Chương 4: Chương 4

Tất cả ngạc nhiên khi thấy Hoa Tử Băng trồi đầu lên từ dưới mặt nước hồ trong mát.

Cô đang thích thú ngâm mình.

Chu Hiểu Lâm nhíu con mắt lại

-Là Hoa Tử Băng! Giờ này nó lại đi tắm à? Chuyện gì thế này?

-Thì ra chiều nay nó không tắm mà để đêm mới tắm!

Trần Giang rướn người xem cho kỹ.

-Tên này kỳ quái, đêm hôm khuya khoắc lại lạnh lẽo tự dưng đi tắm! Khùng! Mà nhìn xem, cách tắm cứ như con gái, ẻo lả quá chừng!

Trần Sơn chặc lưỡi.

Chu Hiểu Lâm lại suy nghĩ

-Bộ nó có cái gì hay sao mà không thích tắm cùng người khác. Phải tìm hiểu mới được.

Trần Sơn thúc khủy tay vào người Hiểu Lâm

-Nè, tụi mình chọc nó chơi!

-Ý hay đó, chọc cái gì bây giờ?

Trần Giang khoái trá hỏi.

-Nhát ma nó đi!

-Nhát ma à? Umh, cũng được, nhát thế nào đây!

Chu Hiểu Lâm đưa mắt nhìn lên ngẫm nghĩ.

Tự dưng anh chàng biến đổi sắc mặt khi thấy trên cành cây sau lưng Trần Sơn có một con rắn dài màu xanh đang trườn bò xuống.

-Trời ơi… rắn kìa!!

Chu Hiểu Lâm hét to.

Hoa Tử Băng giật mình liền thụp người xuống.

Trần Giang bịt miệng Hiểu Lâm kéo vào lùm cây.

-Đệ điên hả, hét thế bị lộ bây giờ!

-Làm giật cả mình!

Trần Sơn còn chưa kịp trấn tĩnh.

Chu Hiểu Lâm đánh mạnh vào tay Trần Giang.

-Buông đệ ra, đệ thấy rắn nên mới hét. Các huynh cũng biết đệ vốn sợ rắn mà.

-Trời ơi, khẽ cái mồm thôi. Không biết Hoa Tử Băng có nghe thấy không?

ASơn, đệ thử nhìn xem Tử Băng còn dưới hồ chứ?

Nghe lời Trần Giang, Trần Sơn từ từ thò đầu ra ngoài, nhìn xuống hồ nước.

Vắng lặng. Không còn ai nữa. Mặt nước im như tờ.

-Tại đệ cả đấy, hét to vào để Hoa Tử Băng lên bờ trốn rồi!

Trần Giang vẫn còn bực Hiểu Lâm.

-Đã bảo là đệ không cố ý mà huynh cứ trách đệ hoài vậy?

Hiểu Lâm khó chịu đáp.

-Nói gì thì nói, uổng mất cơ hội phá tên Hoa Tử Băng rồi. Tiếc quá đi.

Trần Sơn thở hắt, tiếc nuối.

Chợt, có ai xuất hiện

ba tên kia nhìn về phía trước thấy Chu Tinh Đạo, Trần Thống và Trần Nhất đang đứng.

-Các đệ đi đâu vào buổi tối khuya thế này?

Tinh Đạo lên tiếng hỏi.

-Đại ca, bọn đệ… bọn đệ đi dạo một tí!

Chu Hiểu Lâm giải thích.

-Đi dạo? Hay nhỉ, chẳng phải huynh đã bảo buổi tối không ai được rời khỏi lều sao?

Các đệ không nghe lời à?

Trần Thống khoanh tay nghiêm nghị.

-Nhị ca, không phải chỉ mỗi bọn đệ đâu, tên Hoa Tử Băng cũng đi ra ngoài đó. Đáng ngờ lắm, nó đi tắm vào ban đêm, chả biết có ý đồ gì!

Hiểu Lâm nói ngay tội trạng của Tử Băng.

Vừa lúc đó, giọng Hoa Tử Băng vang lên từ phía sau lưng Trần Nhất

-Các huynh nói ai vừa đi tắm vậy?

Ba cậu kia thấy Tử Băng xuất hiện.

-Còn giả vờ, lúc nãy bọn ta rõ ràng trông thấy mi tắm dưới hồ còn chối à?

Trần Giang xỉa xối.

-Các huynh nói gì lạ thế, đệ đâu có đi tắm. Từ lúc chiều đến giờ đệ đâu có ra khỏi lều.

-Cái gì? Mi vừa tắm xong mà còn nói láo à?

Trần Sơn tức tối chỉ tay.

-Nè, nè, Tử Băng nói đúng đó, nãy giờ thất đệ ngồi trong lều trò chuyện với mấy huynh mà đâu có ra ngoài. Mấy đứa nhìn lầm ai rồi hả?

Trần Nhất bảo.

Chu Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn nhíu mày.

-Sao lại thế được, rõ ràng bọn đệ thấy Tử Băng tắm dưới hồ mà!

-À, huynh hiểu! Các đệ trông thấy một người tắm ở giữa hồ chứ gì? Các đệ gặp hồn ma dưới hồ đó rồi đấy!

