Chương 3: Hỗn Hợp Băng Và Nước

Tạ Lâm, thừa tướng đương triều, địa vi cao sang, dưới một người, nhưng trên vạn người. Khi giành được vị trí cao như bây giờ, thì tuổi của Tạ Lâm cũng đã không còn nhỏ nữa, trai tráng hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, khó tránh người ta thấy kỳ lạ.

Văn võ bá quan đối với chuyện này coi như hoa mắt ù tai, tuy rằng chưa lấy vợ, nhưng nạp vài người thiếp, thì vẫn còn có thể lý giải được.

Huống hồ người này phong phạm như ngọc, mặt mày anh tuấn, nếu như không nói đến vấn đề đạo đức, xác suất để đám đàn bà con gái động lòng xuân, cũng không phải là không có.

Tạ Lâm đương nhiên biết danh tiếng của mình chẳng hay ho gì, đã là gian thần nịnh nọt của đương triều, kiêu ngạo phóng đãng là chuyện không thể tránh được rồi, thì đương nhiên cũng cứ thế thuận theo lòng dân thôi, nạp ba cô nương trẻ trung xinh đẹp làm thiếp, rảnh rỗi thì cho các nàng ấy ca hát, nhảy múa, tẩm bổ cho mắt trước mặt mình, cảm giác cũng không tồi.

Sau khi Tạ Lâm quay về phủ thừa tướng, thì đã có Thục Hà một trong số những người thiếp bưng canh giải rượu tới, uống một ngụm xong, sau lưng còn có Mặc Nhi thông minh xinh đẹp hầu hạ thay quần áo, cùng Khởi La thanh tú đáng yêu, trải chăn xông hương cho.

Nếu như mình thật sự là đàn ông, thì e rằng diễm phúc này quả thật không mỏng chút nào, ba cô gái xinh đẹp dốc lòng chăm sóc hầu hạ mình như vậy, làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được loại hấp dẫn này đây?

“Chỉ nguyện làm một đôi uyên ương không muốn làm thần tiên, không muốn làm thần tiên đâu…”

Tạ Lâm vốn dĩ đã đưa trả chiếc bát đựng canh giải rượu vào tay Thục Hà, không nhịn được liền tuyên bố một câu cảm khái.

Mặc Nhi bật cười khúc khích,

“Thừa tướng đang hoài xuân sao?”.

Tạ Lâm quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn say rượu đầy mơ màng, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Mặc Nhi lên, khóe miệng sán lại gần, khẽ cười cười,

“Đã biết ta đang hoài xuân rồi, vậy thì đêm nay tới làm ấm giường cho ta, trước đó, để ta hôn một cái nào…”

Thấy cánh môi của Tạ Lâm sắp đến gần môi mình, thì bất ngờ Mạc Nhi lại vội vàng trốn tránh:

“Đại nhân à, người không duỗi tay ra, thì sao ta thay quần áo cho người được.”

Thời đại hiện giờ quản thúc đàn bà con gái rất nghiêm, địa vị của thị thiếp lại càng thấp kém, thường thường không thể xưng một chữ “ta” này. Nhưng lúc Mạc Nhi nói chuyện, dường như không có chút mảy may e ngại phu quân, còn tự xưng một tiếng “ta” nữa. Xem ra thị thiếp bước chân vào phủ Tạ thừa tướng, cũng được đối xử rất tử tế.

Tạ Lâm nghe thấy câu này của Mặc Nhi, nhưng có vẻ như chưa tỉnh rượu, mơ mơ màng màng, duỗi hai cánh tay, áo lót được cởi ra. Lại nhìn thấy cả người Tạ Lâm thon gầy trắng trẻo nõn nà, đang mặc một chiếc yếm màu đỏ thêu hình đôi uyên ương nghịch nước, Mặc Nhi cũng cởi nốt cả nó ra, thế nhưng Thừa Lâm vẫn chưa hoàn toàn trần trụi, phía trên vùng bụng, còn quấn một lớp vải thô khá dài, bó thành từng vòng từng vòng một quanh xương sườn hắn.

