Chương ba: Tái hợp
Người đàn ông trong bộ đồ đen biến mất qua cửa sổ, vừa lúc cửa chính mở ra lần nữa. Lần này thì người bước vào là Jack. Schuyler vội cất chiếc nhẫn vào trong chiếc túi lụa, không làm theo lời viên Thợ Săn đã chỉ dẫn là đeo viên đá quan sát vào cổ.
Trên gương mặt đẹp trai của Jack có vẻ mệt mỏi. Anh ngồi trên giường, thở dài trong khi Schuyler cởi giày cho anh.
- Có chuyện gì thế ạ? - Schuyler vừa hỏi vừa dịch ra sau anh để có thể xoa bóp vai cho anh. Các cơ của anh có vẻ như bị căng lên. Cô dùng ngón tay ấn vào các khớp cơ để làm anh thư giãn.
- Những Thợ Săn của Bá Tước sẽ sớm tới đây. Anh e là hội Petruvian đã phản bội chúng ta - Anh bảo cô.
- Ghedi ư? - Cô hỏi với vẻ cảnh giác.
- Không - Cậu ấy là bạn. Cậu ấy là người đã cảnh báo cho anh. Nhưng buổi đính ước không thể chờ đến thứ Bảy được. Chúng ta phải rời đi sớm nhất có thể. Họ sẽ bắt được chúng ta nếu chúng ta không rời đi sớm.
Giá như cô có thể nói cho anh biết rằng những Thợ Săn đã tới đây tìm họ rồi.
- Anh xin lỗi - Anh quay qua cô, và thấy vẻ đau khổ, lo âu trên mặt cô - Anh biết đây không phải là kiểu tin tức mà một cô dâu muốn nghe ngay trước ngày cưới của mình.
- Không, không... không phải thế... - Cô muốn kể cho anh mọi chuyện, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô sẽ phải làm điều mà viên Thợ Săn đã bảo, nếu không Oliver sẽ chết. Cô lấy chiếc túi lụa đựng chiếc nhẫn ra rồi đưa cho Jack.
- Cái gì thế? - Jack hỏi.
Tay cô hơi run.
- Em muốn đợi đến đám cưới rồi đưa cho anh cái này, nhưng vì chúng ta còn quá ít thời gian... Anh sẽ đeo nó vì em ngay bây giờ chứ?
Thay vì trả lời cô, Jack liền đưa tay ra và mỉm cười. Cô trượt chiếc nhẫn vào nhón tay anh. Cô thì thào những từ mà Thợ Săn đã bao cô phải nói.
- Chiếc nhẫn này trượng trưng cho tình yêu của em. Nó trói buộc anh với em và tình yêu của em sẽ giữ anh mãi mãi.
Thế là xong, cô đã làm được việc đó.
Cô cầm tay anh một lúc lâu và lấy ngón tay vẽ thành hai vòng tròn phía dưới lòng hàn tay anh. Đó là một phần mật hiệu mà họ đã sáng tạo ra hồi còn được “bảo vệ” bởi nữ Bá Tước. Hai vòng tròn có nghĩa là họ đang bị theo dõi. Họ đã cùng nhau tạo ra những tín hiệu mật nhằm nói chuyện với nhau và vạch ra kế hoạch trốn thoát trong khi vẫn bị người của Bá Tước canh giữ.
Jack nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình nhưng gương mặt không lộ vẻ gì cả. Liệu anh có hiểu được điều cô vừa nói với anh không? Anh có còn nhớ mật hiệu của họ không? Anh ấy phải nhớ.
Mạng sống của Oliver phụ thuộc vào điều đó.
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
- Jack? Schuyler? Hai người có khách này - giọng Ghedi vang lên ngoài cửa.
- Hai người nhìn nhau với vẻ đề phòng. Schuyler cứng người - sao viên Thợ Săn lại quay lại sớm thế chứ? Nhưng khi cánh cửa mở ra, gương mặt xuất hiện ở cửa thật quá đỗi quen thuộc và thân thương đến mức cô chạy như bay ra đón người mới đến.
- Bliss!
- Sky!
