Chương này mình xin tặng bạn @Kull, cảm ơn bạn đã ủng hộ Kim Phiếu cho truyện nha. ^^
===============
Thang máy dừng ở tầng 2.
Cửa mở ra, Lục Tiểu Đường và Tào Thanh lần lượt bước ra khỏi thang máy. Lúc bọn họ bước vào phòng bệnh của Trần Mộng Dao thì cô đã tỉnh lại.
Cô gái nằm trên giường ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không hề nhận ra Lục Tiểu Đường và Tào Thanh đã bước vào phòng.
Lục Tiểu Đường bước đến trước giường cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em tên là Trần Mộng Dao phải không?”
Đôi mắt cô gái vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ không hề phản ứng lại.
Tào Thanh đành nói: “Từ sau khi tỉnh lại cô ấy chưa hề nói một câu nào.”
Lục Tiểu Đường theo hướng mắt cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô chẳng thấy có gì đặc biệt ngoài ấy. Cô không tài nào đoán được cô gái đang nhìn thứ gì.
Ánh sáng mờ nhạt đầu ngày xuyên thấu qua cửa sổ, trên bầu trời từng áng mây màu xám tro đang lững lờ trôi.
“Trần Mộng Dao?” Lục Tiểu Đường lại gọi tên cô gái lần nữa.
Nước mắt không một tiếng động lặng lẽ chảy tràn trên gương mặt cô. Cô vẫn im lìm không nói một câu.
Lục Tiểu Đường lập tức nháy mắt với Tào Thanh, hai người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Ngày hôm qua sau khi tỉnh lại cô ấy không chịu nói gì cả.” Tào Thanh bất lực nói.
“Một chữ cũng không?”
Tào Thanh gật đầu. “Người của đội trưởng Võ đã thông tri cho nhà trường và người nhà cô ấy. Cha mẹ cô ấy đang trên đường đến đây, chậm nhất là trưa mai sẽ đến thành phố C.”
“Xem ra thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.” Lục Tiểu Đường cảm thán. “Cha mẹ cô ấy đến đây sẽ trì hoãn công việc phá án của chúng ta. Bây giờ thời gian phá án là yếu tố vô cùng quan trọng. Anh thử nghĩ lại xem, từ lúc Lý Thục Trân bị giết đến lúc cô gái này mất tích cách nhau bao lâu?”
Tào Thanh đổ mồ hôi đầy đầu.
Có lẽ hiện tại, ở một nơi nào đó trong thành phố này đã có một cô gái trẻ khác vừa mất tích.
“Tôi cần được ở riêng với cô ấy trong vòng hai đến ba tiếng đồng hồ. Cô ấy là người duy nhất có thể nhận diện hung thủ.” Lục Tiểu Đường xuyên qua cửa kính nhìn vào cô gái đang nằm trên giường bệnh.
Vết thương của Lục Tiểu Đường bắt đầu phát tác theo chu kỳ, cứ cách vài phút nó lại hành hạ cô một trận khiến cô cứ phải đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Tác dụng phụ của thuốc giảm đau khiến đầu óc cô không ngừng quay cuồng, bây giờ cô chỉ cần đặt lưng nằm lên giường là có thể ngủ say ngay lập tức như một đứa trẻ.
Thế nhưng lúc này lại không phải là lúc cô có thể thả lỏng đi ngủ. Cô rất biết ơn Mộ Dung Vũ Xuyên và mọi người đã đoạt lại Trần Mộng Dao từ tay thần chết. Nếu không vụ án của cô sẽ có đến hai thi thể, cô sẽ hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Trần Mộng Dao bị ngược đãi như vậy chứng minh mức độ tàn ác của hung thủ đang không ngừng thăng cấp. Từ lúc ban đầu đột nhập vào nhà vệ sinh nữ để tấn công đã phát triển thành giam giữ một cô gái trong vài ngày và không ngừng ngược đãi hành hạ nạn nhân. Lục Tiểu Đường có thể khẳng định một trăm phần trăm tên hung thủ này sẽ không dừng tay.
