Chương 79: Tâm Kế

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Đầu tiên, xin lỗi vì lâu như vậy mà ta không ra chương mới nên ta quyết định sẽ tăng tốc trong hè này

Cảm tạ chị Hikari xinh đẹp đã beta cho em moa moa

Mộ lâu chủ đang suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng nói: "Phu nhân, vi phu đã sớm nói với nàng, chúng ta là cùng một loại người mà."

Mộ lâu chủ khẽ nhíu mày, lời này chẳng phải ám chỉ rằng nàng cũng vô sỉ như hắn sao? Quay đầu nhìn Quốc sư đại nhân thì thấy ánh mắt của hắn vẫn dừng trên đám người kia, nụ cười ôn hoà trên môi vẫn không đổi. Tựa như Quốc sư đại nhân không phải là người vừa mới nói câu vừa rồi.

Truyền âm nhập mật sao? Mộ lâu chủ nhíu mày, nhéo lòng bàn tay của hắn một cái nhưng vẫn không nói gì cả. Truyền âm nhập mật sao? Mộ lâu chủ nhíu mày, nhéo lòng bàn tay của hắn một cái nhưng vẫn không nói gì cả. Mặc dù Mộ lâu chủ rất muốn đối nghịch với hắn nhưng sau khi biết được kẻ thù của hắn nguy hiểm thế nào, nàng quyết định sẽ không khiến hắn gặp nguy hiểm chỉ vì những giận dỗi nhỏ nhặt của nàng nữa.

Để người ta nghĩ Quốc sư đại nhân và Địa ngục nhai không hoà thuận cũng là một việc tốt. Trong mắt mọi người, sau khi Địa Ngục nhai nắm Hướng Liên Thiên các thì thế lực sẽ bành trướng và ảnh hưởng đến Quốc sư đại nhân. Nếu Quốc sư đại nhân không xử lý chuyện này thì có vẻ không hợp lý lắm.

Bởi vì Mộ lâu chủ vô cùng hiểu chuyện nên Quốc sư đại nhân "bị trừng phạt" bằng thể xác có vẻ hơi nhiều~

Tuy nhiên Quốc sư đại nhân không hổ là con giun trong bụng Mộ lâu chủ. Dù khuôn mặt của nàng không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì nhưng hắn cũng có thể đoán được phu nhân nhà mình đang suy nghĩ điều gì. Hắn nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng đang "hành hung" hắn, nụ cười nơi khoé môi rạng rỡ hơn. Mộ lâu chủ và hắn vốn là người tám lạng kẻ nửa cân, chẳng lẽ nàng còn có thể phủ nhận sao?

Nghe lời nói của Quốc sư đại nhân, mọi người im lặng trong chốc lát rồi mới có người lên tiếng: "Nếu đã như vậy, tạm thời chúng ta sẽ không đụng đến Địa Ngục nhai, tránh làm hỏng đại sự của Quốc sư đại nhân." Nói cho cùng, đám người này vẫn kiêng kị Địa Ngục nhai nên mới để Quốc sư đại nhân đấu với Địa Ngục nhai.

Có người mở đầu, những người khác cũng lên tiếng phụ hoạ.

"Chúng ta sẽ đợi ngày Địa Ngục nhai bị diệt trừ tận gốc!"

"Có Quốc sư đại nhân ở đây, tin chắc rằng Địa Ngục nhai cũng không làm ra việc ác gì!"

"Địa Ngục nhai tội nghiệt nhiều không kể xiết, cuối cùng cũng có người thu thập. Quốc sư đại nhân đừng thủ hạ lưu tình."

Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người vừa nâng Quốc sư đại nhân tận trời vừa đạp Địa Ngục nhai xuống đất. Nếu ai không biết chuyện thì sẽ nghĩ Quốc sư đại nhân thiết diện vô tư, mà Địa Ngục nhai làm biết bao chuyện thương thiên hại lý.

Trên thực tế, trong mắt mọi người thì Quốc sư đại nhân mới chính là đại gian thần. Còn Địa Ngục nhai tuy là tà đạo nhưng cũng không phải thiên lý khó dung.

Mộ lâu chủ lẳng lặng thắp một ngọn nến cầu nguyện cho đám người này, trước mặt Nhai chủ Địa Ngục nhai lại gào thét đòi thảo phạt Địa Ngục nhai. Không biết sau này, đám người này biết được thân phận của Quốc sư đại nhân thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Quốc sư đại nhân nắm giữ quyền lực đã lâu, nếu thật sự dễ dàng bị lung lay bởi người khác thì đã không giữ được vị trí này. Quốc sư đại nhân thấy đám người này châm ngòi ly gián, khoé miệng vẫn cong cong, đôi mắt sâu thẳm không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, khiến cho người khác không thể nhìn thấu hắn.