Trần Thống hiểu ra mọi chuyện.

-Cái… cái… gì hồn… hồn ma? Nhị ca, huynh trêu bọn đệ phải không?

Hiểu Lâm dường như không tin vào tai mình.

-Có thể nhị ca nói đúng, nghe vài người đi ngang qua hồi chiều nay, họ nói vùng đất này rất nhiều hồn ma do trước đây có nhiều người chết oan. Thậm chí có người chết dưới hồ.

Trần Nhất kể lể, rợn người ra vẻ kinh hãi.

-Không thể, làm gì có ma cỏ được?

Trần Thống nhìn Trần Sơn

-Nếu thế thì mấy đệ giải thích chuyện tại sao các đệ thấy Hoa Tử Băng dưới hồ tắm trong khi thất đệ lại luôn ở trong lều không hề rời đi nửa bước. Không phải các đệ thấy ma chứ là gì. Nghe nói ma hay giả dạng nhát người lắm.

Chu Hiểu Lâm nuốt nước bọt, khô ran. Anh nhìn qua Tinh Đạo

-Đại ca, có… thật… Hoa Tử Băng… không hề ra khỏi lều?

Chu Tinh Đạo gật đầu.

Đến nước này thì ba tên nọ chết điếng.

Chả lẽ chúng vừa mới thấy hồn ma sao?

Cả ba nhìn nhau rồi hú lên chạy hối hả về lều.

Chỉ chờ có thế là Trần Nhất đã cười lớn khoái trá

-Hahaha, chúng nó sợ đến tái mặt luôn, buồn cười quá!

-Hừ, cho chừa cái tội không nghe lời. Thế là trả được thù rồi, hả dạ thật!

Trần Thống thở ra, mãn nguyện.

-Được rồi, Tử Băng này, lần sau đừng đi tắm vào ban đêm nữa, vừa nguy hiểm vừa dễ bị bệnh lắm. Nếu để ngã bệnh là mệt đấy.

Chu Tinh Đạo lo lắng cho tiểu đệ ốm yếu.

-Dạ, nhưng đệ quen rồi, từ nhỏ đệ luôn tắm vào ban đêm, mẹ đệ bảo ai tắm vào ban đêm sẽ rất khỏe, giờ mà bảo đệ tắm ban ngày coi chừng đệ mới ngã bệnh đó.

Hoa Tử Băng cười, bịa đặt.

Trần Nhất ngừng cười

-Đệ quả là kỳ lạ!

-Xem như đệ xin các huynh, các huynh cho đệ được tắm vào ban đêm nhé.

Thấy Tử Băng năn nỉ Trần Thống bảo

-Thôi được, dù gì cũng nhờ đệ mà huynh chơi lại ba tên tiểu đệ nghịch ngợm kia. Chắc chắn tối nay chúng sẽ không thể ngủ được, chà, vui thật.

Trần Nhất nhìn qua Trần Thống đang cười cười, hỏi

-Mà có thật là huynh trùm đầu và còn ca hát trong lúc tắm không vậy? Đệ thật không ngờ huynh lại như thế. Đệ thấy mất mặt khi là đệ đệ song sinh với huynh đấy!

-Này, sao đệ dám nói với huynh như thế, huynh là đại ca của đệ mà!

-Đệ không muốn có đại ca giống như đàn bà thế kia.

Dứt lời Trần Nhất bỏ đi. Trần Thống đuổi theo không ngừng la

-Đệ đứng lại. Ai cho phép đệ nói huynh bằng giọng điệu đó hả?

Hoa Tử Băng bật cười.

Chu Tinh Đạo cũng cười. Rồi vị tiểu vương gia đảo mắt sang bên

-Tử Băng, tắm vào ban đêm nhớ tắm nhanh, coi chừng ngã bệnh.

Tắm xong thì về lều ngay, đừng đi lung tung kẻo lạc đường, mọi người lo lắng.

-Dạ, đệ biết rồi đại ca.

Hoa Tử Băng khẽ khàng bước vào lều.

Tử Băng bị xếp phải ngủ chung lều với Chu Hiểu Lâm, Trần Giang lẫn Trần Sơn.

Toàn những người ghét cô.

Nhìn qua bên cạnh, ba tên nọ đã ngủ.

Chúng trùm chăn che hết người.

Tử Băng nghĩ chắc là cả ba đã rất hãi về việc gặp hồn ma.

Đáng đời! Ai bảo xem lén người khác tắm.

Lúc đó may là Tử Băng kịp leo lên bờ nếu không thì...Từ giờ đi tắm phải cẩn thận hơn nữa.

Hoa Tử Băng nhẹ nhàng nằm xuống.

Tự dưng nhớ đến lão gia và tiểu thư.

Không biết giờ này họ thế nào.

-Tiểu thư à, tiểu thư cố chờ Tử Băng nhé, nhất định Tử Băng sẽ đến Nam Đô đưa tiểu thư về nhà đoàn tụ với lão gia. Tử Băng hứa.

Trong đêm tối lời hứa thầm trong bụng Tử Băng vang lên.

