Chương 63: Vị Hôn Thê?

Mọi người cứ bình tĩnh, chuyện này sẽ được tiết lộ sau~ Đừng giận anh nhé. Anh sạch từ trong ra ngoài luôn:)) À, tỷ ấy cũng thế =))

Mộ lâu chủ nhìn hắn một cái, đột nhiên nhào vào lòng hắn, bả vai run run, rất nể tình mà không cười ra tiếng. Hiếm lắm mới thấy được Quốc sư đại nhân bị oan uổng như thế. Biểu tình nghẹn khuất của hắn khiến nàng rất muốn bật cười thành tiếng.

Được mỹ nhân chủ động yêu thương, rốt cuộc Quốc sư đại nhân cũng cảm thấy cân bằng lại. Hắn rũ mắt nhìn người trong ngực, khoé miệng cong lên, đáy mắt mang theo sự dịu dàng khó cưỡng.

Kỳ thật, cho đến bây giờ, hắn không phải là người để ý đến ánh nhìn của người khác. Nếu không, Quốc sư đại nhân cũng sẽ không được "ca tụng" là gian thần, Nhai chủ Địa Ngục nhai có danh xưng là "Diêm Vương".

Bất quá, nếu có thể khiến cho phu nhân nhà mình cười lại còn chủ động yêu thương thì hắn bị uỷ khuất một chút cũng không sao.

Mộ lâu chủ từ từ ngừng cười, nhẹ nhàng cọ hai má trước ngực của ai kia, ý cười vương nơi đáy mắt, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của hắn, thấp giọng nỉ non, "Dịch..." Gọi một tiếng rồi lại không biết nên nói gì.

Trên đời này, có mấy ai có thể khiến cho Quốc sư đại nhân cam tâm tình nguyện lấy bản thân ra làm trò đùa để chọc cười người đó? Tâm ý của hắn, sao nàng lại không cảm nhận được chứ? Nhưng nếu nàng nói lời cảm tạ thì lại quá mức khách khí rồi.

Vì vậy, Mộ lâu chủ ngẩng đầu, nhích lại gần Quốc sư đại nhân, muốn hôn hắn nhưng lại phát hiện hai người lại bị ngăn cách bởi một cái khăn che mặt. Sau khi nàng suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy ở đây không thích hợp lắm, đành phải từ bỏ.

Nhưng mà, Quốc sư đại nhân âm hiểm lại là thê nô thì sẽ chịu bỏ qua cơ hội để chiếm tiện nghi của Mộ lâu chủ sao? Dĩ nhiên là không rồi. Mộ lâu chủ rất hiếm khi chủ động thân thiết với hắn, mặc kệ là có chướng ngại vật gì, hắn đều phải dọn dẹp sạch sẽ.

Vì vậy, Mộ lâu chủ chỉ cảm thấy bên tai có một cơn gió thoảng qua, khăn che mặt đã cuốn theo chiều gió. Nàng còn chưa lên tiếng, Quốc sư đại nhân đã bịt kín đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đôi môi của Quốc sư đại nhân rất đẹp nhưng lại mang đến cảm giác lạnh nhạt. Khi hắn là Nhai chủ Địa Ngục nhai, đôi môi mang theo vẻ tà tứ xen lẫn lạnh lùng. Khi hắn là Quốc sư đại nhân, nụ cười ôn hoà lại mang theo hờ hững. Chỉ là, những người nhìn thấy nụ cười của hắn, bình thường đều bị sự tà tứ hấp dẫn, bị sự ôn hoà che mắt nên không nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt của hắn.

Còn một chuyện mà chỉ Mộ lâu chủ luôn bị Quốc sư đại nhân chiếm tiện nghi mới biết - môi của ai kia rất mềm. Mỗi khi hắn hôn nàng, nàng đều cảm nhận được sự ôn nhu, mị hoặc chúng sinh của hắn.

Đây cũng là bằng chứng cho việc Quốc sư đại nhân chính là yêu nghiệt.

Mộ lâu chủ hơi hơi nghiêng đầu, tránh thoát sự công kích của hắn, than thở, "Chàng không sợ bị người khác phát hiện sao?"

Quốc sư đại nhân lơ đễnh đáp lời, "Nếu ai chán sống thì giết người đó là được rồi." Quả không hổ danh là Nhai chủ Địa Ngục nhai của tà đạo.

