Chương 145: Hồng Liên

Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

"Haizz..."

Một tiếng thở dài xa xăm vang lên, giống như có người đang nói chuyện với nàng ta: "Chuồn chuồn nhỏ, sao ngươi vô dụng thế, suốt ngày chỉ biết làm mình bị thương."

Trong lúc hoảng hốt, Cầm Khanh phát hiện mình biến về nguyên hình - một chú chuồn chuồn nhỏ, đang đậu giữa bàn tay của ai đó. Ngước mắt nhìn lên nhận ra người nọ là ai, nàng ta lập tức kích động.

Chuồn chuồn nhỏ vỗ mạnh cánh, giống như đang gấp gáp muốn nói gì đó, nữ tử nhìn nàng ta, cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ giúp hắn."

Đột nhiên xảy ra biến cố, Mộ lâu chủ kịp thời kéo Quốc sư đại nhân đang xúc động về. Cả hai nhìn về phía nữ tử xinh đẹp vừa mới xuất hiện trên bầu trời thì thấy Cầm Khanh có vẻ rất kích động, vậy chắc không phải kẻ địch.

Mặc Nguyệt Tịch nhíu mày nhìn nữ tử: "Hồng Liên."

Nữ tử được gọi là Hồng Liên không để ý tới ả ta mà đi về phía Quốc sư đại nhân, mỗi bước chân đều giống như đang đạp lên mây, vừa ưu nhã vừa mỹ lệ.

Khi Hồng Liên đến gần thì cười với Mộ lâu chủ, nói đúng một câu: "Ta không phải đang chiếm tiện nghi của hắn đâu." Sau đó duỗi tay nắm lấy tay của Quốc sư đại nhân, cũng cầm tay của Mộ lâu chủ.

Quốc sư đại nhân khẽ nhíu mày, muốn tránh ra, khiến Hồng Liên bật cười rồi nói: "Bạch Liên, hai chúng ta là hoa sen song sinh chung đài, tỷ tỷ cũng chỉ nắm tay ngươi thôi, đừng kháng cự thế chứ?"

Vừa dứt lời, không quan tâm đến việc Quốc sư đại nhân kháng cự hay không, hai tay nàng ấy chợt chợt lóe lên ánh sáng, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vô thức nhắm mắt lại, tiếp thu hình ảnh không ngừng hiện thoáng qua trong đầu.

Tất nhiên Mặc Nguyệt Tịch cũng biết nàng ấy đang làm gì. Nếu Bạch Liên thức tỉnh, lại còn liên thủ với Huyết Điệp thì ả ta sẽ không có cơ hội để thắng. Vì thế nên ả vội vàng bước lên, muốn ngăn họ lại.

Nhưng ả ta đã quên, tư chất của Hồng Liên phi phàm, hơn nữa đã sớm lên hàng tiên, người không có tiên căn như ả ta vốn không phải là đối thủ của Hồng Liên.

"Hồng Liên, dừng tay!" Mặc Nguyệt Tịch tung một quyền về phía Hồng Liên, lại bị tiên lực trên người Hồng Liên đánh bật trở về, loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

Hồng Liên chậm rãi thu tay lại, xoay người nhìn về phía Mặc Nguyệt Tịch, nói vọng từ trên cao xuống: "Mặc Nguyệt Tịch, ngươi đã không phải là Bách Hoa tiên tử nữa rồi, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?"

Nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Mặc Nguyệt Tịch, quay đầu nhìn về phía Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đã mở mắt, thở dài nói: "Bạch Liên, tuy hai chúng ta chọn hai con đường khác nhau, nhưng ta cũng không thể thờ ơ nhìn đệ chịu khổ được. Nhưng đệ nên nhớ rằng, đệ phải chống lại cả Thiên giới, điều duy nhất ta có thể làm cũng chỉ là không để linh hồn bọn đệ bị hồn phi phách tán, cố gắng ngăn hai người gặp nhau quá sớm ở kiếp này, tránh cho cả hai càng chịu nhiều trắc trở hơn."

"Tiếc là chấp niệm của hai người quá sâu, dù ở hai thế giới khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn ở bên nhau."

Nói xong, Hồng Liên nhìn về phía Mộ lâu chủ.

