Chương 12: Ngươi Là Rắn Độc

“Bệ hạ, người cứ đi tới đi lui như vậy, căn bản là không giải quyết được chuyện gì hết.”

Thừa tướng Tạ Lâm triều phục vẫn chưa thay, nhấc ống tay áo lên, tay áo dài liền phủ lên mặt bàn. Hắn nhẹ nhàng cầm bút, đầu bút vừa chạm lên giấy, là giống như nước chảy mây trôi, một lúc sau, chỉ với vài nét cong lên hất xuống một bức tranh mĩ nữ liền hiện ra, cô gái trong tranh tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại có đôi mắt trong veo như nước hồ thu, ai gặp cũng động lòng.

Minh Trọng Mưu dừng bước, đứng tại chỗ, cười lạnh lùng, giễu cợt nói: “Trọng thần của triều đình ta, mà lại vô năng như vậy, thì bảo trẫm sao có thể không giận, không tức được đây?”

Hắn phất tay áo, đánh mạnh xuống bên cạnh bức tranh, vị hoàng đế bệ hạ vừa qua tuổi hai mươi, lại tự mình chấp chính chưa lâu, nên trong lòng khó giấu nổi vẻ nôn nóng bất an,

“Đó là thần tử của trẫm, thần tử của trẫm đều giống như vậy…… bảo trẫm sao có thể cam tâm chứ? Còn cả cái tên Úy Trì Chính đó……”

Đầu bút của Tạ Lâm khựng lại, bình tĩnh hỏi: “Úy Trì đại nhân thì làm sao?” Hắn đổi một cây bút khác, tô điểm khiến cho đôi mắt của mĩ nữ trong tranh sáng thêm một chút,

“Úy Trì đại nhân là do một tay bệ hạ đề bạt, bệ hạ không thể không tín nhiệm hắn được.”

Minh Trọng Mưu hừ một tiếng, “Ngay thẳng có thừa, biến báo không đủ, đừng có nhắc đến hắn nữa,”

vị hoàng đế bệ hạ đi tới bên cạnh Tạ Lâm, thấy hắn bình tĩnh an nhiên vẽ tranh, nét bút trầm ổn, không mảy may có chút hoảng loạn, ngay cả một đường một vạch dư thừa cũng không có, từng cử chỉ cầm bút lên hạ bút xuống, đều gọn gàng lưu loát.

Người ta nói tranh cũng như người. Minh Trọng Mưu thầm nhủ chữ hắn không giống người, những tranh thì thực sự rất giống, những lời người xưa nói, đúng một nửa, mà sai cũng một nửa.

Tạ Lâm quả thực có chút tài vẽ tranh. Năm đó là thám hoa lang, nhất giáp đệ tam là do tiên hoàng khâm điển, cũng không biết hoàng thượng cải trang âm thầm đi kiểm tra, thì liệu mình đây có thể thành nhất giáp tiến sĩ không nữa.

Không cần là tiến sĩ, tốt nhất là bảng nhãn, ép đến mức khiến Tạ thừa tướng của triều đình không lật nổi người.

Hoàng đế bệ hạ thấy hắn vẽ tỉ mỉ kỹ càng, cô gái trong bức tranh được hắn vẽ, phảng phất như người sống, nhất là đôi mắt giống như nước hồ thu kia, dường như có thể quyến rũ hớp hồn người khác.

Mà đôi mắt Tạ Lâm nhìn chăm chú vào bức họa, dáng vẻ tập trung tinh thần ấy, phảng phất như……

Phảng phất như hắn có xúc cảm niệm tưởng gì đó với cô gái này.

Cô gái đó là ai? Có còn sống không? Thật sự tồn tại trên đời này chứ?

…… Liệu có phải lại là một nàng tình nhân bé nhỏ của vị Thừa tướng cả đời phong lưu này không?

Hoàng bế bệ hạ cau mày, không hiểu tại sao trong lòng thấy một dòng nước chua chua ầm ầm dâng lên, ngay cả những lời trong miệng cũng trở nên chua lè,

“Tạ Thừa tướng cao hứng quá, chuyện trọng đại như vậy, mà nét bút vẽ, không run lấy một cái, chẳng trách mới hai mươi sáu tuổi, đã trở thành Thừa tướng, bản lĩnh bình tĩnh này, văn võ khắp cả triều đình ta ai ai cũng không bằng được Tạ Thừa tướng. Khanh nhìn bức họa xem, giai nhân sinh động trên giấy như vậy, trông cứ như đang sống, tài vẽ tranh của Tạ khanh, trẫm rất thán phục.”

