Chương 33: Quốc Sư Đại Nhân Ai Oán :'(

Mấy ngày nay, không biết nên diễn tả thái độ của Mộ lâu chủ đối đãi với hắn thế nào nữa.

Hắn ở thư phòng cả một ngày, Mộ lâu chủ cũng không hỏi han một câu, làm cho hắn cảm thấy bản thân mình không có một phân lượng nào cả. Nhưng nếu hắn muốn ngủ cùng Mộ lâu chủ, nàng cũng sẽ không nói gì cả, tuỳ ý để hắn ôm vào lòng. Đối với động tác thân thiết của hắn, chỉ cần không quá phận, Mộ lâu chủ cũng sẽ không để ý đến nhưng một khi vi phạm, Mộ lâu chủ sẽ thản nhiên liếc hắn một cái, ôn hoà nhắc nhở hắn về điều kiện lúc trước của nàng - chỉ bái đường không động phòng.

Hơn nữa, mặc kệ hắn làm gì, Mộ lâu chủ cũng không hỉ không nộ, thong dong tự tại, cảm xúc không mảy may dao động - có thể nói là đạm mạc đến cực điểm. Điều này khiến cho Quốc sư đại nhân cảm thấy thực thất bại.

Quốc sư đại nhân cảm thấy Mộ lâu chủ không đặt hắn vào mắt, bao gồm việc đồng sàng cộng chẩm cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Tuy rằng bây giờ nhìn bọn họ ôm ôm ấp ấp rất thân thiết rất gần gũi nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng được Mộ lâu chủ xa cách với hắn hơn. Chỉ là, hắn không biết Mộ lâu chủ bị sao vậy, cũng không đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho nên, hắn mới quyết định dính lấy Mộ lâu chủ, để nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra với nàng. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, hơn nữa, chiêu lạt mềm buộc chặt đã được chứng minh là vô dụng đối với Mộ lâu chủ. So với việc ngây người ở thư phòng chi bằng kề cận Mộ lâu chủ còn hay hơn!

Hiện tại, Quốc sư đại nhân xem như bán đứng thân thể của mình, sử dụng mỹ nam kế. Chỉ là, Mộ lâu chủ một chút cũng không để ý đến, tầm mắt vẫn dừng trên quyển sách, ngay cả một cái khoé mắt cũng không bố thí cho Quốc sư đại nhân.

Mộ lâu chủ xem sách vô cùng say sưa, đối với những thứ bên ngoài cũng mặc kệ, tay thỉnh thoảng lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào miệng nhấm nháp, hoàn toàn không nhìn đến Quốc sư đại nhân, giống như trong viện này căn bản không có hắn.

Bởi vì hạ nhân đều cho lui, Mộ lâu chủ cũng không mang khăn che mặt. Dung nhan tinh xảo, dáng người thanh thoát, xuất trần thoát tục như không thuộc về nhân gian khói lửa này.

Quốc sư đại nhân nhìn nàng một hồi lâu, thở dài trong lòng sau đó ân cần lột vỏ, bỏ hạt sang một bên, còn phụ trách đút đến bên miệng của Mộ lâu chủ.

Nhìn long nhãn được đút đến bên miệng của mình, Mộ lâu chủ thản nhiên liếc Quốc sư đại nhân một cái, người nọ là có bao nhiêu rảnh rỗi? Chẳng phải hai ngày trước còn bận đến mức chân không chạm đất sao?

Tuy rằng Quốc sư đại nhân chơi lạt mềm buột chặt một hồi nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn giả vờ bận rộn.

Quốc sư đại nhân đã qua thời kỳ hao tâm tổn trí làm chu toàn một việc. Bây giờ, mỗi một sự kiện mà Quốc sư đại nhân làm, sẽ kèm theo rất nhiều mục đích.

Mấy ngày nay, hắn nương nhờ bận rộn để lạt mềm buột chặt, đồng thời không để cho người ta phát hiện ra yếu điểm gì và giải quyết tất cả những việc còn tồn đọng lại. Bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi, có phải nên hưởng thụ cùng Mộ lâu chủ không?

Tuy rằng trong lòng Mộ Lưu Ly nghĩ đông nghĩ tây nhưng cái gì cũng không nói, hé miệng, nuốt long nhãn vào, liền dời tầm mắt về quyển sách.

Quốc sư đại nhân nhịn không được nhíu nhíu mày, Mộ lâu chủ thật đúng là một chút cũng không để ý đến hắn a! Nhưng hắn cũng không biết bản thân đã làm sai cái gì.

Hắn biết Mộ Lưu Ly vẫn còn hoài nghi tâm ý của hắn. Hắn vốn định bất động, dù sao, Mộ lâu chủ thông minh như vậy, nhất định rất nhanh sẽ phát hiện ra hắn không hề có mưu đồ gì với Lạc Tiên lâu cả. Chỉ là, thái độ hiện tại của Mộ lâu chủ làm cho hắn nhịn không được mà suy nghĩ rằng, có phải nàng đã quyết định tử thủ hay không. Nếu quả thực như vậy, có thể tưởng tượng ra, tiền đồ của hắn thực u ám, con đường truy thê sẽ rất nhấp nhô.

