Nhưng Minh Nhật lại đi sau một bước, vì lúc này, xe ngựa đưa Các Tự và Cơ Thành đã rời cung cách đây nửa canh giờ. Hiện, họ đang cùng Tử Băng, Giả Nam, Tinh Đạo, Trần Thống ra khỏi kinh thành.
Giả Nam đánh roi vào mông con tuấn mã, tiếng vó ngựa vang dồn dập, đầy hối hả.
Bên trong xe, Tử Băng, Tinh Đạo với Trần Thống vẫn còn nhìn chằm chằm Cơ Thành.
Có lẽ họ cảm thấy vô cùng khó hiểu lý do gì lại khiến một tam hoàng tử uyền uy của Nam Đô phải trốn chạy khỏi hoàng cung.
Về phía Cơ Thành, anh cũng rất đỗi ngạc nhiên khi gặp mặt Tinh Đạo, tiểu vương gia Bắc Đô.
Trông tình hình có vẻ không thoái mái, Các Tự mới lên tiếng
-À, Các Tự xin lỗi vì đã đường đột thế này, nhưng thật sự rất cám ơn mọi người.
Tử Băng liền đưa mắt nhìn sang Các Tự, hỏi
-Tiểu thư, rốt cuộc chuyện này là sao?
Lập tức, ba người nam nhân kia thốt lên kinh ngạc trước kiểu xưng hô của Tử Băng
-Tiểu thư?!
Trần Thống cất giọng quở trách
-Tử Băng, sao đệ lại gọi công chúa là tiểu thư?
Giờ đến lượt Các Tự nhíu mày, khó hiểu
-Đệ?! Vị công tử đây gọi muội là đệ ư?
Tử Băng cười gãi đầu, nhìn nhìn hai huynh lớn.
Nãy giờ chẳng rõ chuyện gì cả, Cơ Thành quay qua hoàng đệ muội
-Các Tự, muội giải thích cho huynh rõ xem, tại sao tiểu vương gia Bắc Đô cùng những người xa lạ này có mặt tại đây?
Đối diện, Tinh Đạo cũng gật đầu, kính cẩn thưa
-Đúng vậy, xin công chúa hãy nói rõ mọi việc để chúng thần hiểu.
Các Tự với Tử Băng từ từ nhìn nhau, lặng im.
Vài giây sau, Các Tự nói chậm rãi, ánh mắt hướng vào không trung, vô định
-Thật ra, Các Tự... không phải là công chúa Bắc Đô!!!
Ba người nọ lại một lần nữa sửng sốt. Ở ngoài, Giả Nam thở dài, ngán ngẩm
-Có lẽ, đêm nay sẽ dài đây!
****
Rạng sáng, trận hoả hoạn cung Diệu Tiên mới được dập tắt, hậu cung bị tàn phá hơn phân nửa, khói đen vẫn còn lởn vởn trên bầu trời sắc xám, u uất, hoà lẫn trong gió, là những bụi tro của tàn tích.
Xem xét một lúc, Liêu công công đi lại chỗ Minh Nhật ngồi trên xe lăn cách đó không xa, mắt nhìn bốn bức tường đổ nát của cung Diệu Tiên
-Bẩm thái tử, nghe bọn lính canh báo lại thì vào nửa đêm hôm qua, có thấy hai tên thái giám đi về hướng cung Diệu Tiên nhưng vì việc này rất đỗi bình thường nên lính canh đã không chặn hỏi. Tiếp đến, bọn chúng thấy khói bốc lên liền lập tức chạy đến đây xem thì thấy cung Diệu Tiên hừng hực lửa, chưa kể bên dưới, xung quanh chân tường chất nhiều rơm rạ.
-Vậy ư?
-Vâng, còn việc tam hoàng tử đột nhiên biến mất thì lính canh ngục kể rằng, đêm qua cũng có hai thái giám chạy vào đại lao, vẻ mặt hớt hải, kêu gọi đi dập lửa, vì quá gấp nên đám lính canh đã rời khỏi không chút do dự. Vài canh giờ sau, khi quay lại thì bọn chúng không thấy tam hoàng tử nữa, cửa phòng giam mở tung. Tất cả mọi chuyện là như vậy, thưa thái tử.
Minh Nhật chẳng phản ứng gì, chỉ ngồi bất động, cái nhìn từ đôi mắt ranh mãnh bỗng chốc trắng xoá.
Sự việc đến lúc này đã quá rõ... đúng, Minh Nhật cũng hiểu ra hết vấn đề.
Vị thái tử chợt cười cười trước vẻ khó hiểu của tên thái giám họ Liêu
-Giả làm thái giám, phóng hoả cung Diệu Tiên, giải cứu Cơ Thành, đúng là chỉ có nàng mới dám làm thế, Các Tự. Ta đã quá xem thường nàng, một phi tần với dáng vẻ yếu đuối. Thật đáng sợ!
Đúng lúc, một tên lính đi đến, cúi người
-Bẩm thái tử, đã tìm khắp hoàng cung nhưng vẫn không thấy tung tích của thái tử phi và tam hoàng tử.
-Ta cũng đoán được họ đã sớm ra khỏi cung, bảo tất cả lính nội vụ ngưng tìm kiếm, lập tức phong toả kinh thành, không cho bất cứ ai ra vào, sau đó, lục soát khắp thành Nam Đô, một ngóc ngách nhỏ nhất cũng không được bỏ sót.
-Dạ, thần tuân lệnh. À, khi nãy, lính gác cổng thành báo lại, vào giờ Dần sáng nay, có thấy chiếc xe ngựa rời kinh thành, nhưng vì lúc ấy chưa nhận lệnh phong toả nên lính gác đã cho chiếc xe đi qua.
Minh Nhật liền xoay qua, tức giận
-Có chuyện đó sao?
Thấy tên lính gật đầu, Minh Nhật siết chặt tay, cố kiềm sự căm phẫn, uất ức đang dâng cao
-Nàng tính toán rất cẩn thận và nhanh chóng, khiến ta không kịp trở tay. Các Tự...
-Vậy thưa thái tử, còn cần phong toả kinh thành?
Lặng người trong chốc lát, Minh Nhật tiếp
-Cứ ra lệnh phong toả, chặn giữ tất cả những kẻ nào rời kinh thành, cả việc lục soát vẫn phải tiến hành. Trưa nay, phải báo cho ta biết kết quả.
****
Đã nửa canh giờ trôi qua, mà Cơ Thành, Tinh Đạo lẫn Trần Thống vẫn còn bất động.
Khi Các Tự kết thúc lời kể, cả ba người nam nhân sững sờ, dường như không tin vào điều vừa nghe, hẳn là do quá bất ngờ và đột ngột.
Dĩ nhiên, điều khiến họ ngỡ ngàng nhất là, sự thật, Các Tự chẳng phải công chúa Bắc Đô gì cả.
Mọi chuyện đều do một tay Bắc Vương cùng vương gia Chu Hiền Sang làm nên.
Không gian yên ắng bị phá vỡ khi Cơ Thành lên tiếng thật khẽ
-Vậy ra, muội là tiểu thư của Kim phủ, không phải công chúa Bắc Đô, cả cái tên Hoàng Nam Các Tự cũng chỉ do bịa đặt?
Các Tự buồn bã, đáp
-Vâng, tên thật của muội là Kim Các Tự! Để cứu phụ thân nên muội đành mang thân phận công chúa gả sang Nam Đô, thành thân cùng thái tử.
Cơ Thành đặt tay lên trán, anh không biết đối diện với sự thật này thế nào, chính xác là, chẳng rõ mình nên nói gì trước tình huống trớ trêu ấy.
Đối diện, Trần Thống rũ người
-Sao mọi chuyện lại như vậy? Lẽ nào vì không muốn gả thập nhị công chúa qua Nam Đô mà hoàng thượng đã hàm oan cho Kim Long đại nhân, ép buộc tiểu nữ của ngài ấy, Kim tiểu thư, thế thân?
Ngồi bên cạnh, Tử Băng thêm lời
-Đúng vậy, rõ ràng lần đó hoàng thượng cố tình dựng chuyện có thích khách ám sát, cả vương gia Chu Hiền Sang xấu xa nữa...
Tự dưng cô hầu nghịch ngợm che miệng lại vì nhớ ra Tinh Đạo là trưởng tử của Hiền Sang.
-Đại ca, đệ... đệ xin lỗi, đệ không cố ý...
Tinh Đạo cười gượng, lắc đầu
-Không, huynh hiểu. Phụ thân là người thế nào, huynh vốn biết rất rõ.
Trông vẻ buồn rầu của anh, Tử Băng cắn môi, tự trách bản thân nói mà chẳng chịu suy nghĩ kỹ.
Thế rồi, cả năm người, ai nấy đều không bảo thêm lời nào nữa, một khoảng lại kéo đến.
Chợt, từ ngoài, Giả Nam hỏi vọng vào
-Chúng ta ra khỏi kinh thành rồi, tiếp đến sẽ đi đâu đây?
Trần Thống xoay sang Tinh Đạo, đề nghị
-Chúng ta, trước mắt cứ trở về Bắc Đô rồi mới tính tiếp, huynh thấy được chứ?
Lòng dạ đang rối bời, không nghĩ nổi điều gì nên Tinh Đạo đồng ý.
Trần Thống hướng mắt về phía cửa xe, trả lời
-Giả Nam huynh cứ cho xe đi về phía tây nam cỡ chừng mấy trăm dặm sẽ thấy đoàn binh lính Bắc Đô ở đấy, chúng ta cần gặp mọi người đã, còn mấy chuyện kia, để bàn sau.
-Ừm, tôi hiểu rồi, tất cả ngồi vững, tôi sẽ cho xe chạy thật nhanh.
Giả Nam đánh roi vào mông con ngựa, chiếc xe lao đi, mất dạng trong làn sương sớm lảng vảng.
****
Căn phòng im lìm, Minh Nhật ngồi lặng lẽ, ánh mắt vô định với cái nhìn xa xăm vào khoảng không.
Nhưng có lẽ không hẳn là thế... bởi thật ra, anh đang nhìn chằm chằm một người nằm bất động trên giường, nhịp thở người đó vang lên đều đều.
Là Nam Vương.
Sau khi nhận được tin báo của lính nội vụ, đã tìm mọi ngóc ngách trong kinh thành nhưng không tìm thấy tung tích của Cơ Thành lẫn Các Tự thì anh hiểu rằng, cả hai đã rời khỏi đây, thậm chí biết đâu, họ cũng chẳng còn ở Nam Đô nữa.
Suy nghĩ trong ít phút, vị thái tử đột ngột bảo Liêu công công đưa mình đến phòng của phụ hoàng.
Không rõ, Minh Nhật lại muốn làm gì!
Cuối cùng, anh cũng lên tiếng sau mấy giây lặng im
-Phụ hoàng, đã khá lâu Nhật nhi mới đến thăm người. Người vẫn khoẻ chứ? À, mà con thật hồ đồ, người nằm như vậy thì làm sao khoẻ được nhỉ?
Minh Nhật tự dưng cười cười rồi cũng tự dưng ngưng lại, buột miệng
-Phụ hoàng, nằm bất động trong hai năm, người không thấy là quá vô nghĩa ư?
“ _ -Bái kiến thái tử!
Minh Nhật, 16 tuổi, nhìn đám lính canh, ra dấu
-Miễn lễ, phụ hoàng của ta hiện đang ở trong thư phòng đúng không?
-Vâng, để thuộc hạ vào báo cho hoàng thượng biết.
-Thôi, để ta tự vào.
Minh Nhật đẩy nhẹ vòng bánh xe, chậm chậm tiến vào bên trong. Khi vừa đến trước cửa thư phòng thì vị thái tử khựng lại vì tình cờ trông thấy Cơ Thành cùng Nam Vương trò chuyện cùng nhau...
-Phụ hoàng, người gọi Thành nhi đến có chuyện gì?
-Hà, phụ hoàng có một món quà muốn ban tặng cho con xem như trọng thưởng về việc con lập được chiến công trong trận chiến ở Hàng Tân vừa qua.
-Dạ, không cần đâu ạ, đó là việc Thành nhi phải làm.
-Đừng nói vậy, có công thì phải thưởng chứ.
Bên ngoài, Minh Nhật thấy Nam Vương đưa cho Cơ Thành một miếng bạch ngọc.
-Miếng ngọc này, phụ hoàng sai người làm riêng cho con. Mà còn vài ngày nữa thì đến sinh nhật lần thứ 17 của con, nên xem như đây là món quà trẫm tặng nhân dịp đó.
-Đa tạ phụ hoàng! Miếng ngọc rất đẹp.
-Ừm, trên ấy có khắc tên con, là chữ “Thành” trong Cơ Thành, con thích thì được rồi.
-Vâng, Thành nhi rất thích, con nhất định sẽ giữ thật kỹ món quà này.
Nam Vương cười, gật đầu rồi không hiểu sao vị vua thở dài. Trông thế, Cơ Thành liền hỏi
-Có chuyện gì khiến phụ hoàng bận lòng?
Nam Vương đặt tay lên vai hoàng nhi, từ tốn bảo
-Phụ hoàng biết con đã chịu nhiều thiệt thòi, từ sau tại nạn của Nhật nhi...
-Phụ hoàng đừng nói vậy.
-Thành nhi, con là một hoàng tử giỏi, lẽ ra phải là người thích hợp kế vị thế nhưng... phụ hoàng cũng hiểu, con không cố ý gây ra tai nạn cho hoàng đệ mình, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, và đó là sự cố đáng tiếc vì vậy không còn cách nào khác, trẫm đành tước quyền kế vị của con, con có trách trẫm?
Cơ Thành im lặng, rất nhanh sau đó, anh đưa mắt nhìn Nam Vương, đáp
-Có lẽ, số phận đã an bài, Minh Nhật mới là thái tử của Nam Đô, thế nên, Thành nhi chẳng thể oán trách phụ hoàng hay bất cứ ai.
-Con quả nhiên là đứa trẻ biết nghĩ. Thật đáng tiếc, nếu Minh Nhật giỏi như con, trưởng thành như con thì tốt biết mấy. Ngai vàng chỉ thuộc về người xứng đáng, nếu Minh Nhật không gặp phải tai nạn bất hạnh đó thì nhất định phụ hoàng sẽ để con là thái tử, không thay đổi!
-Chỉ cần phụ hoàng nghĩ như thế thì Thành nhi đã thấy mãn nguyện.
Nam Vương vỗ nhẹ vai Cơ Thành, mỉm cười hài lòng. Hai người mải chuyện trò vui vẻ mà không ngờ rằng, Minh Nhật ngồi bất động trên xe lăn và nghe hết. _ ”
Bàn tay siết chặt, đến giờ dẫu đã hai năm trôi qua, nhưng Minh Nhật vẫn còn căm phẫn những lời nói lúc ấy của Nam Vương.
-Rốt cuộc, trong mắt phụ hoàng, tam hoàng huynh vẫn là người thích hợp nhất với ngôi vị thái tử. Còn con, là cái gì chứ? Người nói đi... một hoàng tử vô dụng, chẳng tài cán gì cả ư? À, chắc hẳn là thế rồi. Hà, đền bù sao, phong con làm thái tử cũng chỉ là thay tam hoàng huynh chuộc lỗi. Thật không công bằng, con mãi mãi chỉ là kẻ tàn phế bất tài, dù có ra sao đi nữa, con cũng không bao giờ bằng được huynh ấy. Người đã không yêu thương con thì con chẳng cần người làm chi nữa.
Vừa nói, vị thái tử vừa nhẹ nhàng đứng dậy, đến bên giường Nam Vương, ngồi xuống
-Nào, giờ thì người hãy mở mắt ra nhìn cho kỹ, Nhật nhi mà người khinh thường, xem là vô dụng đã có thể đi lại bình thường, và con chẳng phải là đứa trẻ yếu đuối hay nhu nhược đâu. Ừ, phải đấy, chính con là người đã đầu độc phụ hoàng, để người ngã từ trên lưng ngựa xuống trong lúc đang đi săn cùng tam hoàng huynh! Một lần nữa, huynh ấy lại bị người khác nghi ngờ, như một kẻ bất nhân, không làm cách nào minh oan cho bản thân. Đó là lỗi của phụ hoàng!
Dứt lời, Minh Nhật với tay lấy chiếc gối dày ngay bên cạnh Nam Vương, miệng nở nụ cười, anh tiếp
-Phụ hoàng, thế này là đủ rồi, không nên níu kéo làm gì, hai năm dài nằm như một kẻ vô dụng thật nhàm chán, chắc hẳn người cũng đã rất mệt mỏi?! Phụ hoàng đừng lo, con... sẽ trở thành một vị vua giỏi, cai trị Nam Đô thật tốt, thậm chí, nó sẽ còn giàu mạnh hơn cả khi người nắm quyền. Con sẽ chứng minh cho phụ hoàng thấy rõ, Lạc Minh Nhật không phải là hoàng tử bất tài, vô dụng bởi vì, con đã mạo hiểm, chấp nhận có thể sẽ bị liệt cả đời để giành ngôi vị thái tử! À... con quên nói người biết một bí mật.
_ Minh Nhật từ từ đặt chiếc gối dày lên mặt phụ hoàng... _
-Người từng bảo, người tin tam hoàng huynh không cố ý gây ra tai nạn cho con, đúng không?
_ Rồi vị thái tử để cả hai tay đè trên chiếc gối đó... chậm rãi... _
-Người nói đúng, huynh ấy không cố ý * hại Nhật nhi. Sự thật, chính con đã cố tình rút tay ra khỏi tay huynh ấy... hung thủ hại con bị tàn phế, chính là con!
_ Chiếc gối trắng che phủ hết gương mặt Nam Vương nằm nhắm mắt... _
-Bí mật này chỉ có phụ hoàng biết thôi, nhưng người đừng tiết lộ cho bất cứ ai đấy, không ai hết!
_ Hai đôi tay Minh Nhật bắt đầu đè mạnh xuống, mạnh dần... và mạnh dần... _
Ở phòng đại triều, Âu Mỹ Ngân đang cùng các quan đại thần bàn việc thì từ bên ngoài, một tên lính chạy vào, quỳ xuống, hớt hải
-Bẩm nương nương... hoàng thượng... hoàng thượng đã băng hà!!!
-Cái gì?!
Tất cả bá quan vô cùng sửng sốt, bàng hoàng.
Còn Âu Mỹ Ngân làm rơi tấu sớ, cơn choáng váng kéo đến khiến bà ngã ra sau, ngất xỉu.
Bạch công công hốt hoảng đỡ lấy chủ nhân, lập tức gọi lớn
-Ngự y, mau truyền ngự y!
Bên dưới, những vị thần tử đồng loạt gọi lên thất thanh
-Nương nương! Nương nương!
Trong khi mọi người lo lắng, bần thần trước việc Nam Vương đột ngột băng hà thì Quan Bổn, chẳng phản ứng gì, chỉ có ánh mắt đầy nghĩ ngợi cùng cái nhếch mép.
****
Cơ Thành và Các Tự hết sức kinh ngạc đồng thời thốt lên
-Nguyệt Tịnh!
Đối diện, cô tiểu thư họ Quan cũng sửng sốt khi trông thấy hai người nọ
-Thành ca! Các Tự!
Những người còn lại thì nhíu mày, khó hiểu trước sự việc quen biết nhau này.
Đứng sững trong giây lát, Nguyệt Tịnh mừng rỡ chạy nhanh đến, ôm chầm lấy cả hai
-Tuyệt quá, muội nhớ huynh lắm, cả Các Tự nữa.
Vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, Cơ Thành đẩy nhẹ cô tiểu thư nghịch ngợm ra, hỏi gấp
-Là muội sao, Nguyệt Tịnh?
Nguyệt Tịnh gật đầu liên tục, lém lỉnh
-Vâng, huynh còn không nhận ra vị hôn thê hụt của huynh à?
Kế bên, Tử Băng lẫn các vị huynh lớn nhìn nhau, trố mắt
-Vị hôn thê hụt?!
Trần Giang nhìn qua Hiểu Lâm
-Như vậy nghĩa là sao? Quan tiểu thư đã từng có hôn ước?
Hiểu Lâm lắc đầu, chẳng rõ chuyện gì cả.
Đây là lần đầu tiên anh mới biết, Nguyệt Tịnh đã từng có hôn ước.
Anh chàng họ Chu tiếp tục quan sát cuộc hội ngộ đầy vui mừng giữa Nguyệt Tịnh với hai người xa lạ chưa từng gặp mặt kia.
Chỉ cách đây mấy phút, khi Tinh Đạo, Trần Thống, Tử Băng, Giả Nam đến kịp đây thì Hiểu Lâm đã thấy họ đưa về thêm hai vị khách lạ.
Đến giờ còn chưa biết họ là ai, tên gì!
Các Tự nắm tay Nguyệt Tịnh, mừng đến nỗi muốn bật khóc
-Thật may mắn khi Nguyệt Tịnh vẫn bình an, kể từ khi Nguyệt Tịnh mất tích, Các Tự với cả tam hoàng huynh đều lo lắng không yên, cứ ngỡ Nguyệt Tịnh đã không còn trên thế gian nữa bởi bức tuyệt thư để lại cho...
Các Tự chưa kịp nói ra ba từ “Quan tể tướng” thì Nguyệt Tịnh mau chóng ngăn lại
-À, ừm... Nguyệt Tịnh xin lỗi vì khiến cho Các Tự, Thành ca lo lắng, giờ Nguyệt Tịnh không sao rồi, mọi thứ đã ổn, hai người đừng bận tâm nữa.
Các Tự gật đầu, mỉm cười, tay gạt nhanh giọt lệ sắp trào.
Thắc mắc chẳng rõ sao Nguyệt Tịnh lại có mặt ở đây nên Cơ Thành hỏi tiếp
-Rốt cuộc, những ngày qua, muội đã đi đâu, làm gì?
