Chương 136: Đêm tân hôn khó nhịn

Một quả bóng bay Sói xám, một Sói đỏ, treo ở kính chiếu hậu của chiếc xe một trái một phải.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, vẫn có không ít người tò mò nhìn theo như mọi lần.

Xe đi thẳng đưa hai người trở lại Y Vân thủ phủ, dừng ở trước ga ra xe, có vẻ vui sướng.

Phó Nhiễm thấy Minh Thành Hữu chỉnh lại cổ áo, hai người tổ chức hôn lễ, ngay cả Lý Vận Linh cùng Minh Vanh cũng không biết.

Bọn họ rót đầy sâm banh vào ly xếp thành chồng cao, lại cắt bánh ngọt, Minh Thành Hữu cầm hai ly sâm banh lên đi tới trước mặt Phó Nhiễm, cánh tay vòng qua tay Phó Nhiễm, uống rượu giao bôi cùng cô.

Trong lòng có quá nhiều chua xót cùng với ngọt ngào, hạnh phúc này thật khó khăn mới có được, lại đến không đúng lúc khi phải lo lắng giữa rang giới sự sống và cái chết cận kề.

Minh Thành Hữu ngồi ở trước đàn dương cầm, đưa bản nh

"Mở ra hộ anh."

Phó Nhiễm mở nắp đàn ra, đập vào mắt là hai chiếc nhẫn đính kim cương.

Kiểu dáng mới độc đáo, đường viền được cắt thành sáu cạnh, Minh Thành Hữu cầm một chiếc lên, sau đó nâng tay Phó Nhiễm, chiếc nhẫn từ từ được đeo vào ngón áp út, vừa vặn.

Phó Nhiễm đưa tay giơ lên trước mắt.

"Có tên không?"

"Tên là luân hồi."

"Cái tên quái dị."

Phó Nhiễm nghiêng mặt sang một bên, Minh Thành Hữu đem một chiếc nhẫn khác đưa cho cô.

Hai người đụng tay vào nhau.

"Để anh."

"Hôm nay có thể đàn bài khác không?"

"Em muốn nghe khúc gì?"

"Tùy đi."

Phó Nhiễm dựa đầu vào bả vai Minh Thành Hữu.

"Lúc vui thì phải hợp với hoàn cảnh chứ sao."

Cánh tay Minh Thành Hữu ôm chặt eo cô.

"Mà anh chỉ học mỗi một bài Hôn lễ trong mộng, có thể thử đàn bài khác, nhưng khẳng định là khó nghe."

Cũng may, có chút tự biết rõ mình

Lý Vận Linh gọi điện thoại tới, căn dặn Phó Nhiễm phải chú ý mấy việc, bao gồm thuốc của Minh Thành Hữu để ở chỗ nào, ăn thế nào, Phó Nhiễm cẩn thận lắng nghe, nhưng Lý Vận Linh có cảm giác không yên lòng, dặn đi dặn lại sau đó mới cúp điện thoại.

Hôm nay ở Y Vân thủ phủ, trừ bọn họ ra thì không có người khác, Phó Nhiễm tựa đầu vào bồn tắm mát xa, Minh Thành Hữu ngồi cạnh tắm cho cô, nước khẽ sóng sánh làm phần bụng hơi nhô lên, bàn tay anh men theo đùi cô dời xuống phía dưới, thấy muốn bao trùm nơi thần bí.

Phó Nhiễm đập vào tay anh, Minh Thành Hữu khẽ nhéo bên chân cô.

Anh dựa cằm vào bả vai trần của cô, có chút khó có thể kìm lòng.

"Làm thế nào, bác sĩ đã dặn anh không thể làm vậy rồi."

Bàn tay Phó Nhiễm dính đầy bọt xoa nhẹ lên mặt Minh Thành Hữu.

"Nhịn một chút đi, hiện tại em mang thai, phải nhịn giống như anh."

Bàn tay anh đưa tới trước ngực cô trêu chọc.

