Chương 25: Thích?

Mộ Lưu Ly không hề tức giận vì bản thân trở thành hồ ly tinh, chỉ thản nhiên nhìn nha hoàn đó một cái. Là một nha đầu trung thành, biết bảo vệ chủ nhưng lại chưa đủ thông minh, căn bản không hiểu được chủ tử của mình là ai. Phủ Quốc sư này đều là do Quốc sư đại nhân làm chủ nên phải hiểu rõ ai là chủ tử rồi mới phải.

Hơn nữa, nàng ấy liều lĩnh như vậy, nếu chọc giận Quốc sư đại nhân, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến vị Tang Nhu cô nương kia.

Nha đầu kia không biết nặng nhẹ như thế cũng sợ bởi vì Văn Nhân Dịch đối xử có vẻ đặc biệt với Tang Nhu. Cho nên, nha hoàn bên người nàng ta cũng có chút can đảm.

Chỉ sợ, người chân chính khiến cho Văn Nhân Dịch đặt ở trong lòng sẽ không xuất hiện. Đáng tiếc, lại không ai nhìn thấu sau mặt nạ lười biếng cùng với ôn hoà của Quốc sư đại nhân là trái tim lạnh lùng, cứng rắn như thế nào.

Nghĩ kỹ lại thì, Quốc sư đại nhân đúng là đã lừa không ít người với bộ dạng này.

Mộ Lưu Ly bắt đầu có chút hoài nghi, Quốc sư đại nhân thật sự là đem Tang Nhu trở thành sủng vật mà dưỡng sao? Mọi người đều nhìn thấy biểu hiện độc sủng giả dối, chẳng lẽ là Quốc sư đại nhân không cố ý gây ra?

Nghĩ nghĩ rồi lại nhìn Văn Nhân Dịch, không chừng hắn còn có mục đích khác.

Chỉ là, vị Tang Nhu cô nương kia có cái gì đáng giá để cho Quốc sư đại nhân tính kế?

Văn Nhân Dịch chống lại tầm mắt nghiên cứu tìm tòi của nàng, không khỏi ngoéo môi một cái, nhíu mày nói, "Cũng không nhất định sẽ dùng đến Tang Nhu. Theo lời trước đó của Mộ lâu chủ mà làm cũng không sao cả."

Mộ Lưu Ly không khỏi lắc đầu nói, "Thật không biết, Tang Nhu cô nương nên cảm thấy may mắn hay là bi ai." May mắn là vì, Quốc sư đại nhân không xem nàng ta như con cờ mà lợi dụng, bi ai là vì, nàng ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu Quốc sư đại nhân muốn lợi dụng nàng ta, ít nhất còn có thể nói lên tầm quan trọng của nàng ta.

"Mộ lâu chủ đồng tình với Tang Nhu?"

Mộ Lưu Ly khẽ cười, "Thế gian đều là cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Thế nhân thích đồng tình với kẻ yếu, Bản lâu chủ cũng không phải nhàn hạ thoải mái như vị kia." Lúc trước, thời điểm nàng yếu đuối cũng không thấy ai đồng tình, sau lưng lại có một đám sài lang như hổ rình mồi, khiến cho nàng một khắc cũng không dám thả lỏng.

Nàng cũng không cần người khác đồng tình.

Con người - nếu muốn được sống tốt, chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho dù có người thiện ý đồng tình, cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Có lẽ có thể tạo ra một cơ hội cho ngươi nhưng nếu bản thân không nắm bắt, cuối cùng vẫn không thể thay đổi số mệnh.

Nghe vậy, Quốc sư đại nhân cười khẽ một tiếng, đá cửa, trực tiếp ôm nàng vào, đem nàng đặt trên giường lớn của mình.

Bên ngoài, tiểu nha đầu vẫn còn ngẩn ra, bị đối thoại của hai người làm cho lọt vào màn sương mù. Tuy không rõ có ý tứ gì nhưng trực giác chắc chắn đây không phải là chuyện tốt, trong lòng càng thêm bất an nhưng nàng ấy vẫn muốn Quốc sư đại nhân đi xem Tang Nhu cô nương, "Quốc sư đại nhân..."

