Chương 147: Sự tạm biệt cuối cùng

Từ trong phòng đi ra, Phó Nhiễm mệt mỏi dựa vào tường.

Ở lầu dưới, Dập Dập sốt cao không bớt, Tiêu quản gia đang ở trong bếp nấu một ít cháo loãng.Nhìn thấy Phó Nhiễm đứng ở cầu thang, Thẩm Ninh từ ngoài bước vào, tay cầm chặt nắm cửa không buông, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Chờ Dập Dập hết sốt, tôi sẽ mang thằng b

Phó Nhiễm gật đầu một cái.

“Còn nữa, cám ơn cô.”

Cô ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Thẩm Ninh, bản thân cô còn chưa lo xong, cũng không có tâm trạng đi an ủi người khác, cô bước đi, hướng phòng ăn đi tới.

“Phó Nhiễm.” Thẩm Ninh gọi cô. “Thành Hữu sao rồi?”

“Cô không cần phải lo lắng”. Cô không quay đầu lại, dù sao cô vẫn còn rất đề phòng Thẩm Ninh, cô không thể cho cô ta biết được tình trạng hiện tại của anh.

Dập Dập ở trong phòng, kêu gào muốn gặp mẹ, tựa hồ nó có điểm gì đó không đúng, bác sĩ từ trong phòng đi ra, nói: “Có thể do sợ hãi quá mức, trước hết tìm cách hạ sốt cho bé, sau đó tôi lại kiểm tra tiếp.”

Thẩm Ninh nắm chặt tay áo của bác sĩ: “Nó có nặng không, con tôi không có việc gì chứ?”

“Bây giờ chưa thể nói được gì, mặc dù không bị chấn thương bên ngoài, nhưng vẫn nên đề phòng, lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại.”

Phó Nhiễm bưng đĩa trái cây ra ngoài, cô có một chút tổn thương nhưng không rõ lắm, nhưng hiển nhiên nó cũng trở thành một bóng ma không xóa nhòa được trong lòng cô.

Thẩm Ninh không nói ra sự áy náy trong lòng, lúc ấy cô ta không suy nghĩ gì nhiều, cũng không quá quan tâm đến lời nói của Phó Nhiễm.

PHó Nhiễm đem đĩa trái cây đặt lên tủ cạnh giường, nhìn Thành Hữu đang nằm ngủ, cả người khô cằn, sắc mặt càng ngày càng kém.

Phó Nhiễm đi ra ngoài, trải qua chuyện của Dập Dập, cô không dám đi ra ngoài một mình, dù là gần cỡ nào cũng phải có tài xế hay vệ sĩ đi cùng

Đến bệnh viện, Phó Tụng Đình vẫn còn trong phòng bệnh,sau khi bác sĩ vào kiểm tra, nói bệnh tình của Phạm Nhàn không khả quan cho lắm, bảo gia đình cần chuẩn bị thật tốt tâm lý.

Bầu trời như muốn sập trên đầu cô, Phó Nhiễm cả người lạnh băng, bước đi như một cái xác không hồn trên hành lang bệnh viện, bước chân như đạp trên bàn chông, cô bước ra khỏi bệnh viện như một con rối, ngẩng đẩu lên nhìn, mới hay trời đã tối rồi.

Trở lại Y Vân thủ phủ, Dập Dập đã hết sốt rồi, tinh thần tốt lên không ít, đang cầm máy bay đồ chơi chạy khắp phòng khách.

Minh Thành Hữu từ trên lầu đi xuống, Dập Dập chạy đụng cả vào đùi anh, cậu bé ngẩng mặt lên nhìn thấy sắc mặt anh, hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.

Phó Nhiễm đang ôm bụng ngồi ở ghế sa-lon, Minh Thành Hữu lướt qua Dập Dập rồi đi về phía cô: “Mới từ bệnh viện về sao?”

“Vâng.”

Nhìn thần sắc của cô, Minh Thành Hữu liền biết tình trạng của Phạm Nhàn không tốt.

Thẩm Ninh dắt Dập Dập tới tước mặt hai người, nói: “Bác sĩ nói Dập Dập không còn gì đáng ngại nữa, may mắn là thằng bé khôi phục rất mau.”

