Chương 61: Nghiệt Duyên Bắt Đầu Từ Hai Năm Trước

Dưới ánh mắt đầy sát khí của nàng, Quốc sư đại nhân ngoan ngoãn nằm yên không dám nhúc nhích, để nàng thay dược cho mình. Chỉ là, tầm mắt vẫn không rời khỏi nàng, nhìn nàng rũ mắt, khuôn mặt thập phần nghiêm túc, khoé miệng lại không kìm được mà cong lên.

Tuy nàng mím môi, có vẻ như tức giận nhưng động tác của nàng lại rất nhẹ, cố gắng không làm đau hắn.

Sau khi Mộ lâu chủ băng bó xong cho hắn, ngước lên liền nhìn thấy Quốc sư đại nhân đang mỉm cười, nhìn nàng không chớp mắt, tay nhéo nhéo cánh tay của hắn, bĩu môi, "Có gì đẹp mà nhìn?" Nếu nhìn nữa thì nàng sẽ không dám tin tưởng vào mị lực bản thân mất. Gặp gỡ một yêu nghiệt ngàn năm - đúng là khiến người khác rất bất đắc dĩ.

Quốc sư đại nhân đem nàng ôm vào lòng, cọ cọ má nàng, cười nói, "Phu nhân là đẹp nhất."

Mộ lâu chủ trợn tròn mắt, "Không phải chàng từng nói bản thân là đẹp nhất sao?"

Quốc sư đại nhân cũng nhớ lại lời nói của mình ở ngự hoa viên, bật cười thành tiếng, "Nếu ta nhớ không nhầm thì ta đã nói là, ở trong lòng nàng, ta là đẹp nhất. Nhưng trong mắt ta, phu nhân là đẹp nhất."

Mộ lâu chủ lười tranh luận với ai kia, dựa vào lồng ngực của hắn, nhắm mắt lại, đang chuẩn bị nghỉ ngơi nhưng lại bị bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của nàng làm cho giật mình.

Mộ lâu chủ duỗi chân đá hắn, nhíu mày nói, "Đừng nháo."

Lần này, Quốc sư đại nhân thật sự không có tà niệm gì cả, thấy nàng phản ứng như vậy, cười vô cùng tà mị, ngữ khí thập phần vô tội, "Ta chỉ đang nhìn hồ điệp mà thôi, phu nhân nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ, nàng lại muốn thêm một lần nữa?"

Tuy thắt lưng của hắn đang bị thương nhưng nếu nàng muốn thêm một lần nữa, hắn tuyệt đối có thể thoả mãn nàng. Tệ nhất chỉ là chảy chút máu mà thôi. Nhưng hắn rất lo lắng nàng không chịu được. Dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên của nàng.

Được rồi! Mộ lâu chủ thừa nhận bản thân đã hiểu sai. Ai bảo mỗi lần Quốc sư đại nhân động tay động chân đều không có hảo ý chứ?

Nhìn về nơi Quốc sư đại nhân đang vuốt ve, Mộ lâu chủ ngẩn ra, trong mắt dường như có tâm sự.

Phía dưới xương quai xanh, một huyết sắc hồ điệp giương đôi cánh, vô vàn xinh đẹp. Vị trí của hồ điệp vẫn như cũ, hình dáng của hồ điệp vẫn như thế và nhan sắc của nàng vẫn không hề thay đổi.

Kiếp trước, từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện thì nơi đó đã có một hồ điệp huyết sắc.

Sau khi trọng sinh, tuy đã đổi sang thân thể khác nhưng cũng không có gì thay đổi, chỉ có hồ điệp biến mất. Bây giờ, hồ điệp đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là có chuyện gì?

Quốc sư đại nhân vỗ vỗ lưng của nàng, lên tiếng, "Nếu nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ." Tuy rằng hồ điệp xuất hiện có chút đột ngột nhưng cũng không liên quan đến sự việc quan trọng nào cả. Nhưng mà, hắn rất thích hồ điệp.

Mắt thấy đôi tay của Quốc sư đại nhân lại bắt đầu không thành thật, Mộ lâu chủ hất tay hắn ra, nhíu mày nói, "Nghỉ ngơi."

