- Này, tý đi trà sữa không?
Đang giờ học nó bỗng vỗ vai An Thùy làm nhỏ giật mình co rúm người. Cũng đúng thôi, đang từ bị bắt nạt đột nhiên chuyển qua được chào hỏi thân thiện thế này thì bố ai mà quen ngay được!
-Ơ, nhưng tý nữa tớ phải qua quán kem làm rồi.
-Làm ở quán kem á? Quán nào thế? Có gần đây không?
Con Nhi bồi thêm:
-Nếu tụi này qua ăn có được giảm giá không đấy?
-Này!
Hắn đang ngồi kiểm tra xem tình hình nội chiến bên Vegon diễn biến ra sao thì bất ngờ bị ai đó vỗ vai. Cặp mắt cá chết ngẩng lên nhìn ba đứa con gái, ngơ ngác hỏi:
-Chuyện gì?
Nó thấy hắn ngồi như thằng tự kỉ thì chủ động rướn người lên hỏi:
-Này, tý qua quán kem của Thùy không?
Cứ tưởng khi được một em hot girl như nó đích thân mở miệng thì thằng này sẽ sồn sồn lên như chó đớp bãi nôn nhưng nào ngờ hắn chỉ khẽ lắc đầu, thậm chí còn đéo thèm nở một nụ cười từ thiện:
-Hôm nay tôi bận.
Nhục !
Nhục vl !
Trước giờ nó rất ít khi mời thằng nào, thế nhưng một khi nó đã mời thì dù mấy boy xăm trổ hay các thanh niên cứng cũng đều phải mềm nhũn như con chi chi. Ấy thế mà chả biết hôm nay đạp phải phân chó hay thế đéo nào mà nó lại bị phũ thẳng mặt. Mà giả sử bị soái ca ngầu lòi nào phũ đi thì còn đỡ dơ, đằng này...Ôi đm đúng là đời đéo ai học hết được chữ “ngờ”.
-Ờ, vậy để khi khác...
Nó cười gượng rồi mặt đỏ tía tai ngồi phịch xuống ấm ức nghĩ:
(Bố tổ sư thằng này bị gay à?)
…….................
Tan học đi về, còn chưa được đến cái cửa chính thì hắn đã gặp một đoàn xe quân sự đỗ chật cả đường. Phát hiện hắn đang lật đật tiến đến thì một cái xe mở cửa, thằng Nam từ trên xe nhảy xuống huơ tay như sợ khoảng cách mười bước chân là không đủ để hắn nhìn thấy.
-Đến giờ rồi. Nhanh cmm lên!
-Làm trò.
Hắn nhướn mày rồi chui vào trong xe ngồi cùng 6 người quân nhân thuộc lực lượng quân đội hoàng gia.
Ngồi giữa lực lượng quân sự tinh nhuệ nhất nước nhưng hai thằng vẫn tỉnh bơ ngồi xuống nói chuyện phiếm như đang ngồi quán nước:
-Chán quá nên tao mới phải gọi thêm mày theo. Đi cả tiếng đồng hồ nản đéo chịu được.
-Ai kêu ngươi tham gia.
-Lão già bắt tao đi ấy chứ! Nói tao suốt ngày chơi bời lêu lổng, phải có tác phong con nhà binh. Chậc, òn nói nếu không làm vụ này cho tốt thì cút qua nước ngoài tác nghiệp. Lão biết thừa tao đéo thích đi nhiều nên mới ra cái điều kiện quái gở thế đấy mà!
-Rồi rồi. Nay chơi với ai?
Thằng Nam cười hì hì xoa tay nói:
-Theo tình báo thì đây là giao dịch của hai băng đảng lớn là Hắc Long và Sói Xám. Chắc sẽ chơi vui đây!
-Hắc Long...Tên nghe thiểu năng vãi. Còn Sói Xám là hội của nhà Gia Bảo rồi thì không nói làm gì.
-Mày nói đéo gì?
-Hử? Đéo gì là đéo gì?
Hắn giả ngu làm Nam tức xì khói, gã gắt um lên làm sáu đồng chí bộ đội phải nhăn mày:
-Gia Bảo nào? Phải thằng Bảo Killer không?