Tuy rằng công việc trong phủ bận rộn hơn nhiều nhưng tiểu nha đầu này không hề cảm giác được bất kỳ sự khác thường nào.

Từ sau khi hiến thân thất bại, Tang Nhu vẫn rầu rĩ không vui, luôn ở trong phòng ngẩn người. Tiểu nha đầu sợ nàng ta làm ra việc ngu ngốc gì, đành phải ở cùng nàng ta, tự nhiên không biết trong phủ đang chuẩn bị cho đại hôn. Hạ nhân khác lại không thân cận với Tang Nhu như vậy, hơn nữa, nhìn thấy bộ dáng ưu thương của Tang Nhu cũng không dám nói cho nàng ta chuyện này. Cho nên, hạ nhân trong phủ đối với việc chủ tử - Quốc sư đại nhân sắp sửa thành thân, nửa điểm cũng không cảm kích.

Tiểu nha đầu lại không biết Mộ lâu chủ là người như thế nào.

Nhưng mà, dù cho nàng ấy có biết thì chuyến này đi đã định sẵn là sẽ gặp hoạ sát thân.

Quốc sư đại nhân đắp chăn giúp Mộ lâu chủ, lười biếng mở miệng, "Minh Y..."

Hắc y nam tử vẻ mặt lạnh lùng chớp mắt đã xuất hiện trong phòng, "Chủ thượng."

"Giải quyết đi." Mắt Quốc sư đại nhân cũng chưa nâng, vẫn là bộ dáng ôn hoà đó.

Chỉ là, bộ dáng lười biếng cùng với ôn hoà đó luôn dễ dàng làm cho người ta quên đi sự vô tình của hắn.

Tuy rằng chỉ đơn giản là ba chữ nhưng Minh Y cũng hiểu được ý hắn, trong nháy mắt đã biến mất khỏi phòng, tiểu nha đầu ở bên ngoài cũng không thấy.

Mộ lâu chủ nhíu mày nhìn về phía Quốc sư đại nhân, hỏi, "Vì sao?"

Quốc sư đại nhân tựa vào thành giường, nhìn nàng nói, "Nàng ấy đã nhìn thấy dung mạo của nàng."

"Chỉ như vậy?" Sau này nàng có cần phải che mặt đi gặp người không?

Tay Văn Nhân Dịch vén vén sợi tóc mai của nàng, thành thật nói, "Ít nhất trước ngày thành thân đừng cho người khác nhìn thấy dung mạo của nàng."

Lí do lớn nhất mà hắn làm vậy là vì sợ chuyện ban hôn có uẩn khúc gì, thứ hai là suy nghĩ cho an toàn của nàng. Nhưng mà, việc này hắn cũng không định nói với Mộ lâu chủ - ít nhất không phải là bây giờ.

Mộ Lưu Ly cũng không rối rắm, nàng vốn là người đạm mạc đến cực điểm, người không có quan hệ đến nàng, sống hay chết nàng cũng không quan tâm.

"Quốc sư đại nhân không đi nhìn Tang Nhu cô nương?"

"Bổn toạ tin tưởng Mộ lâu chủ tự có chừng mực."

Nghe vậy, Mộ Lưu Ly không khỏi nhíu mày. Quả thật, nàng không định đả thương người, đây chỉ là cấp Văn Nhân Dịch một cái cảnh cáo mà thôi. Xem ra, lòng tốt của nàng có chút dư thừa.

"Nghỉ ngơi đi." Quốc sư đại nhân bỏ lại một câu, liền đứng dậy muốn rời đi.

Mộ lâu chủ không khỏi hỏi một câu, "Ngươi phải đi?" Trong giọng nói còn mang theo một tia ngạc nhiên.

Cũng không thể trách Mộ lâu chủ, nàng bị Quốc sư đại nhân chiếm tiện nghi nhiều lắm. Bây giờ, Quốc sư đại nhân lại buông tha cho cơ hội tốt như vậy, thật sự là không giống hắn tý nào. Đột nhiên tiểu nhân biến thành quân tử, dĩ nhiên không thể không làm cho người ta cảnh giác.

