Chương 95: Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Sau khi tỉnh lại, sắc mặt của Thái tử điện đã đen như đít nồi nhưng gã vẫn không định tính sổ với Mộ lâu chủ mà chỉ thề trong lòng sẽ không bỏ qua cho nàng sau khi gã đăng cơ.

Đồng thời, gã cũng ra lệnh cho thủ hạ giám sát chặt chẽ từng hành động của Cần vương.

Sau khi Vân quý phi hồi cung, ả cứ thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Chừng nào ân oán giữa ả và Quốc sư đại nhân vẫn còn thì cả hai vẫn sẽ là kẻ thù của nhau. Bây giờ, thế lực của hắn đã không ai sánh bằng, nếu Mặc Diễm lại kết thành đồng minh với hắn thì ả khó lòng mà xoay người.

Vì tránh để tình huống ngày càng tệ hơn, ả phải giải quyết Mặc Diễm trước.

Tuy Mặc Thiên rất vô dụng nhưng chừng nào lão ta còn ngồi trên ngai vàng thì vẫn lợi dụng được. Nếu bên Thái tử xảy ra chuyện thì dù Quốc sư đại nhân có khả năng xoay chuyển tình thế cũng không thể nhúng tay vào.

Với thực lực của Quốc sư đại nhân thì không cần phải mượn sức của Thái tử. Có lẽ nguyên nhân hắn hợp tác với Thái tử là vì sợ ả và Mặc Diễm bị hắn dồn đến đường cùng rồi hợp tác với nhau thôi.

Nếu Thái tử xảy ra chuyện thì cũng không ảnh hưởng đến Quốc sư đại nhân. Dù sao thì thế lực của ả vẫn không bằng hắn mà.

Chuyện kế tiếp xảy ra đều nằm trong dự tính của Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ nhưng kết cục khá bất ngờ.

Hôm nay, Cần vương Tiêu Vũ cầu kiến Mặc Thiên, nhưng tâm trạng mấy ngày nay của Mặc Thiên rất tệ, lão cũng chưa gặp ai cả, lần này cũng không ngoại lệ. Cần vương rất quyết tâm gặp lão, bất chấp việc sẽ chọc giận thiên tử, quỳ gối ngoài điện.

Kết quả là Mặc Thiên cảm thấy phiền phức nên mới ân chuẩn. Tiêu Vũ đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ, vừa định cho Thái tử điện hạ một kích trí mạng bằng cách cáo trạng rằng Thái tử điện hạ đang mưu tính giết cha soán vị thì đã xảy ra chuyện. Tuy rằng Tiêu Vũ có chuẩn bị đầy đủ nhưng Thái tử đã ra tay trước, khiến lão không trở mình được.

Tiêu Vũ chưa kịp nói gì thì Thái tử điện hạ giống như đã lường trước được, gã đột nhiên xuất hiện rồi vạch trần âm mưu tạo phản của lão, xong lại trình lên chứng cứ lẫn nhân chứng về việc lão gian díu với Vân quý phi, thậm chí gã còn nói thẳng rằng Tiêu Vũ định tạo phản là do Vân quý phi sai khiến.

Nghe xong, Mặc Thiên liền giận dữ, ra lệnh cho người áp giải Vân quý phi tới.

Vân quý phi cũng không đoán được mọi việc sẽ thành như vậy nhưng ả vẫn bình tĩnh, không phản kháng hay la lối oan uổng. Chỉ là, trong lòng ả càng khẳng định Thái tử đã hợp tác với Quốc sư đại nhân.

Tựa như Thái tử điện hạ xem thường Vân quý phi, ả cũng không để gã vào mắt. Ả cảm thấy Thái tử quá tàn nhẫn, lại hay do dự. Lý do quan trọng nhất là gã còn kém xa Quốc sư đại nhân.

Vì vậy, Vân quý phi tin rằng, nếu không có Quốc sư đại nhân hỗ trợ, Thái tử điện luôn do dự sẽ không thể xoay người vào thời điểm mấu chốt như này.

Chiêu chuyển bại thành thắng này là thủ đoạn của Quốc sư đại nhân chứa đâu. Hắn luôn để cho kẻ thù đắc ý cho đến tận phút giây cuối cùng rồi mới khiến cho kẻ thù nhận ra bản thân chỉ là kẻ thua cuộc.

Vân quý phi đúng là rất thông minh, tuy chuyện này không phải do Quốc sư đại nhân thúc đẩy nhưng cũng có dính dáng đến hắn. Nếu không nhờ tin tức của hắn chính xác thì bây giờ Thái tử điện hạ đã là người bị vấn tội.

Vân quý phi quỳ gối nghe Mặc Thiên mắng ả nhưng vẫn không để chuyện này vào mắt. Dù ả bị dồn vào thế bí thì Văn Nhân Dịch cũng sẽ không nỡ để ả chết nên ả cũng không lo lắng. Huống hồ, ả vẫn còn cơ hội để trở minh mà.

