Trời hỡi, sao giờ lại có thêm anh chàng Giả Nam nữa?
Tử Băng tự hỏi và thấy đời mình còn thảm hơn những gì cô tưởng.
Chu Hiểu Lâm thấy kẻ mình ghét, liền nghênh mặt, hỏi
-Khuya như thế mà còn làm gì ở đây?
Giả Nam thoáng nhìn về phía Tử Băng ở dưới hồ, rồi trả lời
-Tôi thấy trong người buồn bực, muốn đi dạo cho khoay khỏa, đang nằm hóng gió trên cành cây phía kia thì tự dưng tiếng hai người ồn ào làm phá sự yên tĩnh của tôi.
Sao? Anh ta nãy giờ đã ở đây ư? Vậy… anh ta có thấy mình…cởi y phục xuống hồ không?
Nghĩ thế là Tử Băng đã hoảng hốt đến tái mét mặt mày.
Hiểu Lâm cười khinh bỉ
-Đó là chuyện của huynh, tôi có chuyện của tôi, làm ơn đừng làm phiền.
Giả Nam thở dài thườn thượt
-Hiểu Lâm đệ quá đáng thật, đã làm phiền tôi rồi mà còn tiếp tục ép uổng người khác à?
Hiểu Lâm quay phắt qua, đôi mắt nheo lại như muốn hỏi “Là ý gì?”.
Giả Nam hiểu nên nói luôn
-Nãy giờ tôi có quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người, tôi thấy Tử Băng đệ đã không muốn thay y phục trước mặt người khác thì Hiểu Lâm đệ cũng đừng ép buộc chứ, sao đệ không tôn trọng ý kiến của người khác gì hết vậy?
Tử Băng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Có phải anh chàng tinh ranh đó đang giải vây cho cô không nhỉ?
Hiểu Lâm nuốt sự uất hận, lên tiếng
-Tôi ép Tử Băng lên bờ cũng vì muốn tốt cho đệ ấy, tôi sợ đệ ấy sẽ ngã bệnh nếu tắm lâu.
-Lo cho người khác bằng cách ép buộc ư? Chẳng phải Tử Băng bảo nếu đệ rời khỏi đây thì đệ ấy sẽ lên bờ thay y phục ngay còn gì, vậy cớ gì đệ cứ muốn làm khó dễ Tử Băng?
Giả Nam điềm nhiên lập luận.
-Đừng có bày đặt ra vẻ, huynh chẳng có quyền gì ở đây cả! Tôi luôn luôn tôn trọng ý kiến của người khác!
Hiểu Lâm có vẻ như đuối lý.
Giả Nam cười phì, gật gù
-Được nếu thế thì đệ hỏi lại ý kiến của Tử Băng đệ và hãy làm đúng những gì đệ vừa nói, đó là luôn luôn tộn trọng ý kiến người khác, nào hỏi đi …
Hiểu Lâm ra vẻ háo thắng
-Hỏi thì hỏi, sợ gì! Hoa Tử Băng, đệ nói đi đệ muốn lên bờ bây giờ, mặc y phục vào rồi theo huynh về lều hay là muốn huynh đi khỏi đây rồi mới lên?
Tuy Tử Băng biết nếu trả lời là “đệ muốn huynh đi rồi sẽ lên bờ mặc y phục” thì Hiểu Lâm sẽ thua thảm bại trước Giả Nam.
Nhưng…. cô đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Dù gì thì bí mật Tử Băng là nữ nhi vẫn quan trọng hơn, bất quá cô sẽ xin lỗi Hiểu Lâm sau.
Nghĩ vậy Tử Băng đưa mắt nhìn Hiểu Lâm, thấy anh đang ra vẻ “đe dọa” mình, cô gái nuốt nước bọt rồi nói nhỏ xíu
-Đệ… đệ… huynh hãy về trước đi, đệ sẽ lên bờ thay y phục ngay!
Trước câu trả lời “không nể mặt” của Tử Băng
Hiểu Lâm tức đến mức ruột gan muốn lộn hết ra ngoài. Trời ơi, nhục nhã quá!
Tại sao nó không nể nang gì mình hết vậy?
Hiểu Lâm gào lên uất nghẹn, nhưng chỉ gào trong lòng thôi.
Nhục nhã tràn trề, Hiểu Lâm đành phải nhượng bộ chấp nhận với ý kiến đó của Tử Băng vì anh đã trịnh trọng tuyên bố rằng “Tôi luôn luôn tôn trọng ý kiến của người khác!”
Hiểu Lâm sau một hồi tự “trấn tĩnh” liền bảo, giọng dịu dàng mà lại pha chút “cay nghiệt”
-Được… đệ đã muốn thế thì tùy… cứ ở đó mà tắm, tắm đến khi ngã bệnh luôn đi…!!!
Lớn tiếng xong Hiểu Lâm bước lên bờ, vớ lấy đôi giày vải và… bỏ đi thẳng.
Dõi theo bóng Hiểu Lâm khuất dần, Tử Băng sụ mặt, buồn xo.
Khó khăn lắm cô và Hiểu Lâm mới làm lành, trở thành huynh đệ tốt vậy mà bây giờ lại…
Ai bảo anh bắt cô phải lên bờ mặc y phục trước mặt anh làm chi!
Đang rầu rĩ vì lỡ “đắc tội” với Hiểu Lâm thì Tử Băng giật mình khi tiếng Giả Nam cất lên
-Đệ không thấy lạnh khi ngâm mình nãy giờ à, lên bờ mặc y phục đi!
Gì? Hết Hiểu Lâm rồi thêm anh chàng Giả Nam muốn xem Tử Băng lên bờ mặc y phục à?
Thật là kinh khủng!
Thế nhưng mọi chuyện lại khác khi Giả Nam quay lưng, nói duy nhất một câu ngắn ngủn
-Huynh đi đây!
Tử Băng trố mắt, còn chưa kịp kinh ngạc thì bóng Giả Nam đã biến mất.
Khỏi nói, lập tức cô hầu lao nhanh vào bờ, mặc y phục ngay, nếu như để ai đó đến “gọi về” nữa thì cô tiêu đời!
Vừa mặc quần áo vào, Tử Băng vừa nhủ thầm
-Ơn trời, con thề sẽ không bao giờ tắm lâu nữa!
Mặc đồ xong, Tử Băng ôm quần áo dơ, đứng dậy bước nhanh như bị ma đuổi.
Ra khỏi bờ hồ mấy bước, lúc đi ngang qua một cái cây to, Tử Băng điếng người khi giọng Giả Nam cất lên, khẽ khàng
-Nếu đệ cứ thế này mãi thì có ngày bí mật của đệ sẽ bị lộ đấy, Hoa Tử Băng!
Tử Băng từ từ xoay lưng lại, cô bắt gặp nụ cười ẩn ý của Giả Nam
-Huynh vẫn chưa về ư?
Giả Nam đứng dựa lưng vào thân cây sù sì, khoanh tay trước ngực, bảo
-Huynh không yên tâm khi để đệ lại một mình… huynh muốn giúp đệ giấu bí mật này!
Bí mật? Bí mật gì? Ý anh chàng này là sao?
Dù bối rối và không biết Giả Nam muốn gì nhưng Tử Băng vẫn bình tĩnh đáp
-Giả Nam huynh nói gì đệ không hiểu? Đệ làm gì có bí mật!
Nghe câu ứng phó giả vờ của Tử Băng, Giả Nam thấy buồn cười.
Giả Nam hạ tay xuống, anh nhổm người, cất bước tiến lại gần cô gái.
Tử Băng còn chưa hiểu diễn biến của sự việc thì Giả Nam đã đứng trước mặt cô, rất gần, chỉ cách khoảng nửa bước chân.
Không cần nhiều lời, anh đặt tay lên vai Tử Băng rồi nhanh chóng kéo cô áp sát vào mình.
Mắt Tử Băng mở to
quá nhanh
quá bất ngờ
khiến thân thể cô cứng đơ, chẳng nhúch nhích gì được cả.
Đôi môi Giả Nam ghé sát tai cô gái, thì thầm
-Huynh quên, huynh nên gọi Tử Băng là… “muội” mới đúng!!
Lúc đó, Tử Băng thấy tai mình ù đi, chẳng nghe rõ gì nữa.
Trần Nhất nhíu mày không khỏi ngạc nhiên khi trông bóng dáng Hiểu Lâm hậm hực từ xa đi về, anh chả thấy Tử Băng đâu.
Hiểu Lâm vừa hướng mắt về Trần Nhất là Trần Nhất hỏi ngay
-Hiểu Lâm, đệ về một mình à? Còn Tử Băng?