Dựa vào hành vi phạm tội của những tên sát nhân hàng loạt, cảnh sát đã nhận ra một điều. Phương thức tồn tại của bọn chúng chính là săn tìm con mồi. Tên hung thủ trong vụ án này cực kỳ thông minh, hắn đang nhanh chóng nâng cao kỹ năng săn bắt của mình. Nếu cảnh sát không nhanh chóng bắt được hắn, hắn sẽ ngày càng quỷ quyệt, ngày càng cẩn thận, giống như những tên sát nhân hàng loạt trong lịch sử khiến cảnh sát vô cùng đau đầu nhưng không tài nào bắt được.
Tào Thanh là một người rất giỏi kể chuyện. Lục Tiểu Đường không cần có mặt ở hiện trường ngày hôm qua vẫn có thể nghe hiểu và xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện.
“Dựa vào quan sát cá nhân của anh, tôi muốn nghe anh trình bày quan điểm của mình về Trần Mộng Dao.” Cô nói.
Tào Thanh suy nghĩ trong một lát rồi trả lời. “Cho phép tôi được nói thẳng, tôi cảm thấy biểu hiện của nạn nhân có phần không hợp lý.”
“Không hợp lý ở chỗ nào?”
“Cô ấy tỏ ra rất bình thường.”
“Bình thường?”
“Đúng vậy, đây chính là chỗ không hợp lý mà tôi nói. Cô ấy bị cưỡng hiếp, còn bị đóng đinh vào cọc gỗ, thế nhưng biểu hiện của cô ấy lại giống như thể những thương tổn này chưa từng xảy ra.”
“Anh thật sự cảm thấy như vậy?”
“Tuy bây giờ chúng ta vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp cho thấy nạn nhân bị cưỡng hiếp, nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên đã nói toàn thân cô ấy đều bị thuốc tẩy tẩy sạch, mục đích chỉ có thể là để triệt tiêu mọi bằng chứng và vết tích để lại. Như vậy rõ ràng là hung thủ đã làm chuyện đó với nạn nhân. Thế nhưng lúc chúng tôi giải thoát nạn nhân khỏi cây thập tự giá, cô ấy đã bị hành hạ đến mức thoi thóp, vậy mà vẻ mặt của nạn nhân lúc ấy hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của tôi. Tôi không hiểu lý do tại sao, nhưng thật sự trông cô ta không có vẻ gì là một nạn nhân bị cưỡng hiếp cả.”
Lục Tiểu Đường không nhịn được bèn hỏi: “Nạn nhân bị cưỡng hiếp nên có biểu hiện như thế nào?”
“Ít nhất nên cảm thấy đau khổ và bất lực, khiến cho ai nhìn vào cũng phải xót xa.”
“Tôi hiểu ý của anh. Tôi đã từng thụ lý mấy vụ án cưỡng hiếp, cũng đã từng thẩm vấn bọn tội phạm này, nên tôi hiểu trong lòng bọn chúng nghĩ gì. Loại nạn nhân mà bọn chúng lựa chọn đều là những cô gái nhu nhược yếu đuối, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bao giờ muốn chọn những cô gái có năng lực phản kháng mạnh.”
“Vậy sao?” Tào Thanh suy nghĩ về quy luật Lục Tiểu Đường vừa nói.
“Tên tội phạm nào hầu như cũng có một chứng bệnh tâm lý nào đó, nhất là bọn đàn ông chuyên theo dõi và bắt cóc phụ nữ. Bọn chúng sẽ không chọn những cô gái có sức mạnh để ra tay đâu. Đối tượng của chúng hầu như đều là những người yếu đuối nhát gan không dám phản kháng, chẳng hạn như Lý Thục Trân, hoặc là Trần Mộng Dao.”
Tào Thanh gật đầu.
--------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại truyenyy.com