-Chính gã chứ ai vào đây. Cha gã là trùm Sói Xám, ngươi không biết?
Nam nghe vậy thì khuôn mặt bỗng rạng rỡ lên hẳn, hai tay đấm bôm bốp vào nhau còn miệng thì nhếch lên một nụ cười nham hiểm:
-Vậy thì tao bắt đầu cảm thấy nóng trong người rồi đấy!
Ngồi huýt sáo một lúc thấy hơi chán thằng Nam bèn cầm một khẩu súng lên khoe:
-Hàng mới nhập này. Xịn không?
(Trẻ quá !)
Một người lính khoảng bốn mươi tuổi nhìn vào hắn, thầm nghĩ:
(Con trai ngài Bộ trưởng nghĩ gì mà lại mang cả bạn đến cuộc truy quét thế này?)
-Con mẹ nó đóng khóa an toàn vào. Đừng có chĩa nòng súng vào mặt ta. Đéo đùa!
Giằng co một hồi cuối cùng hắn cũng khiến thằng Nam phải cất khẩu súng đi. Con mẹ nó súng đạn mà cứ đem ra nghịch như ná cao su không bằng.
……………………
Trời chiều u ám phủ lên sóng biển một tầng đỏ rực. Nơi bến tàu vắng vẻ hôm nay bỗng kéo đến một đoàn xe đen đầy mùi mờ ám, cùng với đó là mười mấy gã mặc đồ đen ,thậm chí đến cặp mắt kính cũng là đen nốt. Mặt mày tên nào cũng lầm lì bặm trợn không ngừng đảo mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
-Bọn Hắc Long sao còn chưa tới?
-Bọn nó tới muộn. Chắc đang trêu gan chúng ta.
-Đm dạo gần đây làm ăn khó khăn thì chớ! Tốt nhất bọn nó đừng nghĩ dở trò gì.
-Dở trò với băng Sói Xám? Đừng ngu thế. Mày nghĩ chúng nó có gan à?
-Đừng quên tuổi đời và danh vọng của Hắc Long đều không thua gì chúng ta.
-Suỵt! Đến rồi kìa.
Một đoàn xe lừ lừ tiến vào bến tàu im lặng như những con ma đen. Ba chiếc xe limbo mới cóng chậm rì rì áp sát đám người của băng Sói Xám.
-Banana?
-Ba cc! Gặp nhau bao nhiêu lần rồi còn mật khẩu đéo gì? Hàng đâu?
-Đưa tiền ra trước.
Gã ngoắc tay ra hiệu, một thằng đàn em lon ton chạy tới mở chốt vali khoe ra những tờ tiền xanh được bó lại dày như cục gạch. Từ độ dày mà ước tính thì có lẽ chỉ cần nhặt một cục thôi thì phần đời còn lại sẽ chẳng cần lo nghĩ gì về chuyện tiền nong một lần nào nữa. Ấy thế mà trong vali này có đến hơn hai mươi “cục gạch”, đủ thấy vụ làm ăn của các băng đảng lớn tuyệt đối không giống thứ mà đám rỗi việc thường hay tưởng tượng rồi bốc phét với nhau tại mấy quán trà đá vỉa hè.
Bên kia thấy tiền nong có vẻ không sai thì mở cốp xe lấy ra khoảng bảy thùng gỗ rồi bậy nắp lên. Phía dưới đáy thùng được độn một lớp rơm dày còn bên trên là súng ống các loại từ trung liên tới tiểu liên mới tinh, bóng loáng tỏa ra hào quang lạnh lẽo rợn người.
-Toàn bộ những gì yêu cầu đều mang tới đủ. Có cần check hàng không?
Gã áo đen cầm một khẩu AK lên ngắm nghía, tháo lắp một lúc rồi gật đầu hài lòng nói:
-Được đấy. Bọn mày chất hàng lên x…
Bỗng tiếng động cơ rền vang khiến đám xã hội đen không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Ở nơi xa, ba chiếc xe quân đội đang khí thế bừng bừng phóng tới phong tỏa mọi đường lui của chúng.
