Mộc Tiêu Man rảo bước từ giữa không trung xuống, tộc vu bộ hạ phía dưới nối đuôi nhau quỳ xuống, cung kính hô lên:
"Đại soái."
Mộc Tiêu Man không để ý tới mấy người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài một hồi, thấy Lý Cảnh Điềm hơi rủ mắt cúi đầu, lúc này hắn mới phát hiện mí mắt trái của mình đang nhảy lên.
Hắn đặt chân Luyện Khí vài chục năm, một bộ da xương không dao không động, xoay chuyển như ý, chưa bao giờ có lúc không tự chủ được chứ càng khỏi phải nói tới trạng thái hai mắt lom lom, hô hấp không được tự nhiên như bây giờ.
"Nàng..."
Mộc Tiêu Man trúc trắc phun ra một chữ, tộc vu bộ chúng xung quanh gật đầu liên tục, cười nịnh hót, luôn miệng:
"Chúng ta đã hiểu, chúng ta đã hiểu, đại soái!"
Mộc Tiêu Man đã lăn lộn trong tộc lâu như thế, sao còn không biết ý của đám người này. Hắn nhìn Lý Cảnh Điềm tức giận ngẩng đầu, muốn mở miệng giải thích nhưng lời đến bên miệng lại thần xui quỷ khiến nuốt ngược trở lại.
Đám bộ hạ phía dưới tranh thủ dẫn Lý Cảnh Điềm đi, Mộc Tiêu Man lãnh khốc quay đầu, ngay dưới ánh mắt của mọi người, hắn ta phóng người bay lên.
Nhẹ nhàng đạp không mà đi, đột nhiên Mộc Tiêu Man vui vẻ tới mức muốn múa máy, cũng may lúc này hắn khống chế được bản thân, bước chân không ngừng đi về phía trướng.
Lý Cảnh Điềm bị giật vào trại, buông lỏng dây trói, rửa sạch nước bùn trên mặt, dùng một ít quả thuốc màu Sơn Việt thường dùng vẽ lên đủ loại hoa văn lên mặt lên cổ.
Sau đó nàng lại được hầu hạ thay một bộ phục sức Sơn Việt, đeo rất nhiều lông chim, răng thú, trong đó còn điểm xuyết một ít ngọc thạch. Một bộ phục sức tràn đầy dã tính, lại phối hợp với gương mặt anh khí mỹ lệ, khiến nàng có thêm vài phần uy nghiêm. Đám lão nhân hầu hạ nhìn mà trì trệ, tay chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Trình tự rườm rà kết thúc, sắc trời đã tối xuống, Lý Cảnh Điềm bị dẫn vào quân trướng đèn đuốc nhàn nhạt. Mới tới gần rèm đã nghe thấy giọng nam thô kệch vang lên:
"Đại vương mệnh lệnh tây tiến, nói là phải phòng bị Sa Châu có dị động. Kêu đại soái chỉnh lý binh sĩ hậu phương, dẫn đám nô lệ sinh nhân này tiến về Đại Quyết đình trước, để thuộc hạ suất lĩnh một ngàn binh mã đuổi theo chi binh mã sinh nhân kia..."
"Kết quả thế nào?"
Giọng này rất khàn, Lý Cảnh Điềm nghe được, là giọng của đại soái Sơn Việt có bím tóc dài lúc ban ngày kia.
"... Thủ hạ đuổi theo, thấy người kia mang theo binh mã một đường tiến thẳng vào chỗ sâu Lê sơn, thuộc hạ sợ kinh động đại yêu trong núi nên lãnh binh lui về..."
Mộc Tiêu Man nhíu mày, nhẹ nhàng xiết chặt xương bát trong tay, nghi hoặc mở miệng:
"Ngươi tự mình mang người đuổi theo lại vẫn để cho người kia chạy thoát? Không phải người kia chỉ có tu vi Thai Tức sao."
Sơn Việt bộ hạ quỳ trên mặt đất vội vàng ngẩng đầu, đang định mở miệng, chợt thấy Lý Cảnh Điềm bị đẩy từ phía ngoài trướng vào, xương thú và ngọc thạch trên người va chạm vào nhau, phát ra tiếng đinh đang êm tai.
Người kia cảnh giác quay đầu nhìn lại, trong lúc nhất thời, hắn cùng với Mộc Tiêu Man đang ngồi phía trên cùng ngây người.
Sơn Việt ẩn cư thâm sơn đã lâu, nữ nhân Sơn Việt bọn họ thấy đều như lang như hổ, người đầy lông tóc nước bùn, đầu tóc tán loạn rối bời, nào đã từng thấy nữ tử mắt ngọc mày ngài, song đồng như nước kiểu vậy, hai người đều ngốc trệ ra, ngơ ngác nghĩ:
"Mẹ nó, ta đã hiểu vì sao đời đời thịnh truyền nữ tử sinh nhân rất mỹ lệ!"
Lý Cảnh Điềm lại yên lặng nhìn thoáng qua hai người, thấy ánh mắt hai người phóng tới, nàng lại tránh đi, chủy thủ nàng giấu trên người đã bị tịch thu trong lúc rửa mặt. Lúc ở ngoài trướng, loáng thoáng nghe được tin tức về phụ thân, nàng còn đang lo lắng cuống cuồng, sau đó nàng bị đẩy vào trong, hai người trước mắt cũng im lặng không nói.
"Ùng ục."
