-Cái gì…?!
Âu Mỹ Ngân nhíu mày.
Cơ Thành ngước nhìn mẫu hậu
-Con nói, tình cảm con dành cho Các Tự không phải là cảm xúc nhất thời, bản thân thế nào con là người hiểu nhất, con… yêu Các Tự!
Sự khẳng định mạnh mẽ của hoàng nhi vừa dứt, vị hoàng hậu vô cùng bần thần.
-Không, Thành nhi, con đang ngộ nhận!
-Mẫu hậu… con yêu Các Tự!!
Thật sự
vị mẫu hậu ấy biết, quả nhiên Cơ Thành đã yêu hoàng đệ muội.
Bởi qua ánh mắt kiên quyết, mạnh mẽ của con, bà thấy được một tình cảm mãnh liệt…
Cố gắng giữ bình tĩnh, Âu Mỹ Ngân cười, bảo
-Yêu? Con thật lòng yêu Các Tự, hoàng đệ muội của mình? Vậy thì đã sao chứ… đó cũng chỉ là tình cảm một phía, à, mà cho dù Các Tự cũng yêu con thì cả hai vẫn không thể đến được với nhau. Các Tự vốn đã là phi tử của hoàng đệ con, Minh Nhật… sẽ không ai thay đổi được điều đó… không ai hết, Thành nhi à…! Hãy dừng thứ tình cảm ngu xuẩn này lại ngay…
-Con không thể…
-Con định chống đối lại với mẫu hậu ư?!
Cơ Thành vẫn điềm nhiên đáp
-Con không chống đối mẫu hậu, con chỉ thành thật với cảm xúc của mình, con yêu Các Tự, đó là sự thật, con không thể cũng như không muốn phải gạt bỏ tình cảm này!
-Được… tùy con nhưng… mẫu hậu nói trước, làm vậy con chỉ khiến bản thân và cả Các Tự đau khổ thôi. Vì hai đứa mãi mãi không thể đến được với nhau… Các Tự sẽ chỉ là phi tử của Minh Nhật… mãi mãi là vậy, người nữ nhi đó là hoa đã có chủ!
Âu Mỹ Ngân nói thật rõ như muốn gằn từng chữ.
Cơ Thành, ánh mắt hướng vào khoảng không phía trước, hỏi
-Các Tự… sẽ chỉ là người của Minh Nhật ư?
-Đúng, vì vậy con nên…
-Tại sao…?!
Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên trước câu hỏi ngắn ngủi kia.
Vẫn không nhìn mẫu hậu, vị tam hoàng tử tiếp lời, vẻ xúc động
-Tại sao… tại sao Minh Nhật luôn có những thứ tốt đẹp còn con thì không? Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng thế… đệ ấy đều có tất cả… bất kể đệ ấy muốn hay không, trong khi con lại chẳng được gì… vì sao…?!
Âu Mỹ Ngân đứng dậy
-Thành nhi…! Con không có quyền nói vậy, chính con là người gây ra tai nạn cho Nhật nhi, chính con làm hoàng đệ mình phải ngồi xe lăn… Nhật nhi đã trở thành đứa trẻ bất hạnh, vì thế con cần bù đắp cho nó.
-Con đã nói… con không làm…
-Nhưng Nhật nhi bảo con đẩy nó từ trên cây xuống?
Cơ Thành hét lên
-Là đệ ấy nói dối!!!
Âu Mỹ Ngân ngưng bặt…
Chưa bao giờ Cơ Thành lại lớn tiếng với bà như vậy… chưa bao giờ…
Và khi ấy cũng là lần đầu tiên, bà thấy… đôi mắt của hoàng nhi lạnh lùng đó đỏ hoe…
Vị hoàng hậu hạ giọng vì không muốn làm Cơ Thành mất bình tĩnh
-Thành nhi, mẫu hậu không trách con vì đã đẩy Nhật nhi nhưng… con đừng bảo hoàng đệ nói dối, Nhật nhi là đứa thật thà, nó sẽ không đặt điều vu khống hoàng huynh!
-Mẫu hậu… người và phụ vương đều không tin con… dù có nói bao nhiêu lần, con vẫn mãi mãi là một kẻ tàn nhẫn đã ra tay đẩy ngã hoàng đệ mình… đúng không?!
-Thành nhi…
Cơ Thành chẳng cho mẫu hậu nói hết câu
-Mẫu hậu có biết vì sao con yêu Các Tự?!
Âu Mỹ Ngân im lặng, vì không thể trả lời câu hỏi đó.
Cơ Thành quay qua, đưa mắt nhìn bà
-Bởi vì… khi tất cả đều quay lưng với con thì chỉ mỗi Các Tự là tin tưởng con, muội ấy thật sự tin con không phải người xấu!!
Ánh mắt vị hoàng hậu đứng yên, không chớp.
Cơ Thành cố giữ dòng cảm xúc đang dâng cao, nói khẽ
-Con… sẽ nhường tất cả những điều tốt đẹp cho Minh Nhật, nhường hết mọi thứ con có cho đệ ấy, chức thái tử, ngai vàng, tình yêu thương của mẫu hậu, phụ vương cả lòng tin của mọi người… con sẽ đều cho Minh Nhật. Nhưng… riêng Các Tự thì không! Tuyệt đối, con sẽ không bao giờ từ bỏ hoặc nhường muội ấy cho Minh Nhật!!
Chỉ chờ kết thúc lời khẳng định ấy, Cơ Thành lập tức mở cửa phòng, bỏ đi.
Âu Mỹ Ngân gọi thất thanh
-Thành nhi… Thành nhi… đứng lại… ôi trời ơi… chuyện gì thế này… ta chết mất.
Bà ngồi phịch xuống ghế bởi cơn choáng váng ập đến khiến mặt mày say sẩm, không đứng nổi.
Mọi thứ giờ đây hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của người phụ nữ quyền hành này.
Và trong khi chống chọi với cơn đau đầu, bà đã không ngờ…
bên ngoài phòng, Quang Nguyệt Tịnh đã đứng nghe hết từ nãy đến giờ.
Cô tiểu thư nghịch ngợm dựa lưng vào cửa, đầu óc chỉ còn một màu trắng xoá… mờ đục.
****
Đã ngồi cạnh nhau gần hơn nửa canh giờ
nhưng Các Tự lẫn Minh Nhật đều không ai nói gì…
Không gian giữa họ chỉ là sự im lặng. Đúng, im lặng tuyệt đối!
Hiển nhiên, người cảm thấy khó xử và ân hận nhất chính là Các Tự.
Cô tiểu thư không ngờ bản thân lại gây ra chuyện tày trời, đầy tội lỗi với phu quân.
Cô chẳng biết phải làm gì lúc này để có thể sửa chữa sai lầm tệ hại đó…
Phải làm sao đây…
Có lẽ vì thế nên người nữ nhi xinh đẹp chỉ mãi im lặng.
Các Tự còn đang rối bời thì bất chợt, Minh Nhật nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô.
Ngạc nhiên nhìn qua phu quân, cô tiểu thư thấy ánh mắt anh cứ dán chặt vào vết bỏng trên bàn tay mình, vết bỏng hơi nặng khiến vùng da đỏ ửng, rộp hết cả.
Tiếng vị thái tử cất lên, khẽ khàng, nhẹ hẳn
-Ta làm nàng đau lắm phải không? Xin lỗi, ta không nên như vậy… chắc tay nàng rất rát, để ta thoa thuốc cho…
Dứt lời, Minh Nhật gọi
-Tiểu Hoàn!
Rất nhanh, cửa phòng mở, cô hầu nhỏ bước vào cúi người
-Bẩm, thái tử gọi Tiểu Hoàn?
-Ngươi mau đến thái y viện bảo ngự y đưa cho ta lọ thuốc trị bỏng tốt nhất, nhanh lên, thái tử phi đang rất đau.
-Dạ, nô tì đi ngay!
Tiểu Hoàn vừa rời khỏi, Minh Nhật nhìn lại Các Tự
-Trong lúc chờ Tiểu Hoàn lấy thuốc về, ta sẽ làm cho nàng đỡ đau hơn…
Đôi mắt Các Tự tròn xoe, thật sự là vô cùng bất ngờ khi Minh Nhật nâng tay cô lên, anh kề môi lại gần thổi nhẹ vào vết bỏng.
Từ từ, đều đặn, anh chàng chậm chạp thổi.
