Lý Cảnh Điềm ngẩn người, vẻ mặt hơi đau buồn, sờ đầu Lý Huyền Lĩnh nói một cách dịu dàng:
“Lại phiền ngươi ra tay.”
Lời của Lý Cảnh Điềm mới vừa nói ra miệng đã nghe ngoài màn trướng xôn xao một tràng. Rất nhiều tiếng gọi ầm ĩ, từ trên không trung truyền đến giọng nói trầm đục đầy phẫn nộ của Mộc Tiêu Man:
“Lại là ngươi? Rốt cuộc ngươi là ai? Năm lần bảy lượt khiêu khích bọn ta! Thật sự cho rằng chúng ta là bùn loãng không trát được tường à!”
Lý Huyền Lĩnh và Lý Cảnh Điềm liếc nhìn nhau, xốc màn trướng lên một cái “soạt”, bắt gặp một người độ trung niên bên hông đeo kiếm đứng sừng sững giữa không trung. Trên người nọ có Giang Hà chân nguyên màu xanh lam nhạt mờ mờ ảo ảo liên tục chuyển động, ung dung cúi đầu nhìn xuống binh sĩ Sơn Việt đang tập hợp cấp tốc, chính là Lý Thông Nhai.
Lý Thông Nhai cầm theo Thanh Phong, vẻ mặt bình tĩnh liếc mắt nhìn xuống Sơn Việt đông đảo bên dưới, thản nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói được pháp lực gia trì vang vọng khắp trại:
“Từ trước đến nay, Lý gia chúng ta và Sơn Việt nước sông không phạm nước giếng. Các ngươi vô cớ tấn công bất ngờ Lê Kíính Sơn thuộc Lý gia, cướp đoạt linh đạo, dụ dỗ người khác mà còn hỏi ta là ai?”
Lý Huyền Lĩnh ở bên dưới lập tức thở ra một hơi dài, nhỏ giọng vui mừng nói:
“Là phụ thân!”
Mộc Tiêu Man tức giận mất khống chế đạp không mà đến, đi theo phía sau là hai nhân vu Luyện Khí của Sơn Việt, trầm giọng nói:
“Bốn đỉnh Sơn Việt quá cảnh vốn là thù lao Ma Môn các ngươi hứa hẹn! Bây giờ cớ sao lại đổi ý, mấy thứ linh đạo linh quả và người đã vào trong túi bọn ta, đó chính là đồ của Sơn Việt.”
Mộc Tiêu Man kiêng kỵ quan sát ánh kiếm liên tục trào ra rồi hút vào trong tay Lý Thông Nhai, nghiến răng lên tiếng:
“Vậy ngươi lùi bước, chúng ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.”
Lý Thông Nhai nở nụ cười lạnh lẽo, giơ thanh trường kiếm màu xám trắng trong tay lên, vung ra mấy luồng kiếm khí. Ba người Mộc Tiêu Man kinh hoảng như thể lâm phải đại địch.
Mười mấy ngày trước, khi Lý Thông Nhai quá cảnh tìm kiếm Lý Hạng Bình đã từng đấu một trận với mấy người Mộc Tiêu Man. Ba người họ đều biết người này khó đối phó, lập tức luống cuống tay chân thi pháp, bấm niệm pháp quyết.
Bí pháp mà ba người Mộc Tiêu Man dùng để tấn cấp Luyện Khí đều là bí pháp trong tộc Sơn Việt, bí pháp chiếm đoạt được cũng chưa từng dùng để khai thác khí pháp một cách chính thống mà luyện qua loa thành tạp khí. Pháp lực không bằng Lý Thông Nhai không nói, mà năng lực ngự khí cưỡi phong càng không sánh bằng, vậy là lại lần nữa rơi vào thế hạ phong.
Huyền Thủy kiếm quyết mà Lý Thông Nhai cực khổ vất vả tu luyện gần ba mươi năm, ánh kiếm vừa nhanh vừa sắc bén, trong phút chốc đã đánh cho ba người liên tục tránh né, quân doanh hỗn loạn như ong vỡ tổ.