-Bỏ mẹ! Bị chỉ điểm rồi!
Ba chiếc xe phanh cháy bánh sau đó quân đội nhanh chóng nhảy ra bao vây đám xã hội đen. Một người lính theo thông lệ cầm loa nói oang oang:
-Các người đã bị bao vây! Khôn hồn thì đầu hàng đi.
Đáp lại những lời đậm chất sách vở ấy là vô số những viên kẹo đồng bắn đến tới tấp khiến đồng chí này vội lùi ra sau ô tô cố thủ. Bị bắt là chuyện nhỏ, hàng của băng đảng rơi vào tay chính phủ mới là chuyện lớn. Khi đó bồi mạng tất cả bọn chúng vào có khi cũng chẳng đủ để đền bù thiệt hại.
Bên quân đội cũng chẳng ngại gì mà không nổ súng. Hai bên bắn qua bắn lại một hồi làm mấy chiếc xe bóng loáng nhanh chóng trở thành đống sắt vụn thủng lỗ chỗ. Tiếng súng nổ, ánh lửa lập loè khiến cho một góc bến cảng rực rỡ tưng bừng như bắn pháo hoa ngày Tết.
-Theo ngươi thì bên nào xong trước?
Nghe hắn hỏi vậy thằng Nam trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Bọn này không phải nghiệp dư. Mỗi lần quân ta định siết chặt vòng vây thì chúng nó lập tức bắn trả dữ dội. Nếu không có yếu tố bất ngờ thì muốn đoạt hàng từ tay bọn này cũng còn khó chứ đừng nói gì tới bắt sống.
Nam ngả người nằm dài trên xe, lầu bầu:
-Thế nên tao mới không muốn đi chuyến này. Cứ cho một quả smoke rồi bắn chết hết là xong, bắt sống với tra hỏi làm cái đéo gì.
-Tệ thật. Ta còn chưa nấu cơm.
-Đầu mày chỉ nghĩ được đến thế thôi à? Tý bố mày mời...
Hắn bỗng nhấc chân đạp thằng Nam một cái làm gã lăn lộn mấy vòng. Ngay sau đó một viên đạn bất ngờ xuyên qua thùng xe bắn thẳng vào chỗ thằng Nam vừa nằm rung đùi.
-Nằm yên cũng trúng đạn hả mấy con chó!?
Nam gầm lên rồi cầm theo khẩu lục yêu thích từ trên xe nhảy xuống. Những quân nhân chưa từng làm việc với Nam nên đều cho rằng rằng thằng oắt này sẽ xả đạn loạn xạ để hả giận, thế nhưng Nam chỉ giơ ngón tay lên chỉ về phía lũ xã hội đen như đang đếm cái gì đó.
Tại thời điểm mọi người đã không còn chú ý đến sự có mặt của gã thì đột nhiên “đoàng đoàng” hai tiếng, ngay sau đó từ nơi xa vang lên một tiếng hét thảm, còn thằng kia thì đã ăn một viên ngay sọ chết không kịp ngáp.
-Cái đéo gì thế?
Gã đại ca kêu thảm rồi vội ngồi bệt xuống nấp sau thân xe.
Đang giao lưu vui vẻ mà tự nhiên có thằng chơi thật. Phen này thì ăn cứt cả bãi rồi!
Tại thời điểm đầu óc gã quay cuồng trong mơ hồ thì bỗng đập vào mắt là một thùng lựu đạn đang nằm nửa kín nửa hở trong cốp xe.
-Này Hùng. Qua đây tao bảo!
Gã vỗ vai thanh niên choai choai tóc bảy màu đang ôm khẩu súng run như cầy sấy bên cạnh:
-Ma mới, tao có việc cho mày đây. Bây giờ mày chạy ra dụ bọn cớm để tao lấy lựu đạn. Ok?
Thằng Hùng nghe vậy thì sợ đái ra máu, tái mặt lắp bắp nói:
-Anh tìm thằng khác đi !Em chịu thôi. Giờ ló đầu ra để mà thành tổ ong à?
-Đm bây giờ một là tao bắn chết cụ mày hai là mày xông ra đấy. Chọn đi!