-Đừng có nhắc đến cái tên phản bội đó nữa, từ nay đệ và nó chả còn gì!
Giật mình vì thằng nhỏ quát lớn, Trần Nhất nheo mắt
-Lại chuyện gì vậy, bộ đệ gây chuyện với Tử Băng nữa à?
Hiểu Lâm cáu tiết
-Làm gì có, đệ có lòng tốt bảo nó lên bờ mặc y phục thế mà nó lại hùa theo tên Giả Nam Giả Nữ đáng ghét đó “chơi” lại đệ, hỏi có ức không?
Trần Nhất khó hiểu
-Đệ nói Thượng Giả Nam cũng có ở bờ hồ à?
Tử Băng sựt tỉnh, cô liền đẩy mạnh Giả Nam ra.
Gương mặt đỏ lựng, cô lúng túng
-Huynh… huynh… làm gì thế, sao… sao lại ôm đệ lại còn gọi đệ là “muội”? Đệ không nói chuyện với huynh nữa, đệ phải về lều ngủ đây!
Quay gót toan bỏ chạy thì cô nghe Giả Nam cười tinh ranh
-Việc muội là nữ nhi nếu để mọi người trong đoàn biết được thì sao nhỉ?
Câu nói khủng khiếp đó vừa vang lên thì tức khắc Tử Băng khựng lại ngay.
Chuyện gì thế này, làm sao anh ta biết mình là nữ nhi?
Dù mới tắm xong nhưng Tử Băng thấy cả người nóng ran, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, muốn vỡ cả lồng ngực.
Đảo mắt nghĩ ngợi, hết sức lấy lại bình tĩnh Tử Băng vẫn không xoay lại, cô quyết định vờ như không nghe gì rồi tiếp tục cất bước.
Đôi chân chưa đi được một bước thì giọng Giả Nam len lỏi đến tai cô
-Thôi được vậy huynh sẽ đi nói cho Chu Tinh Đạo biết muội là nữ nhi!
Ngay lập tức Tử Băng quay mặt ra sau, hét lên, thế này thì không thể làm lơ được rồi
-Không… đừng…!!!
Giả Nam cười cười khoái chí vì cuối cùng cô gái này cũng đã thừa nhận.
Sau khi Hiểu Lâm dứt lời kể, Trần Nhất nói ngay
-Vậy là Giả Nam huynh đã có mặt ở đó từ trước và có vẻ như là muốn chơi đệ?
-Chứ gì nữa, thế là quá rõ, hắn lôi Tử Băng vào để “xỏ” lại đệ. Hừ, tên này cao tay, mình thua hắn một vố rồi, tức quá.
Hiểu Lâm vò đầu soàn soạt vì không nuốt nổi cơn giận này.
Trần Nhất rờ cằm, mắt đăm chiêu
-Không, huynh nghĩ Giả Nam huynh không phải muốn “chơi” đệ đâu mà là muốn bảo vệ Tử Băng đó!
-Gì……… đời nào, hắn ta đâu có tốt vậy, chưa kể đệ có làm gì Tử Băng đâu mà huynh bảo hắn muốn bảo vệ nó!
Giọng Hiểu Lâm sửng cồ, xỉa xối.
Trần Nhất lập luận
-Thì cái này giống lần đệ, AGiang, ASơn định xuống tắm với Tử Băng đấy, lúc đó đại ca xuất hiện và vì muốn bảo vệ ý kiến của thất đệ nên huynh ấy mới bảo các đệ sang hồ bên kia tắm. Lần này cũng vậy, điều Giả Nam huynh muốn là đệ hãy rời khỏi đó để thất đệ có thể lên bờ mặc y phục!
-Không thể nào, lý do gì mà hắn lại bênh Tử Băng đến thế?
Trần Nhất im lặng, anh đang nhớ lại điều gì đó, mấy giây sau anh gật gật
-Đúng, Giả Nam bênh Tử Băng mà, cái đêm đầu tiên Giả Nam ở chỗ chúng ta, huynh ta có hỏi thăm huynh về thất đệ! Dường như Giả Nam cảm thương và quan tâm cho đệ ấy lắm.
Hiểu Lâm liếc mắt qua lại
-À phải, lúc trưa nay vào lều đệ tình cờ thấy tên Giả Nữ đang ngồi nhìn Tử Băng ngủ, hành động hắn mập mờ, chả biết hắn đã làm gì Tử Băng nữa.
-Thế ư… thật khó hiểu!
Hiểu Lâm và Trần Nhất đưa mắt nhìn nhau.
Đột nhiên họ phát hiện ra Giả Nam đối với Tử Băng có cái gì rất khác lạ. Nhưng là gì nhỉ?
Hai huynh đệ mãi lo nghĩ mà không hề hay biết cuộc nói chuyện nãy giờ của họ Chu Tinh Đạo đã nghe tất cả.
Vị tiểu vương gia đứng nép sau chiếc lều ở gần đấy… và nghe hết đầu đuôi sự việc.
Tinh Đạo lặng im, anh thoáng nhớ đến cái nhìn kỳ lạ của Giả Nam hướng về Tử Băng trong mấy ngày qua.
Trở lại bờ hồ
Tử Băng cắn răng, đôi mắt với cái nhìn lúng túng, chính cô đã tự nhận mình là nữ nhi trước mặt Thượng Giả Nam.
Thở dài. Hít sâu, cố trấn an bản thân, Tử Băng bấy giờ mới nhìn qua anh
-Có phải… nãy giờ huynh quanh quẩn ở đây và vô tình phát hiện ra tôi là nữ nhi?
Huynh đã… thấy những gì rồi, lúc tôi xuống tắm…
Nghe giọng cô gái dường như mất bình tĩnh vì giận dữ, Giả Nam giơ tay lên, lắc đầu
-Muội nói thế là oan đấy, huynh vốn dĩ đâu có đi dạo, huynh nói dối Hiểu Lâm thôi.
Thật ra muội phải cám ơn huynh vì đã giải vây cho muội, vì tình cờ thấy Hiểu Lâm đi về hướng bờ hồ, nơi muội đang tắm nên huynh mới đi theo hắn và đến giúp muội… huynh chẳng thấy gì của muội cả.
Tử Băng nhíu mày, khó hiểu
-Thế thì huynh biết tôi là nữ nhi lúc nào?
Giả Nam gãi đầu, chặc lưỡi
-Ngay từ lần đầu tiên huynh thấy muội!!
-Lần đầu tiên ư?
Tiếng Tử Băng kêu lớn, đầy kinh ngạc.
Giả Nam gật gù, cười toe
-Đúng, huynh tiếp xúc với nữ nhi rất nhiều nên nhìn muội là huynh nhận ra ngay!
Tử Băng nhủ thầm
-Hóa ra là một anh chàng phong lưu.
-Muội nói xấu huynh đấy hả?
-Không có gì. Tôi hỏi huynh, lúc trưa khi tôi ngủ huynh vào lều và đã làm gì?
Bị Tử Băng “hỏi tội” Giả Nam cười xòa, nhún vai như thể anh chả làm gì có lỗi
-Huynh không làm gì hết, chỉ là thấy muội ngủ đẹp quá huynh mới đến gần quan sát thôi.
Tử Băng chẳng hề siêu lòng trước lời nịnh của Giả Nam mà chỉ đứng nhìn chằm chằm vào anh, nhìn không chớp mắt.
Trông ánh mắt soi mói của cô gái, anh chàng tinh ranh bảo
-À… thì huynh kiểm chứng xem muội có thật là nữ nhi như huynh đoán không!
Chột dạ trước lời thú nhận đó, Tử Băng liền hỏi thật chậm rãi
-Kiểm chứng ư? Vậy huynh kiểm chứng bằng cách nào?
Giả Nam bình thản đáp, không che giấu điều gì
-Thì huynh rờ mặt muội, nắm tay và… kiểm tra “dấu hiệu nữ nhi” của muội!
Anh chàng vừa dứt lời thì Tử Băng thấy anh chuyển hướng nhìn vào … ngực mình!
Lập tức cô hầu đỏ mặt, nóng bừng rồi dùng tay che ngực lại, gắt to
-Huynh là đồ đểu giả!
-Muội khẽ tiếng thôi, yên tâm, huynh chưa làm gì đâu mà lo!
Tử Băng nghiến răng, tên này còn quá đáng và đáng ghét hơn mấy trăm lần Hiểu Lâm.
-Gừ, hạng dê xòm như huynh cần phải bị trừng trị đích đáng.
Phán xong tội trạng của Giả Nam thì tức khắc Tử Băng lao đến giơ chân đạp mạnh lên chân anh.
