Chương 16: Tâm Tư Của Thái Tử

Nguyên nhân mà Vân quý phi làm vậy cũng khá là dễ giải thích. Lúc trước, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay làm hại Liễu gia bị diệt môn thì bây giờ cũng có thể đem tới đại hoạ.

Ả lợi dụng Kinh Thiên đạo tặc đem Huyết tơ phỉ thuý vòng tay giả ra khỏi cung, lại gióng trống khua chiêng (làm ầm ĩ) muốn để Quốc sư đại nhân tự tìm kiếm - đây là muốn thông báo cho người khác biết, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay đã không còn ở trong tay ả.

Nếu Huyết tơ phỉ thuý vòng tay bị mất trộm không phải là hàng thật, dĩ nhiên Quốc sư đại nhân không có khả năng tìm về cho ả. Cứ như vậy, những người thèm khát Huyết tơ phỉ thuý vòng tay cũng sẽ bán tín bán nghi rằng Huyết tơ phỉ thuý vòng tay đã ở trong tay của Quốc sư đại nhân hoặc là trong tay của Kinh Thiên đạo tặc, sẽ không có người nào nghi ngờ ả được. Dù sao, thanh danh của Kinh Thiên đạo tặc cũng thập phần vang dội, ai cũng không ngờ được gã đã trộm được hàng giả cả.

Kỳ thật, Vân quý phi còn chuẩn bị thêm một cái vòng tay hoàn toàn giả (100% giả) nữa. Ả vốn chuẩn bị trước một cái vòng tay có vẻ giả (80% giả), sau đó lại xuất ra cái hoàn toàn giả để đổi lấy cái dỏm, như vậy thì Kinh Thiên đạo tặc càng dễ tin tưởng. Ai lại ngờ được Kinh Thiên đạo tặc kia lại không làm theo kế hoạch, trực tiếp cầm cái hàng giả - chỉ cần rớt một cái là bể ra khỏi cung.

Cho nên, kế hoạch của Vân quý phi đúng là diễn ra phi thường thuận lợi.

Quốc sư đại nhân trở lên kiệu, miễn cưỡng phun ra hai chữ, "Tiến cung."

Hai bóng đen thoáng hiện, kiệu màu tím rất nhanh loé lên rồi biến mất. Quốc sư đại nhân dựa vào thành kiệu nhắm mắt dưỡng thần, đối với chuyện bị người khác lợi dụng tựa hồ cũng không tức giận, còn có thể dự liệu trước, sau khi tiến cung, Vân quý phi nhất định sẽ khởi binh vấn tội.

Kỳ thật, đối với việc Vân quý phi sẽ gây phiền phức cho mình, Văn Nhân Dịch một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Huyết tơ phỉ thuý vòng tay xuất hiện, dĩ nhiên sẽ làm cho Vân quý phi nhớ tới một số chuyện không thoải mái. Kế tiếp, chỉ sợ một thời gian dài hắn cũng không được dễ chịu - đây đều là chuyện hắn đã lường trước.

Chuyện duy nhất ngoài dự kiến của hắn chính là Mộ lâu chủ. Lúc trước, Quốc sư đại nhân đoán sẽ có một thế lực đen tối đang chờ mình cho nên mới tìm đến Lạc Tiên lâu, ai biểu Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo trong giang hồ làm chi? Nếu được Mộ lâu chủ hiệp trợ (trợ giúp), đến lúc đó dĩ nhiên có thể làm chứng hắn không có tư nuốt (chiếm làm của riêng) Huyết tơ phỉ thuý vòng tay.

Nhưng hắn lại không ngờ, Mộ lâu chủ lại là người khó chơi như vậy. Hiện tại, hắn hoàn toàn không trông cậy vào nữ nhân đó có thể chứng minh sự trong sạch của hắn, cho nên phiền toái này hắn vẫn phải tự giải quyết.

Tổn thất vạn lượng hoàng kim lại không đạt được mục đích của mình, đưa ra dược hoàn trân quý lại đổi được một mặt đầy mụn nhọt - đây vẫn là lần đầu tiên Quốc sư đại nhân ăn mệt như vậy. Biết thế thì lúc trước nên đi tìm Thương Ngao - vị Võ lâm Minh chủ kia tuy rằng không thú vị chút nào nhưng tuyệt đối chính trực, không giống với Mộ lâu chủ trong ngoài không đồng nhất.