Nhìn đại ca hai mắt long sòng sọc còn mặt thì đỏ bừng như sắp nổ tung thì bố bảo Hùng cũng đéo dám bật lại. Thôi thì đành tìm đường sống trong chỗ chết vậy!
Hét lên một tiếng, thằng Hùng cầm khẩu lục vừa bắn loạn xạ vừa chạy đến nấp sau cái xe phía trước mặt. Đoạn đường chỉ khoảng mười bước chân nhưng trong thời gian đó thanh niên đã bắn hết cả băng đạn hơn 20 viên còn bắn vào đâu, vào địch hay vào ta thì bố ai quan tâm, tới nơi mà vẫn còn toàn thây là may rồi.
-Đm đừng bắn thằng đó!
Thằng Nam quát mấy ông quân nhân đang cay cú bắn ầm ầm vào thằng Hùng đang nấp sau ô tô, bản thân quay sang bắn một loạt đạn vào thằng đại ca đang lò dò tiến tới thùng lựu đạn nhưng đã quá muộn.
Loạt đạn của Nam khiến tên đại ca ngã sấp mặt, cổ chân thủng hai lỗ phun máu tè le nhưng rốt cuộc gã đã đến được nơi cần đến. Gã cầm lên một quả lựu đạn rồi nhếch miệng cười dữ tợn:
-Đm phen này thì bọn mày biết tay ông!
Thằng Nam chửi thề một tiếng rồi quay sang nói với hắn:
-Đéo ổn rồi. Giờ tao với mày phải chơi chiến thuật...Này?
Ầm!
Bất thình lình một tiếng rền vang giữa loạt âm thanh tạch tạch chíu chíu khiến cho tất cả đều sửng sốt. Quay sang, không biết từ bao giờ và bằng cách nào hắn đã có mặt ở địa bàn bên địch, hơn thế nữa hắn còn đang giẫm lên cánh tay cong queo biến dạng của tên đại ca mặc cho gã đau đớn rít gào.
Thằng này là ma à?
Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe trong đầu những người mê tín dị đoan.
-Ấy, rơi rồi.
Hắn thốt lên khi thấy quả lựu đạn đã lăn ra đất với chốt an toàn vẫn còn móc ở ngón trỏ của tên đại ca, giọng điệu bình thản như thấy ai làm rơi cây kem, trái bóng vậy.
Những gì xảy ra sau đó diễn biến cực nhanh, đến mức cả hai phe thậm chí còn chưa hết ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của hắn thì đã bị một bất ngờ khác đập vào mặt.
Chỉ thấy hắn đấm một cú vào mồm tên đại ca nghe rốp rốp rợn cả người, hình như là tiếng răng gãy. Tiếp đó hắn không chút do dự nhét thẳng quả lựu đạn vào mồm gã rồi quẳng đi như ném một bịch rác.
Một cái vung nhìn rất tùy ý mà ném tên đại ca nặng gần tám mươi cân bay hơn ba mươi mét rơi thẳng xuống biển, nhưng vì lãng phí khá nhiều thời gian nên người còn chưa kịp chạm xuống nước thì lựu đạn đã phát nổ. Cảnh tượng máu thịt tung tóe đập thẳng vào mắt tất cả mọi người.
Người nào đó huệ một tiếng rất dài và tha thiết.
-Đm thằng giết người!
Một thằng đàn em trong cơn hoảng loạn hướng nòng súng về phía hắn nhả đạn như điên.
-Ấy, bình tĩnh. Tai nạn thôi.
Hắn nghiêng đầu, toàn bộ loạt đạn bắn trúng hai thằng xã hội đen đang co cụm nấp cách đó không xa.
-Bắn đi đéo đâu thế thằng óc chó?
-Ơ đm tại nó né ấy chứ!
Thêm một loạt đạn nữa.
Hắn nhàn nhã đi ra chỗ khác. Năm viên đạn nổ độp độp tại cửa xe khiến vài thằng xã hội đen phải lật đật chạy chỗ nấp.
-Đm chết cmm đi!
