Chương 73: Bán Đao Phổ Như Cường Đạo

Mộ lâu chủ đột nhiên nghĩ ra được một biện pháp tốt, mỉm cười nhìn Quốc sư đại nhân, hai tay vòng ra sau cổ hắn, ngửa đầu nhìn ai kia, ôn nhu gọi, "Dịch..."

"Ân?" Quốc sư đại nhân ôm thắt lưng của nàng, cúi đầu nhìn nàng, khoé miệng cong cong, ánh mắt tràn đầy vẻ hiểu rõ. Mộ lâu chủ đột nhiên ôn nhu, chắc chắn là có âm mưu quỷ kế gì rồi. Dù vậy, Quốc sư đại nhân vẫn cam nguyện trúng kế. Bởi vì, hắn cực kỳ thích hành động thân mật của Mộ lâu chủ với hắn.

Hai mắt của Tang Nhu đẫm lệ nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau. Hắn không cho phép nàng ta gọi hắn một cách thân mật nhưng hắn lại vô cùng vui sướng khi nữ nhân khác gọi hắn như vậy. Sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy với nàng ta chứ?

Nhìn thấy cảnh này, Bích Tiêu lắc lắc đầu. Lâu chủ đúng là đã thay đổi rồi. Trong quá khứ, dù Lâu chủ có gặp phải phiền toái lớn cỡ nào thì cảm xúc của người vẫn không chút thay đổi. Bây giờ, Lâu chủ nhà hắn ta đang làm nũng sao?

Mặc kệ những người xung quanh đang nghĩ gì, hai đương sự của chúng ta không hề bị ảnh hưởng.

Mộ lâu chủ hôn Quốc sư đại nhân một cái, mỉm cười hỏi ai kia, "Chàng để Minh Y giúp ta đuổi người được không?"

Quốc sư đại nhân liếm liếm môi. Một động tác tuỳ ý của hắn lại khiến cho người khác không nhịn được mà đỏ bừng mặt. Đôi mắt hoa đào của Quốc sư đại nhân tràn đầy quang mang, lười biếng cười, "Đây là mỹ nhân kế sao?"

Dù Mộ lâu chủ định lực hơn người nhưng khi nhìn thấy động tác ám muội của hắn cũng không nhịn được mà thất thần. Bất quá, nàng cũng hoàn hồn rất nhanh, nhíu mày nhìn hắn, "Thế nào?"

Kỳ thật, nếu như Mộ lâu chủ phân phó thì Minh Y nhất định sẽ tuân theo. Nhưng mà, Mộ lâu chủ có hơi lo ngại về một thân phận khác của Minh Y nên mới báo trước cho Quốc sư đại nhân một tiếng.

Minh Y là Tả sứ của Địa Ngục nhai. Bình thường, y đều dùng thân phận ám vệ để đi theo Quốc sư đại nhân, rất ít khi xuất đầu lộ diện.

Minh Y đã từng xuất đầu lộ diện khi đối phó tình địch thay Quốc sư đại nhân nhưng vẫn chưa từng bại lộ thân phận. Mà nay, Mộ lâu chủ muốn y giao đấu với Thương Ngao, khả năng bại lộ thân phận là rất lớn. Mộ lâu chủ cực kỳ "hiền lành" chỉ muốn Quốc sư đại nhân chuẩn bị tâm lý trước mà thôi, để hắn có thể ứng phó mọi việc.

Nói trắng ra là chuyện này sẽ có khả năng mang đến phiền toái cho Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ đã báo trước cho hắn, sau này hắn không cần gây phiền toái cho nàng.

Quốc sư đại nhân đến gần tai của nàng, cắn cắn vành tai nàng, tiếng nói trầm thấp tràn ngập dụ hoặc, "Vi phu cam tâm tình nguyện bị trúng kế. Bất quá, phu nhân đã đốt lửa thì phải chịu trách nhiệm dập lửa." Vừa dứt lời, bàn tay đặt trên eo của nàng buột chặt lại, hai thân thể kề sát nhau, không chừa một khe hở nào. Hình ảnh này tràn ngập sự ái muội, rất dễ khiến cho người khác liên tưởng đến những cảnh tượng không đứng đắn.

