“Không được làm loạn nữa!”. Sau khi vào phòng, Thẩm Thiên Phong đặt Diệp Cẩn lên giường, giữa hai chân mày lộ ra tức giận mơ hồ.
“Năm ấy nói đi là đi, hiện tại có tư cách gì quản lão tử?”. Diệp Cẩn đẩy hắn ra, kéo chăn trùm đầu. “Cút!”
Môi Thẩm Thiên Phong giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, thầm thở dài xoay người ra khỏi phòng.
Ám vệ thấy thế rất thất vọng, sao có thể ra nhanh như vậy chứ, quá nhanh luôn! Như vậy chúng ta biết tưởng tượng thế nào đây?
Bóng đêm đã sâu, Thẩm Thiên Phong lại chẳng hề buồn ngủ, vì vậy nhảy lên cây nhìn bầu trời đầy sao sáng mà thẫn thờ.
Gió mát thổi qua, làm rơi nhiều đoá hoa. Ám vệ tiện tay ném qua một bầu rượu, dùng ánh mắt “Nam nhân ai cũng hiểu” mà nhìn hắn!
Thẩm Thiên Phong lắc đầu cười. “Đa tạ!”
Không cần đa tạ! Ám vệ nhịn không được ưỡn ngực, chúng ta là một nhóm quần bông thân thiết!
Hơn nửa bầu rượu vào cổ họng, trong lòng Thẩm Thiên Phong cũng bình tĩnh không ít, liếc mắt nhìn về tiểu viện, chỉ thấy trong phòng Diệp Cẩn nhạt nhoà ánh đèn, chiếu ra hình bóng loang lổ bên song cửa sổ.
Ám vệ đồng loạt nâng cằm thở dài, nhìn cửa sổ cũng dịu dàng như vậy, thật là tan nát cõi lòng!
Mà ở Thiên Ổ Thuỷ trại, Tần Thiếu Vũ đang cùng Tinh Đấu chân nhân ẩn nấp trong sân lớn, xuyên qua khe cửa mà nhìn vào trong. Ngoài hai người còn có Triệu Ngũ và hai ám vệ.
Trên giường lớn có bảy tám người ngủ, già có trẻ có, thậm chí nam nữ cũng không tách ra. Trong phòng toả ra mùi hương kì lạ, ngọt đến mức ghê tởm.
“Người tận cùng bên trong là Chu Đại Hồ Tử, là tạp dịch giúp việc bếp núc và nấu nước”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng nói. “Chiều cao giữa ta và hắn tương tự, hơn nữa có râu quai nón che khuất, có thể giả giống tám chín phần”
Chân nhân gật đầu. “Ông lão ngoài cùng là ai?”
“Không biết, có điều nhìn lớn tuổi, chắc không phải làm việc nặng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tám chín phần là đầu bếp”
“Nghĩ cách đưa hai người này ra”. Chân nhân nói. “Ta và ngươi sẽ giả bọn họ”
“Nhưng ông lão kia hình như lưng còng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thân hình cũng không cao”
“Không sao”. Chân nhân nói. “Tuy ta lớn tuổi, nhưng giả lưng còng thì dư sức”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, để an toàn lại đốt thêm một thanh An Hồn hương, xác định mọi người trong một thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại mới lách người nhảy vào phòng.
Chu Đại Hồ Tử tiếng ngáy rung trời, trong miệng còn mơ hồ nói mớ. Tần Thiếu Vũ nâng một chưởng đánh hắn hôn mê bất tỉnh, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thay y phục và dịch dung, đem Đại Hồ Tử giao cho Triệu Ngũ. “Mang ra ngoài giao cho Hoa Đường, xem có thể trị hay không”
Chân nhân cũng bắt chước làm theo, giả trang thành đầu bếp lưng còng.