"Em là phụ nữ, anh là đàn ông, tại sao có thể giống như nhau được?"

Minh Thành Hữu tắm rửa sạch sẽ cho cô xong, dẫn cô đi ra khỏi phòng tắm.

Phó Nhiễm nắm tay của anh thật chặt, theo tình trạng sức khỏe bây giờ của anh, bế cô đều là điều quá đỗi xa vời.

Minh Thành Hữu trang trí chữ hỉ màu đỏ khắp nơi, rất có không khí, trên giường đầy vật phẩm theo phong tục truyền thống, Phó Nhiễm thay quần áo nằm ở trên giường, anh ngủ ở bên cạnh cô, hai người duy trì tư thế áp trán vào nhau, nhất định là không giống như đêm tân hôn.

Minh Thành Hữu đưa hai tay chống ở hai bên Phó Nhiễm, nhận thức được động tác của , cô vội đẩy lồng ngực của anh.

"Anh quên bác sĩ đã dặn chuyện gì sao?"

"Anh chỉ là âu yếm mà thôi, sẽ không làm gì khác."

Nụ hôn nóng bỏng mang theo khao khát tìm tòi ở bên tai Phó Nhiễm, cô có thể nghe được tiếng hít thở rõ ràng rối loạn của anh, lồng ngực áp chặt, trái tim tưởng như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, Minh Thành Hữu cắn cắn vành tai cô, cô như bị phả vào một ngọn lửa nóng bỏng, cảm thấy toàn thân giống như bị thiêu cháy.

Khó có thể kìm lòng nổi, cô ôm cổ của Minh Thành Hữu, thân thể muốn áp vào chặt hơn, anh đưa tay cởi áo ngủ trên người cô, cô cũng không thể chờ đợi được tháo dây áo sang bên hông.

Hai thân thể, mang theo khao khát khó có thể nhịn, cảm giác muốn yêu bao trùm tất cả, nhưng cũng phải cố gắng thật nhẹ nhàng.

Có một chút mồ hôi rịn ra, ánh đèn màu mật ong ở đầu giường bao phủ xuống, hai cánh tay Minh Thành Hữu vòng chặt, hận không thể đem Phó Nhiễm nhập vào trong cơ thể mình, anh khẽ há miệng cắn cắn ở trước ngực cô.

Cô vô ý thức phát ra tiếng ưm, lại giống như biến thành sức hấp dẫn, nơi cổ họng Minh Thành Hữu bật ra tiếng gầm nhẹ vùng vẫy, năm ngón tay đan vào làn tóc đen của cô, đôi môi mỏng lưu luyến ở làn môi cô, nụ hôn dịu dàng gia tăng thêm.

Anh không dám đè lên Phó Nhiễm, cho nên khuỷu tay để bên tai cô, trong cơ thể bộc phát ra . . . . . .

Đúng lúc đó, tưởng như không thể nhịn thêm được nữa, thần sắc Minh Thành Hữu tràn đầy thống khổ, chợt rất muốn cứ như vậy phá vỡ trở ngại, bất chấp tất cả.

Phó Nhiễm nhận thấy hô hấp của anh đã mất khống chế, cô đưa đôi tay dò xét thắt lưng anh, lòng bàn tay chạm tới vết thương kia.

Cô mở mắt ra, không còn mơ màng nữa, cánh tay Phó Nhiễm để ngang trước mặt Minh Thành Hữu.

"Thành Hữu."

Anh mơ hồ đáp lại, đè xuống hôn nụ hôn thật sâu.

Đôi tay Phó Nhiễm đan vào nhau ở sau lưng anh, ngón tay có chút run rẩy, cô cảm giác trong hốc mắt nóng bỏng, Minh Thành Hữu đang cắn khóe môi của cô rời ra, mở mắt lại nhìn thấy đôi mắt cô ướt đẫm.

"Sao vậy?"

"Anh gầy."

Minh Thành Hữu cười cười, xem thường.