Bliss Llewellyn ùa vào phòng, mái tóc màu đồng của cô tung bay. Cô cũng rất đỗi xúc động còn Schuyler thì sung sướng khi nhìn thấy cô bạn mình trông vẫn ổn - má cô ấy ửng hồng và đôi mắt xanh sáng lấp lánh. Có điều gì đỏ khác biệt ở cô ấy - cánh tay của cô ấy đã không còn biểu tượng sangre azul nữa. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra cho Bliss, chỉ biết rằng cô bạn mình đã sống sót, thoát khỏi bóng tối - thứ bóng tối đã tuyên bố cô là của nó. Bliss đã tới với phía ngược lại, trông cô ấy còn khá hơn lúc nào khác và Schuyler thấy tạ ơn trời phật về điều đó.
Cô ôm chặt bạn mình trong tay.
- Cậu đây rồi.
- Tất nhiên là thế. Jack đã thông báo việc hai người sắp đính hôn thì làm sao mà tớ không ở đây được chứ? - Bliss mỉm cười - Tôi biết là cậu định để chuyện này thành điều ngạc nhiên dành cho Schuyler nhưng tôi không thể chờ được. Tôi xin lỗi. Tôi có một tin xấu đây.
- Có chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra? - Schuyler hỏi dù trong lòng đã đoán biết được phần nào câu chuyện.
Bliss khoanh tay lại.
- Tớ đã thấy Oliver ở chỗ hải quan và bọn tớ định gặp nhau chỗ lấy hành lí để cùng bắt taxi tới khách sạn. Tớ chờ cậu ấy suốt nhưng không thấy cậu ấy đâu cả. Tớ nhìn quanh và có cảm giác như mình đang bị theo dõi vậy. Tớ đã thấy các Thợ Săn. Họ có mặt khắp nơi. Tớ cố trốn chạy nhưng tớ nghĩ là Oliver đã bị bọn họ bắt đi - Bliss giải thích rằng cô và Jane Murray đang ở Chicago thì Jack gọi điện. Vì cô chỉ định đi vài ngày nên cô đã để Người Theo Dõi tiếp tục lần theo Chó Săn Địa Ngục mà họ vẫn đang theo vết.
- Các cậu có biết sao họ lại bắt cậu ấy không?
- Đó là Hội Kín Châu Âu. Họ đang lần theo tụi tớ - Schuyler giải thích - Bá Tước muốn chúng tớ phải chết. Bà ta vẫn còn trung thành với anh mình - Lucifer.
Bliss gật đầu hiểu chuyện. Họ vẫn chưa khi nào thoát khỏi hẳn mối đe dọa từ Sao Mai - cô biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.
- Schuyler. Em có thể tìm Oliver trong glom không? Chúng ta cần biết nơi cậu ấy bị giam giữ mà em lại có máu cậu ấy trong người. Em có thể tìm được cậu ấy nhanh hơn anh - Jack bảo cô.
Schuyler nhắm mắt lại. Cô biết là Jack nói đúng. Nhưng cô có cảm giác là họ đang đi vào một cái bẫy. Các Thợ Săn muốn họ tìm thấy Oliver. Họ đang bị giật dây như những con rối, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô không thể kể cho Jack nghe chuyện đã xảy ra ban nãy, cũng như hiểm họa từ chiếc nhẫn anh đeo trên tay. Cô chỉ có thể tin rằng anh vẫn còn nhớ ý nghĩa mật hiệu của họ và bằng cách nào đó họ có thể qua mặt được các Thợ Săn. Họ đã từng làm được điều ấy.
Cô bước vào thế giới tâm linh để kiếm tìm người bạn của mình, cũng là thân cận của cô. Ollie... cậu ở đâu? Cậu có nghe thấy tớ không? Sẽ không được để bất cứ thứ gì làm hại cậu ấy, không để Oliver bị hại, cũng không phải Bliss, không phải những người bạn yêu quý của cô - những người đã tới Italy để mừng đám cưới của cô. Dù có chuyện gì xảy ra Schuyler cũng hứa rằng sẽ giữ cho họ được an toàn.
Oliver?
Tớ ở đây.
Cậu không sao chứ?
Hiện tại thì không. Cậu đang ở đâu?
Tớ đang tới cứu cậu.
Schuyler mở choàng mắt.
- Bọn họ đang giữ cậu ấy trong Villa Malavolta, Villa Feri[16] cũ. trong một căn phòng trên tầng tháp.
[16] Một trang viên rất đẹp ở Florence, có từ thế kỉ 15. Đến cuối những năm 1980 nó được đổi chủ và được đổi tên thành Villa Malavolta.