-Chuyện này kể thì dài dòng lắm, tóm lại thì sau khi để lại bức tuyệt thư cho phụ mẫu thì muội đến núi Am tỉnh Tương Dụ để... tự sát! May thay, muội được các huynh đệ đoàn binh lính Bắc Đô cứu nên thoát chết, tiếp, muội đã đi theo họ trở về Nam Đô.
-Vậy tại sao giờ muội còn ở đây?
-À, vì xảy ra một vài việc nên muội mới ở lại cùng mọi người, nhưng huynh yên tâm, cách đây hai ngày, trước khi rời Nam Đô, muội có gửi lá thư báo bình an cho phụ mẫu rồi, không sao đâu.
-Thế à?
Cơ Thành thở phào nhẹ nhõm, rồi tự dưng ánh mắt đầy buồn bã, anh chậm rãi bảo
-Nguyệt Tịnh, huynh xin lỗi về hôn lễ...
Cô tiểu thư họ Quan đột ngột ngắt lời vị hoàng tử bằng câu nói nhẹ nhàng
-Lẽ ra muội phải cám ơn huynh mới đúng, nếu lúc ấy huynh không kiên quyết từ hôn thì có lẽ giờ đây muội sẽ vô cùng đau khổ, và muội cũng không có cơ hội tìm được hạnh phúc thật sự của bản thân.
Nghe vậy, Các Tự ngạc nhiên
-Hạnh phúc thật sự của bản thân? Nguyệt Tịnh, chẳng lẽ...
Thoáng nhìn Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh xoay mặt đối diện với Cơ Thành, Các Tự, cùng nụ cười tươi
-Vâng, đúng là thế. Giờ muội đã thật sự có được hạnh phúc riêng của mình!
-Ôi! Tuyệt quá, Nguyệt Tịnh!
Các Tự chẳng thể cầm giữ được nước mắt trước điều đó.
Còn Cơ Thành, anh cũng xúc động không kém
-Nguyệt Tịnh... thấy muội như vậy, huynh rất vui.
Nguyệt Tịnh nghiêng đầu cười cười, và chợt hỏi
-Mãi nói về chuyện của muội mà quên mất, sao huynh với Các Tự lại đến đây? Hai người không ở trong cung ư?
Niềm vui trên gương mặt hai người nọ nhạt dần, họ đưa mắt nhìn nhau, không nói.
Biết có điều không ổn, Nguyệt Tịnh liền lo lắng
-Đã có chuyện gì xảy ra với cả hai à? Nói muội biết đi.
Đảo mắt nhìn hết lượt tất cả những người có mặt tại đây, Các Tự cất giọng thật khẽ
-Chuyện nảy không thể để cho nhiều người biết được.
Tức thì, Tử Băng đề nghị
-Vậy thì chúng ta hãy vào lều, sau đó, tiểu thư kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho em và các huynh nghe.
****
Minh Nhật nhìn Âu Mỹ Ngân, buồn bã
-Mẫu hậu, người phải giữ gìn sức khoẻ, phụ hoàng nếu biết người như vậy sẽ không vui đâu!
Đối diện, Âu Mỹ Ngân ngồi bất động nãy giờ, chẳng lên tiếng, chỉ hướng mắt chằm chằm vào khoảng không với vẻ bần thần.
Vị thái tử khẽ thở ra khi trông tình cảnh của mẫu hậu thế này.
Mấy giây sau, Âu Mỹ Ngân chợt hỏi, thật nhỏ
-Phụ hoàng của con... vì sao lại qua đời nhanh đến thế?
Thoáng lặng im, rồi Minh Nhật bảo
-Nhật nhi vào thăm phụ hoàng, sau đó, tự dưng con không còn nghe tiếng thở của người nên bèn đến gần xem thử thì phát hiện người đã... chẳng còn thở nữa.
Nghe hoàng nhi tường thuật lại điều đau lòng đó, vị hoàng hậu nhắm mắt, cố ngăn cảm xúc.
Bà vốn hiểu rõ, nhất định cũng sẽ có ngày hôm nay.
Nam Vương băng hà là việc đã nằm trong dự tính thế nhưng bà không ngờ rằng, nó lại đến nhanh đến nỗi người phụ nữ xinh đẹp ấy cảm thấy quá đường đột, bất ngờ.
-Thái y đã đưa ra kết quả chuẩn đoán cuối cùng? Phụ hoàng con thật sự băng hà?
Minh Nhật, với ánh mắt thăm thẳm xa xăm, một nỗi buồn sâu sắc hiển hiện, chậm rãi gật đầu.
Âu Mỹ Ngân cúi thấp mái đầu, ngực đau nhói, tim như muốn vỡ.
Thế là, Nam Vương đã từ bỏ bà, ra đi. Vị vua đang đến một nơi mãi mãi không bao giờ quay về.
-Tại sao... tại sao...?
Âu Mỹ Ngân bật khóc, nước mắt lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt, đôi vai bà run bần bật.
Minh Nhật nhẹ nhàng ôm lấy mẫu hậu, cất giọng an ủi
-Sẽ ổn thôi, mẫu hậu đừng lo, còn Nhật nhi đây, vì vậy người hãy yên tâm!
Nằm trong lòng hoàng nhi, vị hoàng hậu xinh đẹp cứ khóc không ngừng.
Quá đau đớn, bà chỉ biết khóc và miệng thì chẳng ngừng hỏi
-Tại sao?
Ôm Âu Mỹ Ngân, Minh Nhật hoàn toàn lặng thinh, lắng nghe lời trách móc số phận cùng tiếng khóc tức tưởi của bà.
Đôi mắt ranh mãnh của anh đột nhiên trống rỗng, vô định.
Không một suy nghĩ nào phản chiếu trong đó nữa...
Và, thật bất ngờ, ngay khoé mắt của Minh Nhật, duy nhất một giọt lệ trong như thuỷ tinh, từ từ trào ra.
Chảy nhanh xuống cằm anh.
Có lẽ, không thể ngờ nổi, vị hoàng nhi đã nhẫn tâm giết chết phụ hoàng mình lại rơi nước mắt.
Rốt cuộc, chẳng ai hiểu được, Minh Nhật là người thế nào! Đang nghĩ gì...
Trưa hôm đó, Nam Vương của Nam Đô đã băng hà.
Quyết định được đưa ra, rạng sáng mai sẽ chính thức tổ chức nghi lễ tiễn đưa, hiển nhiên, triểu đình cũng sẽ phát tang trong cả nước.
****
Lời kể của Cơ Thành vừa kết thúc, thì mười người kia đồng loạt nhìn nhau.
Tức thì, Nguyệt Tịnh hỏi ngay
-Vậy ra... huynh là nghi phạm giết hại Kỳ Kỳ?
-Ừm, vì khi ấy trong phòng chỉ có mỗi mình huynh và xác của Kỳ Kỳ.
Cô tiểu thư họ Quan lắc đầu, kiên quyết
-Không! Không thể, muội tin nhất định huynh không ra tay sát hại Kỳ Kỳ! Huynh không bao giờ là loại người bất nhân, độc ác đó!
Đứng bên cạnh Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm khẽ đưa mắt nhìn cô.
Cơ Thành mỉm cười
-Cám ơn muội, Nguyệt Tịnh... vì đã tin huynh!
Nguyệt Tịnh gật đầu, cười dịu dàng, đầy cảm thông cho nỗi oan mà vị hoàng tử gánh chịu.
Bấy giờ, Tinh Đạo mới lên tiếng
-Thế ngài đã trốn ngục?
Các Tự toan giải thích thì Giả Nam đã nói trước
-Điều ấy là hiển nhiên, nếu không trốn ngục thì lẽ nào chờ ngày đem đi xử tử!
Trần Thống thở ra
-Nếu ngài không giết thất hoàng tử thì sao ngài không đợi triều đình điều tra kỹ, biết đâu nỗi oan của ngài sẽ được giải?
Cơ Thành không trả lời trước câu hỏi từ phía vị tướng họ Trần bởi sự thật anh hiểu rõ, sự oan ức của bản thân chẳng bao giờ được sáng tỏ.
Điều dễ hiểu, tất cả, đã nằm trong kế hoạch của Minh Nhật.
Trông vẻ khó xử của hoàng huynh, Các Tự nói thay
-Triều đình Nam Đô không giống như mọi người nghĩ, đặc biệt là thái tử, ngài ấy... là một người rất khó đoán.
Thêm lẫn nữa, những người nọ lần lượt hướng mắt vào nhau, dường như họ nghĩ điều gì đó trong đầu.
Trần Giang gãi đầu soàn soạt, tặc lưỡi
-Vậy bây giờ ngài định sẽ làm gì?
Cơ Thành trầm tư chốc lát, rồi đáp
-Trước mắt, có lẽ Cơ Thành phải làm phiền tiểu vương gia và các vị đây đưa về Bắc Đô, ở Nam Đô hiện giờ chẳng an toàn, nhất định lính nội vụ đang rà soát khắp nơi, nên tạm thời Cơ Thành cần lánh nạn tại Bắc Đô.
Thấy Tinh Đạo không phản ứng, Giả Nam khoanh tay, giục
-Huynh còn suy nghĩ gì nữa, phải giúp người lúc hoạn nạn chứ, tam hoàng tử lâm vào tình cảnh thế này, quả rất nan giải.
Trần Thống quay qua đại ca
-Chúng ta cần cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này.
Trần Sơn dạ lớn rồi nhìn qua Hiểu Lâm đứng thẫn thờ nãy giờ
-Hiểu Lâm, đệ lo phần củi khô nhé, huynh với ngũ ca sẽ lo trong bếp.
Nghe có tiếng người gọi, Hiểu Lâm mới giật mình
-Hả... à ừ, để đó cho đệ.
Trông dáng vẻ thất thần của đệ đệ, Tinh Đạo mới hỏi
-Đệ thấy không khoẻ ở đâu sao, Hiểu Lâm?
Hiểu Lâm gãi đầu, cười cười
-Dạ không, có lẽ đệ buồn ngủ vì cả ngày đi đường mệt quá.
-Ừm, dùng bữa tối xong thì đệ nên ngủ sớm để sáng mai còn sức đi đường dài.
-Vâng, vậy đệ với tứ ca, ngũ ca đi làm thức ăn đây.
Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn mau chóng rời khỏi lều.
Vừa bước ra thì cả ba đã gặp ngay Nguyệt Tịnh, cô tiểu thư lém lỉnh hỏi
-Ba huynh đi đây thế?
-Chúng tôi phải chuẩn bị bữa tối, trễ lắm rồi.
-À, thế hả, vậy để tôi giúp các huynh một tay.
Chẳng cho hai huynh đệ họ Trần đồng ý thì Hiểu Lâm đã bảo nhanh
-Thôi, muội với Tử Băng cứ lo cho tam hoàng tử và Kim tiểu thư, để bọn huynh tự làm cũng được.
Nguyệt Tịnh cười nghịch ngợm, đồng thời quàng tay qua tay Hiểu Lâm, nũng nịu
-Không sao, Thành ca và Các Tự đang nghỉ ngơi, muội không muốn làm phiền, huynh để muội giúp.
Trái với những lần trước, Hiểu Lâm chẳng ân cần nữa mà chỉ nhẹ nhàng rút tay ra.
Điều đó làm Nguyệt Tịnh hơi bất ngờ lẫn một chút hụt hẫng.
-Huynh đã bảo, để bọn huynh tự lo, muội chỉ tổ làm vướng tay vướng chân thôi.
Cảm giác, anh chàng có điều gì khác thường nên Nguyệt Tịnh đành miễn cưỡng gật đầu
-Ừm, thế thì các huynh làm nhanh đừng để mọi người chờ.
-Huynh biết.
Đáp gọn hai từ, Hiểu Lâm bỏ đi mau chóng. Hai huynh đệ họ Trần cũng rời khỏi đó.
Dõi theo bóng dáng Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh thở dài, từ lúc trưa cho đến giờ, cô đã thấy anh rất lạ rồi.
Nhưng nghĩ mãi, cô tiểu thư cũng không sao biết được anh gặp chuyện gì.
****
Qua hôm sau, theo đúng quyết định được đưa ra, triều đình Nam Đô tổ chức tang lễ cho Nam Vương.
Lần này cũng như tang lễ của Lạc Kỳ, tất cả đều có mặt đông đủ.
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời mang màu xám buồn man mác, chẳng có lấy một tia nắng, vài cơn gió lạnh thổi mạnh càng khiến cho không gian cô quạnh, thê lương hơn.
Các bá quan văn võ đều cúi đầu lặng im, không ai buồn nói gì thêm.
Năm vị hoàng tử đứng xung quanh quan tài của phụ hoàng trong lúc diễn ra lễ tiễn đưa.
Còn hoàng hậu Âu Mỹ Ngân, dù đã cố kiềm chế nhưng bà vẫn bật khóc khi nắp quan tài đóng lại.
Nghi thức dành cho các bậc quân vương của Nam Đô là hoả táng.
Kể cả vương gia, hoàng tử, và những người thuộc dòng dõi hoàng tộc đều được an táng như vậy.
Đến giờ hoả táng, Âu Mỹ Ngân muốn ngã khuỵ khi cỗ quan tài được đưa vào lửa.
Trường Dinh lẫn Lạc Diễm đau đớn nhìn ngọn lửa lớn thêu dần cỗ quan tài.
Còn riêng Lạc Phổ và Minh Nhật, chẳng có biểu hiện nào trên gương mặt bình lặng của cả hai.
Họ chỉ đứng, dán mắt vào màu đỏ rực hung tàn.
Trong suốt buổi lễ, hầu như tất cả bá quan đều ngạc nhiên khi không thấy sự có mặt của thái tử phi Các Tự... nhưng hiển nhiên không một ai dám hỏi.
Đến trưa, lễ an táng kết thúc.
Tiếp, triều đình cho phát tang khắp nước.
Chưa hết tang của thất hoàng tử Lạc Kỳ, giờ dân chúng lại chịu thêm tang của hoàng thượng.
Đâu đó, không ít lời đồn xuất hiện, rằng, có lẽ Nam Đô sắp gặp đại nạn.
****
Vì đang theo cùng những người nọ về Bắc Đô nên tất nhiên, Cơ Thành và Các Tự không hề hay biết tang sự này.
Trưa, họ dừng lại ở vùng đồng bằng để nghỉ ngơi, giờ đây họ cách kinh thành Bắc Đô chỉ còn vài chục dặm, và nếu không có gì khúc mắc, ắt hẳn cỡ gần trưa mai sẽ về đến nơi.
Đang ngồi thẫn thờ thì Nguyệt Tịnh giật mình khi nghe tiếng Cơ Thành gọi, cô quay qua
-Thành ca! Huynh tìm muội có chuyện gì sao?
Đến gần cô tiểu thư, Cơ Thành ngồi xuống bên cạnh
-Nghe Các Tự nói muội vào rừng nãy giờ chưa về nên huynh đi tìm thử, tự dưng muội bỏ ra đây ngồi một mình thế?
Nguyệt Tịnh thoáng im lặng, thật ra thì nguyên do là vì Hiểu Lâm cứ không ngừng tránh mặt cô, bắt đầu có thái độ hờ hững, kỳ lạ, thấy buồn nên cô mới đến đây cho khoay khoả.
Nhưng không muốn Cơ Thành lo lắng, Nguyệt Tịnh đành nói dối
-À, tại thấy ngột ngạt quá, muội vào rừng hít thở không khí cho thoải mái.
-Vậy à, có lẽ muội đi đường xa không quen đấy. Nhớ ngày xưa, khi cùng huynh đến tỉnh Tương Dụ thăm nhị hoàng huynh, muội nôn mửa khắp trên đường đi, mặt mày tái xanh, chẳng còn hột máu.
Nguyệt Tịnh nhăn mặt
-Huynh lại trêu muội à? Huynh cũng lo cho muội đến xanh mặt còn gì, trông huynh đâu có thua muội.
Cơ Thành cười cười
-Ừm, sau đó, mỗi lần nhị hoàng huynh bảo huynh đưa muội đến thăm huynh ấy thì huynh đã sợ rồi.
-Vâng, nhớ lại ngày ấy thật là vui, huynh, muội và Hùng ca đã rất thân thiết.
Chợt, Cơ Thành ngừng cười, từ từ đưa mắt nhìn sang Nguyệt Tịnh đang hồi tưởng về quá khứ, nói khẽ
-Nguyệt Tịnh, huynh xin lỗi về chuyện từ hôn.
Tức thì, cô tiểu thư chau mày, ra vẻ giận dỗi
-Huynh lại thế rồi, muội đã nói, muội không trách huynh, không bao giờ cả.
-Ngày xưa huynh từng hứa, sẽ bảo vệ muội cả đời, khi ấy, nhị hoàng huynh cũng nghe như vậy. Thế nhưng, huynh đã chẳng thể thực hiện được.
Trông vẻ mặt ăn năn của vị hoàng tử, Nguyệt Tịnh lặng im.
Vài giây sau, tiếng cô vang lên đều đều
-Lời hứa nhiều lúc không có nghĩ gì hết, Thành ca, nhất là lời hứa của trẻ con. Lúc đó, muội và cả huynh đều còn nhỏ, chúng ta chưa hiểu chuyện nên mới nói thế. Đã không có duyên phận thì dù hứa hay không hứa cũng chẳng thay đổi được, nó không quan trọng.
Cơ Thành ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tịnh.
Cô gái ngồi trước mặt anh giờ đây đã không còn như xưa...
-Huynh làm gì nhìn muội dữ vậy?
-Muội thay đổi rồi, trưởng thành và hiểu biết hơn rất nhiều.
Nguyệt Tịnh quẹt mũi, chống hông
-Giờ huynh mới biết hả?
Thấy dáng vẻ tếu tếu đó, Cơ Thành buồn cười.
-Huynh cười trông sẽ được hơn, vì vậy từ giờ, muội không cho phép huynh trách bản thân nữa mà phải luôn luôn mỉm cười, có vậy Các Tự mới không “bỏ” huynh!
-Ừ, ừ huynh sẽ nghe lời muội. À, Nguyệt Tịnh, vị tiểu vương gia tên Hiểu Lâm là người muội thích à?
Bị hỏi thế, Nguyệt Tịnh ngại ngùng, bảo
-Ừm, huynh ấy đối với muội rất tốt, mặc dù lúc đầu cả hai không ưa nhau nhưng đúng là ghét của nào trời trao của đó, điều ấy đã đúng trong trường hợp của muội.
Như nghĩ ra điều gì, Cơ Thành cất giọng
-Nhưng Nguyệt Tịnh... có thật muội thích vị tiểu vương gia ấy?
Khó hiểu trước câu hỏi kia, cô tiểu thư họ Quan lắc đầu
-Ý huynh là...
-Huynh không có ý nghi ngờ tình cảm của muội, có điều, tình cảm của muội quá nhanh khiến huynh đã rất bất ngờ. Huynh chỉ sợ, muội ngộ nhận tình cảm thôi, cảm giác rất dễ bị đánh lừa.
Bấy giờ, Nguyệt Tịnh đã hiểu, hoá ra, Cơ Thành lo lắng cô sẽ hấp tấp trong chuyện tình yêu.
Một khoảng lặng kéo đến.
Không nghe câu trả lời, Cơ Thành ngạc nhiên
-Nguyệt Tịnh, muội sao vậy, ý huynh không phải là vậy...
Vị hoàng tử ngừng lại khi Nguyệt Tịnh đột ngột quay qua, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Rồi thình lình, cô tiểu thư ôm lấy anh...
Sững sờ, Cơ Thành ngồi bất động, hai tay bất giác buông xuôi, cứng đơ.
Còn chưa kịp trấn tĩnh thì tiếng Nguyệt Tịnh thì thầm ngay tai anh
-Thành ca, thật ra muội vẫn còn rất yêu huynh nhưng huynh lại yêu Các Tự vì vậy không còn cách nào khác, muội đành chấp nhận tình cảm của Hiểu Lâm! Huynh ấy đối với muội thật lòng, chứ không giống huynh... Nhưng như huynh nói, nhiều lúc, bản thân muội cũng không rõ làm thế là đúng hay sai, muội có quá vội vã khi nhận lời Hiểu Lâm. Thậm chí, có khi muội nghĩ rằng, biết đâu, muội đang xem Hiểu Lâm như là chiếc bóng của huynh!
Đôi mắt Cơ Thành mở to, bần thần trước những lời được thốt ra từ môi Nguyệt Tịnh.
Và trong khi cô tiểu thư vẫn còn ôm chặt lấy Cơ Thành thì cách đó không xa, ngay giữa bụi cây rậm rạp, Hiểu Lâm đứng nhìn trân trối.
Giả Nam ngán ngẫm
-A Thống huynh đâu cần đề phòng, sợ sệt đến thế, dẫu sao, triều đình Nam Đô cũng không thể nào đoán được tam hoàng tử trốn sang Bắc Đô, họ chẳng có chút manh mối gì hết.
Trần Nhất cười, bảo
-Giả Nam huynh là người giang hồ, không hiểu được những điều luật của triều đình, việc này liên quan đến hai nước Nam và Bắc Đô, không thể tuỳ tiện quyết định.
Anh chàng họ Thượng xua tay
-Người triều đình mấy huynh thật là rắc rối, cứ như giang hồ thì chẳng việc gì phải lo. Được, tuỳ mọi người quyết định, nhưng người ta đang khốn khó như vậy...
Giả Nam dừng lại, bỏ lửng câu nói, đảo mắt về phía Tinh Đạo, chờ đợi.
Chán nản, Trần Sơn cất giọng nhạt nhẽo
-Ở đây, đại ca có quyền nhất nên huynh hãy quyết định!
Mọi ánh mắt giờ đây đồng loạt nhìn vào Tinh Đạo, xem sự lựa chọn cuối cùng của anh.