“Không có gì là tốt rồi” Sắc mặt Phó Nhiễm như được thả lỏng, ngoắc tay bảo Dập Dập tới, rồi hỏi bé: “Đây là máy bay sao?”

“Dạ vâng, thưa dì, đây là chiến đấu cơ F11*, sau này Dập Dập sẽ ngồi trên nó để đánh đuổi bọn người xấu”. Cậu bé giơ món đồ chơi lên, thấy bụng Phó Nhiễm thật to, đưa tay tính sờ lên.

( *Máy bay tiêm kích (Hán Việt: tiêm kích cơ / chiến đấu cơ, tiếng Anh: Fighter aircraft, tiếng Pháp: Avion de chasse, tiếng Trung Quốc: 戰鬥機), trước kia còn gọi là máy bay u trục, là một loại máy bay chiến đấu trong quân chủng không quân, được thiết kế với mục đích chính là tác chiến chống lại các lực lượng không quân của đối phương. Nhiệm vụ chính của không quân tiêm kích là không chiến.)

“Làm gì đó?”

Minh Thành Hữu hét to một tiếng, làm cho Dập Dập hoảng sợ mà rụt tay lại.

Phó Nhiễm thấy thế, nhẹ nhàng nó.

“Không có gì đâu.”

Cô đưa tay muốn cầm lấy tay cậu bé, Minh Thành Hữu bước nhanh lên ngăn lại động tác của cô.

“Sau này nên cách xa bọn họ một chút.”

Thẩm Ninh khó chịu trong lòng, động tác của trẻ nhỏ không có uy hiếp gì, nhưng trong mắt Minh Thành Hữu, cũng trở thành đối tượng phải đề phòng.

“A, dì ơi, bụng dì thật to, bên trong sẽ có một em trai nhỏ sao?”

Phó Nhiễm nhướng mắt lên.

“Dập Dập nói là một em trai nhỏ sao?”

Thấy hai người nói chuyện, sắc mặt anh lúc này mới thả lỏng, Thẩm Ninh đưa tay ôm lấy con.

“Bảo bảo ngoan nào, ra ngoài chơi một mình đi con.”

Cô ngồi vào ghế đối diện, nói: “Tôi sẽ mang Dập Dập rời đi.”

“Vẫn còn muốn ở Nghênh An sao?”

Thẩm Ninh nâng khóe môi, khổ sở nói: “Trừ nơi đó tôi còn có thể đi đâu được?”

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn xa xăm, Dập Dập đang quấn lấy Tiêu quản gia, trong lúc nhất thời, làm cho Tiêu quản gia dở khó dở cười, mặc cho cậu bé ôm lấy chân bà. Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn cảnh này, liền nở nụ cười nhẹ.

Thẩm Ninh cũng không nói toạc ra, theo lời Phó Nhiễm mà nói, ban đầu lựa chọn ở cùng một chỗ với Minh Thành Hữu, cũng không có ai ép buộc ai, nếu là tự nguyện, thì có tư cách gì mà oán hận đây?

Mấy năm trôi qua, cô nghĩ về chuyện đã qua quá đơn giản, Thẩm Ninh như đã thấu hiểu được, có một số việc, một số nơi như Minh gia, như Minh Thành Hữu, chính là cấm địa của cô, không nên chạm vào, khi cô chưa kịp đụng tới có lẽ đã tan xương nát thịt rồi.

Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm bóng dáng chơi đùa vui vẻ của Dập Dập, không quay đầu lại, anh nói: “ Lần trở lại này của cô, bao gồm cả việc mang theo Dập Dập tiến vào Y Vân thủ phủ, là ý của cô sao?”

Thẩm Ninh không chút do dự, gật đầu: “Đúng.”

Lúc này, anh mới đưa mắt nhìn Thẩm Ninh, nhận thấy cô dường như không cố ý giấu diếm điều gì. Dập Dập chơi mệt liền chạy tới bên cạnh mẹ, hai tay ép lên chân cô, thân thể nhỏ bé làm nũng trong lòng mẹ.

Thẩm Ninh ôm con vào trong lòng.

“Dập Dập, nói tạm biệt với chú, với dì đi con.”

“Chú, dì, hẹn gặp lại.”