Vừa dứt lời, Quốc sư đại nhân kéo hai tay của nàng vòng qua cổ hắn, lại cúi người xuống cắn đôi môi mê người kia. Cho đến khi hai tay của Mộ lâu chủ chậm rãi đặt trên gáy của hắn, thân thể của hai người dính chặt không một chút kẽ hở thì hắn mới công thành đoạt đất, vô vàn triền miên.

Trong ánh nắng của một buổi sáng đẹp trời, hai người lưu luyến lại gắn bó không rời, đẹp tựa tranh vẽ.

Đột nhiên, có một tiếng ho khan truyền đến, phá huỷ không khí ấm áp này. Sau khi hai người tách ra, hơi thở của Mộ lâu chủ vẫn còn gấp gáp, quay đầu nhìn về người đang đứng ở đó, nhíu mày nói, "Yến Kinh Thiên, xem ra là ngươi đã nghỉ ngơi đủ rồi."

Nghe vậy, Kinh Thiên tiểu tặc cười gượng đáp lời, "Chưa đủ, chưa đủ mà Lâu chủ. Thương thế của thuộc hạ vẫn còn chưa tốt lên!" Ai... Số của gã đúng là số khổ mà. Đúng là gã rất thích trộm đồ nhưng tình cảnh hiện tại đã khiến gã hiểu ra một chuyện - thì ra trộm cũng là một chuyện thống khổ. Vì sao ư? Nếu gã muốn nghỉ ngơi một chút thì phải bị thương. Còn có đạo tặc nào bi thảm hơn gã không?

Kinh Thiên tiểu tặc nhịn không được mà thở dài, gã cũng chỉ có thể trách bản thân không nhìn người cho rõ. Mộ lâu chủ còn đáng sợ hơn cả người gian ác. Rõ ràng là quỷ hút máu mà!

Dùng dược của Thiên Liễm, thương thế của Kinh Thiên tiểu tặc đã tốt lên bảy tám phần, sẽ không ảnh hưởng đến cử động của gã. Vì vậy, gã dĩ nhiên là không muốn bỏ qua cho Đại hội Võ lâm náo nhiệt lần này.

Ai mà ngờ được Đại hội Võ lâm lần này xảy ra quá nhiều sự việc không may mắn, bây giờ còn chưa được cử hành nữa. Còn Phá Thiên đao phổ gì đó, hình như cũng đã bị đánh cắp.

Đều là đồng nghiệp với nhau mà tên đạo tặc kia dám ra oai ở trên địa bàn của lão gia gia đây - Yến Kinh Thiên. Nhờ ơn của tên tặc nhân của mà gã không được xem Đại hội Võ lâm. Điều này khiến cho Kinh Thiên đạo tặc vô cùng phẫn nộ.

Dù gã có bóng ma tâm lý với Mộ lâu chủ, không dám tuỳ ý xuất hiện trước mặt Mộ lâu chủ nhưng lần này gã đã chủ động tới tìm Mộ lâu chủ.

Gã quyết định trộm lại Phá Thiên đao phổ. Nhưng mà, việc này phải được sự đồng ý của Mộ lâu chủ. Bởi vì gã là người của Lạc Tiên lâu. Nếu không, đến lúc gã gây hoạ, chọc phiền toái cho Lạc Tiên lâu thì không chỉ Mộ lâu chủ không bỏ qua cho gã, người gian ác nhất định sẽ lột da của gã ta đó!

Chỉ là, gã ta không thể nào ngờ được rằng, gã đến đúng lúc phu thê người ta đang ân ái. Hơn nữa, gã ta còn ngốc nghếch ho khan, không biết âm thầm đi chỗ khác.

Kết quả, chính là Mộ lâu chủ cảm thấy hờn giận, Quốc sư đại nhân cũng không cao hứng.

Kinh Thiên tiểu tặc nhìn thấy tình thế không ổn, lại bắt đầu vỗ mông ngựa, "Lâu chủ, không ngờ người lại đẹp như thế!" Mỗ tiểu tặc cố gắng tỏ ra kinh diễm nhưng biểu tình lại rất giả. Nhưng mà, gã không có nói dối - gã cảm thấy Mộ lâu chủ rất đẹp. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy dung mạo của Mộ lâu chủ.

Nhưng mà, khuôn mặt của Quốc sư đại nhân cứ quanh quẩn trong tầm mắt của gã, khiến gã vô cùng bình tĩnh với mỹ nam mỹ nữ. Không biết đây có tính là điểm may mắn duy nhất hay không. Dẫu sao, Kinh Thiên tiểu tặc là sư đệ của Quốc sư đại nhân mà lại vô cùng thê thảm.