Giả Nam đau điếng, liền ôm chân, la làng
-Trời, đau quá!
-Chưa hết đâu, lãnh tiếp cú nữa này…
Không chút thương xót
Tử Băng siết chặt tay giáng một cú “trời long đất lở” vào ngay giữa mặt Giả Nam.
Chàng trai họ Thượng say sẩm mặt mày, đầu óc choáng váng, ngã rầm vào thân cây.
-Ui, bể mũi thật rồi, muội chẳng nương tay gì hết!
Giả Nam nắn nắn lại chiếc mũi dường như bị vẹo một bên do cú đấm của Tử Băng.
Bên cạnh, Tử Băng quay phắt qua, tức tối
-Với những điều huynh làm cho tôi thì như thế là nhẹ rồi!
-Huynh có làm gì quá đáng đâu, nhờ biết muội là nữ nhi nên huynh mới cứu muội thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo khi nãy.
Nghe lời biện bạch và lập luận của Giả Nam, Tử Băng tự dưng thấy cơn tức dịu lại bớt.
Đúng là hồi nãy nếu không nhờ Thượng Giả Nam giúp thì cô đã bị Hiểu Lâm phát hiện ra bí mật nữ nhi của mình. Và tiếp đến chắc chắn sẽ xảy ra điều tệ hại nhất.
Vậy nghĩa là cô mang ơn Giả Nam?
Thế nhưng cái việc anh ta tùy tiện “đụng chạm” vào người Tử Băng khiến cô không thể nuốt trôi được cơn uất hận này, điên người mất.
Nam nhi gì mà thật khiếm nhã, một tên háo sắc, phong lưu!
Tử Băng đã rủa thầm anh chàng nọ không tiếc lời.
Ngạc nhiên vì Tử Băng đột nhiên im lặng, không nói, Giả Nam cất giọng dò xét
-Muội sao vậy, giận huynh à? Được rồi, được rồi… huynh xin lỗi vì đã đụng vào người muội, muội bỏ qua đi…
Tử Băng chẳng thèm để ý lời xin lỗi kia, cô vẫn ngó lơ, im lặng.
Biết cô gái đang rất giận, Giả Nam đến gần, đưa bộ mặt mình ra bảo
-Nếu muốn muội cứ đấm vào mặt huynh cho hả giận, huynh sẽ không kêu la!
Khẽ xoay qua, Tử Băng thấy Giả Nam nhắm mắt, môi mím chặt, mặt nhăn nhó vì chuẩn bị đón nhận quả đấm mạnh bạo của cô.
Nhìn thế Tử Băng chợt phì cười vì không nhịn được.
Nghe tiếng cười khúch khích, Giả Nam mở mắt ra, trông Tử Băng đang cười, liền reo
-Cười rồi, vậy là muội hết giận huynh nhé? Huynh biết muội là người tốt bụng.
Tử Băng ngừng cười, không nói gì nhưng trong lòng cũng không còn giận Giả Nam.
Quả thật, Thượng Giả Nam là một anh chàng tinh ranh, quỉ quái.
Vài giây sau, Tử Băng nói
-Tôi sẽ bỏ qua cho chuyện đó nhưng huynh phải hứa là không được nói điều bí mật này cho ai biết, nếu không… tôi sẽ giết huynh!
-Tất nhiên, huynh sẽ giữ bí mật này, với lại chỉ một mình huynh biết muội là nữ nhi là đủ.
Giả Nam nháy mắt, giễu cợt.
-Huynh biết để huynh đe dọa tôi chứ gì, xấu xa!
Giả Nam lắc đầu, đưa tay đẩy nhẹ mặt Tử Băng nhìn sang mình, nói dịu dàng
-Không vì huynh thích muội!
Mắt Tử Băng tròn xoe, thật bất ngờ khi anh chàng này thẳng thắn như vậy.
Tử Băng gạt nhẹ tay Giả Nam, bảo bâng quơ
-Tôi không phải là dạng nữ nhi dễ siêu lòng trước những lời bày tỏ ngọt ngào đâu.
-Huynh biết chứ, từ lúc biết muội là nữ nhi trà trộn vào đoàn binh lính thì huynh hiểu muội là một nữ nhi rất đặc biệt, cũng chính vì thế mà huynh thích muội.
Cảm thấy khó xử trước những lời tình cảm của Giả Nam, Tử Băng đứng phắt lên
-Tôi không muốn nghe huynh nói nhảm, khuya lắm rồi, về lều thôi kẻo tôi và huynh bị nghi ngờ làm chuyện mờ ám.
Giả Nam nhổm dậy, giữ cô gái lại
-Muội đừng xưng mình là “tôi” như thế nghe xa cách lắm, muội hãy xưng muội là “muội” và gọi huynh là “huynh”, còn huynh sẽ gọi muội là Băng muội!
-Vớ vẩn, bị điên hả, không bao giờ tôi xưng mình là “muội” với huynh đâu, còn huynh muốn gọi tôi là gì thì tùy, nhưng trước mặt mọi người mà dám buột miệng kêu tôi là “Băng muội” thì tôi sẽ cho huynh “băng hà” luôn. Rõ chứ. Giờ tôi về!
Giả Nam nắm chặt tay Tử Băng, quả quyết
-Không được, muội hãy hứa với huynh đi nếu không huynh không cho muội về…
Tử Băng toan đôi co tiếp thì bỗng nhiên Chu Tinh Đạo xuất hiện ở phía xa, cất tiếng gọi
-Tử Băng, đệ ở đâu vậy?
-Đại ca!
Tử Băng thốt nhẹ.
Tinh Đạo nghe tiếng gọi, anh liền đưa mắt nhìn về phía trước thấy Tử Băng đang đứng.
Anh chàng vui mừng bước nhanh đến chỗ Tử Băng, và khi đến gần anh chợt bất động khi trông Giả Nam nắm chặt tay cô gái.
Tử Băng giật mình, lập tức rút tay ra khỏi tay Giả Nam.
Giả Nam thoáng bất ngờ vì sự xuất hiện của Tinh Đạo.
Thấy vị tiểu vương gia im lặng không nói gì, Tử Băng liền cười xòa
-Đại ca, huynh làm gì ở đây vào đêm khuya thế?
Tinh Đạo, dù bối rối không hiểu vì sao Giả Nam lại nắm tay Tử Băng nhưng vẫn mỉm cười thân thiện rồi trả lời câu hỏi kia
-Đệ cũng biết là khuya à, nghe Hiểu Lâm nói đệ còn ở ngoài bờ hồ, huynh chờ mãi chưa thấy đệ về nên ra đây tìm! Nào ngờ, có cả Giả Nam huynh!
Ánh mắt Tinh Đạo đổi hướng sang chàng trai họ Thượng còn đứng gần Tử Băng.
Tử Băng xua tay, giải thích
-Không phải đâu, đệ tình cờ gặp Giả Nam huynh trên đường về, huynh ấy bảo đang buồn và cần người tâm sự nên đệ đã nán lại trò chuyện cùng, chỉ vậy thôi, không gì khác.
-Thật thế ư?
-Đúng, huynh hỏi Giả Nam huynh xem…
Vừa nói Tử Băng vừa “liếc” mắt ra hiệu cho anh chàng nọ.
Giả Nam cười toe, gật gù
-Vâng, Tử Băng đệ thật tốt bụng vì đã ở lại nghe Giả Nam tâm sự!
Tử Băng thở phào trong bụng vì anh đã không giở thêm trò gì.
Quan sát vẻ lóng ngóng của cả hai, Tinh Đạo bảo
-Vậy là huynh đã làm phiền!
-Không đâu, đệ và Giả Nam huynh cũng định về lều. À thôi nào, đệ buồn ngủ quá, chúng ta về đi đại ca có gì mai nói tiếp.
Tử Băng đến gần Tinh Đạo, nói lém lỉnh, cố thuyết phục anh.
Tinh Đạo khẽ nhìn Giả Nam rồi nhìn sang cô gái
-Umh… chúng ta về thôi!
Dứt lời Tinh Đạo quay gót bỏ đi trước.
Tử Băng lè lưỡi với Giả Nam xong lon ton theo sau vị đại ca.
Giả Nam nhìn Tử Băng đi cùng Tinh Đạo, dường như phát hiện ra điều gì đó.
Thở dài, anh chàng tinh ranh này cũng cất bước.
Hôm sau
Lạc Cơ Thành và Hoàng Nam Các Tự rời cung đến tỉnh Hàng Tân thăm ngũ hoàng tử Lạc Trường Dinh.
Tỉnh Hàng Tân là vùng đất khá nhỏ, được bao bọc bởi nhiều dòng sông.