Bây giờ, Quốc sư đại nhân làm sao còn muốn ngủ, lại duỗi móng vuốt ra, "Phu nhân không tin vào định lực của mình sao?"

Cả người Mộ lâu chủ cứng lại, sau đó đẩy tay hắn ra, cả giận nói, "Chàng xem ta là người chết sao?" Cố tình đốt lửa trên người nàng, nếu nàng không có cảm giác mới là có vấn đề đó!

Quốc sư đại nhân cười đắc ý hệt như mèo trộm được cá, ngón tay thon dài dần dần di chuyển xuống dưới, cười ôn hoà, "Thì ra phu nhân mẫn cảm như thế."

"Ủa? Hồ điệp biến mất rồi." Mắt của Quốc sư đại nhân nhìn chằm chằm vào nơi có hồ điệp, ngón tay vẫn tiếp tục trêu chọc nàng.

Bây giờ, Mộ lâu chủ cũng không có tâm tình để ý đến việc hồ điệp biến mất, cau mày, rất ư là lý trí mà đẩy hắn, bình tĩnh nói, "Chàng đừng vọng tưởng nữa. Thành thật ngủ đi."

Quốc sư đại nhân nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nói, "Ta cái gì cũng chưa nghĩ a! Phu nhân nghĩ ta đang nghĩ cái gì?"

Mộ lâu chủ nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của hắn, mặt đen lại, cuối cùng xoay người, quay lưng về phía hắn. Người này không nói lý lẽ, nàng không để ý đến hắn là được rồi.

Vẻ mặt của Quốc sư đại nhân tràn đầy ý cười, đang chuẩn bị ôm nàng trở về thì Mộ lâu chủ đột nhiên xoay người lại, híp mắt nhìn hắn, hừ lạnh hai tiếng, "Đừng vọng tưởng dời đi lực chú ý của ta."

"Phu nhân, ta không rõ ý nàng."

Không rõ ý nàng? Mộ lâu chủ câu môi cười, mang theo một tia nguy hiểm, "Vậy Bản lâu chủ sẽ nói rõ ra. Chúng ta có cần phải hảo hảo nói chuyện hay không?"

Một tay Quốc sư đại nhân chống đầu, tay còn lại ôm thắt lưng của nàng, nhíu mày, khôi phục lại trạng thái bí hiểm, lười biếng mở miệng, "Phu nhân nói thử xem là chuyện gì."

Thân thủ Mộ lâu chủ nắm cầm của hắn, tầm mắt đảo qua khuôn mặt điên đảo chúng sinh, cười cực kỳ ôn nhu, "Rất thương tâm, thương tâm đến mức muốn tìm chết phải không? Giả vờ rất giống đấy!"

Quốc sư đại nhân rũ mắt nhìn nàng, im lặng trong chốc lát mới trả lời nàng, "Phu nhân, nếu nàng muốn đùa giỡn vi phu, chỉ cần nói ra, vi phu nhất định sẽ không cự tuyệt nàng."

Tay Mộ lâu chủ run lên, vô cùng trấn định mà không lui bước, dùng sức bóp chặt cằm của hắn,"Không cần nói sang chuyện khác."

Quốc sư đại nhân nhìn nàng, thở dài, "Ai nói ta giả vờ. Thời điểm nàng ngăn cản ta giết Dạ Trạch, ta đúng là rất thương tâm."

Mộ lâu chủ cười lạnh, "Đúng vậy! Rất thương tâm, cho nên linh cảm chợt loé, sau đó liền thuận nước đẩy thuyền phải không?" Ngoài mặt là vẻ mặt sinh không thể luyến (sinh ra mà không được không ai yêu thương), trong lòng lại vô cùng khoái lạc đi? Đầu óc của nàng bị đứt dây thần kinh nào mới tự chui đầu vào lưới.

Bây giờ nàng mới phát hiện rằng nàng đã bị người khác lừa đến tay. Thanh danh một đời của nàng đã bị huỷ rồi.

Quốc sư đại nhân do dự trong chốc lát, tựa hồ như đang lo lắng bản thân có nên nói thật hay không, cuối cùng bất đắc dĩ cảm thán, "Phu nhân, nàng nên biết, có một vài thời điểm, dù ta không muốn suy nghĩ thì đầu óc của ta cũng sẽ tự làm."