Quốc sư đại nhân sờ sờ cằm vẫn rát như lúc trước, nhịn không được ngoéo môi một cái. Hắn ăn thiệt thòi nhiều như vậy, Mộ lâu chủ có phải nên bồi thường cho hắn một chút không?

Được rồi, kỳ thật Quốc sư đại nhân một chút cũng không hối hận việc mình tìm đến Lạc Tiên lâu. Tuy rằng ăn một chút thiệt thòi nhưng hắn cũng ăn không ít đậu hũ (tiện nghi) của Mộ lâu chủ, hơn nữa, hắn còn định chiếm càng nhiều tiện nghi của Mộ lâu chủ.

Điều tiếc nuối là, hắn biết được chân tướng của chuyện phiền toái nhưng vẫn không biết được làm sao Huyết tơ phỉ thuý vòng tay xuất hiện ở trong tay của Mặc Thiên.

Ở ngoài mặt, Huyết tơ phỉ thuý vòng tay là cống phẩm của Yên Nguyệt quốc. Trên thực tế, cống phẩm của Yên Nguyệt quốc vốn không có Huyết tơ phỉ thuý vòng tay nhưng sau khi cống phẩm tiến cung thì Huyết tơ phỉ thuý vòng tay lại đột nhiên xuất hiện. Chuyện này, Văn Nhân Dịch không dám đảm bảo rằng có dính dáng gì đến Mặc Thiên hay không.

Vốn định để cho Mộ lâu chủ đi thăm dò nhưng là ai biết Mộ Lâu chủ lại không để ý đến Huyết tơ phỉ thuý vòng tay, hoàn toàn không giống như những gì nàng biểu hiện ra bên ngoài. Một khi tra được một ít chuyện kiêng kị liền lùi bước, chỉ sợ Mộ lâu chủ phỏng chừng (có lẽ) cũng không biết Huyết tơ phỉ thuý vòng tay là bảo vật gì.

Nếu không phải đã có chút hiểu biết tính cách của Mộ lâu chủ, hắn sẽ nghĩ Mộ lâu chủ là người nhát gan.

Xem ra, so sánh với bảo vật, Mộ lâu chủ có vẻ thích bạc hơn.

Thái tử phủ.

Mặc Diễm chắp tay ở sau lưng, mặt bình tĩnh nhìn cảnh vật bên ngoài thư phòng, phía sau có người tức giận nói, "Thái tử điện hạ, Văn Nhân Dịch thật sự càng ngày càng quá đáng, rõ ràng hắn cố ý đào một cái hố rồi dụ người nhảy vào."

Mặc Diễm hừ lạnh nói, "Ngươi cho là Bản thái tử không biết sao?"

"Nếu Thái tử điện hạ đã biết, vì sao lại để cho hắn thực hiện được?"

Mặc Diễm xoay người lại, nhìn lão giả (ông lão) tóc hoa râm mặt đỏ tía tai, câu môi nói, "Trong lúc thực lực chưa đủ, không nên cứng đối cứng. Kì địch lấy nhược (giả vờ yếu ớt để tập kích đối thủ), để cho địch nhân thả lỏng cảnh giác mới là cách sáng suốt.

Nghe thấy chưa, Văn Nhân Dịch! Ta sẽ không để cho ngươi đắc ý lâu đâu!

"Thái tử điện hạ anh minh."

Hai người lại thương thảo một vài việc, lão giả mới cáo từ, thị vệ vẫn chưa từng tránh mặt mở miệng nói, "Thái tử điện hạ, Cần vương này có thể tin được sao?"

Mặc Diễm cười khẽ một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, "Lão thất phu này dã tâm không nhỏ, người cũng sắp bước vào quan tài rồi còn mưu cầu những gì không thuộc về mình, Bản thái tử với lão ta cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi." Ai cũng sẽ không để lộ thực lực của chính mình.