Triệu Ngũ và ám vệ nâng hai người lên nhảy ra cửa sổ, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
“Lòng bàn tay biến thành màu đen, đều là trúng cổ”. Tần Thiếu Vũ kiểm tra sơ qua một chút. “Cổ độc lại còn thêm Dẫn Hồn hương, Phượng Cửu Dạ ngay cả những tạp dịch tay không tấc sắt này cũng phòng bị như vậy”
“Cho nên tám chín phần những chưởng môn kia cũng trúng cổ”. Chân nhân thở dài. “Sợ là khiến chúng ta đau đầu”
Trong sân truyền tới tiếng nói chuyện, Tần Thiếu Vũ và chân nhân liếc nhau, nhanh chóng nằm về trên giường.
Cửa phòng bị người dùng lực mạnh đá văng ra, mấy người của Ma giáo tiến đến đếm số người, sau đó đá vào một nam nhân. “Đứng lên đứng lên!”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, trong phòng lúc trước bị mình dùng qua An Hồn hương, người nọ e là một lúc lâu cũng không tỉnh.
“Đừng ngủ, mau tỉnh lại!”. Kêu vài tiếng không phản ứng, mấy người Ma giáo nhất thời không kiên nhẫn, trực tiếp xách hắn lên.
Tần Thiếu Vũ nắm chặt ám khí trong tay, trong đầu còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó thì nam nhân bị xốc dậy đúng lúc tỉnh lại, mơ màng hỏi. “Có việc gì?”
“Đi làm năm tô mì xào, nhanh lên!”. Người trong Ma giáo giục.
Nam nhân hờn dỗi đáp lời, sau đó chậm chạp ra cửa, cứng nhắc đi vào bếp ở sát vách.
“Không ngờ cổ độc của bà lão kia lại có chút hữu dụng”. Người của Ma giáo ngồi bên bàn, vừa chờ mì xào vừa nói chuyện phiếm. “Sau khi hạ vào thì ngày càng nghe lời”
“Đúng vậy”. Tên còn lại cười nói. “Nửa tháng nữa, đợi giáo chủ chuẩn bị xong thì ngày san bằng Bạch đạo võ lâm cũng sắp tới”
“Đến lúc đó giáo chủ nhất thống giang hồ, muốn đánh vào kinh thành cũng không phải việc khó”. Lại có người nói. “Hiệu lệnh võ lâm thì tính là cái gì, khắp thiên hạ cũng đều là của Giáo chủ”
Tần Thiếu Vũ nghe được thì chán ghét, rõ ràng là bao cỏ nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn thôn tính thiên hạ.
“Kêu thêm người vào giúp hắn đi, làm cho chúng ta thêm mấy tô. Bắt cóc suốt đêm, một chén mì xào cũng đủ”. Có người tiện tay ném một đồng tiền qua, vừa vặn đập trúng mặt chân nhân. “Ông lão kia, đứng lên, đến xào vài món thức ăn, lại nấu thêm ít canh nữa”
Chân nhân loạng choạng đứng lên, hai mắt mê mang.
“Ngây ra làm gì, nhanh đi!”. Người trong Ma giáo hung ác thúc giục.
Chân nhân chậm chạp xoay người, cứng ngắc ra cửa giống nam nhân kia.
“Tay chân chậm chạp, nếu không phải hắn nấu thức ăn ngon thì lão tử đã sớm chém hắn từ lâu”. Một người bất mãn hùng hổ.
“Vài ngày nữa, có khi sẽ có cơ hội cho ngươi giết người phát nghiện”. Người còn lại nói. “Bạch đạo kiêu ngạo nhiều năm như vậy, lần này cho biết mùi”
“Giáo chủ đã luyện thành thần công, lại bắt nhiều chưởng môn như vậy, Bạch đạo lần này sợ rằng khó vùng lên được nữa”
Tần Thiếu Vũ nằm nghiêng trên giường, tập trung muốn nghe bọn hắn nói ra địa điểm giam giữ mọi người trong Bạch đạo. Đáng tiếc bọn họ đã đổi chủ đề, bắt đầu bàn tán nếu tương lai Phượng Cửu Dạ thống nhất võ lâm thì mình sẽ đòi làm chức vị gì. Vừa nói nước bọt vừa văng tứ tung, nghiễm nhiên xem như việc này đã là chắc chắn.