“Phó Nhiễm, lần này cảm ơn cô.”

Thẩm Ninh ôm con đứng lên, nói tiếp: “Tôi nợ cô một ân tình, hy vọng sẽ có ngày báo đáp cho cô.”

Tiêu quản gia bước tới, tiễn hai mẹ con ra cửa.

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn mẹ con họ rời đi, sau đó quay sang nhìn anh, nói: “Trước kia, tình nhân bên ngoài của anh không chỉ có mỗi một mình Thẩm Ninh chứ?”

Minh Thành Hữu sờ sờ mũi, tiến lên ôm lấy cô.

“Lúc đó, coi trọng cô ấy chỉ vì cô ấy là người đơn giản.”

“Chớ có đánh trống lảng.”

“Ừ, chỉ có một, anh đảm bảo.”

Minh Thành Hữu gối đầu lên vai cô.

“Có một người là đủ chết rồi, chỉ là giang sơn dễ đổi, trong lòng Thẩm Ninh chỉ cần nhìn một cái là thấu hiểu được, chỉ sợ những thứ sâu xa bên trong mới làm người ta đau đầu.”

Phó Nhiễm dường như không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Nghĩ đến mẹ đang nằm trong phòng bệnh, tâm trạng lại nặng nề.

Minh Thánh Hữu đưa tay xoa bụng cô.

“Chuyện của Thẩm Ninh cũng đã nhắc nhở anh, chờ cho em sinh con xong anh sẽ an bài, sẽ không để cho người nào tới gần hai mẹ con em.”

Ăn tối xong, hai người lên lầu tắm rửa, mặc áo ngủ mềm mại vùi trên giường lớn, Phó Nhiễm ngồi giữa hai chân Minh Thành Hữu, trong tay đang cầm từ điển.

“Triết, Minh Triết, thật có ý tứ.”

Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi ý kiến của anh. Mắt anh mang theo một chút bất đắc dĩ.

“Anh đã giữ mình rồi, em còn muốn con trai của em cả đời làm hòa thượng sao?”

“Phì…” Phó Nhiễm nhịn không được, lấy cuốn từ điển đập lên cánh tay anh.

“Chớ có mà xuyên tạc từ ngữ.”

“Ý kiến của anh đúng mà.”

“Minh Huy? Hiểu? Minh Kiệt?”

Minh Thành Hữu chê cười: “Danh tiết? Phó Nhiễm, về sau khi con đi học không phải là cái tên này sẽ phiền toái đến con sao, đến lúc đó em nói với con là tên này do em đặt đấy, không phải anh.”

Phó Nhiễm đóng sách lại. “Khi con sinh ra mà không có một cái tên hay, tất cả là tại anh đó.”

“Anh muốn làm điều tốt nhất cho con, vả lại bây giờ còn chưa tới ngày sinh mà, từ từ suy nghĩ.”

Phó Nhiễm kéo chăn đắp bụng cô lại, nói.

“Em cảm giác con sẽ ra đời trước thời gian đã dự đoán, mấy ngày nay xảy ra nhiều việc quá, em cảm thấy mệt mỏi trong người.”

“Vậy sao?”

Minh Thành Hữu đưa tay cầm lấy quyển từ điển bỏ trên tủ đầu giường, nói tiếp.

“Nếu cảm thấy có gì không thoải mái thì báo anh biết.”

Sau lưng cô là lồng ngực, trái tim anh đập đều đặn, truyền vào trong tim cô, cô chợt nói: “Anh cũng vậy, có gì không thoải mái thì phải nói với em đó.”

Phó Nhiễm thấy anh gật đầu.

Sáng sớm, ăm điểm tâm xong, hai người đến bệnh viện.

Phó Tụng Đình đã không còn trong phòng nữa, bảo hai vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng bệnh.

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, cố hết sức nghĩ muốn lật người cho mẹ, nhưng bụng cô to lại khá bất tiện.

Vệ sĩ thấy thế, tiến lên làm giùm cô, nửa năm trôi qua, Phạm Nhàn nằm trên giường, thân thể gầy gò, Phó Nhiễm mang mẹ vào phòng tắm nước nóng, Minh Thành Hữu kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào mắt, làm cho người ta muốn né tránh.

