Chương 90: Bỏ chạy

"Tỷ, chúng ta đi!"

Lý Huyền Lĩnh vội vã xông vào Thiên viện, băng qua cửa, kéo Lý Cảnh Điềm muốn đi về phía tiền viện. Lý Cảnh Điềm hoảng hốt ngẩn ngơ, liên tục hỏi:

"Sao vậy?"

"Không kịp giải thích! Không tới một khắc đồng hồ nữa binh mã của Gia Nê Hề sẽ tới Lê Kính sơn, tỷ nghe ta đi!"

Lý Cảnh Điềm nghe thấy vậy, bỗng giật mình, tranh thủ búi mái tóc đen dài lên, lại lấy một thanh chủy thủ dài nhỏ từ chỗ giường, vừa đi vừa cất chủy thủ vào trong tay áo, cúi đầu hỏi:

"Có báo cho mẫu thân chưa?"

Lý Huyền Lĩnh cột trường đao vào sau người, gật đầu nói:

"Trước đó đã phái tộc binh đi gọi các nàng, ta mệnh lệnh mấy tộc binh đi trước hộ tống bọn họ xuống núi rồi mới về thiên viện tìm trưởng tỷ."

Hai người bước nhanh ra khỏi Thiên viện, Lý Cảnh Điềm chưa từng tu tiên, đi đường chậm cực kỳ, Lý Huyền Lĩnh đập một đạo Thần Hành Thuật lên đùi mình, sau đó ôm ngang nàng lên, vội vã đi xuống dưới núi.

Lý Cảnh Điềm vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai, nhìn cảnh sắc bên cạnh quét qua nhanh như chớp, trong đầu vô cùng lo lắng cho phụ thân Lý Hạng Bình. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Lĩnh, trong mắt lóe lên vẻ hâm mộ nồng đậm.

"Nếu ta cũng có linh khiếu..."

Lý Huyền Lĩnh đi một hồi lại dùng pháp giám để xem động tĩnh của Gia Nê Hề, phát hiện một chi bộ tộc Sơn Việt đã tiến vào Lê Kính trấn, gần như đã khống chế mấy lối ra, một chi khác thì giảo hoạt đi lên núi từ một bên chân núi khác, phòng ngừa người trên núi chạy trốn đến Kính Dương thôn.

Nếu không phải có dùng pháp giám, chắc chắn Lý Huyền Lĩnh sẽ đâm thẳng vào chi binh mã kia. Hắn lau mồ hôi trên trán, thấp giọng mắng:

"Tên Gia Nê Hề này giảo hoạt cực kỳ!"

Oán hận thay đổi phương hướng, Lý Huyền Lĩnh vội vàng tăng tốc, khó khăn xuống núi trước khi núi bị vây kín. Hắn tìm được một tiểu viện nho nhỏ dưới chân núi Lê Kính trấn, leo tường vào trong viện.

Trên tường viện đã bị phủ một lớp bụi thật mỏng, trông có vẻ gia chủ đã rời nhà đi từ lâu. Lý Huyền Lĩnh trực tiếp đá văng cửa phòng, cùng Lý Cảnh Điềm vào trong.

Lý Cảnh Điềm nhìn chung quanh, lấy ra hai bộ đồ trắng từ ngăn tủ, cùng Lý Huyền Lĩnh thay đồ. Lý Cảnh Điềm mười hai mười ba tuổi, lớn cỡ chừng con gái gia đình này, quần áo cũng rất vừa người.

Nhưng Lý Huyền Lĩnh lại khác, thân thể hắn còn chưa phát triển, Lý Cảnh Điềm đành phải dùng đao cắt áo, để hắn miễn cưỡng mặc vào, sau đó lại cắt nát bộ cẩm y trường bào mới vừa thay ra nhét vào gầm giường. Lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.

Nghiêng tai nghe ngóng, tiếng bước chân dày đặc lộn xộn vội vàng đi xa, lúc này Lý Huyền Lĩnh mới ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào gương mặt anh khí của Lý Cảnh Điềm, cất giọng:

"Tỷ, thần thái của tỷ quá xuất chúng."

Lý Cảnh Điềm bừng tỉnh gật đầu, tới bên giếng nước trong tiểu viện gánh nước lên, rửa sạch lớp trang điểm. Nàng nhíu mày, rũ mi, trông có thêm vài phần thiếu phóng khoáng.

Lý Huyền Lĩnh méo miệng, Lý Cảnh Điềm quá xinh đẹp, cho dù có cố gắng hạ thấp bản thân tới mức nào, cho dù trên mặt không còn cảm giác anh khí kia, nhưng vẫn rất động lòng người, Lý Huyền Lĩnh nhìn mà líu lưỡi.

Giày vò một phen, cuối cùng hai người cũng hóa trang thành cư dân bình thường trong trấn. Lý Cảnh Điềm nhón chân lên quan sát bên ngoài, nói nhỏ:

"Vụ Lý Mê Trận chỉ là chút tài mọn với Gia Nê Hề, cũng may chúng ta đã chạy xuống dưới núi, chỉ cần trốn ở đây một ngày một đêm, chắc chắn Gia Nê Hề sẽ rút quân."

Lý Huyền Lĩnh gật đầu, lặng lẽ sờ lên pháp giám trong ngực, xúc cảm ấm áp khiến hắn an tâm hơn chút.