Một đầu bếp nữ khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh ngáp một cái, xoay người ôm Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ: …
Ngày mùa hè áo lót rất mỏng, đầu bếp nữ lại từng sinh năm sáu đứa con, vì vậy vòng 1 cực kì hùng vĩ. Tần Thiếu Vũ bị nàng ôm chặt, động cũng không được mà không động cũng không được, quả thật chính là sống không bằng chết. Trong phút chốc, trong đầu Tần Thiếu Vũ lại hiện lên gương mặt Thẩm Thiên Lăng.
Nếu bình dấm chua nhà mình thấy cảnh này, đoán rằng phải tức đến ngất xỉu…
May mà không lâu sau, trong bếp đã làm xong cơm nước. Nam nhân lúc nãy quay về trên giường ngủ vù vù, chân nhân cũng còng lưng vào phòng.
“Đi thôi, trời cũng trở lạnh, ăn xong thì ngủ sớm một chút!”. Mấy người Ma giáo ồn ào ra ngoài, cửa phòng bị khoá lại lần nữa. Tần Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm, đẩy đầu bếp nữ ra ngồi dậy – sắp bực bội chết!
Chân nhân: …
“Không được nói với Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ có nỗi khổ khó nói.
Chân nhân ho khan hai tiếng.
“Mới vừa nghe bọn họ nói, chưởng môn mười mấy môn phái chắc là chưa chết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn có, bọn họ hình như nửa đêm đi bắt cóc, sư phụ có biết dùng để làm gì không?”
Tinh Đấu chân nhân không trả lời vấn đề của hắn, lại vỗ lên nam nhân kia một cái. “Đứng dậy”
Tần Thiếu Vũ hơi ngạc nhiên.
Nam nhân nằm trên giường không nhúc nhích.
“Giả bộ nữa coi chừng ta đánh ngươi!”. Chân nhân uy hiếp.
Nam tử vẫn chưa động đậy.
Chân nhân thở dài. “Ta đành phải giết người diệt khẩu vậy”
Nam nhân: …
“Vẫn chưa chịu dậy ư?”. Giọng chân nhân bất mãn.
Nam nhân không thể làm gì khác hơn ngoài ngồi dậy, đáy mắt không mê mang như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng cổ.
“Ngươi không bị gì ư?”. Tần Thiếu Vũ cau mày, ánh mắt rất nhanh quét qua những người còn lại.
“Đừng nhìn, bọn họ đều trúng độc, chỉ có ta không sao”. Nam nhân dựa vào ánh trăng quan sát hai người, trong mắt hơi đề phòng. “Các ngươi là ai?”
“Sao ngươi lại không bị gì?”. Tần Thiếu Vũ không trả lời vấn đề của hắn.
“Nói cho ta biết các ngươi là ai trước”. Tính cảnh giác của nam nhân rất cao.
“Nghĩ cách trà trộn vào, đương nhiên là để đối phó Phượng Cửu Dạ”. Chân nhân nói. “Trừ phi ngươi muốn gia nhập Ma giáo, nếu không chỉ có thể tin tưởng bọn ta”
Đối phương còn đang do dự.
“Ngươi chắc là nhận ra ta”. Tần Thiếu Vũ bóc mặt nạ ra.
Sau khi thấy rõ hắn là ai, nam nhân nhất thời vui mừng đứng lên. “Tần cung chủ? Ta từng nhìn thấy ngươi ở yến hội”
“Bây giờ có thể nói vì sao ngươi không trúng độc chưa?”. Tần Thiếu Vũ mang mặt nạ lại.
“Không biết, chắc là trời sinh thể chất tốt”. Nam nhân rốt cuộc dỡ xuống phòng bị. “Hôm đó sau khi Phượng Cửu Dạ tấn công vào thì trói chúng ta lại một chỗ ép uống thuốc. Sau đó lập tức đau bụng ngất đi, khi tỉnh dậy chỉ thấy những người còn lại đã ngây dại, ta cũng giả dạng như vậy, muốn tìm cơ hội trốn đi”
“Hồi nãy khói mê của ngươi cũng không khiến hắn hôn mê, chắc là trời sinh thể chất khác với người bình thường”. Chân nhân nhìn hắn. “Tên gì?”