"Gầy chút cũng không sao”.

Phó Nhiễm nhớ tới Minh Tam Thiếu lúc mới gặp gỡ, cũng là ở Y Vân thủ phủ, anh có phòng tập thể thao, mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ rèn luyện, nên thân thể cao lớn khỏe mạnh, chỉ sợ ngay cả con cọp cũng có thể đánh chết.

Phó Nhiễm nghiêng người muốn dậy, hai tay xuyên qua dưới nách anh.

"Có phải còn bị gầy nữa hay không?"

"Rất khó coi sao?"

Giọng nói Minh Thành Hữu mang theo chút khàn khàn, có lẽ là vẫn chưa hết ham muốn.

Phó Nhiễm lắc đầu.

"Em chỉ là không đành lòng, không muốn từng ngày phải đối mặt với chuyện anh ngày càng gầy đi."

Anh đổi lại tư thế, nằm bên cạnh Phó Nhiễm.

Cô đứng dậy, lấy thuốc từ trong tủ đầu giường ra cho Minh Thành Hữu, lấy chén nước sau đó đưa cho anh.

Minh Thành Hữu nhìn những viên thuốc trong lòng bàn tay Phó Nhiễm.

"Thật ra thì uống hay không uống cũng không có gì khác nhau, tác dụng phụ lại lớn."

Anh nâng tầm mắt lên, dừng một chút sau đó nói tiếp.

"Trước kia anh đều vứt thuốc đi."

Phó Nhiễm nhăn mặt.

"Bắt đầu từ hôm nay anh phải uống thuốc đúng liều, nếu không để xem em xử lý anh như thế nào."

Cô đưa bàn tay cầm thuốc tới trước mặt Minh Thành Hữu, anh khẽ há miệng, cô liền đem hết thuốc nhét vào trong miệng anh, sau đó đưa cho anh một chén nước.

Uống thuốc xong, hai người nằm im ở trên giường, Phó Nhiễm xoay người nằm ở trước ngực anh.

"Ngủ đi."

Mùi thơm trên mái tóc cô phả vào cánh mũi Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm mở mắt, Minh Thành Hữu tắt đèn ngủ, một hôn lễ, cho dù là náo nhiệt hay không, cuối cùng cũng sẽ cùng trở về trên một chiếc giường.

"Phó Nhiễm."

Cô nằm trên đệm êm ái, cảm thấy thoải mái lạ thường, lười biếng đáp lại.

"Vâng."

"Hạnh phúc sao?"

Bàn tay Phó Nhiễm ôm chặt hông của Minh Thành Hữu.

"Nó không phải là thứ mà anh có thể biết được, hạnh phúc hay không hạnh phúc là do cảm nhận của chính em.

Một ngày cũng đủ khắc sâu vào xương tủy, sẽ tốt hơn cả đời phải chấp nhận người khác.

Minh Thành Hữu vùi mặt ở trên cổ cô, hai người cũng không ai buồn ngủ.

Bàn tay ôm ngang ngực cô bất giác buông ra, Minh Thành Hữu quay lưng lại, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng sột soạt, cô xoay người lại, hơi thở bên trong gian phòng trước kia vẫn còn đây, ấm áp bình thản.

Không thể nói rõ tâm tình của mình lúc này, cảm giác đau thương như tràn ngập trong lòng.

Minh Thành Hữu xoay người, lại lật trở về, trằn trọc lặp lại, một khi dục vọng trong cơ thể bị khơi lên, muốn đè nén là đè nén dễ như vậy sao.

Trong lòng Phó Nhiễm cũng khó chịu theo, giống như bị đặt trên chậu than lật đi lật lại.

Gò má Minh Thành Hữu đè lên cánh tay, có thể không ngủ trên cùng một chiếc giường thì mới không ham muốn, hôm nay ôm ‘ôn hương nhuyễn ngọc’ trong ngực lại không thể chạm vào, anh lật người nhìn bóng lưng Phó Nhiễm, sau đó bùi ngùi thở dài, đưa tay chui vào trong chăn che ở trước ngực Phó Nhiễm.

