Chương 99: Kẻ Chủ Mưu

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Kinh Thiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắc y nhân bỏ chạy, đồng thời cũng thu lại vũ khí. May là gã luôn quấn quít lấy Vũ Sát đòi một món vũ khí, thứ này tốt thì tốt thật nhưng lúc nguy nan chỉ có thể dùng được một lần mà thôi.

Thật ra, gã tự biết người mà Minh Y phải gồng mình đối phó thì ắt hẳn rất lợi hại, gã có thể khiến người nọ bị thương hoàn toàn là do đánh lén, cộng thêm lực sát thương của vũ khí này khá lớn mà thôi.

Tuy Kinh Thiên không hỏi thân phận của hắc y nhân nhưng lòng gã rất nặng nề. Gã nhíu mày khi thấy máu đen như mực tuôn ra như suối từ vết thương của Minh Y, rồi lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ viên thuốc duy nhất ra, đau đớn đưa cho Minh Y.

Ai bảo Minh Y là thủ hạ của sư huynh làm chi? Tuy gã rất muốn báo thù bị xách rồi ném đi nhưng gã không thể thấy chết mà không cứu được. Huống chi, quan hệ giữa họ cũng không tệ, cứ xem như đây là phí bồi dưỡng tình cảm đi.

Viên thuốc mà khó khăn lắm Kinh Thiên mới chịu tặng cho người, Minh Y lại không mấy để tâm, chỉ nhìn gã một cái rồi thôi.

Thấy Minh Y không chịu nhận, Kinh Thiên tức giận: "Ngươi khinh thường dược của ta hả? Dù gì thì ta và sư huynh cũng cùng một sư phụ, tuy ta không sánh bằng hắn nhưng ít ra cũng được chín phần đấy nhé."

Không đợi Kinh Thiên c nói hết, Minh Y nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy viên thuốc rồi uống luôn, lạnh lùng nói: "Không giống gì hết."

Không giống gì hết?!

Kinh Thiên nổi giận, lòng tốt của gã lại bị xem thành lòng lang dạ thú, gã ta đã đưa đồ đến tận cửa mà y còn từ chối nữa là sao! Quả nhiên mọi người bên cạnh Diêm Vương đều không phải là người tốt mà!

Không đợi Kinh Thiên kịp nổi điên, Minh Y lạnh lùng nói: "Ta tưởng ngươi chỉ khách sáo mà thôi."

Oái... Kinh Thiên sửng sốt rồi sờ sờ mặt, rõ ràng như vậy sao? Gã chỉ luyến tiếc thôi, bộ nó nghiêm trọng đến mức mọi người đều nghĩ gã đang giả vờ ư?

Kinh Thiên gãi gãi đầu, không nghĩ về chuyện này nữa. Gã lấy cái bình khác ra, đổ một con giun ra tay. Nói cho đúng hơn là một con giun bự bằng một con rắn nhỏ, toàn thân đen đúa.

Sau khi để con giun hút hết vũng máu của hắc y nhân để lại thì gã mới bỏ con giun lại vào trong bình, nhìn Minh Y rồi hỏi: "Sao ngươi không thổi sáo chứ?"

Minh Y liếc mắt nhìn gã, ánh mắt của y khiến gã rất buồn bực, vì như thể y đang mắng gã là đồ ngu vậy.

Tuy gã không gian xảp bằng Diêm Vương nhưng cũng không ngốc đến nỗi bị người khác khinh thường chứ? Kinh Thiên âm thầm quyết định sau này ra khỏi cửa thì sẽ xem ngày trước để đỡ phải dây vào tiểu nhân.

"Chừng nào ta còn chưa biết thân phận thật của hắc y nhân thì ta không thể bại lộ thân phận của mình được." Sáo ngọc là vật tượng trưng cho thân phận Tả sứ của Địa Ngục nhai, một khi y để lộ thân phận của bản thân thì thân phận của Chủ thượng cũng sẽ bại lộ luôn.

"Huống chi, nếu gặp phải người có võ công cao hơn thì "Khúc nhiếp hồn" sẽ không những không thành công mà người dùng còn bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma."