Biểu tình rất ư là ngây thơ, ngữ khí thực buồn rầu, khiến Mộ lâu chủ rất muốn cắn hắn một cái.

Bất quá, bởi vì hắn đang bị "trọng thương", Mộ lâu chủ vẫn nhịn xuống, chỉ nhéo cánh tay của hắn hai cái, hừ lạnh, "Thì ra đây là nguyên nhân dù chàng bị thương vẫn không quên lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt đó. Chàng quyết tâm dùng khuôn mặt đó để dụ hoặc Bản lâu chủ phải không?"

Hai mắt Quốc sư đại nhân lấp lánh nhìn nàng, "Phu nhân đã bị dụ hoặc chưa?"

Mộ lâu chủ thở dài trong lòng, lẳng lặng thu hồi tay, nằm yên trong lòng hắn. Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao? Dù không có khuôn mặt mị hoặc đó thì hắn vẫn có thể dụ hoặc được nàng. Nếu không, sao hắn có thể ăn được nhiều đậu hũ của nàng đến thế? Bây giờ lại còn bị ăn đến xương cốt cũng không còn.

Thấy bộ dáng nhụt chí của nàng, Quốc sư đại nhân an ủi vỗ vỗ vai của nàng, "Ta cũng không định làm như vậy đâu. Ai bảo phu nhân để người khác ôm nàng làm chi?" Nói đến việc này, giọng nói của Quốc sư đại nhân lập tức toát ra một mùi dấm chua nồng nặc.

Mộ lâu chủ trợn tròn đôi mắt, vẻ ngạc nhiên không hề che dấu trong đôi mắt trong suốt kia, "Ta để người khác ôm lúc nào?" Quốc sư đại nhân nghĩ rằng ai cũng có bản sự như hắn sao?

Vẻ mặt của ai kia đầy vẻ lên án, mím môi, "Vào buổi sáng nay, Dạ Trạch hỗn đản còn nói nàng là thê tử của gã, nàng cũng không phản đối. Nếu không phải sợ nàng giận ta, ta đã sớm làm thịt gã ta." Quốc sư đại nhân càng nói càng đáng thương. Trên thực tế, thấy phản ứng của Mộ lâu chủ, hắn đã rõ ràng chuyện này không giống như hắn nghĩ.

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì sáng nay đều là Dạ Trạch tự quyết định. Hắn không nhìn thấy thân ảnh của Mộ lâu chủ, cũng không nghe được giọng nói của Mộ lâu chủ, người bị Dạ Trạch ôm cũng có thể không phải là Mộ lâu chủ.

Quốc sư đại nhân không khỏi cảm thán Dạ Trạch quá ư là vô dụng, ngay cả một người cũng có thể nhận sai, hại hắn rối rắm nguyên ngày. Điều lạ lùng chính là, hắn cư nhiên lại đánh giá cao Dạ Trạch.

Vì gã mà hắn có thể ăn sạch Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân rất "hảo tâm" không để cho Dạ Trạch chết sớm.

Quả nhiên, Mộ lâu chủ nhíu mày nói, "Buổi sáng ta không ra khỏi phòng nửa bước. Chàng chắc chắn đây không phải là lý do nhảm nhí nào đó mà chàng bịa ra chứ?"

Tuy rằng miệng nói như thế nhưng trong lòng Mộ lâu chủ hiểu rất rõ, với đạo hạnh của Quốc sư đại nhân, sẽ không bịa đặt ra một lý do dễ bị vạch trần đến như vậy. Xem ra, Quốc sư đại nhân đã hiểu lầm chuyện gì rồi, cho nên mới phát sinh ra chuyện mạc danh kỳ diệu mà nàng thấy ban nãy.

Mộ lâu chủ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể là Thiên Liễm nhưng cũng không loại trừ có người lợi dụng quan hệ không minh bạch giữa "Mộ Lưu Ly" và Dạ Trạch để tiếp cận gã ta.

