Chương 114: Quốc Sư Đại Nhân Tìm Đến

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Quân Như Ngọc xuất hiện ở chỗ này là vì y cũng đang truy tìm tung tích của Tô Cửu Nương rồi trùng hợp cứu được Bích Lạc.

Giờ Mộ lâu chủ đã tìm thấy Bích Lạc nên lòng yên tâm hơn hẳn. Họ đang có hai người bị thương nên không thích hợp vội vã lên đường, còn về phần Thanh Long, nếu Quốc sư đại nhân đã sớm nhận được tin tức thì nàng cũng không cần phải lo lắng về chuyện này. Nếu Địa Ngục nhai không tìm thấy người thì nàng sốt ruột cũng vô dụng, vậy nên cứ để hắn nhọc lòng lo liệu thì hơn!

Hoàn cảnh trong rừng Sương Mù rất khắc nghiệt, nơi đây không những có vô số độc vật và mê trận mà còn có hơi nước dày đặc, hô hấp khó khăn, dưới chân lại trơn trượt, đôi khi còn phát hiện xương cốt của con người.

Quân Như Ngọc nhíu mày giải quyết xong một con rắn độc sặc sỡ từ trên cây rơi xuống, quay đầu nhìn Mộ lâu chủ đứng bên cạnh mình. Từ vô vàn xương cốt bị trúng độc đã có thể nói lên họ đã đi nhầm hướng, không những vậy, còn đang tiến sâu vào rừng hơn.

Mộ lâu chủ cũng phát hiện, tiện tay bỏ xuống một ký hiệu, chậm rãi nói: "Tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã!" Trời sắp tối rồi, nếu họ còn tiếp tục đi thì sẽ càng nguy hiểm hơn thôi.

Quân Như Ngọc nhìn thoáng qua ký hiệu nàng để lại, trầm mặc gật đầu.

Nàng thấy y đã đồng ý thì đi thẳng về phía trước tìm kiếm chỗ để nghỉ ngơi. Bây giờ Bích Lạc và Vũ Sát đều bị thương, nàng cũng không trông cậy gì vào họ, còn những người khác đều là người của Quân Như Ngọc nên nàng không tiện sai họ. Nói chung, nàng tự lo thì tốt hơn.

Quân Như Ngọc ảm đạm nhìn theo nàng. Y vốn nên vui vẻ khi gặp nàng nhưng sau khi gặp lại, y thấy nàng càng ngày càng xa mình. Dù nàng đang đứng bên cạnh mình nhưng y lại có cảm giác rằng nàng đang cách xa nghìn trùng, không chạm vào được, thậm chí y còn không thấy rõ bóng dáng của nàng.

Dù y không mong Văn Nhân Dịch sẽ tìm đến nhưng cũng sẽ không động tay động chân vào ký hiệu của nàng để lại cho hắn. Không phải y quân tử mà vì y biết làm vậy không có ích gì cả, thậm chí sẽ đẩy nàng càng xa mình mà thôi.

Có lẽ chuyện lâu ngày sinh tình đã xảy ra với rất nhiều người nên họ mới nói cảm tình có thể bồi dưỡng nhưng y cảm thấy, dù y và nàng ở bên nhau lâu đến cỡ nào thì họ cũng không thể gần nhau, sự xuất hiện của Văn Nhân Dịch chỉ làm rõ chuyện này mà thôi.

Văn Nhân Dịch nhìn như ôn hoà nhưng thật ra rất tuỳ ý, dễ dàng đi vào lòng nàng, bá đạo chiếm giữ trái tim nàng. Có đôi khi, y rất ghen tỵ hắn.

Đôi khi, hiểu rõ quá cũng không tốt, người ngây thơ còn có thể hy vọng sống nhưng y thì khác, không nhìn thấy ánh sáng cuối con đường nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.

Họ đi thêm một chút thì tìm được một hang động. Tuy nơi này có vẻ hơi chật chội với bảy tám người nhưng không ai rảnh mà bận tâm đến chuyện này cả.

Trên đường đi, Mộ lâu chủ tìm được kha khá thảo dược, lại cộng thêm Quân Như Ngọc mang theo không ít thuốc trị thương nên họ đã thay băng vải và đắp dược mới cho Vũ Sát. Sau khi thay dược, sắc mặt của hắn ta tốt hơn hẳn.

Mộ lâu chủ nhắm mắt tựa vào vách tường. Tuy nàng không thấy lạnh nhưng vì đã bị Quốc sư đại nhân chiều riết nên đã quen với cái ôm ấm áp của hắn khi ngủ. Bây giờ không có hắn thì nàng rất khó đi vào giấc ngủ.