Một thằng không nhịn được nữa cầm tiểu liên nhắm vào hắn mà nghiến răng nghiến lợi bóp cò. Hắn ngồi xổm xuống, ngay lập tức hai thằng xã hội đen chịu cảnh trên thân có lỗ.
-Nghe ta nói được chưa?
Thấy mấy anh áo đen kia giống như sắp khóc con mẹ nó đến nơi rồi thì hắn mới từ tốn thuyết giảng:
- Người lớn cả rồi ai lại đi bắn bắn giết giết. Nghe ta, buông hạ đồ đao, thành khẩn khai báo hành vi phạm pháp thì ai cũng được vui vẻ, đỡ phải chịu nỗi đau thể xác.
Nghe hắn nói vậy thì vài gã áo đen mặt xị ra kiểu buông xuôi rồi, không phải vì lời của hắn thuyết phục mà tại thằng này biến thái quá, đạn bắn không chết thì còn chơi bời quái gì nữa. Chỉ riêng thằng vừa nãy bắn hắn hình như vẫn cay cú vì chưa thể hiện được gì nhiều trước mặt anh em bạn bè nên tỏ vẻ cay cú lắm, nó rút trong túi áo ra con dao bấm rồi chọc thẳng vào bản mặt chán đời của hắn.
-Đấy. Như này gọi là nỗi đau thể xác này.
Hắn quay sang nói với xung quanh trong khi tay phải chộp lấy bàn tay cầm dao của thằng kia rồi bẻ gập xuống. “Rốp” một tiếng, cổ tay lủng lẳng thấy rõ cả đầu xương lồi lên dưới da khiến tất cả những ai chứng kiến được một phen lạnh sống lưng.
Tên áo đen đang ôm tay gào khóc thì bất ngờ bị hắn túm lấy tay còn lại bẻ ngoặt ra sau lưng. Kể cũng lạ, một thằng đàn ông trung niên mà lại bị một đứa học sinh cao chưa tới một mét bảy vặn vẹo tới lui cứ như hình nộm.
-Ngón này đau, ngón này đau ít, ngón này đau vừa, ngón này mang tính biểu tượng này.
Sau mỗi tiếng “ngón này” là một ngón tay của tên áo đen bị vặn ra ném xuống đất hệt như người ta vặt me vậy. Đau đớn cùng kinh hãi làm gã này khóc thét lên như đứa trẻ con lớn xác, một mùi khai hôi dần lan ra khiến mặt hắn nhăn tít lại.
-Thôi chịu ngươi rồi đấy. Con mẹ nó đéo ai chơi khóc?
Cảm thấy chơi hết vui hắn liền đẩy nạn nhân ngã dúi dụi rồi quay sang tiếp tục vận động đám xã hội đen đầu hàng.
-Thằng chó! Tao giết mày chếtttt!
Vừa nhục vừa giận, tên áo đen lao vào hắn vung chân sút một cái mà chẳng hề suy nghĩ, trong đầu lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm là gây sát thương lên hắn càng nhiều càng tốt.
Nào ngờ hắn giống như có mắt sau gáy thình lình quay lại đá vào chân gã làm cả người gã lảo đảo ngã sấp xuống, vừa định ngoi lên thì trên đầu đã nhiều thêm một cái dép quai hậu.
-Muốn xin lỗi thì phải thế này. Biết chưa?
Tên áo đen cảm thấy một lực khổng lồ ấn đầu gã đập mạnh xuống nền xi măng. Choáng váng...Mọi vật nhòe dần đi trước mắt gã.
-Đừng vội.
Hắn đặt năm ngón tay lên đầu gã rồi dễ dàng nhấc thân thể rũ rượi lên chỉ bằng một tay, thẳng đến khi hai người mặt đối mặt với nhau.
-Còn đây là đau đớn về linh hồn.
Một luồng điện từ tay hắn truyền vào đầu tên áo đen làm gã rú lên một tiếng thảm thiết rồi ngất lịm.
-Anh Tên!!!
Vài gã áo đen sau qua khoảng thời gian ngây người thì rút dao xông đến giải cứu đồng bọn. Thế nhưng đó chỉ là số ít, còn số nhiều thì chỉ đứng đực ra mất hết ý chí chiến đấu.