Phó Nhiễm lấy cây lược gỗ trong túi xách ra, tóc của mẹ đã cắt ngắn, nhưng chất tóc vẫn tốt, vẫn đen bóng.

Minh Thành Hữu bước lại giường, thấy cô đang cẩn thận chải tóc cho mẹ.

“Mẹ, khi con còn bé, mẹ đã không thắt sam cho con, trong hẻm cũng có một cô bé tết tóc thành hai bím nhỏ, còn có hoa trên đầu, chỉ có con là cắt tóc con trai, sau khi mẹ tỉnh lại, đừng quên tặng con kẹp tóc nha, hiện tại nếu con tết tóc, đi ra ngoài khẳng định sẽ bị người ta cười nhạo phải không?”

Minh Thành Hữu đứng bên cạnh, nhìn cô chải đầu cho mẹ, lại dùng khăn nóng lau mặt cho mẹ, anh nghẹn ngào nơi cổ họng, vẻ mặt cứng ngắc như tượng đá, tận mắt chứng kiến người thân của mình chết đi từng ngày, lần này, giống như là những lời nói cuối cùng trước khi ra đi.

Phó Nhiễm lau chùi ngón tay cho mẹ, bàn tay được chăm sóc kỹ càng, nay đã thấy nếp nhăn, vẻ mặt cô chăm chú, xoa bóp cánh tay cho mẹ. Minh Thành Hữu nhìn đến xuất thần, bóng lưng của anh trong bóng tối tựa như đang bị cắt ra từng mảnh. Phó Nhiễm nói chuyện cùng Phạm Nhàn, mong muốn kỳ tích xảy ra, cô đặt mẹ lên giường, rồi vénTimes New Roman" filepos-id="filepos8888273">Phó Tụng Đình bước vào phòng bệnh, Minh Thành Hữu nghe tiếng bước chân, quay đầu lại.

“Cha.”

Phó Tụng Đình nâng tầm mắt lên, ánh mắt nhìn qua người vợ đang nằm trên giường.

“Các con đã tới rồi à?”

Phó Nhiễm đứng dậy.

“Cha.”

“Hôm nay cha sẽ ở lại bệnh viện, các con nên về sớm đi.”

Phó Nhiễm bước tới bên cạnh cha, thấy trong mắt ông hằn lên từng tia máu.

“Con sẽ ở lại với anh ấy, cha đi ngủ đi.”

Phó Tụng Đình đi tới trước giường bệnh, kéo cái ghế ra ngồi bên cạnh giường.

“Hay là cha ở lại?”

Ông lấy vật gì đó bỏ vào trên tủ đầu giường.

“Nói không chừng, đây là lần cuối được nhìn mặt bà ấy.”

Ăn cơm trưa ngoài tiệm cơm ở bệnh viện, Phó Nhiễm cầm ly nước ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, Minh Thành Hữu đang gắp thức ăn cho cô, phát hiện ra cô không hề động đũa.

Ăn xong, hai người rời đi, Minh Thành Hữu lấy xe, cô đứng tại cửa đợi anh, cô bước lên hai bước nắm tay anh.

Không muốn rời xa nhau, hận không thể hòa làm m

Nếu như thời gian có thể được cất giữ trong ngân hàng thì thật tốt.

Trở lại Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi, chuyện của công ty anh đã hoàn toàn gạt sang một bên, Phó Nhiễm đắp mền cho anh, giữa trưa ánh mặt trời thật ấm áp, anh ngủ có vẻ không an giấc, cô ngồi bên anh đắp chăn cho anh một hồi anh mới ngủ được bình yên.

Giấc ngủ này anh ngủ tương đối dài, đến gần tối mới tỉnh.

Anh vén chăn lên, bước xuống giường đi tới ban công, trên bàn trà còn đặt cái laptop, Phó Nhiễm cau mày, anh ngồi bên cạnh cô, khẽ đưa tay vuốt trán cô.

“Sao không ngủ trưa?”

“Em không mệt”

Phó Nhiễm ngả đầu vào bả vai anh, anh hiển nhiên biết cô không ngủ được.

Anh để cô ngồi lên đùi, mặc dù cô mang thai tăng cân nhiều, nhưng anh đã có thói quen như thế này rồi.