Ả cũng không biện minh khi Mặc Thiên đang tức giận, mà hoàn mỹ diễn tròn vai từ mờ mịt đến khiếp sợ rồi từ không tin được đến khóc tức tưởi vì thương tâm nhưng không nói lời nào, lại khiến người khác nghĩ rằng ả bị oan.

Mộ lâu chủ gấp gáp chạy tới xem kịch vừa khéo thấy cảnh này, nàng cảm khái nói: "Thật ra Liễu Vân Yên cũng là nhân tài đấy."

Mật âm truyền vào tai Quốc sư đại nhân, hắn vô cảm đáp lời: "Đáng tiếc là ả vĩnh viễn cũng không thành thiên tài được." Vì ả không phân rõ trắng đen nên vĩnh viễn cũng không nhìn thấu được một số việc.

Quốc sư đại nhân không để tâm đến việc ả hiều lầm mình. Khi Liễu gia bị thảm sát, chỉ còn mỗi Liễu Vân Yên yếu đuối còn sống cũng rất khả nghi rồi. Chắc chắn không phải trùng hợp khi hắn định tới cứu người thì lại bị ả nghĩ thành kẻ thù.

Chỉ e rằng Liễu Vân Yên sẽ căm thù hắn đã nằm trong kế hoạch của người đó, hay nói cách khác, ả cũng chỉ là một quân cờ. Vì vậy, hắn đã tương kế tụu kế, chỉ biện giải một chút vì lòng kiêu hãnh của bản thân nên hiểu lầm giữa hai người cũng không thể tan. Sau đó, hắn liền nghiêm túc diễn vai chàng trai đau khổ vì bị ý trung nhân tổn thương nhưng vẫn không nỡ buông tay.

Với năng lực của Liễu Vân Yên, nếu ả muốn giết hắn thì hơi khiên cưỡng. Huống hồ, kẻ chủ mưu thần bí như vậy, nếu muốn mạng của hắn thì không cần dùng chiến thuật vu hồi.Cho nên, khả năng lớn nhất là người nọ không muốn hắn sống tốt. Vì muốn hắn đau khổ nên mới giết hết những quan trọng với hắn rồi làm cho người hắn "yêu" căm thù hắn đến tận xương tuỷ. Vì sao kẻ chủ mưu lại để Liễu Vân Yên sống ấy hả? Ai bảo lúc trước hắn và ả là "thanh mai trúc mã" chứ?

Vì thế, hắn mới nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hy vọng kẻ chủ mưu sẽ ra tay lần nữa, dùng Liễu Vân Yên để đối phó hắn. Đáng tiếc thay, quân cờ Liễu Vân Yên này không mấy quan trọng, hại hắn lãng phí nhiều thời gian nhưng vẫn không tìm được điểm mấu chốt.

Quốc sư đại nhân ôm eo của Mộ lâu chủ, gác cằm lên vai nàng, lười biếng nhìn kịch hay đang diễn ra nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ.

Thật ra, hắn hoài nghi kẻ đứng sau Vân quý phi cũng chính là kẻ đã ra tay. Tuy rằng kẻ đứng sau làm vậy chỉ để khống chế một quân cờ không hoàn mỹ đúng là chuyện bé xé ra to nhưng gián tiếp khống chế cũng được rồi.

Nếu không phải như vậy thì hắn không nghĩ ra được có ai có thể tránh thoát khỏi tai mắt của hắn rồi cấu kết với Vân quý phi và dạy ả võ công tà ác như thế.

Nếu là thật thì kết quả sau khi Vân quý phi bị ép vào đường cùng rất khó đoán. Có lẽ có thể dẫn được người sau lưng ả ra ánh sáng hoặc cũng có thể ả sẽ bị vứt bỏ.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Mộ lâu chủ dùng khuỷu tay thúc vào eo hắn rồi cười nói: "Xem ra Mặc Thiên cũng không hẳn là ỷ lại chàng nhỉ? Xảy ra chuyện lớn như này mà lão cũng không sai người báo cho chàng." Rất hiển nhiên là Quốc sư đại nhân đã đoán được chuyện này nên mới đi theo nàng đến xem kịch hay chứ không đợi Mặc Thiên triệu kiến hắn.

Quốc sư đại nhân lười biếng nói: "Mặc Thiên rất xem trọng mặt mũi, tất nhiên lão sẽ giấu chuyện này rồi. Nếu không đến đường cùng thì lão sẽ không nhớ đến ta đâu."

Loại chuyện này hiển nhiên sẽ không phát triển đến độ ngoài tầm xử lý của Mặc Thiên, vì lão chỉ là bình hoa trang trí thôi, ba người còn lại mới là nhân vật chính. Mặc Thiên chỉ cần người thắng trợ giúp rồi xử lý người thua bằng thân phận của lão là xong.

Họ thoải mái nói chuyện, không hề lo lắng sẽ bị bắt gặp. Binh lính nghiêm túc tuần tra nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên vì họ đã nhận được mệnh lệnh không được ngẩng đầu hay nhìn thấy những thứ không nên thấy. Vì thế, không ai dám nhìn ngó lung tung. Nguyên nhân ư? Nhờ Quốc sư đại nhân quyền khuynh triều dã chứ sao.