“Trương Đại Phúc”. Nam nhân nói. “Vị tiên sinh này là…”
“Ta là Quỷ Thủ”. Chân nhân chỉ Tần Thiếu Vũ. “Là sư phụ hắn”
Tần cung chủ: …
Quên đi, hiện tại cũng không phải lúc so đo thứ này. Sư phụ đang ở Nam Hải nên chắc cũng không biết.
Nhịn thôi.
“Tiền bối làm sao biết ta đang diễn trò?”. Trương Đại Phúc bối rối.
“Ta vào bếp thì thấy ngươi đang nhổ nước bọt vào nồi”. Chân nhân vuốt râu nói. “Làm tốt lắm”
Trương Đại Phúc xấu hổ cười hắc hắc, lại hỏi. “Hai vị tới cứu mọi người ra sao?”
“Ngươi biết mười mấy chưởng môn Phượng Cửu Dạ bắt tới ở nơi nào không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Cái này thì không biết”. Trương Đại Phúc nói. “Chúng ta vẫn bị nhốt ở nơi này, ngay cả ra cửa cũng khó khăn, khỏi nói đến chuyện thám thính tin tức”
“Ngày thường bọn họ nói chuyện ngươi có còn nhớ không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Trương Đại Phúc lắc đầu. “Ngày thường bọn họ rất ít tới, lúc tới cũng vội vã bắt chúng ta đi nấu cơm. Tình huống ngồi trong phòng tán dóc như hôm nay rất hiếm”
Tình huống so với tưởng tượng càng không thấy manh mối, Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì cóc?”. Chân nhân đột nhiên hỏi.
“Lúc đám người Ma giáo đang chờ cơm thì nói chuyện nửa đêm đi bắt cóc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không biết Phượng Cửu Dạ muốn làm gì”
“Bắt mấy thứ độc vật này còn có thể làm gì”. Chân nhân chậc lưỡi. “Tám chín phần là muốn làm cổ độc”
“Đúng rồi, lần trước ta hình như cũng mơ hồ nghe bọn hắn nói qua, muốn đào một cái hố lớn ở phía Bắc”. Trương Đại Phúc nhớ tới một việc. “Chúng ta phải làm cơm cho bọn hắn suốt đêm”
“Phía Bắc Thiên Ổ Thuỷ trại là đất trũng ao đầm, dưới lòng đất sẽ có khí độc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đêm mai ta tìm cơ hội đến thám thính một chút”
“Cũng chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh”. Chân nhân nhìn Trương Đại Phúc. “Ngươi có bằng lòng cùng chúng ta diệt Ma giáo hay không?”
“Đương nhiên”. Nam nhân ra sức gật đầu. “Ma giáo làm nhiều việc ác, chỉ cần hai vị không ngại, ta tất nhiên cố hết sức giúp đỡ”
“Trước hết nói cho biết ông lão này am hiểu nấu món gì?”. Chân nhân chỉ vào mặt mình.
Nam nhân nói. “Trương thúc là đầu bếp giỏi nhất trong trại, Tứ Xuyên, Phúc Kiến, Quảng Đông, Hồ Nam món nào cũng rành, am hiểu nhất là chim trĩ nướng cay và cá nhám nấu rượu”
Chân nhân bình tĩnh nói. “Những món này, ta nghe cũng chưa từng nghe qua”
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Chọn phải một người có độ khó cao nhất mà nguỵ trang”. Dù gương mặt tương tự nhưng nếu nấu cơm thì biết giả mạo thế nào?
“Đây cũng không phải vấn đề lớn, Trương thúc là sư phụ ta, vốn chờ hắn già vị trí đầu bếp sẽ là của ta”. Trương Đại Phúc nói. “Chuyên môn của hắn ta có thể học được tám chín phần tương tự, người bình thường tuyệt đối nhận không ra”
“Như vậy thì tốt”. Chân nhân thở phào nhẹ nhõm. “Từ nay về sau nếu bọn họ gọi nấu cơm, ngươi đi cùng ta”
“Được”. Trương Đại Phúc gật đầu, lại tò mò hỏi. “Các ngươi mang Trương thúc và Chu Đại Hồ Tử đi đâu rồi?”
