Chương 122: Sát nhân tập kích (5)

“Em còn chẳng trông thấy mặt hắn đã quy chụp đó là anh rồi? Anh có thù oán gì với em hay sao hả? Nếu không phải nhờ anh lao tới đuổi hắn chạy mất thì bây giờ em còn có thể vênh váo đứng ở đây đổ oan cho anh được không?”

“Lúc đó người đuổi hắn đi là anh sao?” Minako nhớ lại tình cảnh lúc nãy mới ngạc nhiên hỏi.

“Đệt! Nếu không phải vậy thì sao hắn lại tha mạng cho em chứ?”

Minako bèn ngậm bồ hòn làm ngọt.

Kiều Khải lúc này mới lên tiếng hỏi Mộ Dung Vũ Xuyên: “Hắn bây giờ đang ở đâu?”

“Hắn chạy quá nhanh, tôi đuổi theo không kịp. Hắn đập vỡ cửa kính tầng trệt chạy trốn rồi. Nếu không tin các người có thể tự mình xuống dưới lầu nhìn xem.”

Minako hình như cũng thấy đuối lý nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Vậy tại sao anh lại theo dõi tôi, còn lẻn vào phòng ký túc xá của tôi, động chạm vào đồ dùng của tôi và rạch một chữ thập lên quần áo tôi chứ?”

“Em…” Mộ Dung Vũ Xuyên tức giận đến mức bước lên một bước như thể muốn cắn cô một cái khiến Minako sợ run người.

Hắn hổn hển gào lên: “Trong mắt em anh là loại người hạ lưu như vậy sao?”

Minako chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi lại: “Hạ lưu nghĩa là gì?”

Mộ Dung Vũ Xuyên suýt tí nữa té sấp mặt. “Có nghĩa là đê tiện vô sỉ.”

Minako liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mộ Dung Vũ Xuyên rất hy vọng lúc này mình biến thành tên hung thủ đó. Con bé này quả thật khiến hắn giận muốn điên lên.

Hắn bèn hỏi: “Gã đó lẻn vào phòng ký túc xá của em hôm nào?”

“Ngày hôm kia.”

“Hôm kia là ngày 21 tháng 8, cả ngày hôm đó anh đều ở cục cảnh sát, chẳng phải em cũng có mặt ở đó sao?”

Minako vén một lọn tóc dài bên má ra sau tai, ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi. “Phải ha, vậy kẻ đó không phải là anh?”

Mộ Dung Vũ Xuyên cạn lời. Chất dinh dưỡng từ những bữa cơm hàng ngày của con bé này có phải đều đã bị bộ ngực to đó hấp thu hết rồi không?

Hắn đành phải nhìn sang Kiều Khải, dù sao nơi này cũng còn có một người có đầu óc.

Kiều Khải suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng điều đó cũng không thể chứng minh cậu không phải là kẻ tình nghi.”

“Đúng đó!” Minako nhanh chóng đáp lại.

Mộ Dung Vũ Xuyên hoàn toàn bó tay rồi. Hai người này là cặp đôi tung hứng trong bộ phim “Vợ chồng siêu quậy” hay sao?

Hắn thở dài một tiếng: “Xem ra tôi không thể làm người tốt được rồi. Lẽ ra tôi nên ngoan ngoãn đứng chờ trong phòng pháp y đợi thi thể được đưa tới, chứ đứng đây tốn nước bọt làm gì cho mệt thân.”

Minako chun mũi “hừ” một tiếng.

Mộ Dung Vũ Xuyên lại nói thêm. “Cho dù có cứu, tôi cũng phải chọn cứu người có đầu óc mới đúng. Loại con gái đã gần hai mươi tuổi đầu còn tè dầm thì tốt nhất nên tránh xa ra một chút…”

Minako cúi đầu nhìn vạt váy mình vẫn chưa kịp khô, gương mặt cô đỏ lên như một trái cà chua.

[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]

Kiều Khải lúc này mới nói với Mộ Dung Vũ Xuyên: “Cho dù cậu vẫn đang bị tình nghi, nhưng tôi tin cậu.”