Đêm đó đối với cô hầu là một đêm thật dài.

Hôm sau

tại triều đình Nam Đô

trong căn phòng của hoàng hậu Âu Mỹ Ngân

người phụ nữ xinh đẹp, có thể xem là người nắm quyền hành cao nhất trong triểu Nam Đô.

-Hình như nghe nói hôm nay Thành nhi sẽ về đến Nam Đô đúng không?

Âu Mỹ Ngân đặt tách trà nóng xuống chiếc bàn gỗ sang trọng

khoan thai hỏi vị tể tướng đứng cúi người ở trước mặt.

Quan Bổn, tể tướng đương triều

cung kính bẩm

-Dạ đúng là vậy, tam hoàng tử bảo sang Bắc Đô trong vòng khoảng năm ngày, hôm nay là ngày thứ năm chắc là hoàng tử cũng sắp về rồi!

Âu Mỹ Ngân gật đầu.

Chợt viên thái giám từ bên ngoài bước vào quỳ xuống

-Bẩm nương nương, có thái tử cầu kiến!

-Nhật nhi à, mau mau cho vào.

Hoàng hậu giục. Viên thái giám lui ra hô lớn

-Nương nương cho mời thái tử điện hạ.

Tiếng hô vừa dứt

ngay cửa phòng xuất hiện một chàng trai cỡ tầm mười bảy, mười tám ngồi trên xe lăn.

Là con trai nhưng người đó có nét đẹp thanh tú với chân mày mỏng, nước da trắng.

Đôi môi màu đỏ luôn nở nụ cười tươi tắn.

Gương mặt lúc nào cũng vui vẻ, thân thiện.

Anh mặc chiếc áo trắng thêu hình con con rồng màu xanh dương, uy nghi.

Đó là thái tử Nam Đô Lạc Minh Nhật.

Lạc Minh Nhật dùng tay lăn lăn bánh xe để chiếc xe lăn vào trong phòng.

Vừa thấy Âu Mỹ Ngân, anh cúi người

-Nhật nhi yết kiến mẫu hậu. Mẫu hậu cát tường.

Âu Mỹ Ngân đứng dậy đến bên con trai

-Miễn lễ Nhật nhi. Sao mới sáng sớm mà con đã đến gặp ta vậy?

-Dạ Nhật nhi đến thỉnh an mẫu hậu thôi. Ủa, ngài cũng ở đây ư, tể tướng?

Quan Bổn quỳ xuống hành lễ

-Dạ thần Quan Bổn yết kiến thái tử!

Minh Nhật mỉm cười bảo.

-Được rồi, tể tướng đứng lên đi.

-Thần đa tạ! Thần có chuyện xin phép cáo lui.

Quan Bổn rời khỏi phòng.

Minh Nhật nhìn lại Âu Mỹ Ngân

-Mẫu hậu, hoàng huynh còn chưa về sao? Huynh ấy đi lâu thế?

-Đừng sốt ruột, lát nữa hoàng huynh con sẽ về đến nơi ngay. Con nóng lòng muốn thấy tân nương đến vậy à?

Bị mẫu hậu nói trúng Minh Nhật cười cười

-Dạ mẫu hậu lại trêu con! Chỉ là con nôn nao tí thôi.

Âu Mỹ Ngân cười vuốt tóc con trai

-Có gì đâu mà Nhật nhi phải xấu hổ chứ? Mong ngóng tân nương là chuyện bình thường.

Nghe nói công chúa Bắc Đô tuyệt sắc giai nhân nhất định tân nương của con sẽ là cô gái rất xinh đẹp, dịu dàng.

Lạc Minh Nhật gật đầu. Anh rất nóng lòng muốn thấy mặt người vợ sắp cưới.

Đúng lúc có người lính chạy vào báo

-Bẩm, tam hoàng tử cùng công chúa Bắc Đô về cung rồi ạ!

-Cho truyền hoàng tử và công chúa!

Tên lính chưa kịp lui ra thì Lạc Cơ Thành đã bước vào.

Cơ Thành khẽ cúi người hành lễ với Âu Mỹ Ngân

-Thành nhi yết kiến mẫu hậu. Con vào đường đột thế này mong mẫu hậu không trách phạt.

Âu Mỹ Ngân cất tiếng

-Thành nhi miễn lễ. Hôm nay là ngày vui đừng nói đến chuyện trách phạt làm gì.

-Vâng.

Chờ Cơ Thành nói dứt xong là Lạc Minh Nhật nói ngay

-Hoàng huynh cuối cùng huynh cũng về, đệ trông huynh suốt!

Cơ Thành đến gần chiếc xe lăn em trai ngồi

-Hoàng đệ trông huynh hay là trông công chúa Bắc Đô, tân nương của đệ?

Bị hỏi đùa Minh Nhật cười không đáp.

Cơ Thành cúi xuống, nhìn đối diện hoàng đệ

-Đệ yên tâm, huynh đã mang về cho đệ một tân nương rất, rất xinh đẹp!

-Thật hả hoàng huynh?

Lạc Cơ Thành gật đầu

-Phải, cô ấy còn đang đứng ở ngoài chờ đệ đấy.

