Chương 128: Môn Đăng Hộ Đối

Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Khi nói tới chuyện chính, Thương Ngao đã thản nhiên quên đi chuyện xấu hổ hồi nãy.

Tuy bây giờ Thương Ngao vẫn chưa biết Quốc sư đại nhân là Nhai chủ của Địa Ngục nhai, nhưng vì hắn ta rất tin tưởng Mộ lâu chủ, nên khi nàng kể những người tới Phiêu Miểu trang đều bị nhai chủ của Địa Ngục Nhai giết hết thì hắn ta cũng không suy nghĩ về lý do nhai chủ của Địa Ngục nhai nhúng tay vào việc này, nghiêm mặt nói: "Địa Ngục nhai đúng là càng ngày càng quá đáng!"

Mộ lâu chủ nhướng mày nhìn Quốc sư đại nhân, hắn cong môi cười.

Hai người đang liếc mắt đưa tình thì nghe Thương Ngao nói: "Hoá ra việc Địa Ngục nhai sai người giết ta đã được sắp đặt từ trước, không để ta đến Phiêu Miểu Trang. Mà Quân Như Ngọc không ngăn hắn lại sao?"

Câu nói cuối cùng giống như nghi vấn. Trong suy nghĩ của hắn ta, dù Nhai chủ Địa Ngục nhai có to gan đến cỡ nào đi nữa, nhưng nếu Quân Như Ngọc có ở đó thì cho dù không thể ngăn cản hoàn toàn, chí ít cũng không để mặc hắn muốn làm gì thì làm được. Huống chi Phiêu Miểu Trang lại còn là địa bàn của Quân Như Ngọc.

Quốc sư đại nhân cụp mắt, quả đúng như suy nghĩ của hắn. Hắc y nhân đã lợi dụng cơ hội này để giá hoạ cho hắn, nhưng không ngờ Thương Ngao lại trùng hợp được Mộ lâu chủ cứu.

Nghĩ vậy, Quốc sư đại nhân chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ người đuổi giết mình là người của Địa Ngục nhai à?"

Nghe vậy, Thương Ngao nhíu mày tự hỏi một hồi, nhìn hắn rồi hỏi: "Sao ngươi lại hỏi vậy?" Giờ nghĩ kỹ lại thì những người đuổi giết hắn ta để lộ thân phận quá rõ ràng, nhưng không phải tác phong hành sự của Địa Ngục nhai luôn không kiêng dè như thế sao?

Quốc sư đại nhân lười biếng chỉnh cổ tay áo, hừ nhẹ: "Địa Ngục nhai muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay."

Hắn thấy gương mặt Thương Ngao lạnh xuống thì nói tiếp: "Huống chi, nếu Bổn toạ thật sự muốn giết ngươi thì cớ sao ta phải cứu ngươi chứ."

Nói thật dễ nghe, không biết là lúc trước ai không tình nguyện, lúc nào cũng muốn vứt người ta đi ấy nhỉ? Mộ lâu chủ cười, cũng không vạch trần người nào đó.

Thương Ngao ngơ ngác một hồi lâu, sau đó kích động đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Quốc sư đại nhân, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi..." Có phải như hắn ta đang nghĩ không? Có phải không vậy?

Quốc sư đại nhân quyền cao chức trọng và Nhai chủ Địa Ngục Nhai hô mưa gọi gió trong chốn giang hồ là một ư?

Quốc sư đại nhân không thông cảm với trái tim đã bị đả kích của hắn ta chút nào, tựa vào người Mộ lâu chủ, lên lớp hắn ta: "Thương minh chủ, thân là người đứng đầu của toàn bộ giang hồ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình cần chín chắn hơn à?"

Mộ lâu chủ liếc mắt nhìn hắn, lắc lắc đầu. Xem ra, hắn đang muốn gây sự với Thương Ngao rồi.