Hắn dừng lại một chút, vẻ mặt lộ ra chút khác thường, “Con gái nhà ai mà có đôi mắt như nước hồ thu vậy nhỉ? Phải gặp mặt cho biết mới được. Tạ Thừa tướng hôm nào đó nhất định phải dẫn cô gái đó đến đây, để trẫm ngắm xem.”

Tạ Lâm nghe, có vẻ hoàng đế bệ hạ rất có hứng thú với cô gái này, lẽ nào muốn nạp làm thiếp? Trong lòng Tạ Lâm vừa nghĩ như vậy, thì lời đã thốt ra khỏi miệng:

“Cô gái này đã gả chồng làm phu nhân rồi, nếu như bệ hạ muốn cưới vợ nạp phi, thần có thể dâng lên những nhân tuyển tốt hơn nhiều hơn cho bệ hạ.”

Khóe miệng hoàng đế bệ hạ co giật, tên Tạ Lâm này vẫn chưa chịu thôi sao, vẫn đang suy nghĩ làm sao tìm một cô gái để trẫm nạp làm phi à?

“Trẫm không muốn lấy vợ nạp phi gì đó.”

Nạp phi rồi, nếu tên Tạ Lâm ngươi cắm sừng lên đầu trẫm thì phải làm sao!

Minh Trọng Mưu láng máng nhớ tới hôm trước hậu viện của mình thiếu chút nữa thì bị cháy, hai nàng phi tần cãi nhau ầm ĩ một trận lớn, tí nữa thì động tay động chân, đương nhiên việc này do thái hậu quản, nhưng thái hậu lại không quản, chỉ muốn để Minh Trọng Mưu lấy thật nhiều vợ, rồi mấy thứ kiểu như mua móc ân trạch chia đều.

Hoàng hậu không có, thái hậu không quản lý, chuyện ở hậu cùng, chỉ có thể đích thân hoàng đế bệ hạ đứng ra quản thôi.

Hoàng đệ bệ hạ nghĩ tới trên triều mình toàn bị Tạ Lâm chèn ép rồi, thì lúc về nhà dù thế nào đi nữa cũng nên ra vẻ là một hoàng đế uy phong, kết quả đau đầu nhức óc quá, chỉ mới nói ra chữ Tạ Lâm này với hai nàng phi tần thôi, mà uy phong ngời ngời gấp mười lần mình, hai vị phi tần không nghe lời lập tức ngậm miệng, yên tĩnh suốt mấy ngày nay, khiến cho vị hoàng đế bệ hạ không có nơi nào thị uy càng bứt rứt đến phát hoảng.

Hỏi thái hậu, thái hậu nói, tinh lực hoàng đế đã tràn trề như thế, thì chi bằng hãy chia đều mưa móc tí đi.

Minh Trọng Mưu nghĩ một lúc, cảm thấy những lời này rất có lý. Đàn ông kìm nén quá lâu, cũng rất dễ nén quá mà hóa bệnh. Sủng hạnh hậu cung một tí, cũng không phải là không được.

Kết quả Minh Trọng Mưu vừa nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều quyến rũ của Lạc phi ở cung Tấn Dương, thì cạn sạch hứng thú, “biểu tượng hưng phấn” đang tràn trề sinh lực, lập tức héo.

Hoàng đế bệ hạ sợ quá, còn tưởng mình bị bệnh, đi tìm ngự y cả ngày lẫn đêm, để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngự ý chẩn mạch nửa ngày, lại gật gù đắc ý nửa ngày, rồi lại mất nửa ngày vuốt râu, ngây người không nói lý do tại sao. Hoàng đế sốt ruột, cảm thấy tên ngự y này rõ ràng là đang “bỡn cợt trẫm”, Minh Trọng Mưu thiếu chút nữa là trực tiếp hạ lệnh: “Lão già này lười nhác bê trễ trẫm như vậy, lôi ra ngoài chém!”.

Cũng may ngự y đại nhân chậm thì chậm thật, nhưng cuối cùng vẫn rề rà nói:

“Có thể trị được.”

Lúc ấy hoàng đế bệ hạ mới yên lòng, rửa tai cung kính lắng nghe cao kiến của ngự y đại nhân. Nhưng lại nghe thấy ngự y đại nhân thở dài, “Trước tiên thần sẽ kê cho bệ hạ một đơn thuốc điều dưỡng, bệ hạ dùng xong, nếu vẫn không được, thì bệ hạ lại truyền gọi thần.”

Đơn thuốc điều dưỡng gì? Chính là thuốc tráng dương.