Huyết Điệp chưa gặp Hồng Liên bao giờ, vì lúc nàng gặp Bạch Liên thì Hồng Liên đã phi thăng lên Thiên giới rồi. Nhưng Hồng Liên lại biết nàng, mà nàng ấy cũng không trách Huyết Điệp vì hại Bạch Liên suýt hồn phi phách tán, bởi vì nàng ấy biết đó là do Bạch Liên tự lựa chọn. Vả lại, Huyết Điệp đã mang đến rất nhiều hạnh phúc cho hắn - đó cũng là điều mà nàng ấy không làm được.

"Kỳ thật, Mộ Lưu Ly chính là muội, muội cũng chính là Mộ Lưu Ly."

"Lúc trước, vì tạm thời tạm thời tách bọn đệ ra mà ta phải đưa hồn phách của muội tới một thế giới khác, sau đó thay linh hồn của đứa trẻ chết non vào thân thể của Mộ Lưu Ly, chờ muội quay trở về."

Mộ lâu chủ nhướng mày, nói như vậy thì dù lúc trước Mã Khương hy sinh nữ nhi để cứu nàng, nhưng nữ nhi của ông ấy cũng chưa chết, mà vẫn luôn bị ông ấy bảo vệ cho đến ngày thành thân thì uống thuốc độc tự sát*.

*Đoạn này ý bảo là Hồng Liên lấy linh hồn của nữ chính ra khi tỷ ấy mới sinh ra rồi bỏ vào thân xác Mộ Lưu Ly thế giới kia, thân xác của nữ chính vẫn còn nguyên đó. Sau đó Hồng Liên bỏ linh hồn của con gái của Mã Khương vào thân xác của nữ chính ở thế giới này.

Quốc sư đại nhân duỗi tay ôm Mộ lâu chủ, khóe miệng cong lên, nhìn về phía Hồng Liên nói: "Đa tạ."

Hồng Liên lắc đầu rồi nói: "Ta chỉ làm thứ mình có thể làm thôi, vận mệnh kiếp này của bọn đệ đã được định phải trắc trở mà ta lại không thể làm gì."

Sau trận đại chiến lần đó, thật ra Thiên Đế hối hận đến xanh ruột. Lúc ấy Bạch Liên phát khùng, số người thương vong trên Thiên giới suýt nữa thì đột phá kỷ lục mới, khiến Thiên Đế tức giận đến dậm chân.

Thiên Đế là một người rất thích thu nhận người tài, nên đáng lẽ nhân tài như Bạch Liên phải bị hắn ta thu về dưới trướng, ngay cả Huyết Điệp cũng xuất chúng hơn rất nhiều tiên nhân. Ai ngờ vì Bách Hoa tiên tử châm ngòi, cộng thêm những tiên nhân e ngại Huyết Điệp nên nói hươu nói vượn, hại hắn ta phán đoán sai lầm, cuối cùng bị tổn thất nghiêm trọng.

Nếu không nhờ Hồng Liên kịp thời xuất hiện thì có lẽ Bạch Liên và Huyết Điệp đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này rồi.

Cũng may Thiên Đế là người có lòng dạ rộng rãi, tuy Thiên giới bị tổn thất rất thê thảm nhưng dưới sự thỉnh cầu của Hồng Liên, hắn vẫn buông tha cho Bạch Liên và Huyết Điệp. Hắn ta không biết câu "Huyết Điệp tà ác" là thật hay giả nhưng Thiên giới ra nông nỗi này cũng nhờ công lao của nàng.

Hai người suýt hồn phi phách tán cũng coi như là đã chuộc tội rồi.

Nhưng vì người chết rất nhiều nên trong lòng Thiên Đế khó chịu, mới định cho vận mệnh kiếp này của hai người phải gập ghềnh như trừng phạt, đồng thời cũng là đòi lại công bằng cho những người trên Thiên giới.

Hắn ta cũng biết chuyện Hồng Liên tách Bạch Liên và Huyết Điệp ra để hai người họ khỏi phải chịu nhiều khổ sở, nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà Bách Hoa tiên tử - kẻ đầu sỏ hại Bạch Liên và Huyết Điệp suýt hồn phi phách tán mà bản thân ả ta cũng gặp xui xẻo khiến Thiên Đế rất bực bội nên đã thẳng tay nghiêm trị.