Kinh Thiên chặc lưỡi nói: "Sắp mất mạng tới nơi mà còn nghĩ nhiều như vậy." Khi tính mạng bị đe doạ, chuyện đầu tiên người bình thường làm sẽ làm bảo vệ mạng cho mình, sống được giây nào thì hay giây ấy, làm sao còn sức nghĩ nhiều như vậy chứ?

"Bộ ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như ngươi hết hả?" Không cần nhìn cũng biết người nói câu này là Minh Y lạnh lùng của chúng ta rồi.

Kinh Thiên sững người, sau đó tức giận đến mức dậm chân đấm ngực, cả giận nói: "Dù sao thì Bổn thiếu gia cũng vừa mới cứu ngươi một mạng đấy, ngươi có thể đừng độc miệng như vậy không?"

"Nếu không phải do ngươi đột nhiên xuất hiện thì sao ta lại bị thương chứ?"

Kinh Thiên giận quá hoá cười: "Muốn kiếm cớ thì cũng phải tìm một cái cớ thật hay chứ? Từ khi nào mà Bổn thiếu gia cũng cần ngươi lo lắng chứ? Nói đi cũng phải nói lại, Bổn thiếu gia chỉ là người qua đường, nếu tên kia muốn giết ta thì sẽ giết ngươi trước rồi mới nghĩ đến ta đấy. Ngươi đừng tưởng Bổn thiếu gia là kẻ ngu, ta biết ngươi vốn không phải là đối thủ của tên kia."

Sắc mặt Minh Y trầm xuống, đôi mắt sắc bén nhìn về phía gã, lạnh lẽo nói đúng một chữ: "Cút!"

Kinh Thiên cười lạnh một tiếng rồi bỏ mặc Minh Y đang bị thương, đi luôn không trở lại.

Minh Y đứng đó trong chốc lát rồi dùng tay bịt lấy miệng vết thương, lảo đảo bước đi, nhìn qua như bị thương rất nặng nên y rất yếu ớt, chưa đi được bao xa đã chuẩn bị ngã xuống.

Ánh trăng soi sáng cái bóng của y, cũng chiếu sáng người đang tới gần y. Minh Y giống như cảm nhận được nên quay đầu lại thì thấy khuôn mặt dữ tợn của người nọ đang giơ tay lên. Tên này chưa kịp làm gì thì đã ngã xuống đất, chủy thủ đang phát sáng trong tay cũng rơi xuống theo, tạo ra một tiếng vang thanh thuý.

Kinh Thiên duỗi chân đạp thi thể nằm trên mặt đất, nhíu mày nhìn Minh Y: "Bộ ngươi bị thương nghiêm trọng đến vậy sao? Ngay cả hạng nhãi nhép mà cũng không đối phó được, phải dùng kế vu hồi luôn hả?" Viên thuốc quý giá của gã cũng đã bị dùng rồi, sao lại ra nông nổi này vậy?

Minh Y nhìn thi thể nằm trên mặt đất, không quan tâm đến câu hỏi của Kinh Thiên, y lạnh lùng nói: "Ngươi lục soát trên người gã ta xem có tìm được cái gì chứng minh thân phận của gã không. Ta thấy người này có khả năng rất lớn là do hắc y nhân phái đến theo dõi chúng ta." Ban nãy, hắc y nhân đã có ý định giết người diệt khẩu, dù y bị thương thì nhất định cũng không bỏ qua cho họ.

Vì Kinh Thiên là ăn trộm nên chuyện gã giỏi nhất là soát người tìm đồ. Sau một hồi lục soát thi thể thì gã không phát hiện ra bất kỳ thứ gì cả, ngay cả loại vải tên này mặc cũng là loại bình thường nhất, gã nhíu mày nói: "Lần này Diêm Vương đã gặp trúng kỳ phùng địch thủ rồi."

Khuôn mặt của Minh Y lạnh lẽo như băng: "Ngươi giúp ta băng bó vết thương rồi chúng ta lập tức về phủ Quốc sư."

