Chương 5: Trừng trị kẻ bạc tình

Nhan Tiểu Đao đứng dưới nhã gian, nhìn thấy Sài Tử Diệu thì không thể kiềm chế cơn tức giận, nhíu mày, nàng ghét nhất những kẻ bạc tình!

“Này.”

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao ngoắc, “Lại đây ngồi.”

Tiểu Đao sau khi ngồi xuống liền hỏi hắn, “Vì sao ngươi không nói rõ cho Hách Kim Phong?”

“Tên Hách Kim Phong với cô thật có chút giống nhau.” Tiết Bắc Phàm hờ hững nói một câu, Tiểu Đao cả kinh trợn tròn mắt, liền nghe hắn nói tiếp: “Ta còn chưa mở miệng, ác lang liền nhào tới mắng.”

“Ngươi mới là lang, đại sắc lang.” Tiểu Đao vừa cầm đũa chờ đồ ăn, vừa hỏi Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt, Thẩm Tinh Hải không ở đây, sao phải đeo mặt nạ?”

Hiểu Nguyệt lắc đầu, “Thiếu chủ đã phân phó, ở nơi đông người thì phải đeo mặt nạ.”

“Vì cái gì?”

“Là quy củ.”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm liếc mắt (đưa tình) nhìn nhau một cái — Tên Thẩm Tinh Hải kia vậy ra là tra tấn thuộc hạ, chứ không phải là có cừu oán?

“Vậy cô làm sao ăn cơm đây?” Tiểu Đao đánh giá mặt nạ của nàng: “Bằng không thương lượng cùng Thẩm Tinh Hải xem? Như vậy cũng thuận tiện hơn.”

“Không hề bất tiện, ta quen rồi.” Hiểu Nguyệt hình như không sao cả, “Từ nhỏ ta đã đeo rồi.”

“Từ nhỏ?!” Cơn giận trong lòng Tiểu Đao lại tới, “Hắn vì sao lại đối đãi với cô như vậy?!”

“Ta từ nhỏ đã bán mạng hầu hạ cho thiếu gia. Lão phu nhân rất nghiêm khắc, nói nếu Thiếu chủ bên người có hầu gái sẽ bị người khác đàm tiếu, cho nên phải mang mặt nạ, ăn mặc như nam tử, lâu ngày thành thói quen.” Hiểu Nguyệt nói xong, không quên lại thêm một câu, “Thiếu chủ đối với ta tốt lắm.”

Tiểu Đao hoàn toàn không còn cách nào khác, cái này mà gọi là tốt, vậy thì cái gì không tốt?

Tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên, Tiểu Đao thấy không giống những món đã gọi, buồn bực, “Chúng ta không gọi mấy món này.”

“Chủ nhân đã phân phó, Tiết công tử là khách quý, phải được chiêu đãi đặc biệt.” Tiểu nhị cung kính trả lời.

Tiểu Đao đánh giá Tiết Bắc Phàm, tên dâm tặc này quan hệ không đơn giản nha?

Tiết Bắc Phàm nhìn đồ ăn không chút hứng thú, một tay cầm chung rượu, một tay gắp thức ăn cho Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt. Lại để ý thấy hầu bao của Tiểu Đao phình lên, tựa hồ trang bị không ít vật này nọ, Tiết Bắc Phàm hỏi, “Nhan Như Ngọc năm đó trộm khắp thiên hạ không biết bao nhiêu bảo bối, trên người cô đem theo không ít? Lấy ra cho ta mở mang tầm mắt đi?”

Tiểu Đao trợn mắt, “Đúng vậy, khói độc, xà độc, độc bò cạp rất nhiều, ngươi có muốn xem không?”

Tiết Bắc Phàm tránh sang một bên, giơ đũa lên ngăn lại.

Hiểu Nguyệt tò mò hỏi, “Những loại độc gì đó, cô giấu ở chỗ nào vậy?”

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm cùng nhìn nàng, Hiểu Nguyệt còn hỏi rất nghiêm túc: “Trong lọ sao? Có thể nào bị bay hơi mất không?”

“Phụt.” Tiết Bắc Phàm giơ đũa cười Hiểu Nguyệt.

Hiểu Nguyệt khó hiểu.

Nhan Tiểu Đao lại từ trong hầu bao lấy ra một cái bình bằng bạch ngọc tinh xảo, mở ra che lại chỉ cho Hiểu Nguyệt xem.

Hiểu Nguyệt tuy rằng đeo mặt nạ không thấy rõ biểu tình của nàng, nhưng bộ dáng này rõ ràng là rất kinh hãi.