Bởi vì đang lo lắng về vấn đề có phải mình đã bị Mộ lâu chủ phán tử hình rồi hay không, Quốc sư đại nhân luôn luôn bí hiểm mới có ý nghĩ hấp tấp như vậy. Tuy hắn âm hiểm giả dối, luôn tính kế người khác nhưng hắn vẫn hy vọng Mộ lâu chủ có thể tin tưởng mình. Hắn không thèm để ý thái độ của người khác, lại hy vọng Mộ lâu chủ có thể kiên định đứng bên cạnh hắn.

Mà Quốc sư đại nhân đang nóng nảy hoàn toàn không phát hiện, với cục diện này, Mộ lâu chủ đã bất tri bất giác đảo khách thành chủ.

Xem ra, một khi gặp được ý trung nhân, ngay cả người lắm mưu nhiều kế, thủ đoạn nhiều không kể xiết cũng phải suy yếu. Tình hình hiện tại của Quốc sư đại nhân của chúng ta là như thế đó.

Mộ lâu chủ lật trang sách, khoé mắt liếc Quốc sư đại nhân một cái, thấy bộ dáng của hắn vẫn yêu nghiệt nhưng cảm xúc có chút trầm xuống, không dấu vết ngoéo môi một cái, hừ lạnh trong lòng, tiểu Dịch nhi, thật nghĩ mình là bách chiến bách thắng sao? Sao bây giờ không làm gì cả?

Thực ra, Mộ lâu chủ rất thù dai, bị Quốc sư đại nhân chiếm nhiều tiện nghi như vậy, làm sao cũng muốn hảo hảo giáo huấn yêu nghiệt này. Hiện tại, nàng đã mưu tính để tranh cao thấp với Quốc sư đại nhân rồi.

Lại đút nàng một trái nho, rốt cục Quốc sư đại nhân ôn hoà mở miệng, "Mộ lâu chủ, nàng đang đọc cái gì thế?" Có cần phải chuyên tâm đến vậy không? Trong lòng Quốc sư đại nhân đang vô cùng ai oán.

Mộ Lưu Ly thản nhiên nhìn hắn, ý tứ trong mắt thực rõ ràng, muốn biết thì tự xem đi!

Quốc sư đại nhân liếc mắt qua một cái, nhịn không được rút rút khoé miệng, ho nhẹ một tiếng, thấm thía nói, "Mộ lâu chủ, tam tự kinh này nọ không thích hợp với nàng đâu."

Mộ Lưu Ly nâng mí mắt lên, thong thả nói, "Uống nước nhớ nguồn. Ngay cả điều này mà Quốc sư đại nhân cũng không hiểu sao?"

Quốc sư đại nhân không biết tam tự kinh chỉ là đạo cụ giúp Mộ lâu chủ không nhìn hắn mà thôi.

Quốc sư đại nhân tội nghiệp vẫn còn đang bận bi ai vì mị lực của bản thân không bằng một quyển tam tự kinh. Thậm chí, Mộ lâu chủ còn xem vô cùng chăm chú nữa.

Thân thủ đoạt lấy tam tự kinh trong tay Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân hợp tình hợp lí nói, "Đã nhìn lâu như vậy, nghỉ ngơi một lát đi. Đừng để bản thân bị mệt."

Mộ lâu chủ bình thản gật gật đầu, sau đó ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng đung đưa xích đu, vẫn không để ý đến Quốc sư đại nhân.

"Mộ lâu chủ, nàng lại nhìn cái gì nữa?" Kỳ thật, Quốc sư đại nhân của chúng ta rất muốn nói, nàng nhìn ta đi!

"Nhìn mây."

Quốc sư đại nhân ngẩng đầu liếc một cái, sau đó lại nhìn chăm chú vào Mộ lâu chủ một hồi, rốt cục nhịn không được mà dùng một tay ôm lấy nàng vào lòng, ai oán nói, "Mộ lâu chủ, mây có đẹp mắt hơn Bổn toạ sao?"

Mộ Lưu Ly nhíu mày, chạm tay vào mặt nạ của hắn, thản nhiên nói, "Đẹp mắt hơn mặt nạ này."

Quốc sư đại nhân bừng tỉnh, thì ra là Mộ lâu chủ không thích mặt nạ này a! "Mộ lâu chủ muốn nhìn thấy dung mạo của Bổn toạ?"

Mộ Lưu Ly nhìn hắn một hồi lâu, lắc lắc đầu, "Không muốn."

Trong nháy mắt, Quốc sư đại nhân cảm thấy định lực của mình không đủ dùng, Mộ lâu chủ thật rất biết cách đả kích người khác.

"Phu nhân, vi phu làm sai cái gì?"

Bộ dáng hiện tại của Quốc sư đại nhân rất giống với tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) bị khi dễ, trong lòng Mộ Lưu Ly cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn thản nhiên như trước.

Nóng nảy sao? Phản ứng của Quốc sư đại nhân lúc này rất là bình thường thôi!

Nàng cũng không định buông tha cho hắn, chỉ là, nàng cũng biết rõ đạo lý vừa đấm vừa xoa.