Tạ Lâm nhướn mày, nở nụ cười trêu chọc:

“Sao thế? Mặc Nhi muốn thấy phần thân trên nhẵn nhụi sạch sẽ của gia à?”.

Khuôn mặt Mặc Nhi thoáng ửng hồng, Thục Hà ở bên cạnh lập tức quở:

“Đại nhân cứ thích nói đùa.”

“Nói đùa?”

Tạ Lâm kéo từng vòng từng vòng vải cuốn ngực xuống,

“Từ trước tới giờ gia chưa từng nói đùa, đừng nói là Mặc Nhi muốn nhìn nửa phần thân trên trắng trẻo nhẵn nhụi của gia, mà cho dù có là nửa thân dưới, nếu Mặc Nhi muốn nhìn, thì cũng cứ nhìn đi!”

Nói xong, lớp vải cuốn được cởi ra sạch sẽ, lúc này Tạ Lâm đã hoàn toàn nhẵn nhụi sạch sẽ, da thịt nõn nà, dường như chỉ thổi một hơi thôi thì sẽ vỡ tan ra ngay, dưới ánh nến và hương thơm, toát lên vẻ động lòng người.

Mặc Nhi kêu “Á” một tiếng, vội vàng lấy tay che mặt, nhưng các ngón tay vẫn để chừa một khe hở, lén lút nhìn trộm ra ngoài.

Khởi La đang ở một bên trải chăn đệm, trộm nở nụ cười.

Thục Hà bất lực, dìu thừa tướng đại nhân say xỉn đến trước giường, để hắn nằm trên giường xong, lấy chăn bao chặt nửa thân trên trần của hắn lại.

Nhưng thừa tướng đại nhân vẫn không chịu ngủ yên, lông mày cứ xoắn xuýt hết cả lại, kêu gào nói:

“Hôm nay không phải đã nói, để Mặc Nhi thị tẩm rồi sao? Mặc Nhi nàng đừng có che hết cả mặt mũi đi như thế!”.

Hắn duỗi tay ra, lôi kéo Thục Hà không để cho nàng đi,

“Nếu không thì, tối nay Thục Hà nàng ở lại đây đi vậy?”.

Đối với con ma men này, Thục Hà cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trấn an mà thôi,

“Đại nhân, người vừa mới ở yến tiệc về, còn nói thánh thượng đang có việc tìm người, nên trước tiên để người nghỉ ngơi trên sập một lát, sao người đã lại quên rồi thế?”.

Vị thừa tướng đại nhân say đến hồ đồ giờ mới nhớ ra, “Ồ ờ” hai tiếng, rồi nhắm mắt lại nói,

“Một lát nữa gọi ta dậy, một lát nữa gọi ta…”

Một lát sau, hắn liền say ngủ, hô hấp đều đặn, cũng không ầm ĩ nữa.

Ba cô gái lắc đầu cười khổ.

Đây nào có giống với vị thừa tướng ung dung đĩnh đạc trên triều đình chứ?

Rõ ràng là một tên lưu manh vô lại.

Thục Hà đắp lại cái chăn bị hắn đạp loạn xạ cho tử tế, Khởi La thổi tắt nến, sau đó cùng Mặc Nhi lui ra ngoài, chỉ để lại Thục Hà ở bên trong trông nom.

Trông mãi, thời gian một nén hương cũng trôi qua.

Đến khi đầu óc Tạ Lâm tỉnh táo lại, đứng trước mặt thánh thượng, thì thánh thượng đã bừng bừng tức giận, trong đầu chỉ toàn nghĩ làm sao chém tên gian thần ấy thành trăm mảnh, băm thây thành muôn đoạn.