Cảm thấy ảnh hưởng đã đủ hắn cũng không thèm chơi đòn tâm lý nữa mà cho mỗi đứa một vả ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
-Bỏ vũ khí xuống! Tất cả giơ tay lên!
Bên quân đội tuy cũng bị bất ngờ nhưng rất nhanh đã nhớ lại nhiệm vụ. Không lâu sau toàn bộ người và vũ khí bị chất lên xe chở về căn cứ, ngoài những tên thì thương nặng phải đưa đi cấp cứu thì tất cả đều được nhồi vào thùng xe chờ thẩm vấn.
Thời điểm thu quân ai cũng lấm lét nhìn hắn bằng ánh mắt kinh dị, duy chỉ có thằng Nam vốn đã quá quen với biểu hiện của hắn thì mới có thể cười nói ha hả như không có chuyện gì.
...........................
Mọi người lầm lũi xuống xe, mặt như đâm lê khi bị một thằng nhãi cướp hết việc. Gã quân nhân đứng gác thấy một thằng lạ hoắc lật đật định đi vào thì giơ tay chặn lại:
-Không phận sự miễn vào!
Nam lập tức gạt tay gã này ra lạnh lùng nói:
-Vụ này do tôi quản lý. Ai vào ai không là tôi quyết định.
-Xin hỏi cậu là?
Gã quân nhân nóng mặt nhưng vẫn đủ bình tĩnh để hỏi cho rõ ngọn ngành. Mãi sau này khi mỗi lần nghĩ về sự việc hôm ấy gã đều thầm cảm ơn bản thân hồi trẻ đã không bị cơn giận làm mờ mắt.
Nam chẳng nói chẳng rằng giơ lên một tấm thẻ màu đen nhìn rất lạ mắt.
“T.N.Nam.
Đội trưởng đội 4 – Đội đặc nhiệm chống khủng bố”
Đội 4 là đội duy nhất chỉ có một thành viên, hoạt động cực kì bí mật và chỉ nhận mệnh lệnh từ đích thân ngài bộ trưởng Bộ Quốc Phòng.
Nghe nói đội này chuyên hoạt động về chống khủng bố và tranh chấp biên giới. So với mấy đội quản lý tình hình trong nước như bọn họ thì còn hơn một bậc.
Là cấp trên!
À không còn hơn cả cấp trên. Là cấp trên của cấp trên của cấp trên…
Trong lúc gã đang mải tính nhẩm thì Nam và hắn đã đi vào phòng thẩm vấn. Căn phòng chật ních bởi cả chục tên xã hội đen bị còng tay nhồi nhét vào góc phòng còn vũ khí thì bày la liệt trên mặt bàn. Một ông chú mặc sơ mi trắng da hồng bụng phệ đang quát hỏi bọn chúng rồi không đợi trả lời đã ghi chép cái gì đó vào trong cuốn sổ dày.
Vừa trông thấy bọn hắn thì toàn bộ đám xã hội đen đều không hẹn mà nhìn sang chỗ khác kiểu: “Quái vật làm ơn tránh xa ra!”.
Nghe tiếng bước chân nghênh ngang đi vào, lão phệ ngẩng đầu lên rồi đột nhiên mặt tái mét vội vàng quăng cái bút bi rồi di động thân thể ục ịch chạy tới khúm núm trước mặt thằng Nam:
-Quý hóa quá, quý hóa quá. Chẳng hay con trai ngài bộ trưởng tới đây có gì chỉ bảo?
Nam cười như không cười nheo mắt nhìn lão đầy thâm ý:
-Bớt nói nhảm. Chuyến hàng này từ bây giờ do tôi phụ trách.
Thấy Nam lách người đi vào trong khiến lão béo vốn đang mặt cắt không còn giọt máu đột nhiên không biết từ đâu lấy ra dũng khí nói:
-Đứng lại đó! Ai cho cậu cái quyền làm như vậy?
-Lão cha tôi.