- Anh sẽ tới đó - Jack bảo rồi mặc áo khoác vào.
Schuyler lắc đầu.
- Anh sẽ không đi một mình. Bọn em cũng sẽ tới đó cùng anh.
- Cậu sẽ cần chúng tôi giúp - Bliss tán thành - Kể cả là giờ tôi chỉ là một người bình thường - Cô phẩy tay trước vẻ băn khoăn của họ - Tôi sẽ giải thích sau. Chuyện dài lắm.
Jack quay sang Schuyler và lắc đầu.
- Anh không thể mạo hiểm chuyện này được. Anh không thể mạo hiểm em.
- Jack - Schuyler nói nhẹ. Cô cầm tay anh và liếc nhìn chiếc nhẫn phản bội trên ngón tay anh.
- Em đã bị nguy hiểm sẵn rồi anh yêu ạ. Anh không thể lúc nào cũng bảo vệ em được. Em có thể tự bảo vệ mình mà.
Và em cần ở đó để bảo vệ anh nữa - cô thầm nghĩ, nhưng không thể nói thành lời hoặc gửi thông điệp cho anh đề phòng các Thợ Săn sẽ nghe thấy nó.
Chương bốn: Chúa tể thế giới ngầm
Jack biết là mình không thể tranh cãi với việc cô sẽ tham gia đội giải cứu con tin được. Anh cũng thấy mừng là Bliss đi cùng cô - có một người bạn chiến đấu bên cạnh sẽ giúp cô ấy phần nào. Sẽ không thể để chuyện rủi ro nào xảy ra được. Tất nhiên sẽ phải thế. Anh sẽ đảm bảo cho moi việc được tốt đẹp.
Anh chỉ lên trần nhà.
- Bọn họ ở ngay trên đầu chúng ta.
Ba người họ phi nhanh qua những đường hầm cổ của thành phố hướng về giao lộ giữa Via del Podesta và Via Bernardo Martellini[17]. Mê lộ của người Florencegiống hệt như mê lộ ở Lutetia[18]. Jack đã khéo léo dẫn đường để họ đi qua những vòng xoáy, những ngã rẽ một cách dễ dàng. Tòa nhà này được sở hữu bởi một gia đình Máu Xanh từ hồi đầu thế kỉ mười lăm - cũng là gia đình có quan hệ thân thiết với gia đình hoàng gia Medicis. Nhưng mới đây nó đã được bán đấu giá cho một người không tên tuổi. Khác với hầu hết các tòa nhà ở Florence, biệt thự này có một tầng hầm để tầng trệt của nó nằm cân xứng với mặt đường. Các hầm hào dẫn thắng tới tầng hầm của tòa nhà và vì thế họ đã đến được nơi chỉ trong khoảnh khắc.
[17] Villa Feri nằm ở góc giữa hai đườngVia del Podesta và Via Bernardo Martellini.
[18] Lutetia (đầy đủ là Lutetia Parisiorum, tiếng Pháp: Lutèce) là tên gọi bằng tiếng La tinh do những người La Mã đặt cho thành của người Gaulois, ngày nay là thành nhố Paris.
Jack khom người xuống, nắm chặt tay.
Một Thợ Săn đang lao nhanh thẳng về phía Jack với thanh kiếm đen trong tay. Jack đẩy lùi viên Thợ Săn bằng việc nắm cổ tay hắn và xoay lưỡi kiếm về phía người hắn. Anh dùng chính đà của viên Thợ Săn để giội ngược thanh kiếm vào đầu gối của đối thủ, làm rách da và cắt đứt khớp gối hắn ta. Viên Thợ Săn đổ người sang một bên, đau đớn rồi trôi ra khỏi glom. Hai gã còn lại làm thành vòng vây siết chặt Jack.
Lần này họ hợp lực tấn công cùng lúc - một người đánh trực diện, còn một người tiếp cận từ bên hông.
Jack đáp trả bằng cách nhảy về phía sau, đạp mạnh vào ngực đối thủ. Đòn này bọn họ không ngờ tới nên anh đã tấn công một cú trời giáng vào gã kia trước khi viên Thợ Săn kịp rút kiếm. Địch thủ của anh loạng choạng, ngã xuống nền nhà, bất tỉnh.