Xuống lầu ăn cơm tối, gần như là anh không động đũa, cô liền gắp thức ăn cho anh.

“Ăn chút gì đi.”

Minh Thành Hữu lắc đầu.

“Hôm nay không muốn ăn.”

Trong lòng cô hồi hộp, chóp mũi chua xót, sau khi anh lên lầu, cô dặn dò Tiêu quản gia nấu cháo cho anh. Khi cô bước vào phong thì thấy anh đang nằm trên giường, ngồi yên không hề động đậy.

“Thành Hữu, có phải anh không thoải mái, em gọi bác sĩ đến khám cho anh?”

Anh lắc đầu, mở mắt ra, cảm thấy đèn điện sáng choang, anh nheo mắt lại.

“Phó Nhiễm, em tắt đèn đi.”

“Được.”

Phó Nhiễm vặn nhỏ đèn ngủ lại, trong lòng bất an, cô cầm chặt tay anh.

“Thành Hữu, đừng làm em sợ.”

Ý thức anh có chút mơ hồ, cô nằm bên cạnh anh, anh kề sát thân thể cô, cô đưa tay nắm chặt tay anh.

“Hai người không thể như thế, mỗi người ai cũng đều muốn rời khỏi em, em phải làm thế nào đây?”

“Phó Nhiễm, trong máy tính của anh có một thư mục cá nhân, nếu như anh không còn, em phải xem nó”

Anh nói mật mã vào tai cô, cô nhịn không được, nước mắt tuôn rơi, tầm mắt anh càng ngày càng mơ hồ, sinh mạng dường như đang mất dần, cảm giác ngày càng mãnh liệt, Minh Thành Hữu biết, có thể anh sẽ không qua được đêm nay.

Trong lòng dâng lên sự sợ hãi mãnh liệt.

Phó Nhiễm xoay người, đưa tay sờ lên mặt anh.

“Anh nói muốn em chờ anh, khi con sinh ra chẳng lẽ lại không được gặp anh sao?”

Minh Thành Hữu rũ mắt xuống, đôi tay run rẩy ôm cô, hốc mắt ướt át, giọng nói run rẩy.

“Phó Nhiễm, anh đã từng hứa với em, muốn bảo vệ em nhưng vẫn không làm được.”

“Chúng ta còn có mai sau cơ mà!”

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ôm hôn anh, ai cũng biết, một tiếng “còn mai sau” đau lòng cỡ nào, liệu anh có chống đỡ được qua đêm nay không?

Phó Nhiễm ôm chặt anh, khóc thảm thiết, còn anh thì ôm thật chặt cô.

Còn nhớ, có người đã từng nói, có rất nhiều loại đau khổ, nhất là chết trong lòng người yêu thương mình, làm cho người ấy đau đớn, tuyệt

Hôm nay Phó Nhiễm đã sâu sắc cảm nhận được, so với chết còn có tuyệt vọng sao?

Sinh mạng đã mất, vè sau cô còn lưu giữ đươc điều gì đây?

Minh Thành Hữu lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc, anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, không lâu liền ngủ say, Phó Nhiễm gối lên bả vai anh, trong phòng ngủ bốn bề như chết lặng, bóng cây bên ngoài in vào làm cho cảnh tượng thêm dữ tợn.

Phó Nhiễm cẩn thận đứng dậy, bước vào phòng tắm vốc nước vào mặt, dòng nước lạnh băng làm cô tỉnh táo, cô ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trong gương.

Cô tự nói với bản thân là không có chuyện gì, anh sẽ qua được hôm nay, cô suy nghĩ rất nhiều để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Cô đưa tay lên, lau đi giọt nước đọng, bước ra ngoài phòng tắm, nhìn thấy anh vẫn nằm nguyên một tư thế như lúc nãy.

Phó Nhiễm mở của ra, bước ra ngoài hành lang, đèn đường chiếu vào người cô tạo thành một bóng người rất dài, đưa tay lần mò theo vách tường, bước vào thư phòng rồi dừng lại.

Cô mở máy tính của anh ra, bàn tay cầm con chuột có chút run rẩy, theo như lời anh nói thì anh có một thư mục cá nhân, cô dựa vào đó mà nhập mật mã vào.