Tiểu Đao đem bình khép lại, đắc ý huơ huơ trước mặt Tiết Bắc Phàm, Tiết Bắc Phàm kinh ngạc, “Thật sự có sao?”

“Đúng vậy, thực sự có!”

Phía sau đột nhiên có người đi đến, Trọng Hoa đi tới, lại cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy ấm trà tự rót cho mình, vừa quở trách Tiết Bắc Phàm, “Huynh ở đây ăn chơi đàng điếm, lại bảo ta một thân bệnh hoạn giúp huynh chạy trốn.”

“Tra được không?” Tiết Bắc Phàm vừa hỏi, vừa để ý hành động của Sài Tử Diệu, hắn hiển nhiên là uống quá chén, có chút say rượu.

“Đây.” Trọng Hoa dùng hai ngón tay hé ra một tờ giấy, đưa cho Tiết Bắc Phàm.

Tiết Bắc Phàm cầm lấy, chỉ thấy chỉ trên bức tranh vẽ mấy thứ trang sức, có hai vòng tay, một cái vòng cổ, còn có một con trâm cài tóc cùng một đôi khuyên tai.

Xem kiểu dáng hình như là một bộ, Tiết Bắc Phàm cũng nhìn không ra điều gì.

Tiểu Đao lặng lẽ nhấc mặt nạ của Hiểu Nguyệt lên nàng hướng miệng đút một khối điểm tâm, vỗ vỗ tay phủi đi bột trong tay cầm lấy bức họa xem.

“Trang sức Kết Khởi Lâm Tiên!”

Tiết Bắc Phàm nghe được vài chữ liền hồ đồ, “Cái gì đi về cõi tiên?”

“Biết bảo vật của Trần Thúc không?” Tiểu Đao cảm thấy đồ ăn ăn ngon, liền múc vào trong chén trước mặt Hiểu Nguyệt, vừa hỏi.

“Sao lại nhắc đến vị Nam triều hậu chủ của nhà Trần?” Tiết Bắc Phàm bắt đầu cầm ly rượu lắc lư, “Có liên quan gì?”

“Năm đó báu vật của Trần Thúc đều bên người ba vị mỹ nhân, lúc y nạp thiếp, xây dựng nên Kết Khởi, Lâm Xuân, Vọng Tiên ba tòa các, bên trong nhiều trang sức vật dụng bằng vàng. Y rất sủng hạnh Trương Lệ Hoa ở trong Kết Khởi các, mặt khác hai vị mỹ nhân kia ở tại Lâm Xuân cùng Vọng Tiên các. Vì muốn tỏ ra đặc biệt sủng ái Trương quý phi nên cố ý làm cho nàng một bộ trang sức vô giá.”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, hỏi Trọng Hoa, “Là thứ này sao?”

Lên tiếng hỏi nhưng không thấy Trọng Hoa trả lời.

Hiểu Nguyệt cùng Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu, chỉ thấy Trọng Hoa đang cầm cái chén chuyên tâm nhìn Hiểu Nguyệt ở đối diện. Hai người lại quay đầu, chỉ thấy Hiểu Nguyệt đang che nửa mặt, lộ ra chiếc cằm xinh đẹp, không biết còn đang ăn điểm tâm.

“Này.” Tiết Bắc Phàm ở trước mắt Trọng Hoa vỗ một cái.

“A?” Trọng Hoa hoàn hồn, nhìn hắn, “Gì vậy?”

Tiểu Đao dùng chiếc đũa chỉ chỉ cái chén không trước mặt y, “Tròng mắt rớt trong chén, mau nhặt trở về.”

Trọng Hoa lập tức cúi đầu xuống, Tiết Bắc Phàm và Nhan Tiểu Đao cùng cười xấu xa, Hiểu Nguyệt cầm điểm tâm khó hiểu nhìn hai người.

“Bộ trang sức này chính là của hồi môn của Uông Nhị, trước khi nàng chết, Sài Tử Diệu đem bộ trang sức này đưa cho Phong Vô Ưu, vì thế, hai người từng cãi nhau một trận.” Trọng Hoa lấy lại tinh thần, nói cho Tiết Bắc Phàm, “Uông Nhị uy hiếp đòi quay về nhà ở.”

“Sài Tử Diệu bất quá là tên hoàng tộc đang xuống dốc, tiền trên tay có hạn lại không có quyền lực. Nếu Uông phu nhân giận hắn mà bỏ đi, hắn chính là rất khó khăn.” Tiết Bắc Phàm kéo dài âm một cái.

