa Đường đứng trên bờ, khẽ nhíu mày nhìn xuống.
“Tả hộ pháp”. Ám vệ thận trọng hỏi. “Chẳng lẽ ngươi muốn xuống dưới sao?”
Hoa Đường ngồi xổm xuống, vươn tay thử nhiệt độ của hồ nước một chút, thấy nhiệt độ hình như tăng cao.
Lần thứ hai kéo sợi dây ba lần, dưới nước không chút phản ứng, mọi người lập tức biến sắc. Một ám vệ kéo sợi dây dự bị vừa chuẩn bị xuống nước thì mặt hồ chợt xuất hiện một trận sóng lớn.
“Lui về phía sau!”. Hoa Đường lớn tiếng ra lệnh, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Mặt nước phun lên một cột nước, Thẩm Thiên Phong từ trong nước nhảy ra, quăng một vật màu đen lớn bằng chậu rửa mặt cho ám vệ. “Đón lấy!”
Hai ám vệ đồng thời nhào qua, vững vàng ôm vật kia vào ngực.
Thẩm Thiên Phong xoay người vung kiếm đâm về phía mặt nước, tiếng xương vỡ vụn vang lên, một cái đầu cực kì lớn từ trong nước lao ra, trong mắt máu chảy không ngừng, quanh thân mọc đầy vảy, nhìn qua hơi rùng rợn.
Ám vệ hít một hơi khí lạnh, hức hức hức đó là thứ gì thế này, quả thật hù chết người!
Thẩm Thiên Phong đâm thêm một kiếm, quái ngư càng thêm điên cuồng, há to miệng muốn cắn hắn.
Hoa Đường một chưởng đánh bay nửa tảng đá, đập mạnh lên đầu nó.
Lúc máu tươi phun ra, đầu quái ngư rơi xuống nước. Mấy ám vệ bay lên dùng roi sắt cuốn lấy nó, gai trên roi đâm sâu vào thân. Mọi người hợp lực hất một cái, mang quái ngư ra khỏi nước, rơi xuống mặt đất.
Thẩm Thiên Phong đứng trên bờ, cánh tay trái hơi chảy máu.
“Đại thiếu gia”. Hoa Đường vội vàng bước tới.
“Lúc đánh nhau bị đá vụn dưới đáy hồ làm bị thương, không sao”. Thẩm Thiên Phong phất tay một cái, tiến lên dùng chân đá đá quái ngư.
“Đây là cái quỷ gì vậy?”. Ám vệ cũng đồng loạt ngạc nhiên vây xem. Trông giống như cá ngát cỡ lớn, xấu kinh khủng.
“Không biết”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Sau khi ta xuống nước không lâu thì thấy xác trai, vì vậy dùng kiếm cạy lên. Sau đó lại cảm thấy được sau lưng có tiếng động, quay đầu thì thấy nó há miệng xông tới”
“Lớn lên đã xấu rồi thì đừng tuỳ tiện ra ngoài doạ người chứ!”. Ám vệ dùng chân đá đá. “Giờ phải làm gì đây?”
Hoa Đường tiến lên, rắc chút thuốc bột lên vết thương cho nó.
Eo ôi! Ám vệ lập tức nhảy dựng lên, bịt mũi nhảy ra xa.
“Làm gì vậy?”. Hoa Đường khó hiểu.
“Bột làm tan thi thể rất khó ngửi!”. Ám vệ đồng loạt kháng nghị, lần sau nhất định phải báo trước với chúng ta.
“Là thuốc chữa thương”. Hoa Đường không nói gì nhìn bọn họ, sau đó nói với Thẩm Thiên Phong. “Con cá này đã sống lâu dưới đáy hồ, đột nhiên thấy người ngoài nên sẽ có thái độ thù địch, thả lại trong nước đi”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, một chưởng đẩy quái ngư về trong nước.
Ám vệ lập tức vỗ tay kịch liệt một phen. Tả hộ pháp của chúng ta cực kì có khí chất danh môn chính phái. Nếu đổi thành cung chủ, nhất định sẽ chặt ra cho Thiếu cung chủ ăn!
“Xác trai đâu?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
Ám vệ lập tức mang tới.
Hoa Đường móc trong ngực ra một cái chai nhỏ, bôi chút thuốc mỡ lên rãnh của nó. Sau một lát, con trai chậm rãi mở ra, bên trong có một viên trân châu sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Thẩm Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm, trên mặt khó thấy được ý cười.
“Ta trị thương cho ngươi nhé?”. Hoa Đường chỉ vào cánh tay hắn.