Vị tiểu vương gia đứng trầm ngâm...
Chợt, bàn tay ai đấy nhẹ nhàng đặt lên vai Tinh Đạo, anh liền xoay qua.
Là Tử Băng.
Cô nhìn anh mỉm cười đầy ấm áp
-Huynh cứ làm theo điều huynh cho là đúng, đừng quan tâm đến những điều khác, huynh đã từng hành xử như vậy về chuyện của đệ, vậy thì bây giờ, huynh cứ làm như thế một lần nữa.
Cái nhìn của Tinh Đạo bất động... điều anh cho là đúng ư?...
Tự dưng, vị tiểu vương gia cười cười, gật đầu.
Xong anh chuyển ánh mắt trở lại Cơ Thành
-Thôi được, vì nỗi oan ngài đang gánh, Tinh Đạo không thể bỏ ngài thế này, Tinh Đạo sẽ cho ngài cùng về Bắc Đô.
Các Tự lẫn Nguyệt Tịnh mừng rỡ, Cơ Thành đứng dậy
-Đa tạ, tấm lòng của tiểu vương gia thật đáng quí, ơn này, Cơ Thành không bao giờ quên!
-Ừm, ngài không cần phải nhớ ơn Tinh Đạo, bây giờ, việc quan trọng là ngài nên nghĩ xem, khi đến Bắc Đô, ngài sẽ ở đâu?
Nguyệt Tịnh gật đầu liên tục
-Phải đó Thành ca, huynh đâu có quen biết ai ở Bắc Đô, vậy phải làm sao?
-Có lẽ, huynh sẽ ở quán trọ nào đấy.
-Không được, ngài là tam hoàng tử Nam Đô, đừng tuỳ tiện để người khác phát hiện ra thân phận, ít nhiều cũng có rắc rối.
-Thế còn cách nào đây?
Nguyệt Tịnh sụ mặt, thở dài thườn thượt. Nãy giờ, thầm quan sát từng phản ứng sốt sắng của cô tiểu thư nghịch ngợm, Hiểu Lâm đã chẳng nói lời nào.
Các Tự đang rối bời về vấn đề tìm nơi nương náu cho Cơ Thành thì cô nghe Tử Băng gọi khẽ
-Tiểu thư, em nghĩ đến một nơi, khá mạo hiểm nhưng cũng rất an toàn.
Các Tự tròn xoe mắt rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, cô reo
-Kim phủ?!
Tử Băng cười típ mắt, gật đầu.
Cơ Thành ngạc nhiên
-Kim phủ... là nhà của muội?
Các Tự đáp nhanh
-Vâng, đúng rồi, sao lại không nghĩ ra nhỉ? Nếu ở đó thì nhất định huynh sẽ an toàn.
Giả Nam ngước mặt lên cao, nghĩ ngợi
-Ừm, thế thì còn gì bằng. À mà, Băng muội cũng là người của Kim phủ, vậy Giả Nam cũng xin được nương nhờ ở đó.
Tử Băng phản bác mau lẹ
-Đừng có mơ, không đời nào tôi cho huynh sống tại Kim phủ.
Giả Nam liền nhìn sang Các Tự, hiểu mong muốn của anh chàng tinh ranh ấy, cô bảo
-Được, nếu huynh đã thích thế thì Các Tự không phản đối.
-Tiểu thư!
-Tử Băng, Giả Nam đã vì chúng ta làm rất nhiều chuyện, em đừng khó dễ nữa, cứ để huynh ấy ở lại.
Giả Nam khoái chí, hếch mũi như chọc tức Tử Băng.
Tử Băng chẳng thể trái lời Các Tự nên đành chấp nhận nhưng lòng thì bực mình vô cùng.
-Vậy cũng tốt, cứ quyết định thế là ổn. Ở Kim phủ, ngài sẽ an toàn.
Tinh Đạo thân thiện, tán đồng với đề nghị kia.
Nghĩ điều gì, Nguyệt Tịnh nhanh chóng đưa ý kiến
-Thế thì, Các Tự để Nguyệt Tịnh đến Kim phủ luôn, được không?
-Ừm, tất nhiên, Các Tự rất hoan nghênh.
Cơ Thành nhắc nhở
-Muội đừng có nghịch ngợm mà phiền hà người khác, nghe chưa?
Nguyệt Tịnh lém lỉnh
-Muội biết, muội không làm phiền ai ngoài huynh đâu.
Gương mặt Hiểu Lâm sa sầm ngay khi trông Nguyệt Tịnh và Cơ Thành cùng cười với nhau.
Trần Thống vỗ tay, nhìn một lượt hết mọi người
-Đã quyết định xong, giờ chúng ta sẽ mau chóng về Bắc Đô.
-Đừng lo, chúng ta sẽ đi con đường tắt, chỉ một, hai ngày là về đến kinh thành Bắc Đô thôi.
Những người còn lại gật đầu.
Cuối cùng, tất cả đã thống nhất sẽ đưa Cơ Thành về Bắc Đô và anh sẽ đến Kim phủ nương náu.
Ai ai cũng mong rằng, mọi chuyện không có gì bất trắc.
****
Khi ấy, nói về Nam Đô, vừa nghe tin Nam Vương băng hà thì lập tức, Lạc Phổ, Sở Hùng, Trường Dinh cùng Lạc Diễm hồi cung ngay.
Khởi hành từ các tỉnh, bốn vị hoàng tử phải mất hơn nửa ngày trời mới đến hoàng cung.
Dĩ nhiên, đầu tiên là họ đến chỗ của Âu Mỹ Ngân vì nghe báo, bà đã ngất xỉu ngay phòng đại triều.
Vừa đến phòng của Âu Mỹ Ngân thì bốn vị hoàng tử gặp ngay Minh Nhật.
Trông thấy hai hoàng huynh cùng hai hoàng đệ, Minh Nhật đã nói
-Mọi người hồi cung rồi ư?
Sở Hùng cắt ngang với dáng vẻ lo lắng
-Tứ hoàng đệ, xảy ra chuyện gì vậy, có thật... phụ hoàng đã băng hà? Còn nương nương?
-Nhị hoàng huynhbình tĩnh, đệ sẽ kể rõ tất cả cho mọi người nghe, mẫu hậu đệ vừa chợp mắt, chúng ta hãy ra ngự hoa viên, đừng ở đây làm phiền người nghỉ ngơi.
Trường Dinh ngồi phịch xuống ghế đá, thẫn thờ
-Sao phụ hoàng lại ra đi đột ngột như vậy, người hôn mê suốt hai năm, tình hình chẳng có biến đổi gì thế mà lại băng hà.
Bên cạnh, Lạc Diễm cũng bần thần không kém
-Thật bất công, đệ đã không kịp nhìn mặt phụ hoàng lần cuối!
Ngồi trên xe lăn phía đối diện, Minh Nhật cười nhạt, vẻ như mỉa mai trước dáng vẻ buồn bã của lục hoàng đệ, rồi mấy giây sau, anh cất tiếng
-Con người sinh lão bệnh tử là chuyện hiển nhiên, cái chết bất ngờ của phụ hoàng chẳng ai mong muốn nhưng người thì cũng đã chết rồi, hai đệ đừng buồn nữa.
Người thứ hai mang dáng vẻ dửng dửng trước sự ra đi của Nam Vương, là Lạc Phổ
-Tứ hoàng đệ nói đúng, người chết chẳng thể sống lại, cứ đau khổ cũng không được gì.
Dẫu không thích cách nói hời hợt, vô tâm của đại hoàng huynh nhưng Sở Hùng chẳng muốn phê phán thêm điều gì, bây giờ không phải lúc tranh cãi.
-Vậy, nương nương thế nào?
-Mẫu hậu đệ khóc rất nhiều khi hay tin phụ hoàng băng hà, tạm thời chỉ là do quá sốc thôi, ngự y cũng đã kê cho người vài phương thuốc nhằm hồi phục là tinh thần, xem như tạm ổn.
Trường Dinh thở ra
-Ừm, nương nương ở bên cạnh phụ hoàng mỗi ngày nên tất nhiên sẽ là người đau lòng nhất.
Lạc Diễm tự dưng nhớ đến Cơ Thành còn ở trong đại lao
-Không biết nếu tam hoàng huynh biết được phụ hoàng đã băng hà thì huynh ấy thế nào. Lúc trước huynh ấy và phụ hoàng rất thân thiết.
Nghe nhắc đến Cơ Thành là Minh Nhật lại căm giận nhưng tự nhủ phải cố kiềm chế.
Trông nét mặt không được tốt của tứ hoàng đệ, Sở Hùng hỏi
-Đệ sao vậy, mệt à?
Lặng thinh trong vài giây, vị thái tử từ tốn tiếp
-Có lẽ, hiện tại, tam hoàng huynh sẽ không thể biết được phụ hoàng đã băng hà! Làm sao huynh ấy hay tin khi đã cao chạy xa bay!
Bốn vị hoàng tử còn lại ngạc nhiên. Thấy vẻ mặt khó hiểu của họ, Minh Nhật chậm rãi
-À, chắc mọi người vẫn chưa biết nhỉ, nửa đêm hôm qua, Các Tự, phi tần của đệ đã phóng hoả cung Diệu Tiên và giải cứu tam hoàng huynh rồi. Giờ ắt hẳn cả hai đang lẩn trốn ở đâu đó bên cạnh nhau.
Khỏi nói, bốn người kia vô cùng sửng sốt.
Minh Nhật liền kể lại diễn biến của sự việc đêm hôm qua cho họ nghe.
Ngay khi câu chuyện vừa kết thúc thì Sở Hùng ngỡ ngàng
-Sao lại có chuyện như vậy được? Tam hoàng đệ trốn ngục và có sự trợ giúp của hoàng đệ muội ư?
-Huynh thấy bất ngờ lắm à? Nhưng… sự thật là thế đấy.
Lạc Diễm liền hỏi
-Nhưng đệ không hiểu, lý do gì mà tứ hoàng tẩu lại cứu tam hoàng huynh?
-Đúng, phải có nguyên do chứ!
Sở Hùng nhìn Minh Nhật chờ đợi câu trả lời về sự việc kỳ lạ này.
Vị thái tử lặng thinh, dường như rất khó để cho hoàng huynh một lời đáp thoả đáng.
Anh biết nói gì đây? Lẽ nào, bảo rằng, phi tần của mình và tam hoàng huynh yêu nhau?
Trước thái độ im lặng của hoàng đệ, Sở Hùng sốt ruột
-Minh Nhật, sao đệ không nói gì hết vậy?
-Tứ hoàng đệ thấy khó xử đấy thôi.
Sở Hùng quay lại, Lạc Phổ cười nhạt, phủi phủi tay áo
-Có một sự thật huynh dám cá rằng khi nghe xong, các đệ sẽ vô cùng kinh ngạc.
Lạc Diễm nhíu mày
-Sự thật? Đó là gì?
-Rằng, hoàng đệ muội và tam hoàng đệ… yêu nhau!
Lập tức, Sở Hùng với Lạc Diễm đều sửng sốt, mắt mở to trân trối.
Còn Trường Dinh thì thở ra, nãy giờ anh không hề lên tiếng nói bất cứ điều gì.
Bên cạnh, Minh Nhật đưa mắt sang Lạc Phổ
-Vậy là huynh cũng biết điều đó ư?
Vị đại hoàng tử đặt tay lên trán, tỏ vẻ ngán ngẫm
-Ừm, chỉ cần quan sát một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra mối quan hệ đặc biệt của cả hai.
Minh Nhật cười cười, ánh mắt bất chợt xa xăm
-Cũng đúng, họ yêu nhau nhiều đến mức khiến đệ cảm thấy ganh tị!
Sở Hùng nghe lời đối đáp qua lại giữa Minh Nhật với Lạc Phổ mà lòng vô cùng rối bời lẫn khó hiểu
-Có thật, tam hoàng đệ yêu hoàng đệ muội? Hoàng đệ muội cũng yêu đệ ấy?
Minh Nhật hướng cái nhìn về phía Sở Hùng
-Chả lẽ huynh nghĩ đệ vu khống họ? Chính tam hoàng huynh cả Các Tự đều tự nhận như thế với đệ. À, cả mẫu hậu đệ cũng biết điều ấy nữa, huynh có thể trực tiếp đi hỏi người.
Trông vẻ kiên quyết từ đôi mắt phản phất nỗi buồn của hoàng đệ, Sở Hùng hiểu, những điều vừa rồi là sự thật, không hề giả dối.
-Ôi trời, sao lại ra nông nỗi này... cả hai thật là...
Sở Hùng nhắm mắt, cất lời than vãn.
Ngay cạnh, Lạc Diễm vẫn bất động, cảm giác có điều gì cứ không ngừng xoay vần.
Không hiểu sao, nhưng khi nghe câu “ Tam hoàng huynh và Các Tự yêu nhau” thì trong lòng vị lục hoàng tử bất chợt xuất hiện một sự trĩu nặng, chính xác là đau đáu nỗi niềm nào đó chẳng rõ.
Lạc Diễm khẽ cúi mái đầu, để rồi lần đầu tiên, trái tim trong lồng ngực đột nhiên thắt lại.
-Lạc Diễm, đệ mệt à?
Sở Hùng quan sát nét mặt bất thường của lục hoàng đệ.
Thoáng giật mình, Lạc Diễm ngước lên, cười gượng gạo
-Không... đệ ổn.
Nói xong, Lạc Diễm vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm vào khoảng không với vẻ buồn bã, vô định.
Chẳng ai, ngoài Trường Dinh phát hiện ra được điều kỳ lạ của Lạc Diễm.
Chính xác là, vị hoàng tử hay đùa đó đã lặng người khi bắt gặp từ đáy mắt của hoàng đệ phản phất nỗi ưu buồn đến nao lòng.
Năm vị hoàng tử còn chìm trong khoảng lặng thì Liêu công công đi đến, cúi người
-Bẩm thái tử, nương nương đã dậy và muốn gặp đại hoàng tử, nhị hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử.
Minh Nhật ra dấu cho têu thái giám lui xuống, xong nhìn lại hai hoàng huynh, hai hoàng đệ
-Tạm thời chúng ta dừng ở đây, đến thăm mẫu hậu đệ trước đã.
Bốn người kia gật đầu.
Thấy Lạc Phổ, Sở Hùng và Minh Nhật đã đi, còn lại hai người, bấy giờ Trường Dinh mới hỏi
-Đệ không sao thật chứ?
Lạc Diễm ngạc nhiên
-Huynh nói vậy là sao?
Trường Dinh thở ra, khoanh tay
-À huynh thấy đệ có gì đó rất khác lạ khi nghe tin tam hoàng huynh và tứ hoàng tẩu yêu nhau!
Gương mặt Lạc Diễm có chút biến đổi bởi anh không ngờ ngũ hoàng huynh lại tinh ý đến thế nhưng anh đã mau chóng khoá lấp đi bằng nụ cười
-Không đâu, đệ vẫn bình thường chỉ là hơi bất ngờ trước tin đó thôi, thử hỏi có ai mà không ngạc nhiên.
-Ừm, vậy ư, có lẽ huynh nghi ngợi lung tung nhiều quá. Mà này, nếu có gì không ổn, đệ hãy nói huynh biết, được không?
Lạc Diễm gật đầu rồi anh hạ giọng, thật trầm
-Ngũ hoàng huynh, nếu sự thật... tam hoàng huynh cùng tứ hoàng tẩu yêu nhau thì... như vậy sẽ rất tốt!
Trường Dinh nhíu mày
-Đệ nói gì vậy?
-Đệ luôn cảm giác tứ hoàng huynh là người không tốt, có thể đệ đa nghi, nhưng cảm giác đó đã có từ khi đệ còn nhỏ, mỗi lần tiếp xúc với huynh ấy, đệ lại thấy bất an. Và... tam hoàng huynh thì khác, huynh ấy là người tốt, dẫu bề ngoài luôn lạnh lùng và vẻ như không quan tâm đến ai, dù rằng đệ biết đã có điều gì đấy làm thay đổi huynh ấy bởi trước đây, tam hoàng huynh luôn thân thiện, cởi mở.
-Đúng, nhưng những điều ấy thì liên quan gì đến chuyện tam hoàng huynh và tứ hoàng tẩu?
-Tứ hoàng tẩu là một nữ nhi tài sắc, tất nhiên, tẩu ấy cũng rất tốt bụng, quan tâm mọi người... lúc tẩu ấy đến Nam Đô lần đầu tiên, đệ đã nghĩ, một người như tứ hoàng tẩu không nên trở thành phi tử của tứ hoàng huynh.
-Lạc Diễm, đệ có biết mình đang nói gì không?
-Đệ hiểu rõ chứ, thật không công bằng khi tứ hoàng tẩu phải thành hôn với tứ hoàng huynh, một người không hề tốt.
-Đó cũng chỉ là suy đoán của đệ về tứ hoàng đệ thôi, làm sao đánh giá đúng một con người được!
Lạc Diễm nhìn Trường Dinh, mỉm cười
-Vâng, đệ chỉ suy đoán nhưng... ngũ hoàng huynh, suy cho cùng, huynh cũng thấy, tứ hoàng tẩu và tam hoàng huynh rất xứng đôi?
Đôi mắt Trường Dinh tròn xoe, mấy giây sau, anh tiếp tục thở dài rồi im lặng.
-Dù gì, một người như tứ hoàng tẩu nên có một nam nhân như tam hoàng huynh yêu thương!
Lại bắt gặp nỗi buồn khác lạ của Lạc Diễm, Trường Dinh liền đặt tay lên đầu hoàng đệ, xoa xoa
-Thôi, đừng bàn về chuyện này nữa, ai xứng đáng, ai không xứng đáng chẳng thể nào phụ thuộc vào một, hai lời nói của huynh đệ ta được. Bây giờ thì đến chỗ nương nương, người đang trông chúng ta.
-Ừm!
-Đệ đấy, đừng nghĩ lung tung những điều đó nữa, nếu để tứ hoàng đệ nghe được thì sẽ rất phiền phức. Kỳ Kỳ vừa mất, phụ hoàng lại băng hà, chưa kể còn chuyện giữa tam hoàng huynh với tứ hoàng tẩu, mọi thứ đều đang rối tung, huynh thật không muốn sẽ xuất hiện thêm mối bất hoà trong năm huynh đệ ta, đệ hiểu ý huynh chứ?
Trông ánh mắt lo lắng của Trường Dinh, Lạc Diễm đành ậm ờ đáp
-Vâng, đệ sẽ chú ý hơn.
-Huynh biết đệ luôn ngoan ngoãn nghe lời. Nào, đi thôi!
Trường Dinh kéo nhanh Lạc Diễm rời khỏi vườn ngự uyển.
****
Khi đã dùng bữa trưa xong thì đoàn binh lính Bắc Đô tiếp tục lên đường.
Họ đi mãi cho đến lúc trời sụp tối mới ngừng lại dựng lều nghỉ ngơi.
Xem xét cuộc hành trình ngày mai, Trần Thống bảo
-Chúng ta đã đi được gần 2/3 chặng đường rồi, nếu cứ giữ tiến độ này thì có lẽ hết ngày mai chúng ta sẽ về đến Bắc Đô.
Trần Sơn mừng rỡ, hỏi
-Thật sao, nhị ca?
Trần Nhất quay sang bên, đáp thay
-Ừm, lúc khởi hành vì phải đi qua năm tỉnh của Nam Đô nên chuyến hành trình mới dài, nhưng lúc về thì dễ hơn, vì vậy chúng ta chọn con đường ngắn nhất về Bắc Đô.
-Ôi, ôi quá tuyệt, vậy là sắp về đến Bắc Đô, suốt hai tháng qua đệ mệt gần chết, cứ ngủ lều mãi, lưng mỏi nhừ. Chỉ cần về Trần phủ là đệ có thể ngủ ngon trên chiếc giường của mình.
Trần Sơn reo ca, khoái chí đến nỗi muốn nhảy tưng tưng.
Trần Giang lắc đầu, đưa mắt qua Trần Thống
-Không ngờ lúc về lại nhanh hơn đệ nghĩ.
Trần Thống cười
-Cũng nhờ chúng ta đi với tiến độ nhanh nên mới được như vậy.
-Vâng, à mà chắc các huynh cũng đói rồi phải không, để bọn đệ chuẩn bị bữa tối.
Trần Nhất vỗ bụng, gật đầu
-Ừ, mấy đứa làm thức ăn nhanh nhanh, kẻo mọi người chờ lâu.
Trần Sơn dạ lớn rồi nhìn qua Hiểu Lâm đứng thẫn thờ nãy giờ
-Hiểu Lâm, đệ lo phần củi khô nhé, huynh với ngũ ca sẽ lo trong bếp.
Nghe có tiếng người gọi, Hiểu Lâm mới giật mình
-Hả... à ừ, để đó cho đệ.
Trông dáng vẻ thất thần của đệ đệ, Tinh Đạo mới hỏi
-Đệ thấy không khoẻ ở đâu sao, Hiểu Lâm?
Hiểu Lâm gãi đầu, cười cười
-Dạ không, có lẽ đệ buồn ngủ vì cả ngày đi đường mệt quá.
-Ừm, dùng bữa tối xong thì đệ nên ngủ sớm để sáng mai còn sức đi đường dài.
-Vâng, vậy đệ với tứ ca, ngũ ca đi làm thức ăn đây.
Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn mau chóng rời khỏi lều.
Vừa bước ra thì cả ba đã gặp ngay Nguyệt Tịnh, cô tiểu thư lém lỉnh hỏi
-Ba huynh đi đây thế?
-Chúng tôi phải chuẩn bị bữa tối, trễ lắm rồi.
-À, thế hả, vậy để tôi giúp các huynh một tay.