Khỏi nói, cô tiểu thư xúc động trước hành động dịu dàng, ân cần đó.
Lúc trên đường trở về phòng, Các Tự nghĩ, Minh Nhật sẽ lại chỉ trích, đay nghiến cô về việc hôn hoàng huynh ở vườn ngự uyển như khi nãy…
Anh sẽ quát tháo, la lối dữ dội với vẻ kích động…
Dù thế, cô cũng tự nhủ, sẽ cắn răng chịu đựng cơn thịnh nộ khốc liệt từ phu quân
vì chính cô là người có lỗi!
Thế nhưng… sự thật hoàn toàn trái ngược…
Lặng im trên xe lăn từ nãy đến giờ, Minh Nhật không nói lời nào.
Không la mắng, không giận dữ, không gì cả… chỉ ngồi bất động nhìn thứ gì chẳng rõ…
Để rồi tiếp đến, vị thái tử dịu dàng, điềm đạm sai Tiểu Hoàn đi lấy thuốc trị bỏng.
Xong, giờ anh lại làm cho Các Tự đỡ đau bằng cách thổi vào vết bỏng thật nhẹ nhàng.
Chuyện gì vậy?
Sao Minh Nhật lại như thế?
Sao anh còn tỏ ra quan tâm lo lắng cho Các Tự trong khi chính cô đã làm tổn thương anh.
Vết thương không thể chữa lành và hàn gắn…!
Bằng cách nào đi nữa thì nụ hôn giữa cô với Cơ Thành sẽ không bao giờ có thể xóa lấp.
Niềm tin cùng sự phản bội
Các Tự đã làm đổ mọi thứ…
Trái tim Minh Nhật xuất hiện một vết rạch dài, sâu hút… chẳng thể chữa được…
-Thái tử… Các Tự… xin lỗi, thật sự xin lỗi!!
Giọng cô tiểu thư run lên, dường như nghẹn dần.
Minh Nhật ngừng thổi, một cách bình thản, nói chậm rãi
-Không, chính ta mới là người có lỗi… vì ta đã không thể ở bên nàng nhiều hơn, không chăm sóc nàng chu đáo và không dành đủ yêu thương để nàng có thể hạnh phúc chính vì vậy mới khiến nàng nảy sinh cảm giác với hoàng huynh!
-Thái tử…
-Các Tự… chuyện của trái tim chúng ta không thể hiểu rõ, yêu, lại càng không thể điều khiển. Cảm giác chỉ là cảm giác, chẳng lẽ nào cấm đoán, ngăn cản được… thế nên, nàng và hoàng huynh lỡ yêu nhau, thật lòng mà nói, ta cũng khó trách hai người… đúng là rất khó trách…
Từng lời, từng lời ấm áp phát ra từ miệng Minh Nhật làm lòng Các Tự tan chảy.
Tim cô nhói đau… thắt lại…
Đúng lúc, Tiểu Hoàn chạy nhanh vào, đưa ra lọ thuốc
-Thái tử… thuốc đây ạ, để nô tì thoa cho thái tử phi…
Minh Nhật xoay qua, đón lấy chiếc bình nhỏ, bảo
-Không cần, ta sẽ thoa thuốc cho Các Tự, ngươi lui ra đi!
-Dạ… vâng…
Cánh cửa khép chặt, vị thái tử mỉm cười, đôi mắt trìu mến hướng về phi tử
-Ta sẽ thoa thuốc cho nàng, nếu đau thì nàng lên tiếng để ta biết!
Chẳng cần xem phản ứng của Các Tự, anh đã tháo nút bình, lấy que chấm thuốc rồi cẩn thận thoa đều lên chỗ bỏng.
Dù rất rát nhưng cô tiểu thư không hề bận tâm đến đều ấy
chỉ mãi nhìn dáng vẻ ân cần từ phu quân…
-Đừng lo, vết bỏng sẽ lành khi thoa thuốc vào!
Minh Nhật vừa nói vừa làm, tỉ mỉ, chu đáo, nhẹ nhàng như sợ phi tử đau.
Hối hận vô vàn…
Các Tự muốn bật khóc nhưng lòng cố kiềm cơn cảm xúc dâng cao.
Cô đã làm tan nát trái tim Minh Nhật…
Anh chẳng những không hờn trách lại còn thoa thuốc cho cô.
Vết bỏng trên tay Các Tự rồi sẽ lành vì có thuốc
vậy còn vết thương trong tim người nam nhân ấy, thuốc nào có thể chữa khỏi đây?
Sao Minh Nhật vị tha như thế?
Minh Nhật càng làm vậy, Các Tự càng trách bản thân nhiều hơn…
-Các Tự à, ta… không trách nàng và hoàng huynh, ta bỏ qua hết tất cả và cố gắng xem những chuyện vừa xảy ra đều là sự cố, nàng cùng cả hoàng huynh chỉ do bồng bột nhất thời.
Từ giờ ta sẽ chăm sóc, ở bên cạnh nàng nhiều hơn, chúng ta hãy bắt đầu lại, được chứ?
Minh Nhật nhìn sâu vào mắt Các Tự
một tình cảm nồng nàng, thắm thiết hiện rõ trong mắt anh.
Đối diện
cái nhìn của Các Tự trở nên long lanh, có dòng nước ngân ngấn trên hàng mi.
Cô xấu hổ, rất xấu hổ vì không xứng đáng trước tấm lòng bao dung, độ lượng của phu quân.
Giọng Các Tự đứt quãng, ngực thổn thức.
-Xin lỗi… Các Tự xin lỗi ngài, thái tử!
Minh Nhật đưa tay lên, lau nhẹ giọt lệ sắp rơi trên mặt cô gái, thì thầm
-Không sao, nàng không cần như thế… chỉ cần mãi mãi ở bên ta là đủ!!
-Nhất định, Các Tự sẽ luôn bên cạnh ngài!
Vị thái tử hiền lành nở nụ cười tươi
-Thôi, để ta thoa thuốc tiếp cho nàng, thoa nhiều mới mau lành.
Cô tiểu thư cười cười, gật đầu.
… Khi Minh Nhật rời khỏi phòng, Các Tự gục đầu lên bàn, bật khóc.
Rất khẽ, chẳng ai nghe được tiếng khóc xót xa đó…
Các Tự ân hận vì trót phản bội phu quân…
Chính tấm lòng vị tha, nhân từ của anh càng khiến cô đau đớn hơn
khi trái tim đã yêu Cơ Thành!
Rồi từ giờ, cô tiểu thư tội nghiệp ấy đành phải kết thúc mối tình vừa chớm nở
cố gắng quên đi bóng hình hoàng huynh
để một lòng hướng về Minh Nhật!
Yêu một người nhưng lại thành hôn với người khác… đó là oan nghiệt…
Và số phận của Kim Các Tự đã được định như thế!
****
Chiếc xe lăn chậm chạp lăn đều trên lối hành lang dài.
Minh Nhật liền cất tiếng
-Liêu công công!
-Dạ, có nô tài!
-Từ giờ, ngươi hãy theo dõi thái tử phi, cả ngày, bất kể nàng ấy đi đâu, gặp ai, làm gì ngươi cũng phải báo lại cho ta, rõ chứ?
-Vâng, nô tài hiểu, thái tử yên tâm.
Minh Nhật gật khẽ, ánh mắt dịu dàng khi nãy biến mất, thay vào đó là cái nhìn đầy toan tính
-Ta rất tiếc vì phải làm thế với nàng, Các Tự, nhưng kể từ bây giờ, ta sẽ không để nàng vượt khỏi tầm mắt ta nữa, tuyệt đối không bao giờ….!
****
Trên hành lang bên ngoài quán trọ, Hiểu Lâm đứng vươn vai hít hà.
Anh chàng không ngừng vặn vẹo người, bẻ cổ, xoay tay, xoay chân và lẩm bẩm
-Lúc bơi thì phải thả lỏng, tứ chi duỗi thẳng, đạp mạnh ra phía sau để đẩy nước… rắc rối quá.
Chợt, ai đó đặt tay lên vai, Hiểu Lâm liền xoay người lại
-Đại ca!
Tinh Đạo cười thân thiện
-Khuya rồi sao đệ còn chưa đi ngủ, đứng đây làm gì?