Cú nhảy bất thình lình của Jack cũng giúp anh thoát khỏi đòn tấn công của Thợ Săn thứ ba được một lát nên anh tranh thủ thời cơ rút kiếm của Thợ Săn đã bại trận trước khi hắn kịp thoát ra khỏi glom. Jack vung thanh kiếm thành hình vòng cung khép kín, cảm thấy sức nặng của nó, thấy sự vững chãi nội tại cũng như sức mạnh của nó.
Anh chuyển thanh kiếm sang tay kia rồi vạch một đường trên ngực viên Thợ Săn.
- Hãy kêu bạn bè ngươi tới đây. Bọn chúng quá ngạo mạn khi chỉ cử có ba người tới đây trong khi chúng có cả trăm người. Hãy gọi chúng đến hết đi nếu ngươi nghĩ ngươi có cơ hội bắt ta vào tối nay.
Jack nhìn chăm chăm viên Thợ Săn cho đến khi hắn biến mất khỏi glom. Lúc đó anh mới thả lỏng cánh tay.
Bọn chúng có cắn câu không nhỉ? Kế hoạch của họ chỉ thành công khi Jack có thể kéo toàn bộ bọn chúng vào trong glom, cách biệt hẳn với căn phòng nơi Oliver đang bị giam giữ.
Jack chờ đợi trong glom vắng, căng thẳng và đơn độc. Anh cầm chắc thanh kiếm. Bọn chúng ở đâu nhỉ?
Rốt cục thì Thợ Săn đầu tiên cũng bước vào thế giới tâm linh.
Jack nâng thanh gươm, và nâng cao hơn nữa khi ngày càng có nhiều Thợ Săn tới. Anh không thể đếm được bao nhiêu người bọn họ. Phải có tới hơn trăm người. Số lượng người đúng là đáng kinh ngạc. Hầu hết các Thợ Săn đang phục vụ cho Hội Kín Châu Âu đều đã có mặt ở đây. Bá Tước rõ ràng là đang muốn phục thù.
Anh đã bị bao vây nên Jack chỉ làm một điều duy nhất mà mình có thể - hạ thấp vũ khí. Chống lại một đội quân với số lượng thế này là điều vô ích. Đội Thợ Săn siết chặt vòng vây quanh anh. Gương mặt của họ đều rất điềm tĩnh. Họ chẳng có gì để sợ cả. Họ có số đông, và sức mạnh của họ thì lấn át sức anh.
- Đầu hàng đi Abbadon! Cậu thua rồi.
Những lời này là của một ma cà rồng mà Jack không nhận ra. Viên Thợ Săn lãnh đạo đội quân này chẳng là gì ngoài một tên lính quèn trong đội quân của thiên đình mà Jack đã lãnh đạo ngày xưa.
Chuyện này sẽ đơn giản thôi. Anh bắt đầu biến hình thành hình dạng thực thụ của mình, kêu gọi linh hồn bất tử ẩn náu trong huyết mạch từ thời xa xưa của mình. Abbadon - Thất Thường. Thiên thần Hủy Diệt. Người phá hủy thế giới.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không có đôi cánh đen mọc ra trên lưng anh, không có chiếc sừng trên trán anh, anh cũng không có sức mạnh của hàng triệu con quỷ đang chạy trong huyết quản. Anh vẫn chỉ là Jack Force. Vẫn chỉ là một anh chàng mười tám tuổi như trước đây.
Vậy ra đó là trò của chúng.
Anh đã suy đoán đủ chuyện từ lúc Schuyler vẽ hai vòng tròn trên lòng bàn tay mình. Anh đã thấy tay cô run như thế nào khi đeo chiếc nhẫn cho anh. Bọn chúng đã dùng lời nguyền đính ước để hạn chế sức mạnh của anh, để ngăn anh biến thành Abbadon, kìm giữ anh bằng tình yêu Schuyler dành cho anh. Anh đã nhận ra viên đá kể chuyện đội lốt một chiếc mặt dây chuyền trên cổ cô. Họ đã bị theo dõi và bọn chúng đã chờ họ tới. Chúng muốn anh yếu đuối và không thể chống đỡ được, bị tước đi sức mạnh bất tử của mình.
- Có chuyện gì sao Abbadon? - Viên Thợ Săn chế nhạo - Sức mạnh của ngươi đâu hết rồi thế?
