“Thôi nào, bộ cậu không nghe mọi người trong thôn đồn đại gì về cậu và vị tổng tài kia là có gì đó sao?” Ái Tiểu An cười tủm tỉm nói: “Lúc tìm thấy cậu hôm đó, mọi người đều thấy rồi nhé, bộ dạng của cậu và Lạc tổng tài quần áo không chỉnh tề, hí hí...”
“Đi, đừng có nói năng vớ vẩn...” Quý Tâm Lan trừng Ái Tiểu An một cái, nhưng khuôn mặt vẫn cứ bị đỏ lên, vì cô lại nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, cơ thể lạnh băng của mình mơ mơ hồ hồ cứ níu kéo vào lòng Lạc Quân Diệu, ra sức mà ôm lấy người anh ta tìm hơi ấm...
“Cậu đang nghĩ gì thế, sao lại thất thần vậy.” Ái Tiểu An đẩy nhẹ Quý Tâm Lan một cái nói tiếp: “Mấy chú, bác trong thôn đều đồn đại, cô nam quả nữ ở chung một đêm, lúc hai người đi ra lại y phục không chỉnh tề như vậy, cậu nói thử xem, không có chuyện gì thật sao??” Ái Tiểu An cứ hỏi tới hỏi lui một vấn đề.
“Không có!!” Quý Tâm Lan tằng hắng một cái, liền phủ nhận: “Tớ chỉ là sợ tên họ Lạc kia có chuyện, nên chạy đến cản anh ta, nào ngờ giữa đường thì bão đã ập đến, nếu cứ chạy xe về thì nguy hiểm lắm, cho nên mới leo lên hang trên sườn núi tránh thôi. Đã nói chúng tớ là kẻ thù, mọi người đừng có đoán bừa nữa.”
Đủ rồi đó, mọi chuyện sao lại đồn thổi thành như vậy chứ? Cô và Lạc Quân Diệu là kẻ thù đó được chưa hả, chỉ là sau một đêm cô đối với Lạc Quân Diệu có một chút nhìn khác thôi, nhưng cũng chỉ một chút thôi mà, cô mới không phải như mọi người nói có ấn tượng tốt gì với anh ta đâu.
“Này này, tớ đang hỏi cậu sao tự nhiên chạy theo Lạc tổng người ta làm gì, cậu nói đi nói lại không đâu vào đâu vậy?” Ái Tiểu An thở dài nhìn cô nói tiếp: “Thật không hiểu cậu luôn đó, rõ ràng mấy ngày trước còn lấy trứng với rau quăng người ta, bây giờ thì ngồi đây đỏ mặt tương tư là sao? Nhưng tớ cũng phải nhắc nhở cậu, đừng nói là cậu quên Hằng Dương muốn đánh chủ ý lên Vịnh của chúng mình chứ??”
Từ lúc Quý Tâm Lan trở về thì bệnh nặng, đến hôm nay mới có khởi sắc, cho nên mọi người trong thôn cũng không muốn đến quấy nhiễu cô, chỉ là ghé qua hỏi thăm, để cô yên tâm dưỡng bệnh, giờ này bệnh cô cũng đã đỡ nhiều rồi, Ái Tiểu An có một chút rầu mà nhắc nhở cô, dù sao đi nữa vấn đề của Vịnh Crescent cũng phải đến lúc giải quyết rồi.
Quý Tâm Lan nghe được Ái Tiểu An nói, không biết tại sao trong lòng chột dạ, nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại nói: “Tớ sẽ đi tìm tên họ Lạc kia đàm phán mà.” Quý Tâm Lan trịnh trọng mà nói: “Dù có như thế nào đi nữa, tớ cũng không để Vịnh của chúng ta hủy hoại trong tay của Hằng Dương đâu.”
Chuyện đêm đó ở trong hang chỉ là sự cố, cô không thể quên đi lập trường của mình được, Lạc Quân Diệu là đại biểu của Hằng Dương, là kẻ thù muốn chiếm đất của Vịnh Crescent, còn cô thì là người đại diện của Vịnh, hai người có lập trường hoàn toàn khác biệt với nhau.