“Bệ hạ…”

Tạ Lâm khom người, từ sau khi được tiên hoàng miễn cho việc quỳ, thì đây đã là lễ nghi cao nhất của Tạ thừa tướng rồi.

Là vị thừa tướng dưới một người, trên vạn người, Tạ Lâm cũng chẳng cần phải cúi người hành lễ với kẻ khác, thế mà đối tượng duy nhất được cúi người hành lễ, vẫn còn tỏ ra chán ghét.

Trong làn hơi nước mù mịt, nói ra thì, Vĩnh Lưu hoàng đế, cũng chính là huynh trưởng của tiên hoàng, là một người rất thích hưởng thụ. Từ sau khi phát hiện ra nơi này có ôn tuyền, ông liền lệnh cho người mở rộng, sau đó quây nơi này lại thành “Cấm địa của hoàng đế”, ý rằng không phải là hoàng đế thì không được vào.

Nay, Tạ Lâm lại đang lúng túng đứng ở đây, trên người mặc triều phục, cung kính hành lễ với Hoàng thượng.

Cả người hoàng đế Minh Trọng Mưu trần trụi, ngồi trong ôn tuyền quay lưng lại với Tạ Lâm. Nhất thời, Tạ Lâm cũng không biết nên liếc mắt đi đâu, không dám nhìn ngang ngó dọc, mà ngước nhìn chằm chằm vào trần nhà, lúc hành lễ, giống như là đang trợn ngước mắt lên vậy.

Cũng may Minh Trọng Mưu quay lưng lại với hắn, nên không nhìn thấy gì.

“Tạ thừa tướng, kỳ lưng cho trẫm.”

Tạ Lâm cười khổ,

“Thần tưởng, thần chỉ tới giúp bệ hạ làm sạch long bào bị dính bẩn thôi chứ.”

“Ngươi nói cái long bào kìa à?”

Hoàng thượng phủi phủi tay,

“Bẩn, nên trẫm đã sai người vứt đi rồi.”

“……..”

Tân đế đăng cơ, căn cơ vẫn chưa vững, mà đã hành sự xa xỉ phô trương, quả nhiên không hổ là cháu ruột của Vĩnh Lưu hoàng đế.

Tạ Lâm cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng qua một tia chế nhạo, nhưng lại càng thêm cung kính nói:

“Thần tưởng, bệ hạ anh minh thần vũ, hậu cung có đến ba ngàn mỹ nhân, những cô gái muốn kỳ lưng rửa mặt chải đầu trêu đùa bệ hạ nhiều không đếm xuể, những người thương tưởng bệ hạ, theo thần biết, số lượng cũng chẳng hề ít. Không cần đến một kẻ thô lậu như thần tới làm ô uế mắt thánh của bệ hạ đâu.”

“Tạ thừa tướng,”

hoàng đế bỗng nhiên quay người lại, đối mặt với Tạ Lâm, giọng điệu lười biếng uể oải,

“Sao ngươi biết, những người thương tưởng trẫm, số lượng chẳng hề ít? Có người thương tưởng trẫm như vậy, nếu trẫm biết được, nhất định sẽ không phụ bạc nàng ta, nạp nàng ta vào cung ngay.”

Hoàng đế bệ hạ anh minh thần vũ, hiện giờ cả người không một mảnh vải, ngồi ngả ngớn trong ôn tuyền, Tạ Lâm mơ hồ nhìn thấy, phía dưới phần eo lưng tráng kiện săn chắc của người đó, đang quấn một tấm khăn trắng, chéo chéo che đi phần hông.