Minh Trọng Mưu uống thuốc tráng dương khổ không để đâu cho hết, “biểu tượng hưng phấn” ngày thường lại càng được thể cuộn trào mãnh liệt, thiếu chút nữa là khiến hoàng đế bệ hạ bí bách đến bốc hỏa. Minh Trọng Mưu vội vàng chạy tới cung Cẩm Tú tìm Sương phi, muốn dập lửa, kết quả là lúc súng đã lên nòng —— thì lại héo.

Minh Trọng Mưu thực sự khóc không ra nước mắt, dục vọng không được thỏa mãn, thì đương nhiên là cả ngày đứng không yên, ngồi không vững, nên cũng không trách được dạo gần đây hoàng thượng hỏa khí rất nặng, nhất là khi gặp được Thừa tướng đại nhân, thì lại càng bốc hỏa kinh hơn.

Kiểu người như Tạ Lâm ngươi khuôn mặt đừng có trắng như vậy sạch sẽ như vậy thanh tú như vậy có được không! Thần tử trong triều, có ai mà không có râu, có ai mà không để ria, chỉ có Tạ Lâm ngươi, hoàn toàn sạch sẽ, nếu không phải giọng nói trầm khàn, thì trẫm còn tưởng rằng……

Tưởng cái gì?

Hoàng đế bệ hạ lông mày xoắn xuýt hết cả lại nhìn tổng quản thái giám Lại Xương bên cạnh, lương tâm thật sự nảy lên mấy cái, chỉ tay lên trời thề mình không tưởng gì hết.

Tạ Lâm nghe thấy bệ hạ không muốn lấy vợ nạp phi, không nhịn được bật cười,

“Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, bệ hạ là hoàng đế đương triều, bệ hạ quản lý việc nước, hoàng hậu quản lý chuyện nhà, đây vốn dĩ là thuận theo âm dương lẽ trời, bệ hạ nói không muốn lấy vợ nạp phi, thì đúng là đang đùa quá trớn rồi.”

Minh Trọng Mưu nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi động đậy,

“Tạ khanh đã hai mươi sáu tuổi rồi, sao vẫn chưa nghe nói đến chuyện lấy vợ? Tạ khanh lớn hơn trẫm vài tuổi còn chưa lấy vợ, mà đã giáo huấn trẫm như thế, nghĩa là quá phận đấy.”

Cây bút của Tạ Lâm khựng lại trên bức tranh giai nhân tuyệt sắc, một chấm đỏ tươi, lem ra trên vạt áo của cô gái, một tác phẩm đẹp đẽ, lại vì một nét bút mà hỏng cả, Minh Trọng Mưu thầm than tiếc một tiếng trong lòng, nhưng lại nghe Tạ Lâm lãnh đạm nói:

“Thần cũng đã thiếu chút nữa là thành thân, cha và anh đã định sẵn việc hôn sự cho thần từ lâu, thần vốn dĩ định sau khi thi đình được một năm, sẽ trở về quê cũ thành thân.”

“Ồ?” Minh Trọng Mưu bắt đầu thấy có hứng thú, “Vậy tại sao vẫn chưa thành thân với nàng ta?”.

Tạ Lâm hơi ngây người hồi lâu, dường như không biết nên nói gì, lại dường như chẳng có lời nào để nói, rũ mi mắt xuống, lại cầm bút chấm chút màu đỏ nữa.

“Thần thi đỗ thám hoa không lâu, còn chưa kịp áo gấm về làng, rạng rỡ tổ tổng, thì quê nhà đã hứng chịu một trận lũ lớn, vạn mẫu ruộng đang thì đều bị ngập, mấy trăm hộ gia đình dưới quê, đều bị nhấn chìm trong làn nước, không còn một ai sống sót.”

Nói xong, cây bút của Tạ Lâm, lại hạ xuống, mà trong một khắc này, cây bút của hắn không chút run rẩy, tựa hồ như đã vượt qua được cơn ác mộng dây dưa suốt nửa đời người vậy.

“‘Hắn’ cũng vậy,” Tạ Lâm vừa vẽ vừa khẽ than, “Thần chưa từng thấy mặt hắn, dường như sắp quên mất khuôn mặt của hắn rồi.”

(Trong tiếng Trung, đại từ chỉ đàn ông (他) và phụ nữ (她) tuy cách viết khác nhau nhưng lại có cách đọc giống nhau, đều là “tā”.)

Minh Trọng Mưu sững sờ, trong lòng thầm nhủ một tiếng hổ thẹn. Lúc ấy mới nhớ ra lúc trước có người từng đặt điều sau lưng, nói Tạ Lâm tuy giờ quyền khuynh triều dã, uy chấn thiên hạ, nhưng người thân lại sớm chết hết cả, hiển nhiên là có số cô độc sát mệnh, khắc chết người thân thiếu thốn tình cảm.