Ả bị rút tiên căn, cắt tiên tịch, phải luân hồi muôn đời, mỗi khi kết thúc một đời lúc quay về địa phủ sẽ bị tống xuống mười tám tầng địa ngục, chuộc tội cho những việc mà mình đã gây ra.

Nhưng không ngờ rằng chấp niệm của Bách Hoa tiên tử cũng sâu như vậy, sau khi chết không những không quay về địa phủ mà còn thức tỉnh.

Hình như Bách Hoa tiên tử rất e ngại sức mạnh của Bạch Liên, thấy Bạch Liên đã thức tỉnh nên cũng không dám đấu chính diện, bay thẳng về phía Minh Y và Yến Kinh Thiên, định bắt lấy hai quả hồng mềm này làm con tin.

Minh Y phản ứng rất nhanh, giơ chân đá Yến Kinh Thiên sang một bên, sau đó ngưng tụ nội lực toàn thân, tung một chưởng về phía Mặc Nguyệt Tịch.

Tính cách của Minh Y cũng có đôi chỗ khá giống Quốc sư đại nhân. Dù y biết rõ mình không phải là đối thủ của ả thì y cũng tuyệt đối không nhận thua, cho dù chết cũng phải nghĩ cách lột một lớp da của đối phương.

Minh Y tất nhiên không phải là đối thủ của Mặc Nguyệt Tịch, dù y lợi hại cách mấy thì cũng chỉ là người phàm, cho nên lúc Mặc Nguyệt Tịch thấy y phản kháng thì lập tức đánh bay y.

Có điều, Mặc Nguyệt Tịch đã bị cắt tiên tịch, phải sống trong cơ thể người phàm, nên cho dù đã thức tỉnh thì cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của cơ thể. Đây cũng là sự trói buộc mà Thiên Đế đã giáng xuống người ả ta.

Cho nên, tuy ả không bị nội lực của Minh Y làm bị thương, nhưng vì không ngờ được Minh Y tung ra độc chưởng, nên đã bị trúng độc, gương mặt đầy khí đen.

Quốc sư đại nhân thấy Minh Y bị đánh bay, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo, tay áo vung lên, Minh Y vốn sắp rơi xuống đất bị đẩy bay về phía Yến Kinh Thiên.

Yến Kinh Thiên đỡ Minh Y, thấy y cứ nôn ra máu mãi thì lập tức nổi giận: "Tự nhiên ngươi xông pha làm anh hùng làm cái gì?" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng đáy mắt toàn là lo lắng, sắc mặt cũng tái nhợt.

Sư phụ là vì gã mà chết, chẳng lẽ Minh Y cũng phải bỏ mạng vì gã sao?

Cảm nhận ý thức của Minh Y càng lúc càng mơ hồ, Yến Kinh Thiên càng sốt ruột hơn. Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đang giằng co với Mặc Nguyệt Tịch, Cầm Khanh thì biến thành một con chuồn chuồn nhỏ, chỉ còn lại mỗi Hồng Liên.

Cứu mạng như chữa cháy, Yến Kinh Thiên cũng không quan tâm mình có quen vị cô nương này hay không, nói ngay: "À ừ, tỷ tỷ của sư huynh, làm ơn cứu giùm cái mạng của tên này đi!"

Yến Kinh Thiên còn đang suy nghĩ, nếu là thần tiên thì chắc cứu một mạng thì không thành vấn đề đâu nhỉ? Vừa nghĩ xong, Hồng Liên đang đứng bên kia đã bật cười.

Yến Kinh Thiên thấy nàng ấy cười thì rất khó hiểu. Hồng Liên đi tới gần, duỗi tay vỗ đầu gã, sau đó lại giơ tay sờ mặt của Minh Y. Yến Kinh Thiên lập tức mở to mắt, đỡ Minh Y lui về phía sau vài bước, trừng mắt với Hồng Liên.

Đừng nói là vị tiên nữ này là đồ háo sắc đó chứ? Nếu bị thần tiên coi trọng thì không phải là không có cách nào phản kháng hay sao?

Yến Kinh Thiên đỡ Minh Y, tay nắm lại thật chặt, yên lặng thở dài, huynh đệ, ta rất xin lỗi ngươi, nhưng nếu ngươi thật sự bị tiên nữ coi trọng thì cũng tốt mà, ít nhất còn giữ được mạng nhỏ.