Cuối cùng Thương Ngao cũng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ khó tin: "Ngươi là Nhai chủ của Địa Ngục nhai ư?" Sao bỗng dưng hắn ta thấy tương lai u ám thế này?

Với thân phận Quốc sư đại nhân và thân phận Nhai chủ Địa Ngục nhai, giờ hắn đã có thể một tay che cả trời rồi!

Quốc sư đại nhân hỏi với vẻ ẩn ý: "Thương minh chủ cảm thấy không giống à?"

Thương Ngao không nói gì, cẩn thận ngẫm lại, đúng là cũng có chút giống. Tuy bình thường nhìn qua thì không có gì tương tự, nhưng sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của cả hai cứ như đúc ra từ một khuôn vậy.

Thương Ngao lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại sau cú sốc về thân phận mới của Quốc sư đại nhân, rồi nói tiếp: "Nói vậy thì người đuổi giết ta không phải là người của Địa Ngục nhai rồi. Rốt cuộc là ai làm?"

Quốc sư đại nhân không những không muốn thảo luận tiếp với hắn ta, ngược lại còn tiễn khách: "Bây giờ Thương minh chủ bận rộn, nếu vết thương của ngươi đã lành rồi thì Bổn tọa không giữ ngươi lại nữa. Vả lại, Thương minh chủ là người trong giang hồ, ở phủ Quốc sư lâu thì không ổn lắm."

Khóe miệng Thương Ngao khẽ giật, người trong giang hồ ở lại Phủ Quốc sư thì không thích hợp lắm? Đây là kiểu ngụy biện gì đây nữa? Hơn nữa, không phải hắn và Mộ lâu chủ cũng là người trong giang hồ sao?

Nghĩ tới thân phận của hai người trong chốn giang hồ, Thương Ngao không nhịn được nhíu mày, nhìn lại Mộ lâu chủ, hắn ta sợ nàng sẽ bị Quốc sư đại nhân dạy hư mất! Huống chi, bây giờ bọn họ còn là phu thê, nếu Địa Ngục nhai xảy ra chuyện thì chỉ e Lạc Tiên lâu cũng sẽ bị liên lụy.

Thái độ của Quốc sư đại nhân vốn còn rất ôn hòa, nhưng thấy Thương Ngao vẫn còn dám nhìn chằm chằm Mộ lâu chủ thì phất tay, lạnh lùng nói: "Tiễn khách!"

Minh Y luôn hiểu suy nghĩ của Quốc sư đại nhân lập tức xuất hiện, vừa hay ngăn cản tầm nhìn của Thương Ngao, giọng nói cũng lạnh lùng không kém: "Thương minh chủ, mời!"

Minh Y vẫn chưa quên chuyện y bị Thanh Long liên lụy. Nếu y chờ Chủ thượng nhớ tới rồi muốn tính sổ thì chắc chắn cuộc sống của y sẽ rất thê thảm, nên bây giờ y phải biểu hiện xuất sắc, đến lúc đó may ra mới có thể được giảm hình phạt.

Thương Ngao câm nín nhìn trời khi bị "mời" ra khỏi Phủ Quốc sư, nói thầm: "Rốt cuộc ta đã đắc tội Văn Nhân Dịch điểm nào vậy?" Vậy mà lại khiến Quốc sư đại nhân mất phong độ chỉ để đuổi hắn ta đi.

Thương minh chủ chưa hiểu rõ lòng mình không biết ánh mắt của mình đã hé lộ bí mật khiến cho Quốc sư đại nhân bực bội.

Mộ lâu chủ vẫn im lặng quan sát nãy giờ, không nhịn được cười sau khi Thương Ngao bị đuổi đi, duỗi tay vỗ đầu Quốc sư đại nhân, an ủi, "Ngoan, đừng lo lắng. Hắn ta chính trực như vậy, tuyệt đối sẽ không thể làm đối thủ của chàng được đâu."

Hắn ôm chặt eo nàng, "tức tối" nói: "Phu nhân có chắc là nàng muốn an ủi ta không đấy?"