Thương Ngao và Quân Như Ngọc nhìn một màn này, trong lòng cũng không khỏi cảm khái, Quốc sư đại nhân có thể nắm vững triều chính trong tay đúng là không sai. Ngồi ở địa vị cao đã lâu, tự tin nhưng không tự phụ, không phải ai cũng làm được điều này.

Mọi người nói một lúc lâu cũng không thấy Quốc sư đại nhân đáp lại, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Thấy đám người này dừng lại, Quốc sư đại nhân kéo Mộ lâu chủ dậy, không thèm chào hỏi liền rời đi.

Dựa vào thân phận của Quốc sư đại nhân, chuyện này cũng không tính là thất lễ. Chỉ là trong lòng Thương minh chủ vô cùng lo lắng nhìn đám người không biết đã phạm phải sai lầm, trong lòng không khỏi thở dài.

Quốc sư đại nhân đâu phải là dạng người tuỳ ý để cho người khác sai bảo, nhóm người này tự cho là thông minh, nói liên miên không dứt. Nếu Quốc sư đại nhân tính sổ chuyện này thì đám người kia đúng là tự chuốc hoạ vào thân.

Hướng Liên Thiên các đã bị Địa Ngục nhai nắm trong tay, đám người này không có nhận được bất kỳ lợi ích gì. Tuy bọn họ không cam lòng nhưng cũng không tìm ra được giải pháp nào cả. Ở nơi này đã lâu, cũng là lúc phải trở về.

Vì thế, buổi tối hôm nay liền tổ chức tiệc từ giã, mọi người chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Nửa đêm, đột nhiên ồn ào, âm thanh bi thương vang vọng khắp Hướng Liên Thiên các.

Thương Ngao bị kinh động, sau khi xem xét thì phát hiện ra mọi người đều có chung một tình trạng - bị đau bụng!

Một đám nam nhân đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm bụng lăn lộn trên giường. Thậm chí, có một vài người đau đến mức chảy nước mắt.

Nếu một người bị bệnh thì chỉ là chuyện bình thường. Nhưng mà, nếu một đám người bị bệnh thì tuyệt đối không bình thường chút nào. Ý nghĩ đầu tiên của Thương Ngao chính là: Những người này trúng độc. Vì vậy, hắn ta vội vàng sai người đi mời Ngọc công tử.

Sau khi Quân Như Ngọc bắt mạch, chỉ nói một câu: "Chịu đựng mười hai canh giờ là sẽ ổn thôi."

Nghe vậy, tiếng kêu rên lại vang lên lần nữa. Mười hai canh giờ? Có muốn để cho người ta sống không?

Thương Ngao nhíu mày nói: "Không có biện pháp giải độc sao?"

Ngọc công tử mím môi, mở miệng nói: "Có biện pháp giải độc nhưng quá trình giải độc đau đớn hơn bây giờ rất nhiều lần trong mười hai canh giờ."

Thương Ngao không khỏi rút rút khoé miệng, đây có phải là thuốc độc đâu? Rõ ràng là dược dùng để chỉnh người thì có!

Ngay từ lúc đầu, Bích Tiêu đã chạy tới đây để góp vui. Bây giờ, nhìn một đám người chịu tội, cảm giác trong lòng hắn ta chính là vui sướng khi người gặp hoạ. Ai bảo đám người này dám khi dễ Lâu chủ chứ, đáng đời!

Quan sát toàn bộ tình huống ở nơi này, Bích Tiêu chuẩn bị về bẩm báo cho Mộ lâu chủ. Khi hắn ta xoay người thì nhìn thấy ở trên nóc nhà đối diện có một người đang đứng. Người nọ ẩn mình trong bóng đêm, không nhìn thấy rõ diện mạo nhưng có thể dựa theo hình dáng đoán rằng đây là một nữ nhân. Trong bóng đêm, y phục của nàng ấy vờn theo gió, hệt như tiên nữ giáng trần.

Thương Ngao và Quân Như Ngọc cũng phát hiện ra người đang đứng trên nóc nhà, lập tức vào trạng thái đề phòng.