Âu Mỹ Ngân bảo

-Sao con không cho hoàng đệ muội vào ở ngoài gió lạnh lắm!

-Dạ tại hoàng đệ muội bảo con vào bẩm báo với mọi người trước rồi muội ấy sẽ vào sau.

Để con ra đưa hoàng đệ muội vào ra mắt mẫu hậu và hoàng đệ.

Lạc Minh Nhật sốt ruột dõi mắt theo Cơ Thành đi ra ngoài.

Ít giây sau, Lạc Cơ Thành trở vào

theo sau là Hoàng Nam Các Tự. Cô gái cúi đầu chưa dám ngẩng mặt lên.

Cơ Thành quay lưng lại nhìn cô gái

-Hoàng đệ muội, đây là mẫu hậu, kế bên là Lạc Minh Nhật, phu quân của muội.

Hoàng Nam Các Tự quỳ xuống, cúi đầu

-Hoàng Nam Các Tự xin ra mắt mẫu hậu.

Âu Mỹ Ngân liền đỡ cô con dâu đứng dậy

-Mẫu hậu miễn lễ cho con. Nào, qua đây gặp phu quân của con đi.

Các Tự hít sâu một hơi

bước chậm chạp đến chỗ người con trai kia đang ngồi

-Hoàng Nam Các Tự xin ra mắt thái tử!

Lạc Minh Nhật nắm lấy bàn tay Các Tự đỡ dậy

-Nào nàng mau đứng lên!

Giọng nói của người đó dịu dàng quá.

Vì cúi đầu nên cô thấy đôi chân của Minh Nhật ngồi trên chiếc xe lăn gỗ.

Các Tự gật đầu một cái rồi từ từ ngước lên để có thể trông mặt của phu quân.

Vừa nhìn thấy Các Tự, Minh Nhật thoáng ngẩn người trước sắc đẹp thuần khiết của cô.

Cô gái đẹp như một viên ngọc sáng.

Còn Các Tự thì thấy Lạc Minh Nhật có nét mặt thân thiện hơn Lạc Cơ Thành.

Chính điều đó cô tiểu thư này bất giác yên tâm hẳn.

Giọng nói dịu dàng, cùng gương mặt thanh tú đó hẳn là một người con trai tốt.

Cơ Thành bất ngờ lên tiếng

-Hoàng đệ thấy tân nương huynh đưa về thế nào? Rất xinh đẹp đúng không?

Lạc Minh Nhật bấy giờ chợt tỉnh, bối rối đáp

-Vâng, cám ơn hoàng huynh!

-Quả nhiên lời đồn không sai, công chúa Bắc Đô đẹp như tuyết trắng. Hoàng Nam Các Tự đúng là tuyệt sắc giai nhân.

Âu Mỹ Ngân chăm chú quan sát nàng dâu mới.

-Dạ mẫu hậu quá khen, Các Tự không dám nhận!

-Hoàng Nam Các Tự, cái tên nghe rất hay.

Âu Mỹ Ngân thích cái tên Các Tự.

-Xem ra mẫu hậu và hoàng đệ rất thích hoàng đệ muội.

Vậy là con đã không uổng công đi chuyến này.

Lạc Cơ Thành đảo mắt nhìn hết mọi người.

-Đệ cám ơn hoàng huynh đã nhọc lòng vì đệ.

-Có gì đâu. Mà chúng ta cần làm lễ rồi chọn ngày lành tháng tốt cho cả hai thành hôn.

-Thành nhi nói đúng. Được rồi, lát nữa sẽ làm lễ tại phòng đại triều, để Hoàng Nam Các Tự ra mắt các bá quan sau đó sẽ chọn ngày thành hôn.

-Đa tạ mẫu hậu!

Các Tự và Minh Nhật đồng thanh.

Lạc Minh Nhật khẽ quay qua nhìn Các Tự.

Vẻ đẹp của cô gái này khiến anh như bị hớp hồn. Không thể rời mắt đi được.

Có lẽ Minh Nhật đã thích Các Tự ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc nãy.

-Ngươi nói nương nương sẽ cho tên thái tử và công chúa Bắc Đô gì đấy thành hôn sớm à?

Quan Bổn hỏi viên thái giám đang đứng.

-Vâng thưa tể tướng, khi làm lễ ở phòng đại triều xong nương nương sẽ cho người chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ!

Gã thái giám nói giọng ẻo lả.

Quan Bổn vuốt râu, nheo đôi mắt đầy toan tính

-Thái tử sớm thành hôn thì sẽ vô cùng bất lợi cho ta. Nếu như hắn có con trai thì xem như ngai vị càng củng cố vững chắc hơn nữa. Tuyệt đối không thể để hắn và công chúa đó… thành hôn!! Ta cần một kế sách chu toàn.

-Như các khanh cũng biết, tam hoàng tử vừa sang Bắc Đô đưa công chúa Bắc Đô về đây.

Bắc Đô gả công chúa cho Nam Đô với mục đích cầu thân.

Ta đồng ý vì thái tử cũng đã đến tuổi lấy vợ.