-A dạ, trong phòng hơi bức bối nên đệ ra đây hóng gió cho thoải mái với lại tiện thể ôn lại bài học dạy bơi của ngũ ca chiều nay.
Tinh Đạo nhíu mày
-Nghe nói, đệ đang tập bơi à?
Hiểu Lâm gãi đầu, vẻ hơi xấu hổ
-Vâng, vì sự cố lần trước khi vượt qua con suối lớn, suýt tí đệ bị chết đuối may nhờ có Tử Băng cứu. Sau lần ấy, đệ muốn học bơi để có xảy ra chuyện tương tự đệ còn biết tự cứu mình.
-Umh, thế cũng tốt! Đệ học thế nào rồi?
- Dạ tạm ổn, giờ đệ bơi được rồi, chỉ cần tập thêm một tí nữa là xong.
Tinh Đạo gật gù, khích lệ
-Cố gắng nhé!
Hiểu Lâm đáp rõ
-Vâng. À, đại ca, mai chúng ta sẽ đến phủ của đại hoàng tử Nam Đô, Lạc Phổ sao? Nghe đồn, người đó nổi tiếng ăn chơi, phong lưu bậc nhất ở Tiền Kỳ không ai “sánh kịp”.
-Ừ, huynh có nghe, dù gì cũng là hoàng tử, chức cao vọng trọng, lại có quyền hành, giàu có nên cuộc sống sa hoa, phù phiếm là lẽ thường. Giới thượng lưu thường là vậy.
Hiểu Lâm nhún vai
-Nhưng đâu phải tất cả, giống huynh và đệ này, chúng ta đều là nam tử của vương gia lại không ăn chơi, không đến chốn lầu xanh, kỷ viện…
Vị đại ca nghe chí lý
-Umh, đúng thế, đó điều đáng mừng, dân chúng Bắc Đô vẫn còn khốn khó, người triều đình như chúng ta không nên phung phí ngân khố của bá tánh. Dẫu sao, một nước muốn bền vững vẫn phải coi trọng dân chúng, dân là gốc rễ tạo lập nên quốc gia.
-Đệ hiểu… nhưng vị đại hoàng tử Lạc Phổ thì lại chẳng biết điều ấy. Chắc nghĩ rằng, Nam Đô giàu mạnh nên chẳng sợ hết ngân sách.
Tinh Đạo đưa mắt nhìn bầu trời đêm đen quánh
-Ngân sách nhiều đến mấy cũng có ngày cạn kiệt, không thể đầy mãi… Rốt cuộc, thứ người ta cần vẫn là có một mái ấm thật sự, được ở cạnh người mình yêu thương!
Tự dưng Hiểu Lâm cảm giác có điều gì khác lạ từ đại ca…
-Đệ hỏi huynh một chuyện, được không?
-Chuyện gì vậy?
Hiểu Lâm lưỡng lự chốc lát mới tiếp
-Huynh… đã có ý trung nhân chưa?!
Câu hỏi bất ngờ của đệ đệ khiến Tinh Đạo thoáng bối rối.
Trông sự im lặng từ đại ca, anh chàng lục đệ cười xòa
-À, đệ chỉ đùa thôi, chắc hẳn huynh chưa có…
-Không, thật sự thì… huynh đã có ý trung nhân!
Sự khẳng định vừa dứt thì tức thì Hiểu Lâm trố mắt, sửng sốt
-Thật… thật sao? Đại ca của đệ đã có ý trung nhân? Huynh khiến đệ ngạc nhiên quá. Có thể cho đệ biết, người nữ nhi nào may mắn vậy không?
Tinh Đạo bật cười bởi câu nói đùa đó, anh thở ra, giọng sâu lắng, trầm hẳn
-Huynh không thể cho đệ biết nàng ấy là ai vì chưa phải lúc. Khi nào thích hợp huynh sẽ nói.
Nghe phán thế, Hiểu Lâm sụ mặt
-Chán vậy ư, còn chờ nữa à? Thôi được, thế huynh sẽ cho đệ biết tính cách và xuất thân của người nữ nhi đó chứ?
Đảo mắt nghĩ ngợi trong vài giây, Tinh Đạo gật nhẹ
-Umh, nàng ấy là một nữ nhi mạnh mẽ, nghịch ngợm, lúc nào cũng tươi cười, trông rất đáng yêu. Nàng ấy tốt bụng luôn thích giúp đỡ người khác, đặc biệt, hễ gặp chuyện khó khăn thì tự giải quyết không nhờ vả ai cả…
Anh chàng vừa kể vừa nhớ lại những hình ảnh của Hoa Tử Băng.
Lúc cô cười, lúc buồn, khi nghịch ngợm, lắm trò…
Ngắm nhìn vẻ mặt rạng ngời của đại ca, Hiểu Lâm cảm nhận được, huynh lớn của mình rất, rất thích người nữ nhi đó.
Dẫu chưa gặp mặt, chưa biết rõ nhưng anh chắc rằng, hẳn đấy là một nữ nhi tuyệt vời!
-Xem ra, đại ca của đệ yêu thật rồi, đúng là chẳng ngờ được, vậy nàng ấy là tiểu nữ nhà ai, xuất thân, học vấn thế nào?
Đang cười, tự dưng vị tiểu vương gia ngừng lại, niềm vui nhỏ bỗng chốc bị thay thế bằng nỗi buồn man mác
-Buồn cười là… sự thật huynh không biết nàng ấy là ai, có phụ mẫu ra sao… huynh chẳng rõ gì về xuất thân của nàng ấy cả…
Hiểu Lâm nhíu mày, khó hiểu
-Ý huynh, chẳng lẽ, cả hai chỉ tình cờ gặp nhau và huynh đem lòng yêu thầm!
Yêu thầm?!
Đối với Tử Băng, Tinh Đạo thật lòng không rõ người nữ nhi này nghĩ gì về mình?
Liệu cô có yêu anh như anh đang yêu cô tha thiết?
Trong trái tim cô, có chỗ cho anh?
Hay… chỉ có mỗi anh là ngộ nhận, nghĩ rằng, mình quan trọng trong lòng cô?
Nhiều lúc gặp mặt, Tinh Đạo muốn nói hết tất cả cho Tử Băng biết
Nói rằng, anh đã phát hiện ra thân phận nữ nhi của cô…
Rằng cô không cần che giấu nữa…
Và rằng, anh đã yêu cô, rất yêu!
Tinh Đạo có nên bày tỏ lòng mình cho Hoa Tử Băng, vị tiểu đệ nghịch ngợm hay cười?
Nhưng… lòng anh không đủ can đảm làm điều ấy.
Sợ, khi Tử Băng hiểu rõ thì sẽ rời xa anh, cô sẽ tự động biến mất khỏi tầm mắt anh.
Vị tiểu vương gia vô cùng sợ nếu đến một ngày, anh không tìm thấy Tử Băng!!
Thế nên, cứ để tình hình như bây giờ…
Tinh Đạo sẽ luôn là đại ca tốt, ở bên cạnh, che chở, quan tâm Tử Băng như một tiểu đệ.
Giọng Hiểu Lâm vang khẽ làm tan biến hết những cảm xúc ngổn ngang nãy giờ của Tinh Đạo
-Đại ca không vui ư, đệ nói sai gì à? Hà, huynh khôi ngô, giỏi giang lại tốt bụng đến vậy thì làm sao yêu thầm được, vị cô nương ấy…
Tinh Đạo ngắt lời đệ đệ
-Thôi… khuya rồi, huynh đệ ta vào ngủ để mai còn lên đường sớm!
Dường như hiểu đại ca khó xử việc gì đó nên Hiểu Lâm đành đồng ý
-Vâng, đệ sẽ vào ngủ. Chúc huynh ngủ ngon!
-Chúc đệ ngủ ngon!
Dứt lời, Tinh Đạo xoay lưng, bước chậm chạp.
Dõi theo bóng dáng lầm lũi của huynh lớn, Hiểu Lâm gãi đầu vì chẳng hiểu ra sao.
Nhưng có một điều khiến anh chàng nghịch ngợm này rất chắc chắn
rằng, đại ca mình yêu người nữ nhi kỳ lạ kia nhiều vô cùng!
Chính thế càng làm Hiểu Lâm thêm tò mò về vị cô nương giấu mặt đó.
Lặng im
Tử Băng đứng nép người sát bên bức tường phòng quán trọ.
Cũng như Hiểu Lâm, vì bức bối trong người, nên cô rời phòng đi dạo cho khoay khỏa.