Bên trên Lê Kính sơn.

Gia Nê Hề híp mắt nghe thủ hạ báo cáo, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi ngược lại:

"Dẫn binh băng qua núi?"

"Đúng."

Gia Nê Hề nhíu mày, liếc nhìn bệ đá lạnh băng, lại nhìn hương nến còn đang cháy bên cạnh, trực tiếp đá ngã cái bệ đá trước mắt.

"Ầm..."

Bên dưới sụp đổ khiến trái cây dâng thờ trên bệ đá cũng đổ theo, Gia Nê Hề dựng thẳng con ngươi xám vàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn bóng loáng không một hạt bụi, nhếch miệng lên lộ ra nụ cười trào phúng.

"Mộc Tiêu Man, phải là pháp khí như thế nào mới cần cung phụng?"

Sơn Việt để bím tóc dài phía sau lắc đầu, cảnh giác quan sát bốn phía, nghe vậy hắn hơi suy nghĩ một hồi, chần chờ nói:

"Thuộc hạ chỉ nghe trên Khuẩn Lâm Nguyên có một bộ tộc lớn, cung phụng một cái tượng gỗ, rất thần dị, kì lạ vô cùng."

"Lý gia có bảo bối nha..."

Gia Nê Hề cười hai tiếng, chậm rãi rời khỏi sân nhỏ, lập tức thấy Mộc Tiêu Man phía sau nói với vẻ may mắn:

"Chắc chắn hiện tại pháp khí kia được đặt trong quân trận, may mắn chúng ta không tập kích lung tung, nếu không ắt sẽ trúng kế của Ma Môn!"

Gia Nê Hề vòng một vòng quanh chính viện và trắc viện, nhìn quần áo đám thủ hạ lục ra, lại sờ lên đệm chăn vẫn còn ấm, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

"Nhóc con này rất nhạy cảm."

Hắn bước về phía trước một bước, nhìn Lê Kính trấn dưới chân núi, chậm rãi vươn hai tay ra làm ra ôm lấy, suy tư một trận, hắn cao giọng nói:

"Dẫn hết tất cả sinh nhân từ bảy đến mười lăm tuổi của bộ lạc này đi, không được bỏ qua bất kỳ người nào."

Mộc Tiêu Man phía sau trầm giọng xác nhận, hai người rời khỏi đại viện Lý gia, đột nhiên Gia Nê Hề dừng bước chân, cười nhẹ nhàng nói:

"Nhất là những sinh nhân ăn mặc hoa lệ, khuôn mặt xinh đẹp, để mấy người bọn hắn nhìn kỹ, một khi có người có tu vi ra tay, lập tức xách tới gặp ta."

Nói xong lại xoay người lên ngựa, đi thẳng xuống dưới Lê Kính sơn, Mộc Tiêu Man phía sau vội vàng đuổi theo, thấp giọng hỏi:

"Đại vương, thời gian không nhiều lắm."

"Ừm."

Gia Nê Hề nhẹ gật đầu, nói khẽ:

"Bắt người cướp đồ xong lập tức rút đi, tránh cho Ma Môn quá mất mặt, đến lúc đó lại đưa viện thủ gì đó tới, tăng thêm thương vong."

Hai người xuống núi, trong trấn đã khóc la vang trời, có tiếng thôn đinh chống cự vật lộn với Sơn Việt. Quân đội của Gia Nê Hề kỷ luật nghiêm minh, đã dồn hết nhi đồng thiếu niên trong thôn lại một chỗ, tiếng la khóc ầm ĩ.

Mộc Tiêu Man cúi đầu nhìn một hồi, yên lặng mở miệng:

"Mang về còn có thể sung làm nô lệ tỳ nữ, cũng không tệ."

Lời vừa nói ra, Gia Nê Hề rũ mắt, thần sắc dữ tợn, trong con ngươi hiện lên một tia sát ý bạo ngược. Chỉ là hắn đang lưng đưa về phía đám người nên không ai nhận ra điều gì.

Trên cần cổ sạch sẽ bóng loáng của Gia Nê Hề từng bị khắc hoành văn tượng trưng cho nô lệ, về sau Gia Nê Hề giết hết bộ tộc đã từng mua hắn, bức hiếp tộc vu xóa bỏ hoành văn, từ đây, cho dù hắn lấy được thành tựu gì cũng sẽ không vẽ bất kỳ hoa văn gì lên người nữa.

Mộc Tiêu Man nói tiếp:

"Đám nữ tử sinh nhân này cũng thật mỹ lệ, có chút thú vị."

Gia Nê Hề từ chối cho ý kiến, gật đầu, nhấc trường đao trong tay lên, lại nghe Mộc Tiêu Man bổ sung:

"Đại vương đã thống nhất chân núi phía Bắc, vẫn phải sớm cân nhắc chuyện dòng dõi, trong núi sài lang hổ báo dã tâm bừng bừng, có dòng dõi cũng có thể an tâm."

"Ừm."

Gia Nê Hề hừ nhẹ ra một âm tiết, háng kẹp chặt, phi ngựa đi thẳng về hướng tây, vừa đi vừa vuốt cằm nói:

"Tây tiến, đi chơi với thằng nhóc kia một chút."