Nơi đây đất đai màu mỡ nên trồng rất nhiều lương thực, hầu hết lương thực của Nam Đô đều được cung cấp bởi tỉnh này.
Chính thế nên dân chúng ở tỉnh theo nghề nông.
Cuộc sống rất trù phú.
Chưa hết Hàng Tân còn là nơi phát triển mạnh về quân sự.
Hầu như quân đội đều tập trung ở đây và dưới sự cai quản của vị hoàng tử giỏi thao lượt, Lạc Trường Dinh.
Nếu như Tiền Kỳ nắm chủ về kinh tế thì Hàng Tân làm chủ về quân sự.
Cũng vì lý do đó mà Hàng Tân được xếp vào ba tỉnh quan trọng của Nam Đô, trên cả Tiền Kỳ, bởi quân đội vẫn đóng vai trò chủ chốt của một cường quốc vốn có lịch sử vẻ vang trên sa trường từ ngàn năm như Nam Đô.
Cũng như hai lần trước, Cơ Thành cùng Các Tự đến phủ thăm Lạc Trường Dinh trước rồi mới đi xem tình hình ở tỉnh Hàng Tân sau.
Xe kiệu dừng trước cổng, từ ngoài Tiểu Hoàn nói vọng vào
-Bẩm thái tử phi, đã đến phủ của ngũ hoàng tử Lạc Trường Dinh rồi ạ!
-Thế à?
Các Tự từ trong kiệu bước ra, Tiểu Hoàn nhanh chóng đỡ chủ nhân xuống.
Cùng lúc Cơ Thành xuống ngựa rồi tiến lại chỗ Các Tự bảo
-Hoàng đệ muội… chúng ta vào thôi!
Lần này không giống những lần trước, Cơ Thành chẳng đợi Các Tự nói lời nào, cũng không cùng cô gái bước vào mà lẳng lặng đi nhanh vào trong phủ.
Tất nhiên Các Tự nhận ra thái độ lạnh nhạt của vị hoàng huynh.
Và cô biết anh còn giận mình bởi cuộc trò chuyện hôm qua.
Tiểu Hoàn ngạc nhiên
-Sao hôm nay Tiểu Hoàn thấy tam hoàng tử lạ quá, bình thường ngài rất dịu dàng với thái tử phi mà.
Nghe sự thắc mắc của nha hoàng, Các Tự không nói gì, chỉ dõi theo bóng Cơ Thành đi phía trước, xa dần, xa dần.
Lòng cô gái nặng trĩu và chưa bao giờ thấy buồn bã như vậy.
Lạc Trường Dinh tuy là người giỏi thao lượt nhưng lại rất thích trêu đùa người khác.
Lúc vừa thấy Cơ Thành xuất hiện, vị ngũ hoàng tử đã cất tiếng
-Ồ cao nhân từ xa hạ cố đến phủ khiến vãn bối lấy làm vinh dự, chẳng hay cao nhân đến đây có điều gì chỉ bảo?
Cơ Thành vốn biết tính hay đùa của hoàng đệ nên lắc đầu
-Đệ lúc nào cũng đùa được cả!
Trường Dinh chọc
-Còn tam hoàng huynh lúc nào cũng… nghiêm nghị, làm đệ cụt cả hứng.
Cơ Thành thở ra, nhìn nhìn rồi tự dưng sửa lại giọng
-Cao nhân đến mà sao hậu bối không mời vào trong, pha ấm trà cho cao nhân?
Bất ngờ trước lời nói đùa hùa theo của Cơ Thành
Trường Dinh không nhịn được bèn cười lớn ra điều rất thích thú.
Vừa khi ấy, Trường Dinh nhìn sau lưng hoàng huynh, ở phía xa Các Tự nhẹ nhàng bước chậm chạp đến gần, còn có cảTiểu Hoàn.
Thấy Trường Dinh, Các Tự mỉm cười
-Ngũ hoàng đệ, lâu rồi hoàng tẩu mới gặp đệ!
Trường Dinh trố mắt
-Không những tam hoàng huynh mà còn cả tứ hoàng tẩu cũng đến ư, thế là sao đệ không hiểu? Bộ có chuyện gì à?
Cơ Thành giải thích
-Mẫu hậu muốn hoàng đệ muội đi xem tình hình dân chúng ở các tỉnh của Nam Đô, mấy hôm trước huynh và muội ấy đã đến tỉnh Tiền Kỳ và Tương Dụ, hôm nay là đến tỉnh Hàng Tân của đệ.
-À, à… ra vậy, thế mà đệ cứ tưởng huynh và hoàng tẩu nhớ đệ nên mới hạ cố đến phủ chứ!
Trường Dinh khoanh tay, tỏ ra rầu rĩ.
Các Tự cười nhẹ vì điệu bộ vờ vịt của ngũ hoàng đệ.
Trường Dinh lập tức thay sắc mặt buồn rầu bằng một nụ cười tươi
-Chà được trông thấy nụ cười của hồng nhan quả là may mắn đối với Trường Dinh này.
Cơ Thành nhắc nhở
-Trường Dinh!
Vị hoàng tử hay đùa liền giơ hai tay lên
-Hà hà, đệ đùa mà. Nào, mời hai vị khách quý vào trong để tại hạ tiếp đón chu đáo.
Cơ Thành hết nói nổi tính khí bất thường của hoàng đệ, chỉ biết cất bước vào trong.
Các Tự cũng lặng lẽ theo sau dù một lần nữa cô nhận được thái độ không quan tâm của Cơ Thành. Từ lúc vào phủ đến giờ, anh không nhìn cô lần nào cả.
-Tử Băng hiền đệ!!
Giọng lảnh lót của Thượng Giả Nam vang lớn khiến mọi người đều sửng sốt quay lại nhìn.
À phải nói chính xác “mọi người” ở đây là Trần Thống, Trần Nhất, Chu Hiểu Lâm, Trần Giang với Trần Sơn.
Còn Hoa Tử Băng thì… nhắm mắt, cắn môi vì “kinh hãi” anh chàng đáng ghét này.
Giả Nam “nhí nhảnh tung ta tung tăng” chạy đến gần Tử Băng đang đứng bên nồi cháo, vẻ mặt hớn hở hỏi
-Tử Băng … đệ làm gì thế, có cần huynh giúp một tay không?
Thấy thái độ ân cần, thân thiết của anh, năm người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Hiển nhiên, Trần Nhất và Hiểu Lâm là mắt mở tháo láo nhất.
Vì cuộc trò chuyện đêm qua khiến cả hai phát hiện ra mối quan hệ không bình thường giữa Tử Băng với Giả Nam.
Tử Băng nhìn Giả Nam, nói “cảnh cáo” trong khi miệng anh còn cười toe
-Huynh có bị điên không, sao lại làm hành động quái gở như vậy với tôi trước mặt nhiều người thế hả? Huynh hãy thôi cái trò này đi!
Giả Nam bảo, nghe vẻ khoái chí
-Muội đừng lo, chẳng ai phát hiện ra “sự thật” của muội đâu. Trước mặt mọi người, huynh chỉ là một người huynh tốt quan tâm đến tiểu đệ thôi mà.
-Không được, huynh liệu mà cư xử cho đứng đắn với tôi, làm thế mọi người càng chú ý hơn, biết chứ?
-Thôi được, nếu muội sợ thì huynh sẽ giúp muội nói rõ với họ!
Tử Băng giật mình
-Này… huynh nói cái gì…?
Cô chưa kịp ngăn lại thì anh chàng tinh ranh đã nhoài người ra sau hỏi vọng sang
-Trần Thống huynh, Giả Nam có chuyện muốn hỏi!
Trần Thống hướng mắt bảo
-Hả, có gì huynh cứ tự nhiên
Tử Băng lên tiếng ngăn
-Này… này dừng lại…
-Đệ đừng lo, cứ để huynh. Trần Thống huynh, có phải huynh đệ trong một đoàn thì nên quan tâm và tạo mối quan hệ thân thiết với nhau?
Trần Thống vẫn chưa rõ mục đích của câu hỏi đó nhưng vẫn gật đầu
-Đúng, đó là điều tất nhiên!
-Đấy, vậy việc Giả Nam tôi đây thân thiết với Tử Băng đệ có gì sai trái và khiến các huynh đệ còn lại ngờ vực?
Trần Thống cười
-Đâu có gì, huynh và thất đệ thân thiết với nhau là điều tốt mà, chẳng có gì sai trái cũng không ai trong số bọn tôi nghi ngờ gì hết.