“Cậu còn đi tìm anh ấy sao?” Ái Tiểu An không đồng ý lắc đầu nói: “Lần sau dẫn theo anh Tư Viễn đi cùng đi, anh ấy cứ lo lắng cho cậu, nếu lỡ lại xảy ra chuyện gì thì không tốt đâu.”
Thời tiết mùa này rất dễ có bão, nhất là Vịnh Crescent nằm bên cạnh biển, nên khi có bão thì sẽ gặp mưa gió lớn hơn, trong nhà của mỗi người dân đều có dàn dựng thêm để tránh bão, nhưng trong núi thì khác, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Lần trước khi Quý Tâm Lan cả đêm không về, mọi người trong thôn như bị dọa đến mất cả hồn rồi, có rất nhiều bà lão lo lắng cứ khóc vì sợ cô xảy ra chuyện gì.
“Anh Tư Viễn sao?...” Quý Tâm Lan thở dài rồi lắc đầu: “Không cần đâu, tớ đi một mình tốt hơn.” Nhắc đến Phương Tư Viễn, Quý Tâm Lan cảm thấy rất khó chịu khi anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến như vậy, cứ mỗi lần nghĩ đến là cô lại đau đầu.
Nhìn Quý Tâm Lan sầu mặt khổ não như vậy, Ái Tiểu An cầm tay cô và nói: “Cậu lúc nào cũng như vậy cả, cứ giả ngây giả khờ như vậy đến khi nào? Tìm lúc nào có thời gian nói chuyện rõ ràng với anh Tư Viễn đi. Tụi mình cũng nhau lớn lên, anh ấy thích cậu bao nhiêu lâu rồi mà lại không mở lời, chắc cậu cũng như anh ấy, sợ phá hoại tình cảm hiện giờ của mình. Nhưng hiện giờ trong thôn cứ đồn chuyện của cậu và Lạc tổng, theo tớ thấy thì anh Tư Viễn đã nhịn bao nhiêu ngày rồi? Cậu suy nghĩ rõ ràng rồi tự xử lý chuyện tình cảm của mình đi nhé.”
Quý Tâm Lan cười cho qua chuyện, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ đè nặng trên đôi vai. Thật ra cô sớm đã biết Phương Tư Viễn có tình cảm với mình, cũng biết là anh ấy lúc nào cũng lặng thầm đứng sau để bảo vệ cô, nhưng cô chỉ xem anh như anh trai vậy, hoàn toàn không có bất kì tình cảm nào khác cả. Cô luôn trốn tránh anh, là vì cô sợ, một khi quan hệ của họ khác đi thì cũng như cô mất đi một người bạn thân.
“Tâm Lan.” Trong lúc khổ não thì một giọng nói dịu dàng truyền đến, Quý Tâm Lan lập tức giật bắn người.
Ái Tiểu An cười tủm tỉm nói: “Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Anh Tư Viễn lại đến thăm cậu đây.”
Chỉ cần chỗ nào có mặt Quý Tâm Lan, Phương Tư Viễn đều sẽ tìm mọi cách mọi lý do để ở bên cạnh cô.
Quý Tâm Lan trừng Ái Tiểu An một cái, rồi lộ ra nụ cười thật khổ não đi về phía Phương Tư Viễn: “Anh Tư Viễn, có chuyện gì sao?”
Cô thật không biết phải làm sao đáp trả tình cảm của anh, cho nên chỉ còn cách trốn tránh mà thôi.
“Sức khỏe đã ổn hơn rồi chứ.” Phương Tư Viễn cười rồi nói: “Dạo này sức khỏe em không tốt, nhưng chuyện của Vịnh thì vẫn phải giải quyết kịp thời, anh đến là để nói với em, chuyện của Hằng Dương em không cần phải lo nữa, cứ giao cho anh là được.”
Nha đầu này thật không thể khiến người ta an tâm mà, chỉ ra cửa thôi cũng có thể xui xẻo đến nỗi gặp bão, anh cũng không biết phải nói cô như thế nào nữa.