“Yên tâm đi, bọn họ không có nguy hiểm, còn có đại phu chữa bệnh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngược lại là ngươi, nếu cùng chúng ta đối phó Ma giáo, chỉ sợ khó tránh khỏi gặp nguy hiểm”
“Có sợ không?”. Chân nhân hỏi.
Trương Đại Phúc thành thật nói. “Sợ”
Chân nhân bị hắn chọc cười. “Nếu hối hận thì ngươi có thể tiếp tục giả ngu, chúng ta sẽ không ép ngươi hợp tác”
“Không giả nữa, ta hợp tác với các ngươi”. Trương Đại Phúc nói. “Nếu các ngươi không đến, ta sẽ phải giả cả đời, nhưng bây giờ có lối thoát, ta dù sợ hơn nữa cũng sẽ cố gắng”
“Ngươi thật không tệ”. Chân nhân vỗ vai hắn. “Sau khi việc này kết thúc, ta dẫn ngươi đi ngự trù ở hoàng cung một lần”
“Thật sao?”. Trương Đại Phúc vui mừng.
“Đương nhiên, ta nói được thì làm được”. Chân nhân nói. “Sẽ cưới vợ cho ngươi, so với nương nương và công chúa còn đẹp hơn”
Trương Đại Phúc cười hắc hắc. “Vậy thì hay quá”
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, cũng không có tâm trạng nghe hai người nói chuyện phiếm, tựa vào đầu giường thẫn thờ.
Sắc trời từ từ sáng lên, sự yên lặng ở Thiên Ổ Thuỷ trại rất nhanh bị phá vỡ. Một tiếng chuông bạc truyền từ trong viện đến, mọi người đồng loạt chậm rãi đứng dậy, hai mắt dại ra bước ra khỏi phòng.
Một nam tử áo trắng đứng ngoài cửa, vạt áo vẫn viết mấy chữ rồng bay phượng múa “Ta là Bạch Liên Hoa”. Tần Thiếu Vũ sau khi nhìn thấy thì buồn cười, người này lúc trước được Diêu Khiêm lén thả đi, không ngờ lại gặp ở đây.
“Đi nấu cơm”. Bạch Liên Hoa rung chuông bạc. “Chuẩn bị nhiều màn thầu và gà quay một chút, trước buổi trưa phải chuẩn bị đủ”
Trương Đại Phúc ồm ồm trả lời một câu, dẫn mọi người chậm rãi xuống bếp.
Tiếng xào nấu vang lên, Bạch Liên Hoa quay đầu ra ngoài, chỉ để lại hai người canh gác.
Trong phòng chính, Phượng Cửu Dạ nghiêng người tựa vào ghế tựa màu mận chín, đang lật xem một quyển sách nhỏ.
“Giáo chủ”. Bạch Liên Hoa tiến đến bẩm báo. “Đã tăng thêm người đến phía Bắc đào hầm, nay mai là có thể hoàn thành”
“Không tệ”. Phượng Cửu Dạ lạnh lùng cười. “Mười mấy người kia thì sao?”
“Kim Xà Bà Bà nhốt bọn họ trong mật thất và thả khói mê, tuyệt đối sẽ không tỉnh lại giữa chừng”. Bạch Liên Hoa nói. “Đợi cho cái hố dùng cổ phía Bắc chuẩn bị xong thỉ có thể nhốt bọn họ vào. Khoảng nửa tháng sau, bọn họ sẽ trở thành con rối biết võ công mà không có ý thức để cho chúng ta sử dụng”
Phượng Cửu Dạ lắc lắc chén trà trong tay, nụ cười âm lãnh quỷ dị.
Mà trong nhà Chu viên ngoại, mọi người đang tụ tập trong sân chờ Hoa Đường chữa bệnh cho hai người ám vệ mang về đêm qua.
“Sao rồi?”. Thật vất vả chờ nàng đi ra, mọi người vây quanh hỏi.