Cần vương Tiêu Vũ là Tiên đế sở phong (ban cho) vương khác họ với hoàng thất, đối với Tiên đế coi như trung thành nhưng từ khi Tiên đế băng hà, Mặc Thiên ngu ngốc vô đạo, Tiêu Vũ cũng bắt đầu có dã tâm.

Thái tử Mặc Diễm có thể hợp tác với Cần vương Tiêu Vũ cũng chỉ vì bọn họ có chung một địch nhân nhưng đó lại là một địch nhân cường đại - Quốc sư đại nhân, Văn Nhân Dịch.

"Thái tử điện hạ, lần này trả giá có phải lớn quá không?" Đó là ba vạn lượng hoàng kim a, không phải là ba ngàn lượng, lại càng không phải là ba trăm lượng!

Vị thị vệ dám nói chính là hộ vệ thân tín của Thái tử điện hạ - Thạch Lân. Thạch Lân võ công không tính là cao nhất, mưu lược cũng không quá mức xuất sắc, ưu điểm duy nhất của gã là dám nói.

Tuy rằng thủ đoạn của Thái tử điện hạ tàn nhẫn nhưng cũng không phải không nghe được những lời khó nghe của người chính trực. Ngược lại, hắn ta biết rõ những kẻ bên người chỉ biết phụ hoạ, chuyện đó mới là bất đắc dĩ nhất. Đây cũng là nguyên nhân hắn ta trọng dụng Thạch Lân, hắn ta cần một người có gan lên tiếng.

"Ba vạn lượng hoàng kim đúng là làm cho người ta có chút đau lòng, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Nếu Mộ Lưu Ly là một người yêu tiền thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Lúc này, nàng nuốt ba vạn lượng hoàng kim của Bản thái tử mà lại không làm gì cả, tính ra nàng còn thiếu Bản thái tử một cái nhân tình." Như vậy, nếu lần tới hắn ta muốn hợp tác, thế nào Mộ lâu chủ cũng phải nể mặt hắn ta vài phần.

Mặc Diễm không khỏi ngoéo môi một cái. Tiền của hắn ta cũng không phải nuốt dễ dàng như vậy, đã nhận tiền, nhất định phải trả giá.

Hắn ta vốn định hợp tác với Thương Ngao nhưng người này quá mức chính trực, lại đặt an nguy của Võ lâm lên hàng đầu, kiên quyết không chịu nhúng tay vào việc của triều đình. Cho nên, hắn ta mới nhìn đến Mộ Lưu Ly, lại phát hiện Mộ Lưu Ly rất có tiền đồ, đó là chuyện tốt với hắn ta. Hơn nữa, Mộ Lưu Ly hình như không được hoà thuận với Văn Nhân Dịch lắm, tất cả đều có lợi với hắn ta.

Dù có bị tổn thất ba vạn lượng hoàng kim đi chăng nữa, Thái tử điện hạ cũng không tức giận chút nào. Hiện tại, hắn ta đang suy nghĩ làm sao để nhanh một chút gặp mặt Mộ Lưu Ly.

"Bên Vân quý phi có tin gì mới?"

Mặc Diễm đối với đối thủ Văn Nhân Dịch này khá là xem trọng. Cho nên, chỉ cần là những người có liên quan đến hắn, hắn ta đều phải xem chừng. Vị Vân quý phi này cũng có thể xem như là người rất trọng yếu.

"Vừa mới nhận được tin tức của ám vệ, gã sai vặt bên người Văn Nhân Dịch đến Vân Thiên cung."

Vân Thiên cung là cung Mặc Thiên ban cho Liễu Vân Sương. Cung của phi tần lại có thể lấy tên của Đế vương, có thể thấy được mức độ sủng ái của Liễu Vân Sương.

Nghe vậy, Mặc Diễm không khỏi cười lạnh một tiếng. Cũng chỉ có Liễu Vân Sương mới có can đảm như vậy, dám công khai xếp cơ sở ngầm vào bên cạnh Văn Nhân Dịch. Hắn ta không tin Văn Nhân Dịch không biết nhưng Quốc sư đại nhân đối với vị Vân quý phi dễ dàng tha thứ giống như không có giới hạn. Hắn ta thật muốn nhìn xem, Liễu Vân Sương làm đến trình độ nào thì mới có thể làm cho Quốc sư đại nhân trở mặt.