Hoàng đế Minh Trọng Mưu của Vạn Triệu, sở trưởng là cưỡi ngựa bắn tên, không thích đọc sách, từ nhỏ đã rèn luyện nên một thân võ nghệ, vốn dĩ muốn phò trợ cho vị thái tử huynh trưởng, xông pha trận mạc giết giặc, trở thành danh tướng lừng lẫy, nhưng năm đó hoàng thái tử qua đời khi còn rất trẻ, tiên hoàng lại chỉ ngồi trên hoàng vị có hai năm rồi băng hà đi về miền cực lạc, hoàng vị liền rơi lên đầu vị Minh Trọng Mưu không thích đọc sách này. Minh Trọng Mưu đồng ý một cách vô cùng miễn cưỡng, nhưng khi đã khoác hoàng bào lên người rồi, dù ngươi có không đồng ý, cũng phải đồng ý, có không thích hoàng quyền, cũng phải thích!

Hoàng đế Vạn Triệu giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông võ nghệ, lúc chui vào trong hoàng bào, thì không nhìn ra được, giờ nhìn mới thấy, toàn thân là làn da màu mật ong, cơ bắp tráng kiện mạnh mẽ, đâu có chút gì của vẻ sống trong hoàn cảnh giàu sang phú quý.

Tạ thừa tướng vốn dĩ còn chưa tỉnh rượu hẳn, thánh thượng lại dũng cảm tự hào khoe ra cơ thể trần truồng như thế, khiến hắn bị dọa cho giật mình tỉnh táo thêm được ba phần, vội vàng cúi người nói:

“Việc liên quan đến danh tiết của đàn bà con gái, thần không dám quả quyết, nhưng bệ hạ nhất định phải tin.”

Trẫm tin…

Trẫm tin cái rắm ý!

Lửa giận của Minh Trọng Mưu nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ,

“Tạ Lâm, mau qua đây kỳ lưng cho trẫm!”.

“………”

Thánh lệnh đã ban ra, thân là thần tử của hoàng đế, đương nhiên không thể không tuân theo.

Tạ Lâm cuộn vạt dưới của triều phục lên trên, nhét vào thắt lưng, sau đó cung kính lui ra sau một bước, cầm một cái khăn từ tên thái giám đã đứng chờ hầu ở đó khá lâu, rồi mới đi tới trước, ngón tay kéo cái khăn ấy đến nhúng ướt trong ôn tuyền.

Bỗng nhiên, Tạ Lâm chợt cảm thấy có một luồng ánh mắt nóng bỏng nhìn đăm đăm lên tay hắn. Không biết là vì ánh mắt đó quá mức nhiệt tình, hay bởi nhiệt độ trong ôn tuyền thực sự quá cao nữa, Tạ Lâm chỉ thấy suối nước nóng có hơi bỏng tay, nên chỉ nhúng ướt sơ qua chiếc khăn, rồi nhấc ra. Đợi đến khi hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoàng thượng, thì người này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như ánh mắt gai người vừa nãy chỉ là ảo giác.

Tạ Lâm đắp khăn lên lưng hoàng đế, nhẹ nhàng kỳ cọ, từng thớ da, từng cơ bắp rắn chắc, vì được ướt nước, nên ánh lên màu mật ong.

Lúc lau đến cánh tay bệ hạ, Tạ Lâm thoáng khựng lại một lúc, trên đó có một vết sẹo, là vết tích bệ hạ có năm mười tám tuổi khi ở trên chiến trường. Đám người Di quốc thật sự rất ngang ngược, lúc đó đã chém trúng quận vương một đao, quận vương trọng thương rơi khỏi lưng ngựa, từ đó bị Vĩnh Lưu hoàng đế cấm túc, không cho phép mạo hiểm ra chiến trận nữa. Quận vương buồn bực, hàng ngày nạp thiếp mới vào phủ, trải qua một cuộc sống xa hoa dâm dật.

Động tác của Tạ Lâm chỉ dừng lại trong một thoáng, rồi không để ý tới nữa, tiếp tục kỳ cọ.

