Chương 42: Chương 42

“Thừa tướng đại nhân uống say?”.

Minh Trọng Mưu chỉ hỏi một câu đơn giản vậy thôi, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo đến tận xương cốt. Bệ hạ đang nói chuyện rất vui vẻ với đám các tiến sĩ, các tiến sĩ cũng đang sâu sắc cảm nhận được rằng bệ hạ là người rất thân thiện, tuy rằng tôn quý, nhưng lại không hề kiêu căng ngạo mạn, ngược lại khá thân thiết với đám thanh niên cùng tuổi như bọn họ. Giờ đột nhiên nghe Minh Trọng Mưu nói chuyện lạnh lùng như vậy, khiến mọi người bất giác ngây ra, vội vàng cúi đầu xuống thấp hết mức có thể.

Có thân thiết hơn nữa, có không kiêu căng ngạo mạn hơn nữa, thì cũng vẫn là Hoàng đế. Vừa nghe qua đã biết Hoàng đế đang nổi giận, nhưng lại không hiểu vì sao mà giận.

Các đại thần cũng chẳng hiểu gì. Bệ hạ vừa mới đăng cơ được hai năm, mà đã có được uy nghiêm của bậc thiên tử như vậy, đương nhiên là đáng vui đáng mừng. Nhưng một chủ tử vui buồn thất thường như thế, đối với quần thần, lại là một chuyện nan giải khác.

Các đại thần không hiểu, Úy Trì Chính lại càng không hiểu. Hắn siết chặt eo Tạ Lâm thêm chút nữa, cúi đầu đáp: “Vâng, xem ra Thừa tướng đại nhân say lắm rồi, có lẽ thần nên đưa ngài ấy về phủ thì hơn.”

Minh Trọng Mưu nhìn theo động tác của hắn, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang đặt trên eo Tạ Lâm, nặng nề uống cạn chén rượu, sau đó bảo cung nữ bên cạnh rót thêm một chén nữa, rồi khoát khoát tay.

Úy Trì Chính cảm giác ánh mắt bệ hạ vừa lướt nhìn đến tay mình, hắn đã linh cảm có điềm không lành rồi, nhưng lại thấy cái khoát tay của bệ hạ.

Bệ hạ cho hắn lui xuống rồi.

Úy Trì Chính vội vàng khom lưng, xốc Thừa tướng đại nhân lên, để hắn dựa cẩn thận vào trong lòng mình xong, mới cẩn thận lui ra ngoài.

Lục Cận phát hiện ra, từ sau khi Tạ Lâm và Úy Trì Chính rời đi, bệ hạ vốn dĩ đang cười nói rất vui vẻ, thì dường như có hơi buồn bã. Tuy rằng vẫn cùng bọn họ nói nói cười cười, nhưng trong lúc đối thoại, thỉnh thoảng bệ hạ lại không tập trung lắm, hoặc trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi, hoặc nói câu trước chẳng liên quan gì đến câu sau.

Hai người Giải Luân và Trầm Hòa Anh ngồi bên cạnh, dường như cũng trầm lặng đi nhiều, khiến cho việc thưởng rượu vốn đang cao trào, giờ chẳng còn gì thú vị nữa.

Lục Cận không nhịn được, nâng chén lên kính rượu bệ hạ, đã kính rượu thì phải thêm đôi lời vào mới phải phép, hắn bèn nói: “Bệ hạ, rượu này, là uống vì sự phồn hoa hưng thịnh của Đại Sở ta, thảo dân xin được cạn trước.” Nói đoạn, uống một hơi cạn sạch.

Uống rượu, cũng phải có nghiên cứu, Lục Cận có thể uống được, lại biết uống. Hắn uống như vậy, lập tức có được hảo cảm của bệ hạ, nên người cũng uống cạn theo, “Vì sự phồn hoa hưng thịnh của Đại Sở ư? Lục Cận, ngươi rất biết cách nói chuyện đấy.” Bệ hạ không kìm được bật cười vui vẻ, càng thêm tán thưởng.