Chẳng cho hai huynh đệ họ Trần đồng ý thì Hiểu Lâm đã bảo nhanh
-Thôi, muội với Tử Băng cứ lo cho tam hoàng tử và Kim tiểu thư, để bọn huynh tự làm cũng được.
Nguyệt Tịnh cười nghịch ngợm, đồng thời quàng tay qua tay Hiểu Lâm, nũng nịu
-Không sao, Thành ca và Các Tự đang nghỉ ngơi, muội không muốn làm phiền, huynh để muội giúp.
Trái với những lần trước, Hiểu Lâm chẳng ân cần nữa mà chỉ nhẹ nhàng rút tay ra.
Điều đó làm Nguyệt Tịnh hơi bất ngờ lẫn một chút hụt hẫng.
-Huynh đã bảo, để bọn huynh tự lo, muội chỉ tổ làm vướng tay vướng chân thôi.
Cảm giác, anh chàng có điều gì khác thường nên Nguyệt Tịnh đành miễn cưỡng gật đầu
-Ừm, thế thì các huynh làm nhanh đừng để mọi người chờ.
-Huynh biết.
Đáp gọn hai từ, Hiểu Lâm bỏ đi mau chóng. Hai huynh đệ họ Trần cũng rời khỏi đó.
Dõi theo bóng dáng Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh thở dài, từ lúc trưa cho đến giờ, cô đã thấy anh rất lạ rồi.
Nhưng nghĩ mãi, cô tiểu thư cũng không sao biết được anh gặp chuyện gì.
****
Qua hôm sau, theo đúng quyết định được đưa ra, triều đình Nam Đô tổ chức tang lễ cho Nam Vương.
Lần này cũng như tang lễ của Lạc Kỳ, tất cả đều có mặt đông đủ.
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời mang màu xám buồn man mác, chẳng có lấy một tia nắng, vài cơn gió lạnh thổi mạnh càng khiến cho không gian cô quạnh, thê lương hơn.
Các bá quan văn võ đều cúi đầu lặng im, không ai buồn nói gì thêm.
Năm vị hoàng tử đứng xung quanh quan tài của phụ hoàng trong lúc diễn ra lễ tiễn đưa.
Còn hoàng hậu Âu Mỹ Ngân, dù đã cố kiềm chế nhưng bà vẫn bật khóc khi nắp quan tài đóng lại.
Nghi thức dành cho các bậc quân vương của Nam Đô là hoả táng.
Kể cả vương gia, hoàng tử, và những người thuộc dòng dõi hoàng tộc đều được an táng như vậy.
Đến giờ hoả táng, Âu Mỹ Ngân muốn ngã khuỵ khi cỗ quan tài được đưa vào lửa.
Trường Dinh lẫn Lạc Diễm đau đớn nhìn ngọn lửa lớn thêu dần cỗ quan tài.
Còn riêng Lạc Phổ và Minh Nhật, chẳng có biểu hiện nào trên gương mặt bình lặng của cả hai.
Họ chỉ đứng, dán mắt vào màu đỏ rực hung tàn.
Trong suốt buổi lễ, hầu như tất cả bá quan đều ngạc nhiên khi không thấy sự có mặt của thái tử phi Các Tự... nhưng hiển nhiên không một ai dám hỏi.
Đến trưa, lễ an táng kết thúc.
Tiếp, triều đình cho phát tang khắp nước.
Chưa hết tang của thất hoàng tử Lạc Kỳ, giờ dân chúng lại chịu thêm tang của hoàng thượng.
Đâu đó, không ít lời đồn xuất hiện, rằng, có lẽ Nam Đô sắp gặp đại nạn.
****
Vì đang theo cùng những người nọ về Bắc Đô nên tất nhiên, Cơ Thành và Các Tự không hề hay biết tang sự này.
Trưa, họ dừng lại ở vùng đồng bằng để nghỉ ngơi, giờ đây họ cách kinh thành Bắc Đô chỉ còn vài chục dặm, và nếu không có gì khúc mắc, ắt hẳn cỡ gần trưa mai sẽ về đến nơi.
Đang ngồi thẫn thờ thì Nguyệt Tịnh giật mình khi nghe tiếng Cơ Thành gọi, cô quay qua
-Thành ca! Huynh tìm muội có chuyện gì sao?
Đến gần cô tiểu thư, Cơ Thành ngồi xuống bên cạnh
-Nghe Các Tự nói muội vào rừng nãy giờ chưa về nên huynh đi tìm thử, tự dưng muội bỏ ra đây ngồi một mình thế?
Nguyệt Tịnh thoáng im lặng, thật ra thì nguyên do là vì Hiểu Lâm cứ không ngừng tránh mặt cô, bắt đầu có thái độ hờ hững, kỳ lạ, thấy buồn nên cô mới đến đây cho khoay khoả.
Nhưng không muốn Cơ Thành lo lắng, Nguyệt Tịnh đành nói dối
-À, tại thấy ngột ngạt quá, muội vào rừng hít thở không khí cho thoải mái.
-Vậy à, có lẽ muội đi đường xa không quen đấy. Nhớ ngày xưa, khi cùng huynh đến tỉnh Tương Dụ thăm nhị hoàng huynh, muội nôn mửa khắp trên đường đi, mặt mày tái xanh, chẳng còn hột máu.
Nguyệt Tịnh nhăn mặt
-Huynh lại trêu muội à? Huynh cũng lo cho muội đến xanh mặt còn gì, trông huynh đâu có thua muội.
Cơ Thành cười cười
-Ừm, sau đó, mỗi lần nhị hoàng huynh bảo huynh đưa muội đến thăm huynh ấy thì huynh đã sợ rồi.
-Vâng, nhớ lại ngày ấy thật là vui, huynh, muội và Hùng ca đã rất thân thiết.
Chợt, Cơ Thành ngừng cười, từ từ đưa mắt nhìn sang Nguyệt Tịnh đang hồi tưởng về quá khứ, nói khẽ
-Nguyệt Tịnh, huynh xin lỗi về chuyện từ hôn.
Tức thì, cô tiểu thư chau mày, ra vẻ giận dỗi
-Huynh lại thế rồi, muội đã nói, muội không trách huynh, không bao giờ cả.
-Ngày xưa huynh từng hứa, sẽ bảo vệ muội cả đời, khi ấy, nhị hoàng huynh cũng nghe như vậy. Thế nhưng, huynh đã chẳng thể thực hiện được.
Trông vẻ mặt ăn năn của vị hoàng tử, Nguyệt Tịnh lặng im.
Vài giây sau, tiếng cô vang lên đều đều
-Lời hứa nhiều lúc không có nghĩ gì hết, Thành ca, nhất là lời hứa của trẻ con. Lúc đó, muội và cả huynh đều còn nhỏ, chúng ta chưa hiểu chuyện nên mới nói thế. Đã không có duyên phận thì dù hứa hay không hứa cũng chẳng thay đổi được, nó không quan trọng.
Cơ Thành ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tịnh.
Cô gái ngồi trước mặt anh giờ đây đã không còn như xưa...
-Huynh làm gì nhìn muội dữ vậy?
-Muội thay đổi rồi, trưởng thành và hiểu biết hơn rất nhiều.
Nguyệt Tịnh quẹt mũi, chống hông
-Giờ huynh mới biết hả?
Thấy dáng vẻ tếu tếu đó, Cơ Thành buồn cười.
-Huynh cười trông sẽ được hơn, vì vậy từ giờ, muội không cho phép huynh trách bản thân nữa mà phải luôn luôn mỉm cười, có vậy Các Tự mới không “bỏ” huynh!
-Ừ, ừ huynh sẽ nghe lời muội. À, Nguyệt Tịnh, vị tiểu vương gia tên Hiểu Lâm là người muội thích à?
Bị hỏi thế, Nguyệt Tịnh ngại ngùng, bảo
-Ừm, huynh ấy đối với muội rất tốt, mặc dù lúc đầu cả hai không ưa nhau nhưng đúng là ghét của nào trời trao của đó, điều ấy đã đúng trong trường hợp của muội.
Như nghĩ ra điều gì, Cơ Thành cất giọng
-Nhưng Nguyệt Tịnh... có thật muội thích vị tiểu vương gia ấy?
Khó hiểu trước câu hỏi kia, cô tiểu thư họ Quan lắc đầu
-Ý huynh là...
-Huynh không có ý nghi ngờ tình cảm của muội, có điều, tình cảm của muội quá nhanh khiến huynh đã rất bất ngờ. Huynh chỉ sợ, muội ngộ nhận tình cảm thôi, cảm giác rất dễ bị đánh lừa.
Bấy giờ, Nguyệt Tịnh đã hiểu, hoá ra, Cơ Thành lo lắng cô sẽ hấp tấp trong chuyện tình yêu.
Một khoảng lặng kéo đến.
Không nghe câu trả lời, Cơ Thành ngạc nhiên
-Nguyệt Tịnh, muội sao vậy, ý huynh không phải là vậy...
Vị hoàng tử ngừng lại khi Nguyệt Tịnh đột ngột quay qua, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Rồi thình lình, cô tiểu thư ôm lấy anh...
Sững sờ, Cơ Thành ngồi bất động, hai tay bất giác buông xuôi, cứng đơ.
Còn chưa kịp trấn tĩnh thì tiếng Nguyệt Tịnh thì thầm ngay tai anh
-Thành ca, thật ra muội vẫn còn rất yêu huynh nhưng huynh lại yêu Các Tự vì vậy không còn cách nào khác, muội đành chấp nhận tình cảm của Hiểu Lâm! Huynh ấy đối với muội thật lòng, chứ không giống huynh... Nhưng như huynh nói, nhiều lúc, bản thân muội cũng không rõ làm thế là đúng hay sai, muội có quá vội vã khi nhận lời Hiểu Lâm. Thậm chí, có khi muội nghĩ rằng, biết đâu, muội đang xem Hiểu Lâm như là chiếc bóng của huynh!
Đôi mắt Cơ Thành mở to, bần thần trước những lời được thốt ra từ môi Nguyệt Tịnh.
Và trong khi cô tiểu thư vẫn còn ôm chặt lấy Cơ Thành thì cách đó không xa, ngay giữa bụi cây rậm rạp, Hiểu Lâm đứng nhìn trân trối.
Vì lo lắng nên anh đã vào rừng tìm Nguyệt Tịnh.
Nhưng lúc đến đây thì anh bắt gặp cảnh cô ngồi trò chuyện cùng Cơ Thành.
Tiếp, Hiểu Lâm nghe Cơ Thành hỏi Nguyệt Tịnh về tình cảm dành cho mình... anh đã hồi hộp chờ đợi câu trả lời thật lòng của cô.
Để rồi, trái tim tan nát, mọi thứ đều sụp đổ dưới chân khi tận mắt anh thấy người nữ nhi anh yêu ôm chầm vị hôn phu cũ.
_ “Thậm chí, có khi muội nghĩ rằng, biết đâu, muội đang xem Hiểu Lâm như là chiếc bóng của huynh!” _
Giờ đây, đầu óc Hiểu Lâm hoàn toàn trống rỗng, một màu trắng xoá, chỉ lởn vởn duy nhất câu nói tàn nhẫn vừa rồi.
Vậy là, những chuyện xảy ra giữa hai người trong mấy ngày qua... đều là giả dối?
Vốn Nguyệt Tịnh không hề yêu anh, cô bị từ hôn và rồi tìm đến anh như để khoá lấp khoảng trống.
Phải, một khoảng trống trong tim.
Tại sao lại như thế...?
Đau đớn không tả siết, Hiểu Lâm nhắm mắt, bàn tay siết chặt để cố ngăn xúc cảm đang muốn vỡ trào cả lồng ngực nhức nhối.
Không làm gì, anh lập tức quay đầu, bỏ đi.
Khi Hiểu Lâm vừa rời khỏi thì Cơ Thành bấy giờ mới mau chóng đẩy nhẹ Nguyệt Tịnh ra
-Nguyệt Tịnh, muội vừa nói gì thế? Đây không phải chuyện đùa đâu!
Cơ Thành thấy cô tiểu thư họ Quan cứ nhìn mình không chớp, nỗi lo lắng càng tăng cao khi anh trông sự im lặng lạ lùng của cô.
Rồi bỗng, cả người Nguyệt Tịnh run nhẹ...
Không phải khóc mà là cười. Cô gái tự dưng phá lên cười khiến Cơ Thành ngơ ngác.
-Nguyệt Tịnh, muội ổn chứ?
Cơ Thành ái ngại hỏi.
Quan sát dáng vẻ dè chừng của vị hoàng tử, Nguyệt Tịnh càng cười lớn hơn.
-Xem huynh kìa, mặt huynh trông tức cười lắm đấy!
Khó khăn lắm, Nguyệt Tịnh mới nói được.
Vẻ như Cơ Thành vẫn còn chưa hiểu, cô liền kiềm cảm xúc buồn cười lại, bảo
-Muội đùa đấy! Nãy giờ, những gì muội nói với huynh chỉ là đùa thôi.
-Đùa?!
Lần đầu tiên, Cơ Thành phát hiện lời nói của mình méo đi.
Nguyệt Tịnh gật đầu, miệng vẫn còn cười cười
-Ừm, chắc huynh đã rất hoảng khi muội ôm huynh và bày tỏ về những điều khi nãy. Thật bất ngờ, một người mang vẻ lạnh lùng như huynh lại có lúc dễ bị dụ thế này.
-Có thật, muội đang nói đùa?
-Vâng, vâng, là đùa. Ngốc ạ, trông mặt huynh đần chưa!
Nguyệt Tịnh bịt miệng, ôm bụng cười ngất ngư.
Bấy giờ Cơ Thành mới biết bản thân vừa bị lừa thế nên anh bắt đầu thấy sượng vì đã tỏ ra lo lắng, sợ sệt quá mức.
-Muội thật là... lúc nào cũng trêu chọc người khác được cả.
-Hì hì, huynh quên tính cách của muội là vậy à?
-Khi nãy, nghe muội bảo thế, huynh đã phát hoảng.
-Thành ca, muội biết huynh lo cho muội nhưng chả lẽ muội lại không thể phân biệt được đâu là ngộ nhận và đâu là cảm giác thật ư? Tình cảm của muội chỉ bản thân muội hiểu rõ, với lại, muội không phải dạng người đùa bỡn với tình cảm của người khác càng không bao giờ xem ai là vật thế thân cả.
Dứt lời, Nguyệt Tịnh đặt tay lên ngực, từ tốn tiếp
-Muội yêu Hiểu Lâm, đó là cảm xúc thật, một tình yêu chân thành, tuyệt đối không hề giả dối!
Thoáng lặng người, rất nhanh sau đó, Cơ Thành gật đầu
-Huynh xin lỗi vì đã nghi ngờ tình cảm của muội, nghe muội bảo vậy, giờ huynh đã thật sự yên tâm.
Nguyệt Tịnh nhẹ nhàng nắm lấy tay vị hoàng tử, trìu mến
-Nhất định, muội sẽ hạnh phúc bên cạnh người đó vì huynh ấy đã từng giúp muội hiểu rằng, chỉ cần mở rộng bàn tay, muội sẽ có một trời hoa!
Cơ Thành đặt tay lên vai cô tiểu thư, ân cần bảo
-Đừng quên những lời muội nói hôm nay, chắc chắn, muội phải sống thật hạnh phúc đấy.
Nguyệt Tịnh cười rạng rỡ.
-Buông ra! Huynh đã nói muội buông ra!
Hiểu Lâm vừa hét vừa giật tay ra khỏi vòng tay Nguyệt Tịnh, khiến nồi canh nóng trên tay anh đổ xuống đất, văng nước tung toé.
Nguyệt Tịnh giật mình, mắt mở to kinh ngạc.
Không chỉ có cô mà Cơ Thành, Các Tự, Tử Băng, Tinh Đạo, Giả Nam và bốn huynh đệ Trần cũng hết sức ngỡ ngàng trước phản ứng gay gắt từ phía Hiểu Lâm.
Dù nước canh văng lên cổ tay, làm phỏng rộp nhưng Hiểu Lâm chẳng bận tâm điều đó, chỉ đứng im.
Thấy thế, Nguyệt Tịnh tiến đến, lo lắng
-Tay huynh bị phỏng rồi!
Cũng giống như lúc nãy, Hiểu Lâm đột ngột lớn tiếng, đồng thời lùi ra sau mấy bước
-Đừng đụng vào huynh!
Nguyệt Tịnh lại một lần nữa giật mình bởi thái độ quát tháo đầy giận dữ của anh.
Sau vài giây bần thần, cô tiểu thư liền hỏi
-Hiểu Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Huynh làm sao thế?
Đưa mắt nhìn Nguyệt Tịnh, câu nói khi nãy lởn vởn trong đầu Hiểu Lâm
_ “Thậm chí, có khi muội nghĩ rằng, biết đâu, muội đang xem Hiểu Lâm như là chiếc bóng của huynh!” _
Cứ hễ trông thấy cô là anh lại nhớ đến điều tàn khốc đó.
Đầu như nổ tung vì giận dữ, căm phẫn, anh muốn điên lên bởi nỗi đau đang chất chứa trong lòng.
Chẳng đáp thêm lời nào, Hiểu Lâm lập tức quay lưng, chạy đi.
-Mọi người cứ dùng bữa trước, để tôi xem huynh ấy thế nào.
Dứt lời, Nguyệt Tịnh tức tốc đuổi theo chàng trai.
Còn những người kia đưa mắt nhìn nhau, sự việc vừa rồi khiến họ cứ ngớ ra, chẳng thốt lên lời.
-Hiểu Lâm! Hiểu Lâm, chờ muội!
Nguyệt Tịnh vừa chạy vừa gọi thất thanh.
Cô dừng lại khi phía trước, Hiểu Lâm đã dừng lại.
Thở mệt nhọc, cô hỏi đứt quãng
-Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện... gì? Sao huynh xử sự lạ vậy?
Đứng xoay lưng trước mặt Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm hỏi khẽ
-Tại sao, tại sao muội lại nhẫn tâm với huynh đến thế? Huynh cũng là con người, cũng có cảm xúc riêng, muội đâu cần đùa giỡn tình cảm của huynh như vậy.
Nguyệt Tịnh nhíu mày, khó hiểu
-Huynh nói gì, muội nhẫn tâm với huynh khi nào? Cái gì mà đùa giỡn tình cảm của huynh?
Cười nhạt, Hiểu Lâm không ngờ người nữ nhi đó lại đóng kịch đạt đến vậy, có lẽ chính thế nên anh đã bị cô lừa suốt mấy ngày qua
-Bản thân thế nào muội là người hiểu rõ nhất, đừng hỏi huynh!
Bắt đầu thấy khó chịu trước lời lẽ kỳ lạ từ anh, Nguyệt Tịnh bực mình
-Thật ra, muội đã làm gì khiến huynh giận muội? Huynh phải nói rõ chứ!
-Muội đừng tỏ vẻ như thế nữa, cứ tiếp tục giả dối chỉ khiến huynh thêm... hận muội thôi!
Tròn xoe mắt kinh ngạc trước câu nói đó, Nguyệt Tịnh bất động, chẳng hiểu đầu đuôi thế nào.
-Muội đừng đi theo huynh, huynh muốn yên tĩnh.
Nói xong, Hiểu Lâm cứ thế bước nhanh bỏ mặc Nguyệt Tịnh đứng lặng người, dõi mắt theo anh.
-Thế nào, lục ca gặp chuyện gì không vui à?
Tử Băng hỏi khi vừa trông thấy Nguyệt Tịnh thất thiểu đi về.
Cô tiểu thư họ Quan lắc đầu, buồn bã
-Tôi không rõ, huynh ấy chẳng chịu nói... hình như huynh ấy hiểu lầm tôi về việc gì đấy.
Đối diện, Trần Giang tặc lưỡi
-Chắc là không đâu, Hiểu Lâm thỉnh thoảng hay bực bội vô cớ, để đệ ấy tĩnh tâm một lát sẽ ổn thôi. Hễ mỗi lần như vậy là nó làm những người xung quanh cũng vạ lây theo.
Trần Nhất gật đầu
-Ừm, thỉnh thoảng con người ta vẫn khó chịu, bức bối trong người.
Thấy Nguyệt Tịnh vẫn còn ủ rũ, Tinh Đạo lên tiếng trấn an
-Quan tiểu thư đừng lo, mọi thứ sẽ ổn. Nếu cần thiết, tối nay, Tinh Đạo sẽ nói chuyện với Hiểu Lâm xem sao, biết đâu có thể tìm ra được nguyên do khiến đệ ấy bực bội.
Dù mọi người đã nói vậy nhưng Nguyệt Tịnh có cảm giác chuyện này không hề đơn giản bởi vì những câu nói kỳ lạ, đầy căm phẫn của anh khi nãy.
Nhưng dự định của Tinh Đạo đã không thành.
Gần tối, Hiểu Lâm lê bước mệt nhọc trở về, suốt buổi chiều chạy trong rừng cùng với việc không ăn uống gì khiến anh chàng chẳng còn sức nữa.
Đúng lúc, Tinh Đạo xuất hiện đồng thời cất giọng dịu dàng hỏi
-Đệ đã đi đâu mà đến tận giờ này mới về, có biết mọi người rất lo không? Nhất là Quan tiểu thư...
Hiểu Lâm im lặng, không đáp. Trông dáng vẻ khác thường của đệ đệ, Tinh Đạo bảo
-Rốt cuộc, đệ đã gặp chuyện gì không vui à? Có thể nói huynh biết được chứ?
-Không, chẳng gì cả.
-Đừng giấu huynh, Hiểu Lâm, dù có gặp phải điều gì không vừa ý đệ cũng đừng trút giận lên người khác, thái độ của đệ đối với Quan...
Chẳng để Tinh Đạo dứt câu thì Hiểu Lâm đã nhanh chóng ngắt lời, chính xác là, anh không muốn nghe nhắc đến tên Nguyệt Tịnh
-Đại ca, đệ mệt lắm, đệ không muốn nói gì vào lúc này hết. Hãy để đệ yên, được không?