Giả Nam vỗ tay cái chát
-Trần Thống huynh nói chí lý, huynh đệ cần phải tạo mối giao hảo và đối xử tốt với nhau. Ấy thế mà Tử Băng đệ lại bảo Giả Nam tôi không nên thân thiết, quan tâm đến đệ ấy vì sợ mọi người hiểu lầm.
Tử Băng chả ngờ Giả Nam lại nói thẳng trước mặt các vị huynh lớn như vậy.
Trần Thống liền đảo mắt sang Tử Băng
-Thất đệ có gì phải sợ chứ, huynh đệ thân thiết là chuyện bình thường!
-A dạ… vâng, đệ biết rồi ạ!
Tử Băng cười cười đáp lời vị nhị ca.
Xong cô xoay mặt qua, Giả Nam đang đứng cười phì, dường như là rất đắc ý.
Thật chẳng tin được anh chàng họ Thượng lại giở cả chiêu này, dùng Trần Thống “ép” cô.
-Được xem như huynh lợi hại hơn tôi nghĩ nhưng mà… cái gì cũng có chừng mực thôi, sự quan tâm chỉ dừng ở chỗ chúng ta là huynh đệ, huynh nhớ cho kỹ, là “huynh đệ” không phải “huynh muội”!
Tử Băng gằng từng chữ như cố nhét chúng vào đầu Giả Nam.
Giả Nam gật gù, đồng tình ngay
-Umh, hiểu… nào giờ đệ muốn huynh giúp gì?
Tử Băng thở ra, đành phải cho anh chàng tinh ranh quỉ quái này phụ một tay thôi.
-Huynh dọn bàn ghế ra sau đó lấy mấy cái bát để đệ múc cháo vào.
-Tuân lệnh!
Giả Nam nghiêm trang một cách nghịch ngợm rồi làm theo những gì Tử Băng căn dặn.
Tử Băng chán nản, xoay mặt trở lại nồi cháo còn chưa nấu xong.
Nãy giờ quan sát thái độ nói chuyện lén lút của Tử Băng cùng Giả Nam
Trần Nhất nói khẽ với Hiểu Lâm
-Chà mới đêm qua thôi mà giờ họ đã thân thiết với nhau như thế! Kỳ lạ quá!
Hiểu Lâm rờ cằm, nheo nheo mắt
-Hình như có cái gì bí mật thì phải, cả hai cứ xì xầm cái gì đấy…
Còn bận suy nghĩ thì Trần Nhất lẫn Hiểu Lâm giật mình khi tiếng Trần Giang bên cạnh
-Tam ca, lục đệ bàn cái gì mà to nhỏ vậy?
Trần Nhất xua tay
-Không đâu có gì, nào chuẩn bị cho xong bữa sáng!
Trần Giang nhìn Trần Sơn, Trần Sơn nhún vai, không hiểu nổi sáng nay mọi người bị gì.
-Đừng có ở đó lắm lời, các đệ làm mau lên.
Trần Thống bảo lớn.
Rót rượu đầy ly, Lạc Trường Dinh đặt bình rượu sứ xuống bàn, hỏi
-Hoàng huynh, hoàng tẩu muốn xem tình hình ở tỉnh Hàng Tân à, vậy khi nào sẽ hồi cung?
-Cũng nhanh thôi, khoảng trưa nay.
Cơ Thành uống rượu xong trả lời.
-Đúng là nhanh thật, lâu lâu huynh mới đến thăm, đệ muốn cùng huynh thử tài xạ tiễn xem thế nào.
Trường Dinh ra vẻ tiếc nuối.
Thấy thế Các Tự lên tiếng
-Thôi thì thế này, ngũ hoàng đệ cùng tam hoàng huynh cứ thử tài xạ tiễn với nhau để Các Tự và Tiểu Hoàn đi xem tình hình ở Hàng Tân là được.
Cơ Thành quay qua
-Không được, làm sao huynh để muội đi một mình, sẽ rất nguy hiểm.
Các Tự tròn xoe mắt khi nghe Cơ Thành nói một câu lo lắng như vậy.
Trường Dinh cũng đồng tình
-Tam hoàng huynh nói đúng, hoàng tẩu là thái tử phi không nên ra ngoài một mình.
Theo đệ thì bây giờ chúng ta hãy đi xem tình hình dân chúng trước, sau đó đệ sẽ đưa hai người đến tham quan các doanh trại binh lính, ở đó tiện thể huynh và đệ cùng thi xạ tiễn.
Cơ Thành thấy hoàng đệ sắp xếp rất ổn thỏa nên gật đầu ngay
-Umh, huynh thấy được đấy!
-Ý hoàng tẩu thế nào, tẩu có thích đến doanh trại binh lính của đệ hay thấy có bất tiện gì?
Trường Dinh hỏi ý kiến Các Tự.
Các Tự lắc đầu, cười tươi
-Không, tẩu rất muốn xem quân đội ở tình Hàng Tân của ngũ hoàng đệ.
-Vậy là ổn, quyết định thế đi!
Dứt lời Trường Dinh đưa ly rượu lên uống cạn ly cùng Cơ Thành.
Khẽ đưa mắt nhìn Cơ Thành trò chuyện vui vẻ với hoàng đệ, lòng Các Tự nhẹ hẳn.
Lúc nãy Cơ Thành không cho Các Tự ra ngoài một mình vì lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, Các Tự đã rất vui, ít ra anh cũng còn quan tâm đến mình.
Nhận lời Trường Dinh đến xem các doanh trại binh lính, một phần Các Tự muốn biết tình hình quân sự ở tỉnh Hàng Tân, mặc khác là cô gái muốn được ở cạnh Lạc Cơ Thành.
Chu Tinh Đạo vào lều trông các đệ loay hoay múc cháo đặt lên mấy chiếc bàn, anh cười
-Mới sáng mà các đệ siêng năng quá!
Hiểu Lâm xoay lại, kêu lên
-Đại ca, hôm nay đệ đã dạy từ rất sớm vào rừng đi săn nên mọi người mới có được món cháo thịt ngon thế này đó.
Tinh Đạo khen ngợi
-Đệ giỏi lắm Hiểu Lâm!
Hiểu Lâm sướng rơn, cười lớn.
Trần Sơn chen vào
-Có thế mà cũng khoe, đồ trẻ con!
Hiểu Lâm ngừng cười
-Lâu lâu đệ mới được khen, huynh làm đệ mất cả hứng.
-Săn mỗi con nai, rồi từ nãy đến giờ đệ đứng chơi suốt có phụ gì được đâu.
-Ai bảo, đệ làm phờ cả râu đấy…
Trần Thống gắt
-Thôi, thôi, còn mấy cái bát lo mà múc hết cháo đi còn ở đó tranh cãi.
Hiểu Lâm, Trần Sơn lầm lũi múc cháo tiếp.
Trần Thống nhìn qua Tinh Đạo, toan định hỏi về lộ trình của chuyến đi ngày hôm nay thì tự dưng thấy vị tiểu vương gia cứ dán mắt chằm chằm ở cuối góc lều, nơi Tử Băng với Giả Nam vừa nói chuyện vừa sắp xếp lại bàn ghế.
-Đại ca thấy ngạc nhiên vì sao thất đệ và Giả Nam huynh lại trở nên thân thiết đến thế à?
Trần Thống đoán biết Tinh Đạo đang nghĩ gì khi thấy cảnh đó.
Tinh Đạo thoáng giật mình, đáp nhẹ
-Ừ… mấy ngày trước Giả Nam huynh ít trò chuyện với Tử Băng, hôm nay tự dưng cả hai thân thiết nên thấy lạ.
-Đâu chỉ có huynh, bọn đệ cũng bất ngờ khi lúc sáng Giả Nam huynh gọi to “Tử Băng hiền đệ!”… buồn cười quá, nhưng mà cả hai thân thiết cũng tốt, dù đệ không rõ vì lý do gì họ lại thế, chí ít cũng không xảy ra chuyện gì lộn xộn giống Hiểu Lâm với Tử Băng.
Trần Thống nói như đùa.
Tinh Đạo không ý kiến gì nhưng bắt đầu thấy lo.
Một nỗi lo không lý giải được khi anh trông cảnh Giả Nam cười đùa với Tử Băng.
Tử Băng cũng thế.
Và điều rối bời trong lòng chàng trai họ Chu là đêm qua, lúc thấy Giả Nam đứng cạnh Tử Băng và còn… nắm tay cô!
Chợt Tử Băng thấy Tinh Đạo đứng ngẩn người bên cạnh Trần Thống, liền chạy đến gọi
-Đại ca, huynh vào lều lúc nào mà đệ không biết vậy?