Mộ lâu chủ nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát, nhào lên gặm môi hắn hai cái rồi hỏi: "Vậy được chưa?"

"Vẫn chưa đủ." Quốc sư đại nhân được voi đòi tiên, hôn xuống, cuối cùng thành công "xách" được Mộ lâu chủ lên giường.

Sau vài ngày nhàn nhã, phiền toái lại tìm tới cửa một lần nữa, nhưng điều khiến Mộ lâu chủ buồn bực ở đây là, phiền toái đó là do Quốc sư đại nhân gây ra.

Quốc sư đại nhân tìm được Mộ lâu chủ đang ngủ gật dưới ánh mặt trời. Nhiệt độ cơ thể của nàng chỉ hơi thấp, nhưng không bằng tảng băng, thế mà nàng lại dám ngủ gật dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè.

Hắn ôm nàng vào lòng, hưng phấn nói: "Phu nhân, bây giờ tất cả mọi người đều nói nàng là yêu quái thành tinh, nàng không cần phải lo lắng chính tà phân ra nữa rồi."

Nàng vốn đang mơ màng, giờ hắn lại nói quá đột nhiên, nên trong khoảng thời gian ngắn nàng không kịp phản ứng, chỉ lười biếng chớp mắt, tìm một tư thế thoải mái trong lồng ngực hắn, "À" một tiếng.

Hắn rất thích dáng vẻ lười biếng này của nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, mỉm cười chờ nàng phản ứng.

Mộ lâu chủ đang muốn nhắm mắt lại lần nữa đột nhiên phản xạ thông tin mình mới nghe được. Nàng đột nhiên ngồi bật dậy, không cẩn thận đụng trúng cằm của hắn.

Hắn vội vàng duỗi tay sờ đầu nàng rồi hỏi: "Có đau không?"

Nàng híp mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Chàng làm chuyện tốt gì rồi?"

Hắn vô tội nói: "Ta chưa làm gì hết. Có điều bây giờ ai cũng cho rằng những người đó do nàng giết." Những người đó chỉ những người đã chết ở Phiêu Miểu Trang.

Chưa làm gì hết?

Nàng rất muốn duỗi tay bóp chết gương mặt cười ngây thơ của người nào đó. Tất cả mọi người đều biết Nhai chủ Địa Ngục nhai giết những người đó, thi thể cũng do họ mang về, còn có Ngọc công tử làm nhân chứng ở đó mà. Nếu Quốc sư đại nhân không làm gì hết, thì chẳng lẽ những người đó bị chập mạch hay sao mà lại nghĩ nàng là hung thủ?

Hình tượng nàng cực khổ giữ gìn bấy lâu nay đã bị phá huỷ sạch sẽ.

Mộ lâu chủ lạnh mặt không nói gì tận một lúc lâu.

Quốc sư đại nhân lại còn đổ dầu vào lửa: "Ta cũng vì thỏa mãn tâm nguyện của phu nhân thôi mà, nàng không thấy bây giờ chúng ta đã môn đăng hộ đối rồi sao?"

"Vậy ta phải cảm tạ Quốc sư đại nhân rồi." Nàng chủ nghiến răng nghiến lợi nói. Lạc Tiên lâu của nàng vốn đứng đầu chính đạo, bây giờ lâu chủ của Lạc Tiên Lâu lại trở thành yêu quái?!

Giết vài người mà hắn cũng có thể khiến mọi người tin nàng là yêu quái thành tinh, từ đó có thể thấy được hắn đã tốn không ít công sức cho việc này rồi!

Quốc sư đại nhân mỉm cười, vừa thâm tình vừa chân thành nói: "Phân ưu vì phu nhân là chức trách của vi phu, phu nhân không cần khách sáo."

Mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng gian xảo, không phải Thương Ngao rất chính trực sao? Nếu chính trực như vậy thì chắc hẳn hắn ta sẽ không dây dưa với tà ma ngoại đạo đâu nhỉ?