“Tên bạc tình chết tiệt!” Nhan Tiểu Đao vừa mắng một câu, liền nhìn ra ngoài cửa.

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại. . . . . . Chỉ thấy Hách Kim Phong bộ mặt tối sầm đang đi tới.

“Trầm viên chủ theo ta nói qua.” Thấy Tiết Bắc Phàm tựa hồ lại chuồn đi, Hách Kim Phong liền nói một câu, “Về chuyện Sài Tử Diệu không cần lo nữa. Có thể là Sài Tử Diệu cố ý vu cáo huynh, ý đồ đem ta ra chống đỡ, muốn ta và huynh đánh nhau đến lưỡng bại câu thương.”

“Cái này tốt lắm, oan tình của ta đã được rửa sạch.” Tiết Bắc Phàm thở ra, lập tức cảm thấy hứng thú hỏi Hách Kim Phong, “Vậy còn huynh, bước tiếp theo chuẩn bị như thế nào?”

“Thẩm Tinh Hải nói có biện pháp nắm được sơ hở của Sài Tử Diệu, bất quá muốn tìm Phong Vô Ưu hỗ trợ, đêm nay y sẽ ở Thẩm viên tổ chức yến hội, thời cơ vừa khéo.”

“Chủ ý không tồi.” Tiểu Đao gật đầu, “Sài Tử Diệu say mê Phong Vô Ưu đến thần chí mơ hồ, vì làm cho mỹ nhân mở miệng nói, y nhất định tìm đủ mọi cách.”

“Đứng, nói rất có đạo lý.” Tiết Bắc Phàm liên tục gật đầu.

Tiểu Đao thấy hắn cười ngấm ngầm mưu tính, lập tức đứng dậy, người này muốn làm chi?

Chỉ thấy Tiết Bắc Phàm không nhanh không chậm hỏi Hách Kim Phong, “Hách thần bộ, nếu có người trả ngươi thù lao là một ngàn vạn lượng để làm một chuyện, sự tình chưa xong đã muốn bỏ trốn, có phải nên lấy lại bạc hay không?”

“Đó là đương nhiên.” Hách Kim Phong gật đầu.

“Nếu nàng muốn không giữ lời thì sao?”

“Ba biện pháp.” Hách Kim Phong giơ ba ngón tay, “Thứ nhất, thành thật đem sự tình làm xong. Thứ hai, trả lại một ngàn vạn lượng bạc.”

“Còn thứ ba?” Tiểu Đao rối lên.

“Thứ ba đơn giản a.” Hách Kim Phong vỗ ngực, “Ta bắt hắn ngồi đại lao.”

Mặt Tiểu Đao nháy mắt nhăn thành cái bánh bao, Tiết Bắc Phàm đối diện lại đắc ý dào dạt giơ ba ngón tay trước mặt nàng khoa tay múa chân, như là nói — Ba cách! Vẫn là cách thứ nhất tốt nhất!

“Tiết huynh phải về Bắc Hải phái sao?” Hách Kim Phong bỗng nhiên hỏi, “Ta với huynh cùng nhau trở về.”

“Hả?”

Lúc này, Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa còn có Nhan Tiểu Đao đều giật mình không thôi, “Vì cái gì?”

“Cái chết của Tiết Bắc Hải có điều kỳ lạ, cấp trên giao cho ta điều tra cái chết của y.” Hách Kim Phong bưng ly trà, “Đại tẩu của huynh báo án, nói là gặp chuyện không may cùng ngày đó có một nha hoàn trà trộn vào Bắc Hải phái, là người hầu thân cận của Tiết Bắc Hải, Tiết Phúc đưa vào. Sau khi Tiết Bắc Hải mất tích, bảo vật của Bắc Hải phái chính là Long Cốt Ngũ Đồ cùng Hồng Chỉ Bảo Tán toàn bộ không cánh mà bay.”

Tiểu Đao há hốc miệng, đại tẩu của Tiết Bắc Phàm không phải là người ngày đó vụng trộm tình tứ sao? Vậy mà lại vu oan hãm hại người khác, quá độc ác!

“Nha hoàn kia tên gì?”

“Không biết, tên bị che giấu .”

“Phù. . . . . .” Tiểu Đao thở phào một cái, thiếu chút nữa bị hù chết, còn tưởng rằng lưu lại cái “bằng chứng” gì đó, may mắn Tiết Phúc đủ cơ trí cẩn thận.

