Chương 135: Nỗi Hận Thù Của Mã Thị

Một nửa ám vệ luôn đi theo Mộ lâu chủ, cho nên bây giờ trong phủ Quốc sư ngoại trừ mấy thị vệ bình thường ra thì ám vệ không nhiều lắm.

Mặc dù vậy, có thể lẳng lặng xâm nhập xâm nhập phủ Quốc sư thì đúng là có chút bản lĩnh.

Có điều, xông vào thì dễ, nhưng muốn dẫn người ra thì rất khó khăn, huống chi là Mã thị và Mã Lệ Nương đang bị giám sát liên tục, nên họ vừa xảy ra chuyện là bị phát hiện ra ngay.

Cả phủ Quốc sư lập tức ồn ào hẳn lên.

Đám người này tới cũng rất đúng lúc, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đều không có ở đó, ngay cả Minh Y cũng đã trở về Địa Ngục Nhai.

Dù vậy, ám vệ của Quốc sư đại nhân cũng không dễ đối phó, vả lại vì ám vệ đã nhanh chóng đi báo cho Quốc sư đại nhân nên thời gian của đám người bắt Mã thị cũng không nhiều lắm.

Nhưng những người này đã chuẩn bị trước khi đến đây nên dù lúc đến cũng chỉ có hai người, thì đều là cao thủ, lúc hai bên bắt đầu giao chiến, một người ngăn ám vệ lại, người kia thì xách hai nữ nhân chạy thoát.

Nếu chỉ có một người, cho dù võ công có tốt đến đâu thì cũng không thể ngăn ám vệ lại được, nhưng cùng lúc đó, một đống người mặc đồ đen bịt mặt xông ra giao chiến với ám vệ.

Mà những những thị vệ cũng không theo kịp tốc độ chạy trốn nhanh tới bất thường của người nọ, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ta bắt người đi.

Trong lòng ám vệ tất nhiên rất tức tối, xuống tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, những người xông tới đều bị giết sạch.

Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ trở về rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Hắn nhìn mấy ám vệ đang cúi đầu thỉnh tội, lạnh lùng nói: "Về Địa Ngục Nhai chịu phạt, kêu Minh Y tới đây, báo cho Minh Nguyệt và tứ đại Đường chủ bỏ kỳ nghỉ phép, tùy thời đợi lệnh."

Thật ra, việc này cũng không trách ám vệ được, mục đích của hắc y nhân rất rõ ràng. Bọn họ quấn lấy ám vệ để tranh thủ thời gian, vốn không muốn sống sót rời khỏi đây, người không sợ chết thì không sợ điều gì, tất nhiên không dễ giải quyết.

Nhìn mấy ám vệ biến mất trong nháy mắt, Mộ lâu chủ nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc thì hắc y nhân muốn làm gì vậy?"

Bọn họ đã quan sát Mã thị và Mã Lệ Nương nên biết bọn họ tới phủ Quốc sư không vì mục đích đặc biệt nào cả. Nhưng các nàng tới phủ Quốc sư cũng không phải là trùng hợp, vậy bọn họ tốn biết bao công sức để nhét người vào phủ Quốc sư, rồi lại cướp người đi thì có ích lợi gì chứ?

Quốc sư đại nhân an ủi nàng: "Đi rồi cũng tốt, miễn cho nữ nhân kia cứ nhìn ta như hổ rình mồi." Đúng là làm người ta không chịu nổi mà, thậm chí hắn còn nghi ngờ, nàng khách sáo với đôi mẹ con như vậy còn vì khiến hắn ghê tởm.

Lúc Mã thị tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong ngục tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sổ nhỏ trên trần nhà. Bà sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, thấy Mã Lệ Nương đang ngồi trong một góc, vội vàng bò qua, lay nàng ta: "Lệ nương..."

Mã Lệ Nương chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ tình cảnh bây giờ của mình, sợ hãi níu lấy Mã thị rồi hỏi: "Nương, đây là nơi nào vậy?" Nàng ta chỉ nhớ đầu đột nhiên choáng váng, sau đó thì không nhớ gì hết. Lúc nãy nàng ta còn đang thoải mái ở trong phủ Quốc sư, bây giờ lại phải ở trong địa lao ẩm ướt đầy gián và chuột này, sự chênh lệch quá lớn khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

Mã thị vỗ lưng nàng ta, an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ." Kỳ thật Mã thị cũng rất khó hiểu, bọn họ cũng không có kẻ thù, tai hoạ ngầm duy nhất là vị quan huyện mà Mã Lệ Nương vô tình đắc tội kia. Nhưng họ đang ở trong phủ Quốc sư nên dù vị quan huyện kia có to gan cỡ nào thì cũng không dám xông vào mới đúng chứ!

Ngay lúc hai mẹ con còn đang vô cùng hoảng sợ, một loạt âm thanh xích sắt vang lên, cửa lao bị mở ra, vài tên nam tử cường tráng bước vào.