Có những chuyện cần phải bóp chết từ trong trứng nước mới được.

Nàng nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà duỗi tay véo cổ của người nào đó. Hắn thuận thế ngã xuống giường, nàng cũng bị kéo vào trong ngực hắn, nhìn qua cứ như nàng đang nhào vào lòng hắn vậy.

"Phu nhân đang muốn mưu sát phu quân hay là muốn lao vào vòng tay của ta vậy?" Quốc sư đại nhân cười tới mức hoa nhường nguyệt thẹn, vẫn chưa muốn "tỉnh ngộ".

Thật ra hắn cũng không phải vì tư tâm của mình mà không màng tới hình tượng nàng vất vả dựng nên.

Bây giờ thân phận của hắn đã bị tiết lộ, nếu nàng đã bị "cột chung" với hắn thì sớm muộn gì hình tượng của của Lạc Tiên lâu cũng bị phá hỏng. Thế nên, thà để người khác tới đây múa may làm phiền Lạc Tiên lâu thì chi bằng chủ động đập tan hình tượng giả dối hoàn mỹ vẫn tốt hơn.

Nên chuyện đả kích tình địch gì gì đó cũng chỉ là thuận tay thôi! Vậy mới nói, Quốc sư đại nhân là người rất giỏi lợi dụng cơ hội.

Nàng nhẹ nhàng bóp cổ hắn, tuy rằng không dùng sức, nhưng cũng đã bình tĩnh lại, nằm ì trên ngực hắn, nhíu mày nói: "Sao ta không nhận được tin tức gì hết vậy?" Sao có chuyện lớn như vậy mà Lạc Tiên lâu lại không biết được chứ?

Tuy chuyện này hơi đột ngột, nhưng Mộ lâu chủ cũng không phải là không tiếp thu được. Từ khi biết Quốc sư đại nhân là Nhai chủ của Địa Ngục nhai thì nàng đã chuẩn bị tinh thần cho mấy chuyện như này rồi.

Nàng chỉ buồn bực vì đột nhiên nghe từ miệng của Quốc sư đại nhân thôi.

Quốc sư đại nhân chậm rãi nói: "Ta kêu Bích Tiêu với Bích Lạc tạm thời đừng nói cho nàng."

Nghe vậy, nàng không biết phải nói gì: "Cho nên bọn họ không nói cho ta biết? Rốt cuộc thì ai mới là chủ tử của họ đây?"

"Phu nhân, hai ta là một thể mà."

Nàng hừ lạnh: "Đương nhiên phải phân ra rồi, ai bảo chàng tính kế ta!"

Quốc sư đại nhân dõng dạc nói: "Đôi ta không cần phải phân chia với nhau nên ta tính kế nàng cũng là tính kế bản thân ta." Nếu họ là một thì khi hắn tính kế nàng cũng xem như là tính kế chính mình rồi.

Ngụy biện! Nàng không thèm quan tâm đến hắn, hắn cũng không ngại còn nói thêm: "Đúng rồi, Kinh Thiên gửi tin cho Bích Tiêu, nói là muốn đi kiểm chứng một số việc nên tạm thời sẽ không về."

Mộ lâu chủ gật gật đầu, cũng không hỏi Yến Kinh Thiên muốn đi điều tra chuyện gì, dù sao Quốc sư đại nhân còn quan tâm tới Yến Kinh Thiên hơn nàng mà. Trên thực tế, Quốc sư đại nhân cũng không biết Kinh Thiên muốn làm gì, mà hắn cũng không để tâm mấy, dù sao thì bản lĩnh chạy trốn của gã cũng rất cao.

Nàng vẫn nằm yên trên ngực của hắn, vì đang bận nghĩ tới chuyện kế tiếp Lạc Tiên lâu phải đối mặt nên không phát hiện ra sự lạnh lẽo trong mắt của hắn về những chuyện hắn không nói với nàng.