Sựt tỉnh, Tinh Đạo thấy Tử Băng mở to mắt, lém lỉnh nhìn mình, liền mỉm cười
-Huynh mới vào thôi, đệ đang làm gì thế?
Tử Băng chưa mở miệng trả lời thì Giả Nam đã nói ngay, đồng thời bước lại gần
-Tử Băng đệ cùng Giả Nam sắp xếp bàn ghế, Tinh Đạo huynh có gì thắc mắc sao?
-Không, Tinh Đạo chỉ tiện thể hỏi…
Đúng lúc Trần Nhất gọi
-Đại ca, Tử Băng, Giả Nam huynh dùng bữa sáng thôi!
-Vâng!
Tử Băng đáp nhanh rồi cô kéo tay Tinh Đạo, giục
-Đi nào đại ca, chắc huynh đói rồi đúng không?
Trước khi kéo anh chàng vương gia đi Tử Băng ngoái lại nhìn Giả Nam
-Giả Nam, huynh cũng đến dùng cháo với mọi người.
-Tất nhiên!
Tử Băng nhanh chóng kéo Tinh Đạo lại bàn cùng những người nọ.
Giả Nam cũng từ từ cất bước.
Khi ba người kia đã ngồi vào bàn, Trần Thống nhìn một lượt
-Mọi người dùng cháo kẻo nguội hết.
Tất cả liền cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa sáng.
Đang ăn Trần Nhất bảo
-À Hiểu Lâm, lát nữa đệ ăn xong thì cùng huynh chất đống củi khô lên xe nhé.
-Đệ phải phụ nhị ca dọn dẹp, huynh để Tử Băng giúp huynh ấy.
Hiểu Lâm đùn đẩy.
Giả Nam định “phản bác” thì Tinh Đạo cất tiếng
-Không được, củi khô nặng lắm Tử Băng nhỏ con sẽ không đủ sức đâu, đệ làm đi.
-Tử Băng nhỏ con nhưng đệ ấy có võ.
-Hiểu Lâm, đệ khỏe như vậy nên làm những công việc nặng một chút, Tử Băng tuy có võ nhưng lại yếu hơn đệ.
Hiểu Lâm thở dài, chặc lưỡi
-Được rồi, đệ sẽ phụ tam ca lo mấy cái đống củi khô, còn Tử Băng thì dọn dẹp cùng nhị ca.
Tinh Đạo nhẹ nhàng
-Sáng nay Tử Băng chuẩn bị bữa sáng cho mọi người nên hãy để đệ ấy nghỉ ngơi, A Giang, A Sơn hai đệ sẽ phụ dọn dẹp với nhị ca.
-Gì, đại ca, đâu chỉ có Tử Băng chuẩn bị, bọn đệ cũng có làm phụ đó chứ.
-Ừ, huynh biết nhưng vì mấy hôm trước các đệ dậy trễ nên hôm nay làm bù, với lại Tử Băng mới khỏi bệnh, nên để đệ ấy nghỉ ngơi.
Hiểu Lâm chống cằm, bực bội trước sự ưu ái quá mức của Tinh Đạo dành cho Tử Băng.
Trần Thống thay đổi không khí
-Đại ca nói cũng đúng, Tử Băng vừa khỏi bệnh nên để đệ ấy nghỉ ngơi.
-Bọn đệ cũng đâu có nói gì.
Trần Giang gắp thức ăn, nói vẩn vơ.
Tử Băng nhìn qua Tinh Đạo
-Đại ca, đệ khỏe rồi để đệ dọn dẹp phụ nhị ca còn lục ca thì giúp tam ca chất củi khô.
Tinh Đạo dịu dàng
-Nghe lời huynh, đệ nghỉ ngơi hết hôm nay đi, còn Hiểu Lâm thường ngày rất lười nên huynh mới bắt đệ ấy làm việc.
Tử Băng nhìn nhìn Hiểu Lâm, nói nhỏ
-Nhưng… nhưng… tại đêm qua…
Hiểu Lâm cắt ngang
-Đừng nhắc chuyện đêm qua nữa, cứ làm theo lời đại ca, sướng quá rồi còn bày đặt.
-Ai bảo chứ…
Chẳng để cuộc khẩu chiến nổ ra, Trần Nhất đã nhanh chóng ngăn
-Dừng ngay, cấm hai đứa tranh cãi!
Tử Băng lầm bầm.
Tinh Đạo cười thân thiện
-Thôi, có gì đâu mà phải cãi như vậy. Nào, đệ ăn nhiều vào để có sức.
Tử Băng nhìn miếng thịt to vừa được anh chàng gắp cho, miệng cười cười.
Hiểu Lâm vẩu môi
-Chướng mắt thật!
Tinh Đạo liền gắp miếng thịt khác to không kém để vào bát của đệ đệ
-Thế là hai đứa đồng đều.
-Hí hí đa tạ đại ca!
-Huynh làm gì mà hí như ngựa vậy? Chướng tai quá!
Hiểu Lâm “liếc” sang Tử Băng, cô gái vờ như chưa hề nói gì mà cúi đầu ăn tiếp.
Nãy giờ Giả Nam không ngừng quan sát thái độ ân cần của Tinh Đạo dành cho Tử Băng.
Lời nói, ánh mắt, nụ cười của vị tiểu vương gia đều rất dịu dàng với cô gái.
Dịu dàng đến mức khiến người khác thấy lạ.
Và một lần nữa, đôi mắt sắc sảo của Giả Nam phản chiếu dòng ngẫm nghĩ nào đấy…
-Những điều thuộc hạ vừa nói thái tử phi có chỗ nào không hiểu, thuộc hạ sẽ nói lại!
Các Tự lắc đầu
-Không tướng quân Mã Tuấn giải thích cho Các Tự rất rõ ràng tỉ mỉ, Các Tự đã hiểu hết.
Mã Tuấn, vốn là tướng quân dưới trướng Lạc Trường Dinh, cúi đầu
-Thần không dám, thái tử phi quá lời!
-À chẳng hay tướng quân có biết tam hoàng tử và ngũ hoàng tử hiện ở đâu không?
-Bẩm, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử ở trên đồi cao kia thử tài thiện xạ, nếu muốn xin để thần đưa thái tử phi đến đó.
-Làm phiền ngài, tướng quân.
Các Tự mỉm cười, bước theo Mã Tuấn.
Vài phút sau cả hai đã lên ngọn đồi cao, nơi hai vị hoàng tử đang bắn cung.
Phía xa thấy Mã Tuấn đi theo sau Các Tự, Trường Dinh gọi
-Tứ hoàng tẩu!
Các Tự đến gần, Trường Dinh hỏi
-Hoàng tẩu, chuyến xem xét tình hình doanh trại binh lính thế nào?
-Rất thú vị, quân đội ở Hàng Tân thật hùng mạnh, khác rất nhiều so với Bắc Đô.
-Hoàng tẩu quá khen, tướng quân Mã Tuấn, khanh làm rất tốt.
Trường Dinh hài lòng.
-Dạ đó là trách nhiệm của thần, bẩm, nếu không còn gì căn dặn thần xin trở về doanh trại.
-Umh, cho khanh lui.
Mã Tuấn hành lễ xong liền xoay lưng bước xuống ngọn đồi cao.
Dõi theo bóng vị tướng trẻ, Trường Dinh bảo
-Mã Tuấn là tướng giỏi nhất của đệ, đó là nhân tài của Nam Đô.
Gật nhẹ
Các Tự cũng đồng ý với điều đó khi nãy giờ cùng Mã Tuấn đi xem xét các doanh trại
-Hoàng tẩu cũng thấy thế. Mà nãy giờ hoàng đệ với tam hoàng huynh thi xạ tiễn thế nào?
Trường Dinh cầm chiếc cung lên, lắc đầu
-Đệ luyện cả tháng trời mà thắng huynh ấy có hai lần.
Các Tự liền đưa mắt nhìn, ở gần đó, Cơ Thành vẫn còn đang bắn cung, mấy mũi tên cắm phập vào bia gỗ trên thân cây phía xa.
Trường Dinh nói lớn
-Tam hoàng huynh, tứ hoàng tẩu đến rồi!
Cơ Thành hạ cung xuống, quay mặt lại
-Muội đến đấy à, chuyến tham quan thế nào?
-Dạ, rất tốt, muội rất thích.
Cơ Thành khẽ gật nhẹ, rồi tiếp tục lắp tên vào và giương cung.
Các Tự bỗng nhiên thấy buồn, vị tam hoàng tử lại khiến cô hụt hẫng.
Tinh ý, Trường Dinh nhận ra sự bất thường giữa hoàng tẩu và hoàng huynh.