Cô giật mình, cảm thấy thân thể của anh rất nóng, run rẩy khó có thể kiềm chế.

Bàn tay nắm lấy nơi đẫy đà của cô càng lúc càng nhéo chặt, Phó Nhiễm đau nhăn mặt, vỗ vỗ mu bàn tay của Minh Thành Hữu.

"Đau."

Anh áp mặt vào phần lưng Phó Nhiễm, cẩn thận vuốt ve.

"Anh không nhịn được, làm thế nào bây giờ?"

Giọng điệu mang theo bất đắc dĩ, làm người ta không đành lòng cự tuyệt.

Phó Nhiễm lật ngườiối diện Minh Thành Hữu.

"Nếu không, em sang phòng khách ngủ đi."

Toàn thân anh không có chỗ nào là không nóng, Phó Nhiễm chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.

"Nếu không nhịn được, dậy đi tắm thôi."

Minh Thành Hữu cố chịu đựng, trên trán đã nổi gân xanh, hai tay anh lại ôm cô vào trong ngực lần nữa.

"Nếu không, chúng ta thử một chút đi?"

"Không được!"

Phó Nhiễm cự tuyệt không chút do dự.

Minh Thành Hữu đau khổ khó nhịn nổi, đem hai tay Phó Nhiễm đặt lên bên người mình.

"Anh bảo đảm không có việc gì."

Làm sao Phó Nhiễm có thể cho anh thử chứ.

Minh Thành Hữu vạch chân của cô ra, cô ra sức cong lên, cố hết sức nhưng vẫn không thể bằng anh.

"Cùng lắm là trước lúc cao trào, anh có thể khống chế được."

Hai tay anh giữ chặt chân Phó Nhiễm, thân thể bắt đầu có động tác.

Minh Thành Hữu thở dốc, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

Phó Nhiễm đưa tay giữ chặt thắt lưng anh, phần lưng áp chặt vào đệm giường sau đó lật người lại, không phí bao nhiêu hơi sức liền đẩy Minh Thành Hữu ra.

Anh nhắm chặt mắt, thân thể nằm xuống, há miệng thở hổn hển kịch liệt, chỗ ngực kề nhau có thể cảmịp đập trái tim của nhau.

Bên trong gian phòng là bóng tối ngập tràn, không nhìn thấy rõ mặt của nhau, nhưng Phó Nhiễm vẫn có thể cảm thấy tầm mắt mơ hồ.

Cô ôm chặt lấy phần lưng Minh Thành Hữu.

"Em kể cho anh nghe một câu chuyện cổ tích được không?"

Anh nhắm chặt hai mắt không nói lời nào.

"Cách đây thật lâu, có một ông lão đánh cá, mỗi ngày đánh cá để duy trì cuộc sống. Nhà ông lão đánh cá này rất nghèo khó, mặc dù ông lấy nghề đánh cá để kiếm sống, nhưng lại có một thói quen kỳ quái, mỗi ngày chỉ thả bốn mẻ lưới, chưa bao giờ thả nhiều hơn một mẻ."

Minh Thành Hữu từ từ mở mắt ra, lời nói mang theo vẻ mệt mỏi.

"Có câu chuyện cổ tích kỳ quái như vậy sao?"

"Em mua bộ truyện cổ tích Ngàn lẻ một đêm, em muốn mỗi đêm sẽ kể chuyện cổ tích cho bảo bối nghe."

Minh Thành Hữu nghe lời nói của Phó Nhiễm, cũng từ từ bình tĩnh lại, bàn tay cô khẽ vuốt ve sau lưng anh, một hồi lâu sau, anh thấy buồn cười.

"Này, động tác của em cứ như đang chải lông cho vật cưng vậy."

Sau đó nghĩ lại, cảm giác có gì đó không đúng, tự mình nói mình.

Phó Nhiễm đẩy anh, để cho anh nằm im bên cạnh mình.