“Cơ hội tốt!”
Lý Huyền Lĩnh vội vàng đá một đá vỡ gông xiềng trên chân, kéo lấy Lý Cảnh Điềm, một tay bẻ gãy cổ một thị vệ Sơn Việt ở cổng. Họ vội vã chạy mấy bước, vượt qua rào chắn gỗ.
Bên ngoài hàng rào chắn này còn hai binh sĩ Sơn Việt canh giữ, hai binh sĩ nọ đang há hốc miệng, ngơ ngác nhìn lên không trung. Hai luồng kim quang thuật của Lý Huyền Lĩnh nện trúng lên đỉnh đầu của hai người này, mặc kệ sống chết của hai người bọn họ vỗ thần hành thuật lên chân, ôm Lý Cảnh Điềm vọt vào trong rừng núi.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi nhanh như báo, nhân lúc người nào người nấy ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong vòng mười mấy nhịp thở đã dẫn Lý Cảnh Điềm rời khỏi trại. Đến khi mấy người bên cạnh quân trướng phản ứng lại thì đã không thấy tung tích hắn đâu nữa.
Xung quanh không có cao thủ nào, chỉ có mấy người cảnh giới Thai Tức đã đi dẹp loạn từ sớm. Linh thức tu vi Luyện Khí cũng chỉ có hơn mười trượng, mấy người ở bên trên càng hoàn toàn không biết gì.
“Khốn kiếp!”
Mộc Tiêu Man trên không trung gào thét một tràng, tức giận đến nghiến răng, cao giọng tức giận nói:
“Nếu có Đại vương ở đây, nào để ngươi làm càn như thế!”
Gia Nê Hề tu vi Luyện Khí tầng thứ bảy, trước đây đã có được kỳ ngộ, chẳng những tu pháp môn chính tông mà còn nuốt một loại thiên địa linh khí. Gia Nê Hề đao pháp xuất thần nhập hóa, có thể áp đảo liên tục bảy nhân vu Luyện Khí từ rất nhiều thế lực to to nhỏ nhỏ toàn bộ chân núi phía bắc.
Lý Thông Nhai lười đáp lời hắn, chỉ là trong lòng đã âm thầm so sánh thực lực của Gia Nê Hề và Lý Xích Kính, vung Thanh Phong trong tay, thầm nghĩ:
“Mình chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng thứ hai, ba người này một người Luyện Khí tầng thứ tư với hai người Luyện Khí tầng thứ hai, toàn bộ đều dựa vào kiếm khí Huyền Thủy để áp chế. Lâu dài thật sự có thể sẽ bị mài chết ở nơi này, thực ra cảm giác rất vội.”
Một đường kiếm khí ép ba người vây quanh lùi lại, Lý Thông Nhai phiền não cúi đầu quan sát, thấy trại dưới chân đã dần khôi phục sự ổn định, hắn ngẫm nghĩ:
“Cũng không biết hai đứa nhỏ đã trốn được chưa, đấu thêm mười mấy chiêu nữa rồi rút thôi, kiếm được thời cơ tốt đã.”
Chống đỡ thêm mười mấy chiêu, Lý Thông Nhai lại lần nữa vung kiếm đẩy lùi ba người kia, không nói một lời đạp lên không trung hướng về phía đông mà đi, Mộc Tiêu Man gào lên:
“To gan! Thật sự cho rằng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Mộc Tiêu Man nghiến răng, hai tay chà xát với nhau tạo thành một luồng khí đen phun ra ngoài. Tinh khí toàn thân lập tức suy sụp mấy phần, đây chính là bí thuật thuật sĩ mạnh nhất của Sơn Việt.
Hắc khí dày đặc nồng nặc kia xoay tròn, chỉ chốc lát đã nhiều hơn gấp mấy lần, hóa thành một cái đầu lâu khổng lồ chạy thẳng về phía Lý Thông Nhai rời đi.