“Kiều Khải – kun?” Minako kinh ngạc.

Mộ Dung Vũ Xuyên rốt cuộc cũng thở phào.

“Nhưng mà…” Kiều Khải lại nói tiếp. “Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên tò mò nhìn anh ta.

“Nếu Minako đã bị hung thủ theo dõi thì trước khi đạt được mục đích, hắn sẽ không từ bỏ ý định. Minako đang rơi vào tình cảnh rất nguy hiểm.”

“Thì đã làm sao? Dù sao cô ta cũng cứ nhất định tôi là hung thủ, vậy thì cứ báo cảnh sát rồi giam tôi lại đi.” Mộ Dung Vũ Xuyên liếc liếc Minako. “Đợi đến khi bộ thi thể tiếp theo xuất hiện thì tôi sẽ không còn bị nghi ngờ nữa.”

Gương mặt Minako lập tức trở nên trắng bệch. Cô híp mắt liếc Mộ Dung Vũ Xuyên một cái sắc lẹm.

“Tôi biết đây không phải là lời nói thật lòng của cậu. Thật ra cậu rất lo lắng cho Minako đúng không?” Kiều Khải nói. “Để bảo đảm an toàn, cô ấy không thể ở ký túc xá của trường được nữa. Hung thủ đã có thể lẻn vào đó thì cũng có khả năng gây án ở đó. Vậy nên tôi kiến nghị để cô ấy ở nhà cậu vài ngày, hung thủ chắc sẽ không dễ dàng tìm được nhà cậu đâu.”

Minako lập tức phản đối: “Em không thèm đến nhà anh ta đâu! Anh ta mới là người không an toàn nhất.”

Mộ Dung Vũ Xuyên cười lạnh lùng. “Anh còn chưa có đồng ý đâu. Tự dưng kiếm thêm dây buộc mình làm cái gì. Nếu là một cô gái chân dài xinh đẹp thì may ra anh mới chịu cho ở cùng nhé.”

Minako liền bĩu môi.

Kiều Khải không thèm tranh luận với hai đứa con nít, anh ta vẫn tiếp tục nói: “Trong vài ngày tới, trừ ban ngày lúc đi học ra, em phải luôn đi cùng Mộ Dung Vũ Xuyên về nhà, không được đi ra ngoài một mình. Nếu hai người xảy ra tình huống khẩn cấp thì hãy gọi điện ngay cho anh.”

“Kiều Khải – kun, em phải ở nhà anh ta thật sao?” Minako thỏ thẻ, đôi mắt mở to ra vẻ đáng yêu.

Hừ! Mộ Dung Vũ Xuyên ghen tị đến ngứa răng. Đồ đáng khinh, cô ta còn không phải là muốn đến ở nhà Kiều Khải hay sao. Quả nhiên là đồ con gái thích đàn ông lớn tuổi.

Kiều Khải kéo Minako sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nghe lời anh đi.”

“Nhưng mà…” Minako do dự. “Anh ta vẫn còn bị tình nghi cơ mà, lỡ như anh ta chính là…”

Kiều Khải cười gian. “Cho dù cậu ta thật sự là hung thủ thì em cũng không cần phải lo lắng. Em chưa nghe qua câu này sao? ‘Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất’. Nếu cậu ta thật sự có can đảm ra tay với em thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu. Chẳng những cậu ta không dám làm tổn thương em mà còn phải ra sức bảo vệ em để không bị người khác hoài nghi nữa đấy.”

Minako hình như đã hiểu được dụng ý của Kiều Khải.

Kiều Khải lại nói thêm: “Nếu sau khi em vào ở nhà cậu ta mà tên hung thủ lại dừng tay không gây án nữa, thì anh gần như đã có thể khẳng định…”

Minako đột nhiên cảm giác được mình đang bị lợi dụng để điều tra vụ án. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu có thể giúp được cho Kiều Khải, cô cam tâm tình nguyện dấn thân vào nguy hiểm.

-------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com