Để rồi tình cờ nghe được cuộc chuyện trò giữa hai huynh đệ Tinh Đạo và Hiểu Lâm.
Tất nhiên, những gì Tinh Đạo nói nãy giờ cô hầu đã nghe hết…
Ý trung nhân? Đại ca có ý trung nhân? Là một nữ nhi rất đáng yêu…
Tử Băng đặt tay lên ngực, mái đầu cúi thấp… biết, biết trái tim đang đau…
Lòng ngực như muốn vỡ, nhói lắm!!
Khó chịu… không chịu được… nhưng sao lại đau thế này?!
Vậy là hết, giờ Tử Băng hiểu trong lòng Chu Tinh Đạo rõ ràng không hề có cô.
Làm thế nào anh có thể yêu một nữ nhi khi hình dáng bên ngoài là nam nhi?
Đúng, đúng thế…!
Chấm dứt…
Lúc này Tử Băng chỉ mong mau mau đến kinh thành Nam Đô, gặp lại tiểu thư
sớm rời khỏi đoàn binh lính này và rời xa Tinh Đạo.
Phải, nên như vậy trước khi quá muộn!
… trước khi hình bóng vị đại ca ngày càng khắc sâu hơn trong tim cô…
Hôm sau
ở phòng đại triều, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ
những tấu sớ được trình lên
Âu Mỹ Ngân xem xét, phê chuẩn
Minh Nhật ngồi trên xe lăn, lắng nghe chăm chú những lời tâu của các bá quan
kế bên, Các Tự lặng im, quan sát
bên dưới, cách bục ngai vàng vài bước chân, là nơi Cơ Thành đứng.
Vẻ mặt ai ai cũng bình thường như thể hôm qua chưa hề xảy ra chuyện gì to tát.
Khi phê xong tấu sớ cuối cùng
Âu Mỹ Ngân điềm đạm bảo
-Nếu không còn gì nữa thì ngừng lại đây, mai sẽ tiếp!
Bạch công công toan hô “Bãi triều!” thì bà cất tiếng ngăn
-Khoan, trước khi kết thúc buổi triều chính hôm nay, ta có một tin mừng muốn báo cho tất cả bá quan văn võ được biết!
Ba đứa trẻ đưa mắt nhìn mẫu hậu vì không rõ bà muốn đề cập đến chuyện mừng gì.
Vị hoàng hậu nhìn qua một lượt những quan thần bên dưới, rồi tiếp
-Như các khanh cũng biết, tam hoàng tử vốn từng có hôn ước với Quan Nguyệt Tịnh, tiểu nữ của Quan Bổn tể tướng, nhưng vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hoàng thượng đột nhiên hôn mê đến giờ đã là hai năm… chính thế mà hôn ước này vẫn chưa được sắp xếp. Chưa kể, thái tử sang năm sẽ thành hôn với thái tử phi, so về phép tắc thì có phần không ổn, vì hoàng huynh chưa lập phi mà hoàng đệ đã có phi tử…
Rốt cuộc thì mẫu hậu đang nói về chuyện gì?
Sao lại mang hôn ước của mình và Nguyệt Tịnh ra bàn?
Cơ Thành tự nhủ.
Ở trên, Minh Nhật lẫn Các Tự cũng chưa hiểu…
Âu Mỹ Ngân nói rõ
-Thôi thì, để hôn lễ của thái tử diễn ra vui vẻ và đúng phép tắc, ta quyết định sẽ tổ chức hôn lễ cho tam hoàng tử và Nguyệt Tịnh tiểu thư trước!!!
-Cái gì…?
Cơ Thành ngỡ ngàng.
Minh Nhật khá bất ngờ trước quyết định của mẫu hậu.
Sau mấy giây lặng im, anh từ từ chuyển cái nhìn sang Các Tự.
Rõ ràng… sự bần thần hiện rõ trên mặt cô gái.
Trông dáng vẻ bất động cùng cái nhìn vô hồn của Các Tự
vị thái tử lại đăm chiêu.
Cũng phải, tin này thật sự rất “chấn động” với cô tiểu thư, hiển nhiên là cả Cơ Thành.
Cố lấy bình tĩnh, Cơ Thành lên tiếng
-Mẫu hậu, chuyện này…
Âu Mỹ Ngân giơ tay ngăn
-Thành nhi, có gì thì lát nữa dùng bữa sẽ bàn sau!
Vị tam hoàng tử cắn môi, không nói thêm lời nào.
Từ trong hàng, Quan Bổn bước ra, cúi người
-Bẩm nương nương, tin này thật bất ngờ với thần, chuyện quá đột ngột…
Âu Mỹ Ngân nhìn
-Sao, chẳng lẽ khanh thấy không vui khi Nguyệt Tịnh thành hôn sớm với tam hoàng tử?
-Dạ, được trở thành phi tần của tam hoàng tử là phước đức của tiểu nữ thần, niềm vinh dự lớn lao này thần vui chưa hết chứ chẳng dám nghĩ gì, bởi do sự việc đến quá nhanh chóng nên thần chẳng tin nổi!
Người phụ nữ xinh đẹp, quyền hành mỉm cười
-Umh, nói thật, quyết định này ta cũng chỉ vừa mới nghĩ đến vào tối hôm qua… Quan Bổn, khanh về báo với Nguyệt Tịnh tin vui này, à, phủ tể tướng khanh nên chuẩn bị nhanh đi vì ta đã chọn xong ngày thành hôn rồi… đó là ngày mốt, ngày rất tốt để diễn ra hôn lễ giữa tam hoàng tử cùng Nguyệt Tịnh tiểu thư!!!
Cơ Thành đứng lặng, mắt mở to bàng hoàng…
Lời khẳng định đó khiến anh chẳng còn thốt lên lời.
-Ngày… ngày mốt ư? Sao… sao nhanh vậy…?
Các Tự lắp bắp từng chữ, cảm giác trước mắt là một màu trắng xóa.
Hỗn đỗn!!
Dù rất khẽ nhưng Minh Nhật vẫn nghe rõ câu nói bần thần, xúc động phát ra từ môi phi tử.
****
-Mẫu hậu, người không thể quyết định tùy tiện như thế? Vì sao người không bàn trước với con mà đã tuyên bố trước bá quan văn võ?
Cơ Thành vẻ như tức giận, giọng nói đầy trách móc.
Âu Mỹ Ngân quay qua, mắng
-Hỗn xược, con dám nói với ta bằng thái độ đó à?
Nghe vậy, Cơ Thành im lặng.
Lát sau, anh hạ giọng, nhỏ nhẹ hơn
-Con không có ý xấc xược, nhưng… lần này mẫu hậu làm không đúng!
Bình thản, vị hoàng hậu điềm nhiên
-Chẳng có gì là sai cả, đúng là hôn nhân của con, mẫu hậu không nên can thiệp, càng không nên ép buộc và hối thúc thế nhưng chỉ vì chuyện xảy ra giữa con và Các Tự nên mẫu hậu đành phải dùng phương án không hay này…
-Mẫu hậu, việc giữa con với hoàng đệ muội, chúng con sẽ mau chóng giải quyết, xin mẫu hậu hãy rút lại lời tuyên bố hôn lễ khi nãy!
Âu Mỹ Ngân uống ngụm trà, cười nhạt
-Tự giải quyết? Con định sẽ giải quyết thế nào khi mọi chuyện đã đến nước này? Con… có từ bỏ được tình cảm dành cho Các Tự? Không thể, không bao giờ con làm vậy được! Với lại đường đường là mẫu nghi thiên hạ, ta chẳng thể nuốt lời khi đã nói ra… tóm lại, con mau mau chuẩn bị cho hôn lễ, trở thành phu quân của Nguyệt Tịnh!
Cơ Thành dứt khoát
-Con sẽ không thành hôn với Nguyệt Tịnh!
Âu Mỹ Ngân, ánh mắt kiên quyết
-Hôn lễ này đã được định, dù có muốn hay không con vẫn phải theo!! Dù có phải trói tay chân con đưa lên lễ đường, mẫu hậu… cũng sẽ làm!
Cơ Thành sững sờ trước cái nhìn mạnh mẽ, quyết liệt của mẫu hậu.
Bà đã nói thì nhất định sẽ làm.