Bài hát “Đoán không ra” vang lên cực kì đau thương, màn hình máy tính hiện ra màu lam, từng hình ảnh sống động hiện lên trước mặt cô, con chuột đang nhảy nhót, Phó Nhiễm mở ra, tên album được đặt là “MM photo album”

Tất cả hình ảnh đều chụp sau khi cô mang thai, bên cạnh còn có một album tên “BB photo album”

Phó Nhiễm đưa tay che màn hình lại, khóe miệng run rẩy.

MM, có nghĩa là mẹ.

BB chính là bảo bảo, chỉ có điều, nụ cười chưa kịp hiện ra, lại trở thành bi thương, cô xem xong tất cả hình trong album, nhưng không tìm được một tấm hình nào có mặt anh.

Anh quyết tâm, muốn mang anh ra khỏi thế giới của hai mẹ con cô rồi sao?

Thanh công cụ hiện lên hình icon máy tính, cô mở ra, một tấm hình tràn đầy hoa hồng đỏ, có cảnh tuyết rơi, trong ánh mắt cô sáng rực, có thể nhận ra được đây chính là toàn cảnh Y Vân thủ phủ.

Đây, là nhà của anh và cô.

Bên trong, vườn thiên thu vẫn rực rỡ, trên bàn đá, hai ly trà nóng bốc khói, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông giá rét.

Tượng Nha Bạch làm thành rào chắn phía trước, hai bóng dáng của hai người đang tựa vào nhau đón ánh nắng mặt trời, nam có vóc dáng cao lớn, nữ cao gầy. Một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên vai người đàn ông, tất cả không quay mặt ra, chỉ là bóng lưng mà thôi, đây là tấm duy nhất có bóng dáng của anh.

Phó Nhiễm vươn tay, sờ vào bóng dáng của anh.

ột dòng chữ nhỏ nương theo gió mà hiện ra.

Hữu Nhiễm – Cấu kết.

Bước ra khỏi cửa, mỹ nữ như mây.

Tuy là như mây, sao ta chỉ một mình.

Nước mắt cô trào ra, cắn chặt môi.

Minh Thành Hữu đã chọn cô, trong hàng ngàn hàng vạn người.

Bên trong có rất nhiều đoạn ngắn, bao gồm ngày nào đi khám thai, tình trạng sinh trưởng của đứa bé cũng được ghi chéo rõ ràng, trong đó còn có một album, được đặt tên là “Nếu như có nếu như.”

Phó Nhiễm mở ra, là áo cưới của cô.

Nếu như, giống như là quà.

Hi vọng cô mặc cái áo cưới này lên, hai người sẽ có một hôn lễ chân chính.

Phó Nhiễm gục mặt vào trong khủyu tay, không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể lấy tay che miệng thật chặt, tiếng nấc nghẹn ngào, cô gắng gượng thẳng hai vai, hai tay nắm chặt thành quyền từ từ buông ra.

Cánh cửa thư phòng hé mở, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn vào tấm lưng của cô, anh đứng ngoài cửa, đôi tay vô lực.

Anh không có dũng khí bước vào, không có dũng khí đối mặt với cô.

Anh đóng cửa lại, bước về phòng ngủ.

Phó Nhiễm ngẩn người, cô tìm được một tài liệu mà anh đã chuẩn bị để đặt tên cho con.

Anh vẫn chưa nói gì, vẫn muốn tìm một cái tên tốt nhất.

Đến giờ vẫn chưa quyết định được.

Cô tắt máy tính, thời điểm bước ra, trong lòng trống trải, giống như cô sắp mất đi thứ gì đó rất trân quý.

Đẩy cửa phòng ra, thấy anh đang ngồi ở mép giường, cô vội vàng bước tới.

“Anh dậy lúc nào đấy, có đói không?”

Minh Thành Hữu đưa lưng về phía cô, lắc đầu.

Phó Nhiễm đứng cạnh anh, anh đưa tay ra kéo tay cô.

“Phó Nhiễm, chúng ta nhảy một điệu đi.”

Cô ngẩng đầu hỏi.

“Để làm gì?”

“Thành Hữu, mỗi lần chúng ta khiêu vũ đều xảy ra chuyện không tốt, đầu tiên là chuyện 5% của Hào Khôn, sau đó…”

Cô nghĩ đến một màn kia, cảm giác khó chịu dâng lên.