“Như vậy sao mà được.” Quý Tâm Lan lập tức phản đối “Em đã khỏi bệnh rồi, cũng đang dự định đến Lục Thủy trang viên gặp Lạc tổng tài để đàm phán đây, bảo vệ Vịnh là trách nhiệm của em, sao có thể đẩy qua cho anh chứ.”
“Em không được đến Lục Thủy trang viên nữa.” Phương Tư Viễn trùng xuống trầm giọng nói: “Xảy ra sự cố lần trước còn chưa đủ sao? Đám người của Hằng Dương đều là người vô lương tâm, họ có thể làm cho kinh tế của Vịnh Crescent trì trệ, lần sau thì không biết lại làm gì quá đáng với em đây?”
“Anh ấy sẽ không như vậy!!” Quý Tâm Lan trả lời không một chút do dự.
Sắc mặt của Phương Tư Viễn lại càng khó coi, Quý Tâm Lan như vậy mới khiến người ta hiểu lầm nhiều hơn. Thật là... sao cô lại nói giúp kẻ thù của cô chứ, còn làm ra vẻ hiểu người ta lắm vậy.
Quý Tâm Lan ho nhẹ hai tiếng liền giải thích: “Em cảm thấy Lạc Quân Diệu thật ra không phải loại người không nói lý lẽ đâu, cho nên trước mắt cứ nói chuyện với anh ta xem sao, nói không chừng anh ấy sẽ đồng ý buông tha dự án của Vịnh Crescent chúng ta mà.”
Nếu anh ấy thật sự xấu xa như vậy thì tối hôm đó sẽ không quan tâm đến cô, để cô bệnh đến chết cũng được, trong tình huống khó xử đó, anh ấy lại vì mình nhịn cả đêm như vậy, Quý Tâm Lan thật ra vẫn còn đọng lại một chút chút cảm kích. “Tâm Lan, em ngây thơ quá rồi đó.” Phương Tư Viễn có chút không nhẫn nại đối với sự cố chấp của cô.
“Anh Tư Viễn, anh để em thử thêm lần nữa đi, giờ thì em lập tức đi tìm Lạc Quân Diệu.” Quý Tâm Lan nhìn ánh mắt phức tạp của Phương Tư Viễn thật sự hết nói nổi, sau đó liền lập tức tìm cớ rời đi.
Phương Tư Viễn nhìn bóng lưng của Quý Tâm Lan, đáy mắt trầm mặc phảng phất lộ ra, cô vẫn là không chấp nhận sự bảo vệ của anh, anh có thể nhìn ra, thật ra cô đang cố gắng giữ khoảng cách với mình.
Ái Tiểu An nhìn thấy sự thất thần từ anh, lại thở dài lắc đầu. Chuyện tình cảm đâu có thể miễn cưỡng được, Quý Tâm Lan không thích anh, dù anh có hy vọng chờ đợi bao lâu cũng vô dụng thôi.
.........
Tại Lục Thủy trang viên, Quý Tâm Lan lại một lần nữa đứng ở cửa khu biệt thự, nhìn sang ngôi biệt thự số hai thở dài một tiếng.
Thật không ngờ nhanh vậy mà cô đã tới đây rồi, cô còn nhớ lần trước ở đây linh đình đến nỗi không thể nói chuyện với Lạc Quân Diệu, kết quả sau một đêm lại bị kẹt chung trong hang, nghĩ đến lúc nữa được gặp khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đó, Quý Tâm Lan phát hiện bản thân mình không còn cảm giác giống lần trước muốn khiếu nại và đáng ghét đó nữa.
Hoặc là..... Do lần đầu cô gặp Lạc Quân Diệu trong lúc không được lý trí cho lắm, lại thêm có thành kiến với người của Hằng Dương, cho nên lại khoét thêm khuyết điểm đó lên người anh. Nhưng không ngờ khi cãi nhau một trận linh đình, anh vẫn chăm sóc cho cô, Quý Tâm Lan nghĩ trong đáy mắt anh còn tồn tại chút nhân tính, sẽ không tuyệt tình với Vịnh Crescent đâu nhỉ!?