Quần thần đứng xung quanh nhìn ra được, Trạng nguyên lần này, là một người biết ăn nói, mới vài ba câu thôi, đã có thể khiến bệ hạ vui rồi.

Khả năng tâng bốc, cũng cần được chú trọng. Tuy bệ hạ tuổi còn trẻ, nhưng rất nhiều thần tử chẳng hiểu gì về tính cách của hắn. Có lẽ Tạ Lâm là người có thể hiểu được, nhưng Tạ Lâm lại luôn đối chọi với hắn, khiến hắn lâm vào tình trạng hấp tấp nỏng nảy triền miên hết năm này đến tháng khác.

Xem ra sau này phải thảo luận nhiều, lĩnh giáo nhiều, tìm hiểu nhiều với anh chàng Trạng nguyên này rồi.

Lục Cận bật cười ha ha, nhưng biểu cảm lại toát lên vẻ than thở, “Nếu ở trong triều, đều là những người liêm khiết, thì có lẽ Đại Sở ta sẽ còn giàu mạnh hơn bây giờ nhiều.”

Hắn nói xong, liền đưa mắt quan sát thái độ của bệ hạ.

Lục Cận đoán bệ hạ nhất định đang nghĩ tới Tạ Lâm, gã gian thần này, quả thực là một cái gai giữa những triều thần thanh liêm của Đại Sở, nếu đã nhai không được thì phải tiếp tục nhá.

Nhưng Lục Cận không hề quên, mục đích đọc sách của hắn chính là được lưu danh sử sách, sáng chói ngàn đời. Trừ gian thần, diệt loạn đảng bên cạnh minh quân, và nhất là thể hiện được tài hoa của bản thân, khiến người khác phải bật ngón cái khen ngợi, trong sách sử nhất định phải có ghi tên của hắn.

Gian thần, trước mắt chỉ có một người, không nhổ bỏ tận gốc, thì chắc rằng cuộc sống của bệ hạ khó mà yên ổn được.

Thật ra Lục Cận đã đoán đúng, bệ hạ quả thực đang nghĩ tới Tạ Lâm.

Nhưng Lục Cận chỉ đoán đúng một nửa, vì bệ hạ còn nhớ tới cả người cùng đi với Tạ Lâm lúc này, Úy Trì Chính.

Tạ Lâm đi đứng lảo đà lảo đảo lại còn say rượu, ngay cả Úy Trì Chính là xuất thân là võ tướng mà còn vất vả không giữ được.

Nhưng hắn lại không biết rằng, trước giờ cứ hễ Thừa tướng say rượu, thì việc thưởng rượu cũng chẳng ra làm sao. Tạ Lâm nhất thời không kiềm chế được, cảm hứng làm thơ tăng vọt, lúc thì ngâm đi ngâm lại mấy bài thơ gì đó của Lý Bạch khi say, lúc lại hát vài bài từ xa xưa của Tô Đông Pha, nào đã xong, thậm chí còn ca cả khúc Côn Sơn, hát đến là say sưa mê mải.

Úy Trì Chính cũng không ngờ Thừa tướng đại nhân lại hát khúc Côn Sơn hay đến như vậy, lại còn hát lời vai nữ nữa chứ, cách nhả chữ lấy hơi, tông giọng uyển chuyển lên bổng xuống trầm, giọng ngân dài, lại mang chút xa xăm, hoàn toàn khác với giọng điệu khàn sạn của Tạ Lâm lúc thường ngày, vốn dĩ còn đang hát chúc rượu, hát mãi hát mãi, lại thành thiếu nữ hoài xuân, sau lại mang theo âm điệu của người con gái đang oán than.

Úy Trì Chính ngẩn người, chỉ cảm thấy hôm nay Thừa tướng đại nhân cổ quái quá, bàn tay đặt lên eo Tạ Lâm, nóng bỏng người, khiến hắn lập tức thấy lúng túng: “Đại nhân, ngài dẫn theo người hầu đến, hay là ngồi kiệu đến?”.