Hiển nhiên, Tinh Đạo cũng chưa kịp nói là Hiểu Lâm đã xoay lưng, bước về phía lều, đi vào trong.
Còn lại một mình, vị tiểu vương gia vô cùng khó hiểu trước vẻ lẩn tránh đó từ đệ đệ.
Và dường như, đến lúc này, anh đã nhận ra sự việc chẳng hề giản đơn như ban đầu anh nghĩ.
****
Vườn ngự uyển vào đêm khuya lộng gió, dưới mái đình cổ, Lạc Phổ cùng Minh Nhật uống rượu, trò chuyện.
-Thật bất ngờ khi phụ hoàng lại băng hà sớm như vậy!
Lạc Phổ uống hớp rượu, cười nhạt.
Ngã người ra sau, Minh Nhật đưa mắt nhìn khoảng không vắng lặng, đen kịt
-Đúng, nếu phụ hoàng cứ tiếp tục nằm bất động thì ắt hẳn đã sống thêm được vài năm nhưng khi có bàn tay ai đó nhúng vào thì hiển nhiên, cái chết sẽ đến sớm hơn dự định!!!
Khựng lại, ánh mắt Lạc Phổ liền chuyển hướng vào hoàng đệ
-Ý đệ là... có người sát hại phụ hoàng?
Từ từ quay qua, Minh Nhật thản nhiên
-Cũng không hẳn là “sát hại” mà chỉ “giải thoát” cho người thôi!
Im lặng vài giây, Lạc Phổ chậm rãi hỏi
-Là đệ đã làm chuyện đó?!
Vị thái tử nhếch mép, nở nụ cười ẩn ý
-Tại sao lại không nhỉ?
Trông vẻ mặt đầy thích thú kia, vị đại hoàng tử đã lặp lại câu hỏi một lần nữa
-Thật là đệ ư?
Minh Nhật không trả lời chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đầy kinh ngạc của hoàng huynh.
Chỉ thế thôi, chằng cần nhiều lời, Lạc Phổ đã nhận được đáp án.
-Đệ... thật cả gan, giết Kỳ Kỳ rồi bây giờ còn ra tay với phụ hoàng, nếu bị phát hiện thì đệ sẽ mang tội danh mưu phản và bị xử tử ngay!
Minh Nhật phủi phủi tay áo, xem vẻ như không hề bận tâm đến hai từ “xử tử”
-Đương nhiên đệ biết rõ, vì vậy đệ đã dàn dựng cái chết của phụ hoàng một cách khéo léo. Chết vì bị ngạt thở cũng chẳng có gì đáng ngờ.
Cầm bình rượu lên nhưng lại đặt xuống, Lạc Phổ thở ra, lắc đầu
-Nhưng đệ đã quá mạo hiểm.
-Mạo hiểm?! Chỉ cần đạt được mục đích thì có mạo hiểm hơn cũng không sao!
-Mục đích gì?
Minh Nhật, đôi mắt trở nên cực kỳ sắc bén
-Đệ muốn trở thành Nam Vương, ngay bây giờ... ngày nào phụ hoàng còn nằm trên giường thì ngày đó đệ vẫn mãi là thái tử. Sự kiên nhẫn của đệ có giới hạn thôi, đệ không thể chờ đợi thêm được nữa.
Lạc Phổ nhìn chằm chằm, nói rõ
-Vì Cơ Thành?
Nhẹ nhàng cầm ly rượu trên tay, Minh Nhật dõi theo từng hoa văn khắc tinh sảo, miệng bảo
-Đúng, Cơ Thành đã quá xem thường đệ, đệ không thể thua, đệ sẽ khiến huynh ấy phải hối hận vì dám đối đầu với đệ! Huynh ấy cả gan mang cả Các Tự theo, khiến nàng ấy xa đệ.
-Với ngôi vị Nam Vương, đệ nghĩ mình đánh bại được Cơ Thành?
Nghe câu hỏi ấy xong, Minh Nhật cười lớn
-Dù huynh ấy có giỏi đến mấy, cũng không thể nào chống lại quyền lực của một đế vương. Chỉ cần nắm binh quyền trong tay, đệ có thể bóp nát cả bầu trời!
Đang thích thú với suy nghĩ đầy tham vọng thì tự dưng vị thái tử thấy hoàng huynh im lặng.
-Huynh sao thế, chẳng phải huynh cũng căm hận Cơ Thành lắm ư?
-Việc của Cơ Thành, huynh không quan tâm mà huynh chỉ lo cho bản thân thôi.
Minh Nhật nhíu mày, Lạc Phổ nhấp nháp từng giọt rượu, chậm rãi tiếp
-Đệ thẳng tay giết chết Kỳ Kỳ, rồi ngay cả phụ hoàng, đệ cũng chẳng từ thế thì không khéo có ngày đến lượt huynh mất. Lỡ như, một lúc nào đó, đệ xuống tay với huynh chắc huynh sẽ chẳng biết lý do vì sao mình được đưa xuống cửu tuyền!
Giờ Minh Nhật đã hiểu nguyên nhân khiến vị đại hoàng huynh có vẻ mặt trầm tư đến vậy.
-Đúng, đệ rất đáng sợ, ai đệ cũng ra tay được, nhưng điều ấy chỉ xảy ra với những kẻ chống đối đệ. Còn huynh, vốn dĩ huynh luôn ủng hộ và đứng về phía đệ, xem như huynh là người của đệ vậy thì tuyệt đối đệ không bao giờ đối xử tàn nhẫn với huynh. Lạc Minh Nhật này là quỷ dữ nhưng vẫn biết phân định rõ ràng, ai tốt với đệ, đệ sẽ tốt với người đó cỏn ngược lại thì nhất định sẽ lãnh một cái kết thê thảm!
Nghe thế, Lạc Phổ tặc lưỡi, chán nản
-Nếu vậy thì chắc huynh sẽ chẳng bao giờ dám phản bội đệ, vì huynh vẫn còn muốn giữ cái mạng này.
Minh Nhật cầm ly rượu lên, mắt nhìn hoàng huynh
-Huynh yên tâm, chỉ cần huynh không phản bội đệ thì đệ hứa cho huynh cuộc sống vương giả, huynh muốn gì đệ cũng đều cho hết, thậm chí, chẳng ai dám đụng đến một sợi tóc của huynh. Huynh muốn quyền sẽ có quyền, muốn tước sẽ có tước, mỹ nữ, rượu ngon... không thiếu thứ gì!
-Chà, nghe hấp dẫn quá.
Lạc Phổ thích thú trước viễn cảnh tươi đẹp mà Minh Nhật vẽ ra cho anh, tương lai ấy không xa vời mà ở ngay trước mắt.
-Được, đừng quên những gì đệ đã hứa với huynh đêm nay. Đệ có tình, huynh sẽ có nghĩa, ai cho huynh lợi huynh theo người đó!
-Vậy xem như, từ giờ, huynh đã đứng về phía đệ, chúng ta sẽ cùng nhau tiêu diệt Cơ Thành!
-Tốt thôi, huynh đệ ta hãy uống cạn ly rượu này để chúc mừng cho việc hợp tác lâu dài.
Lạc Phổ dứt lời, ly rượu của hai huynh đệ cụng vào nhau.
Đêm ấy, Minh Nhật và Lạc Phổ trò chuyện vui vẻ đến tận khuya.
****
Sáng hôm sau, triều đình Nam Đô tổ chức buổi lễ long trọng, lễ đăng ngôi của thái tử Minh Nhật.
Dẫu tiên đế vừa mới qua đời nhưng nước không thể một ngày không vua vì vậy cần để Minh Nhật sớm đăng ngôi.
Đầu tiên, bá quan và những người trong hoàng tộc cùng thái tử đến lăng mộ của các bậc đế vương trước để cúng viếng.
Tiếp đến, một lễ đàn được lập ngay giữa sân đại triều, mục đích là rửa tội cho thái tử, việc này nhất định phải tiến hành ngoài trời.
Lễ xá tội kéo dài nửa canh giờ mới kết thúc.
Sau đó, thái tử ngồi trên kiệu vàng hơn chục người khiêng rồi được đưa đi một vòng hoàng cung, để tất cả cung nữ, thái giám cung kính hành lễ.
Cuối cùng, kiệu sẽ dừng lại trước phòng đại triều, thái tử bước vào, ngồi xuống ngai vàng và chờ được đội vương mũ.
Âu Mỹ Ngân nhẹ nhàng đặt chiếc mũ bằng vàng lên mái tóc Minh Nhật, xong bà xoay mặt nhìn bá quan văn võ đang im lặng, dõng dạc cất giọng thật lớn
-Lạc Minh Nhật được hồng ân của tiên đế phong làm thái tử, nay tiên đế băng hà, chiếu theo lệ, thái tử sẽ đăng ngôi, chính thức trở thành Nam Vương đời thứ 16 của dòng họ Đế Lạc!
Dứt lời, Âu Mỹ Ngân cúi người, kính lễ
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Phía dưới, những bậc đại thần lẫn binh lính, thái giám, cung nữ đồng loạt quỳ xuống, hô lớn
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Minh Nhật giấu nụ cười mãn nguyện, cuối cùng, điều anh mong muốn cũng đã thành sự thật.
Từ giờ, sẽ không ai có thể ngăn cản anh, một Nam Vương quyền hành.
Minh Nhật liền ra dấu
-Miễn lễ!
-Đa tạ hoàng thượng!
Âu Mỹ Ngân vừa đứng dậy thì Minh Nhật đưa mắt nhìn bà, dịu dàng
-Mẫu hậu, bây giờ người đã là hoàng thái hậu, người không phải hành lễ với Nhật nhi đâu.
Âu Mỹ Ngân mỉm cười gật đầu. Minh Nhật tiếp
-Mẫu hậu hãy yên tâm, nhất định, Nhật nhi không làm người thất vọng!
-Ừm, mẫu hậu tin con.
-À, sẵn đây, có một chuyện Nhật nhi muốn báo cho mẫu hậu, các đại thần và hoàng huynh, hoàng đệ...
Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên
-Là chuyện gì?
Minh Nhật cười cười rồi thật chậm rãi, anh từ từ đứng dậy trước sự sững sờ, ngỡ ngàng lẫn kinh ngạc của mọi người đang hiện diện tại phòng đại triều.
Vị thái tử bị liệt suốt 8 năm dài nay lại đứng vững trên đôi chân mà chẳng hề vấp ngã, rất vững vàng.
Trong lúc Minh Nhật đăng ngôi thì trưa hôm ấy, đoàn binh lính Bắc Đô đã về đến kinh thành.
Khỏi nói, ai ai cũng mừng rỡ, những mệt mỏi đều tan biến hết cả.
Lúc vào thành, dân chúng đổ xô nhau xem đoàn binh lính đưa sính lễ sang Nam Đô đã trở về.
Khi sắp đến cổng hoàng cung thì họ dừng lại.
Các Tự cúi người, nhẹ nhàng lên tiếng
-Đa tạ tiểu vương gia và mọi người đã giúp Các Tự trở về nhà. Ơn nghĩa này, Các Tự sẽ không quên.
Tinh Đạo đỡ lấy cô tiểu thư xinh đẹp, thân thiện đáp
-Kim tiểu thư đừng nói thế, cũng chỉ là tiện đường thôi.
-Vâng.
Đứng bên cạnh Các Tự, Tử Băng nhìn chàng trai họ Chu mà lòng buồn bã vô cùng.
Tiếp theo, đến lượt Cơ Thành nói lời cảm ơn Tinh Đạo
-Cơ Thành thật sự rất cảm kích tấm lòng hiệp nghĩa của tiểu vương gia, nếu sau này có việc gì cần giúp đỡ xin ngài cứ nói, nhất định Cơ Thành sẽ không từ chối.
-Tam hoàng tử khách sáo rồi, đây là việc Tinh Đạo phải làm.
Cơ Thành gật đầu, đặt tay lên vai Tinh Đạo, nắm chặt.
Giả Nam khoanh tay, hỏi nhạt
-Chia tay lần này không biết khi nào mới gặp lại chỉ hy vọng thỉnh thoảng mọi người dành ít thời gian đến Kim phủ thăm chúng tôi.
Trần Thống nhìn năm người nọ, trả lời
-Tất nhiên nhưng còn chờ xem tình hình thế nào đã, quan trọng là phụ thuộc vào quyết định của hoàng thượng có xử tội chúng tôi không!
Nghe vậy, Tử Băng bảo ngay
-Dù gì tiểu thư đệ đã được về nhà, như lời đã hứa, đệ sẽ cùng các huynh vào cung lĩnh tội với hoàng thượng, cứ để đệ gánh hết...
Trần Nhất tặc lưỡi, lắc đầu
-Đệ tưởng chỉ cần nói vậy là hoàng thượng bỏ qua cho bọn huynh à? Luật pháp cảu triều đình không đơn giản như đệ nghĩ đâu, đồ ngốc.
-Thế... đệ phải làm gì đây? Vốn dĩ đệ là người gây ra tất cả chuyện này...
Trông dáng vẻ rầu rĩ của cô gái, Tinh Đạo liền an ủi
-Không sao, hoàng thượng sẽ không phạt nặng bọn huynh, tệ lắm thì bị tống giam vào ngục mấy ngày thôi, đệ đừng lo lắng.
Hiển nhiên, bốn huynh đệ họ Trần và cả Hiểu Lâm đều hiểu, vị đại ca đang nói dối.
Tội của họ sẽ chẳng được xử nhẹ.
Nhưng vì biết lòng của Tinh Đạo dành cho Tử Băng nên năm người đành im lặng.
Vốn dĩ từ lúc tha thứ cho Tử Băng thì những người nam nhân đó đã chấp nhận thay cô chịu tội trước hoàng thượng.
Nói gì thì nói, lỗi này không phải chỉ một mình Tử Băng gây ra mà mỗi người đều tự thấy mình cũng có phần lỗi khi đã để cô đi theo đoàn binh lính.
Tử Băng vì không rõ luật lệ triều đình thế nào nên cô ngỡ lời Tinh Đạo là đúng
-Thế ư? Ừm, đệ hiểu, vậy các huynh nhớ bảo trọng! Đệ chờ tin mọi người.
Tinh Đạo mỉm cười, lại vẫn đưa tay vỗ nhẹ mái đầu thất đệ, ấm áp.
Đến lúc này thì Tử Băng thấy tim đau thắt, một lần nữa, cô phải chia tay anh trong nuối tiếc vô hạn.
Vì sợ không kiềm được lòng mình nên Tử Băng nhanh chóng bảo
-Thôi, các huynh mau hồi cung gặp hoàng thượng kẻo trễ, đệ và tiểu thư cũng cần về phủ.
Một nỗi buồn sâu sắc phản phất trong đáy mắt phủ đầy sao của vị tiểu vương gia họ Chu
-Đệ... nhớ bảo trọng!
-Vâng!
Tử Băng cứ cúi mặt vì sợ đối diện với Tinh Đạo, cô sẽ không để anh thấy cô buồn.
Dĩ nhiên, người tinh ý như Các Tự đã mau chóng nhận ra điều gì đó qua thái độ lưu luyến giữa cô hầu nghịch ngợm của mình với Tinh Đạo.
Không muốn đại ca lún sâu, Trần Thống nói khẽ
-Chúng ta đi thôi, đại ca! Hoàng thượng đang chờ.
Đâu còn cách nào khác, Tinh Đạo đành xoay lưng, leo lên lưng ngựa.
Những người kia cũng quay gót.
Cầm dây cương, toan thúc chân vào mông con tuấn mã thì Hiểu Lâm nghe tiếng Nguyệt Tịnh gọi.
Mặc dù tự nhủ sẽ không nghe bất kỳ câu nào từ cô tiểu thư họ Quan nhưng anh vẫn nhìn cô.
-Hiểu Lâm, muội không biết đã làm gì khiến huynh phiền lòng thế nhưng huynh có thể đến Kim phủ thăm muội?
Nhìn chằm chằm Nguyệt Tịnh, trong đầu lại nhớ...
“ _ Thậm chí, có khi muội nghĩ rằng, biết đâu, muội đang xem Hiểu Lâm như là chiếc bóng của huynh! _ ”
Chính câu nói tàn nhẫn hôm qua đã khiến Hiểu Lâm xoay mặt, không đáp lời Nguyệt Tịnh.
Cứ thế, anh thúc ngựa, đi lên phía trước.
Được một đoạn, anh chợt nghe giọng Nguyệt Tịnh vang vang
-Muội sẽ chờ huynh!
Vị tiểu vương gia nghịch ngợm thoáng bất động dẫu thế anh cũng không quay lưng lại.
“ _ Tại sao muội cứ tiếp tục giả dối với huynh?... Tại sao? Muội muốn huynh đau khổ đến bao giờ? _ ”
Siết chặt dây cương, Hiểu Lâm không ngừng hỏi và cố kiềm nén nỗi đau đớn trong lòng.
Dõi theo bóng chàng trai, Nguyệt Tịnh thấy hụt hẫng bởi sự lạnh nhạt, vô tâm khi nãy.
Suốt buổi sáng, trên đường đi, anh không hề nói gì với cô, thậm chí, một cái nhìn cũng chẳng có.
Đến tận giây phút này, cô cũng không biết Hiểu Lâm vì sao lại như thế.
Chợt, bàn tay của ai dịu dàng đặt lên vai Nguyệt Tịnh, cô từ từ quay qua.
Là Cơ Thành. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Cô tiểu thư họ Quan khẽ cúi thấp mái đầu...
Phía bên kia, Các Tự nắm tay Tử Băng trong khi cô hầu vẫn hướng mắt trông theo bóng ai đã đi rất xa
-Chúng ta về Kim phủ nào, Tử Băng!
-Dạ, tiểu thư!
****
-Thật bất ngờ, chân đệ đã hoàn toàn bình phục được vài tháng, sao lúc ấy đệ không nói cho mọi người biết vậy?
Sở Hùng nhìn đôi chân hoàng đệ một lúc lâu.
Minh Nhật hiển nhiên nói dối
-À tại chưa chắc chắn nên đệ định chờ một thời gian sau mới báo với mọi người nào ngờ lại xảy ra quá nhiều chuyện không hay nên đệ cũng không có cơ hội nói.
-Ừm nhưng mà dù gì thì đây cũng là điều đáng mừng, huynh đã có thể đi lại như người bình thường. Đệ mừng cho huynh!
-Cám ơn đệ, Trường Dinh.
Lạc Phổ đưa mắt sang chiếc xe lăn
-Từ giờ, xem như đệ chẳng còn cần cái thứ vướng víu đó nữa.
-Vâng, thú thật, mấy năm dài ngồi trên đó, đệ cũng ngán lắm rồi.
Lạc Diễm ngồi chống cằm, bảo
-Trường hợp của tứ hoàng huynh quả là hiếm hoi, đôi chân bị liệt 8 năm trời lại đột nhiên tự khỏi, huynh may mắn hơn nhiều người đồng cảnh ngộ khác đấy.
Minh Nhật cười nhạt
-Chắc huynh được ông trời chiếu cố thôi.
Sở Hùng đi đến bên bàn, ngồi xuống
-Người vui nhất chính là nương nương. Khi nãy trong phòng đại triều, huynh thấy nương nương mừng đến nỗi suýt bật khóc lúc trông đệ đứng lên bằng đôi chân thật vững vàng.
Đối diện, Lạc Phổ từ tốn rót trà
-Tất nhiên, thấy hoàng nhi của mình không còn là kẻ tàn phế hiển nhiên phải vui mừng, chí ít cũng không cần quá lo lắng nữa.
Nói xong, anh uống ngụm trà, sảng khoái.
Dựa lưng vào thành ghế Sở Hùng đang ngồi, Trường Dinh chợt nghĩ
-Mà nếu tam hoàng huynh biết thì ắt hẳn sẽ còn mừng hơn cả nương nương. Bao năm qua, huynh ấy luôn tự trách vì đã lỡ tay gây ra tai nạn đáng tiếc đó đối với huynh.
Nghe nhắc đến Cơ Thành tức thì nét mặt đang cười của Minh Nhật biến mất, cái nhìn đanh lại.
Lạc Diễm gật đầu, tán đồng
-Đúng đấy, nhất định tam hoàng huynh sẽ rất, rất vui.
Đặt ly trà xuống, Lạc Phổ kín đáo nhìn về phía Minh Nhật, anh biết rõ hoàng đệ không vui bởi đơn giản rằng, tai nạn 8 năm trước không phải do Cơ Thành gây ra mà là Minh Nhật cố tình làm thế để đổ tội cho hoàng huynh mình.
Lại rót trà, vị đại hoàng tử cố giấu nụ cười ẩn ý.
-Chắc là vậy!
Minh Nhật miễn cưỡng đáp sau vài giây lặng thinh.
Sở Hùng nhớ ra điều gì liền hỏi
-À, bây giờ đệ giải quyết chuyện của tam hoàng đệ với hoàng đệ muội thế nào?
-Ừ nhỉ, nhị hoàng huynh không nhắc thì đệ cũng quên béng, tứ hoàng huynh đã nghĩ ra cách giải quyết nào chưa? Dù gì cũng chẳng thể để như vậy, ngày làm lễ an táng phụ hoàng cùng với hôm nay là ngày huynh đăng ngôi nhưng lại không hề thấy tam hoàng tử và cả thái tử phi khiến các bá quan cứ bàn tán.
Trường Dinh thở ra, chán ngán khi nhớ đến lời xì xầm từ các đại thần hai ngày qua.