Có lẽ do bầu không khí yên tĩnh, hoặc do vừa nãy đã uống chút rượu, khiến vị quận vương đang ngâm mình trong suối nước nóng nảy sinh ra ảo giác. Soi trong bóng nước, vẻ tàn nhẫn thường ngày của Tạ Lâm đã tiêu tan, thêm vào đó là chút ôn hòa, mặt mày giãn hẳn ra, ánh mắt sắc nhọn không nhìn chằm chằm vào mình nữa. Minh Trọng Mưu cố ý lấy khăn kỳ cọ cánh tay, không nhịn được bèn nói: “Ngón tay trắng trẻo nõn nà, cánh môi tươi mềm đỏ thắm. Ái khanh tuy là đàn ông, nhưng dung mạo tuấn mỹ, đương thời hiếm có, lời người xưa nói quả không sai.”

(Nguyên văn hai câu thơ trên là: Chỉ như tước thông căn, khẩu như hàm chu đan. Đây là hai câu trong bài thơ “Tiêu Trọng Khanh thê – Đệ nhị đoạn” nghĩa là “Vợ Tiêu Trọng Khanh – Đoạn thứ hai”.)

Tạ Lâm ngẩn người, hắn vốn đứng đằng sau Minh Trọng Mưu, giờ nhìn thấy trên mặt suối nước nóng, hình bóng Minh Trọng Mưu và mình lớp lớp dập dềnh, tay hắn đặt lên bờ vài trần của Minh Trọng Mưu, từ hướng nhìn có thể thấy, trong hình bóng phản chiếu, tựa như mình đang ôm lấy thân thể trần trụi của Minh Trọng Mưu, hai người giống – Đoạn tụ.

(Đoạn tụ nghĩa là “cắt tay áo”, từ này có nguồn gốc từ câu chuyện vị vua Hán Ai Đế sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo _ đoạn tụ cũng là có nguồn gốc từ điển cố này.)

Hơn nữa dáng vẻ của hoàng đế Vạn Triệu giống như đang trêu đùa.

Hàng mày của Tạ thừa tướng liền nhíu chặt cả lại. Tuy hắn đã uống một bát canh giải rượu rồi, lại bị Minh Trọng Mưu dọa cho tỉnh thêm ba phần hơi men, nhưng vẫn còn say đến bảy phần, giờ nghe xong câu nói trêu chọc ấy, trong lòng liền cảm thấy không vui.

Trong lòng Tạ thừa tướng đã không vui, nên hắn cũng thích trả cho người khác phần không vui ấy. Lúc trước, Tạ Lâm còn chẳng nể nang gì thể diện của hoàng đế, huống hồ là giờ phút này, hơi men bốc lên, Tạ Lâm nở nụ cười âm u lạnh lẽo, kẻ xấu mách tội trước,

“Bệ hạ vẫn chưa tỉnh rượu sao?”.

Vốn dĩ là hắn chưa tỉnh rượu, nhưng lại nói người khác chưa tỉnh rượu, vốn dĩ là lỗi của hắn, lại đi đổ lỗi lên đầu người khác. Trên đời này Tạ Lâm thừa tướng là người khiến cho người ta thấy căm ghét nhất, cũng không phải là không có lý.

Minh Trọng Mưu nhìn thấy Tạ Lâm đột nhiên biến sắc, lại thêm câu châm chọc vừa rồi, liền liên hệ với hành vi lúc trước của Tạ Lâm, lập tức hiểu ngay không ổn. Nhưng hiện giờ hối hận, thì cũng đã quá muộn rồi.

“Tiên hoàng và bệ hạ đúng là cha con ruột thịt,”

Tạ Lâm quả nhiên nói tiếp,

“Tiên hoàng cũng từng khen thần những câu đó, thần sợ không tránh được lỗ mãng, nên không trả lời.”

Minh Trọng Mưu quay ngoắt đầu ra sau,

“Phụ hoàng cũng từng nói những lời này ư?”.

Tạ Lâm ném cái khăn vào trong ôn tuyền, lấy nước nóng rửa sạch tay,

“Ngày ấy tiên hoàng uống rượu say, thần muốn làm cho người tỉnh rượu, bệ hạ có biết thần đã dùng cách gì không?”.