Cảm nhận được sự biến hoá của thân thể của ai kia, Mộ lâu chủ thập phần bình tĩnh, chọc chọc lồng ngực của hắn, thở dài thườn thượt, "Quốc sư đại nhân, định lực của chàng quá kém rồi. Bản lâu chủ rất lo lắng đó." Nàng chỉ hôn hắn một cái mà thân thể của hắn đã có phản ứng kịch liệt như vậy.

Tuy ngoài miệng nói rất lo lắng nhưng bộ dạng của Mộ lâu chủ lại vô cùng thản nhiên. Bởi vì, Mộ lâu chủ đã biết Quốc sư đại nhân là người như thế nào rồi. Nếu định lực của Quốc sư đại nhân thật sự kém thì hắn đã bị kéo xuống nước từ lâu, làm gì có thể nắm vững triều chính trong tay như bây giờ?

Quốc sư đại nhân khẽ cười, "Ta không hề có định lực với phu nhân." Dứt lời, không thèm nhìn những người xung quanh, ôm phu nhân nhà hắn trở về phòng.

Mộ lâu chủ cũng mặc hắn. Tầm mắt của nàng thản nhiên đảo qua Lục Diễn rồi lại nhìn Tang Nhu. Sau đó, ánh mắt của nàng chợt loé. Cảm xúc của nàng nhanh đến mức không ai kịp phát hiện ra.

Hai người đã đi vào viện mà bên tai vẫn còn loáng thoáng tiếng ồn ào.

Tang Nhu cực kỳ không cam lòng, nàng ta náo loạn muốn đi vào. Bích Tiêu ngăn nàng ta lại thì Lục Diễn ở bên cạnh chửi mắng Bích Tiêu. Sau đó, gã ta xoay người sang bên cạnh, nhẹ nhàng khuyên bảo Tang Nhu.

Lục Diễn là đại đệ tử của phái Vô Song, tất nhiên là biết không thể đắc tội với Mộ lâu chủ. Nhưng mà, khi nhìn thấy Bích Tiêu khinh thường Tang Nhu, thậm chí còn nói vài lời khó nghe thì gã ta không nhịn được mà phẫn nộ, hoàn toàn quên mất mục đích của bản thân khi đến Hướng Liên Thiên các.

Bích Tiêu tranh cãi ầm ĩ với Tang Nhu và Lục Diễn khiến Thiên Liễm vô cùng bực mình, đạp mỗi người một cước, lạnh lùng nói một câu, "Muốn chết thì tiếp tục quấy rầy Lâu chủ đi!"

Một cước đó của Thiên Liễm không nhẹ nhàng chút nào. Lục Diễn thổ huyết, Tang Nhu thì bất tỉnh. Thế là, không khí lại yên lặng trở lại.

"Tiểu Nhu..." Sắc mặt của Lục Diễn thập phần lo lắng, vỗ vỗ hai má tái nhợt của Tang Nhu. Thấy nàng ta không chút phản ứng thì gã vội vội vàng vàng ôm nàng ta đi tìm đại phu. Trước khi đi, gã còn không quên hung hăng liếc Bích Tiêu và Thiên Liễm.

Sắc mặt Thiên Liễm lạnh đi vài phần, nhìn bóng dáng Lục Diễn rời đi, hừ lạnh, "Bạch nhãn lang!"

Đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Liễm lại xuống tay không chút lưu tình với Tang Nhu và Lục Diễn. Nàng ấy không lộ diện không có nghĩa là nàng ấy không biết chuyện gì đang xảy ra. Lâu chủ hảo tâm cứu Lục Diễn, gã ta không những không biết ơn Lâu chủ mà còn dẫn theo một nữ nhân muốn giành phu quân với Lâu chủ. Đúng là đồ ăn cháo đá bát!

Đối với trò khôi hài ở bên ngoài, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ cũng không chút quan tâm.

Sau khi vào phòng, Quốc sư đại nhân liền đặt Mộ lâu chủ lên giường, thành thành thật thật vùi đầu vào gáy của Mộ lâu chủ.

Mộ lâu chủ nhìn trướng đỉnh một hồi lâu, cuối cùng cũng biết Quốc sư đại nhân không có ý định chiếm tiện nghi của nàng. Thân thủ đẩy đẩy đầu của ai kia đang vùi vào gáy nàng, hỏi, "Chàng sao vậy?"

Quốc sư đại nhân tháo mặt nạ ra, tuỳ tiện vứt sang một bên, ôm nàng, thở dài rồi nói, "Ly nhi, vì sao nàng không ăn dấm?"