Hoa Đường nhìn hơi mệt mỏi. “Người tuổi trẻ thân thể tốt, ta còn có thể cứu tỉnh. Nhưng ông lão kia e rằng hơi trắc trở”
“Hiện tại hai người đó thế nào?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Ta đã dùng ngân châm, tạm thời không tỉnh nhưng không nguy hiểm đến tính mạng”. Hoa Đường nói. “Chắc là buổi tối sẽ tỉnh”
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi”. Triệu Ngũ nói. “Suốt đêm không ngủ, cũng không phải biện pháp”
Ám vệ đồng loạt lắc đầu, giọng điệu này chả thâm tình chút nào. Lẽ nào không phải đẫm nước mắt vịn vai Tả hộ pháp, nói mấy câu tình cảm như“Ngươi tiều tuỵ như vậy, lòng ta đau như cắt” sao?
“Ngươi ngủ một lát đi, ở đây bọn ta sẽ lo”. Thẩm Thiên Phong cũng nói. “Đừng để quá mệt”
Hoa Đường gật đầu, hướng về nơi ở của mình.
Ám vệ tập thể dùng ánh mắt sốt ruột nhìn tiểu Ngũ – ngớ ra đó làm gì, mau chạy theo đi chứ, còn muốn lấy vợ hay không?
Triệu Ngũ: …
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng tỉnh giấc, lắc lư ra cửa kêu lên hai tiếng, vui sướng dùng cặp chân nhỏ đuổi theo Hoa Đường.
Sau đó trong chớp mắt, nó đã bị ám vệ lao xuống ôm lên nóc nhà – không thể cướp vợ của tiểu Ngũ nha!
“…Chíp”. Tiểu phượng hoàng hơi mê mang.
Ám vệ ra sức xua tay với tiểu Ngũ, chúng ta đã đại nghịch bất đạo bắt có Thiếu cung chủ rồi, ngươi còn không mau đi!
Tiểu Ngũ đau đầu không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn ngoài quay đầu theo ra ngoài.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng há mỏ đòi ăn.
Thẩm Thiên Lăng vươn tay trong sân. “Xuống đây”
Cục Bông dùng tư thế đạn pháo vọt xuống.
“Béo chết mất”. Thẩm Thiên Lăng ôm nó đặt lên bàn, móc trong túi ra thịt bò khô và đậu phộng đút cho nó.
Thịt khô cay cay ngọt ngọt ăn rất ngon, tiểu phượng hoàng vừa mổ vừa dùng sức kêu chíp chíp, biểu đạt một chút vui sướng trong nội tâm. Nhưng một giây sau, nó đã bị Thẩm đại thiếu gia bóp mỏ.
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu nhìn đại ca hắn. “Làm gì vậy?”
“Ăn thì ăn, kêu làm gì?”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng buông tay ra.
Thẩm Thiên Lăng >_
Làm một tiểu phượng hoàng shota, chẳng lẽ không phải nên hoạt bát đáng yêu một chút sao? Như vậy mới bình thường chứ!
“Chíp!”. Cục Bông lại kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng trốn vào lòng Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm Thiên Phong: …
Cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra, Diệp Cẩn khoác áo ngoài đi tới, lười biếng ngáp một cái.
Thẩm Thiên Lăng bừng tỉnh, rất nhanh mà nói khẽ với đại ca. “Ngươi sợ Diệp cốc chủ bị đánh thức ư?”
Thẩm Thiên Phong hừ lạnh. “Ta thấy ồn ào thôi”
Còn giả bộ, Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tỏ ra khinh bỉ.
Kẻ dối trá…
“Sao các ngươi đều ở trong sân?”. Diệp Cẩn hơi kinh ngạc.
Tiêu Triển kể chuyện đêm qua lại một lần.
“Cổ độc?”. Diệp Cẩn cau mày. “Ta đi xem”
“Hoa Đường đã xem rồi, ngươi đi làm gì?”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói. “Thân thể chưa khoẻ thì đừng đi giúp vui”
“Ta và Hoa Đường trường phái khác nhau, vì sao không thể qua xem?”. Diệp Cẩn nhìn hắn một chút, xì một tiếng nói. “Ngươi mới xen vào việc của người khác”
Sắc mặt Thẩm Thiên Phong hơi u ám.
“Xem cũng không sao”. Thẩm Thiên Lăng hoà giải. “Không chừng Diệp cốc chủ có thể trị khỏi”
Diệp Cẩn tự đẩy cửa vào phòng.