“Em không muốn nhảy.”

“Không có chuyện gì đâu.”

Minh Thành Hữu đứng dậy, kéo tay cô đến chỗ trống trước sa-lon.

“Chúng ta nhảy một điệu nhẹ nhàng.”

Không có âm nhạc, âm thanh duy nhất chính là tiếng bước chân của hai người, hai người ôm nhau nâng bước, mặt cô dán vào bả vai anh, tay anh thuận tiện đặt lên eo cô, trong lòng bàn tay

Minh Thành Hữu không kiên trì được bao lâu, dù không phải khiêu vũ thật nhưng anh không thể chịu đựng được.

Phó Nhiễm đỡ anh đến bên giường, anh nằm trên giường, cô mở TV lên.

“Anh buồn ngủ sao?’’

“Để anh ngắm em nhiều một chút.”

Phó Nhiễm bới tóc lên, đem khay trà cùng tờ báo xếp lại ngăn nắp, cô làm rất chậm rãi. Trước đây, anh không cho cô làm những việc này, thế nhưng tối nay anh lại không ngăn cản, ánh mắt anh chuyển động theo bóng dáng của cô.

Trong phòng này, tràn đầy hơi thở của hai người, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được.

Phó Nhiễm dọn dẹo xong, đi tới trước mặt anh.

“Muốn ngủ sao?”

“Thế nào, sao em lại muốn anh ngủ?”

Anh đưa tay kéo cô ngồi bên người anh, cô hơi nhếch môi lên.

“Em sợ anh mệt sao?” Anh nói tiếp.

“Phó Nhiễm, có một chuyện anh chưa nói với em.”

“Chuyện gì vậy?”

Cô ngẩng đầu lên, suy nghĩ.

Minh Thành Hữu đè đầu cô xuống, không cho cô động đậy.

“Phó Nhiễm, anh yêu em.”

Cô đang cụp mắt xuống bỗng nhướng lên, mặc dù anh không nói, nhung cô biết, dưới tình huống không chuẩn bị gì như thế này, cô không kịp ứng phó.

“Em…”

Tựa hồ như hôm nay, cô khóc rất dễ dàng.

Nước mắt nóng bỏng trào ra, anh đưa tay ra nâng cổ cô, đôi môi hôn lên môi cô.

Anh trao tất cả cho cô, nói thật cho cô biết là anh yêu cô, giống như lời tạm biệt, chỉ là cô không biết.

Anh ôm cô nằm trên giường, ý thức xa rời, không còn sức nâng mắt lên nữa.

Phó Nhiễm cắn chặt môi, qua một hồi lâu, cô lại cho rằng anh ngủ thiếp đi.

Thật xin lỗi.

Anh há hốc mồm, lại phát hiện anh không nói được gì.

Như thế này anh mới biết, cảm giác sắp chết hóa ra là như thế này, Phó Nhiễm buộc lại đuôi tóc đang phủ lên mặt anh, anh muốn ngẩng đầu lên.

Kiếp sau, nếu như kiếp sau không nhận ra nhau thì sao? Phó Nhiễm, em có thể chờ anh không?

Tiếng hít thở dồn dập bên tai, cô vội vàng xoay người, Minh Thành Hữu đã nhắm mắt lại.

Trong lúc hoảng hốt, cảm thấy có người đang ra sức lay lay bả vai anh.

“Thành Hữu!”

nh muốn nói, nhưng quá mệt mỏi, mặc dù trong lòng tràn đầy tiếc nuối, anh muốn chống đỡ tới lúc con chào đời, nhưng không có cách nào, anh thật sự không đợi được.

Cả người giống như bị ném vào thùng nước đầy, không khí bị tước đoạt, bàn tay đang nắm chặt của anh từ từ buông ra, Phó Nhiễm đang ôm nửa người trên của anh, nhìn mắt anh đã không còn mở ra nữa.

Bi thương tràn về, như muốn xé rách lồng ngực cô, cô ngẩng đầu lên, đè nén tiếng gào thét trong lòng, không phát ra được, cô đột nhiên cảm thấy bụng cô đau đớn!