Jack thở dài.
- Các ngươi có tin là sức mạnh phi thường của ta chỉ là vũ khí của ta mà thôi không? Các ngươi có tin là sau bao nhiêu thế kỉ thống trị trên Thiên Đàng ta chẳng sử dụng sức mạnh nào cả ngoài thanh kiếm của mình?
Tên Thợ Săn cười tự mãn:
- Thế còn sức mạnh khác mà người có thể vẫn có thì sao? Sau hôm nay chúng ta sẽ gọi ngươi là Abbadon Ốc Sên.
Để đáp lời Jack đọc một câu thần chú - một câu cầu nguyện - thứ duy nhất anh có thể làm. Glom tối đen như mực và từ bóng tối chết người ấy xuất hiện những sinh linh của Thế giới Ngầm - những nguyên tố Lửa Đen đã đến khi nghe mệnh lệnh từ anh - giống như lần đầu tiên được sinh ra - Thiên Thần Bóng Tối, thủ lĩnh của những linh hồn lầm lạc, khô héo trong Địa Ngục.
Abbadon có thể bị xiềng xích, nhưng Jack vẫn giữ được tinh thần của mình và những sinh linh nguyên thủy kia cúi đầu trước ông chủ của chúng. Anh thét lên và đưa đội quân bóng tối của mình vào trận mạc. Thật nực cười là chính việc biến hình không thành đã khiến anh nhớ lại được chiều sâu và bề rộng của bóng tối đã đúc kết lên anh. Đã quá lâu rồi anh không tận dụng sức mạnh của Bóng Tối, không kêu gọi sức mạnh ẩn chứa, sâu kín của Thế giới Ngầm - nơi anh đã được tạo ra và tên của anh đã được luyện trong lửa và cái chết.
Những sinh vật bóng tối lấn át các Thợ Săn về số lượng cũng như sức mạnh. Jack thấy thương hại cho những Người Săn Tìm Sự Thật ấy cho đến khi anh nhớ lại vẻ mặt đau khổ của Schuyler hồi tối. Bá Tước đã mang tử thần và cuộc chiến đẫm máu tới đám cưới của họ. Lúc này anh không thể giúp được gì. Anh chỉ hi vọng Schuyler có thể thực hiện phần cô ấy trong kế hoạch của họ và cô cùng bạn bè sẽ được an toàn.
Jack cúi nhìn cái vòng thép cuốn quanh ngón tay mình. Nó thật quá thường và vô tri, vô giác dù nó có ma thuật đen tối và dù nó phát sáng với sự phản bội.
Chương năm: Giải cứu
Schuyler run người khi thấy Jack biến mất trong glom. Anh ấy sẽ bị làm hại trong đó, đúng như các Thợ Săn mong muốn. Anh ấy sẽ thành ra thế nào đây? Cô phải tin tưởng rằng anh sẽ không sao. Cô phải tin là anh có thể tự chăm lo cho mình và anh hiểu được điều cô đã không thể nói cho anh.
Trước khi khởi hành, Jack đã yêu cầu cô phải tin vào anh và làm theo kế hoạch của họ. Anh sẽ dụ tất cả các Thợ Săn vào trong glom và giải quyết với họ trong đó, trong khi cô và Bliss giải cứu Oliver. Jack đã nói rất rõ ràng về một điều đó là: Dù có bất cứ điều gì xảy ra thì cô cũng phải tin tưởng anh. Ngay cả khi có gì đó xay ra mà cô không hiểu. Anh đã bắt cô phải hứa và cô đã đồng ý với anh sẽ làm thế.
- Sẵn sàng chứ? - Cô hỏi Bliss và nhìn lên trần nhà.
- Cậu có chắc là cậu có thể làm chuyện đó không?
Blis nhìn tấm trần nặng trịch với ý nghi ngờ.
Schuyler nhớ lại việc đụng độ với Thợ Săn hồi hôm. Cô đã không biết rõ sức mạnh thanh kiếm của mình cho đến khi cô gần như đã chẻ đôi được cả mái nhà mà không phải đổ giọt mồ hôi nào.
- Tớ nghĩ mình có thể làm một cái lỗ nhỏ trên trần
Cô mỉm cười rồi giơ thanh kiếm lên trần nhà.