Nghe Tạ Lâm nói những lời này, hiển nhiên là một năm đó, Tạ Lâm chưa về quê báo tin vui cho người trong nhà, thì đã nghe tin tất cả người thân đều chết thảm trong tai ương.

Một năm đó, Tạ Lâm bao nhiêu tuổi?

Bấm đốt ngón tay tính toán, Tạ Lâm vào triều đã được mười năm, mười năm trước, Tạ Lâm mới chỉ mười sáu.

Mười sáu tuổi thi đỗ thám hoa, mười sáu tuổi mất đi tất cả những người thân trong gia đình.

“Trong từ đường của tệ xá, vẫn còn thờ cúng bài vị của họ,” Tạ Lâm nói,

“Thần thường xuyên đi bái tế, nhớ đến những lời họ đã dạy mình, ‘có công với xã tắc, hưởng lợi thiên thu’, thần tuy rằng ngu muội, nhưng không lúc nào dám quên.”

Đang than thở, thì tay đã thu lại cây bút, hoàn thành xong bước cuối.

Đã không lúc nào dám quên lời răn dạy của người thân, vậy sao còn trở thành một gian thần?

Minh Trọng Mưu đang nghĩ, nhưng lại thấy Tạ Lâm đã nhanh chóng hoàn thành xong bức tranh, bèn cẩn thận quan sát.

Vạt áo rộng tà áo dài, tư thái thướt tha, khuôn mặt mỹ lệ, sở hữu ánh mắt phong tình như nước hồ thu.

Đúng là một bức tranh mĩ nữ quá đẹp, Minh Trọng Mưu đã từng gặp rất nhiều những họa sĩ có tài nghệ siêu việt nhất, nhưng cũng không bì được với sự kỹ càng tỉ mỉ của Tạ Lâm.

Ngay cả vết mực màu đỏ loang ra do vừa nãy Tạ Lâm bất cẩn, cũng được hắn đè lên một lớp hoa văn màu đỏ dày hơn đậm hơn, nên không còn nhìn thấy vết tích gì nữa.

Minh Trọng Mưu cầm lấy bức họa, giơ lên trước mặt lắc lắc vài cái, rung rung mấy lần, đang thưởng thức rất vui vẻ, thì lại nghe hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng,

“Ôi trời, quên mất vết mực vẫn còn chưa khô, xong rồi xong rồi, chảy hết xuống rồi!”.

Tạ Lâm vội vàng chạy lại gần, nhìn thấy vì Minh Trọng Mưu dùng sức rung lắc, nên những giọt mực chưa khô trên bức họa đã chảy cả xuống, từng giọt từng giọt che mất khuôn mặt của cô gái trong tranh.

Thừa tướng Tạ Lâm bụng dạ rộng lượng, giận quá mà bật cười, “Bệ hạ có biết tại sao thần phải vẽ tranh không?”.

Sắc mặt Minh Trọng Mưu tái đi, vì hắn vừa nhìn thấy vị Thừa tướng Tạ Lâm trước giờ vẫn luôn dịu dàng nho nhã, trong thoáng chốc khi nheo mắt lại mỉm cười, dáng vẻ khôn ngoan, trông giống hệt một con rắn độc đang rình chờ cơ hội để tóm con mồi, mà hắn lại chính là con mồi đó.

Hắn lắc lắc đầu theo bản năng.

Nhưng thấy trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ sáng bóng của Tạ Lâm, đang thoáng nở một nụ cười tuyệt không có chút mảy may dịu dàng nào. Tạ Lâm nói:

“Bệ hạ, thần thích vẽ tranh, một là vì muốn trau dồi tâm lý cảm xúc, hai là vì muốn bút pháp được vững chắc, ngón tay được ổn định, cõi lòng được bình tâm. Bệ hạ đã mong muốn dù Thái Sơn có đổ cũng không đổi sắc mặt, đã hy vọng lấy việc siêng năng cần cù để quốc thái dân an, thì kỹ thuật vẽ tranh này, bệ hạ nhất định phải học cho bằng được.”

Tạ Lâm liếm liếm môi, cánh môi khô nẻ vì được nước bọt tưới nhuần, mà trở nên đỏ hồng tươi tắn.

Minh Trọng Mưu liền thấy rùng mình, con rắn này không phải là rắn độc bình thường, mà là một con rắn nước, ẩn chứa kịch độc.

Tạ Lâm sáp lại gần hắn, nhẹ nhàng nhả từng chữ từng chữ ghi thù:

“Thần, nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ, quyết không phụ sự kỳ vọng trở thành bậc minh quân một thời của bệ hạ.”