Buổi sáng hôm nay công chúa Bắc Đô, Hoàng Nam Các Tự, sẽ ra mắt tất cả các khanh.

Ta sẽ sắc phong cho Hoàng Nam Các Tự là thái tử phi!

Âu Mỹ Ngân ngồi trên ghế cạnh ngai vàng điềm đạm tuyên bố với các bá quan văn võ.

Phía bên kia là Lạc Minh Nhật trên chiếc xe lăn.

Kế bên anh có một chiếc ghế trống. Đó là dành cho Các Tự.

Đứng dưới thấp hơn là Lạc Cơ Thành.

Sau tiếng hô lớn của viên thái giám

Hoàng Nam Các Tự bước vào. Hiển nhiên theo sau là mấy cung nữ.

Mấy trăm con mắt của các bá quan trong đại triều đều dõi theo cô công chúa kiều diễm.

Khi đã đứng trước mặt Âu Mỹ Ngân

Các Tự quỳ xuống hành lễ

-Hoàng Nam Các Tự yết kiến nương nương, thái tử, tam hoàng tử.

-Miễn lễ. Hoàng Nam Các Tự hãy đứng dậy.

-Đa tạ nương nương!

Các Tự từ từ đứng lên.

Các Tự đưa mắt nhìn, thấy Lạc Minh Nhật đang mỉm cười dịu dàng với cô.

Rồi Các Tự đổi hướng sang Lạc Cơ Thành.

Vị hoàng huynh trông thật khác với hôm qua

Lạnh lùng. Nghiêm nghị. Các nhìn thật vô hồn.

Đúng lúc giọng Âu Mỹ Ngân cất lên thật rõ

-Hoàng Nam Các Tự con đã được Bắc Vương, hoàng đế Bắc Đô, gả sang Nam Đô để thành hôn với Lạc Minh Nhật, thái tử của Nam Đô.

Kể từ giờ phút này con đã là người của dòng họ Đế Lạc.

Nên bây giờ ta, hoàng hậu Âu Mỹ Ngân, người có quyền hành cao nhất của triều đình Nam Đô, phong cho Hoàng Nam Các Tự là thái tử phi.

Vị hoàng hậu vừa dứt lời thì Các Tự cúi người

-Đa tạ mẫu hậu! Hoàng Nam Các Tự sẽ không khiến mẫu hậu và thái tử thất vọng!

-Tốt, bây giờ con lên đây ngồi kế Nhật nhi đi.

Nge lời Các Tự bước lên bục ngai vàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh Lạc Minh Nhật.

-Các khanh còn không mau làm lễ với thái tử phi!

Âu Mỹ Ngân đảo mắt khắp lượt.

Tất cả các bá quan văn võ lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô to

-Chúng thần xin yết kiến thái tử phi.

-A mọi người đứng lên đi!

Các Tự bối rối bảo.

Minh Nhật liền quay qua nhẹ nhàng chỉ dẫn người vợ sắp cưới

-Nàng cứ việc nói Miễn lễ là được rồi!

Hoàng Nam Các Tự gật đầu.

Các bá quan đứng dậy sau câu nói “Miễn lễ” của Các Tự.

Rồi Quan Bổn bước ra giữa bẩm

-Bẩm, nương nương, thần nghe nói sắp tới đây sẽ chuẩn bị ngày để tổ chức hôn lễ cho thái tử. Thần mạo muội xin phép đưa một vị cao nhân rất giỏi về tướng số vào triều để chọn ngày lành tháng tốt cho hôn lễ của thái tử. Mong nương nương chấp thuận!

-Umh, được, ta chấp thuận, khanh hãy tìm vị cao nhân đó rồi cho vào triều.

-Dạ bẩm ngài ấy đã vào triều sáng nay rồi ạ hiện giờ đang đứng chờ lệnh của nương nương ở bên ngoài.

-Thật sao, thế thì tốt quá, khanh hãy cho triệu vị cao nhân đó vào đây!

Quan Bổn y lệnh.

Ông ra dấu cho tên thái giám đứng hầu ngay cửa.

Viên thái giám lập tức hô gọi.

Lát sau một người trên dưới năm mươi

tóc lốm đốm bạc

ăn mặc chỉnh trang điềm đạm bước vào.

Tướng đi khoan thai chứng tỏ là bậc cao nhân.

Vị cao nhân quỳ xuống cung kính

-Thần, Ân Cư sĩ, yết kiến nương nương, thái tử, thái tử phi và tam hoàng tử.

Âu Mỹ Ngân giơ tay ra, làm dấu cho miễn lễ.

Ân Cư sĩ vừa đứng dậy thì Âu Mỹ Ngân tiếp

-Nghe tể tướng Quan Bổn giới thiệu Ân Cư sĩ đây là bậc cao nhân về tướng số, biết xem ngày lành tháng tốt nay ta triệu ngài vào mong ngài xem hôn lễ của thái tử sắp tới nên tổ chức vào ngày nào.

-Dạ, nương nương quá khen, thần chỉ là kẻ phàm phu đâu dám nhận là bậc cao nhân. Hôm nay may mắn được nương nương và tể tướng tín nhiệm thật vinh dự cho hạ thần.