Mũi kiếm rạch thành một lỗ tròn lên trần và Schuyler nhảy qua lỗ hổng, cúi xuống bảo Bliss.
- Cậu tham gia chứ?
Bliss nhíu mày và lúc này thì Schuyler nhớ ra bạn mình đã không còn sức mạnh như trước nữa. Cô liền bảo.
- Xin lỗi cậu - Cô nói rồi cúi xuống giúp kéo Bliss lên trên căn phòng.
Họ thấy mình ở giữa một biển người với những gương mặt trống rỗng. Schuyler thấy ánh mắt bình thản của một Thợ Săn gần nhất. Anh ta đang nhìn như thể bị thôi miên vậy. Tim cô đập mạnh. Kế hoạch của Jack đã thành công. Anh ấy đã dụ được các Thợ Săn vào trong glom. Giờ là lúc tới phiên cô thực hiện công việc giải cứu.
- Chia nhau ra. Phải đảm bảo chắc chắn là tất cả bọn họ đều đã đi rồi. - Schuyler bảo.
Họ cùng nhau đi xem xét đám người đang trong trạng thái thôi miên kia. Khi một người vào trong glom, cơ thể của họ sẽ bất động trong thế giới thực. Cô nhìn vào mắt của từng Thợ Săn mà cô đi qua và thấy Bliss cũng làm như vậy. Cả đội quân ấy đều không phòng vệ. Không phòng vệ chỉ khi tất cả bọn họ đều đã vào trong glom - cô nghĩ thầm, cô biết rõ chứ không phải cho là những Người Săn Sự Thật sẽ để mình không được bảo vệ. Chắc chắn phải có ai đó ở đây đang giả vờ, đang giả chết, đang giả vờ bất động. Cô phải tìm ra kẻ đó trước khi hắn tìm thấy cô.
- Um... gg... rr...
Âm thanh vang vọng khắp hành lang vắng. Đó chắc là Oliver. Cậu ấy đang ở đâu đó phía sau, bị che chắn bởi cả đám người. Schuyler và Bliss vội chạy về phía đối diện của căn phòng. Schuyler lùng sục bên trái, bên phải rồi còn xô mạnh vào mấy Thợ Săn đang mơ màng - những kẻ đã bắt bạn cô và đe dọa mạng sống cậu ấy.
Cô tìm thấy Oliver bị nhét giẻ vào miệng và bị trói vào một chiếc ghế gỗ cũ.
Bliss cũng vừa tới nơi. Cô ngoái nhìn qua vai và bảo.
- Tớ nghĩ bọn họ đi hết rồi, Sky ạ.
Cô thận trọng chọc vào vai một Thợ Săn trong khi nhìn chăm chăm vào đôi mắt bất động của anh ta.
- Cứ tìm đi, chắc chắn không, chỉ có mình chúng ta ở đây. Tớ chắc chắn như thế - Schuyler nói trong khi rút giẻ khỏi miệng Oliver.
Cậu ta ho hắng rồi hít vào một hơi thật sâu trước khi đưa tay lên.
- Cám ơn cậu - Cậu nói nhỏ rồi nhìn quanh với đôi mắt mệt mỏi, băn khoăn - Bliss, phải cậu đấy không?
- Chỉ một và duy nhất thôi - Bliss đùa - Thật vui được gặp lại cậu - Cô nói và đấm vào vai cậu ta.
- Chúng ta cần ra khỏi đây ngay -Schuyler vừa nói vừa cắt dây trói cho Oliver - Cậu đi được không?
Oliver nhấc người, đứng dậy và gật đầu. Cô nắm tay cậu và dẫn lối cho cả hai tới lỗ hổng trên sàn.
- Chuyện này thật dễ - Bliss bảo lúc họ đi qua đám người đang bất động.
- Không dễ thế đâu -Một giọng nói cất lên.
Schuyler quay người lại. Cô đã nhận ra giọng nói ấy.
Một trong số những Thợ Săn bất ngờ nhảy xổ về phía họ. Đó cũng chính là viên Thợ Săn đã tấn công cô lúc trước.
- Ba người sẽ giúp ta kết thúc chuyện này - Viên Thợ Săn bảo và chỉ với một cái khoát tay hắn đã biến mọi thứ trở nên tối mịt.
Lúc Schuyler mở mắt ra, cô thấy có tiếng hú hoang dại trong không gian.
Họ đã ở trong glom.