Thẩm Thiên Lăng đá đại ca hắn. “Vào xem đi”
Thẩm Thiên Phong quay đầu ra sân.
Thẩm tiểu thụ quả thật muốn quỳ lạy hắn. Ngày thường rõ ràng bình thường, sao mỗi lần đối mặt với Diệp cốc chủ lại biến thành dạng này?
Thuốc thì không thể ngừng nha thiếu hiệp!
Trong phòng đặt hai cái giường giản dị, trên đó song song nằm hai người.
Diệp Cẩn ngồi bên giường khám cho hai người một chút, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Có thể mượn một bộ ngân châm của Tả hộ pháp cho ta không?”
“Mượn thì được, nhưng thân thể ngươi có sao không?”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng. “Đừng để mệt mỏi”
“Ta có chừng mực”. Diệp Cẩn nói. “Ông lão này tuổi cao, còn kéo dài sẽ gặp nguy hiểm”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng đặt tiểu phượng hoàng lên bàn. “Ta đi mượn cho ngươi”
Dù võ công cao tới đâu thì cũng là nữ nhân, vì vậy Chu phu nhân chuẩn bị cho Hoa Đường một tiểu viện riêng, cách những người còn lại hơi xa. Thẩm Thiên Lăng chạy qua thì gặp được Thẩm Thiên Phong.
“Đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Đi mượn ngân châm của Tả hộ pháp, Diệp cốc chủ nói có thể cứu ông lão kia”. Thẩm Thiên Lăng nói.
Thẩm Thiên Phong nghe vậy cau mày.
“Có ý kiến thì tự ngươi đi nói với hắn, ta không làm kẻ truyền lời”. Thẩm Thiên Lăng chạy như bay.
Sắc mặt Thẩm Thiên Phong càng khó coi, phất tay áo về phòng.
Diệp Cẩn vừa ho khan vừa xắn tay áo rửa tay, nghe ngoài cửa có tiếng động thì ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người tới thì cười nhạt. “Không phải đã đi rồi sao?”
Thẩm Thiên Phong không nói lời nào, lấy ghế ngồi ngay giữa phòng.
Diệp Cẩn cũng lười để ý tới hắn, lấy chén nhỏ trên bàn pha thuốc bột.
“Mượn được ngân châm rồi”. Thẩm Thiên Lăng chạy về, thở hổn hển đưa túi thuốc cho Diệp Cẩn.
Thẩm Thiên Phong khiển trách. “Bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng hề ổn trọng chút nào”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ê ngươi không dám nói đại tẩu cũng đừng khai đao với ta chứ!
Quả thật không chịu nổi!
Diệp Cẩn cởi áo ông lão ra, thăm dò hướng đi của kinh mạch.
Thẩm Thiên Phong tiếp tục trừng đệ đệ.
Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài mở miệng thay đại ca hắn. “Bây giờ sẽ bắt đầu ư?”
“Ừ, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm”. Diệp Cẩn tẩm thuốc bột lên kim. “Canh cửa cho ta, trong vòng một canh giờ không để người ngoài quấy rầy.
Thẩm Thiên Lăng lập tức nhìn đại ca hắn – nghe chưa, kêu ngươi đi canh cửa kìa!
Thẩm Thiên Phong ho khan hai tiếng, trầm giọng hỏi. “Ngươi có nắm chắc không?”
Diệp Cẩn có tai như điếc, cúi đầu tiếp tục loay hoay với bình thuốc trên bàn.
Thẩm Thiên Phong đầy khó chịu nhìn đệ đệ hắn.
Thẩm tiểu thụ nghẹn họng, ta đúng là bia đỡ đạn. “Thân thể ngươi không tốt, nếu không được thì đừng miễn cưỡng”
“Yên tâm, ta có chừng mực”. Diệp Cẩn lấy ra một chén nhỏ, sau đó dùng dao cắt cổ tay một chút.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng hơi kinh ngạc.
Mà đại ca hắn phản ứng càng khoa trương hơn.
Thẩm đại hiệp luôn trầm ổn, nay trực tiếp lật bàn lên.
Thật áp lực không chịu nổi!