Minh Nhật chậm rãi đứng dậy, phủi tay áo long bào
-Vấn đề này huynh đã chuẩn bị mấy ngày trước... làm gì ư? Đâu cần phải hỏi, tam hoàng huynh là nghi phạm sát hại thất hoàng tử Lạc Kỳ nhưng dám trốn ngục, tội càng chồng chất, còn về Các Tự, vốn là phi tần của thái tử mà lén trốn cùng hoàng huynh, gọi là loạn luân, cái này đồn ra ngoài chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
Lạc Diễm bắt đầu thấy lo
-Vậy huynh định làm gì?
Minh Nhật dùng ngón trỏ duy chuyển thái dương, ra điều ngẫm nghĩ
-Đơn giản lắm, bỏ trốn thì bắt về. Huynh đã cho lính nội vụ lùng sục khắp ngõ ngách trong kinh thành, tiếp đến sẽ là khắp Nam Đô, thậm chí, nếu cần thiết, sẽ dán hình truy nã cả hai ở cổng thành và các tỉnh.
Lời tuyên bố của hoàng đệ vừa dứt thì Sở Hùng phản đối ngay
-Không được, đệ càng truy bắt ráo riết thì tam hoàng đệ và hoàng đệ muội càng trốn đi xa hơn, với lại, hiện giờ vẫn chưa xác minh tam hoàng đệ ra tay giết Kỳ Kỳ, đệ cho dán hình truy nã chẳng khác nào đánh trống khua chiêng cho dân chúng biết, thế thì không công bằng với đệ ấy, hoàng huynh giết hoàng đệ đó không phải là tội danh nhỏ.
Bên cạnh, Trường Dinh cũng thêm lời
-Cả tứ hoàng tẩu nữa, cứ cho là hai người có tình ý với nhau nhưng huynh vẫn chưa đủ bằng chứng chứng minh hoàng tẩu đứng sau việc giải cứu tam hoàng huynh... Mà huynh chẳng nghĩ thay, biết đâu, có kẻ thứ ba giở trò nhằm đổ tội cho họ. Mọi thứ tạm thời vẫn chưa rõ ràng, dán hình truy nã thì quá đáng lắm... huynh nghĩ lại đi.
Minh Nhật bước xuống từng bậc tam cấp, từ từ đi lướt qua Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm
-Chưa rõ ràng? Có lẽ hai đệ và nhị hoàng huynh không biết rằng, chính miệng tam hoàng huynh đã nói với đệ rằng “ Nếu đệ đụng đến Các Tự thì huynh sẽ đưa muội ấy rời khỏi cung, mãi mãi đệ đừng mong gặp lại muội ấy! ” sự thật là vậy đấy. Mối quan hệ của họ vượt xa so với suy nghĩ của mọi người nhiều.
Đừng cố bênh vực cho họ...
Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm nhìn nhau với vẻ gì đó khác lạ.
-Hoàng huynh, đệ biết, huynh rất căm giận hành động trái lẽ thường giữa tam hoàng huynh với tứ hoàng tẩu nhưng dù gì cũng là người một nhà, người xưa có câu, một giọt máu đào hơn ao nước lã, huynh đệ ruột thịt vẫn hơn nên chuyện này cứ để chúng ta cùng nhau giải quyết, không nên lan truyền ra ngoài.
Sở Hùng khôn khéo khuyên giải.
Minh Nhật để hai tay ra sau lưng, đứng xoay người
-Khi tam hoàng huynh đối xử với đệ như vậy, huynh ấy có nghĩ gì đến tình nghĩa huynh đệ không? Là huynh ấy dồn ép đệ, chính huynh ấy bất nhân trước thì làm sao trách đệ bất nghĩa được, đệ chỉ đáp trả những gì huynh ấy đã làm với đệ, thế là công bằng.
Lạc Diễm đứng bật dậy, giọng nói có phần khá gay gắt
-Nhưng huynh đã quá dồn ép người khác, huynh có thể rộng lượng một chút, một chút thôi.
Minh Nhật quay phắt qua, cái nhìn bắt đầu giận dữ
-Đừng có lên án huynh, đệ chẳng hiểu cái gì cả, cứ ở đó ra vẻ tốt bụng.
-Cái gì, đệ ra vẻ tốt bụng?
-Đúng, từ nhỏ đến lớn, trước mặt các huynh, đặc biệt là tam hoàng huynh, đệ luôn luôn tỏ ra là một đứa hiểu lý lẽ, ngoan ngoãn, vâng lời… nực cười, sao trông đệ lại giả dối như thế? Đệ muốn người ta yêu thương đệ bằng cái vẻ thánh thiện, ngây thơ ngốc nghếch đó ư?
-Tứ hoàng huynh nên cẩn thận lời lẽ của mình, huynh đang nhục mạ đệ.
-Nhục mạ? Chứ không phải là đệ có tật nên giật mình sao?
-Còn huynh, làm gì phản ứng dữ dội vậy, hay huynh ganh tị vì không được “ngây thơ, thánh thiện” như đệ trước mặt tam hoàng huynh?!
-Đệ...
Câu ứng đáp “cay độc” của Lạc Diễm một lần nữa khiến vị vua ranh mãnh đó cứng miệng.
Ánh mắt của hai huynh đệ hướng vào nhau không nhượng bộ, nhất là Minh Nhật, cái nhìn của anh như muốn ăn tươi nuốt sống vẻ xấc láo của Lạc Diễm.
Nhanh chóng, không muốn nơi này trở thành chiến trường nên Sở Hùng, Trường Dinh vào ngăn
-Thôi, mỗi người nhịn một câu đi, sao dạo này hai đệ hay cãi nhau thế?
-Tứ hoàng huynh, Lạc Diễm còn nhỏ, huynh lớn đừng chấp nhất đệ ấy làm gì.
Cố nén giận, Minh Nhật đanh giọng
-Láo xược, từ lúc nào mà đệ lại có cái cách nói năng không nể nang ta vậy hả?
Ba người kia ngạc nhiên trước từ xưng hô “ta” của Minh Nhật.
Giật mạnh tay ra khỏi sự kiềm giữ của Trường Dinh, đưa mắt nhìn một lượt hết hai hoàng huynh lẫn hai hoàng đệ
-Từ giờ, đừng tuỳ tiện gọi ta là hoàng huynh, hoàng đệ như xưa... Lạc Minh Nhật này, giờ đây đã là Nam Vương, ta sẽ không nể nang bất cứ ai! Tốt nhất, nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói và hiểu thân phận của mình một chút, nghe chứ?
Dù răn de chung bốn người nhưng ánh mắt Minh Nhật lại chỉ nhìn về phía Lạc Diễm đầy đe doạ.
-Tứ hoàng đệ, sao đệ...
Minh Nhật đưa tay lên ngăn Sở Hùng, điềm nhiên
-Nhị vương gia, ta nhắc lại lần nữa, cẩn thận cách xưng hô, dù là bậc vương gia nhưng tất cả vẫn chịu sự cai trị của ta, sau này, nên biết cách mà gọi cho phải phép.
Sở Hùng lẫn Trường Dinh đều bất động trước thái độ lạnh lùng kia.
Còn Lạc Diễm thì lặng im nhưng có vẻ chẳng lấy làm bất ngờ về điều ấy.
Nãy giờ, chỉ mỗi Lạc Phổ là không lên tiếng, chỉ ngồi nhấm nháp trà ngon, dòng suy nghĩ gì lởn vởn trong cái nhìn bình thản của anh, chả ai hiểu được.
-Được rồi, chẳng còn việc gì để nấn ná ở đây nữa, chiều nay, ta muốn tất cả hãy trở về tỉnh của mình, mọi việc còn lại trong cung nếu không được sự cho phép của ta thì tốt nhất đừng nhúng tay vào. Chuyện của Cơ Thành và Các Tự, ta tự có cách giải quyết!
Phán xong lời cuối, Minh Nhật rời thư phòng với vẻ thản nhiên.
Khỏi nói, Sở Hùng với Trường Dinh... vẫn nhìn nhau, không chớp mắt.
Đặt tách trà lên bàn, Lạc Phổ ngã người ra sau, dựa lưng vào thành ghế, cười thầm
-Lạc Diễm thật là... bình thường nó hiền lành thế đấy nhưng cứ hễ mở miệng ra thì y như rằng có chuyện, cảm giác, nó muốn giết người khác bằng lời lẽ sắc bén của nó. Nhưng mà... đừng có dại dột chọc giận con quái vật đang ngủ say chứ!!!
****
Ở Kim phủ, ngoài vườn hoa, Kim Long vô cùng xúc động, đôi mắt già nhăn nheo ngấn nước khi trông thấy Các Tự ngồi xuống trước mặt, cầm lấy tay ông, mềm mại, dịu dàng
-Phụ thân! Các Tự của người đã về rồi đây!
Run rẩy, vị quan già chạm tay vào gương mặt xinh đẹp của tiểu nữ, hỏi đứt quãng
-Là... là Các Tự yêu quí của phụ thân sao? Phụ thân không nằm mơ chứ? Ngày nào... phụ thân cũng thấy con... nhưng khi tỉnh giấc thì... mới biết đó chỉ là giấc mơ!
Vừa nói Kim Long vừa nheo mắt, như cố ép những giọt lệ đau đớn chảy ra.
Tim quặn thắt, Các Tự mỉm cười, nước mắt trực trào
-Không! Không... đâu, không phải mơ! Là con, Các Tự về rồi, phụ thân ơi!
Nóng hổi.
Ngón tay Kim Long cảm nhận được cái ấm nóng từ giọt lệ lăn dài trên gương mặt hồng hào của Các Tự. Ông mừng, cả người run mạnh, gật đầu liên tục
-Đúng... đúng... không phải mơ. Các Tự!
Lệ chảy vào miệng Kim Long, mặn chát.
Từ ngày Các Tự đi, chẳng ngày nào mà ông không khóc.
Hôm nay cũng thế nhưng sẽ khác... là bởi, tiểu nữ quí giá của ông cuối cùng cũng trở về.
Sẽ khác... và vị quan già đáng thương khóc vì quá vui mừng!
Các Tự liền ôm chầm lấy Kim Long, bật khóc.
Giữ chặt lấy con trong vòng tay run rẩy, nhắm mắt, ông nức nở như đứa trẻ.
Thấy cảnh đoàn tụ của Kim Long với Các Tự, Tử Băng cũng không ngăn được xúc cảm, cô hầu lập tức chạy đến ôm cả hai, thét lớn
-Lão gia! Tiểu thư!
Mở mắt, Kim Long chậm rãi vuốt tóc Tử Băng, trách mắng
-Tử Băng, con bé ngốc nghếch này... đột nhiên bỏ đi mà chẳng nói lời nào...
Lắc đầu, Tử Băng nghẹn ngào
-Là con không tốt, con biết lỗi rồi, lão gia!
Hai tay ôm siết hai tiểu nữ, Kim Long gật gật, nói khẽ
-Tốt, về là tốt rồi!
Các Tự, Tử Băng vùi đầu vào lòng ông, khóc mãi.
Nước mắt ngày đoàn viên thấm đẫm những cánh hoa rơi của chiều hôm đó.
Trong không gian ngưng đọng, dường như cảm giác những bông tuyết đang nô đùa cùng làn gió.
Dịu dàng. Thanh khiết.
Sẽ không nơi nào có được những hạt tuyết êm đềm như vậy.
Tinh Đạo, Hiểu Lâm cùng bốn huynh đệ họ Trần quỳ xuống, đồng thanh hô lớn
-Chúng thần bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Bắc Vương mỉm cười nhìn sáu chàng trai trẻ, ra dấu
-Miễn lễ!
-Đa tạ hoàng thượng!
Đứng dậy, Tinh Đạo với Hiểu Lâm thấy Hiền Sang đứng cách đó vài bước chân.
-Phụ thân!
-Ừm, lát nữa, về phủ chúng ta nói chuyện sau.
Tiếp tục hành lễ với Hiền Sang, bốn huynh đệ họ Trần cúi người
-Bái kiến vương gia!
Hiền Sang gật đầu.
Bắc Vương rời bàn, bước đến gần sáu người nọ
-Chuyến đi của các khanh thế nào? Trẫm không ngờ lại kéo dài đến thế, ắt hẳn các khanh đã rất vất vả.
Tinh Đạo cung kính đáp
-Không dám, đây là nhiệm vụ triều đình giao, chúng thần chẳng thấy vất vả gì cả.
-Hà, đúng là tiểu vương gia Tinh Đạo, lúc nào cũng hoàn thành tốt.
Tất nhiên không để Các Tự tiết lộ ra thì Tử Băng đã nhanh chóng ngăn tiểu thư lại, cười lớn
-Ha ha, tiểu thư đùa thôi lão gia, người đừng tin, tiểu thư muốn trêu chọc con đấy... À đúng, sắp đến giờ dùng bữa rồi, bụng con réo ầm ĩ này, lão gia, người cùng con đến phòng ăn nhé.
Mau chóng, Tử Băng đỡ Kim Long dậy, cứ thế kéo ông đi nhanh mặc vị quan già chẳng hiểu gì hết.
Thấy sự lóng ngóng, gấp gáp của Tử Băng, Các Tự phì cười.
****
Chỉ vừa mới bước chân vào phủ, Hiền Sang đã quay qua mắng Tinh Đạo
-Con thật là, lúc nãy con làm ta khó xử lắm đấy, sao con lại như thế? Cũng may hoàng thượng rộng lượng chứ nếu không thì đã phạt tội con rồi.
Dù giọng Hiền Sang quát lớn nhưng Tinh Đạo chẳng nghe được gì, mọi âm thanh xung quanh đều hỗn loạn, ù ù.
Thấy Tinh Đạo im lặng, kế bên, Hiểu Lâm liền lên tiếng thay
-Phụ thân, chắc đại ca mừng quá nên mới như vậy, phụ thân đừng trách huynh ấy.
Hiền Sang sửa lại áo, thở ra
-Được rồi, được rồi, đang có chuyện vui nên phụ thân không bận tâm nữa. Cũng may hoàng thượng đồng ý với hôn sự này, thế là phủ họ Chu ta nở mày nở mặt.
Dứt lời, Hiền Sang cười khà khà, vẻ thích thú.
Nghe giọng điệu cười của ông, Tinh Đạo tự dưng buột miệng
-Có gì vui mà phụ thân lại cười như thế?
Khựng người, Hiền Sang đưa mắt nhìn con
-Cái gì?
Tinh Đạo tiếp
-Thành thân với công chúa là vui lắm sao?
Mặt Hiền Sang bắt đầu tím tái, trông ánh mắt của con hướng chằm chằm vào mình, ông gắt
-Mày nói nhảm nhí gì vậy???
Biết tình hình đang chuyển sang căng thẳng, Hiểu Lâm đứng vào giữa can thiệp
-Phụ thân bớt nóng, phải giữ gìn sức khoẻ. (lay lay Tinh Đạo) Đại ca, huynh bớt nói vài câu, có gì đợi về phòng đã.
Vẫn mặc, Tinh Đạo không quan tâm phản ứng từ Hiền Sang
-Thấy trưởng tử của mình phải thành thân với một người nữ nhi nó không yêu mà phụ thân có thể cười vui vẻ đến thế ư? Người còn trái tim chăng?...
Bốp!
Hiểu Lâm há hốc ngỡ ngàng khi Hiền Sang vung thẳng tay tát mạnh vào mặt Tinh Đạo.
Lời ông đay nghiến, đầy giận dữ
-Thằng nghịch tử, từ bao giờ mày có giọng điệu khinh miệt phụ thân vậy hả? Đường đường là tiểu vương gia mà lại ăn nói xấc xược với phụ thân mình thế à?
Hiền Sang gằn chữ “à” bằng cái giọng rít lên, run run. Ông run vì quá giận.
-Nếu không có trái tim thì tao đã giết mày từ lâu rồi… với thái độ hỗn láo đó…!
Im lặng. Tinh Đạo, mái đầu cúi thấp, bị lãnh cú đánh mạnh bạo nhưng chẳng thấy đau.
Có lẽ, anh đau thứ khác. Nỗi đau đó cứ từng hồi từng hồi làm anh không chịu được.
Hít sâu một hơi, Tinh Đạo chậm chạp ngẩng mặt lên, nói thật rõ
-Con sẽ không thành thân với công chúa!
Gương mặt Hiền Sang lúc này đã biến sắc hoàn toàn, nó méo mó một cách đáng thương, sự phẫn uất khiến các nếp nhăn co rúm lại
-Tao phải đánh chết mày, thằng nghịch tử!
Lập tức, Hiểu Lâm ngăn cánh tay đang giơ cao của ông, vẻ gấp gáp
-Phụ thân bình tĩnh!
Vừa ngăn cơn cuồng nộ của Hiền Sang, Hiểu Lâm vừa nói vọng qua bên cạnh, thúc giục
-Đại ca, huynh mau xin lỗi phụ thân đi! Đệ xin huynh đấy!
Trái với vẻ tức giận kia, Tinh Đạo bình thản đến lạ lùng, cảm giác như anh chẳng hề bận tâm đến vẻ mặt hung tợn, đáng sợ từ phụ thân.
Chẳng những không nói lời xin lỗi, Tinh Đạo còn quay lưng, bỏ đi nhanh ra khỏi phủ, mặc những âm thanh quát tháo ồn ào sau lưng.
****
Ở Kim phủ, đang dùng cơm vui vẻ thì tất cả nghe giọng tên gia nô ở bên ngoài vang lên, hớt hải
-Thưa ngài, ngài đừng tuỳ tiện xong vào như vậy... lão gia hiện dùng bữa...
Những người kia chưa biết chuyện gì thì cửa phòng mở tung, bóng dáng một người nam nhân xuất hiện.
Thở mệt nhọc, anh đảo mắt nhìn một lượt hết sáu người hiện có mặt tại đây.
Vô cùng kinh ngạc, Tử Băng đứng dậy, gọi
-Đại ca! Sao huynh đến đây?
Không biết Tinh Đạo gặp chuyện buồn bực nên Giả Nam lên tiếng vẻ trêu đùa
-À, hay huynh muốn dùng bữa với chúng tôi?
Tinh Đạo lặng thinh... miệng chẳng mở nổi để nói từ nào.
Khó hiểu, Tử Băng rời chỗ, tiến đến gần
-Đại ca, huynh không ổn à, sắc mặt huynh tệ lắm, có cần đệ...
Chẳng để Cô gái họ Hoa nói hết là Tinh Đạo đã nắm lấy tay cô, kéo nhanh ra ngoài.
Những người còn lại đờ đẫn trong vài giây mới sựt tỉnh.
Nguyệt Tịnh hỏi trước
-Tinh Đạo làm sao thế, trông huynh ấy lạ thật.
-Ừm, lẽ nào, ngài ấy bị hoàng thượng phạt nặng về tội chứa chấp nữ nhi trong đoàn?
Cơ Thành suy đoán vì anh vốn hiểu rõ luật quân nhân.
Giả Nam khoanh tay, lắc đầu
-Lý nào, nếu thế thì giờ này Tinh Đạo phải ở trong đại lao chờ xét xử, làm gì có cơ hội đến được đây.
Thấy bọn trẻ bàn luận điều gì không rõ, Kim Long liền nhìn tiểu nữ
-Các Tự, rốt cuộc, vị nam nhân vừa xông vào phủ ta vừa rồi là ai?
-Dạ, đó là tiểu vương gia Chu Tinh Đạo.
-Sao, tiểu vương gia ư?
Ra đến vườn hoa Kim phủ, Tinh Đạo mới buông tay Tử Băng ra.
Cổ tay cô hầu hằn lên vết đỏ vì anh chàng đã nắm khá mạnh... đến nỗi làm cô nhăn mặt.
Nhưng không bận tâm điều ấy, Tử Băng chỉ muốn biết điều tệ hại nào đang đến với anh
-Đại ca, đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng trách phạt huynh về việc của đệ đúng chứ?
Thấy Tinh Đạo vẫn đứng xoay lưng, không trả lời, Tử Băng bước đến, cố xoay người anh lại, đối diện với mình
-Cho đệ biết, huynh vừa gặp chuyện tệ hại nào vậy?
Tinh Đạo vẫn không nói gì cả, chỉ nhìn cô gái.
Những vì sao nơi đáy mắt anh bỗng chốc mờ nhạt hẳn bởi nỗi buồn da diết che phủ lấy chúng.
Cái buồn tê tái đến mức khiến Tử Băng cảm giác thời gian như ngưng đọng, mấy cánh hoa đang bay phải ngừng lại, chẳng kịp đáp xuống đất. Dở dang.
-Đại ca...
Một cách vội vã và như sợ hãi điều gì, Tinh Đạo liền ôm chầm lấy Tử Băng.
Cái ôm không ấm áp, dịu dàng như trước mà siết chặt làm cô thấy ngạt thở.
Tưởng chừng như anh muốn bóp nghẹt người nữ nhi đó trong vòng tay mạnh mẽ của mình.
Khó chịu, chẳng thở được, Tử Băng cố sức đẩy Tinh Đạo dù trước đây cô từng rất muốn được anh ôm
-Đau... đại ca, huynh làm đệ đau... bỏ đệ ra!
Vẫn chẳng buông tay, càng ngày Tinh Đạo càng ghì siết cơ thể nhỏ bé kia hơn dẫu hành động này hoàn toàn trái ngược với tính cách dịu dàng của anh.
Nhắm mắt, Tử Băng gần như mệt lả, nhịp độ thở của cô ngày một gấp gáp, nhanh hơn.
-Huynh...
Sau cùng, Tinh Đạo cũng lên tiếng, nhưng chất giọng anh bây giờ rất khác so với thường ngày, trầm hẳn, đục đi chính thế Tử Băng đã lập tức mở mắt khi chỉ vừa nghe duy nhất từ “Huynh”.
-Băng Băng... hoàng thượng vừa ban hôn cho huynh với công chúa...!
Mắt Tử Băng tròn xoe, giọng trầm của anh nghe tê tái, khiến trái tim cô hẫng mất một nhịp.