Thần sẽ cố gắng tìm ngày thật tốt để tổ chức hôn lễ cho thái tử.

Ân Cư sĩ đáp lễ phép.

Ông ta xoay qua nhìn về phía Lạc Minh Nhật và Hoàng Nam Các Tự

-Bẩm, trước tiên thần cần xem ngày tháng năm sinh của thái tử và thái tử phi. Mời xin viết vào hai tờ giấy này.

Ân Cư sĩ rút trong túi áo ra hai tờ giấy dài màu vàng đưa ra trước mặt.

Viên thái giám nhanh chóng lấy giấy và trình lên cho Minh Nhật với Các Tự.

Cả hai lấy bút viết vào giấy.

Viên thái giám nọ đón lấy rồi trao lại cho Ân Cư sĩ.

Tất cả ngạc nhiên khi thấy vị cao nhân nét mặt đăm chiêu

tay vuốt vuốt râu

ánh mắt đầy suy tư rồi tự dưng lắc đầu.

Âu Mỹ Ngân hỏi

-Có chuyện gì mà khiến cao nhân đây không hài lòng thế?

-Dạ bẩm nương nương, thần đã xem qua ngày tháng năm sinh của thái tử và thái tử phi

thấy rằng tuổi, mạng của cả hai không được hợp nhau, lại xung khắc tuy không nhiều nhưng có vẻ không được tốt cho lắm.

Nếu như thái tử thành hôn với thái tử phi thì không khéo có đại họa xảy ra.

Lời tuyên đoán vừa dứt thì phòng đại triều xì xầm bàn tán.

Minh Nhật nhìn sang Các Tự.

Âu Mỹ Ngân lo lắng

-Ý cao nhân là gì, tại sao lại có đại họa?

-Bẩm, ý trời phán thế, năm nay không phải là năm tốt để thái tử thành hôn ạ.

Năm nay là vận hạn của thái tử phi rồi.

Tiếng bàn tán của các bá quan lại tiếp tục.

Lạc Cơ Thành nhìn nhìn vị cao nhân kia lên tiếng

-Vậy thì phải thế nào đây, ngươi mau nói nhanh đi!

-Dạ, xin nương nương, thái tử và thái tử phi khoan hãy lo lắng.

Vấn đề này không quá nghiêm trọng đâu.

Năm nay vì sao chiếu mạng cho thái tử phi là hung tin vì vậy thái tử phi gặp vận hạn không thể kết hôn được.

Thế nên nếu thái tử muốn thành hôn với thái tử phi thì phải chờ hết năm nay sang đầu năm sau mới có thể tổ chức hôn lễ.

Có vậy mới mong không gặp đại họa.

-Ý của cao nhân là chỉ cần chờ hết năm nay thì Nhật nhi sẽ kết hôn được?

-Vâng, đúng thế thưa nương nương!

Âu Mỹ Ngân thở ra nhẹ nhõm

-Hóa ra chỉ là do năm nay Các Tự không được may mắn nên không thể thành hôn.

Thôi thì cao nhân đã phán thế chắc có lẽ phải dời hôn lễ qua sang năm.

Nhật nhi, Các Tự các con thấy sao?

Minh Nhật mỉm cười vâng lời

-Dạ, không sao. Gặp phải năm vận hạn thì đành chịu.

Hôn lễ chờ qua năm sau cũng được, kẻo gặp đại họa thì không hay.

Các Tự, nàng đừng lo lắng, chỉ là vận hạn năm nay thôi.

Các Tự khẽ gật đầu, không đáp.

-Cứ quyết định thế, hôn lễ của thái tử chờ sang năm hãy tổ chức.

Thật làm phiền cao nhân Ân Cư sĩ, nếu cần sang năm ta mời ngài vào cung xem ngày tổ chức hôn lễ nhé.

-Thần không dám thưa nương nương.

-Được rồi, người đâu tiễn cao nhân và ban thưởng thật hậu hĩnh.

-Thần đa tạ nương nương!

Ân Cư sĩ hành lễ xong quay lưng bước đi.

Trước khi rời phòng đại triều ông ta còn thoáng nhìn sang Quan Bổn.

Quan Bổn gật gù ra vẻ hài lòng.

Âu Mỹ Ngân đứng lên nhìn các bá quan

-Xem như đây là chuyện ngoài ý muốn.

Đêm nay triều đình sẽ tổ chức tiệc mừng lớn cho thái tử và thái tử phi thay cho hôn lễ bị trì hoãn. Các khanh hãy đến đông đủ chung vui cho thái tử!

Lúc này đoàn binh lính đưa sính lễ đang tiếp tục chuyến hành trình.

-Đêm qua thất đệ ngủ ngon chứ?

Chu Tinh Đạo hỏi Hoa Tử Băng đi bên cạnh.

-Dạ, đệ ngủ ngon lắm. Cám ơn đại ca đã quan tâm.

-Này Tử Băng, đêm qua mấy tên kia thế nào? Chắc chúng chả ngủ được gì đúng không?

Tự dưng giọng Trần Thống vang vang sát bên tai.