Hai người tạm thời chưa nhận ra người nọ là ai nhưng Bích Tiêu chỉ mới liếc mắt là biết ngay đó chính là Minh Nguyệt, cô nương có bát tự tương khắc với hắn ta. Bích Tiêu nhíu mày, xem ra hắn ta không cần phải bẩm báo cho Mộ lâu chủ rồi, việc này tám phần là do Địa Ngục nhai làm.

Trong những tiếng rên rỉ, tiếng cười thanh thuý pha lẫn kiêu ngạo vang lên.

Vừa nghe thấy tiếng cười, Quân Như Ngọc híp mắt, thấp giọng nói: "Hữu sứ của Địa Ngục nhai."

Đa số thời gian đều là Minh Y đi theo Quốc sư đại nhân, vì thế chuyện của Địa Ngục nhai đều do Minh Nguyệt ra mặt giải quyết. Khác với Tả sứ hành tung bí ẩn của Địa Ngục nhai, đại danh của Hữu sứ Địa Ngục nhai vang dội như sấm bên tai, ai ai cũng kiêng kị, lén gọi nàng ta là yêu nữ Minh Nguyệt!

Vì vậy, Minh Nguyệt bị nhận ra là chuyện rất đỗi bình thường. Huống hồ, đây cũng là lý do nàng ấy xuất hiện.

Sắc mặt Thương Ngao trầm xuống, nhìn người đứng trên nóc nhà ở đối diện, trầm giọng nói: "Địa Ngục nhai đúng là quá kiêu ngạo!" Không cần điều tra cũng biết, Địa Ngục nhai chính là hung thủ đã hạ độc họ.

Minh Nguyệt cười khẽ vài tiếng, tiếng cười thanh thuý khiến người ta không tài nào liên tưởng đến hai chữ yêu nữ nhưng lời nói của nàng ấy lại khiến mọi người căm hận: "Minh Chủ đại nhân, có chuyện ác nào mà Địa Ngục nhai chưa làm sao? Thêm một chuyện cũng không khác gì. Còn về phần kiêu ngạo, chẳng lẽ mọi người còn chưa quen với việc này sao?"

Minh Nguyệt thở dài, lại tiếp tục nói: "Thật ra, Nhai chủ cũng chỉ muốn chư vị biết cái gì gọi là bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra."

Nghe vậy, một đám người đang đau đến chết đi sống lại liền chửi rửa không dứt, mắng Minh Nguyệt là yêu nữ, hận không thể lột da rút gân nàng ấy. Bọn họ chỉ nói bậy vài câu về Địa Ngục nhai trước mặt Quốc sư đại nhân thôi, Địa Ngục nhai có cần phải ra tay ác độc như vậy không?

Quân Như Ngọc đột nhiên lên tiếng: "Nàng ta chỉ có một mình."

Thương Ngao có chút hiểu được ý tứ của y, nhíu mày nói: "Nhai chủ Địa Ngục nhai cực kỳ bao che khuyết điểm. Nếu chúng ta làm Hữu sứ của hắn thì sự bình tĩnh bên ngoài này cũng không tiếp tục được nữa."

Quân Như Ngọc nhìn thân ảnh ở đối diện, âm thanh ôn hoà chỉ truyền vào tai của Thương Ngao: "Chỉ cần bắt nàng ta rồi giao cho Quốc sư đại nhân là được."

Nghe vậy, hai mắt Thương Ngao sáng ngời. Đúng vậy, hắn ta suy tính an nguy của giang hồ nên không dám đắc tội với Địa Ngục nhai. Quốc sư đại nhân thì khác, hắn không sợ. Ngược lại, Địa Ngục nhai còn kiêng kị Quốc sư đại nhân vài phần.

Vả lại, hắn ta cũng có ý định xem thử những lời trước đó của Quốc sư đại nhân có phải là thật không. Nếu Quốc sư đại nhân thật sự định đối phó với Địa Ngục nhai là tốt nhất. Nếu không, hắn ta cần phải chuẩn bị.

Văn Nhân Dịch nắm giữ triều chính đã sáu năm. Nếu muốn đối phó với Địa Ngục nhai thì nên ra tay từ sớm mới đúng. Nhưng mà lâu như vậy nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Cái gì mà vì sợ đả thảo kinh xà, người khác tin nhưng Thương Ngao và Quân Như Ngọc không tin được.