-Hả ?Ngài bộ trưởng…
Khuôn mặt to bành của lão thoáng cái trở nên rúm ró đến tội nghiệp. Nam không để ý đến vẻ mặt táo bón của lão mà ngồi phịch xuống ghế gác chân lên bàn cười lạnh nhìn bọn xã hội đen:
-Bọn mày biết điều thì ngồi yên đó. Chút nữa ông chủ của bọn bay tới thì khai báo thành khẩn là được. Ngược lại đứa nào nghĩ đến chuyện dở trò thì cả bọn đừng mong toàn thây ra khỏi chốn này.
Tham gia chuyến hàng của tổ chức thì đa phần đều không phải tay mơ, chí ít cũng là mặt hàng hổ báo cáo chồn nhưng khi đụng phải thể loại đầu cảnh đuôi cướp như thằng Nam thì dù là hổ hay sư tử cũng đều phải im hơi lặng tiếng không dám ho he gì.
Đặc biệt là thằng Hùng. Sao nó có thể không nhận ra thằng mới hôm trước bị nó cho chai bia vào đầu cơ chứ! Cứ tưởng được nhận vào xã hội đen thì cuộc đời lên hương, ai ngờ...Lúc này mà thở mạnh nhỡ chẳng may bị thằng Nam nhận ra thì đúng là ăn đồng bằng ăn cát.
Ai trong phòng cũng tràn đầy tâm sự đầy, duy chỉ có hắn lặng lẽ kéo ghế ngồi ra một góc rồi lấy trong túi quần ra một cái earphone đeo vào tai rồi nhắm mắt dưỡng thần kiểu cao nhân không màng đến thế sự.
Không để mọi người đợi lâu, chỉ trong khoảng chưa đầy mười phút một con xe bóng lồng lộn đường hoàng đỗ chặn ngay trước cửa ra của căn cứ như thể bố đời mẹ thiên hạ.
Từ trong xe bước ra một người đàn ông tóc bạc trắng buộc lại thành đuôi ngựa phía sau gáy, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng cùng gò má xương xẩu khiến lão có vẻ cực kì nguy hiểm. Đặc biệt là ánh mắt lạnh lẽo của lão, mỗi khi nhìn xoáy vào ai thì giống như một con dã thú đang rình mồi.
Thong dong chắp tay sau lưng bước vào nơi làm việc của quân đội tự nhiên như đi vào nhà, người có khí chất và quyền lực bậc này ngoại trừ ông chủ của tập đoàn Phan thị ra liệu có còn người thứ hai?
-Phan gia, ngài tới đây làm gì?
Lão béo tiến tới xoa xoa hai bàn tay vào nhau cười nịnh nọt nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Phan gia thì gã thức thời câm họng.
-Đã thỏa thuận ra sao?
Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng ai nghe cũng cảm nhận được sự phẫn nộ ẩn trong lời nói, đặc biệt lão béo thì càng là sợ muốn vãi cả ra quần. Dám cá nếu không có thằng Nam ngồi đây thì lão sẽ ngay lập tức phi xuống ôm chân Phan gia mà khóc ròng như người vợ hiền vì trót quên bấm nút nồi cơm mà khiến chồng đòi đi theo bồ nhí.
-Hey hey, nhà nào cũng có người lớn người bé. Tôi nghĩ ông chú hỏi nhầm người rồi.
Bị một giọng xấc xược láo lếu đập vào tai, Phan gia quay sang thì chỉ thấy một thằng nhãi mặt non choẹt đang gác chân lên bàn, trong miệng cắn một cái bút bi bộ dáng ngang ngược không coi ai ra gì.
-Ồ, ra là con trai ngài Bộ trưởng. Hết chốn ăn chơi rồi hay sao mà lại chõ mũi vào chuyện của người khác như vậy?
-Không ngờ hạng vô danh như tôi cũng được một tội phạm, à không, một danh nhân thành đạt như Phan rrrra biết tới. Nhưng chẳng hay ông là ai mà lớn lối quá vậy? Còn cái xe nữa, bộ đây là bãi đỗ của nhà ông à?
Cơ mặt Phan gia khẽ run rẩy. Thằng nhãi này bố láo đến thế là cùng!