"Có khá hơn chút nào không?"

Minh Thành Hữu giơ cánh tay lên vắt ngang trước mắt, lồng ngực vẫn còn phập phồng, sau một lát, anh bỗng lật người ra sức ôm chặt Phó Nhiễm

Cô lại bắt đầu sợ hãi, giọng nói không khỏi nổi cáu.

"Anh còn?!"

Minh Thành Hữu giống như giận dỗi cắn cô một cái, không đau lắm, buông ra tay sau đó xoay người đưa lưng về phía Phó Nhiễm.

Trong không khí im lặng đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, Phó Nhiễm áp mặt hướng phần lưng Minh Thành Hữu, cảm giác thân thể anh bỗng trở nên cứng ngắc, cô đắp chăn ngang ngực cho anh.

"Ngủ đi."

Một hồi lâu Minh Thành Hữu cũng không động đậy, chỉ là nắm tay Phó Nhiễm, nắm nắm ngón tay khẽ xoa.

Cũng không biết là ngủ từ lúc nào.

Cái gọi là đêm tân hôn này nhiều lắm thì cũng chỉ coi như có thủ tục, khi Minh Thành Hữu tỉnh dậy, đưa tay sang hướng bên cạnh tìm kiếm, lại không thể chạm vào thân thể Phó Nhiễm.

Rửa mặt xong sau đó đi xuống dưới lầu, Phó Nhiễm đang chuẩn bị bữa ăn sáng trong phòng bếp, bên trong phòng khách đã dọn dẹp lại sạch sẽ, lúc Minh Thành Hữu đi vào phòng ăn thì Phó Nhiễm đã chuẩn bị xong đồ ăn đang lần lượt bưng ra.

"Anh đã dậy."

"Cứ dặn người giúp việc làm là được rồi, khó trách sao em dậy sớm như thế."

Phó Nhiễm cởi tạp dề ra.

"Dù sao cũng không nặng nhọc, vận động một cách thích hợp còn tốt đối với thân thể nữa."

Minh Thành Hữu đi tới ôm eo Phó Nhiễm.

"Haizz!

"Sáng sớm đã than thở là không tốt."

Anh vùi mặt vào cổ Phó Nhiễm, ngửi mùi thơm tỏa ra từ người cô.

"Cảm giác phải cấm dục thật là khó chịu, ngủ một giấc, cả người giống như có côn trùng đang bò trong người."

"Côn trùng?"

Phó Nhiễm vừa múc cháo, vừa nói chuyện.

"Nếu như vậy, hay là bắt cho anh con chim nhỏ để bắt sâu trên người anh đi?"

Khóe miệng Minh Thành Hữu thoáng cười, như một loài anh túc mang theo cơn nghiện làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được, giọng nói anh rõ ràng vui sướng.

"Trên người cũng anh có con chim, nhưng trên con chim có sâu bò thì làm thế nào?"

Phó Nhiễm dừng lại động tác trong tay, từ từ quay mặt sang, vẻ mặt mới đầu còn ngỡ ngàng chuyển thành kinh ngạc, dần dần, không nhìn rõ ánh mắt, Minh Thành Hữu lại gần nhìn kỹ, thấy tai cô ửng đỏ.

Phó Nhiễm khẽ ho hai tiếng, quay mặt sang tiếp tục múc cháo.

"Đi, ngồi bên cạnh đi."

Minh Thành Hữu chống cánh tay phải vào mép bàn, nghiêng người sang, ánh mắt liếc nhìn cô.

"Quả nhiên là gần đỏ thì đỏ, nghe lời nói đứng đắn như vậy cũng có thể lộ ra vẻ mặt đứng đắn như vậy."

Phó Nhiễm thiếu chút nữa không nhịn được phì cười.

"Em cũng trưởng thành rồi, cái này gọi là kiến thức cơ bản."