Bằng mọi giá…
Đó là lý do vì sao bà có thể ngồi vững trên ngôi hoàng hậu, cho đến hôm nay.
Cơ Thành siết chặt tay, cố kiềm xúc cảm đang dâng cao
-Lẽ nào… mẫu hậu muốn dồn con đến đường cùng?!
-Hôm qua, con đã nói, cho dù thế nào con cũng không từ bỏ hoặc nhường Các Tự cho Minh Nhật… chính con mới là người dồn mẫu hậu vào đường cùng…!!
Buông câu lãnh đạm kia xong, Âu Mỹ Ngân đứng dậy rời khỏi vườn ngự uyển.
Cơ Thành chống tay lên bàn vì thấy bản thân chao đảo không thể đứng vững…
****
Phủ đại hoàng tử….
Lạc Phổ đang say mê ngắm nhìn các kỹ nữ múa hát thướt tha, quyến rũ.
Ánh mắt ham muốn của y cứ dõi theo từng đường nét mảnh mai của những cô đào.
Vừa thưởng thức điệu nhảy từ họ, vị hoàng tử vừa nhấm từng ngụm rượu ngon.
Cuộc sống thế này là quá sung sướng!
Đang vui vẻ, hứng khởi thì tên gia nô của phủ đứng ngay trước cửa phòng báo to
-Bẩm đại hoàng tử, có tiểu vương gia Chu Tinh Đạo và đoàn binh lính Bắc Đô đến cầu kiến.
Lạc Phổ đặt ly rượu xuống, hỏi vọng ra
-Tiểu vương gia cùng đoàn binh lính Bắc Đô sao? Đến làm gì?
-Dạ, hình như là đưa sính lễ…
Lạc Phổ thở ra, phàn nàn
-Hừ, đang sảng khoái thế mà đến làm phiền, thật vớ vẩn! Được rồi, ngươi ra ngoài đón tiếp chúng vào phủ, bảo chúng chờ ta một lát!
-Vâng!
Vị đại hoàng tử bực mình, xong quay qua mấy nàng ca kỹ xinh đẹp, vỗ tay cười lớn
-Nào, nào… múa cho hết bản nhạc này đi!
-Sao lâu quá nhỉ, chờ gần nửa canh giờ còn chưa chịu ra gặp mặt, chẳng tôn trọng khách gì cả.
Hiểu Lâm ca cẩm, ngồi dựa lưng trên chiếc ghế gỗ bóng sang trọng trong phòng lớn.
Trần Thống khoanh tay, ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở
-Cẩn thận lời nói, Hiểu Lâm. Đây là phủ đại hoàng tử không phải chỗ chơi đâu mà tùy tiện phát ngôn vậy? Để bọn gia nô trong phủ nghe thì phiền phức lớn.
Đối diện, Trần Nhất bảo
-Nhị ca nói đúng, đệ bớt cái mồm lại đừng có gây chuyện!
Hiểu Lâm tiu nghỉu.
Nãy giờ Trần Giang với Trần Sơn cứ đi đi lại lại xem mấy đồ dùng được bày biện trong phòng.
Món nào cũng đắt và quí đến không thể tưởng.
Tuy nhà họ Trần là quan lại, cơ ngơi phủ cũng khá giàu có thế nhưng Trần Giang, Trần Sơn vẫn há hốc mồm khi khi trông từng chiếc bình, cái ghế, bức tranh ở tại đây.
Nói không ngoa, những thứ này hai huynh đệ chưa từng thấy bao giờ.
Trần Giang xuyết xoa, chặc lưỡi
-Lời đồn quả không sai, phủ đại hoàng tử giàu nhất Tiền Kỳ, không khéo giàu nhất Nam Đô chứ chẳng chơi.
Trần Sơn gật đầu, đồng tình
-Ừ, đúng đúng, xem mà đệ muốn lóa cả mắt, cứ như thấy cả núi vàng, gớm, đồ dùng làm toàn bằng vàng, từ đồ vật bé tí đến to lớn, hãi thật!
-Mấy đứa đừng có lao nhao, đến đây ngồi mau.
Giọng Trần Thống giục.
-Bọn đệ xem một tí thôi, ngồi chờ không chán lắm.
-Huynh yên tâm, bọn đệ không làm vỡ thứ gì đâu!
Hiểu Lâm nghe thế liền cười khúc khích.
Trần Nhất lắc đầu, chán nản.
Quan sát các tiểu đệ, Tinh Đạo bấy giờ mới lên tiếng nhắc nhở
-Lúc gặp đại hoàng tử các đệ nhớ giữ đúng lễ nghi, phép tắc đừng để triều đình Bắc Đô chúng ta bị mang tiếng không biết quản giáo thần tử.
-Dạ, đại ca đừng lo, đệ luôn biết chừng mực!
Hiểu Lâm hí hửng.
-Đệ mới là người khiến huynh lo nhất đấy, AGiang, ASơn còn tạm ổn, còn đệ… là chúa gây chuyện. Lúc nào cũng lộn xộn.
Hiểu Lâm định biện bạch thì Trần Thống xoay sang nhị đệ hỏi
-Mà sao không thấy Tử Băng? Lúc vào đây, huynh đã chẳng thấy bóng dáng đệ ấy đâu!
-À, hình như Tử Băng đang đi ngoài, khi nãy thất đệ mắc quá nên chạy vội ra sau phủ, đến giờ vẫn chưa về!
Câu trả lời của Trần Nhất vừa dứt, Hiểu Lâm chen vào ngay
-Cái tên đó không hiểu làm gì mà những lúc đi ngoài lâu ơi là lâu, như thể ngủ quên luôn ấy!
-Chà, nếu lúc đại hoàng tử đến, thất đệ chưa về thì mệt lắm… Hiểu Lâm, đi xem thử mau.
Chợt Tinh Đạo đứng dậy
-Thôi, cứ để huynh!
Tử Băng đi ngoài xong, thấy nhẹ cả người.
Cô hầu vỗ vỗ bụng
-Xong, chờ nãy giờ mới cho vào phủ, mắc gần chết. Giờ đến chỗ mấy huynh thôi!
Tử Băng bước nhanh.
Trên đường đến phòng lớn, cô tình cờ đi ngang qua vườn hoa của phủ.
Khu này rộng lớn, nhưng không nhiều cây lắm, chỉ được là có kha khá mấy chậu hoa kiểng.
-Ồ, mấy loài hoa này lạ quá, trông đẹp thật!
Tử Băng tròn xoe mắt khi đảo cái nhìn khắp lượt khu vườn.
Cô gái liền tiến đến gần, cúi người chăm chú nhìn những cánh hoa đang nở rộ với vẻ say mê.
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, Tử Băng mỉm cười, lòng thấy thanh thản, dễ chịu.
Quả nhiên, cỏ cây luôn khiến tâm hồn con người trở nên thư thái, sâu lắng đến lạ kỳ…
Vì mãi đắm chìm trong cõi bình yên nên người nữ nhi đó không hề biết rằng
cách đó vài bước chân, trên bậc tam cấp, Lạc Phổ đang đứng quan sát cô không chớp mắt.
Gương mặt y toát lên điều gì rất thích thú!
****
-Nương nương, có thật là… hôn lễ của Nguyệt Tịnh với Thành ca sẽ được tổ chức vào ngày mốt không ạ?
Cô tiểu thư họ Quan thật sự bất ngờ trước tin đó.
Âu Mỹ Ngân đặt tách trà xuống, xoay qua mỉm cười
-Umh, vậy có lẽ tể tướng Quan Bổn đã nói cho Nguyệt Tịnh biết?
-Vâng, vừa từ cung về, phụ thân bảo có tin mừng muốn báo Nguyệt Tịnh hay, nghe xong, Nguyệt Tịnh không tin vào tai mình liền lập tức hồi cung đến tìm nương nương hỏi rõ! Thế… sự thật là Nguyệt Tịnh sắp thành hôn cùng Thành ca!
Nguyệt Tịnh hỏi một hơi dài, giọng hớn hở, vui mừng.
Vị hoàng hậu gật nhẹ, cười cười
-Xem kìa, con vui đến thế sao? Ta cũng đoán con sẽ rất vui nếu biết tin này…
-Nương nương chọc con ạ!
Trông cái vẻ ngại ngùng của cô bé nghịch ngợm, Âu Mỹ Ngân rất buồn cười.