Thậm chí, Thương Ngao còn hoài nghi rằng, có lẽ Quốc sư đại nhân và Địa Ngục nhai có quan hệ với nhau nên Quốc sư đại nhân mới không ra tay với Địa Ngục nhai. Nhưng mà, ngẫm lại cũng không có khả năng. Nhai chủ Địa Ngục nhai làm việc đều theo ý mình, duy ngã độc tôn. Tuy rằng hắn tác phong bừa bãi nhưng lại có quy tắc riêng, người như vậy hẳn là sẽ không nhúng tay vào việc của triều đình, lại càng không thần phục bất kỳ ai.

Sau khi ngẫm nghĩ, Thương Ngao cảm thấy, chắc Quốc sư đại nhân đột nhiên phát hiện ra Nhai chủ Địa Ngục nhai là sự uy hiếp với hắn, một núi không chứa hai hổ nên mới quyết định diệt trừ Nhai chủ Địa Ngục nhai. Nhưng mà, lại luyến tiếc "anh tài" nên mới quyết định tự mình động thủ, không đồng ý cho họ ra tay.

Suy đoán của Quân Như Ngọc thì thế này, Quốc sư đại nhân đã chú ý đến Địa Ngục nhai từ lâu, ra mặt áp chế chuyện này là vì muốn tự mình giao đấu với Nhai chủ Địa Ngục nhai.

Mọi người đều biết Nhai chủ Địa Ngục nhai ái mộ Mộ lâu chủ, y cũng thấy được sự chiếm hữu của Quốc sư đại nhân dành cho Mộ lâu chủ. Nếu Quốc sư đại nhân đột nhiên muốn giao đấu với Nhai chủ Địa Ngục nhai, không ai sẽ cảm thấy khó hiểu hết.

Thương Ngao và Quân Như Ngọc đều là người thông minh nhưng bọn họ tuyệt đối không tài nào đoán được, Quốc sư đại nhân và Nhai chủ Địa Ngục nhai là một người.

Đầu tiên, là vì Quốc sư đại nhân che giấu rất tốt. Thứ hai là vì suy nghĩ này làm cho người ta sợ hãi, không ai dám tin.

Bây giờ, Quân Như Ngọc gợi ý cho Thương Ngao bắt Minh Nguyệt rồi giao cho Quốc sư đại nhân hoàn toàn là vì nể mặt của Mộ lâu chủ.

Tình cảm sâu đậm giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đôi khi khiến Quân Như Ngọc ghen tị nhưng y là người lý trí, sẽ không buông thả cảm xúc của bản thân.

Y mong Mộ lâu chủ được hạnh phúc, dĩ nhiên sẽ không muốn Nhai chủ Địa Ngục nhai phá hỏng tình cảm của hai người họ. Dựa theo tác phong làm việc của Nhai chủ Địa Ngục nhai, nếu hắn đã nhận định Mộ lâu chủ thì sẽ tiếp tục quấn lấy nàng, có lẽ sẽ liên luỵ đến cả Lạc Tiên lâu.

Nếu đưa Hữu sứ của Địa Ngục nhai cho Quốc sư đại nhân thì đây sẽ là cái cớ để cho Quốc sư đại nhân xé rách mặt với Địa Ngục nhai. Vì thế, Nhai chủ Địa Ngục nhai sẽ không có sức lực để quấn lấy Mộ lâu chủ.

Trong mắt của Quân Như Ngọc, Nhai chủ Địa Ngục nhai phải dốc toàn lực ứng phó với đối thủ như Quốc sư đại nhân mới được.

Về phần sau khi hai người giao đấu với nhau, Quân Như Ngọc không muốn suy nghĩ ai thắng ai thua hoặc là lưỡng bại câu thương. Nếu Quốc sư đại nhân bại dưới tay của Nhai chủ Địa Ngục nhai, y sẽ vì Mộ lâu chủ mà giúp đỡ Quốc sư đại nhân. Nhưng mà, y sẽ không giúp đỡ Quốc sư đại nhân ngay từ lúc ban đầu. Kỳ thật, y vẫn là người phàm mà thôi. Nếu đã là người phàm thì sẽ không ai muốn giúp đỡ tình địch cả.

Ngọc công tử có con mắt tinh tường, không nhìn nhầm điểm này. Quốc sư đại nhân và Nhai chủ Địa Ngục nhai chính là một người, tất nhiên thực lực sẽ ngang nhau. Nếu hai người này có thể giao đấu với nhau thật thì sẽ lưỡng bại câu thương.

Thực đáng tiếc, bởi vì đây là cùng một người nên tình huống như vậy sẽ không xảy ra.