Mộ lâu chủ nhíu mày, tuỳ ý gã vuốt mông ngựa. Bất quá, đầu óc không được bình thường của Kinh Thiên tiểu tặc luôn quên chuyện chính, chỉ cần nói một chút sẽ quên luôn chính sự. Vẻ mặt của Yến Kinh Thiên vô cùng chân thành, "Lâu chủ, người thật sự là tuyệt sắc khuynh thành. Còn đẹp hơn cả vị hôn thê của người gian ác."

Mộ lâu chủ híp hai mắt đầy nguy hiểm, "Vị hôn thê?"

Kinh Thiên tiểu tặc ngu ngốc còn chưa ý thức được mình đã nói sai, hồn nhiên đáp lời, "Chính là Vân quý phi gì đó."

"Yến - Kinh - Thiên!" Quốc sư đại nhân nhìn tiểu tặc luôn thành sự không đủ, bại sự có thừa, nét mặt tiếu tựa phi tiếu.

Kinh Thiên tiểu tặc rốt cục cũng biết mình đã nói sai, nhìn biểu tình của Quốc sư đại nhân, nuốt nuốt nước bọt, có chút gian nan nói, "Đệ... Đệ không cố ý. Người gian ác, khuôn mặt này của huynh không thích hợp để cười đâu! Rất lạnh gáy đó..." Cho nên, huynh đừng cười kinh hồn tán đảm thế mà!

Quốc sư đại nhân hừ lạnh một tiếng, "Minh Y, xách tên tiểu tặc này đi chỗ khác cho Bổn toạ!"

Kinh Thiên đúng là rất giỏi, chỉ nói hai ba câu liền có thể khiến cho Quốc sư đại nhân mất hết kiên nhẫn.

Kết quả là Kinh Thiên tiểu tặc đang giương nanh múa vuốt bị Minh Y xách đi, xa xa còn vọng lại tiếng kháng nghị của gã, "Minh Y, ngươi có thể nhẹ nhàng một chút được không? Mỗi lần đều thô lỗ như vậy!" Thực hiển nhiên, Kinh Thiên tiểu tặc đã quen với tình huống như vậy. Yêu cầu của gã thấp đến mức chỉ cần Minh Y nhẹ nhàng xách gã đi thì gã đã cảm thấy thoả mãn.

Âm thanh lạnh như băng của Minh Y vang lên, "Câm miệng."

Sau đó là một tràng kêu rên. Không biết Minh Y làm gì mà Yến Kinh Thiên kêu thảm thiết đến thế.

Lúc này, Mộ lâu chủ cũng không rảnh mà để ý đến những chuyện râu ria, nhìn Quốc sư đại nhân một cái, nhíu mày nói, "Làm sao? Quốc sư đại nhân rất sợ ta biết sao?" Vân quý phi cư nhiên là vị hôn thê của Quốc sư đại nhân! Nàng lại không hay biết chuyện này. Xem ra, Quốc sư đại nhân định giấu diếm nàng luôn.

Quo sư đại nhân thở dài, "Nàng đừng nghe Yến Kinh Thiên nói bừa. Liễu Vân Sương không phải là vị hôn thê của ta."

Vừa dứt lời, lại nhịn không được mà nhíu mày, lên tiếng, "Có người đang đến. Đến viện của nàng thì ta sẽ giải thích cho nàng, có được không?"

Tốc độ làm việc của Thanh Long luôn nhanh chóng. Nơi đó của hắn, hẳn là không còn ai cả, rất thuận lợi cho họ. Nhưng mà, Mộ lâu chủ không thể đi vào viện của hắn. Nếu đi viện của Mộ lâu chủ thì không giống vậy. Bây giờ, tất cả mọi người đều biết hắn đang quấn quít lấy Mộ lâu chủ.

Mộ lâu chủ hừ nhẹ một tiếng, cũng không làm khó ai kia. Sau khi nghe xong lời giải thích của hắn rồi trừng phạt cũng chưa muộn.

Sau khi đi vào phòng, Quốc sư đại nhân trực tiếp đặt Mộ lâu chủ trên giường rồi đè lên nàng, tà mị cười nói, "Phu nhân, nàng đang ghen?"

Mộ lâu chủ nhìn theo hắn trong chốc lát rồi nhẹ nhàng phun ra một câu, "Khuôn mặt của chàng bây giờ không thích hợp với nụ cười này đâu."