Nhưng bây giờ nàng cần phải nghỉ ngơi.

Nàng đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người tới gần nên vội vàng mở mắt ra. Nàng nhìn Quân Như Ngọc trước mặt mình, rồi lại nhìn y phục trong tay y, mở miệng nói: "Cảm ơn nhưng ta không cần."

Y thu tay lại, cũng không miễn cưỡng nàng. Y biết nội lực nàng thâm hậu nhưng y chỉ muốn chăm sóc nàng. Dù nàng rất mạnh mẽ nhưng trong mắt y, nàng vẫn là nữ nhân yếu đuối cần được bảo vệ.

Y không hiểu vì sao Văn Nhân Dịch lại để nàng tiếp tục xông xáo trên giang hồ. Với địa vị của Văn Nhân Dịch, hắn ta có thể cho nàng cuộc sống tốt nhất, không cần phải ngày ngày chém giết.

Đây là điểm duy nhất Quân Như Ngọc không hiểu về Mộ lâu chủ. Khí chất như thần tiên của nàng khiến người khác cảm thấy máu tươi sẽ làm bẩn nàng. Đồng thời, biểu hiện ôn hoà thong dong, bình tĩnh mọi lúc mọi nơi càng khiến nàng hợp với việc đọc sách, uống trà hay đánh đàn ngắm hoa chứ không phải tranh đấu trong chốn Võ lâm.

Trên thực tế, nàng cũng thích cuộc sống nhàn nhã như vậy. Nếu được thì trong tương lai nàng sẽ ẩn cư với Quốc sư đại nhân, trải qua những tháng ngày hạnh phúc như này.

Dù nàng không thể hiện rõ nhưng bản thân nàng cũng rất háo thắng nên nàng không ghét cuộc sống như bây giờ, nhất là khi còn có một người bầu bạn mình, mọi phiền toái đều có thể xem như thú vui.

Nàng không thích Quốc sư đại nhân vẫn còn xuất hiện trên giang hồ nhưng lại bảo nàng thoái ẩn.

Nói cho dễ hiểu, nàng chỉ muốn họ sóng vai bên nhau, chứ không phải bị xem như đoá hoa mỏng manh trong lồng, dần dần mất đi năng lực sinh tồn.

Hai người ngồi xuống không nói gì. Cuối cùng, vẫn là Quân Như Ngọc không nhịn được mà bật thốt lên: "Nàng và Nhai chủ Địa Ngục nhai..." Từ lâu y đã muốn hỏi, vì sao Bích Lạc và Thanh Long của Địa Ngục nhai lại đi chung với nhau? Đây là vấn đề cá nhân của Bích Lạc hay Lạc Tiên lâu có dính dáng đến Địa Ngục nhai?

Dù là nguyên nhân gì thì y cũng thật lòng quan tâm, nàng chỉ kiên nhẫn nói: "Tự ta có chừng mực." Nếu không phải y có tâm tư khác với mình thì có lẽ họ đã có thể trở thành bằng hữu. Tuy nàng không rất thưởng thức Quân Như Ngọc nhiều bằng Quốc sư đại nhân nhưng cũng có.

Hiện tại, nàng chỉ muốn giữ khoảng cách với y, không muốn dính dáng gì đến y nhưng ông trời lại trêu ngươi, nàng lại thiếu y một món nợ ân tình.

Nàng mỉm cười nắm chặt ngọc bội trong lòng, nếu Quốc sư đại nhân biết hắn chưa trả thay nàng một ân tình mà giờ lại thêm một cái, đối tượng vẫn là cùng một người thì sẽ có biểu cảm gì đây nhỉ?

Nàng không cố tình nhớ đến Quốc sư đại nhân mỗi khi thiếu nợ Quân Như Ngọc nhưng ai bảo hắn không ở đây mỗi khi có y làm chi?

Lúc này y đã biết nụ cười này của nàng dành cho ai, trong lòng chua xót nhưng vẫn hỏi: "Nàng không sợ Văn Nhân Dịch có khúc mắc với chuyện này sao?" Tuy y không biết Nhai chủ Địa Ngục nhai có âm mưu gì nhưng hắn ta đã tỏ vẻ mến mộ nàng.

Thật ra, chuyện Quân Như Ngọc quan tâm nhất vẫn là, Lạc Tiên lâu sẽ gặp phải phiền phức gì khi có dính dáng đến Địa Ngục nhai đây?

Nàng nhìn y, thở dài đáp: "Hắn không phải là người không biết đúng sai, ta cũng sẽ không vì người ngoài mà khiến hắn khó chịu."