Tuy rằng hắn không có tình cảm gì với Tang Nhu nhưng Tang Nhu lại cực kỳ thích hắn, nàng ta còn muốn bám dính lấy hắn. Vì sao Mộ lâu chủ lại không chút để ý đến chuyện này? Nàng khiến hắn cảm thấy rằng bản thân không quan trọng với nàng chút nào cả.

Thân thủ của Mộ lâu chủ tàn bạo chà đạp khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, thản nhiên đáp lời, "Vì sao phải ăn dấm chua?" Trên đời này, chắc chỉ có Mộ lâu chủ dám chà đạp khuôn mặt của Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân bắt lấy bàn tay trắng nõn của nàng, hé miệng, cắn cắn tay nàng. Mộ lâu chủ nhíu mày, cũng không rút tay về, mặc hắn cắn.

Cuối cùng, Quốc sư đại nhân chỉ cắn một cái nhẹ nhàng, nằm xuống cạnh nàng, thở dài thườn thượt, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, "Nàng đúng là rất tin tưởng ta." Cũng không biết hắn đang nói về việc Mộ lâu chủ tin rằng hắn sẽ không nỡ cắn nàng thật mạnh nên mới không rút tay về hay là việc Mộ lâu chủ tin tưởng hắn sẽ không dây dưa với nữ nhân khác nên mới không ăn dấm chua.

Mộ lâu chủ xoay người, ghé sát vào lòng hắn, nhìn khuôn mặt của hắn một hồi lâu mới cong cong khoé môi, nắm lấy cằm của ai kia, tựa tiếu phi tiếu nói, "Quốc sư đại nhân, chàng có biết bản thân bây giờ được gọi là gì không?"

Quốc sư đại nhân suy tư một hồi lâu mới đáp lời, "Vi tình sở khốn."

*Vi tình sở khốn: Khốn đốn vì tình.

"Sai." Mộ lâu chủ buông tay xuống, hừ lạnh nói, "Cái này gọi là tự làm tự chịu!" Ai bảo hắn trêu ong ghẹo bướm nhiều như vậy, bây giờ buồn bực đúng là đáng đời!

Tang Nhu được Quốc sư đại nhân dưỡng ba năm giờ lại tìm đến cửa - sao Mộ lâu chủ có thể không để bụng được chứ?

Bởi vì để bụng nên mới không muốn Quốc sư đại nhân thoải mái. Theo kinh nghiệm của nàng, nếu nàng ghen thì Quốc sư đại nhân sẽ càng thêm đắc ý. Vì vậy, nàng mới tỏ vẻ rằng nàng không chút để ý đến việc này.

Nghe nàng nói vậy, Quốc sư đại nhân trầm mặc một hồi lâu mới vuốt ve mái tóc của nàng, đáp lời, "Ta đã biết."

Trước khi gặp Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân cũng không cảm thấy việc dưỡng Tang Nhu ở phủ Quốc sư là có gì không đúng. Hắn và Tang Nhu cũng không thân thiết với nhau, hắn chỉ cảm thấy, chỉ cần những việc mà Tang Nhu làm vẫn ở trong phạm vi mà hắn chịu đựng được thì không sao cả. Nhưng mà, kể từ khi có Mộ lâu chủ, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là cảm nhận của nàng. Vì vậy, hắn phải phòng ngừa và ngăn chặn tất cả những chuyện khiến nàng không vui.

Về điểm này, hắn đã sớm ngộ ra được, cũng đã cách xa những nữ nhân khác.

Mộ lâu chủ liếc hắn một cái, "Chàng biết là tốt rồi."

Kỳ thật, nàng rất tin tưởng Quốc sư đại nhân, cũng tin hắn tự có chừng mực nhưng việc ghen tuông không phải là chuyện nàng có thể khống chế được.

Nếu nàng không vui thì tất nhiên sẽ để hắn biết. Thậm chí, còn muốn hắn biết nàng không vui đến mức nào. Làm gì có chuyện nàng giận dỗi mà còn giữ trong lòng, hại đến thân thể chứ? Làm vậy lỗ lắm.

Nhìn Mộ lâu chủ miễn cưỡng nằm trong lòng mình, đáy lòng của Quốc sư đại nhân liền mềm nhũn. Tất nhiên là hắn biết, khi một người mở rộng lòng mình với một người thì sẽ tín nhiệm người kia hoàn toàn.