Tạ Lâm hơi ngẩng đầu lên

Úy Trì Chính sững sờ.

Có lẽ vì ánh trăng đêm nay quá đẹp, có lẽ vì vừa rồi giọng nữ uyển chuyển lên bổng xuống trầm khiến hắn ngơ ngẩn. Lúc hắn cúi xuống, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Tạ Lâm, giống như làn sóng nước dập dềnh lấp lánh, vừa sâu thẳm không nhìn thấy đáy, lại rực rỡ chói chang.

Hắn không kìm được nghĩ, Tạ Lâm sau khi say rượu, ánh mắt trước đây giống như lưỡi dao khiến ta người ta phải đau đớn, đột nhiên biến mất, nụ cười trước đây khiến người ta toàn thân ớn lạnh như rơi vào hầm băng, cũng hoàn toàn không còn nữa.

Tạ Lâm chỉ ngẩng đầu lên, nhìn hắn vậy thôi, cho dù đang say rượu, nhưng sống lưng của nàng vẫn thẳng tắp, dường như mãi mãi không bao giờ cúi cong.

Nhìn mãi nhìn mãi, khiến hắn không kiềm chế nổi muốn cúi đầu xuống.

Cúi đầu xuống làm gì, chính Úy Trì Chính cũng không nói rõ được, bầu trời đêm quá huyền ảo, giờ phút này, hắn chỉ còn lại bản năng thôi, vì thế Úy Trì Chính lại từ từ cúi xuống.

Đột nhiên Tạ Lâm thốt lên: “Bệ hạ?” Nàng chớp chớp mắt, nhưng không biết tại sao, màn sương mù giăng trước mắt vẫn không hề tan đi. Nàng lại chớp chớp mắt, “Thạch Thiên?”.

Hai tiếng này, khiến đầu óc Úy Trì Chính lập tức tỉnh táo lại. Hắn nhìn ánh trăng phản chiếu trên người Tạ Lâm, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, và cả đôi môi mềm mịn nhưng nhợt nhạt kia nữa.

Hắn bỗng bừng tỉnh.

Ta đang làm gì thế này! Ta đang nghĩ cái quái gì thế!

Người trong lòng hắn, là Thừa tướng đương triều, bọn họ là đối thủ chính trị, hơn thế Tạ Lâm còn là một người đàn ông! Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy!

Úy Trì Chính không nhịn được muốn tát cho mình hai phát. Người xuất thân là võ tướng, nói là làm, thẳng tay giáng hai cái tát lên mặt mình.

Cái đầu tiên, giáng xuống, cơn đau bỏng rát ập đến.

Cái thứ hai, chưa kịp giáng xuống, đã bị một bàn tay ngăn lại.

“Người đánh bản thân như thế để làm gì?” Tạ Lâm trách móc, “Học không giỏi, thì cứ tiếp tục học là được, không thuộc được, thì cứ tiếp tục đọc cho đến khi thuộc là xong. Sao nào?” Cái nhìn quở mắng của Tạ Lâm lướt qua, “Là bệ hạ phạt người hả?”.

Tạ Lâm thở dài, “Đã làm Thái tử rồi, thì nên có dáng vẻ của một Thái tử, đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện xông pha chiến trường, lập chiến công xây dựng đại nghiệp gì đó nữa, người đã là Thái tử rồi, không còn là hoàng tử hoàng điệt hoàng thân quốc thích gì nữa. Đám thần tử đều đang quan sát người, người chính là Hoàng đế tương lai đấy.”

Dáng vẻ ân cần dặn dò của Tạ Lâm, và cả những lời nàng nói, khiến Úy Trì Chính ngay lập tức hiểu ra, lẽ nào Tạ Lâm tưởng hắn là bệ hạ lúc còn chưa đăng cơ sao?

Có lẽ là có một hôm nào đó, Hoàng đế bệ hạ khi vẫn còn là Thái tử cảm thấy bản thân học hành chẳng ra sao, người chắc chắn ghét nhất những lời ngọt ngào văn vẻ, thấy xấu hổ với tiên đế, nên mới không kiềm chế được tự mình tát mình hai cái.