Quốc sư đại nhân nắm giữ toàn bộ triều đình và một nửa Võ lâm nhưng không hề khống chế nàng, nàng cũng sẽ không khiến hắn khó xử chỉ vì một số chuyện nhỏ nhặt.

Lời này của nàng không mang ý gì khác nhưng vào tai của y lại khác hẳn. Y không nhịn được mà nghĩ, có phải mình cũng là người ngoài không? Hoặc là nói, ngoại trừ Văn Nhân Dịch, ai cũng là người ngoài cả? Lý do cũng rất đơn giản, Văn Nhân Dịch là độc nhất vô nhị và quan trọng nhất với nàng.

Một lát sau, Quân Như Ngọc mới nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xem thử."

Mộ lâu chủ đau đầu nhìn theo bóng dáng y, xoa xoa thái dương. Có lẽ Quốc sư đại nhân đã đúng, nàng không nên gặp lại Quân Như Ngọc.

Nàng bất đắc dĩ cười cười, thật ra người vô tình nhất mới sống tốt được, ít ra họ sẽ không có phiền não. Nàng cảm thấy Quân Như Ngọc sinh ra đã có một loại mị lực khiến người khác không nỡ tổn thương y.

Nàng ôm gối, nhìn về bóng hình bên ngoài hang động, trong lòng thầm nghĩ, mấy chuyện xấu nên để Quốc sư đại nhân làm vẫn hơn!

Vậy nên nàng không để tâm đến chuyện này nữa. Nàng thu hồi ánh mắt, trong lòng thoải mái hơn hẳn. Tuy làm vậy thì có vẻ không phúc hậu với Quốc sư đại nhân lắm nhưng nàng tin rằng hắn sẽ rất thích.

Đêm hôm khuya khoắt, sương mù trong rừng dày đặc hơn, Quân Như Ngọc vẫn đứng ngoài hang động. Y ra đây là vì đề phòng nguy hiểm và vì y cũng không muốn nghỉ ngơi.

Y chợt rợn người khi cảm nhận động tĩnh xung quanh, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hai người xuất hiện trước mặt mình.

Quân Như Ngọc lẳng lặng nhìn người nam nhân ma mị, hấp dẫn vạn phần lại nguy hiểm không kém trước mặt mình, sau đó chợt nở nụ cười buông xuôi, nhỏ giọng nói: "Nàng ở trong động."

Tuy Văn Nhân Dịch hành động tuỳ ý nhưng rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không tự cao tự đại đi xuyên qua rừng Sương Mù vào giờ này. Hắn vội vàng chạy đến, không màng nguy hiểm, nói cho cùng chỉ vì nàng, vì hắn... Rất yêu nàng.

Quốc sư đại nhân ngẩng lên nhìn y rồi gật gật đầu, "Ta biết." Vừa dứt lời, hắn đã đi thẳng vào trong.

Minh Y lạnh lùng nói với Quân Như Ngọc: "Nơi này đã có ta, Ngọc công tử có thể vào trong nghỉ ngơi."

Vì Quân Như Ngọc chỉ thích Chủ mẫu chứ không hề gây nguy hiểm cho Chủ thượng nên Minh Y không có địch ý gì với y cả. Song, cách nói chuyện lạnh lùng của hắn ta luôn khiến người khác nghĩ hắn ta rất bất mãn với họ.

May là Quân Như Ngọc cũng không để ý chút chuyện này. Y biết thủ hạ của Văn Nhân Dịch không kém cỏi, thoải mái đi vào hang động.

Quốc sư đại nhân thấy Mộ lâu chủ vẫn bình an thì mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng liền dịu xuống, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Lúc này, Mộ lâu chủ đang thiu thiu ngủ nên không hề đề phòng hắn, nàng thuận thế ôm eo hắn, cọ cọ rồi lẩm bẩm: "Ta mệt, buồn ngủ nữa..."

Quân Như Ngọc bất đắc dĩ nhìn một màn này, thầm nghĩ không biết nàng phải tin tưởng Văn Nhân Dịch đến cỡ nào thì mới có thể buông bỏ bản năng phòng vệ đây?

Dọc theo đường đi, nàng bình chân như vại, không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào, ấy vậy mà giờ lại than mệt với Văn Nhân Dịch.

Quốc sư đại nhân vuốt ve mái tóc của nàng, khoé môi cong cong khi nghe lời nàng nói, đôi mắt hoa đào toả sáng, toàn thân toả ra sự quyến rũ. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, buồn cười hỏi: "Phu nhân nghĩ ta muốn làm gì hử?" Lẽ nào nàng quên mất mình đang ở đâu rồi sao?