Người Quốc sư đại nhân quan tâm là Mộ lâu chủ. Chỉ cần người bị ôm không phải là Mộ lâu chủ, hắn cũng không thèm để ý đến việc gì khác. Sau khi nghĩ đến tình địch có tính uy hiếp cao, Quốc sư đại nhân không nhịn được mà hỏi, "Nàng và Quân Như Ngọc rất thân sao?"

Mộ lâu chủ gối đầu trên cánh tay của hắn, cười nói, "Lạc Tiên lâu nợ hắn một ân tình. Chuyện này cũng do Địa Ngục nhai làm - chính là sự kiện của hai năm trước. Không biết Quốc sư đại nhân có còn nhớ hay không?"

Sự việc của hai năm trước rất huyên náo, người trong giang hồ đều biết.

Lạc Tiên lâu phát triển quá nhanh, dĩ nhiên là có người không phục, việc lớn việc nhỏ đều xảy ra. Hai năm trước, xuất hiện một thảm án diệt môn, có người một mực khẳng định rằng Lạc Tiên lâu gây ra, xúi giục toàn bộ nhân sĩ võ lâm thảo phạt Lạc Tiên lâu. Đúng lúc ấy, Ngọc công tử tự mình đứng ra bảo đảm cho Lạc Tiên lâu thì sự tình mới tạm thời lắng xuống. Sau đó, Mộ lâu chủ tự mình đi thám thính tin tức mới chứng minh được Lạc Tiên lâu trong sạch, sự việc kết thúc tại đây.

Về phần những người muốn hãm hại Lạc Tiên lâu, vào thời điểm sự tình dần dần lắng xuống, đã đột nhiên biến mất. Những thế lực liên quan đến những người này cũng không còn. Tuy rằng không có bằng chứng để chứng minh rằng việc này là do Lạc Tiên lâu làm nhưng người thông minh cũng không dám tuỳ ý dây dưa với Lạc Tiên lâu nữa.

Điều không khéo chính là, thảm án diệt môn là do Địa Ngục nhai gây ra.

Vì vậy, người của Lạc Tiên lâu rất không vừa mắt với Địa Ngục nhai. Tuy sự kiện đó là do có người cố ý hãm hại, cũng không phải là Địa Ngục nhai nhằm vào Lạc Tiên lâu nhưng cũng có can hệ đến Địa Ngục nhai. Vả lại, Địa Ngục nhai đã làm chuyện xấu lại đứng sang một bên nhìn Lạc Tiên lâu gánh tiếng xấu thay họ. Tin chắc rằng, nếu bất kỳ ai gặp tình huống như vậy cũng sẽ không thoải mái trong lòng.

Tất nhiên là Quốc sư đại nhân biết việc này. Nhưng mà, cho tới bây giờ, Địa Ngục nhai cũng không có một chút tự giác của việc giúp người là việc vui. Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu Lạc Tiên lâu dễ dàng bị đả bại như vậy, cũng chỉ chứng minh rằng nó không thích hợp tồn tại ở trong giang hồ. Cũng vì lẽ này mà Quốc sư đại nhân cũng chưa từng để ý đến Lạc Tiên lâu dù cho nó đã bị Địa Ngục nhai liên luỵ.

Hiện tại, Quốc sư đại nhân của chúng ta đang rất hối hận vì sao bản thân không làm người tốt một lần. Biết đâu chừng hắn đã sớm ẵm được Mộ lâu chủ về phủ.

Nếu tính kỹ lại thì, nghiệt duyên giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ hẳn là đã bắt đầu từ lúc ấy. Từ sau sự kiện đó, Quốc sư đại nhân mới bắt đầu để ý đến Lạc Tiên lâu. Còn Mộ lâu chủ vẫn luôn âm thầm tìm cách trả đũa Địa Ngục nhai.

"Phu nhân, ta giúp nàng trả nhân tình này nhé?" Hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn phu nhân nhà mình kề cận một gã nam nhân khác chỉ vì một nhân tình bé tí tẹo như thế này. Nhưng hắn biết rõ, ngày nào phu nhân nhà hắn còn chưa trả được phần ân tình này thì nàng vẫn sẽ nhớ kỹ việc này. Vậy thì chẳng khác nào nhớ kỹ Quân Như Ngọc. Cho nên, biện pháp tốt nhất là hắn nên nhanh chóng tìm cơ hội để trả phần ân tình này.