Có lẽ là do ánh mắt của mấy tên kia quá nỏng bỏng nên trong lòng Mã Lệ Nương vô cùng hốt hoảng, lập tức chui vào lòng Mã thị để trốn, Mã thị cũng đứng chắn trước mặt nàng ta, nhìn mấy nam nhân kia, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Bọn họ cười vài tiếng, không sợ vẻ mặt hung ác của bà. Hai người đi qua, lôi Mã thị ra sau đó trói bà lại. Sau đó, mấy người họ liền đứng xung quanh Mã Lệ Nương.

Mã Lệ Nương run bần bật vì ánh mắt ác ý của bọn họ. Tuy cuộc sống của nàng ta và mẫu thân hơi khổ, nhưng bà vẫn luôn chiều chuộng yêu thương nàng ta như châu như bảo, nên nàng ta chưa từng trải qua tình cảnh thế này bao giờ. Cho dù lúc trước suýt nữa bị bắt đi làm quân kỹ, nhưng nàng ta cũng được Mã thị nhanh tay dẫn đi trốn, nên chưa từng bị uy hiếp một cách trắng trợn thế này.

"Nương, nương, cứu con..." Mã Lệ Nương sợ tới mức khóc lớn, ngay cả chân cũng mềm tới nỗi không đứng dậy được.

Mã thị nhìn thấy cảnh này, nếu bà vẫn không biết đám người này định làm gì thì coi như mấy năm nay bà ta đã sống uổng phí, bà hoảng sợ nhìn bọn họ tới gần Mã Lệ Nương, không ngừng giãy giụa, muốn tới gần lại không được, chỉ phải lạnh giọng quát: "Không được tổn thương nữ nhi của ta, cút ngay!"

Tiếc là bà ta rống to như vậy cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn bị đạp cho một phát vào ngay giữa lồng ngực, làm bà đau tới nỗi hôn mê bất tỉnh.

"Ha ha... Mỹ nhân đừng sợ, ca ca sẽ yêu thương nàng thật tốt..." Sau đó, một người đi đến bên cạnh Mã Lệ Nương, duỗi tay xé áo của nàng ta, lộ ra da thịt trắng nõn.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt mấy tên nam nhân lập tức lộ ra ánh sáng, xoa xoa tay, cười dâm tà.

Mã Lệ Nương vừa khóc thét vừa tay đấm chân đá: "Tránh ra, không cho phép các ngươi chạm vào ta, Quốc sư đại nhân sẽ không tha cho các ngươi!"

Nghe vậy, mấy tên đại hán lập tức bật cười thành tiếng, không thèm để tâm đến lời nàng ta nói chút nào.

Có một tên bị nàng ta đá cho vài phát nhưng gã cũng không để trong lòng, dù sao nàng ta đánh cũng không đau không ngứa gì. Gã ta dứt khoát lột sạch quần áo của nàng ta, cười lạnh nói: "Quốc sư đại nhân? Mỹ nhân à, tuy rằng dung mạo của nàng không tệ, nhưng nàng thấy mình có thể so với Mộ lâu chủ sao? Trong mắt Quốc sư đại nhân chỉ có mình Mộ lâu chủ thôi, sao có thể quan tâm một đóa hoa nhỏ như nàng. Ngoan, cứ để cho các ca ca yêu thương nàng thật tốt đi!"

Mã Lệ Nương cuộn người, tuy vô cùng sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn không quên phản bác gã: "Mộ Lưu Ly thì có gì tốt chứ? Cha nàng ta là quân bán nước, nàng ta cùng lắm chỉ là một nữ nhân đê tiện đáng chết mà thôi!"

Mấy tên nam tử cũng không lay chuyển vì lời nói của nàng ta, Mã Lệ Nương còn sợ bọn họ không tin, vội vàng nói thêm: "Những lời ta nói đều là thật, lúc trước cha nàng và Lăng đế cùng nhau chinh phục thiên hạ, sau đó cha nàng ta thông đồng với địch bán nước, cuối cùng bị điều tra ra, cả nhà đều bị trảm, nàng ta có thể sống sót tới giờ cũng nhờ mạng của tỷ tỷ ta đổi lấy!"

Có một người đang lặng lẽ đứng trong góc tối của địa lao, lạnh nhạt nhìn những gì đang xảy ra, cười nhạt nói: "Ngu xuẩn đến nước này, cũng không uổng công ta cho ả một cái chết thê thảm." Mong nàng ta sau khi bị giáo huấn xong, kiếp sau có thể thông minh ra một chút.

Mấy tên đại hán cũng câm nín với Mã Lệ Nương, rốt cuộc thì nàng ta có biết mình đang ở trong tình cảnh gì không vậy? Tới giờ mà vẫn còn tâm trạng đi chửi bởi người khác, xem ra bọn họ vẫn còn chưa đủ nỗ lực.

Vì thế, mấy tên đại hán cũng không nói nhiều với nữ nhân này nữa, lập tức tiến hành nhiệm vụ chính lần này.

Chỗ tối đột nhiên truyền ra một câu: "Đánh thức bà già kia dậy, để bà ta nhìn."