Vậy rốt cuộc gã nên giữ lấy sự trong sạch của Minh Y, hay nên vì mạng nhỏ của y mà dâng y lên nhỉ?

Yến Kinh Thiên đang miên man suy nghĩ gì đó, lại bị Minh Y đẩy ra, giọng lạnh lùng: "Vẻ mặt của ngươi có thể đừng đáng khinh như vậy hay không?"

"Ủa... Ngươi khỏe rồi à?"

Yến Kinh Thiên nhìn Minh Y, lại nhìn Hồng Liên, nhìn gã ngốc tới nỗi khiến Hồng Liên bật cười. Với tuổi đời của Hồng Liên thì Yến Kinh Thiên và Minh Y cũng chỉ là hai người bạn nhỏ mà thôi, thỉnh thoảng trêu ghẹo chút cũng không tồi.

Giờ chắc chắn sẽ không còn ai nghi ngờ về mối quan hệ của nàng ấy và Bạch Liên nữa, vì cả hai đều ác liệt như nhau, quả không hổ là hoa song sinh chung đài.

Vì Mặc Nguyệt Tịch trúng độc của Minh Y nên dù đã cố gắng áp chế thì cơ thể ả vẫn bị ảnh hưởng.

Chỉ cần Quốc sư đại nhân hoặc Mộ lâu chủ đã có thể đối phó với ả ta, mà giờ hai người định cùng ra tay.

Gương mặt của Mặc Nguyệt Tịch trầm xuống, dù ả tiến hay lùi cũng không được, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, bây giờ ả ta chỉ có thể liều cái mạng này thôi.

"Bạch Liên, ta thật lòng thật dạ với ngươi, nhưng tại sao trong mắt ngươi vẫn chỉ có mình nữ nhân này chứ?"

Ả ta từng là Bách Hoa tiên tử, lúc còn ở trên Thiên giới cũng được mọi người theo đuổi. Bây giờ ả ta chung tình với một đóa hoa sen, một lòng một dạ vì hắn, lại chỉ đổi được ánh mắt khinh thường của hắn, thì cớ sao ả có thể cam tâm được.

Huyết Điệp là gì chứ? Cũng chỉ là một thứ điềm xấu người gặp người ghét mà thôi, sao có thể xứng đôi với Bạch Liên của ả?

Ánh mắt ác ý của Mặc Nguyệt Tịch khi nhìn Mộ lâu làm Quốc sư đại nhân rất không vui, nên hắn cũng không thèm khách sáo thẳng chân đạp ả ta mấy phát.

Đây chính là cơn giận mà hắn nhịn xuống cả hai đời.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Mặc Nguyệt Tịch, Mộ lâu chủ rất lương thiện không bỏ đá xuống giếng mà chỉ đứng nhìn, cũng không định động thủ.

Đương nhiên là trên thực tế, lòng tốt của nàng cũng chỉ dành cho Quốc sư đại nhân mà thôi, giờ để hắn trút giận một chút cũng được.

Thật sự thì do Mặc Nguyệt Tịch có vẻ là kiểu người không chịu được đòn roi. Nếu nàng lại đi xem náo nhiệt thì chắc chắn Mặc Nguyệt Tịch sẽ chết càng nhanh hơn.

Rất nhanh thì Mặc Nguyệt Tịch đã bị đánh đến biến dạng, sau đó Quốc sư đại nhân đi tới, xách ả ta lên, vung tay ném ả ta vào trong hồ sen giữa viện.

Rốt cuộc thì Mộ lâu chủ cũng biết động tác xách người rồi ném của Minh Y là học được từ ai rồi.

Mặc Nguyệt Tịch bị sặc, nhưng vẫn kiên cường muốn bò lên.

Tất nhiên là trong thời tiết này không có hoa sen, nhưng dưới sự giãy giụa của Mặc Nguyệt Tịch, hồ sen đang trống trơn bỗng dưng mọc lên từng đóa từng đóa sen rồi kéo ả ta xuống đáy hồ.

Quốc sư đại nhân phủi tay, đi về phía Mộ lâu chủ, sau đó đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía hồ hoa sen rồi khẽ nhíu mày.