Lục Giang Tiên vui vẻ nhìn xuống bên dưới chợt ngẩn người, hắn ta cảm thấy hắc khí kia rất quen thuộc, loáng thoáng có mùi vị xuất phẩm từ pháp giám, thậm chí hắn ta còn có một loại cảm giác chỉ ngoắc ngón tay một cái thôi là có thể dẫn dắt luồng hắc khí đó đến ăn sạch.
Ngẫm nghĩ một hồi, Lục Giang Tiên nhìn thấy tinh khí của Mộc Tiêu Man đã suy sụp đi chút ít, hắn ta đã chọn cái sau trong việc ăn một miếng điểm tâm ngọt không đủ nhét kẽ răng và không để lộ bản thân tiếp tục giả chết. Chỉ là hắn ta khẽ động thần thức, cẩn thận quan sát trạng thái của Lý Thông Nhai.
Mặc dù Lý Thông Nhai đang trên không trung không hiểu không biết tên đầu sỏ Sơn Việt này đang dùng pháp quyết gì, nhưng tất nhiên cũng biết đó không phải thứ tốt lành gì. Hắn di chuyển vòng vèo trên không trung né tránh một hồi, rồi lại nhìn thấy thứ khí đen kia càng tuôn càng nhanh, hung hãn va chạm vào sau lưng Lý Thông Nhai.
Mộc Tiêu Man cười to, cao giọng nói:
“Chú thuật thuật sĩ vô cùng thần dị, bất kể ngươi bay đến chân trời góc bể cũng không chạy thoát được.”
Tay chân Lý Thông Nhai lạnh buốt, pháp lực trong cơ thể vận hành không được lưu loát, tốc độ phi hành cũng chậm đi một phần. Hắn cảm nhận một hồi, lại không phát hiện có gì khác thường.
“Chỉ có thế?”
Thậm chí Lý Thông Nhai hơi sững người, trông thấy dù tốc độ của hắn có hơi chậm đi một chút nhưng ba người đang đuổi theo sau lưng hắn vẫn chầm chậm bị kéo dài khoảng cách, vẻ mặt trở nên hơi quái lạ.
Mộc Tiêu Man vừa kinh ngạc vừa hoảng hồn, cảm nhận được ánh mắt khác thường của hai tên thuộc hạ ở sau lưng, chợt cảm thấy như có gai mọc sau lưng, tự lẩm bẩm:
“Mẹ nó chuyện gì đây?”
Chỉ có Lục Giang Tiên ở bên dưới luôn dõi theo Lý Huyền Lĩnh đang liên tục xuyên qua rừng núi mà lặng lẽ bật cười thành tiếng, cảm nhận phần lớn hắc khí đã bị thần thức của hắn cướp lấy quyền khống chế. Hắc khí bám vào trên quần áo của Lý Thông Nhai không động đậy, cẩn thận dò xét kết cấu bên trong khí đen đó.
“Khá giống với lục khí, nhưng lại kém hơn nhiều, đổi ngược đối tượng khẩn cầu trong “Sinh Tế Pháp” từ pháp giám thay đổi thành chính bản thân người thi pháp. Thay đổi trở nên yếu đi rất nhiều, càng giống như không có pháp giám thì không thể tiến hành làm gì cả...”
“Con đường thuật sĩ tất nhiên có rất nhiều liên quan đến pháp giám!”
Nhớ đến viên Kim Đan hoàng lục kia ở Đại Quyết đình, Lục Giang Tiên cảm nhận được thứ hắc khí mang đến, âm thầm khắc ghi trong lòng, tiện tay hóa giải luồng hắc khí này ngay tại chỗ, thầm nghĩ:
“Rảnh rỗi cũng có thể nghiên cứu một chút về thứ này, tránh để ngày ngày rỗi rãi không có chuyện làm trong pháp giám, chỉ toàn cố đi ngủ.”