Minh Thành Hữu kéo ghế ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, nhìn động tác chậm rãi ung dung của cô chằm chằm , bữa ăn sáng này rất thịnh soạn, Minh Thành Hữu khoanh tay sau đó áp má nằm lên cánh tay, cứ yên tĩnh cứ bình thản như vậy, khẽ nhắm mắt lại, cảm giác ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ mang tới ấm áp khác thường .

Anh nắm tay Phó Nhiễm, cô cũng ngồi vào bên cạnh anh.

"Hôm nay đặt hai bàn rượu bên ngoài, đến lúc đó, chúng ta cũng báo cho cha biết rồi mời cha đến đó luôn."

Phó Nhiễm thân mình dựa vào lưng ghế dựa.

"Em sợ cha sẽ không đồng ý."

"Thử xem đi."

Bàn tay cô để lên mu bàn tay Minh Thành Hữu.

"Em đi về trước nói với cha trước, nếu có thể sẽ cùng tới."

"Không có việc gì."

Minh Thành Hữu cười đưa tay ôm vai cô.

"Về sau còn có thể trốn tránh sao?"

Trong lòng Phó Nhiễm vẫn lo lắng không yên, Minh Thành Hữu múc một muỗng cháo đưa lên miệng.

"Thành Hữu."

Anh đang ăn, liền gật đầu.

"Chúng ta cũng mời mẹ đến đây chứ?"

Ánh mắt Minh Thành Hữu thoáng giật mình, lại ngẩng đầu lên n

"Chắc chắn là mẹ muốn đến."

Phó Nhiễm nhìn anh không hề chớp mắt.

"Anh biết em nói là ai mà."

Minh Thành Hữu nhếch môi.

"Anh không muốn mất hứng."

"Chúng ta đã không tổ chức hôn lễ, nhưng có lễ nghĩa này không thể quên, đến lúc đó còn muốn bưng trà, lại nói dù sao thì bà cũng người đã sinh ra anh, chẳng lẽ anh muốn vì chuyện này mà thành nỗi tiếc nuối cho hai người sao?"

Phó Nhiễm thử thuyết phục anh, một lúc lâu sau Minh Thành Hữu mới nói.

"Tùy em đi."

Hai người đang ăn điểm tâm thì Lý Vận Linh đến, Phó Nhiễm đứng dậy mở cửa, Minh Thành Hữu nhìn thấy bà cùng Tiêu quản gia, mở miệng oán trách.

"Sớm như vậy đã tới, chúng con còn muốn ngủ thì làm sao bây giờ?"

Lý Vận Linh đưa tay chỉ chỉ anh.

"Nói chuyện không đàng hoàng."

"Mẹ, hai người đã ăn sáng chưa?"

Ánh mắt Lý Vận Linh nhìn qua bàn cơm một lượt, thấy bữa sáng cói vẻ thịnh soạn, lúc này sắc mặt mới dễ chịu đi một chút.

"Mẹ ăn rồi."

Bà đi đến cạnh Minh Thành Hữu.

"Thiệp cưới m cũng phát đi ra ngoài, khách sạn cũng đã đặt, chỉ có mấy bàn cho người thân."

Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên.

"Thêm một chỗ đi."

Lý Vận Linh nhăn mặt.

"Ai vậy?"

"Mẹ, người mà mẹ cũng biết."

"Con cũng muốn cho bà ta tới đây?"

Lý Vận Linh đột nhiên cao giọng, ánh mắt nhìn sang Phó Nhiễm đang đứng bên cạnh.

"Là ý của con sao?"

"Không liên quan đến Phó Nhiễm."

Minh Thành Hữu buông đũa.

"Hay là, thêm một chỗ nữa đi, xem xem Minh Tranh có chịu hay không."

Lý Vận Linh không nói thêm nữa, dặn bọn họ mấy câu sau đó mang theo Tiêu quản gia rời đi.

Chú Vương đứng chờ ở bên ngoài Y Vân thủ phủ, Tiêu quản gia xúc động, quay đầu lại nhìn.