Người này không những hành sự cẩn thận, mà tâm tư còn rất kín đáo, đúng là đối thủ khó nhằn. Cũng khó trách Chủ thượng điều tra nhiều năm như vậy mà vẫn không tra được bất kỳ manh mối gì.

Không phải y không muốn giữ lại tên kia nhưng gã này là tử sĩ, đã vậy còn bị hạ cổ. Trừ phi y có thể giải quyết cổ độc trong thân thể của gã ngay lúc y bắt lấy gã, nếu không thì sẽ chẳng có cách nào khác moi được thông tin từ gã cả.

Lúc này Kinh Thiên mới chú ý đến ngón tay vẫn còn đang rỉ máu của Minh Y. Tuy vết thương đã ngừng chảy máu nhưng ban nãy y đã chảy không ít máu, nếu giữ bộ dạng này về phủ Quốc sư thì đúng là đồ đần. Vết máu dọc đường giống như đang nói cho kẻ kia rằng họ đã vào phủ Quốc sư đấy.

Kinh Thiên không nhiều lời nữa, lắc mình đi vào một cửa hàng y phục gần đây. Sau khi cầm theo y phục mới, gã cởi toàn bộ quần áo nhuộm đầy máu tươi ra, băng bó tạm rồi mặc lại quần áo cho y, trong quá trình làm cứ luôn miệng nói: "Coi như ngươi trong cái may có cái rủi rồi, hiếm lắm mới có người được Bổn thiếu gia đấy, tất nhiên là ngoại trừ Ngọc..."

Lời kế tiếp chợt ngưng bặt, hành động trên tay cũng ngừng lại một lát rồi lại trở về như thường, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.

Minh Y nhìn gã nhưng cũng không hỏi. Y vốn không thích nói nhiều, vả lại, ai mà chả có bí mật, cần gì phải tìm hiểu chứ.

Sau khi mặc xong quần áo cho y, Kinh Thiên lôi kéo Minh Y: "Nhanh nhanh, tuy ngân châm kia có độc nhưng hắc y nhân rất kỳ dị, ta cũng không biết nó có thể tác dụng đến y bao lâu. Nếu y trở lại thì chúng ta chết chắc."

Chuyện khiến gã đau khổ là, tuy gã là sư đệ của Diêm Vương nhưng lại không có thực lực cường hãn như hắn!

Kinh Thiên hoàn toàn không để ý đến vấn đề ban nãy gã đặt ra không nhận được câu trả lời thích đáng nào thì đã bị Minh Y dời đi chủ đề. Đồng thời, nhìn Minh Y bây giờ hoàn toàn không giống như người rất yếu đuối, không thể đối phó với hạng tép riu như khi nãy nữa.

Minh Y không cảm thấy chột dạ chút nào, nếu chuyện không cần y phải ra tay thì sao y phải ra tay chứ? Y đang bị thương mà!

Bởi vậy, ban nãy Kinh Thiên c đã nghĩ đúng: "Tất cả mọi người bên cạnh Quốc sư đại nhân đều không phải là người tốt!" Bởi vì, tất cả đều rất phúc hắc, nói cho dễ hiểu là, người khác bị họ tính kế còn vui sướng giúp họ đếm tiền ấy chứ!

Cuối cùng thì họ cũng đã trở lại phủ Quốc sư. Vì chuyện này rất quan trọng nên cả Quốc sư đại nhân lẫn Mộ lâu chủ đều bò ra khỏi chiếc giường ấm áp.

Quốc sư đại nhân nhíu mày khi thấy Minh Y bị thương: "Sao lại thế này?" Hắn hiểu rất rõ thực lực của Minh Y, giờ y lại bị thương đã có thể chứng minh được thực lực của đối phương cũng không phải dạng vừa đâu.

Minh Y kể lại toàn bộ mọi chuyện cho hai người họ nghe. Dù bình thường y không thích nói nhiều nhưng bây giờ đã kể lại toàn bộ chi tiết cho họ nghe. Tâm tư của Chủ thượng rất kín đáo, có lẽ người sẽ phát hiện ra nhiều manh mối hơn y.

Nghe xong, Quốc sư đại nhân nhắm mắt suy tư trong chốc lát rồi cong cong khoé môi cười nói: "Hình như đã câu được một con cá lớn rồi."