“Không cần, về rồi tính”. Thẩm Thiên Phong muốn về trước.
Hoa Đường gật đầu, chỉ huy ám vệ mang con trai về, bản thân thì cùng Thẩm Thiên Phong đi theo phía sau. Xung quanh núi đều có quả mọng, ám vệ cố tình hái mười mấy quả. Mấy ngày trước vội vàng tìm thuốc nên không quan tâm, bây giờ đã tìm được rồi, nhất định phải mang đồ ăn ngon về dỗ dành thiếu cung chủ!
Từng quả mọng đỏ hồng vừa căng mịn vừa đáng yêu, dưới lớp vỏ mỏng là chất lỏng ngọt ngào, tiểu phượng hoàng nhất định cực kì thích! Nghĩ đến đôi cánh ngắn ngủn và ánh mắt mê mang của thiếu cung chủ, mấy ám vệ không tự chủ được bước nhanh hơn, cực kì muốn về ôm một chút!
“Vội vã đi đòi nợ hay sao vậy?”. Các ám vệ còn lại tỏ ra oán hận một chút, chúng ta cơ bản chẳng hâm mộ chút nào đâu!
“Í, các ngươi đã về rồi”. Trong tiểu viện, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trộn cơm thịt bò dưới tàng cây cho tiểu phượng hoàng.
“Chíp!”. Cục Bông co một chân nhảy tới nhảy lui trên bàn, nhìn cực kì vui sướng!
Mọi người lập tức tán thưởng thiếu cung chủ một phen, quả nhiên ngây thơ sáng lạn!
Thẩm Thiên Lăng không còn gì để nói. “Nó vừa bị cái thang đập trúng chân”. Quả thật không thể ngốc hơn được nữa.
Ha ha ha như vậy cũng rất MOE! Ám vệ bày quả mọng trên bàn y như dâng lên vật quý, tiểu phượng hoàng quả nhiên vui sướng, ra sức kêu chíp chíp chíp!
“Ta đi lấy chén”. Thẩm Thiên Lăng đứng lên xuống bếp.
“Vui như vậy sao?”. Diệp Cẩn nghe được Cục Bông kêu, cũng từ phòng ngủ đẩy cửa bước ra.
“Diệp cốc chủ”. Ám vệ đồng loạt chào hỏi.
“Hôm nay sao về sớm vậy?”. Diệp Cẩn châm trà cho bọn họ.
Ám vệ trao nhau một ánh mắt. Loại chuyện tìm được trân châu đương nhiên phải để đại công tử tự mình kể, sau đó hai người kích động hôn môi một phen, như vậy mới hợp lý!
Chúng ta tất nhiên không thể tước đoạt niềm vui của người khác.
Vì vậy mọi người bảo trì im lặng.
“Sao vậy?”. Diệp Cẩn bối rối nhìn bọn họ.
Ám vệ đồng loạt nhếch miệng nở nụ cười, y như quảng cáo kem đánh răng!
Diệp Cẩn: …
“Ta đi tắm”. Ám vệ xoay người chạy.
“Quay về!”. Diệp Cẩn khó thấy cất cao giọng.
Vì vậy mọi người sợ hãi dừng lại!
“Thẩm Thiên Phong đâu?”. Trong lòng Diệp Cẩn có dự cảm không rõ.
“Lập tức tới ngay”. Ám vệ nhanh chóng trả lời, vốn sắp về rồi!
“Máu trên người là sao?”. Diệp Cẩn chỉ vào một người trong đám, giọng khàn khàn.
“Máu?”. Ám vệ bối rối cúi đầu nhìn, quả nhiên trước ngực có một vệt máu lớn, vì vậy nói. “Đây là quái ngư…”
“Đây là quái ngư đánh nhau với Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia phun ra!”. Một ám vệ khác nhanh trí cắt ngang lời hắn.
Ám vệ trước đó hơi sửng sốt, sau đó cũng lập tức điên cuồng gật đầu. “Đúng vậy, cảnh đó thật thê thảm”
“Quái ngư gì, tại sao lại hộc máu, hắn ở đâu?”. Sắc mặt Diệp Cẩn tái nhợt.
“Tả hộ pháp đang trị thương cho Thẩm thiếu gia trong núi, hiện tại mấy huynh đệ còn lại đang mang hắn về, tốc độ đương nhiên chậm hơn chúng ta”. Ám vệ tổng kết đầy đủ các câu chuyện trong sách. “Để tìm được ngọc trai, Thẩm thiếu gia không tiếc tự mình xuống nước tìm kiếm, đáng tiếc gặp phải quái ngư trong hồ”
“Sau đó thì sao?”. Diệp Cẩn đỡ bàn.