Tạ Lâm say khướt, chắc chắn đã tưởng Úy Trì Chính đang tát bản thân, thành Hoàng đế bệ hạ của năm đó. Dáng vẻ dặn dò thân thiết của Tạ Lâm, khiến Úy Trì Chính phì cười.

Tạ Lâm của năm đó, khác quá xa với gian thần Thừa tướng của hiện giờ.

“Nhưng quả nhân thà đọc binh thư, cũng còn tốt hơn xem mấy quyển tứ thư ngũ kinh vớ vẩn kia.” Úy Trì Chính cảm thấy, hắn nhất định là bị ma quỷ dẫn đường rồi, lại dám đóng giả làm Hoàng đế bệ hạ khi còn là Thái tử để nói chuyện, nếu như bị người khác biết được, chắc chắn sẽ bị khép vào tội đại bất kính.

“Sống ngày yên ổn nghĩ lúc gian nan, cũng tốt mà. Nhưng ở chốn quan trường giống như đi đánh giác, hễ không cẩn thận, là sẽ đi sai, khó lòng quay đầu lại. Thần tử chúng thần cũng vậy, hễ không cẩn thận, là sẽ mất mạng. Sau này khi Thái tử điện hạ nắm quyền đăng cơ, một khi không cẩn thận, khả năng sẽ là sự sống chết của ngàn vạn bách tính đấy. Đại Sở phồn hoa hay suy bại, là lớn mạnh hay tiểu nhược, đến lúc đó hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của Thái tử điện hạ.”

Úy Trì Chính mang trong mình tâm lý nghe trộm, lén muốn biết xem Tạ Lâm và bệ hạ khi còn là Thái tử, ở chung với nhau ra sao, hoặc nói khác đi rằng, hắn mốn xem thử, Tạ Lâm khi chưa là Thừa tướng, rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng hắn không ngờ Tạ Lâm lại nghiêm túc nói ra nhiều đạo lý lớn lao đến như vậy, ý tưởng rõ ràng, lập luận chặt chẽ, luận điểm luận cứ phong phú.

Nếu không phải là nàng đang trả lời cho câu “Nhưng quả nhân thà đọc binh thư, cũng còn tốt hơn xem mấy quyển tứ thư ngũ kinh vớ vẩn kia” của hắn, thì Úy Trì Chính còn tưởng rằng, nàng không hề say.

“Hả?” Úy Trì Chính không nhịn được nói, “Ở chốn quan trường giống như đi đánh giặc, vậy thì tại sao ngài vẫn còn ở đây?”.

Khi đó, ngài đã biết sự triệt hạ lẫn nhau trên quan trường là vô hình, sao ngài còn nhất quyết làm một gian thần, khiến cho trên dưới triều đình Đại Sở mù mịt chướng khí?

Lẽ nào là vì biết sự triệt hạ lẫn nhau quá mơ hồ, lại thấm đẫm máu tanh, nên ngài mới không muốn làm một Tạ Lâm thẳng thắn liêm khiết của năm đó nữa, mà trở thành một gã gian thần khiến người người đều muốn tiêu diệt như ngày hôm nay.

Mùi vị của việc lộng quyền, tốt đến như vậy sao?

Câu này quá sắc bén. Đó không phải là những lời Úy Trì Chính nên hỏi.

Nhưng năm đó vị Thái tử tài năng đầy mình nên hỏi thì lại không hỏi.

Tạ Lâm nghĩ ngợi, nàng hơi cúi đầu xuống, hàng lông mi dài, cũng rủ xuống theo.

“Có những chuyện, không thể không làm. Ví dụ như việc người trở thành Thái tử, sau đó đăng cơ, rồi thành thiên tử, ví dụ như nói về thần, sau này làm quan, lăn lộn trong chốn quan trường chờ chết, nhuộm toàn thân trắng này thành đen.”