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao nhướng mi, như là hỏi – Có muốn ta nói rõ hay không?

Tiểu Đao ra sức lắc đầu — Không được không được!

Tiết Bắc Phàm lại nhíu mày — Cô muốn giấu diếm đến bao giờ, sớm muộn gì cũng lộ.

Tiểu Đao quay mặt — Không cần ngươi lo, lộ thì nói sau!

Tiết Bắc Phàm thở dài – Vậy tùy cô.

Hai người trao đổi ánh mắt xong liền bưng bát canh lên ăn, còn đồng thời cầm chung một cái thìa, Tiểu Đao nhìn Tiết Bắc Phàm liếc mắt một cái, Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ thu tay thu lại, ý bảo — Cô trước!

Tiểu Đao cảm thấy tên này còn thua xa liền múc canh uống.

Chợt thấy Hách Kim Phong nhịn không được hỏi: “Hai ngươi vừa mới liếc mắt đưa tình sao?”

“Khụ khụ. . . . . .”

Trọng Hoa bị hắn chọc cười, gật đầu, “Đúng đúng, chính là liếc mắt đưa tình.”

Tiểu Đao xấu hổ cúi đầu nhìn chén canh đang cầm, thổi cho bớt nóng, Tiết Bắc Phàm ngồi đối diện trông có vẻ thản nhiên, dù sao cũng là dâm tặc da mặt rất dày. Hắn cầm thìa còn cùng Hách Kim Phong khách sáo, “Có Hách thần bộ hỗ trợ nhất định làm được không ít chuyện lớn, bất quá trước khi trở về Bắc Hải phái, ta muốn đến nơi khác.”

“Đến nơi nào?”

“Chúng ta muốn tìm Long Cốt Ngũ Đồ, không bằng Hách thần bộ theo bọn ta đi?”

Hách Kim Phong hơi hơi nhíu mày, “Vì sao phải đi tìm? Không phải là điều tra cái chết của Tiết Bắc Hải sao?”

“Đại ca của ta chỉ sợ cũng là bởi vì Long Cốt Ngũ Đồ mà mất mạng.” Tiết Bắc Phàm lắc đầu thở dài một tiếng, “Đại ca của ta cả đời nhân nghĩa, giúp đỡ mọi người, chưa bao giờ tính kế người khác. . . . . .”

“Phụt!”

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Đao đang phun xương đầu cá ra bên ngoài, bên ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu phụ họa, “Đúng vậy! Tiết Bắc Hải chính là người tốt! Vong ân phụ nghĩa, trả đũa, âm mưu tính kế vân vân y sẽ không làm nha. Ai nha! Con cá này thiệt nhiều xương.”

“Khụ.” Tiết Bắc Phàm nhịn cười ho khan một tiếng, cũng không không biết xấu hổ mà tiếp tục, vung tay lên, “Tóm lại đại ca của ta là người ngàn lần vô tội, phải tìm ra hung thủ, trước hết phải tìm được Long Cốt Ngũ Đồ.”

Hách Kim Phong nghe xong, biết Tiết Bắc Phàm đã có manh mối, liền gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta liền bồi hai vị đi một chuyến.”

Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao cười xấu xa – Kiểu này xem ra cô không chạy được nữa!

Tiểu Đao đánh vào không khí, song gió chưa qua phong ba đã đến, mặc kệ thế nào, tóm lại nàng tuyệt đối không đi Cửu Châu Long Đàm!

Lại ăn trong chốc lát, chợt nghe tiếng vỗ tay truyền đến.

Tiểu Đao ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, “Chuyện gì vậy?”

“Có lẽ là Phong Vô Ưu ra đánh đàn .”

“Chúng ta đi lên nhìn xem?” Tiểu Đao rất muốn thấy diện mạo của Phong Vô Ưu như thế nào, nàng ta chính là võ lâm đệ nhất mỹ nữ trong truyền thuyết a.

“Thuê một nhã gian lầu hai phải trả một trăm lượng bạc mới được đi lên.” Trọng Hoa nhắc nhở Tiểu Đao, “Ăn cơm trả tiền còn muốn tính thêm.”

“Đắt vậy sao?” Tiểu Đao nhíu mày, nhìn Tiết Bắc Phàm, “Ngươi không mời khách?”

Tiết Bắc Phàm nhếch miệng, một tay giữ cằm chậm rãi nói một câu, “Trên đời này, ta chỉ có hứng thú với bảo vật vô giá, công khai vật giá, sẽ không thú vị.”