“Miệng quái ngư to cỡ này!”. Ám vệ vung tay vẽ một vòng tròn lớn. “Răng dài một thước, màu xanh thẫm, há mồm ra quả thật hù chết người”
“Nó cắn hắn bị thương ư?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Đâu chỉ cắn bị thương”. Ám vệ làm ra vẻ mặt bi thương. “Quái ngư cắn chặt con trai không chịu nhả, Thẩm công tử đấu với nó một lúc lâu, bản thân bị trọng thương lại không chịu buông tha, ngay cả nước cũng bị nhuộm thành màu đỏ”
“Lúc nào thì về đến nơi?”. Diệp Cẩn sốt ruột. “Ta chữa cho hắn”
“Cốc chủ yên tâm, Thẩm thiếu gia không có việc gì”. Ám vệ thân thiết an ủi. “Chỉ bị nội thương hộc máu và bị cắn mấy cái mà thôi”
“Vậy mà còn bảo không có việc gì!”. Diệp Cẩn giậm chân, quay về phòng lấy hòm thuốc.
Làm tốt lắm! Ám vệ yên lặng tự vỗ tay cho chính mình. Chúng ta rất am hiểu lửa cháy đổ thêm dầu!
Một ám vệ chuồn ra khỏi sân chạy như bay, dự định chặn Thẩm Thiên Phong lại khiến hắn giả bệnh!
Diệp cốc chủ nhất định cực kì cảm động và đau lòng!
“Mang ta đi tìm hắn”. Diệp Cẩn ôm hòm thuốc chạy đến.
“Quả thật không có việc gì”. Ám vệ tiếp tục phát huy trí tưởng tượng. “Đánh nhau xong, Thẩm thiếu gia vẫn còn sức quỳ trên mặt đất suốt một canh giờ”
“Cái gì?”. Diệp Cẩn cảm giác mình không còn nghe thấy bất cứ thứ gì nữa.
“Vì quái ngư không chịu nhả, chúng ta cũng không phải đối thủ của nó”. Ám vệ nghiêm túc nói. “Vì vậy Thẩm thiếu gia mình đầy thương tích quỳ trên mặt đất, muốn dùng chân tình khiến trời đất cảm động”
Diệp Cẩn: …
“Trời nắng chang chang, suốt một canh giờ nha!”. Ám vệ tình cảm dạt dào. “Ngay cả môi cũng nứt ra”
Thẩm Thiên Phong mang kiếm từ ngoài cửa đi tới.
“Mặc kệ chúng ta khuyên thế nào, Thẩm thiếu gia cũng không nghe”. Ám vệ đưa lưng ra cổng, nội lực Thẩm Thiên Phong lại rất cao nên hắn không cảm giác được mà nói tiếp. “Thậm chí hắn còn rơi nước mắt, nói nếu không lấy được ngọc trai khiến hắn phụ lòng người yêu, hắn sẽ quỳ bên cạnh ao suốt đời!”. Quả thật cực kì cảm động!
Diệp Cẩn lạnh lùng đặt hòm thuốc xuống bàn.
“Ngươi đang nói gì vậy?”. Thẩm Thiên Phong cau mày hỏi.
“A!”. Ám vệ kêu lên một tiếng.
Thật doạ người.
“Uống lộn thuốc sao?”. Thẩm Thiên Phong mơ hồ khó hiểu.
Ám vệ lập tức ha ha ha ha một phen. “Đúng vậy”
Thẩm Thiên Phong: ...
“Chúng ta đi trước!”. Ám vệ quay đầu chạy như bay!
Ai muốn ở lại thu dọn cục diện rối rắm chứ! Cung chủ bình thường dạy chúng ta gây hoạ xong phải bỏ chạy!
“Sao lại đứng trong sân thế này?”. Thẩm Thiên Phong cũng lười để ý đến bọn họ, bước lên nói với Diệp Cẩn. “Trời đang nắng, mau về phòng đi”
Diệp Cẩn giương mắt nhìn hắn, trên mặt không rõ là biểu cảm gì, viền mắt hơi đỏ lên.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
Vừa mới dứt câu, trên mặt liền trúng một bạt tai.
Thẩm Thiên Phong hơi sửng sốt.
“Lần sau nếu chết cũng đừng để ta biết”. Diệp Cẩn xoay người vào trong.