Mộ lâu chủ nhìn hắn, nhướng mày nói: "Ý chàng là hắc y nhân chính là kẻ chủ mưu đứng sau thao túng mọi chuyện sao?"

"Theo ta, khả năng này rất lớn. Chiếc vòng cẩm thạch rêu sẽ không dễ dàng rơi vào tay những người khác nên người nọ tất phải liên quan đến kẻ thù giết sạch nhà họ Liễu. Dựa theo những gì y nói, không khó để phát hiện ra nỗi hận y dành cho ta sâu cỡ nào. Đã vậy, y lại còn chú tới nàng nữa. Vả lại, phong cách hành sự của y cũng khớp với cách làm việc của kẻ chủ mưu." Nói đến đây, Quốc sư đại nhân nhịn không được mà nhíu mày. Quả nhiên, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Phu nhân của hắn đã khiến kẻ chủ mưu hoài nghi, bây giờ muốn che dấu đã là chuyện không tưởng, vì y cũng không dễ bị lừa như Vân quý phi hay Thái tử điện hạ. E rằng lần này người nọ xuất hiện là vì phu nhân nhà hắn rồi.

Quốc sư đại nhân tạm gác nỗi lo trong lòng qua một bên, tiếp tục nói: "Liễu Vân Sương còn nói hắc y nhân đã luyện được thần công, xem như đã giải đáp thắc mắc vì sao mấy năm nay kẻ đứng đằng sau ít khi có hành động gì. Tóm lại, khả năng hắc y nhân kia là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện cực kỳ lớn."

Mộ lâu chủ không phản đối cách suy luận của hắn: "Dù đến tận bây giờ mới phát hiện ra manh mối nhưng mấy năm nay chàng canh chừng Vân quý phi là đúng."

Nghe vậy, đôi mắt hoa đào của Quốc sư đại nhân nhìn nàng với vẻ mê hoặc, cong môi cười nói: "Rốt cuộc phu nhân muốn khen ta đã dự tính được tương lai hay chê năng lực làm việc của ta hử?"

Tuy Quốc sư đại nhân lấy làm lạ về sự xuất hiện bất chợt của kẻ chủ mưu nhưng hắn cũng không mấy kinh ngạc.

Vân quý phi cứ thắc mắc Quốc sư đại nhân lại không có động tĩnh gì khi biết ả đã có chiếc vòng cẩm thạch rêu. Nhưng ả không hề hay biết rằng, lúc trước Quốc sư đại nhân tìm kiếm chiếc vòng cẩm thạch rêu kia chỉ vì truy lùng manh mối. Còn bây giờ, hắn không quan tâm đến chiếc vòng ấy nữa vì trong quá trình nó xuất hiện không hề lưu lại bất kỳ manh mối nào. Nếu nó đã vào tay của Vân quý phi thì có thể vì một nguyên nhân - kẻ đứng sau không mấy quan tâm đến nó. Nếu không thì nó cũng sẽ không xuất hiện dễ dàng đến vậy.

Vả lại, trực giác của Quốc sư đại nhân mách bảo rằng, chiếc vòng cẩm thạch rêu xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc kẻ chủ mưu sẽ có hành động kế tiếp sau một khoảng thời gian tĩnh lặng. Theo hắn, kẻ chủ mưu muốn dùng chiếc vòng ấy để lợi dụng tâm lý muốn tra rõ chuyện xưa của hắn rồi dụ hắn điều tra, khiến cho mâu thuẫn giữa hắn và Vân quý phi lên cao, thậm chí sẽ trở thành đối thủ một mất một còn.

Nhưng hắn không làm theo những gì kẻ đằng sau mong muốn là vì hắn nghĩ rằng, nếu hắn quấy nhiễu kế hoạch của kẻ chủ mưu thì có lẽ sẽ dụ kẻ đấy xuất hiện.

Xem ra, hành động của hắn đã có tác dụng. Tuy rằng phần lớn là vì Mộ lâu chủ nhưng kết quả vẫn như hắn mong muốn, kẻ chủ mưu đã xuất hiện.