Anh bèn hỏi nhỏ
-Giữa tứ hoàng tẩu và tam hoàng huynh xảy ra xảy ra chuyện gì à?
Các Tự im lặng vài giây rồi nói khẽ
-Tam hoàng huynh giận hoàng tẩu….
-Sao, huynh ấy giận ư, lý do gì?
Các Tự ngập ngừng vì không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ nói ra nguyên do là bởi cô đã hỏi Cơ Thành về chuyện phụ vương hôn mê hai năm trước.
Rằng cô… ép anh phải nói ra sự thật.
Thấy Các Tự không đáp, Trường Dinh lấy làm lạ nhưng vì không muốn hoàng tẩu khó xử nên cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.
Im lặng một lúc, Trường Dinh chợt bảo
-Tam hoàng huynh rất ít khi giận ai lắm, chắc huynh ấy không giận hoàng tẩu đâu.
Không
rõ ràng Cơ Thành đang giận Các Tự
Các Tự hiểu điều đó vì thái độ của anh… lạnh nhạt vô cùng.
Vị hoàng huynh không ân cần dịu dàng với cô như mọi ngày
thậm chí ánh mắt anh nhìn cô cũng rất hời hợt, nhanh chóng.
Không thấy cô gái phản ứng gì ngoài việc cúi thấp mái đầu, Trường Dinh gợi ý
-Nào, nếu hoàng tẩu không tin lời đệ thì chúng ta thử dò xét hoàng huynh xem.
-Hả?!
Dứt lời vị ngũ hoàng tử sải những bước dài đến chỗ Cơ Thành đứng
-Hoàng huynh, đệ thấy tứ hoàng tẩu có vẻ rất thích bắn cung hay là huynh chỉ cho hoàng tẩu biết đi!
Các Tự ngạc nhiên vì Trường Dinh lại bịa ra lý do để giúp cô.
Cơ Thành nhíu mày
-Hoàng đệ muội muốn bắn cung?
-Vâng, đệ thấy hoàng tẩu nhìn huynh giương cung với ánh mắt thích thú và ngưỡng mộ.
Câu nói vô tình của anh chàng hay đùa bất giác khiến Các Tự hơi bối rối.
Nói vậy chẳng khác nào nói Các Tự để ý Cơ Thành.
-Tứ hoàng tẩu sao còn đứng đó, hoàng tẩu mau đến đây!
Trường Dinh gọi.
Lúng túng, Các Tự chậm chạp đi đến.
Cơ Thành hỏi
-Muội thích bắn cung sao?
Các Tự nhìn nhìn qua bên cạnh, thấy Trường Dinh nháy mắt ra dấu, đành trả lời bừa
-V…vâng ạ!
-Đấy đệ bảo mà, hoàng huynh chỉ cho hoàng tẩu cách giương cung và bắn tên đi.
Các Tự không nghe tiếng Cơ Thành, cô nghĩ chắc anh sẽ không nhận lời vì đang giận.
Tự dưng chiếc cung to đưa ra trước mặt Các Tự, cùng lúc là giọng Cơ Thành vang lên
-Muội hãy cầm đi, chiếc cung hơi nặng nên muội phải dùng sức một chút!
Các Tự đón lấy, ngơ ngác nhìn anh.
Cơ Thành xoay sang Trường Dinh
-Đệ cho huynh mượn chiếc cung của đệ!
-Sẵn sàng!
Trường Dinh vui vẻ chấp nhận liền.
-Huynh sẽ chỉ muội bắn cung.
Các Tự thấy Cơ Thành cầm chiếc cung của hoàng đệ đi ra xa.
Cô ngoái đầu lại nhìn, Trường Dinh mỉm cười gật gù có ý bảo hoàng huynh đâu có giận hoàng tẩu, huynh ấy chịu chỉ chứng tỏ là không hề giận hờn gì hết.
-Tứ hoàng tẩu cứ theo hoàng huynh, huynh ấy là tay thiện xạ tài ba đấy.
Nghe theo lời thúc giục của vị hoàng đệ, Các Tự từ từ bước lại chỗ Cơ Thành đứng.
Cơ Thành nhìn cô gái đang giữ chiếc cung trong tay
-Muội cầm được chứ?
Các Tự gật đầu. Cô thấy chiếc cung không quá nặng.
Cơ Thành đưa cung lên, kéo căng dây cung
-Cung thường nhẹ nhưng kéo dây cung cần dùng nhiều sức vì dây khá căng.
Các Tự làm theo. Cô tiểu thư cầm chiếc cung, tay còn lại bắt đầu kéo căng dây.
Đúng là dây cung cứng và căng, rất khó kéo.
Các Tự cố gắng dùng sức để có thể kéo giãn sợi dây mỏng đó.
Phải nói khá là khó khăn cô gái mới kéo được dây cung căng cứng ấy.
Cơ Thành nhìn bàn tay mềm mại của Các Tự đang giữ dây
-Muội cần kéo mạnh hơn nữa, nhưng như thế cũng tốt rồi. Tiếp theo, muội lấy tên lắp vào cung và dùng hết sức giương cung nhắm vào đối tượng. Muội có thấy cái bia gỗ trên thân cây phía xa, muội cứ nhắm vào giữa bia.
Thực hành đúng như yêu cầu của Cơ Thành, Các Tự lắp tên vào.
Cô từ từ giơ cung lên, lại dùng sức kéo căng sợi dây cung.
Nhưng kỳ lạ
lúc nãy chỉ kéo dây thì không sao, bây giờ lắp tên vào thì cô không đủ sức giương cung.
Dường như có mũi tên càng khiến cho dây cung khó kéo hơn.
Quan sát hành động vất vả của Các Tự, Cơ Thành liền hạ cung xuống.
Các Tự còn đang khổ sở với sợi dây cung cứng đầu
thì giọng Cơ Thành từ phía sau vang khẽ
-Để huynh giúp muội!
Chưa kịp hiểu hết câu nói là bỗng nhiên Các Tự bất động, đôi mắt mở to kinh ngạc khi Cơ Thành nắm lấy bàn tay đang giữ cung của cô và thân thể anh áp sát vào người cô.
Bây giờ Các Tự đã nằm gọn trong lòng Cơ Thành.
Và bàn tay anh đang giúp cô kéo dây cung.
Trong phút chốc, toàn thân Các Tự lặng đi, cứng đơ.
Cả người cô run lên, một cảm xúc choáng ngợp từ từ dâng cao.
Để rồi vào đúng khoảnh khắc ấy, mùi hương kỳ lạ từ người Cơ Thành lại thoảng qua mũi Các Tự, lần này thứ mùi lạ lùng đó thơm hơn và nồng hơn những lần trước.
Chuyện gì vậy?
Các Tự không ngừng tự hỏi
trái tim trong lồng ngực cứ lỗi nhịp mỗi lần ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ kia.
Hồi hộp, lâng lâng là xúc cảm duy nhất tồn tại trong cô gái ngay lúc này.
Tiếng Cơ Thành nói khẽ vào tai Các Tự
-Muội phải dùng sức như vậy mới giương cung được!
Nói xong anh nắm tay Các Tự, dùng sức giúp cô kéo mạnh.
Ánh mắt Các Tự cứ gián chặt vào đôi tay vị hoàng tử đang nắm chặt tay mình.
Hơi ấm từ bàn tay mạnh mẽ ấy lan dần sang tay Các Tự.
-Muội không khỏe à?
Cơ Thành trông sắc mặt hoàng đệ muội không tốt lắm.
Các Tự lúng túng đáp
-Dạ… không!
-Vậy thì huynh sẽ tiếp tục, sau khi giương cung xong thì muội bắt đầu ngắm vào mục tiêu, ở đây mục tiêu của chúng ta là trung tâm của chiếc bia gỗ kia. Muội phải nhắm một con mắt lại, ở vị trí này thì nên nhắm mắt phải, muội hãy cố để cho mũi tên và bàn tay kéo dây cung tạo thành đường thẳng, lúc ngắm muội nên cho tên lệch sang trọng tâm của bia gỗ một chút…
Trong khi Cơ Thành mải mê chỉ dẫn thì Các Tự lại khẽ quay mặt qua nhìn anh.
Dõi theo từng đường nét trên gương mặt nghiêng tuấn tú của Cơ Thành, cô… hồi hộp, càng ngắm kỹ anh tim càng đập mạnh hơn.
Rồi không hiểu sao Các Tự thấy vui một cách lạ lùng, chính vậy mà đã cười cười.
Cô cười vì thấy vui, thấy có chút hạnh phúc.