Tự dưng bà thở ra, niềm vui trên gương mặt nhạt dần
-Thật thì chuyện xảy ra giữa Thành nhi và Các Tự khiến ta vô cùng lo lắng, cả đêm ta không sao chợp mắt được vì nhớ đến Nhật nhi, cả con nữa… ta nghĩ, cần phải làm điều gì đấy trước khi quá muộn, vì vậy, ta quyết định tổ chức hôn lễ cho hai đứa càng sớm càng tốt… may ra Thành nhi sẽ không lún sâu vào tình cảm đã trót dành cho Các Tự.
Môi Nguyệt Tịnh tắt hẳn nụ cười khi nghe nhắc đến sự việc xảy ra giữa hai người kia lúc chiều qua… cả chuyện cô nghe Cơ Thành nói rằng, sẽ không từ bỏ Các Tự.
Không phải chỉ có Âu Mỹ Ngân, buổi tối hôm ấy, Nguyệt Tịnh cũng thao thức cả đêm
trằn trọc gần sáng mà chẳng thể ngủ được.
Lòng đau nhói, cảm giác tim muốn vỡ khi cô nghĩ Cơ Thành đã yêu Các Tự.
Nguyệt Tịnh khóc thầm, dù cố ngăn nhưng nước mắt cứ trào ra không ngừng…
Trong lòng người nam nhân đó, không còn chỗ cho cô nữa …
Đang ngẩn ngơ thì Nguyệt Tịnh nghe tiếng Âu Mỹ Ngân vang khẽ
-Nguyệt Tịnh… thật không tốt khi bắt con thành hôn với Thành nhi lúc này, trái tim của nó hiện giờ không hoàn toàn dành cho con… nhưng không còn cách nào khác ta đành phải làm thế. Hãy hiểu cho ta, hiểu cho người mẫu hậu này….
Nguyệt Tịnh lắc đầu, đáp
-Nương nương đừng nói vậy, Nguyệt Tịnh rất vui khi nương nương đưa ra quyết định ấy dù rằng, Thành ca không hề yêu con nhưng con tin, chỉ cần cố gắng, con sẽ khiến cho huynh ấy thay đổi. Nhất định về sau, huynh ấy sẽ toàn tâm toàn ý vì Nguyệt Tịnh!
Nghe lời khẳng định của cô tiểu thư, vị hoàng hậu xinh đẹp thấy yên tâm hẳn.
Bà nắm tay cô, cười dịu dàng
-Tốt, vậy là tốt, Nguyệt Tịnh thật có lòng với Thành nhi! Ta tin, chỉ cần có tấm lòng này thì chắc chắn trái tim của Thành nhi sẽ thuộc về con… Lúc đầu con sẽ phải vất vả, mong con cho Thành nhi thời gian rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!
-Vâng, Nguyệt Tịnh hiểu… nương nương đừng lo.
****
Lặng thinh nãy giờ, Lạc Phổ chợt cất tiếng
-Xem ra nhà ngươi có vẻ rất thích hoa?
Tử Băng giật mình, xoay mặt sang bên trái, thấy một nam nhân ăn mặc sang trọng, uy quyền
nhưng có cái gì không ổn toát lên qua vẻ mặt đó.
Hình như là… người chẳng tốt!
Cô hầu cảm nhận thế khi trông nụ cười ẩn ý kia.
Lạc Phổ bước chậm rãi đến chỗ Tử Băng đứng, đưa mắt nhìn khắp người cô rồi hỏi
-Nhà ngươi là ai, sao tự tiện vào phủ của ta còn đứng đây ngắm hoa nữa?
-Phủ của ta? Chẳng lẽ ngài chính là đại hoàng tử Lạc Phổ?
-To gan, tên ta mà nhà ngươi tùy tiện gọi thẳng như vậy ư?
Bị trách, Tử Băng lúng túng, cúi người
-Dạ… Tử Băng thật thất lễ, không biết đại hoàng tử đến nên chẳng kịp hành lễ, mong ngài bỏ qua cho!
Lạc Phổ tự dưng cười nhẹ, vẻ như có điều gì thích thú lắm vì y rất ít khi cười
-Được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, nhà người là ai?
-Dạ, thần tên Hoa Tử Băng, là người trong đoàn binh lính đưa sính lễ của triều đình Bắc Đô.
-Hoa Tử Băng? Người của Bắc Đô? Hóa ra là lính triều đình…
Lạc Phổ phán câu nhẹ tênh.
Vẫn không rời mắt khỏi Tử Băng, Lạc Phổ cứ nhìn chăm chú.
Thân hình nhỏ con, gương mặt thanh thoát, mềm mại, nước da trắng mịn, cách nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, không thô lỗ như bọn lính tráng.
Lạc Phổ vốn phong lưu đa tình, gặp nữ nhi nhiều hơn dùng bữa
Vì thế rất dễ dàng để y nhận ra trong lớp vỏ bọc nam nhân kia là một người nữ nhi!
Cũng như Thượng Giả Nam, vị đại hoàng tử đã đoán biết tên lính đứng trước mặt mình là gì!
Chẳng những vậy
y còn tin chắc, đó là một cô nương đáng yêu với nụ cười xinh xắn.
Và… Lạc Phổ bắt đầu thích điều này.
Kỷ nữ, công chúa, tiểu thư… Lạc Phổ đều đụng qua cả
nhưng riêng, nữ nhi giả nam thì chưa bao giờ!!
Im lặng chốc lát, y tiếp
-Ngươi là nam nhân sao??
-Dạ…
Tử Băng thoáng sửng sốt khi nghe câu hỏi ấy.
Thái độ đó của cô càng chứng minh cho Lạc Phổ biết, điều suy đoán của anh là đúng…
Nhoẻn miệng cười, vị đại hoàng tử bảo
-Vì thấy ngươi ốm yếu, trông chẳng giống một nam nhân và tất nhiên chẳng giống lính tráng.
Tử Băng đảo mắt, vờ cười cười
-Đại hoàng tử thật biết đùa, Tử Băng không giống nam nhân vậy thì giống ai?
-Nữ nhi!!
Lời khẳng định từ miệng Lạc Phổ phát ra thật nhanh chóng, không che giấu, chẳng lưỡng lự.
Dĩ nhiên gương mặt Hoa Tử Băng biến sắc tức thì.
Tim cô muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Mọi chuyện có vẻ tệ hại!
Hết Thượng Giả Nam phát hiện ra thân phận nữ nhi của Tử Băng giờ lẽ nào đến Lạc Phổ?
Bấy giờ cô hầu mới chợt nhớ
đại hoàng tử Nam Đô nổi tiếng phong lưu, ắt hẳn đã tiếp xúc rất nhiều với các nhi nữ…
cũng có thể vì lý do đó mà anh nhanh chóng nhận ra con người thật của Tử Băng.
Thật rắc rối và xui xẻo!
Đi đâu cũng gặp toàn nam nhân háo sắc, đa tình!
Tử Băng tự nhủ và cố tìm lời đáp thật hợp lý…
-Bẩm, người nào cũng bảo trông thần giống hệt nữ nhi, khổ nỗi cái tên Hoa Tử Băng cũng vậy… lúc mới sinh, mẫu thân thần cứ ngỡ là một tiểu nữ nào ngờ…
Tử Băng vừa trả lời vừa gãi đầu, xuyết xoa, cố ra vẻ tự nhiên.
Hoa Tử Băng không biết rằng, Lạc Phổ, một kẻ còn ghê gớm hơn Thượng Giả Nam nhiều,
cả có chuyện anh là người đã từng muốn chiếm đoạt Kim Các Tự, tiểu thư của cô…
-Vậy à?
Khó hiểu trước câu chỉ vọn vẹn duy nhất hai từ, Tử Băng tự dưng linh cảm cho điều chẳng lành.
Cô từ từ ngước mặt lên…
bối rối khi bất ngờ bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Lạc Phổ hướng về mình.
Cái nhìn thấy rõ được sự ham muốn mơ hồ… cả khoái trá nữa…
Tử Băng còn chưa định hình sự diễn biến tiếp theo thì đột nhiên vị đại hoàng tử bắt đầu tiến lại gần.
Từng bước… từng bước… từng bước…
Mỗi lúc một gần hơn…
Tử Băng cũng lùi dần ra sau.