Danh dự của Lạc Tiên Lâu tuột dốc nên nhận được rất ít đơn hàng. Hơn nữa, bây giờ thái độ của người trong giang hồ đối với Lạc Tiên Lâu vẫn chưa xác định được nên mọi người đều chọn cách xa lánh Lạc Tiên lâu, thay vì đắc tội với họ. Vậy nên bây giờ người của Lạc Tiên lâu rất rảnh, cực kỳ rảnh là đằng khác.

Trái ngược với Lạc Tiên lâu, gần đây Địa Ngục nhai rất bận, nói là chân không chạm đất cũng không ngoa.

Minh Nguyệt đập "Bốp" lên bàn, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự phẫn nộ: "Nếu để cho ta biết ai giở trò quỷ thì ta nhất định sẽ đào mộ tổ tiên của hắn lên!"

Thanh Long đã khôi phục lại dung mạo anh tuấn của mình ngồi phe phẩy quạt xếp, ung dung nói: "Minh Nguyệt, bình tĩnh lại đi."

"Huynh bảo ta bình tĩnh thế nào đây? Vậy mà có người dám động thổ trên đầu Thái Tuế*, coi Địa Ngục nhai người chết hết sao? Dù sao ta cũng không tin Chủ mẫu là người làm việc này, chắc chắn người khác đã vu oan giá họa cho người, các ngươi nghĩ sao?"

*Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất hay xây cất nhà cửa hướng về nơi sao Thái Tuế mọc, sẽ rước lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để ví dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.

Thanh Long vẫn bình tĩnh nói: "Tất nhiên là ta tin tưởng Chủ mẫu rồi." Cho dù không tin Chủ mẫu thì cũng phải tin ánh mắt của Chủ thượng, không thì cũng phải tin Bích Lạc của Chủ mẫu!

Chu Tước Huyền Vũ cũng giơ tay tỏ vẻ tán thành, chỉ có Bạch Hổ gãi gãi đầu, ngây ngô cười.

Thấy thế, Minh Nguyệt nổi giận: "Bạch Hổ, ngươi cười cái gì thế? Sao không nói gì hết vậy, hay là ngay cả ngươi cũng dám hoài nghi Chủ mẫu? Có tin ta nói với Chủ thượng không!"

Nụ cười của Bạch Hổ cứng đờ, ngây thơ mở to đôi mắt tròn xoe, xua tay liên tục: "Không có không có, ta không dám."

Huyền Vũ cười tà ác: "Á à? Không dám? Ý ngươi là chúng ta bắt phải tin chứ gì? Bạch Hổ, ngươi chết chắc rồi!"

Chu Tước đánh vào đầu Huyền Vũ, sau đó trừng mắt Minh Nguyệt, mới nói: "Được rồi, các ngươi đừng ghẹo Bạch Hổ nữa. Minh Y lão đại, huynh thấy sao?"

Minh Y vẫn luôn không có cảm giác tồn tại rốt cuộc cũng lên tiếng: "Cho các ngươi ba ngày để điều tra rõ chuyện này!" Vừa dứt lời, y liền dứt khoát bỏ đi.

Mấy người còn lại nhìn nhau, sau đó Minh Nguyệt tức tối dậm chân: "Minh Y thối tha, đang bình thường tự nhiên lên cơn à? Ba ngày cái quỷ gì chứ? Có còn muốn để người khác sống không vậy?"

Chu Tước nhướng mày đầy quyến rũ: "Sao lần này Minh Y lão đại tích cực thế? Chủ thượng còn không sốt ruột như vậy đâu!"

Tất nhiên bọn họ không biết, bây giờ Minh Y biểu hiện tích cực như vậy là vì hy vọng Quốc sư đại nhân sẽ nể tình y đã nghiêm túc làm việc mà không nhớ tới việc y đã từng đề ra một chủ ý "dỏm" cho Thanh Long.