Hai tay buông xuôi, Tử Băng lặng đi, sự bần thần làm cô quên mất cơ thể đang ngạt thở của mình.
-Sao, Tinh Đạo bảo hoàng thượng ban hôn cho huynh ấy và công chúa đương triều ư?
Nguyệt Tịnh sửng sốt khi nghe Tử Băng báo lại.
Tử Băng gật đầu, ánh mắt vô định
-Ừm, đại ca nói thế.
-Chà tình hình này còn tệ hơn so với việc Tinh Đạo bị phạt tội.
Nguyệt Tịnh thả phịch người xuống ghế đá, thở dài thườn thượt.
Đối diện, Các Tự đưa mắt sang cô hầu
-Vậy, ngài ấy có dự định gì chưa?
Tử Băng chẳng buồn trả lời chỉ khẽ lắc đầu.
Cơ Thành bảo
-Chuyện này không có cách giải quyết khác được, lệnh vua khó chống, tiểu vương gia như Tinh Đạo sẽ hiểu nếu cãi lời tất là phạm tội khi quân, có khi là xử tử cả nhà.
Số phận sao trêu ngươi, một người có tình yêu thật sự thì bị bắt thành thân với người khác, còn người kia, tình yêu chỉ là giả dối thì lại...
Chậm rãi, Hiểu Lâm xoay qua nhìn Tinh Đạo nằm ngủ trên giường
-Đại ca, ít ra huynh và Tử Băng vẫn tốt hơn đệ và Tịnh Tịnh!
Đêm ấy thật dài đối với vị tiểu vương gia nghịch ngợm.
****
Sáng sớm, trước cổng hoàng cung, lính gác thấy một bóng người cưỡi ngựa chậm chạp đi đến.
Đám lính ngăn lại, hỏi
-Ngài là ai, vào cung có chuyện gì?
Rời khỏi lưng ngựa, người kia đáp
-Ta là Hiểu Lâm, tiểu vương gia họ Chu, ta vào cung để gặp... cửu công chúa!
Vườn ngự uyển hoàng cung vào buổi sớm thật trong lành yên tĩnh.
Cảnh vật vô cùng xinh đẹp, lộng lẫy, khoát lên mình chiếc áo màu xanh của cây cỏ và sắc hồng của hoa.
Dù đang ở một khung cảnh thần tiên như thế nhưng tất cả chẳng thể khiến Hiểu Lâm bận tâm bởi giờ đây lòng anh rất rối bời, ngổn ngang.
Được lính canh bảo, cửu công chúa thường ra vườn ngự uyển chơi đùa vào buổi sáng nên anh đã đến đây mong tìm gặp vị công chúa đó.
Còn nguyên do là vì...
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ vô định của bản thân thì chợt Hiểu Lâm nghe có tiếng gọi khẽ của một tiểu cô nương
-Meo meo ngoan ơi, ra đây đi, chị thưởng cho cưng!
Lập tức đảo mắt về nơi phát ra âm thanh dịu dàng kia thì Hiểu Lâm thấy ngay dưới gốc cây đào lớn có một cô cung nữ nhỏ tuổi không ngừng ngước mặt lên tán cây xum xuê, cất tiếng gọi chú miu tinh nghịch nào đấy.
Chẳng suy nghĩ nhiều, Hiểu Lâm chậm chạp bước đến gần.
Khi chỉ còn cách vài bước chân thì bỗng nhiên từ trên tán cây rậm rạp, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra cực nhanh, đúng lúc, cô cung nữ nọ kêu thất thanh
-Miu ngoan, cẩn thận!
Dù chưa rõ là thứ gì nhưng Hiểu Lâm cũng nhanh nhẹn lùi ra sau, đồng thời đưa tay ra đỡ lấy cái bóng đen nhỏ xíu đang từ trên cao rớt xuống.
Bịch!
Đúng như Hiểu Lâm nghĩ, là một chú mèo đen, xinh xắn, khi nãy nó đã trốn trên tán cây xanh um của cây đào to, giờ thì lại phóng ra ngoài, nó định bỏ trốn đây mà.
Cô cung nữ chạy lại chỗ Hiểu Lâm, thấy con mèo đen nằm gọn trong tay anh thì reo lên nhẹ nhõm
-Ôi may quá, Hắc Miêu hư thật!
Tất nhiên Hiểu Lâm phải trao con vật nghịch ngợm cho cô cung nữ nhỏ tuổi.
Đón lấy chú mèo, cô hầu mỉm cười, nựng nịu con vật lông đen.
Lúc này, Hiểu Lâm mới quan sát rõ cô cung nữ, đó là một người nữ nhi mang vẻ đẹp thanh thoát, sang trọng, vẻ mặt trông khá non nớt, vừa có nét dịu dàng nhưng cũng vừa có nét tinh nghịch.
Dẫu cô có đôi mắt bình thường, chiếc mũi bình thường cùng đôi môi cũng bình thường ấy vậy mà những thứ trông rất đỗi “bình thường” này lại khiến gương mặt cô trở nên đẹp một cách kỳ lạ.
Thú thật, anh chẳng thấy cô giống cung nữ chút nào cả.
Và điều đáng nói ở đây, Hiểu Lâm phát hiện, cô trông khá giống ai đó anh từng gặp... không lâu... chính xác thì chỉ mới gặp gần đây thôi.
Nhưng chịu thua, anh chàng tiểu vương gia không tài nào nhớ nổi là ai.
Đột nhiên, cô cung nữ liền ngước lên nhìn Hiểu Lâm.
Đôi mắt tròn của cô làm anh bất giác lúng túng...
-Cám ơn ngài đã đỡ giúp con Hắc Miêu. Không biết ngài là ai?
Giọng nói ấm áp quá khiến Hiểu Lâm càng thêm bối rối
-À ừm... ta là Hiểu Lâm, tiểu vương gia họ Chu.
Chưa kịp để đối phương dứt câu thì cô hầu đã thốt lên, ngạc nhiên
-Vậy ra ngài là thứ tử của nhị vương gia?
Thấy Hiểu Lâm gật đầu, tức thì cô cung nữ cúi người hành lễ
-Xin tiểu vương gia thứ lỗi, nô tì không biết là ngài nên đã mạo phạm, mong ngài rộng lòng bỏ qua.
-Không sao, không biết thì không có tội.
-Đa tạ tiểu vương gia!
Đứng lên, cô cung nữ lễ phép hỏi
-Chẳng hay mới sáng sớm mà tiểu vương gia vào vườn ngự uyển hoàng cung làm gì?
Bấy giờ mới sực nhớ mục đích mình vào cung, Hiểu Lâm liền bảo
-Nghe lính canh báo, cửu công chúa đang ở vườn ngự uyển nên ta mới vào đây tìm người.
-Ngài tìm cửu công chúa? Nô tì là cung nữ của công chúa đây.
-Thật ư, may quá, thế thì cửu công chúa cũng ở đây rồi.
-Dạ, hiện công chúa đang thỉnh an hoàng thượng nên chưa đến, tiểu vương gia chịu khó chờ công chúa chốc lát.
-Ừm, đành vậy.
Cô cung nữ trông nét mặt sốt ruột của Hiểu Lâm mới hỏi thăm
-A thưa, tiểu vương gia tìm công chúa có chuyện gì không ạ?
Hiểu Lâm nhìn cô hầu nhỏ tuổi với vẻ khó hiểu và thoáng chút e dè bởi cách hỏi dạn dĩ của cô.
Bình thường, cung nữ tuyệt nhiên không thể nói chuyện ngang ngang với chủ nhân như vậy.
Biết điều ấy, cô cung nữ mỉm cười, trả lời cho thắc mắc của anh
-Dạ, tiểu vương gia đừng ngạc nhiên, nô tì là người hẩu thân cận của cửu công chúa nên mới hỏi ngài câu đó, công chúa rất ít khi gặp người khác thế nên người sẽ chỉ nghe nô tì báo lại rồi mới quyết định là gặp ai, vì chuyện gì.
Nghe giải thích rõ ràng, Hiểu Lâm đã hiểu.
-Hoá ra là thế, chẳng giấu gì, ta tìm cửu công chúa để bàn việc hoàng thượng ban hôn.
-Ban hôn? Dạ, nô tì có nghe nói, hoàng thượng ban hôn cho cửu công chúa với tiểu vương gia Tinh Đạo, trưởng tử của nhị vương gia.
-Đúng, ta cần gặp công chúa vì vấn đề đó.
-Kỳ lạ, người được ban hôn là huynh trưởng của tiểu vương gia vậy sao gặp công chúa lại là ngài?!
Một lần nữa, cô cung nữ này khiến Hiểu Lâm kinh ngạc.
Quả thật, cách ăn nói lúc nãy chẳng hề giống cung nữ...
Anh bắt đầu ngờ ngợ thân phận của cô hầu đứng trước mặt mình.
Bỗng, tên thái giám chẳng biết ở đâu xuất hiện, hành lễ
-Bẩm cửu công chúa, đã đến giờ cho Hắc Miêu ăn!
Hiểu Lâm trố mắt trước lời của tên thái giám
-Cửu công chúa...? Người đang ở đây ư?
Viên thái giám nhìn sang Hiểu Lâm, tiếp tục hành lễ
-Nô tài bái kiến tiểu vương gia, ngài đang nói chuyện với cửu công chúa còn gì.
Nói chuyện? Với cửu công chúa? Lẽ nào...
Hiểu Lâm lập tức chuyển cái nhìn lại cô cung nữ đang vuốt ve chú mèo đen
-Thế người là cửu công chúa?
Ngừng hành động vuốt ve, cô hầu nhỏ nhún vai, lém lỉnh
-Hì, ta định trêu ngài một chút nhưng lộ tẩy rồi.
Mắt Hiểu Lâm tròn xoe, vậy nãy giờ người anh trò chuyện chính là công chúa, Hoàng Nam Linh Nhạc.
Thảo nào thấy cách ăn nói rất khác thường.
Hoá ra, công chúa Linh Nhạc lại là người có tính cách thích trêu chọc người khác như thế.
Linh Nhạc buồn cười trước sự ngơ ngác của Hiểu Lâm, từ tốn cô quay qua đưa Hắc Miêu cho viên thái giám xong xoay người sang bên
-Nào, bây giờ ngài đã biết ta là cửu công chúa, người ngài muốn gặp vậy ngài sẽ nói điều cần nói chứ, tiểu vương gia Hiểu Lâm?
Anh chàng họ Chu thấy cô công chúa nghiêng đầu cười thân thiện.
-Dạ thần không biết là công chúa nên ăn nói có phần mạo phạm, mong công chúa bỏ qua.
Hiểu Lâm ngồi trên ghế đá dưới mái đình cổ, giọng khó xử.
Đối diện, Linh Nhạc để hai tay lên bàn đá, khoanh lại
-Như tiểu vương gia bảo, không biết không có tội nên ta sẽ chẳng trách phạt gì ngài đâu.
-Đa tạ công chúa!
-Được rồi, nãy giờ lễ nghi dài dòng thế là đủ, ngài hãy vào vấn đề chính. Rốt cuộc ngài gặp ta để nói điều gì về việc ban hôn giữa ta và huynh trưởng của ngài? À mà theo dự định, hôm nay, ta sẽ gặp ngài ấy thì phải... ngài ấy đang ở bên ngoài sao?
Đảo mắt, Hiểu Lâm đáp
-Dạ, thật ra, chỉ có một mình thần đến gặp công chúa thôi, đại ca thần... không vào cung.
-Tại sao?
Nhìn Linh Nhạc, Hiểu Lâm lúng túng, điều anh muốn nói thật khó khăn.
Im lặng vài giây, anh đứng dậy rồi bất ngờ quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của cô công chúa
-Xin công chúa hãy chấp thuận lời thỉnh cầu của thần!
Tinh Đạo với Chu phu nhân mau chóng giữ Hiền Sang lại trước khi sự tức giận của ông có thể đánh chết Hiểu Lâm.
-Phụ thân, bình tĩnh!
-Lão gia, đừng vậy, sao mỗi lần có chuyện thì ông cứ đánh mắng bọn trẻ như thế?
Hiền Sang kích động, đay nghiến
-Tại sao ư?! Vì huynh đệ chúng nó muốn tôi tức chết... Đầu óc mày hỏng rồi sao con? Bảo công chúa huỷ hôn... mày định cho cả phủ họ Chu bị treo cổ à?
Hiểu Lâm nói nhanh
-Phụ thân còn chưa nghe con nói xong... con xin công chúa huỷ hôn với đại ca nhưng con sẽ thành thân với công chúa!!
Thêm lần nữa, Hiểu Lâm khiến phụ mẫu với đại ca anh khựng người vì quá sửng sốt.
Trông ánh mắt mọi người hướng chằm chằm vào mình, Hiểu Lâm chậm rãi lặp lại câu nói vừa rồi
-Đúng... con sẽ là người thành thân với công chúa chứ không phải đại ca! Xem như đại ca chẳng cần buồn rầu, khó xử nữa và phủ họ Chu ta vẫn tiếp tục giữ được hôn lễ với công chúa như phụ thân muốn.
Dứt lời, Hiểu Lâm quay lưng, bỏ đi.
Đứng sững sờ trong vài giây, Tinh Đạo liền đuổi theo đệ đệ.
Còn hai phu thê Hiền Sang thì nhìn nhau, dường như họ vẫn chưa trấn tĩnh.
Tinh Đạo kéo tay Hiểu Lâm
-Hiểu Lâm, đệ nói rõ huynh nghe, đệ xin công chúa huỷ hôn rồi thành thân với công chúa là sao?
Thở ra, Hiểu Lâm rút tay lại, bảo
-Đệ đã nói hết còn gì, công chúa cũng đã đồng ý để đệ thay thế huynh thành hôn với người!
-Đệ gặp cửu công chúa?
-Ừm.
-Những điều đệ nói là thật?
-Đệ dối gạt huynh làm gì nếu không tin huynh cứ vào cung gặp trực tiếp công chúa.
Đến lúc này thì Tinh Đạo hiểu, đệ đệ không hề đùa, vì vậy anh thoáng bần thần
-Hiểu Lâm! Đệ điên rồi... Sao đệ làm thế? Sao lại thay huynh thành thân với công chúa?
Hiểu Lâm đáp
-Vì đệ thích như vậy!
Thấy đại ca nhíu mày, khó hiểu, anh tiếp
-Đệ không thể ngồi yên chứng kiến huynh đau khổ, dằn vặt mãi và càng không muốn mối quan hệ giữa huynh với phụ thân ngày một gay gắt thế nên đệ quyết định thay huynh làm phò mã... vậy là tốt nhất!
-Tốt? Đệ nghĩ sẽ tốt ư?...
Tinh Đạo đặt tay lên hai vai Hiểu Lâm, lắc mạnh
-Còn Quan tiểu thư? Đệ thành thân với công chúa thì Quan tiểu thư sẽ thế nào?
Lại nghe nhắc đến Nguyệt Tịnh...
Gương mặt Hiểu Lâm thản nhiên, trả lời
-Đệ sẽ nói với Tịnh Tịnh, chẳng chuyện gì phải lo. Vả lại... chuyện của bọn đệ rồi cũng sẽ mau kết thúc.
Nhắm mắt, đầu Tinh Đạo rối bời, ngổn ngang
-Hiểu Lâm, thật ra giữa đệ với Quan tiểu thư đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày trước huynh thấy đệ rất lạ, rốt cuộc đệ đang nghĩ gì thế?
Dù biết sự rối rắm trong lòng đại ca nhưng Hiểu Lâm vẫn cứ nói những câu hời hợt
-Chuyện giữa đệ và Tịnh Tịnh cũng như vì sao đệ chấp nhận thành thân với công chúa... một ngày nào đó đệ sẽ nói cho huynh nghe tất cả.
-Tại sao bây giờ đệ không nói?
-Không phải là lúc này, để khi mọi chuyện xong xuôi, nghĩa là lễ thành hôn của đệ cùng công chúa kết thúc đệ mới nói.
-Không được, Hiểu Lâm, hôn nhân không phải chuyện đùa, đệ đừng vì một phút nông nỗi mà làm vậy.
-Đệ biết bản thân đang làm gì, đệ sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình! Tóm lại từ giờ, huynh cứ an tâm ở bên cạnh Tử Băng...
Tinh Đạo bất động, cái nhìn đứng yên.
Thậm chí đến khi Hiểu Lâm đã rời đi được mấy phút vậy mà anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
****
Ở Nam Đô.
Ngoài vườn ngự uyển lộng gió, dưới mái đình cổ, Minh Nhật đang ngồi trên ghế, nhắm mắt.
Trước mặt anh là những món ăn ngon được bày biện trên chiếc bàn sang trọng.
Vẻ như đây không phải là bữa trưa của vị hoàng đế này mà là bữa tiệc nhỏ được làm để chờ đợi ai đó.
Có tiếng bước chân đang tiến về phía Minh Nhật...
Minh Nhật vẫn nhắm mắt, hai bàn tay lồng vào nhau, cử động.
Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại, rất gần, anh từ từ mở mắt ra vì biết sự hiện của một người
-Quan tể tướng đến rồi à?
Thì ra người Minh Nhật chờ nãy giờ là Quan Bổn.
Quan Bổn cung kính quỳ xuống hành lễ
-Thần bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Minh Nhật nhổm người dậy, ngồi thẳng lưng trên ghế, nhẹ nhàng ra dấu
-Miễn lễ! Nào, Quan tể tướng đến đây ngồi với trẫm.
-Đa tạ hoàng thượng!
Phủi phủi y phục, Quan Bổn đến bên bàn, điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế đối diện Minh Nhật.
Chỗ ngồi đó đã được dành sẵn cho ông.
Khi đã yên vị xong, bấy giờ Quan Bổn mới thưa
-Bẩm, chả hay hoàng thượng mời thần đến có chuyện gì căn dặn?
Minh Nhật cười cười, lấy ly rượu sứ đặt trước mặt mình và thêm một ly cho Quan Bổn.
-Để thần rót rượu cho hoàng thượng.
Vị tể tướng lễ phép toan cầm bình rượu ngay bên cạnh thì Minh Nhật ngăn lại
-Đừng, hôm nay trẫm mời khanh nên trẫm sẽ rót rượu cho khanh.
-Dạ... thần không dám.
-Hà, Quan tể tướng hơn 30 năm phụng sự triều đình, đã giúp đỡ tiên đế rất nhiều trong việc trị quốc, xem như lập nhiều công trạng, một tể tướng như khanh đáng để hoàng đế mới đăng ngôi như trẫm rót rượu mời lắm chứ.
-Dạ, hoàng thượng đừng nói vậy, thần là kẻ tôi tớ đâu đáng để hoàng thượng bận lòng.
-Đừng khách khí như thế, Quan tể tướng.
Dứt lời, Minh Nhật cầm bình rượu lên, rót đầy cả hai ly.
Nhìn dòng rượu chảy đều đều, Quan Bổn hỏi
-Không biết hoàng thượng có gì muốn căn dặn thần?
Đặt ly rượu xuống, Minh Nhật mỉm cười thân thiện
-Chỉ là trẫm muốn trò chuyện với Quan tể tướng, khanh là cận thần thân tín của tiên đế nên trẫm mong sẽ được khanh chỉ giáo để có thể trị quốc tốt hơn.
-Hoàng thượng quá lời, nếu hoàng thượng muốn thần trả lời điều gì thì thần lập tức nói ngay chứ thần nào dám cả gan “chỉ giáo” người.
-À ừm, vậy cũng được, thế trẫm sẽ sửa lại câu nói khi nãy, trẫm mời Quan tể tướng đến là vì có vài điều muốn hỏi.
-Dạ, xin hoàng thượng cứ hỏi.
Minh Nhật từ từ cầm ly sứ đầy rượu lên
-Trước khi hỏi, trẫm mời khanh ly rượu này.
Quan Bổn gật đầu cung kính, chậm rãi ông đón lấy ly rượu rồi nhìn Minh Nhật
-Thần là tớ nên kính mời hoàng thượng uống trước.
Khẽ giấu nụ cười ẩn ý, Minh Nhật biết tỏng ý của viên tể tướng mưu mô đó nhưng anh vẫn đồng ý.
Minh Nhật đưa ly kề ngay môi...
Sau khi kín đáo quan sát Minh Nhật uống cạn rượu thì Quan Bổn mới uống.
Thấy ly của Quan Bổn không còn rượu nữa, Minh Nhật liền nở nụ cười nhạt.
-Quan tể tướng, thật ra trẫm mời khanh đến đây là vì có một chuyện không được tốt cho lắm.
Quan Bổn ngạc nhiên
-Thần mạo muội hỏi, đó là chuyện gì?
Vờ thở dài, Minh Nhật từ tốn
-Là thế này, tự nhiên cách đây vài ngày trong cung xuất hiện lời đồn về Quan tể tướng.
-Lời đồn về thần? Là gì?
Xoáy sâu cái nhìn vào đôi mắt già nua của vị tể tướng, Minh Nhật nói rõ từng chữ
-Đó là, Quan tể tướng đang có mưu đồ tạo phản!!!
Lập tức, vẻ mặt Quan Bổn thoáng biến sắc... tay ông đột nhiên hơi run và suýt nữa thì đã làm rơi chiếc ly sứ, may thay ông kịp lấy lại bình tĩnh.
Nhưng xui rủi, một kẻ ranh mãnh như Minh Nhật đã nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Quan Bổn.
Và chính điều đó đã trở thành tai hoạ đối với vị tể tướng già!
-Thật là có tin đồn đó ư? Kẻ nào lại dám vu khống thần trước hoàng thượng? Tạo phản... thần có mơ cũng không dám. Xin hoàng thượng suy xét!
Quan Bổn dập đầu lên bàn, cất lời than oán.