Mã thị bị đánh thức, còn chưa mở mắt thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi, sợ tới mức lập tức trợn to mắt ra. Một màn trước mắt làm hai mắt bà ta đỏ ngầu, muốn nhào lên để liều mạng, lại vì bị trói chặt mà lực bất tòng tâm: "Buông con bé ra... Súc sinh, buông con bé ra..."

Tiếng kêu thê lương vang vọng khắp địa lao, nhưng lại không thể lay động đám người độc ác kia chút nào.

Một tên đại hán bóp eo của Mã Lệ Nương, hung ác ra vào cơ thể nàng ta, không màng tới sự giãy giụa của Mã Lệ Nương và máu tươi đang chảy xuôi trên mặt đất, mấy tên còn lại không hề thương hương tiếc ngọc duỗi tay vuốt ve da thịt của nàng ta, chỗ nào bàn tay đi qua thì đều xanh tím, thậm chí còn có người cố ý rạch da thịt của nàng ta, khiến máu tươi chảy ra nhiều hơn.

Lúc đầu Mã Lệ Nương còn giãy giụa, nhưng sau khi bị mấy tên đại hán thay phiên làm nhục, hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt, nhắm hai mắt lại, biểu cảm vặn vẹo, giống như đang chịu đựng sự đau khổ cực hạn, miệng vết thương vẫn rỉ máu, trong địa lao ẩm ướt chỉ còn lại mùi máu tươi và hơi thở dâm dục.

Nhìn thấy nữ nhi của mình bị làm nhục, mà bản thân lại không thể làm gì, Mã thị cũng sắp phát điên mất rồi.

Thấy Mã Lệ Nương sắp tắt thở, cuối cùng mấy tên đại hán cũng dừng lại, đá nàng ta như rác rưởi vào vũng máu. Một người trong đám đó cười lạnh với Mã thị: "Cũng không nhìn thử nữ nhi của bà là loại người gì, vậy mà cũng dám mơ tưởng người không nên mơ tưởng. Nếu nàng ta thiếu nam nhân như vậy thì huynh đệ chúng ta cũng không ngại thỏa mãn nàng."

Mã thị giật mình một cái, cả người lạnh toát, Mộ Lưu Ly, là Mộ Lưu Ly!

Đúng rồi, trừ nàng ta thì còn ai dám xông vào phủ Quốc bắt họ đi chứ?

Nỗi hận trong lòng Mã thị sôi trào, tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Ngay cả nữ nhi duy nhất của bà mà nàng ta cũng không tha, rõ ràng bà ta đã chuẩn bị dẫn Lệ Nương đi rồi mà.

Sau khi những tên đó rời khỏi, địa lao lại yên tĩnh như cũ, Mã thị vẫn bị trói vào cột, không có cách nào tới gần Mã Lệ Nương, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của nàng ta dần trôi.

Dù bà kêu như thế nào thì cũng không có tác dụng gì. Bà hận chính mình ngu xuẩn, sớm biết rằng mọi chuyện sẽ như thế này thì bà ta sẽ không dẫn Lệ Nương tới phủ Quốc sư.

Cũng không biết đã qua bao lâu, có người xông vào, người này vốn tới cướp ngục, lại phát hiện địa lao này chỉ có Mã thị và Mã Lệ Nương đã chết thảm, ngay cả người canh cửa cũng không có, vì thế liền tốt bụng cứu Mã thị ra.

Tuy Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ không biết tất cả những chuyện này, nhưng họ biết sớm muộn gì thì bão táp cũng sẽ đến.

Nửa tháng sau, trước lúc bão táp xuất hiện là lúc bọn họ nghênh đón sứ giả của các nước lân bang đến.

Vì Mộ lâu chủ tiến cung tham gia yến hội nên Mặc Vân rất vui. Nhờ phúc của Quốc sư đại nhân, đã rất lâu rồi cậu chưa được gặp Mộ lâu chủ.

Tiếc thay, vì cậu là hoàng đế nên phải ngồi trên long ỷ, không thể ngồi cạnh dì Mộ được.

Vì thế, bé con hoàng đế trắng trẻo mũm mĩm tức tối ngồi trên long ỷ rộng lớn, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đang ngồi phía dưới.

Có thể là do sợ Mặc Vân nổi giận gây tổn hại tới hình tượng của quốc gia nên Quốc sư đại nhân cũng không cố ý chọc tức nó.

Chuyện tiếp đãi sứ thần đều có người phụ trách, nên Quốc sư đại nhân cứ kiểu không ai gây hấn với ta thì ta cũng sẽ không tìm người khác gây chuyện. Nói tóm lại, hắn giống như chưởng quầy, sau khi làm xong việc thì bỏ của chạy lấy người.

Hắn cũng đã dự đoán được yến hội lần này sẽ không yên lành gì, dù sao thì tình thế của Mặc Lạc Quốc, đồng thời cũng là đất nước thống thiên hạ hơi kỳ lạ, khó tránh khỏi việc có người nảy sinh lòng tham, nhưng hắn lại không đoán được yến hội này không yên lành tới vậy.