Khuôn mặt của Quốc sư đại nhân bây giờ chỉ thích hợp với vẻ nghiêm túc. Hắn cười vô cùng sáng lạn khiến người khác có cảm giác quái dị không nói thành lời.

Nghe vậy, Quốc sư đại nhân lột xuống ba lớp da mặt, lại nhào qua, khẽ cắn cổ của Mộ lâu chủ hai cái, cười nói, "Phu nhân không cần nói sang chuyện khác."

Mộ lâu chủ hí mắt nói, "Chàng chắc chắn không phải là chàng đang nói sang chuyện khác sao?" Dứt lời, liền dùng một tay nắm lấy cổ của hắn, xoay người, hai người liền đổi vị trí cho nhau. Nàng nằm trên người của Quốc sư đại nhân, hừ lạnh, "Thành thật nói ra mọi chuyện!"

Quốc sư đại nhân ngửa đầu hôn nàng một cái rồi mới cười cười đáp lời, "Lúc trước, ta ở tại phủ Thượng thư năm năm."

Mộ lâu chủ nhíu chặt mày liễu, "Thanh mai trúc mã?" Dĩ nhiên nàng hiểu phủ Thượng thư mà hắn đang đề cập đến là phủ đệ của Binh bộ Thượng thư lúc trước - Liễu Nhạn Bắc.

Quốc sư đại nhân câu môi nói, "Phu nhân, nàng nghĩ nhiều quá rồi. Tuy ta ở tại phủ Thượng thư nhưng cũng không có chạm mặt với Liễu Vân Sương." Kỳ thật, lời này của Quốc sư đại nhân không đúng lắm - chạm mặt dĩ nhiên là phải có. Liễu Vân Sương luôn quấn quít lấy hắn, nhưng hắn lại không để ý đến ả.

Quốc sư đại nhân nói như vậy là vì Liễu Vân Sương không phải là người quan trọng với hắn. Ả giống như là một hạt bụi, chỉ cần gió thổi qua là sẽ biến mất. Về phần Liễu Vân Sương có tình ý gì với hắn, hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

"Vả lại, lúc ta ở phủ Thượng thư chỉ mới năm tuổi, rời đi nhiều nhất cũng chỉ mười tuổi. Phu nhân cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?"

Mộ lâu chủ đánh giá hắn một phen, cảm thấy với yêu nghiệt như Quốc sư đại nhân, không có chuyện mới là lạ đó.

"Vì sao chàng lại ở phủ Thượng thư?" Mộ lâu chủ hoàn toàn không biết rõ về thân phận của Quốc sư đại nhân. Nàng chỉ biết hắn bị Liễu Vân Sương làm bị thương. Sau đó, Liễu Vân Sương tiến cung thì hắn bắt đầu xuất hiện trong triều đình. Chuyện của lúc trước, giống như đã bị người khác xoá hết, không còn một chút manh mối nào cả.

Nói đến việc này, Quốc sư đại nhân nhịn không được mà thở dài, "Đứa trẻ mồ côi, lại gặp nhiều tai hoạ, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu."

Khi nói những lời này, giọng nói của Quốc sư đại nhân không có chút ưu thương nào cả. Nếu những người khác gặp phải chuyện như hắn, hẳn là sẽ cảm thấy ông trời bất công.

Đến tận bây giờ, Quốc sư đại nhân chưa bao giờ cảm thán ông trời bất công. Trong mắt hắn, so với việc oán trách số mệnh, còn không bằng nắm chặt vận mệnh của bản thân trong tay.

Đôi mắt đào hoa của ai kia đang nhìn chằm chằm Mộ lâu chủ, hiển nhiên là muốn nàng an ủi mình một chút.

Mộ lâu chủ rất ư là rộng rãi hôn môi hắn một cái, hỏi, "Vậy, vì sao chàng lại rời đi?"

Quốc sư đại nhân ôm nàng, thập phần bình tĩnh trả lời, "Bởi vì Liễu thượng thư muốn tác hợp ta với Liễu Vân Sương. Tuy rằng ta ăn nhờ ở đậu nhưng cũng không muốn bán đứng bản thân. Lúc ấy, vừa vặn gặp được sư phụ, ta liền theo sư phụ lên núi."

Từ đó có thể thấy được, Quốc sư đại nhân đã trưởng thành từ sớm, không còn là tiểu hài tử ngây ngô. Nếu nói hắn còn nhỏ nên không thể xảy ra chuyện gì đúng là không đáng tin cậy.