"Cuối cùng, tôi cũng thấy cảnh tượng như vài năm trước."

Lý Vận Linh lơ đễnh, trong mắt tràn đầy châm chọc.

"Tiêu quản gia, nghe Thành Hữu nói không? Minh Tranh hận tôi không chết đi, nhưng bà xem thái độ của Thành Hữu đối Triệu Lan, chỉ sợ Phó Nhiễm lại có can thiệp."

"Phu nhân, chắc bà đã rồi?"

Lý Vận Linh hừ lạnh, chú Vương xuống xe mở cửa xe cho bà, bà ngồi vào ghế sau xe.

"Bà xem đi, theo tình trạng sức khỏe của Thành Hữu trước mắt, không bao lâu sau, nó liền nắm được toàn bộ Minh gia trong lòng bàn tay!"

Phó Nhiễm đứng ở trước cửa Phó gia lo lắng chờ đợi, Minh Thành Hữu đi vào đã hơn nửa tiếng, cô chờ một lát, vẫn là quyết định vào xem.

Đi tới phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Minh Thành Hữu từ lầu hai xuống, nhìn thấy Phó Nhiễm, anh xòe tay, biểu hiện có chút bất đắc dĩ.

Nắm tay cô ra khỏi Phó gia, Phó Nhiễm lo lắng hỏi.

"Không đồng ý sao?"

Minh Thành Hữu mở cửa xe ý bảo cô ngồi vào.

"Cha chấp nhận chuyện kết hôn của chúng ta, nhưng nhất thời vẫn chưa chấp nhận anh."

"Từ từ sẽ tốt thôi."

Chuyện này Phó Nhiễm cũng đã lường trước là như vậy.

Triệu Lan hoàn toàn không nghĩ tới Phó Nhiễm sẽ gọi cho bà, bà ở nhà chọn tới chọn lui nửa ngày mới lựa được một bộ quần áo bà ưng ý, mở ra cửa phòng đi ra ngoài thì thấy người đàn ông ở hành lang.

"Minh Tranh."

Người đàn ông dừng lại, ánh mắt nhìn Triệu Lan thắc mắc.

"Hôm nay Thành Hữu cùng Phó Nhiễm tổ chức tiệc rượu, mời chúng ta tới dự."

Minh Tranh chậm rãi xắn tay áo.

"Đi làm gì chứ? Ở đó đều là người nhà của Minh gia cùng Lý gia, mẹ định tới để rước lấy nhục nhã sao, lại muốn làm cho người chỉ vào mẹ mắng chửi?"

Triệu Lan cúi đầu xuống, Minh Tranh nhìn chằm chằm đỉnh đầu bà, sau một lúc lâu, Triệu Lan kiên quyết nói.

"Đây là tiệc rượu kết hôn của Thành Hữu, mẹ muốn tham gia."

Minh Tranh khẽ nhếch miệng cười nhạt.

"Vậy mẹ đi đi."

Nhìn anh đi nhanh về phía trước không quay đầu lại, Triệu Lan liền bước tới.

"Minh Tranh, con cũng đi đi."

"Con không có ý định như vậy."

Minh Tranh đi xuống cầu thang, Triệu Lan đi phía sau anh, đi tới giữa phòng khách Minh Tranh mới xoay người nhìn về phía Triệu Lan.

"Thân phận khó xử của mẹ, huống hồ trước mắt không nhiều người biết thân thế Minh Thành Hữu, mẹ đi, là muốn nó kêu mẹ một tiếng mẹ, hay là muốn người ta mắng chửi mẹ tới tìm nhục nhã?"

Nét mặt Triệu Lan không khỏi lúng túng, đứng im tại chỗ một lúc lâu vẫn không mở miệng.

Minh Tranh nhìn qua, không nói thêm nữa, cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng ra cửa.

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đi vào khách sạn, Lý Vận Linh đích thân đi tiếp đãi khách, khách cũng không nhiều, ngoại trừ những người thân thiết cũng không mời người khác.