Thái tử điện cũng dẫn theo không ít người nhưng toàn bộ đều ở ngoài cửa cung. Vì vậy, xung quanh cung điện này đều là người của Quốc sư đại nhân.

Quan hệ giữa Thái tử điện hạ và Cần vương vốn chỉ là quan hệ hợp tác. Tuy cả hai phòng bị lẫn nhau nhưng khó tránh khỏi việc sẽ bị đối phương tìm được một ít nhược điểm. Chứng cứ chứng minh Cần vương ấp ủ âm mưu tạo phản vô cùng chính xác, mà một câu "nguyện dùng cái chết để chứng minh trong sạch" của Thái tử điện hạ đã khiến cho toàn bộ chứng cứ bất lợi với Thái tử điện hạ trong tay Cần vương trở thành vô dụng.

Vả lại, sẽ chẳng ai tin Thái tử điện hạ sẽ soán vị cả. Trong mắt họ, sớm muộn gì thì ngôi cửu ngũ chí tôn cũng sẽ là của Thái tử điện hạ nên người không cần phải soán ngôi.

Cứ như vậy, tội danh tạo phản của Cần vương đã được chứng thực.

Chuyện kế tiếp mới là chuyện nằm ngoài dự tính của mọi người.

Mộ lâu chủ đoán rằng có lẽ Cần vương sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho Vân quý phi, rồi nhờ vào công trạng trong quá khứ thì lão vẫn còn khả năng giữ được mạng già.

Nhưng Tiêu Vũ lại làm ngược lại với những gì Mộ lâu chủ nghĩ. Lão ta không những nhận hết trách nhiệm về mình mà còn kiên quyết không thừa nhận bản thân có quan hệ bất chính với Vân quý phi. Sau đó, lão còn hùng hồn nói, vì Thái tử điện hạ có xích mích với Vân quý phi nên muốn nhân cơ hội này để diệt trừ người.

Cuối cùng, lão lại làm trò con bò trước mặt Mặc Thiên, cẩn thận kể hết mọi chuyện. Nào là dạo này vì bị lão vắng vẻ mà Vân quý phi phải chịu nhiều đau khổ, nhất là từ Thái tử điện luôn đối nghịch với ả. Rồi còn bảo Vân quý phi liên lạc với lão chỉ là vì xin lão giúp đỡ hoá giải ân oán giữa ả và Thái tử điện hạ.

Về phần vì sao Vân quý phi không tìm Quốc sư đại nhân giúp đỡ? Tất nhiên là vì tị hiềm nên người không dám tiếp xúc với Quốc sư đại nhân nữa. Nguyên nhân ư? Vì trước đó mối quan hệ giữa ả và Quốc sư đại nhân đã bị mọi người suy đoán là bất chính chứ sao.

Lão tốt bụng đồng ý giúp Vân quý phi là vì lão muốn lợi dụng ả để lót đường cho sự nghiệp mưu phản của lão.

Bây giờ lão nói ra là vì lương tâm thức tỉnh trước khi chết nên mới nói lời thật lòng, mong Hoàng đế bệ hạ đừng cô phụ mỹ nhân như quý phi.

Sau khi nghe lời khuyên bảo nồng nàn của Tiêu Vũ, Thái tử điện hạ thì nhíu mày trong khi sắc mặt của Mặc Thiên đã tốt hơn hẳn.

Bên nhau lâu như vậy, họ cũng được tính là vợ chồng già, dù Mặc Thiên không chung thuỷ lại háo sắc nhưng lão vẫn có một chút tình cảm với Vân quý phi. Cho dù chỉ là đồ vật thì sử dụng nhiều năm cũng sẽ quen tay, huống gì là con người chứ?

Lão nghĩ đến lúc sau khi thân thể của mình xảy ra vấn đề, nàng không những không rời xa mình mà còn luôn tìm mọi cách để chữa trị. Trong khoảng thời gian này, nàng ấy đã cực khổ rồi.

Mộ lâu chủ ngạc nhiên nhướng mày khi thấy cảnh này, Tiêu Vũ thật sự thích Vân quý phi ư?!

Nàng quay đầu nhìn Quốc sư đại nhân thì thấy sự ngạc nhiên mới loé lên trong mắt hắn. Thì ra cũng có chuyện Quốc sư đại nhân không biết. Nghĩ vậy, trong lòng nàng liền vui vẻ.

Đương lúc nàng đang mừng thầm thì nghe hắn thì thầm: "Đây chỉ là suy đoán của ta thôi, không ngờ là thật."

Mộ lâu chủ nhịn không nhíu mày, hắn đã sớm suy đoán chuyện này rồi ư? Nếu hắn đã suy đoán thì mọi chuyện ngoài dự tính của mọi người vẫn nằm trong dự kiến của hắn rồi!

Vậy hắn còn ra vẻ kinh ngạc để làm gì? Làm nàng mừng hụt hà.