“Nhân sinh khó tránh khỏi có đôi phần bất đắc dĩ, vậy nên khi còn sống, hãy dốc hết tâm sức đối đãi, nghe theo mệnh trời. Cuộc đời này, sẽ không uổng phí đâu.”

Thì ra ngài lộng quyền là vì bất đắc dĩ ư?

Úy Trì Chính không hiểu, trong lòng vừa thống hận lại vừa kháng cự.

Hắn xuất thân từ con nhà võ, đã từng gặp rất nhiều những danh tướng, bọn họ đều giống nhau, thân hình cường tráng, sạch sẽ hệt như vừa tắm rửa dưới nước đi lên.

Hắn không hiểu vì sao quan trường luôn có cảnh người lừa ta gạt, lại còn nhuộm tấm áo trinh bạch của bản thân thành đen. Trong mắt của Úy Trì Chính, đen nghĩa là đen, trắng nghĩ là trắng. Đã trắng thì không đen, còn đã đen thì phải diệt trừ thẳng tay.

Cả đời Úy Trì Chính, chưa từng gặp kiểu người giống như Tạ Lâm, nên hắn không tài nào hiểu nổi.

Vì thế hắn thống hận, kháng cự, hắn cho rằng nếu tìm được một cơ hội, nhất định sẽ đưa gã này đến trước đoạn đầu đài, để hắn nếm tay nghề lợi hại của đao phủ.

Vì vậy bàn tay hắn siết chặt lấy eo Tạ Lâm, nóng đến bỏng cả người. Tạ Lâm vốn còn tóm lấy một tay của hắn, hắn cũng không biết tại sao, mãi không chịu buông ra, chỉ là cứ nắm thật chặt vậy thôi.

Tay của Tạ Lâm không phải kiểu được sống trong cảnh sung sướng an nhàn, có vết chai, đó là dấu tích còn lưu lại từ những năm tháng phải lao động cày cấy.

Việc cầm đao cầm kiếm triền miên trong quân đội, cũng khiến lòng bày tay của hắn đầy những vết chai cứng, nhìn chẳng thấy có gì khác cả, chỉ là những ngón tay thon dài kia, cứ khiến hắn muốn nắm mãi, khiến cho chúng nóng lên, rồi lại nóng lên nữa.

XXX

Minh Trọng Mưu cũng uống say.

Hắn được Tổng quản nội giám Lại Xương gọi người tới dìu về.

Lúc ấy Minh Trọng Mưu cũng có dâng trào thơ tình họa ý, hắn ngước lên nhìn vầng trăng sáng trên cao, cảm khái: “Mấy lúc có trăng thanh, nâng chén hỏi trời xanh……”

(Thấy anh chị tâm ý tương thông không? Chị ngâm vài bài từ của Tô Đông Pha thì anh cũng cảm khái bằng hai câu thơ nằm trong bài Thủy điệu ca đầu – Trung thu của Tô Đông Pha, nguyên văn là: Minh nguyệt kỷ thời hữu – Bả tửu vấn thanh thiên.)

“……”

Bài từ của Tô Đông Pha bị hắn nhai đi nhai lại, còn cả hát nữa.

Hát được hai lần, chưa thỏa cơn nghiền, Minh Trọng Mưu lại trừng mắt lên với thị vệ trong cung đang đứng gác bên cạnh, “Mang kiếm đến đây!”.

Bệ hạ nói cần kiếm, thị vệ nào dám không nghe, rút luôn thanh trường kiếm ở thắt lưng đưa tới, đang định cung kính dâng đến tận tay Minh Trọng Mưu, thì hắn lại hét lên “Á á á á” : “Đứng múa với thanh ảnh, trần thế khác chi đâu.”

(Không biết là do vô tình hay cố ý, nhưng bài thơ này là bày tỏ nỗi lòng nhớ thương người em trai Tô Triệt đang ở xa của Tô Đông Pha, lẽ nào chú Mưu nhà ta cũng rứa……)

Nói đoạn, vung kiếm như đao, gió kêu vun vút.