Nàng tốt đẹp như vậy, làm sao hắn có thể phụ nàng được cơ chứ?

Màn đêm buông xuống, trăng sáng vằng vặc. Một bóng người xẹt lên tường, lại không ai nhìn thấy.

"Ai?"

Một cơn gió thổi qua, ngọn nến trên bàn chập chờn, người đang ngủ say trong phòng đột nhiên bật dậy, nhìn về phía vị khách không mời mà đến kia.

"Hữu hộ pháp của Địa Ngục nhai."

Dẫu cho thiếu nữ trước mắt hoàn toàn vô hại, Thương Ngao vẫn không dám khinh thường nàng ấy.

Sau khi người của Địa Ngục nhai rời đi thì vẫn chưa từng xuất hiện. Bây giờ, khi mọi người đang phân chia Hướng Liên Thiên các với nhau thì Địa Ngục nhai lại xuất hiện. Có khi nào, mục đích của Địa Ngục nhai là toàn bộ Hướng Liên Thiên các chứ không phải chỉ riêng Phá Thiên đao phổ?

Thấy Thương Ngao như thế, Minh Nguyệt chỉ mỉm cười, tuỳ ý ngồi xuống ghế, xua xua tay, "Thương minh chủ không cần cẩn thận như thế. Bản sứ không phải đến làm chuyện xấu, ta chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với Thương minh chủ mà thôi."

Nghe vậy, Thương Ngao càng thêm cẩn thận, biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi, "Hữu hộ pháp muốn làm giao dịch gì với Bổn minh chủ?" Không thể trách Thương Ngao cẩn thận như vậy được. Bởi vì, người của Địa Ngục nhai rất giảo hoạt, người người đều căm phẫn.

Minh Nguyệt lấy một quyển sách nhỏ từ trong lòng ra, ném lên bàn, "Một quyển Phá Thiên đao phổ - mười vạn lượng hoàng kim."

Thương Ngao nheo đôi mắt, nâng tay muốn lấy đao phổ thì Minh Nguyệt đè lại đao phổ, "Thương Minh chủ, tiền trao cháo múc."

Thương Ngao nhìn nàng ấy, hừ lạnh hai tiếng, "Nếu chuyện Nhai chủ Địa Ngục đang giữ đao phổ truyền ra thì hắn cũng không được yên bình đâu." Thì ra đây là nguyên nhân mà Nhai chủ Địa Ngục nhai rời khỏi Hướng Liên Thiên các sớm đến vậy - đao phổ đã sớm vào tay hắn thì còn ở đây làm gì cơ chứ?

Đôi mắt của Minh Nguyệt cong cong như vầng trăng, "Thương minh chủ không cần phải lo lắng chuyện này. Nhai chủ nhà ta là người cầm được thì cũng bỏ được. Nếu có người muốn đao phổ mà người lại thấy thuận mắt thì người sẽ tặng cho người đó. Bất quá, nếu Thương minh chủ muốn thì phải trả mười vạn lượng hoàng kim, một văn tiền cũng không thể thiếu. Đổi lại, Địa Ngục nhai sẽ giữ bí mật về cuộc giao dịch này. Thương Minh chủ có thể chậm rãi suy nghĩ phương pháp để giải quyết đao phổ này."

Sắc mặt của Thương Ngao trầm xuống. Đây rõ ràng là đang uy hiếp hắn ta mà! Nếu Địa Ngục nhai tặng Phá Thiên đao phổ cho bất cứ ai thì giang hồ cũng sẽ xảy ra một cuộc tranh đoạt. Hắn ta đã rất vất vả mới khiến chuyện này lắng xuống nên hắn ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán chỉ vì một quyển đao phổ.

Hắn ta không chút nghi ngờ tính chân thật của việc Nhai chủ Địa Ngục nhai sẽ tặng đao phổ cho người khác. Bởi vì, tác phong của Nhai chủ Địa Ngục nhai vừa tuỳ ý vừa điên cuồng. Vả lại, võ công của Nhai chủ Địa Ngục nhai cũng thập phần cao cường, tất nhiên là sẽ không đặt một quyển đao phổ nhỏ nhoi vào mắt rồi.

Vì vậy, hắn ta nhất định phải mua quyển đao phổ này!