Mỗi bước lùi là trong đầu cô không ngừng vang lên giọng nói
“Chuyện gì vậy? Tên hoàng tử này muốn làm gì? Nếu hắn đụng đến, mình có nên chống trả? Nhưng lỡ đắc tội với hắn thì…”
Ánh mắt Tử Băng bần thần khi bàn tay Lạc Phổ đưa lên, giơ đến như muốn chạm vào cô…
-Tử Băng, sao đệ đứng đó?
Lập tức Tử Băng quay qua, nhẹ cả người khi thấy Tinh Đạo.
Có người xuất hiện bất thình lình, Lạc Phổ… đành hạ tay xuống!
Sải những bước dài, Tinh Đạo đến bên tiểu đệ, hỏi
-Đệ đi ngoài lâu vậy? Huynh đứng chờ đệ suốt!
-Dạ, đệ cũng định đến chỗ các huynh nhưng tình cờ gặp… đại hoàng tử ở đây.
Giọng đáp của cô gái có chút thay đổi, mắt chẳng dám nhìn Lạc Phổ.
Vị tiểu vương gia chuyển cái nhìn sang người nam nhân bên cạnh, cúi người
-Chu Tinh Đạo không biết là đại hoàng tử, thật thất lễ!
Bị cụt hứng bởi Tinh Đạo tự dưng phá rối, tuy vậy Lạc Phổ vẫn bình thản
-Nghe danh tiểu vương gia Chu Tinh Đạo nổi tiếng khắp Bắc Đô, nay gặp mặt thật vinh dự. Vì bận lo một vài chuyện nên để ngài đợi lâu, thật không phải!
-Không dám, là do Tinh Đạo đến phủ làm phiền đại hoàng tử.
-Umh… à vị tiểu đệ này chắc là người của ngài?
Nghe nhắc đến mình, Tử Băng nhanh chóng lùi ra sau lưng Tinh Đạo.
Vị đại ca mỉm cười, gật đầu
-Vâng, đây là tiểu đệ của thần, ngoài đệ ấy thần còn có năm tiểu đệ khác… Tử Băng vốn nhỏ tuổi nhất lại mới vào đoàn và hay nghịch ngợm nếu đệ ấy có làm gì đắc tội với đại hoàng tử xin ngài độ lượng bỏ qua, đừng chấp nhất.
-Hà, tiểu vương gia quá lời, ta đâu thể trách người của ngài. Với lại tiểu đệ Tử Băng chẳng gây tội gì cả…
Dù đang nói chuyện với Tinh Đạo nhưng đôi mắt háo sắc của Lạc Phổ cứ dán chặt vào Tử Băng chẳng rời.
Hiển nhiên, Tinh Đạo nhận ra điều đó.
Sự thật thì, khi nãy anh có đứng nghe cuộc trò chuyện giữa Tử Băng với Lạc Phổ.
Và khi thấy tên hoàng tử chẳng ra gì này định chạm vào cô gái là tức khắc anh bước ra…
Hết Thượng Giả Nam, giờ đến Lạc Phổ
Tinh Đạo luôn phải bảo vệ Tử Băng khỏi những con mắt nghi hoặc, tò mò đó.
Và…
Vị tiểu vương gia biết, Lạc Phổ ghê gớm hơn nhiều so với Thượng Giả Nam.
Giả Nam tuy tinh ranh, láu cá nhưng là người tốt chưa kể lại thích Tử Băng nên vẫn tôn trọng cô, giống Tinh Đạo, anh cũng muốn bảo vệ người nữ nhi này…
Riêng Lạc Phổ lại khác!
Một kẻ phong lưu thì chẳng tốt lành gì
với lại, Lạc Phổ là kẻ thích chiếm đoạt, y sẽ chẳng bao giờ tôn trọng bất cứ người nữ nhi nào.
-Thưa, các tiểu đệ của thần đang chờ ở phòng lớn, nếu không còn gì thì mời đại hoàng tử đến đó nhận sính lễ từ triều đình Nam Đô!
Tinh Đạo nói khéo như giục Lạc Phổ rời đi.
Chẳng có lý do nào để kéo dài cuộc gặp gỡ vô vị này, Lạc Phổ không lên tiếng chỉ xoay gót.
Sau lưng đại ca, Tử Băng thở phào nhẹ nhõm!
Phải nói rằng, tên đại hoàng tử ấy thật đáng sợ.
Tinh Đạo quay lại, đối diện tiểu đệ, vẻ lo lắng
-Đệ sao thế, không ổn à?
-Không, thấy huynh đệ mừng lắm, trông đại hoàng tử sao sao ấy…
-Đừng nói bậy, kẻo bị nghe được là không xong. Thôi, chúng ta trở lại phòng lớn.
Tử Băng gật gật.
Khi hai huynh đệ vừa ra khỏi vườn hoa thì Lạc Phổ lộ diện.
Vẫn nụ cười nham nhở, đầy ngụ ý, anh chàng nghĩ thầm
-Xem ra đoàn binh lính này không vô vị như ta nghĩ!
****
Vườn ngự uyển
Các Tự ôm Bạch Thố, mắt nhìn đâu đâu, nói gượng gạo
-Muội nghĩ… chúng ta nên ít gặp nhau sẽ tốt hơn!
Đối diện, Cơ Thành nhìn cô gái và hiểu rõ tâm trạng hiện giờ của cô
-Huynh biết nhưng vì có chuyện quan trọng nên huynh muốn gặp muội!
-Vậy… là chuyện gì?
Không biết phải bắt đầu thế nào, trông Cơ Thành hơi lúng túng, dường như là vấn đề khó nói.
-Chuyện thành hôn giữa huynh và Nguyệt Tịnh… tuy mẫu hậu quyết định như vậy nhưng… nhưng huynh sẽ không làm theo!!
Trong vài giây ngắn ngủi, Các Tự đã khựng lại, mặc thế cô vẫn tiếp tục vuốt ve con thỏ tuyết
như thể chẳng bận tâm đến điều đó.
Ngập ngừng chốc lát, vị tam hoàng tử tiếp
-Dù mẫu hậu có nói hoặc ép buộc thế nào, huynh nhất định sẽ không thành hôn với Nguyệt Tịnh… huynh vốn không yêu muội ấy… huynh…
Các Tự không muốn Cơ Thành bồng bột bày tỏ điều gì với mình nên liền ngăn anh lại
-Huynh nói những điều này với muội để làm gì?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi lạnh nhạt từ hoàng đệ muội, Cơ Thành hạ giọng
-Huynh… ý huynh chỉ là… muội đừng hiểu lầm chuyện thành hôn…
Cô tiểu thư thoáng lặng người, sự xúc động kéo đến khi lòng hiểu hoàng huynh muốn điều gì.
Nhưng… vì Minh Nhật, cô đã hứa với lòng sẽ không làm tổn thương anh thêm lần nữa
vậy nên cô cần chấm dứt tình cảm với Cơ Thành.
-Muội thấy huynh quá lo rồi, việc huynh thành hôn với Nguyệt Tịnh, muội chẳng nghĩ gì hết. Đó là vấn đề giữa huynh và Nguyệt Tịnh, muội không cần biết, cũng không muốn biết… Huynh nên đi gặp Quan tiểu thư bàn cho hôn lễ sắp tới, muội phải về phòng!
Các Tự thả Bạch Thố xuống đất rồi đứng dậy trước sự ngạc nhiên của Cơ Thành.
Anh khó hiểu trước thái độ vô tâm, lãnh đạm của cô.
Trước khi Các Tự xoay lưng bỏ đi thì Cơ Thành gọi.
Đã tự nhủ sẽ không mềm lòng vậy mà cô tiểu thư vẫn dừng bước chờ nghe giọng anh…
Từ từ đứng lên, Cơ Thành rời chiếc bàn đá, tiến chậm rãi về phía người nữ nhi đó
-Các Tự… huynh chỉ muốn biết, thật ra… muội có yêu huynh không?!
Đôi mắt Các Tự mở to
dòng cảm xúc dữ dội lại trỗi dậy… lồng ngực tự dưng khó thở vì cố kiềm thứ gì đang dâng cao.
Thấy hoàng đệ muội im lặng, Cơ Thành dừng bước, hỏi khẽ
-Trong lòng muội, huynh giữ vị trí nào?
Vẫn là sự lặng im.
