Chương 78: Tập kích

Mấy ngày trước A Hội Lạt vượt qua núi rừng, cưỡi ngựa dẫn theo tộc nhân đi thẳng đến đại ngư khê mà trong tộc nói tới, gọi tộc vu xua đuổi dã thú trên núi, để cho tộc nhân dựng trại, lúc này liền có lão tộc nhân đến khuyên hắn trở về.

"Đại vương, Đại Ngư Khê hướng đông là địa bàn của Ma môn, vẫn là quay đầu lại đi!"

A Hội Lạt trừng mắt, răng thú trên người va chạm với ngọc thạch, phát ra tiếng lra đinh đinh đương đương vang lên, tức giận nói:

"Lão già, quay đầu ngươi đi liều mạng với đầu ác lang Gia Nê Hề kia? Mang theo đầu đi vào Lê Sơn chịu chết? Hay là có thể khiến cho một vị sử dụng vu thuật bay qua Vọng Nguyệt hồ tìm được một chỗ cho chín trăm tộc nhân này an thân? ”

Lão nhân nhất thời không còn thanh âm, thở dài trở lại trong tộc quần.

A Hội Lạt hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm rượu trái cây, liền thấy mấy tộc nhân vào trong trướng, mang theo một người lạ trắng trẻo mềm mại, sạch sẽ, buộc tóc kín mít, hướng về phía A Hội, cười nói:

- Đại vương, người lạ này ở bên cạnh doanh trại rình mò tới dò tìm, tiểu nhân liền tự bắt về!

Nguyên lai là tộc binh Lý gia phái ra dò xét tin tức, bản lĩnh ẩn núp sơn lâm dò xét tin tức tự nhiên so ra kém Sơn việt quanh năm xuyên qua núi rừng, lần này liền bị bắt được.

A Hội Lạt sờ sờ khuôn mặt, lộ ra bốn đạo hoa văn trên gương mặt, đại biểu cho tu vi thai tức tầng bốn của hắn, xách người nọ lên, lạnh lùng nói:

"Người lạ? Ngược lại đã lâu không gặp! ”

Thấy người nọ mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ giãy dụa, A Hội Lạt cười lạnh một hồi, ném hắn xuống mặt đất, cao giọng kêu lên:

-Người đâu!

Lập tức có tộc vu kéo người này đi xuống, độc trùng ong châm nhất nhất an bài, ngoài trướng nhất thời truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, A Hội Lạt vui vẻ uống xong một chén rượu trái cây, người nọ liền cái gì cũng thú nhận.

- Bộ tộc Lý thị?

A Hội Lạt nhíu nhíu mày, lắc đầu, nghe tộc vu kia lải nhải nói một trận, không nghe ra hai chữ luyện khí này, nhất thời cao giọng nói:

"Quản mẹ nó! Cướp trước rồi nói sau! ”

- Đều đứng lên làm việc cho gia gia !

————

Tóc mai Trần nhị ngưu tóc bạc cũng nhiều hơn, mấy năm nay trôi qua cũng là đắc ý, ấu tử Trần Đông Hà trong nhà nhập tiên đạo, hắn gặp người liền muốn thổi lên vài câu.

Trần Đông Hà khi sinh ra đã khóc vang dội, Trần Nhị Ngưu càng nhìn càng ưa thích, không tự mình nghĩ ra được danh tự, đi mời tiên sinh Hàn Văn Hứa đặt tên.

Hàn Văn Hứa thấy Trần Nhị Ngưu mùa đông tuyết lớn mạo hiểm ôm rượu ngon cùng thịt khô đến cửa, nhất thời dở khóc dở cười, dựa theo truyền thống đặt tên cho hài tử của Tràn Nhị Ngưu là Giang Hà Hồ Thủy, tên là Trần Đông Hà.

Trần Đông Hà từ nhỏ đã thông minh, Trần Nhị Ngưu nhìn mấy lão ca phế vật của hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ mấy năm trước còn tra ra linh khiếu, thế nhưng đem Trần Nhị Ngưu mừng như điên, đưa đến bên cạnh Lý Hạng Bình tu hành.

"Ai."

Trần Nhị Ngưu thở dài, Vạn Thiên Thương chết ở Hoa Thiên Sơn, Lê Đạo Khẩu đổi Vạn thiên cừu đến đóng quân, đứa nhỏ này coi như hiền lành, đối xử với Trần Nhị Ngưu rất tốt, chỉ là núi rừng phía tây luôn có dã thú toát ra, Trần Nhị Ngưu mấy ngày nay cũng không ngủ ngon, trong lòng luôn lo sợ bất an.

Nằm trên giường một hồi, Trần Nhị Ngưu mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, lại đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng kêu sợ hãi.

"Cha! Cha! ”

Trần Tam Thủy rầm rầm vọt vào trong cửa phòng, ầm vang một tiếng thật lớn, Trần Nhị Ngưu sợ tới mức đặt mông từ giường lăn xuống mặt đất, đau đến ai ấu ai ấu kêu to.

"Nghịch tử! Mẹ nó..."

Trần Nhị Ngưu còn chưa kịp mắng thành tiếng, liền thấy Trần Tam Thủy kéo hắn lảo đảo đến cửa, chỉ vào phía đông cho Trần Nhị Ngưu xem.

"Gặp phải ôn..."