Tên bộ hạ đang quỳ trên mặt đất nuốt nước bọt, thức tỉnh Mộc Tiêu Man, hắn tức giận nhìn chằm chằm người kia, ho khan một tiếng thật mạnh, đang định khiển trách kêu Lý Cảnh Điềm lui ra, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành:
"Ngươi lui xuống đi."
Thấy Lý Cảnh Điềm quay người rời đi, bộ hạ kia mới cứng họng hồi đáp:
"Ta... Ta hắn... hắn."
Tĩnh tâm một hồi, bộ hạ kia cắn răng, cố chống ánh mắt tức giận của Mộc Tiêu Man, nói:
"Người kia như có thần trợ, có thể lách qua từng cạm bẫy chúng ta bày ra, càng dụ kéo một đầu yêu vật tới. Yêu vật kia cũng không để ý chúng ta có mấy trăm người, điên cuồng công kích chúng ta..."
"Được rồi! Cút ra ngoài!"
Mộc Tiêu Man không còn tâm tư nghe hắn giải thích, phất tay để hắn xéo đi. Thấy hắn ra khỏi trướng còn lưu luyến tiếc nuối, Mộc Tiêu Man hừ lạnh một tiếng, tu vi Luyện Khí tầng bốn lan tràn ra, dọa đến người kia chạy trối chết.
Nhìn Lý Cảnh Điềm bị tộc vu phía ngoài đẩy vào, Mộc Tiêu Man vội vàng đứng lên sau đó lại ngơ ngác ngồi xuống, tâm trạng lo lắng bất an hệt như năm bảy tuổi đi kiểm trắc xem mình có vu khiếu hay không. Thấy Lý Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn tới, hắn chần chờ mở miệng:
"Ngươi..."
Lý Cảnh Điềm lại không chút sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh nhìn chòng chọc vào Mộc Tiêu Man thể trạng khổng lồ, cắn răng nói:
"Nếu ngươi dám đụng ta một chút, ta sẽ đập đầu chết ngay trong trướng này."
Nói ra lời này xong, trong lòng lại thoải mái hơn vài phần. Lý Cảnh Điềm thầm nghĩ:
"Đợi ta chết rồi, Huyền Lĩnh sẽ không phải lo lắng cho ta nữa, một mình chạy trốn cũng thuận tiện hơn..."
Mộc Tiêu Man vội khoát tay, ôn tồn mở miệng:
"Ngươi tên là gì?"
Lý Cảnh Điềm nghe vậy lập tức cảnh giác, hàng mày mỹ lệ nhíu lại, nói khẽ:
"Diệp Điềm."
Tên thật không thể dùng, đành phải thuận miệng bịa ra một cái tên giả, Lý Cảnh Điềm nhìn Mộc Tiêu Man mặt không biểu cảm trước mặt, trong lòng thầm hiếu kỳ:
"Vì sao tên đầu lĩnh Sơn Việt này lại thở gấp như vậy..."
Mộc Tiêu Man thấy Lý Cảnh Điềm lại nhíu mày, đầu óc vốn trung thành tuyệt đối với Gia Nê Hề ba mươi sáu năm đột nhiên lóe lên một ý nghĩ phức tạp lại điên cuồng, khiến hắn kinh hồn táng đảm, khó mà tỉnh táo.
"Không thể, tuyệt đối không thể để Gia Nê Hề nhìn thấy nữ nhân này."
…
"Thiếu gia chủ! Sơn Việt đã rút đi!"
Lý Huyền Tuyên đang lo lắng nhìn về phía Lê Kính sơn, đột nhiên tộc binh phía dưới cất giọng. Nghe được tin tức kinh hỉ như thế, hắn ngẩng đầu quan sát đám người bên cạnh, mỗi người đều đang dõi mắt trông mong nhìn hắn, hắn lập tức giật mình.
"Trọng phụ đã tiến về phía tây tìm kiếm tung tích của thúc phụ, trong nhà cũng chỉ có thể dõi theo ta, hiện tại đang là thời khắc nguy cấp, Lý Huyền Tuyên! Tuyệt đối không thể chủ quan!"
Hắn siết chặt nắm đấm, lại phát hiện tình huống hỏng bét dị thường, Lý Thu Dương và Trần Đông Hà đều theo quân, cùng Lý Hạng Bình tới cảnh nội Sơn Việt, trong nhà ngoại trừ mấy hài tử mới vừa bước lên con đường tu hành mấy năm nay, cũng chỉ còn lại thúc mẫu Liễu Nhu Huyến Thai Tức tầng bốn cùng với Lý Huyền Phong.
"Đầu tiên phái nhân thủ tới Lê Xuyên khẩu và Lê Kính trấn trấn an, điểm lại thương vong và tổn thất."
Hiện tại Liễu Nhu Huyến đã ba mươi mấy tuổi, bởi vì tu tiên, thoạt nhìn nàng như mới hơn hai mươi. Nàng đang lo âu nhìn về phía tây, nghe vậy gật đầu:
"Cứ giao Lê Xuyên khẩu cho ta đi."
"Thiên Cừu."
Vạn Thiên Cừu bị điểm tên vội vàng trên trước, nghe Lý Huyền Tuyên phân phó:
"Ngươi đóng giữ ở Lê Xuyên khẩu nhiều năm, quen thuộc địa hình, để ngươi đi với Đồng thúc một chuyến."
Nhìn Vạn Thiên Cừu gật đầu lui xuống, Lý Huyền Tuyên thở ra một hơi, trầm giọng nói:
"Còn Lê Kính trấn, ta đích thân đi."