Bên trong, vợ chồng Lý Tắc Cần tới trước, ngoài Lý Vận Linh, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cũng không c

"Chúng ta ngồi một bàn, ít người cũng yên tĩnh hơn."

Lý Vận Linh nhìn phía Lý Tắc Cần.

"Sâm Tử đâu?"

"Nó nói có việc, có lẽ chút nữa mới đến."

Phó Nhiễm đứng dậy tới cửa nhìn xung quanh, Lý Vận Linh im lặng, cô trở lại ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu, anh nắm bàn tay cô đang để dưới bàn.

"Sao vậy, có vẻ không an lòng?"

"Lúc em gọi cho mẹ chưa suy nghĩ kĩ, có lẽ không nên gọi mẹ đến đây, em sợ nhiều người như vậy sẽ làm mẹ buồn."

Thần sắc Minh Thành Hữu lạnh nhạt, ghé vào tai cô nói nhỏ.

"Yên tâm đi, anh cho người đưa bà ấy đến nơi khác, bà ấy sẽ không đến nơi này."

Phó Nhiễm kinh ngạc, cuối cùng cũng thoải mái, không thể không bội phục tâm tư Minh Thành Hữu kín đáo, so với cô đều nghĩ nhiều hơn.

Lý Vận Linh nói nói mấy câu cùng em dâu, ánh mắt lại nhìn về phía Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, nhìn con có vẻ không yên lòng, là đang đợi Triệu Lan sao? Đã mấy giờ rồi, sao bà ta còn chưa tới?"

Lý Tắc Cần đang nói đột nhiên dừng lại.

"Cái gì, bà ta cũng muốn đến?"

Lý Vận Linh không hề mở miệng, sắc mặt Lý Tắc Cần có vẻ tức giận.

"Thành Hữu, cứ cho là bà ta thật đã sinh ra con, nhưng công dưỡng dục vẫn lớn hơn, con đem mẹ con đặt chỗ nào?"

Phó Nhiễm kín đáo liếc nhìn Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm cũng thấy mệt mỏi, Lý Vận Linh không hề có ý ngăn lại khí thế bức người của Lý Tắc Cần, Phó Nhiễm liền mở miệng.

"Cậu, bà ấy sẽ không tới đây."

Lý Vận Linh nâng tầm mắt, vẫn không nói chuyện như cũ. Lý Tắc Cần nghe vậy, sắc mặt mói dễ chịu một chút.

"Nếu bà ta dám đến, ta sẽ là người đầu tiên phản đối, chị, chị cũng thật là, bằng địa vị của Lý gia chúng ta hôm nay chị còn thấy lo lắng sao? Nếu cứ để bà ta tới mà không nói gì, không phải là người khác sẽ coi thường sao?"

Bên cạnh, bà Lý đá chân ông dưới bàn, ánh mắt liếc sang hướng Minh Thành Hữu, ý bảo Lý Tắc Cần nên im lặng.

Đột nhiên ông nhớ tới chuyện Minh Thành Hữu cùng Minh Tranh bị tráo đổi, có mấy lời không nên nói đã nói ra trước mặt Minh Thành Hữu rồi, Lý Tắc Cần cầm lấy ly trà đưa lên miệng, nét mặt Minh Thành Hữu u ám, chỉ là lạnh lùng mím môi, mang theo vài phần mỉa mai.

Đột nhiên cửa chính bị mở ra, đi trước là Lý Sâm, anh lôi kéo, dẫn theo một cô gái phía sau tiến vào.

Thân hình Vưu Dữu bé nhỏ đi bên cạnh anh ta, cô đưa mắt nhìn, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng ngạc nhiên, cô hoàn toàn không nghĩ tới cha mẹ Lý Sâm cũng sẽ ở đây.

Phó Nhiễm cũng ngẩn người ra, sắc mặt Lý Tắc Cần càng khó hiểu hơn, Lý Sâm nắm tay cô để cô ngồi vào ghế.