“Thật ra tay Thẩm thiếu gia bị thương thật mà”. Ám vệ ôm khung cửa nhắc nhở. “Không tin ngươi có thể kiểm tra”
Diệp Cẩn đóng mạnh cửa phòng.
“A?”. Thẩm Thiên Lăng bưng chén bước tới, vừa thấy Thẩm Thiên Phong thì sợ hết hồn. “Ngươi bị thương ư?”
“Không sao”. Thẩm Thiên Phong đã đoán được đại khái ngọn nguồn, đầu có chút đau.
“Chảy máu hết rồi mà còn bảo không có việc gì ư?”. Thẩm Thiên Lăng kéo hắn ngồi xuống, trên bàn có hòm thuốc nên tiện tay mở ra, tìm một chai gì đó mở ra. “Cái này có dùng được không?”
“Không thể!!!”. Ám vệ thấy thế sợ hãi kêu thành tiếng. “Đó là bột làm tan xương!”
A A A! Thẩm Thiên Lăng vội ném chai thuốc trở lại.
Diệp Cẩn kéo cửa ra, nổi giận đùng đùng nói. “Vào đây!”
Thẩm Thiên Lăng lập tức nhét hòm thuốc vào ngực đại ca. “Mau qua đi!”
Ám vệ lập tức trở nên phấn khích.
Thẩm Thiên Phong mang theo hòm thuốc vào phòng.
Diệp Cẩn không nói lời nào, dùng kéo cắt bỏ tay áo của hắn, dùng khăn nóng lau sạch sẽ.
Tuy không phải vết thương chí mạng như vẫn hơi dữ tợn. Vết thương bị bọt nước ngâm trắng bệch, nhìn qua thật khiến tim đập nhanh.
“Có lẽ sẽ đau”. Diệp Cẩn nung thanh đao trên lửa. “Có nhiều chỗ đã vô dụng rồi, ta giúp ngươi xử lý sạch sẽ”
Ám vệ trên nóc nhà sau khi nghe được thì bất giác kẹp chặt chân.
Vì sao những lời này nghe giống như là Diệp cốc chủ muốn thiến Thẩm thiếu gia vậy!
“Ừ”. Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Không có bột gây tê, chỉ có thể nhịn”. Diệp Cẩn ngồi cạnh hắn. “Chịu không nổi thì nói cho ta biết”
Thẩm Thiên Phong nhìn hắn. “Không sao”
Diệp Cẩn né tránh tầm nhìn của hắn, dùng băng vải quấn chặt cánh tay hắn.
Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên bàn đá ngủ, để Cục Bông nhảy khắp sân.
“Không sao rồi”. Diệp Cẩn thắt một cái nút kết trên băng vải.
“Đa ta”. Môi Thẩm Thiên Phong hơi tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.
“Quay về nghỉ ngơi nhiều một chút”. Diệp Cẩn thu dọn hòm thuốc.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, đứng lên lại thấy trước mắt tối sầm.
Diệp Cẩn vươn tay đỡ lấy hắn.
Chóp mũi truyền đến mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc, trong lòng Thẩm Thiên Phong đột nhiên thấy chua xót khổ sở.
“Ngươi còn thiếu ta một lời giải thích”. Một lúc sau, Diệp Cẩn thấp giọng nói. “Đợi chuyện này giải quyết xong, ta đợi ngươi chính miệng nói với ta”
Giọng Thẩm Thiên Phong hơi khàn khàn. “Xin lỗi”
Diệp Cẩn lắc đầu, vùi đầu vào trước ngực hắn.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, Cục Bông dùng sức nhảy lên bệ cửa sổ. “Chíp!”
Diệp Cẩn bật cười, bước tới mở cửa sổ ra.
Cục Bông lập tức sung sướng lăn vào, mỏ bị quả mọng nhuộm thành màu đỏ.
“Trở về ngủ một giấc đi”. Diệp Cẩn quay đầu nhìn Thẩm Thiên Phong. “Tối ta nấu canh táo đỏ cho ngươi”
Đáy mắt Thẩm Thiên Phong có chút ý cười. “Được”
“Diệp cốc chủ”. Hoa Đường ở ngoài cửa sổ nói. “Chừng nào chúng ta lấy ngọc trai ra?”
“Ta xem trước một chút”. Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng ra ngoài.
Thẩm Thiên Phong cũng đi theo.
Ám vệ đồng loạt chậc lưỡi trên nóc phòng, nhìn hài hoà như người một nhà vậy.
Thiếu cung chủ của chúng ta quả nhiên hợp với tất cả mọi người!
Thật kiêu ngạo không chịu nổi!