Tử Băng quay qua

-Nhị ca, à… đêm qua ba huynh ấy vẫn ngủ nhưng mà đệ thấy cả ba có vẻ sợ vì trùm chăn kín mít khắp người đến tận sáng họ còn chưa dám bỏ chăn ra.

-Thế ư, hà hà vậy cũng tốt rồi, ít ra mình cũng đã hạ được cơn tức hôm qua!

Trần Thống gật gù.

Vừa lúc Trần Nhất thúc ngựa đi lên

-Nhị ca, huynh thù dai thật. Thế thì chả giống nam nhi gì cả!

-ANhất, ý đệ là sao? Huynh không giống nam nhi chứ giống gì?

-Huynh tự hiểu, chuyện tắm hôm qua rõ ràng quá còn gì.

Trần Nhất lại đem chuyện cũ ra trêu.

-Này ANhất đệ quá đáng thật, sao cứ đem cái đó ra nói hoài vậy?

Từ hôm qua đến giờ đệ nói cả trăm lần rồi.

Trần Thống vẻ bực mình.

-Ô hay, đệ có nói gì đâu, tại huynh tự nghĩ thôi.

Trần Nhất điềm nhiên bảo.

-Cái tên này…

Chu Tinh Đạo và Hoa Tử Băng nhìn nhau cười cười.

Thế là Trần Thống đã bị các đệ đệ nắm đuôi rồi.

Nói gì thì nói người nghiêm nghị như Trần Thống mà bị biết về bí mật đó quả thật quá ư nhục nhã.

Từ phía sau, Chu Hiểu Lâm thấy Hoa Tử Băng nói chuyện vui vẻ với ba huynh lớn là nỗi hận lẫn bức bối tràn đến

-Trời ạ, càng ngày đệ càng không ưa nổi cái tên tướng tá như con gái đó. Bực quá!!

-Đúng vậy, thật là bất công. Các huynh ấy bỏ rơi chúng ta rồi chỉ vì tên đó.

Ánh mắt Trần Sơn không ngừng dán vào Hoa Tử Băng.

-Ừ, mấy lần phá nó mà chả được đã vậy còn bị phạt thậm chí là… thấy ma nữa chứ!

Trần Giang đến giờ vẫn còn rùn mình.

-Thôi, thôi đừng nói đến đêm qua nữa. Đệ rợn cả tóc gáy đây này.

Nhất định phải trả thù tên Hoa Tử Băng mới được.

Trần Sơn chợt nghĩ ra gì đó liền lấy trong túi vải đeo sau lưng ra một vật

-Hiểu Lâm, huynh có cái này thú vị lắm đây.

Hoa Tử Băng đang ngồi trên yên ngựa thì Póc!

-Ui da!

Tử Băng ôm đầu kêu lớn.

Chu Tinh Đạo xoay qua thấy tiểu đệ ôm đầu nhăn mặt hình như rất đau thì phải.

-Tử Băng, đệ bị sao vậy?

-Dạ, tự nhiên có nắm cỏ khô trúng vào đầu đệ!

-Sao kỳ vậy, sao lại có cỏ khô! Có chảy máu không?

Trần Nhất hỏi thăm.

-Dạ, không sao, chỉ hơi đau thôi.

Chu Tinh Đạo đưa tay xoa xoa vào chỗ đau trên đầu Tử Băng.

-Thế này đỡ đau chưa?

Hành động và lời nói dịu dàng của anh chàng tiểu vương gia khiến Tử Băng đỡ đau hẳn.

-Dạ cám ơn đại ca!

Thấy thế Chu Hiểu Lâm siết chặt tay, cắn răng

-Hừ, nó còn bày đặt bảo đại ca xoa đầu cho nữa, không thể chịu nổi mà.

-Tiếp tục đi, cho nó lãnh đạn.

Póc! Thêm một nắm cỏ khô trúng vào lưng Hoa Tử Băng.

-Ui da đau!

Nghe Tử Băng kêu ba người nọ liền quay lại.

-Lại có gì ư?

Tử Băng vòng tay ra sau lưng xoa xoa.

-Đệ bị bắn cỏ khô vào người, có lẽ ai đó đang chơi đệ!

Nói xong Hoa Tử Băng xoay lại hướng mắt về phía Chu Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn.

Cả ba giả vờ nói chuyện vui vẻ làm như không biết gì.

-Chắc không phải ba đứa nó đâu. Hay có con chim nào vô tình làm rơi nắm cỏ khô vào đệ.

Trần Thống ngước nhìn bầu trời.

-Chắc vậy đó, đệ gặp xui rồi!

Chu Tinh Đạo vỗ vai Tử Băng cười hiền.

Việc làm đó khiến ba tên nọ tức tối hơn và dĩ nhiên trò đùa lại tiếp diễn.

Póc! Lần này nắm cỏ khô to hơn bắn ngay vào bả vai phải của Tử Băng đau điếng.

-Ối, đau!

-Sao đệ lại bị trúng nắm cỏ khô à?

Chu Tinh Đạo hỏi.

Hoa Tử Băng gật đầu.

Cái quái gì thế? Rõ ràng có người đang chơi mình. Tử Băng thầm nhủ.