Sau khi Thương Ngao suy nghĩ thông suốt, hắn ta liền nhảy lên nóc nhà ở đối diện, xuất ra một chưởng. Minh Nguyệt nghiêng người, tránh thoát một chưởng này, vẻ mặt vẫn tràn đầy ý cười, ngọt ngào nói: "Minh Chủ đại nhân muốn gặp Tả sứ của Địa Ngục nhai ư?"

Sắc mặt Thương Ngao cứng đờ, đứng yên tại chỗ, không dám tuỳ tiện ra tay.

Thân phận của Tả sứ của Địa Ngục nhai vô cùng thần bí nhưng người trong giang hồ cũng biết đôi điều về y. Tuy Tả sứ không thường xuất hiện nhưng càng khiến người khác kiêng kị hơn cả Hữu sứ. Vũ khí của y là một cây sáo bằng ngọc, mỗi lần tiếng sáo vang lên là sẽ có thể nhiếp hồn của vô số người, máu chảy thành sông.

Thấy Thương Ngao có chút kiêng kị nhưng không hề muốn buông tha cho nàng ấy, Minh Nguyệt cười càng thêm ngọt: "Tả sứ đại nhân, huynh cũng không thể thấy chết mà không cứu đâu!"

Minh Y đang núp ở một nơi bí mật gần đó, bị sự kiên trì của Minh Nguyệt đánh bại, khuôn mặt vẫn vô cảm. Hắn mím môi, trong tay liền xuất hiện một cây sáo bằng ngọc rồi đưa lên miệng thổi vài tiếng.

Nghe tiếng sáo, khuôn mặt của Thương Ngao lập tức biến sắc. Sau đó, hắn ta nhận ra sau khi tiếng sáo vang lên, toàn bộ tiếng rên rỉ đều biến mất. Có điều sau khi phát hiện ra điều này, sắc mặt của hắn ta cũng không dễ nhìn chút nào. Người này chỉ dùng vài tiếng sáo là đã có thể làm cho một đám người đang đau đớn tột cùng quên hết đau khổ, yên tĩnh lại. Chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ biết tiếng sáo này lợi hại đến cỡ nào.

Quân Như Ngọc cũng nhíu mày, không ngờ Tả sứ thần bí cũng xuất đầu. Đây là vì những người này nói bậy về Địa Ngục nhai hay là vì Địa Ngục nhai cảnh cáo Quốc sư đại nhân?

Thực hiển nhiên, lý do thứ hai có sức thuyết phục hơn nhiều.

Tuy Ngọc công tử cũng kinh tài tuyệt diễm, tài hoa không thua kém gì Quốc sư đại nhân nhưng vẫn kém hơn Quốc sư đại nhân về mảng tâm kế. Tất nhiên là không ai am hiểu tâm kế hơn Quốc sư đại nhân nên y mắc mưu là chuyện hiển nhiên.

Nếu một mình Minh Nguyệt xuất hiện, Quân Như Ngọc sẽ không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng mà, một khi Minh Y cũng xuất hiện, y cũng sẽ bắt đầu hoài nghi. Đây cũng là lý do mà Quốc sư đại nhân không ngăn cản Minh Nguyệt lôi kéo Minh Y đi hù doạ người khác.

Ngọc công tử là người thông minh, dĩ nhiên sẽ nghĩ đến việc đây chính là cảnh cáo. Nếu Minh Nguyệt cảnh cáo Quốc sư đại nhân bằng lời nói thì Quân Như Ngọc sẽ nghĩ đến nhiều khả năng hơn, hiệu quả sẽ suy giảm.

Bây giờ, cảnh cáo nhìn như uyển chuyển này lại làm Ngọc công tử tin rằng Quốc sư đại nhân sẽ đấu với Địa Ngục nhai.

Ngọc công tử không tranh giành với đời nhưng y thông minh hơn người, Thương Ngao vô cùng coi trọng ý kiến của y. Chỉ cần Ngọc công tử tin thì Thương Ngao cũng sẽ tin. Thương Ngao tin thì toàn bộ giang hồ sẽ tin. Như vậy, Địa Ngục nhai có thể yên tĩnh được một thời gian, cũng sẽ không khiến những người đang theo dõi Quốc sư đại nhân nghi ngờ khi thấy hắn không làm gì cả.

Hiện giờ đã có Mộ lâu chủ bên cạnh, mỗi nước cờ Quốc sư đại nhân đi đều cần phải suy tính kỹ càng hơn trước. Con át chủ bài chưa lật Địa Ngục nhai này, hắn phải che giấu cẩn thận, không thể bại lộ.