Mộ lâu chủ buồn cười nhìn hắn nói, "Vậy Liễu thượng thư chẳng phải là đã nuôi một con bạch nhãn lang sao? Người ta đã cho chàng ăn nhờ ở đậu, còn định gả nữ nhi xinh đẹp cho chàng. Chàng cư nhiên lại ghét bỏ nàng ta."

Quốc sư đại nhân câu môi cười nói, "Nếu là phu nhân, ta nhất định sẽ không ghét bỏ." Quả thật, hắn đã nợ Liễu thượng thư một phần ân tình. Lúc trước, là Liễu thượng thư đã cho hắn chốn dung thân. Tuy hắn không thể thú Liễu Vân Sương để báo đáp ân công nhưng hắn cũng muốn trả hết phần ân tình này. Đáng tiếc là cả nhà của Liễu thượng thư đã bị diệt môn.

Bất quá, Quốc sư đại nhân biết rất rõ, ân công của hắn là Liễu thượng thư chứ không phải là Liễu Vân Sương. Dù hắn đã từng muốn hảo hảo chiếu cố Liễu Vân Sương, khiến ả vinh hoa phú quý cả đời thì sau khi ả đâm hắn một nhát thì ý định này đã biến mất. Bởi vì, một đao đó cũng đã đủ giết chết một người bình thường. Cho dù là có ân tình lớn thế nào, thì cũng đã trả hết nợ rồi.

Hiện tại, đối với hắn, Liễu Vân Sương chỉ là một quân cờ hữu dụng mà thôi.

"Kỳ thật..." Quốc sư đại nhân do dự một chút, quyết định vẫn nói ra, "Đúng là ta có một vị hôn thê."

Thấy Mộ lâu chủ nhíu mày, Quốc sư đại nhân trấn an vỗ nhè nhẹ vai nàng, "Đáng tiếc là, vừa sinh ra đã chết."

"Ta chưa từng gặp qua nàng ấy. Ta chỉ còn ấn tượng với mẫu thân của nàng ấy mà thôi. Mẫu thân của nàng ấy rất ôn nhu. Sự ôn nhu đó chỉ có thể là do người đã làm mẫu thân mới có được."

Khi đó, hắn vừa mới mất mẫu thân, phụ thân cũng theo bồi mẫu thân. Tuy rằng hắn trưởng thành sớm nhưng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà thôi. Hắn cũng sẽ hoài niệm cái ôm ấm áp của mẫu thân, cũng sẽ nhớ về những ngày vô ưu vô lo.

Lúc ấy, Tình di luôn chăm sóc hắn, không để hắn cô đơn. Người sẽ nhéo mặt của hắn, sẽ để hắn dính tại bụng của người để nghe tiếng tim đập của cục cưng, sẽ cười nói, "Dịch nhi vừa thông minh vừa tuấn tú, nhất định sẽ khiến muôn vàn cô nương say mê. Nhưng mà, Tình di quyết định sẽ đem cục cưng gả cho con. Cho nên, con nhất định phải tránh xa những cô nương khác, làm một phu quân tốt."

Tình di còn nói, "Dịch nhi là phu quân của cục cưng trong bụng Tình di. Cho nên, Tình di cũng là mẫu thân của Dịch nhi."

Tình di hoàn toàn không khiến bản thân cảm thấy hắn là người ăn nhờ ở đậu. Tình di khiến hắn cảm thấy như bản thân là người một nhà với người.

Thực đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, cả nhà đều bị giết. Ngay cả cục cưng của nàng cũng không thoát được.

Nhìn thấy lệ khí chợt loé rồi biến mất nơi đáy mắt của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ ôm chặt lấy hắn, cũng không hỏi mẫu thân của nàng ấy là ai, chỉ nói sang chuyện khác, "Chuyện của Vân Y các là thế nào?"

Quốc sư đại nhân lập tức trở về trạng thái bình thường, hôn mái tóc của nàng, nhẹ giọng nỉ non, "Ly nhi, có nàng thật tốt."

Tay của Mộ lâu chủ kéo kéo một vài sợi tóc của hắn, "Đừng hòng nói sang chuyện khác. Rốt cuộc là chuyện của Vân Y các là thế nào?" Kỳ thật, nàng đã sớm phát hiện ra sự liên kết giữa Vân Y, Liễu Vân Sương và Văn Nhân Dịch. Nàng cũng không phải là bồ tát mà có thể xem như không có gì được.