Ánh mắt vị hoàng tử trở nên trìu mến, dịu dàng
-Muội yêu huynh đúng không, Các Tự? Muội…
-Không… hoàng huynh… đừng nói nữa…
Sau khi đột ngột cất tiếng, Các Tự hít sâu, cố bình tâm xong, nhẹ nhàng xoay lại.
-Phải, muội… yêu huynh nhưng… vậy thì sao? Sẽ chẳng thể thay đổi được gì cả… muội vẫn là phi tử của Minh Nhật, là hoàng đệ muội còn huynh mãi mãi là hoàng huynh. Lẽ ra chúng ta không nên thế này, không nên! Vốn dĩ muội được gả sang đây để làm tân nương của Minh Nhật, trở thành hoàng hậu trong tương lai… Muội đã không nghĩ gì, chỉ vì… trách nhiệm đối với quốc gia, và vì nhiều người khác (!). Vậy mà, đến khi gặp huynh, từ lúc huynh bước vào cuộc đời muội mọi thứ đã thay đổi… hoàn toàn… muội trở thành kẻ có tội khi yêu hoàng huynh của phu quân… Chúng ta không thể bên nhau vậy nên, từ bây giờ hãy chấm dứt tình cảm này… Muội sẽ lại là phi tử của Minh Nhật, còn huynh, trở thành phu quân của Nguyệt Tịnh. Như thế là tốt nhất cho tất cả chúng ta!! Hai ta đừng nên có lỗi với Minh Nhật và Nguyệt Tịnh nữa!
Dứt lời, Các Tự quay lưng.
Nhưng Cơ Thành đã kịp giữ tay cô.
-Hoàng đệ muội!
Cô tiểu thư nhìn lại hoàng huynh
-Nếu huynh vẫn còn gọi Các Tự là “hoàng đệ muội” thì xin huynh hãy tôn trọng muội!!
Cơ Thành bất động…
Tay anh dần dần thả lỏng, buông xuôi.
Lập tức, Các Tự khẽ quay mặt, chạy vụt ra khỏi vườn ngự uyển.
Còn lại một mình, vị tam hoàng tử gục mái đầu, lòng nặng trĩu vô vàn.
Kịch!!
Âm thanh của vòng bánh xe lăn xoay, vang rất khẽ…
Hóa ra nãy giờ, Minh Nhật đã chứng kiến cuộc gặp gỡ diễn ra giữa Cơ Thành và Các Tự.
Khi nghe Liêu công công báo, anh liền đến đây ngay…
-Làm tốt lắm, ngươi tiếp tục theo dõi thái tử phi, tuyệt đối không được rời mắt khỏi nàng ấy!
-Vâng, nô tài rõ!
Minh Nhật, nhìn chăm chăm vào khoảng không phía trước… miệng cười cười, kỳ lạ
-Lạc Cơ Thành, huynh thua rồi! Không bao giờ huynh có được Các Tự. Nàng ấy đã dứt khoát như vậy thì huynh còn cách nào chứ… Các Tự chỉ có thể là của đệ, của đệ thôi!!
****
“- Cẩn thận đại ca!!
Tinh Đạo thoáng giật mình bởi nghe tiếng thét của Tử Băng.
Và khi xoay qua, tức thì đôi mắt vị tiểu vương gia mở to, bất động khi cả người Tử Băng lao ra đỡ mũi dao cho anh từ một gã bất lương.
Người nữ nhi ấy ngã nhào vào Tinh Đạo.
Mắt nhắm lịm… tấm lưng cô máu không ngừng chảy…”
Đó là sự cố đáng tiếc vừa xảy ra cách đây vài canh giờ.
Sau khi rời khỏi phủ Lạc Phổ
Tinh Đạo và mấy tiểu đệ cùng nhau tham quan một vòng tỉnh Tiền Kỳ.
Nghe danh nơi này vốn giàu có nên mọi người muốn tìm hiểu xem thế nào.
Chuyến tham thú vốn dĩ sẽ diễn ra bình thường nào ngờ…
Tự dưng có một tên trộm cắp (Tiền Kỳ luôn luôn xảy ra những chuyện này) từ đâu chạy đến
trên tay còn cầm con dao nhỏ sắc lẹm, lao nhanh về phía Tinh Đạo.
Chẳng cần suy nghĩ, Tử Băng lập tức dùng thân mình đỡ cho vị đại ca.
Hậu quả, cô bị hắn chém ngay lưng… vết thương khá dài, máu loang đỏ cả lưng áo…
Tinh Đạo đi tới đi lui, vẻ mặt vô cùng, vô cùng lo lắng.
Anh không biết vết thương của Tử Băng thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng?
Chắp hai tay, mái đầu gục xuống, vị tiểu vương gia nhắm mắt và không ngừng tự trách mình.
Thấy vậy, Trần Nhất đến gần, đặt tay lên vai Tinh Đạo:
-Đại ca, huynh đừng quá lo, Tử Băng sẽ ổn thôi!
-Đúng đó đại ca!
Hiểu Lâm cố trấn an huynh lớn.
Kế bên, Trần Giang lẫn Trần Sơn cũng bồn chồn không kém, cả hai nhìn nhau thở ra.
Chợt, cửa phòng mở, Trần Thống đi ra.
Nhanh chóng, Tinh Đạo bước nhanh lại chỗ nhị đệ, hỏi ngay:
-Thế nào, Tử Băng, đệ ấy… vết thương có nặng lắm không?
Trần Thống chậm rãi bảo:
-Umh, may là vết thương không quá sâu, có thể xem như không nguy hiểm đến tính mạng.
Tinh Đạo cùng bốn người còn lại thở phào nhẹ nhõm.
-Vậy giờ đệ ấy ra sao, nhị ca?
Trần Giang đưa mắt nhìn Trần Thống.
Trần Thống khoanh tay, suy ngẫm:
-Bây giờ điều cần làm dĩ nhiên là phải thoa thuốc băng bó vết thương cho Tử Băng, A Sơn, đệ cầm đơn thuốc này đến đại phu gần nhất mua về cho huynh, còn A Giang, chuẩn bị nước sôi để sắc thuốc, à, Hiểu Lâm, đệ lấy bộ y phục khác để huynh thay cho thất đệ… đệ ấy không thể mặc bộ này nữa!
Nghe vậy, Tinh Đạo thoáng giật mình.
Nếu như… Trần Thống thay y phục cho Tử Băng thì điều tệ hại nhất thế nào cũng xảy ra.
Thân phận nữ nhi của Tử Băng sẽ bị bại lộ ngay.
Và lúc ấy… Tinh Đạo phải làm gì?
Trần Thống vốn là người nghiêm về phép tắc
chắc chắn anh sẽ bảo Tinh Đạo xử lý rõ ràng việc này…
Thậm chí, biết đâu Tinh Đạo phải đuổi Tử Băng ra khỏi đoàn binh lính!
Lòng đang dạ rối bời thì vị tiểu vương gia sực tỉnh khi giọng Trần Thống vang lên bên cạnh
-Đại ca, huynh thấy không khỏe à?
-Hả, à, không.
-Thế thì huynh cứ ở ngoài này chờ, đệ vào trị thương cho thất đệ!
Ánh mắt đảo nhanh, Tinh Đạo ngăn Trần Thống:
-A Thống, khoan đã… hay là, đệ để huynh!
-Không sao, đệ làm được.
-Tử Băng vì huynh mới bị thương nên huynh muốn chăm sóc đệ ấy.
Chăm chú nhìn Tử Băng nằm sấp bất động trên giường
chưa bao giờ Tinh Đạo bối rối như lúc này.
Anh cần nhanh chóng thoa thuốc lên vết thương để cầm máu nhưng điều đó đồng nghĩa với việc anh phải trút bỏ y phục của Tử Băng…
Và anh sẽ thấy thân thể của cô.
Chưa kể lúc tỉnh lại, nhất định Tử Băng lập tức hiểu rằng, thân phận của cô đã bị anh khám phá.
Nên làm sao đây?
Khó xử! Ngổn ngang! Rối bời!
Tinh Đạo cứ đứng lặng
Vài giây trôi qua… Có dòng suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
Sau cùng, Tinh Đạo đành phải trị thương cho Tử Băng, chẳng còn cách nào khác, vết thương là vấn đề đáng lo ngại hiện giờ còn những việc khác tạm gác sang một bên.
Quyết định xong, Tinh Đạo liền xé toạc một miếng vải trên y phục mình.
Thứ này sẽ giúp anh không thể thấy thân thể cô gái.