Trần Nhị Ngưu vịn khung cửa nhất thời chậm lại, ngơ ngác nhìn lấm ta lấm tấm ánh lửa trên sườn núi phía đông.

Một người cởi trần, trên cánh tay xăm hình xăm đồ án Sơn Việt đang nhô ra thân thể, cười to vung trường đao hướng dưới chân núi vọt tới, đội ngũ tựa như một con rồng dài kia đã giết đến trong thôn, loáng thoáng truyền đến tiếng khóc kêu, tiếng thét chói tai.

Trần Tam Thủy phía sau đang ở trong phòng lăn qua lộn lại thu thập đồ châu báu, run rẩy kêu lên:

"Phụ thân, mau chạy đi phụ thân đi, thừa dịp bây giờ còn kịp..."

Trần Nhị Ngưu trong lòng buồn bực, thiếu chút nữa một hơi tức giận đến ngất đi, một cái tát đắp lên đầu Trần Tam Thủy, giận dữ quát:

- đi thông tri chủ gia!

Nhìn Trần Tam Thủy sửng sốt bất động, Trần Nhị Ngưu một cước đá vào mông hắn, thấy hắn rắm thối chạy ra ngoài, Trần Nhị Ngưu chỉ cảm thấy ánh lửa trước mắt trời đất xoay chuyển, dâng lên một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.

"Thật sự là một phế vật."

Ổn định tâm tình, Trần Nhị Ngưu vào phòng xách lên đứa con thứ Trần cầu thủy đang ngủ say như heo, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói:

"Gia chủ mấy ngày trước đã chú ý tới phía đông dị thường, tộc binh liền đóng quân ở thôn, ngươi cút đi cho ta xem tình huống như thế nào."

Thấy Trần Cầu Thủy mắt ngủ mông lung đảo quanh trong phòng, cơn giận dữ của Trần Nhị Ngưu sắp vọt tới ngất xỉu hắn, vội vàng nhắm mắt lẩm bẩm nói:

"Không vội, không vội, trong nhà còn có Đông Hà."

Lúc này mới rút đao khoác áo mây, nghiến răng nghiến lợi lao ra khỏi viện tử, theo con đường giữa ngõ nhỏ lặng lẽ ẩn núp trong bóng tối.

————

-Gia chủ!

Lý Hạng Bình chậm rãi mở mắt, đã thấy Lý Diệp Sinh một thân bụi bặm, chật vật không chịu nổi tiến vào viện tử, trầm giọng nói:

- Phía tây Sơn Việt tập kích Lê Xuyên Khẩu!

Lý Hạng Bình hoảng sợ, lúc này đứng dậy, khoác áo giáp trên tường lên người, Thanh ô cung nhẹ nhàng cầm trong tay, Trần Đông Hà bên cạnh đã nhu thuận buộc túi tiễn cho hắn.

"Tình huống gì, bao nhiêu nhân mã, có tu sĩ không?"

"Nghe nói qua loa vừa nhìn đã có mấy trăm người, cũng không thấy người đạp không bay."

Lý Diệp Sinh tuy rằng chưa từng tu tiên, nhưng đối với tu vi phân chia vẫn biết một ít, ngày thường cũng gặp qua tu sĩ Tru Yêu, hiểu được đại bộ phận yêu vật chạy trên mặt đất đều không đáng sợ.

Chỉ là Lý Hạng Bình và Lý Thông Nhai dặn dò, một khi gặp phải người lăng không hoặc yêu vật lập tức phải rút lui hồi báo trong núi, liền biết có thể bay mới là lợi hại.

Vỗ một đạo thần hành thuật lên đùi, Lý Hạng Bình thấp giọng quát:

- Phái người đi gọi Lý Thu Dương cùng Lý Huyền Tuyên!

Chần chờ trong chớp mắt, Lý Hạng Bình không quấy rầy Lý Thông Nhai đang bế quan, dưới chân nhẹ nhàng đạp một cái, chạy xuống chân núi.

- Diệp Sinh sau đó liền dẫn thôn đinh đến trợ giúp!

Lý Diệp Sinh hô to một câu, thấy Lý Hạng Bình đã biến mất trên núi, vội vàng cất bước đi gọi người.

Trên đường xuyên qua một hồi, đến gần Lê Xuyên Khẩu, Lý Hạng Bình liền thấy nơi đóng quân của tám trăm tộc binh đã vang lên tiếng trống lớn, mấy bách phu trưởng đang vẻ mặt khó khăn bồi hồi, trên mặt đất còn có một người ngồi, che mặt khóc.

Nhìn xuống một cái, Lý Hạng Bình chỉ cảm thấy người này diện mạo có chút giống Trần Nhị Ngưu, nhẹ nhàng ném ngọc bài trong tay, tiếp tục chạy về phía tây.

Mấy bách phu trưởng đã sớm nhận ra Lý Hạng Bình, lệnh bài điều động cũng bất quá chỉ là đi theo hình thức, vội vàng mang theo tộc binh phía sau đuổi theo, dốc toàn bộ xuyên qua rừng, đi về phía Lê Xuyên Khẩu.

Chỉ để lại Trần Cầu Thủy ngơ ngác ngồi tại trong bụi đất, đối với chuyện phát sinh trong nháy mắt mơ hồ không thôi, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất, hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết nên đi hướng cái chỗ nào.