Lại Xương không kìm được che mặt, nếu như không phải là chủ tử của ông ta, không phải là thiên tử của triều đình Đại Sở, thì ông ta thật sự muốn quay đầu chạy thẳng, giả vờ như không quen biết người này.

Đáng tiếc, vị trước mặt, chính là chủ tử của ông ta, là thiên tử của triều đình Đại Sở, vì thế ông ta không những không thể giả vờ như không quen biết hắn, mà còn phải đặc biệt thân quen với hắn, tán thưởng hắn, vô cùng tán thưởng hành động vung kiếm như ném đao kia của hắn.

“Kiếm của bệ hạ như đao, đao lại như kiếm, có thể nói là không phải đao cũng chẳng phải kiếm, không phải kiếm cũng chẳng phải đao, trong lòng có đao, trong lòng có kiếm, nhưng cũng lại như không có kiếm, không có đao, hay, hay, hay lắm.” Nói xong, Lại Xương còn vỗ tay, ép đám thị vệ quần chúng cùng phải vỗ tay theo.

(Bắt đầu vớ vẩn rồi đấy.)

Cái hành động say rượu xõa cùng binh khí thế kia, lại được Lại Xương vặn vẹo biến thành bệ hạ võ công cái thế, trở thành thứ võ công tối cao tâm tĩnh lặng không cần binh đao.

Đám thị vệ âm thầm bội phục, chẳng trách Lại Xương lại leo được đến chức Tổng quản nội giám, kỹ năng tâng bốc nịnh bợ này, chúng ta còn khướt mới theo kịp.

Gã Lục Cận kia nếu so với Lại Xương đại nhân, thì vẫn còn non và xanh lắm.

Nào có ai biết trong lòng Lại Xương muốn khóc mà không chảy được lệ, ông ta chỉ ước gì bệ hạ vứt quách thanh kiếm rồi hồi cung, đừng ở trước đại viện hoàng cung làm mấy trò mất mặt đáng xấu hổ này nữa.

Nghĩ vậy rồi, lại không kìm được thở dài, nếu như có Thừa tướng đại nhân ở đây, thì bệ hạ nhất định sẽ bị quản thúc ngoan ngoãn dễ bảo ngay, chắc chắn hận không thể gục luôn ở trong tẩm cung, ngã đâu ngủ đấy.

Đáng tiếc Thừa tướng đại nhân đã say rượu đi trước mất rồi.

Đang trong lúc oán thán rối rắm, thì đột nhiên thấy một cô gái mặc cung trang đón ánh trăng chậm rãi đi tới, người đi đầu, trên đầu cai trâm vàng đung đưa theo từng bước chân, gót sen khoan thai uyển chuyển, khuôn mặt như vầng trăng nơi chân trời, vừa nhìn là biết ngay tiểu thư con nhà khuê các.

Nhìn kỹ thêm chút nữa, Lại Xương vốn là người có trí nhớ cực tốt lập tức nhớ ra ngay, cô gái này chính là con gái của Lại bộ Thượng thư Sử Khánh, Sử Hồng Dược, cô gái vừa đoan trang, lại hiền thục.

Ông ta cũng không thắc mắc là tại sao một tiểu thư khuê các như Sử Hồng Dược, canh ba nửa đêm dẫn theo vài cung nữ đi dạo trong cung, mà chỉ thầm vỗ tay vui mừng.

Đại cứu tinh tới rồi.

Mấy ngày trước, Tạ Lâm đã âm thầm nhắc trước với ông ta rồi, cô gái này, gia thế tướng mạo tính tình, tiêu chuẩn nào cũng đều phù hợp với vị trí Hoàng hậu. Tạ Lâm đặc biệt dặn dò, nếu như Sử Hồng Dược có ý gì đó với Hoàng đế, thì ông ta phải ngầm giúp đỡ vun vào.

Ngầm giúp đỡ vun vào?

Hai mắt Lại Xương sáng lên.

Trước mắt, không phải đang là một cơ hội sao?