Minh Trọng Mưu nheo mắt, lắc lắc đầu. Chỉ thấy Tạ Lâm đứng dậy, cởi vạt áo ra, triều phục đỏ tươi, không dính chút nước nào, hắn sải bước ra đến cửa, vén rèm lên lúc sắp ra liền vẫy một tên thái giám đang đứng bên cạnh lại gần, thấp giọng rỉ tai với hắn mấy câu.

Tên thái giám có vẻ vô cùng khó xử, cứ liếc nhìn về phía ôn tuyền suốt.

Cũng không biết Tạ Lâm đã nói với hắn những gì, mà tên hoạn quan đó nghiến răng, dường như đã gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.

Qua một lúc sau, tên hoạn quan đó quay lại, tay bê một cái chậu lớn, cũng không biết bên trong đựng thứ gì, đưa cho Tạ Lâm.

Tạ Lâm xoay người vén rèm đi vào, bê cái chậu, đi đến trước mặt Minh Trọng Mưu,

“Bệ hạ, cái này sẽ giúp người tỉnh rượu.”

Nói xong, hai cánh tay dùng lực, nghiêng cái chậu, đổ thẳng xuống thân hình đang trần trụi của Minh Trọng Mưu, sắc mặt Tạ Lâm lạnh lùng u ám, dường như trong lúc mơ màng, còn nhớ tới cả tiên hoàng, lúc này trên khuôn mặt anh tuấn, hé ra nụ cười khẽ giống một cây anh túc khát máu.

Hoàng đế Vạn Triệu rùng mình một cái, thân thể vốn dĩ đang ngâm trong làn nước ấm nóng, bị dòng nước trong chậu tưới lên lạnh đến thấu tim gan.

Hỗn hợp nước đá này, phụ hoàng ơi, người dùng cách này để tỉnh rượu sao?

Cho dù có là vị hoàng đế Vạn Triệu anh minh thần vũ, ý chí mạnh mẽ, tinh thông võ nghệ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, khi đã biến thành con tôm hấp trong suối nước nóng, lại bị dính nước lạnh, dưới sự nóng lạnh luân phiên, thì sang đến ngày thứ hai cũng phải ốm liệt giường.

Tuy nhiên Tạ Lâm lúc đó, vẫn thoải mái nằm trên giường trong phủ Thừa tướng, kéo tay nàng thiếp Khởi La xinh đẹp, nhất quyết bắt nàng phải đắp chung chăn ngủ cùng với mình, vì thế buổi chầu sớm ngày thứ hai, Tạ Lâm giả bệnh cáo không lên triều, nên việc hoàng đế Vạn Triệu bị cảm lạnh, đến quá trưa, hắn mới biết.

Hoàng đế Vạn Triệu thức sự đang nằm bệnh trên giường nghe thấy vậy, bệnh tình vừa mới có chút khởi sắc, lại trở nên nặng hơn.

Sắc mặt vị hoàng đế bệ hạ anh minh thần vũ trắng bệch, hạ mệnh lệnh:

“Bắt tên Tổng quản nội giám Lại Xương ngay, giết ngay tại chỗ.”

Tổng quản nội giám Lại Xương, chính là tên hoạn quan hôm đó hầu hạ thánh thượng tắm rửa trong ôn tuyền, lại nghe lời tin tưởng Tạ Lâm, nên mới tìm nước lạnh tới cho hắn giúp hoàng đế tỉnh rượu, giờ gặp họa diệt thân, sao lại không biết là tại sao chứ?

Tổng quản Lại Xương bị oan uổng, nói đến rách họng, vừa phải tránh né sự đuổi bắt của thị vệ, vừa chạy trốn ra khỏi cung, lại vừa gào to:

“Tạ thừa tướng cứu tiểu nhân…”

==

Thời gian này mình đang bận rộn, không tám cùng với các nàng được, mong các nàng thông cảm cho mình với ôm ấp