-Rồi, bây giờ muội buông tay ra và xem thử mũi tên có trúng đích hay không!
Cơ Thành mở nhẹ tay Các Tự, dây cung được buông ra, nó bung mạnh đồng thời đẩy mũi tên lao nhanh về phía trước.
Các Tự dõi mắt theo mũi tên, mũi tên mà cô và Cơ Thành cùng bắn, cùng hướng về.
Kịch!
Các Tự cười rạng rỡ.
Mũi tên cắm phập vào ngay giữa trung tâm bia gỗ.
Các Tự nhìn qua Cơ Thành, reo lên
-Trúng rồi hoàng huynh!
-Ừ tên đã trúng đích, muội làm tốt lắm!
Trông cái nhìn đầy dịu dàng từ đôi mắt của vị tam hoàng tử, Các Tự bất giác mỉm cười.
Bốp! Bốp! Bốp! Trường Dinh vỗ tay cất lời khen
-Tuyệt, mũi tên đầu tiên không tệ phải không tứ hoàng tẩu?
-Là nhờ tam hoàng huynh thôi, tẩu có làm được gì đâu.
Cơ Thành lấy cung từ tay cô gái, bảo
-Muội cũng có phần mà, huynh nắm tay muội hơi chặt lúc giương cung, muội đau không?
Các Tự lắc đầu ngay
-Không, không đau chút nào.
Trường Dinh cười khà khà
-Xem ra tứ hoàng tẩu thích tam hoàng huynh dạy bắn cung rồi!
Bỗng đỏ mặt, Các Tự mắc cỡ khẽ quay đi.
Không biết Trường Dinh nói thế là ám chỉ điều gì.
Nhưng sự thật thì… giây phút khi nãy rất tuyệt!
Các Tự thích cảm giác được nằm gọn trong lòng Cơ Thành, thích cách anh nói, thích cách anh nhẹ nhàng mở bàn tay cô và hạnh phúc nhất là khi mũi tên bay ra khỏi cung, cả hai người đều đưa mắt dõi theo như thể cùng nhìn về một hướng.
-Tứ hoàng tẩu giận hoàng đệ nói năng lung tung sao?
Trường Dinh dò xét nét mặt có chút kỳ lạ của Các Tự.
Các Tự nói, cố che giấu cảm xúc trong lòng
-Không… không, hoàng tẩu không giận gì hoàng đệ cả.
-Thế thì đệ yên tâm.
Trường Dinh thở ra nhẹ tênh.
Bên cạnh, Cơ Thành ngước nhìn trời
-Đã hơn nửa ngày rồi, nhanh thật, có lẽ huynh và hoàng đệ muội phải hồi cung.
-À… tiếc quá, đang vui thế này…
Các Tự dịu dàng nhìn hoàng đệ
-Đệ đừng lo, khi nào có dịp hoàng tẩu sẽ lại đến thăm đệ.
-Umh, hoàng tẩu hứa nhé!
Trường Dinh cười cười, lúc nào cũng trêu đùa người khác.
Bỗng, tiếng Tiểu Hoàn cách đó không xa, cất lớn
-Thái tử phi nhìn kìa, có con bạch thố!
Ba người nọ liền đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của cô hầu.
Quả nhiên ở phía xa, gần gốc cây cổ thụ, xuất hiện bóng dáng một con thỏ trắng đứng im lẫn trong đám cỏ xanh.
Chẳng biết nó đang làm gì, cũng có thể là đang ăn.
Các Tự thích thú
-Woa, là bạch thố!
Trường Dinh quay qua bảo
-Tam hoàng huynh, có mồi săn rồi!
Các Tự ngạc nhiên, liền đưa mắt nhìn sang Cơ Thành đứng kế bên.
Đôi mắt tròn xoe khi cô thấy anh giương cung lên, chiếc cung được lắp tên và đích ngắm của nó chính là… con thỏ trắng còn đứng ngơ ngác chẳng hề hay biết mình sắp trở thành con mồi.
-Không, dừng lại!!
Các Tự hốt hoảng ngăn.
Nhưng không kịp, tay Cơ Thành buông ra, mũi tên rời khỏi cung bay vèo.
Các Tự xoay lại, con bạch thố vẫn ở đó.
Ngay lập tức, không chần chừ, Các Tự chạy nhanh về phía con thỏ ẩn trong lùm cỏ.
Trường Dinh lẫn Cơ Thành đều kinh ngạc, sửng sốt.
Mũi tên sắp đến gần rồi….
May thay Các Tự kịp chụp lấy con vật nhỏ bé và ôm nó nhảy sang một bên để tránh đường bay của mũi tên.
Xoẹt!
Đầu mũi tên xướt qua chân Các Tự, cắm phập vào nền cỏ.
Cô tiểu thư nhăn mặt, cả người ngã xuống.
-Thái tử phi!
-Hoàng đệ muội!
-Tứ hoàng tẩu!!
Tiếng gọi thất thanh của ba người nọ ở phía xa, cùng lúc họ tất tốc chạy đến chỗ cô gái.
Tiểu Hoàn hớt hải, quỳ xuống cạnh chủ nhân, lo lắng
-Thái tử phi có bị trúng tên không?
Trường Dinh hốt hoảng không kém
-Tứ hoàng tẩu sao rồi?
Cơ Thành đảo mắt xuống chân Các Tự thấy một vết xước khá dài rướm máu
-Muội đã bị thương, còn chảy máu nữa.
Các Tự bấy giờ mới hoàn hồn, liền nhìn mọi người
-Không sao, chỉ hơi nhói một tí ở chân thôi.
Cơ Thành nâng nhẹ bàn chân cô gái lên, Trường Dinh xem xét
-À chỉ là vết thương nhỏ, không sao, không sao.
Tiểu Hoàn đặt tay lên ngực, mừng rỡ
-Ôi may quá, Tiểu Hoàn cứ ngỡ thái tử phi bị trúng tên. Người làm Tiểu Hoàn lo quá.
-Ngốc, ta không sao hết.
Các Tự chưa cười được lâu thì tức thì giọng Cơ Thành vang lên, trách
-Muội nghĩ gì mà lại làm thế, đã biết mũi tên bay về hướng đó còn lao vào.
Các Tự cúi đầu nhìn xuống con bạch thố nằm trong tay, nói khẽ
-Muội không muốn mũi tên của hoàng huynh giết chết nó!
Cơ Thành lặng người đi
vài giây sau mới nhận ra suýt tí nữa anh đã giết chết một con vật bé nhỏ.
Các Tự vì muốn cứu con thỏ trắng mà cũng suýt trúng tên của anh.
Trường Dinh bảo
-Nhưng hoàng tẩu cũng đừng liều mạng như thế, rất nguy hiểm, may là chỉ bị thương nhẹ lỡ bị tên trúng vào người thì biết làm sao!
-Ừ, lúc đó hoàng tẩu chẳng kịp nghĩ gì chỉ muốn cứu con bạch thố.
Tiểu Hoàn dán mắt nhìn nhìn
-Thái tử phi à, con bạch thố thế nào rồi?
Nhắc mới nhớ, Các Tự liền mở vòng tay ra, con bạch thố nằm yên như thể chẳng hay biết chuyện gì vừa xảy ra.
-May quá, nó không sao!
Các Tự gật đầu trước lời của Tiểu Hoàn.
Chợt cô tiểu thư thấy ngay chân sau con vật có máu.
Máu nhuộm đỏ bộ lông trắng của nó.
-Hình như… con bạch thố bị thương.
-Để đệ xem.
Trường Dinh lên tiếng giúp đỡ, xong đưa mắt quan sát vết thương rồi phán
-Vết thương do tên bắn, chắc trước đó nó đã bị săn và chạy thoát được.
-Thế ư, tội nghiệp quá, bạch thố ơi.
Các Tự ôm nhẹ con thỏ trắng đáng thương.
Trông vẻ mặt thương xót của Các Tự dành cho con thỏ, Cơ Thành thở ra
-Sao muội không lo vết thương của mình mà cứ lo cho nó hoài vậy?
Các Tự buồn xo, không nói gì.
Khẽ lắc đầu, Cơ Thành rút trong áo ra chiếc khăn tay.
Anh chàng từ từ chấm vào vết thương rướm máu trên chân Các Tự.
Cô tiểu thư nhăn mặt, giật mình.
Cơ Thành ngước lên, hỏi thăm
-Đau lắm à?
-Dạ không… muội chịu được!
Nghe vậy Cơ Thành tiếp tục làm nhưng lần này cẩn thận, anh nhẹ nhàng hơn.
Quan sát vết thương một lúc, Các Tự chợt hướng mắt lên Cơ Thành.