*Sự liên kết giữa mấy cái tên này chính là: Liễu Vân Sương là tên của tiểu tam mà Vân Y chính là sự kết hợp giữa tên của tiểu tam và sự nhớ nhung. Vả lại, viện của anh ấy chính là Vân Y các.

Quốc sư đại nhân ôm nàng, thấp giọng cười thành tiếng, "Phu nhân, điều này thì nàng không cần ghen. Sở dĩ gọi là Vân Y các là vì đây là tên thời khuê nữ của nương ta mà thôi."

Mộ lâu chủ liếc nhìn ai kia đang vô cùng đắc ý, thân thủ liền cởi y phục của hắn. Nàng như vậy khiến Quốc sư đại nhân thụ sủng nhược kinh. Sao Mộ lâu chủ đột nhiên chủ động thân mật vậy?

Chỉ là, Quốc sư đại nhân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Sau khi Mộ lâu chủ cởi y phục của hắn, thập phần hờ hững phun ra hai chữ, "Thay dược."

Chỉ cần biết được tên của nương hắn, với thế lực của Lạc Tiên lâu, muốn tra ra thân phận của Quốc sư đại nhân rất dễ dàng. Nhưng mà, nàng không muốn làm vậy. Chỉ dựa vào vài câu nói của Quốc sư đại nhân, nàng có thể đoán được rằng thân phận của hắn rất phức tạp. Lần này nàng không muốn tra ra thân phận của Quốc sư đại nhân không phải vì sợ phiền toái, mà vì nàng không muốn dùng phương thức như vậy để tìm hiểu hắn.

Nàng có thể nhìn ra được, Quốc sư đại nhân đang do dự. Hắn tin nàng nhưng lại phân vân không biết có nên nói cho nàng việc này không. Cho nên, hắn không giấu diếm nàng nhưng cũng không nói quá nhiều về quá khứ.

Mộ lâu chủ vừa dứt lời thì chuẩn bị đứng dậy đi lấy băng vải, Quốc sư đại nhân lại dùng một tay ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thanh âm của ai kia hết sức dụ hoặc, "Dù sao y phục cũng đã cởi gần hết. Hay là, chúng ta cởi hết luôn đi, phu nhân?"

Vừa nói xong thì ngón tay linh hoạt đã chuẩn bị cởi thắt lưng của Mộ lâu chủ. Ý tứ rõ ràng là không chỉ hắn cởi hết mà còn nàng nữa.

Mộ lâu chủ bắt lấy tay hắn, bất đắc dĩ nói, "Chàng có thể thành thật một chút hay không? Trước khi vết thương tốt lên thì không cho phép chàng chạm vào ta."

Quốc sư đại nhân thở dài, nằm yên không nhúc nhích. Nếu hắn động đậy thì chẳng phải là sẽ khiến cho vết thương vỡ ra sao? Thế thì đợi vết thương tốt lên còn phải lâu hơn nữa.

Quốc sư đại nhân nhìn chăm chú từng động tác của Mộ lâu chủ. Sau khi Mộ lâu chủ thay dược xong, chuẩn bị mặc lại y phục cho hắn thì Quốc sư đại nhân đột nhiên dùng một tay kéo nàng vào lòng, gác cằm trên đỉnh đầu của nàng, thấp giọng nói, "Không phải ta không muốn nói cho nàng. Chỉ là, sự việc quá mức phức tạp, không phải nói vài ba câu là có thể rõ ràng. Hơn nữa, đã có rất nhiều người chết. Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa biết hung thủ là ai. Ta chỉ cảm thấy, người nọ rất hận ta. Chỉ cần là người hay vật mà ta để ý, người nọ sẽ phá huỷ. Những người khác ta có thể không để ý đến, nhưng nàng không thể bị thương."

Nhưng mà, người nọ lại làm hại những người hắn không để ý đến, khiến cho hắn không thể nào đoán được dụng ý của người nọ. Hắn chỉ có thể lần theo dấu vết còn sót lại để tìm ra hung thủ. Hắn thật sự không nghĩ ra được là ai hận hắn đến thế. Phụ mẫu của hắn cũng không có kẻ thù hận họ đến căm thù đến tận xương tuỷ như vậy. Vì sao hắn lại suy đoán rằng người nọ căm thù phụ mẫu của hắn đến tận xương tuỷ ư? Bởi vì sau khi phụ mẫu của hắn chết, người nọ vẫn còn muốn trả thù hắn.