Ba người kia nhìn nhau. Sự việc này đúng là kỳ lạ. Làm gì mà cứ bị trúng đến ba lần.

Đang vờ trò chuyện thì Chu Hiểu Lâm nghe tiếng Trần Nhất gọi

-Hiểu Lâm, AGiang, ASơn có phải nãy giờ các đệ bắn cỏ khô vào người thất đệ không?

-Gì chứ tam ca, huynh đổ oan cho bọn đệ rồi, nãy giờ bọn đệ chỉ lo nói chuyện chứ làm gì mà bắn ai chứ!

Trần Giang ra vẻ không hiểu chuyện gì.

-Thật chứ, ta nghi lắm, các đệ vốn không thích Tử Băng mà!

Chu Hiểu Lâm lắc đầu thở ra

-Tam ca, sao huynh lại nghĩ bọn đệ xấu xa như vậy, tuy không thích Tử Băng nhưng không bao giờ bọn đệ làm cái chuyện tiểu nhân đó.

Huynh không tận mắt thấy bọn đệ bắn mà lại kết tội oan uổng như thế.

-Đừng có ba xạo, có chuyện gì mà mấy đứa không dám làm. Còn dám trêu ta nữa mà.

Trần Thống cố tình hạch tội cũ của ba tên tiểu đệ.

Trần Sơn toan nói thì tiếng Chu Tinh Đạo vọng xuống

-Thôi, thôi đừng bất hòa nữa. Hiểu Lâm, AGiang cả ASơn nữa, nếu như các đệ là người bắn Tử Băng thì huynh khuyên các đệ dừng lại đi.

Bắn như thế các đệ có biết là rất đau không?

-Đại ca đệ đã bảo là không làm mà!

Tinh Đạo nhìn Hiểu Lâm mỉm cười

-Huynh hy vọng đó là lời nói thật của đệ. Vả lại huynh tin đệ không phải là người như vậy!

Chu Hiểu Lâm tròn xoe mắt. Nụ cười của Tinh Đạo khiến anh khẽ quay mặt đi.

Cứ mỗi lần đôi mắt dịu dàng, sáng lấp lánh như vì sao đó mà nhìn sâu vào mắt Hiểu Lâm là anh không thể nói dối được.

-Chúng ta tiếp tục đi thôi!

Chu Tinh Đạo bảo mấy đệ đệ và các binh lính.

Dõi theo mà Trần Sơn nghiến răng

-Xem các huynh ấy bênh vực cho tên Hoa Tử Băng đó ghê chưa. Thôi được lần này ta…

Chu Hiểu Lâm chợt đặt tay lên bàn tay đang cầm chiếc ná gỗ của Trần Sơn

-Thôi, đủ rồi, chắc tên Hoa Tử Băng cũng đã đau lắm. Đừng bắn nữa!

Trần Giang và Trần Sơn ngạc nhiên nhìn nhau.

Phía trên Hoa Tử Băng đã trông thấy chiếc ná trong tay Trần Sơn.

Cô quay mặt lại nghĩ thầm

-Mình đoán không sai mà, ba tên đó đã bắn mình. Quá đáng thật!

Mình sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chờ đấy…

Chu Tinh Đạo bước vào lều

thấy Hoa Tử Băng đang niêm nếm thức ăn

-Tử Băng, bữa trưa sắp xong chưa, các binh lính bên ngoài đang rất đói.

-Dạ, xong rồi đại ca! Đệ sẽ lấy thức ăn cho vào bát rồi đem phân phát cho mọi người ngay.

Đại ca bảo mọi người ngồi vào bàn đi.

-Để đại ca giúp đệ.

Chu Tinh Đạo đến gần lấy mấy chiếc bát ra đưa cho Tử Băng.

Tử Băng múc thức ăn vào đầy những chiếc bát đất.

Xong xuôi Hoa Tử Băng quay qua bảo

-Đại ca, huynh mang bữa trưa cho các binh lính còn đệ sẽ mang cho nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca nhé!

Chu Tinh Đạo gật đầu mỉm cười.

Lát sau cả hai từ trong lều bước ra ngoài, trên tay là mấy bát thức ăn bốc khói.

Binh lính đứng dậy, từng người từng người nhanh chóng đón lấy.

Hoa Tử Băng đưa mắt nhìn thấy năm người nọ đang ngồi quây quần bên kia nói chuyện.

Tử Băng liền đi lại cất tiếng

-Thức ăn xong rồi đây, mọi người mau dùng bữa trưa đi!

Tử Băng lấy bát thức ăn đưa cho từng người.

Trần Thống, Trần Nhất đón lấy cám ơn.

Riêng Chu Hiểu Lâm, Trần Sơn, Trần Giang thì hậm hực… tuy rất ghét cái người nấu ăn nhưng mà vẫn phải ăn thôi vì nếu không sẽ chết đói mất.

Nhìn ba tên đáng ghét kia lần lượt cho thức ăn vào mồm

Tử Băng mừng thầm trong bụng. Cô đứng dậy

-Thức ăn còn nhiều lắm các huynh muốn ăn thêm thì vào lấy thêm nhé.