Quốc sư đại nhân chớp mắt nhìn về phía nàng, hoa đào trong mắt nở rộ, tà mị lan tràn, tiếng nói trầm thấp mang theo nhè nhẹ dụ hoặc, "Nếu Mộ lâu chủ luyến tiếc, Bổn toạ rất sẵn lòng ở lại."

Mộ Lưu Ly bình tĩnh nhắm mắt lại, bỏ lại một chữ, "Cút."

Quốc sư đại nhân cười đến tuyệt thế vô song, nhìn nàng trong chốc lát, thân thủ buông màn xuống mới xoay người đi ra cửa, hướng đến thư phòng. Một chút tiện nghi mà thôi, vẫn là đợi lấy nàng về nhà rồi hẵng tính.

Quốc sư đại nhân vừa mới đi, Kinh Thiên tiểu tặc liền tiến vào, không khách khí cầm ấm trà trên bàn rót ra một ly trà, ngửa đầu uống hết mới mở miệng, "Lâu chủ, ngươi cần phải hảo hảo khen ngợi ta nha. Ta rất khó khăn mới thoát khỏi tên lãnh sát thần kia để đến giải cứu ngươi."

Mộ Lưu Ly lười biếng tựa vào giường, không chút để ý hỏi, "Ngươi nói Minh Y?"

"Ồ? Lâu chủ cũng biết sao?" Không thể nào, chẳng lẽ lần này người gian ác là thật lòng?

Mộ lâu chủ không để ý đến gã. Không cần nói cũng biết, Minh Y vốn không phải là do gã đá văng ra mà là do chủ tử phân phó y làm việc đi. Mộ Lưu Ly bắt đầu hoài nghi việc nhận lấy Yến Kinh Thiên rốt cuộc là đúng hay sai, tiểu tặc thích gào thét này hoàn toàn không so sánh được với Bích Tiêu cùng Thiên Liễm.

Kinh Thiên tiểu tặc còn không biết bản thân đã bị Mộ lâu chủ ghét bỏ, vẫn nói thầm, "Thật sự chuyện là trăm năm khó gặp. Ta còn tưởng người gian ác chỉ biết tính kế người khác, không nghĩ tới người gian ác cư nhiên cũng thích một người nào đó. Lâu chủ, ngươi thật sự là mị lực vô song..."

Thích?

Mộ lâu chủ không khỏi ngơ ngác một chút, Văn Nhân Dịch cũng sẽ thích một người nào đó sao?

"Lâu chủ, chúng ta đi mau đi! Chờ người gian ác về sẽ không thể đi được."

Tuy rằng Kinh Thiên tiểu tặc có chút mơ hồ nhưng vẫn hiểu quy củ, không có giở màn lên. Nguyên nhân chủ yếu là vì quan hệ của Mộ lâu chủ với Quốc sư đại nhân trong ngoài không hề đồng nhất, gã cũng không dám đi vuốt râu hùm, chỉ có thể ở bên ngoài mà rống.

Thanh âm gào thét của Yến Kinh Thiên làm Mộ lâu chủ phục hồi tinh thần lại, mím môi, mở miệng phân phó, "Thông báo cho Bích Tiêu và Thiên Liễm, hai ngày sau Bản lâu chủ sẽ xuất giá."

"A?" Kinh Thiên tiểu tặc ngẩn người, kinh hô, "Lâu chủ, ngươi thật sự muốn gả cho người gian ác?"

Trong lòng Yến Kinh Thiên tràn đầy rối rắm. Hiện tại, nói như thế nào thì gã cũng là người của Lạc Tiên lâu, tự nhiên là hướng về Lâu chủ nhà mình. Người gian ác tâm cơ lại quá mức thâm trầm, nếu Lâu chủ gả cho hắn, chắc chắn sẽ chịu thiệt. Nhưng nếu người gian ác thật lòng thích Lâu chủ, phá huỷ nhân duyên của người khác chẳng phải thực thất đức?