Nguyệt Tịnh chống cằm, nhăn mặt
-Nhưng lẽ nào lại buông xuôi, đời thật oái ăm.
Các Tự lo lắng, nhìn qua hoàng huynh
-Huynh là hoàng tử, huynh thử nghĩ xem, liệu còn có cách nào khác... dù mong manh nhất.
-Các Tự, hoàng thượng ban hôn không phải chuyện đùa, chỉ có thể chính hoàng thượng rút lại khẩu dụ đó thì may ra.
Phía sau, Giả Nam tặc lưỡi
-Dễ gì hoàng thượng rút lại lời đã ban.
Đang nghĩ ngợi, chợt Nguyệt Tịnh reo lên
-À nếu công chúa từ hôn Tinh Đạo thì hay quá, hoàng thượng chẳng thể xử tử công chúa. Giống như lần Thành ca từ hôn muội ấy...
-Chúng ta còn chưa biết công chúa là người ra sao, mà làm cách nào để công chúa chịu từ hôn, chẳng lẽ chúng ta vào cung tìm gặp người? Chưa kể, một tiểu vương gia tuấn tú, tài giỏi, lại dịu dàng như Tinh Đạo thì có công chúa nào dễ dàng từ bỏ để nhường cho kẻ khác.
Nghe Các Tự giảng giải, cô tiểu thư họ Quan sầu não
-Cũng đúng, khó mà tìm được một phò mã như thế. Ôi, hết cách rồi!
Ba người kia cũng nhìn nhau, rầu rĩ.
Thấy mọi người thiểu não, Tử Băng liền cười, vờ ra vẻ không sao
-Thôi nào, dù gì hoàng thượng đã ban hôn, đại ca không thể chống lệnh, mọi chuyện thế là xong, chúng ta có tìm cách cũng chẳng ích lợi gì. Cứ xem như, Tử Băng và đại ca kiếp này không có duyên phận.
Nguyệt Tịnh nhìn tới nhìn lui, e ngại
-Thật là cô nghĩ vậy không? Cô ổn chứ?
-Ừm, tôi ổn, chuyện này tôi đã đoán trước từ đầu nên bây giờ chẳng có gì bất ngờ.
Vừa nói Tử Băng vừa ngẩng mặt lên trời, bình thản.
-Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, Tử Băng phải đi xem vài thứ trong bếp. Mọi người đừng lo gì cả, chuyện này đến đây kết thúc thôi.
Cười tươi, cô hầu nghịch ngợm quay lưng, cất bước.
Dõi theo bóng Tử Băng, nghĩ ngợi điều gì, Các Tự liền sải những bước dài đến gần rồi nắm lấy tay cô hầu kéo lại.
Tử Băng xoay ra sau, vì bất ngờ nên cô chẳng kịp giấu những giọt lệ long lanh đang chảy dài.
-Em xin lỗi, bụi vào mắt thôi.
-Ta biết là sẽ vậy mà. Đồ ngốc, sao em lại phải tự chịu đựng như thế?
-Không... tiểu thư... chỉ là...
Trông cái cảnh Tử Băng vừa lau nước mắt vừa chối thì mặt Giả Nam đanh lại, bực bội.
Vài giây sau, anh chàng tự dưng quay lưng.
Nguyệt Tịnh ngạc nhiên hỏi
-Huynh đi đâu vậy?
Bước nhanh, Giả Nam đáp văng vẳng
-Tôi đi gặp Chu Tinh Đạo!
Lập tức, Tử Băng ngừng tay, mắt mở to sửng sốt. Chẳng nói nhiều, cô liền đuổi theo Giả Nam.
Khi gần ra đến cổng phủ thì anh chàng họ Thượng đã bị Tử Băng giữ tay lại
-Đừng, huynh đừng đến gặp đại ca!
Giả Nam chán nản, thở hắt
-Thấy muội đau khổ thế lẽ nào huynh bỏ mặc. Đừng lo, huynh sẽ lôi Tinh Đạo đến đây gặp muội, cho dù có phải trói tay chân huynh ta, huynh cũng làm.
Tử Băng lắc đầu
-Không... huynh đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ vậy nữa.
-Thiếu suy nghĩ? Muội xem lại mình đi, muội đau khổ đến thế tại sao phải chịu đựng một mình?
-Chính vì quá đau đớn nên tôi càng không thể để huynh ấy biết!!
Giả Nam kinh ngạc khi những giọt lệ ứa ra từ đôi mắt tròn của Tử Băng, chúng chảy tí tách xuống tay anh, nóng hổi.
-Lúc đại ca đi, tôi đã cố gắng để mình không khóc, vì nếu tôi khóc huynh ấy sẽ... rất khó xử. Huynh nghĩ đại ca không đau ư? Giọng huynh ấy tê tái đến mức tim tôi muốn vỡ vụn... tôi biết huynh ấy cũng rất đau nhưng huynh ấy chỉ nhìn tôi, không nói, không gì hết. Hai chúng tôi đều cố để không bộc lộ nỗi đau trong lòng cho đối phương biết... nếu như giờ đây đại ca biết tôi khóc thảm như vậy, huynh ấy sẽ thế nào?
-Tử Băng?!
-Như tam hoàng tử nói, lệnh vua khó chống, nếu cãi lệnh nhất định cả phủ vương gia bị xử tử, tôi không thể chứng kiến cảnh đại ca chết. Tìm đại ca ư? Tìm huynh ấy để làm gì, tôi không thể bắt huynh ấy vì tôi mà hy sinh gia đình... phụ mẫu huynh ấy, còn cả lục ca, nếu lục ca chết thì Nguyệt Tịnh sẽ vô cùng đau khổ rồi còn Kim phủ. Không... không đâu, tôi chẳng nên vì hạnh phúc của bản thân mà bất chấp hy sinh mạng sống và hạnh phúc của người khác! Huynh có hiểu không?
Tử Băng khóc thét, giọng nghe chẳng còn rõ. Mỗi câu, mỗi từ đều chìm trong nghẹn ngào, tức tưởi.
Chưa bao giờ, Giả Nam thấy người nữ nhi tinh nghịch đó khóc nhiều như vậy.
Có thể nghĩ, trái tim cô quá nhỏ để chịu đựng nỗi đau quá lớn kia.
Những giọt nước mắt trực trào như hàng ngàn mảnh vỡ con tim...
-Huynh hiểu, huynh sẽ không đi tìm Tinh Đạo nữa. Muội đừng khóc.
Giả Nam nhẹ nhàng ôm lấy Tử Băng, giống lần trước, anh để cô thoả sức bộc ra hết cảm xúc của mình.
-Huynh sẽ bảo vệ muội, chỉ một mình huynh là đủ!
Giữ trọn cơ thể đang run mạnh của Tử Băng, anh chàng họ Thượng tự nhủ như thế.
****
Tối, Tinh Đạo trở về phủ trong bộ dạng say khướt. Lần đầu tiên anh uống rượu...
Nhìn Tinh Đạo ngồi lả người trên ghế, mắt nhắm, mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, Hiền Sang không kiềm được cơn tức giận
-Xem kìa, đẹp mặt chưa, tiểu vương gia lại đến chốn thanh lâu uống rượu, bộ dạng chẳng ra sao.
Đang chăm sóc cho con, Chu phu nhân liền bảo
-Thôi, lão gia đừng trách Đạo nhi nữa, chỉ vì lão gia đánh nên nó mới như vậy.
Bên cạnh, Hiểu Lâm thêm vài lời
-Mẫu thân đúng đấy, bây giờ phụ thân có mắng, đại ca cũng chẳng nghe được gì đâu.
Gập chiếc quạt vàng lại, Hiền Sang ngồi phịch xuống ghế, uống ngụm trà để giằn cơn giận
-Hừ, phu nhân lúc nào cũng bênh, chính thế nên nó ngày càng hư hỏng, chả xem phụ thân này ra gì.
Chu phu nhân phản bác ngay
-Lão gia xem lại đi, tuy tôi có nuông chiều nhưng từ nhỏ Đạo nhi đã rất hiểu chuyện, nó luôn luôn vâng lời và không bao giờ làm phật lòng ai chỉ do lão gia suốt ngày trách mắng nên Đạo nhi mới có thái độ chống đối. Mà sự thật lão gia phải công nhận, trước giờ Đạo nhi chẳng khi nào làm lão gia phiền hà.
Hiền Sang đối với người ngoài thì trên cơ nhưng đối đáp với Chu phu nhân thì có phần thua thiệt.
-Rồi là tôi sai, tôi không nên đánh nó!
-Lão gia còn đánh Đạo nhi một lần nữa, tôi không bỏ qua cho lão gia đâu.
Chu phu nhân đe trước mặt Hiền Sang.
Hiểu Lâm buồn cười trước điệu bộ lép vế của phụ thân, ít khi nào anh được thấy dáng vẻ khiêm nhường thế này của ông, chỉ mỗi mẫu thân anh là “trị” được ông thôi.
-Lâm nhi, con mau mau đưa đại ca vào phòng đi, để mẫu thân mang nước và nấu chén canh cho đại ca con giải rượu.
-Dạ!
Hiền Sang hậm hực nhưng vẫn nói đầy quan tâm
-Để đại ca con về phòng nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn phải vào cung để gặp cửu công chúa nữa.
Vừa dìu Tinh Đạo rời khỏi phòng khách thì Hiểu Lâm đã nghe tiếng Chu phu nhân khẽ khàng
-Đạo nhi ắt hẳn là không muốn thành hôn với công chúa nên mới buồn đến vậy. Hay là... lão gia xin hoàng thượng bỏ hôn ước này.
Tiếp đến, giọng Hiền Sang cáu bẳn
-Phu nhân chẳng hiểu gì cả, hoàng thượng ban hôn là chuyện mừng cho phủ ta, với lại, tôi chỉ là vương gia, nào dám xin hoàng thượng rút lại khẩu dụ.
-Nhưng thấy Đạo nhi thành thân với người nó không yêu, bậc làm mẫu thân như tôi thật xót xa.
-Không yêu thì sau này sẽ yêu, cửu công chúa vốn là người rất tốt, là viên ngọc quí của hoàng thượng, nếu chúng ta có ý cãi lệnh thì bị xử tử cả nhà!
Hiểu Lâm không nghe mẫu thân đáp lời chỉ có tiếng thở dài...
Sau khi được thay y phục và đắp khăn lạnh, Tinh Đạo chìm vào giấc ngủ say.
Ngồi bên cạnh giường, Hiểu Lâm đưa mắt nhìn đại ca.
Thỉnh thoảng Tinh Đạo khẽ cựa mình và gọi tên Tử Băng bằng giọng đứt quãng.
Thấy thế, Hiểu Lâm liền thở ra, một nỗi buồn lởn vởn trong anh khi trông huynh ruột ra nông nỗi này.
Đứng dậy, Hiểu Lâm từ từ đến bên cửa sổ, hướng mắt đăm đăm vào khoảng đen mịt mùng giữa đêm khuya giá lạnh... đầu óc miên man nghĩ ngợi.
_ “Thậm chí, có khi muội nghĩ rằng, biết đâu, muội đang xem Hiểu Lâm như là chiếc bóng của huynh!” _
Lại nhớ đến Nguyệt Tịnh, trái tim anh vẫn còn đau âm ỉ.
À mà có lúc nào anh không đau đâu chứ.
Buồn cười.
Số phận sao trêu ngươi, một người có tình yêu thật sự thì bị bắt thành thân với người khác, còn người kia, tình yêu chỉ là giả dối thì lại...
Chậm rãi, Hiểu Lâm xoay qua nhìn Tinh Đạo nằm ngủ trên giường
-Đại ca, ít ra huynh và Tử Băng vẫn tốt hơn đệ và Tịnh Tịnh!
Đêm ấy thật dài đối với vị tiểu vương gia nghịch ngợm.
****
Sáng sớm, trước cổng hoàng cung, lính gác thấy một bóng người cưỡi ngựa chậm chạp đi đến.
Đám lính ngăn lại, hỏi
-Ngài là ai, vào cung có chuyện gì?
Rời khỏi lưng ngựa, người kia đáp
-Ta là Hiểu Lâm, tiểu vương gia họ Chu, ta vào cung để gặp... cửu công chúa!
Vườn ngự uyển hoàng cung vào buổi sớm thật trong lành yên tĩnh.
Cảnh vật vô cùng xinh đẹp, lộng lẫy, khoát lên mình chiếc áo màu xanh của cây cỏ và sắc hồng của hoa.
Dù đang ở một khung cảnh thần tiên như thế nhưng tất cả chẳng thể khiến Hiểu Lâm bận tâm bởi giờ đây lòng anh rất rối bời, ngổn ngang.
Được lính canh bảo, cửu công chúa thường ra vườn ngự uyển chơi đùa vào buổi sáng nên anh đã đến đây mong tìm gặp vị công chúa đó.
Còn nguyên do là vì...
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ vô định của bản thân thì chợt Hiểu Lâm nghe có tiếng gọi khẽ của một tiểu cô nương
-Meo meo ngoan ơi, ra đây đi, chị thưởng cho cưng!
Lập tức đảo mắt về nơi phát ra âm thanh dịu dàng kia thì Hiểu Lâm thấy ngay dưới gốc cây đào lớn có một cô cung nữ nhỏ tuổi không ngừng ngước mặt lên tán cây xum xuê, cất tiếng gọi chú miu tinh nghịch nào đấy.
Chẳng suy nghĩ nhiều, Hiểu Lâm chậm chạp bước đến gần.
Khi chỉ còn cách vài bước chân thì bỗng nhiên từ trên tán cây rậm rạp, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra cực nhanh, đúng lúc, cô cung nữ nọ kêu thất thanh
-Miu ngoan, cẩn thận!
Dù chưa rõ là thứ gì nhưng Hiểu Lâm cũng nhanh nhẹn lùi ra sau, đồng thời đưa tay ra đỡ lấy cái bóng đen nhỏ xíu đang từ trên cao rớt xuống.
Bịch!
Đúng như Hiểu Lâm nghĩ, là một chú mèo đen, xinh xắn, khi nãy nó đã trốn trên tán cây xanh um của cây đào to, giờ thì lại phóng ra ngoài, nó định bỏ trốn đây mà.
Cô cung nữ chạy lại chỗ Hiểu Lâm, thấy con mèo đen nằm gọn trong tay anh thì reo lên nhẹ nhõm
-Ôi may quá, Hắc Miêu hư thật!
Tất nhiên Hiểu Lâm phải trao con vật nghịch ngợm cho cô cung nữ nhỏ tuổi.
Đón lấy chú mèo, cô hầu mỉm cười, nựng nịu con vật lông đen.
Lúc này, Hiểu Lâm mới quan sát rõ cô cung nữ, đó là một người nữ nhi mang vẻ đẹp thanh thoát, sang trọng, vẻ mặt trông khá non nớt, vừa có nét dịu dàng nhưng cũng vừa có nét tinh nghịch.
Dẫu cô có đôi mắt bình thường, chiếc mũi bình thường cùng đôi môi cũng bình thường ấy vậy mà những thứ trông rất đỗi “bình thường” này lại khiến gương mặt cô trở nên đẹp một cách kỳ lạ.
Thú thật, anh chẳng thấy cô giống cung nữ chút nào cả.
Và điều đáng nói ở đây, Hiểu Lâm phát hiện, cô trông khá giống ai đó anh từng gặp... không lâu... chính xác thì chỉ mới gặp gần đây thôi.
Nhưng chịu thua, anh chàng tiểu vương gia không tài nào nhớ nổi là ai.
Đột nhiên, cô cung nữ liền ngước lên nhìn Hiểu Lâm.
Đôi mắt tròn của cô làm anh bất giác lúng túng...
-Cám ơn ngài đã đỡ giúp con Hắc Miêu. Không biết ngài là ai?
Giọng nói ấm áp quá khiến Hiểu Lâm càng thêm bối rối
-À ừm... ta là Hiểu Lâm, tiểu vương gia họ Chu.
Chưa kịp để đối phương dứt câu thì cô hầu đã thốt lên, ngạc nhiên
-Vậy ra ngài là thứ tử của nhị vương gia?
Thấy Hiểu Lâm gật đầu, tức thì cô cung nữ cúi người hành lễ
-Xin tiểu vương gia thứ lỗi, nô tì không biết là ngài nên đã mạo phạm, mong ngài rộng lòng bỏ qua.
-Không sao, không biết thì không có tội.
-Đa tạ tiểu vương gia!
Đứng lên, cô cung nữ lễ phép hỏi
-Chẳng hay mới sáng sớm mà tiểu vương gia vào vườn ngự uyển hoàng cung làm gì?
Bấy giờ mới sực nhớ mục đích mình vào cung, Hiểu Lâm liền bảo
-Nghe lính canh báo, cửu công chúa đang ở vườn ngự uyển nên ta mới vào đây tìm người.
-Ngài tìm cửu công chúa? Nô tì là cung nữ của công chúa đây.
-Thật ư, may quá, thế thì cửu công chúa cũng ở đây rồi.
-Dạ, hiện công chúa đang thỉnh an hoàng thượng nên chưa đến, tiểu vương gia chịu khó chờ công chúa chốc lát.
-Ừm, đành vậy.
Cô cung nữ trông nét mặt sốt ruột của Hiểu Lâm mới hỏi thăm
-A thưa, tiểu vương gia tìm công chúa có chuyện gì không ạ?
Hiểu Lâm nhìn cô hầu nhỏ tuổi với vẻ khó hiểu và thoáng chút e dè bởi cách hỏi dạn dĩ của cô.
Bình thường, cung nữ tuyệt nhiên không thể nói chuyện ngang ngang với chủ nhân như vậy.
Biết điều ấy, cô cung nữ mỉm cười, trả lời cho thắc mắc của anh
-Dạ, tiểu vương gia đừng ngạc nhiên, nô tì là người hẩu thân cận của cửu công chúa nên mới hỏi ngài câu đó, công chúa rất ít khi gặp người khác thế nên người sẽ chỉ nghe nô tì báo lại rồi mới quyết định là gặp ai, vì chuyện gì.
Nghe giải thích rõ ràng, Hiểu Lâm đã hiểu.
-Hoá ra là thế, chẳng giấu gì, ta tìm cửu công chúa để bàn việc hoàng thượng ban hôn.
-Ban hôn? Dạ, nô tì có nghe nói, hoàng thượng ban hôn cho cửu công chúa với tiểu vương gia Tinh Đạo, trưởng tử của nhị vương gia.
-Đúng, ta cần gặp công chúa vì vấn đề đó.
-Kỳ lạ, người được ban hôn là huynh trưởng của tiểu vương gia vậy sao gặp công chúa lại là ngài?!
Một lần nữa, cô cung nữ này khiến Hiểu Lâm kinh ngạc.
Quả thật, cách ăn nói lúc nãy chẳng hề giống cung nữ...
Anh bắt đầu ngờ ngợ thân phận của cô hầu đứng trước mặt mình.
Bỗng, tên thái giám chẳng biết ở đâu xuất hiện, hành lễ
-Bẩm cửu công chúa, đã đến giờ cho Hắc Miêu ăn!
Hiểu Lâm trố mắt trước lời của tên thái giám
-Cửu công chúa...? Người đang ở đây ư?
Viên thái giám nhìn sang Hiểu Lâm, tiếp tục hành lễ
-Nô tài bái kiến tiểu vương gia, ngài đang nói chuyện với cửu công chúa còn gì.
Nói chuyện? Với cửu công chúa? Lẽ nào...
Hiểu Lâm lập tức chuyển cái nhìn lại cô cung nữ đang vuốt ve chú mèo đen
-Thế người là cửu công chúa?
Ngừng hành động vuốt ve, cô hầu nhỏ nhún vai, lém lỉnh
-Hì, ta định trêu ngài một chút nhưng lộ tẩy rồi.
Mắt Hiểu Lâm tròn xoe, vậy nãy giờ người anh trò chuyện chính là công chúa, Hoàng Nam Linh Nhạc.
Thảo nào thấy cách ăn nói rất khác thường.
Hoá ra, công chúa Linh Nhạc lại là người có tính cách thích trêu chọc người khác như thế.
Linh Nhạc buồn cười trước sự ngơ ngác của Hiểu Lâm, từ tốn cô quay qua đưa Hắc Miêu cho viên thái giám xong xoay người sang bên
-Nào, bây giờ ngài đã biết ta là cửu công chúa, người ngài muốn gặp vậy ngài sẽ nói điều cần nói chứ, tiểu vương gia Hiểu Lâm?
Anh chàng họ Chu thấy cô công chúa nghiêng đầu cười thân thiện.
-Dạ thần không biết là công chúa nên ăn nói có phần mạo phạm, mong công chúa bỏ qua.
Hiểu Lâm ngồi trên ghế đá dưới mái đình cổ, giọng khó xử.
Đối diện, Linh Nhạc để hai tay lên bàn đá, khoanh lại
-Như tiểu vương gia bảo, không biết không có tội nên ta sẽ chẳng trách phạt gì ngài đâu.
-Đa tạ công chúa!
-Được rồi, nãy giờ lễ nghi dài dòng thế là đủ, ngài hãy vào vấn đề chính. Rốt cuộc ngài gặp ta để nói điều gì về việc ban hôn giữa ta và huynh trưởng của ngài? À mà theo dự định, hôm nay, ta sẽ gặp ngài ấy thì phải... ngài ấy đang ở bên ngoài sao?
Đảo mắt, Hiểu Lâm đáp
-Dạ, thật ra, chỉ có một mình thần đến gặp công chúa thôi, đại ca thần... không vào cung.
-Tại sao?
Nhìn Linh Nhạc, Hiểu Lâm lúng túng, điều anh muốn nói thật khó khăn.
Im lặng vài giây, anh đứng dậy rồi bất ngờ quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của cô công chúa
-Xin công chúa hãy chấp thuận lời thỉnh cầu của thần!