CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI BA: CHUYỆN HAI NGƯỜI BẠN
Lúc 2 giờ, Paul Rayburn dùng hai tay để lái xe. Cậu cứ liếc nhìn Deming một cách ngại ngùng. Cậu hắng giọng.
- Tớ nghĩ cậu ở cùng Bryce chứ.
- Tớ đã. - Deming vừa nói vừa ngáp. - Nhưng giờ thì thôi rồi. Mọi việc xong rồi. - Cô không còn cần dùng tới Bryce Cutting nữa vì giờ cô đã ết bí mật của cậu ta.
- Nhanh thật đấy... Cậu là kiểu chuyên làm tan vỡ trái tim người khác à? - Paul hỏi.
- Cậu quan tâm tới chuyện tình cảm của tớ từ khi nào thế? - Cô đùa.
Paul liếc nhìn qua bên để đổi làn đường, khiến họ bắt gặp ánh mắt của nhau trong một thoáng.
- Ngay từ lúc đầu.
Cậu ta đã phải lòng cô. Cô đã suy nghĩ nhiều, đã đọc được những xung điện của cậu ta mỗi lần cậu nhìn cô. Deming có cảm giác hồi hộp là lạ. Cô đã bỏ mặc thiên thần bóng tối hổn hển trong phòng ngủ trên gác rồi lại ở trong xe với một người bình thường mà cô thấy có cảm giác gì đó cô không thấy vài phút trước. Thú vị. Hấp dẫn. Hóa ra là vậy. Cậu ấy thông minh và nhạy cảm. Cô bắt đầu băn khoăn không ết máu của cậu ấy có hương vị thế nào... cô cá những định kiến của người khác là hoàn toàn sai.
- Tớ phải cảnh báo với cậu là cậu sẽ không dễ dàng thoát khỏi tớ như vậy đâu - Paul bảo.
- Không ư?
- Không. Tớ muốn nói là... nếu cậu là bạn gái của tớ, chắc chắn tớ sẽ không để cậu rời bữa tiệc với một anh chàng nào khác.
- Vậy cậu sẽ làm gì nào? - Cô tò mò
- Tớ sẽ không nói cho cậu ết đâu - Cậu chàng đỏ mặt.
- Vậy thì tớ sẽ tha hồ mà tưởng tượng rồi. - Cô mỉm cười. Chuyện này thật thú vị. Theo như hiểu ết thông thường thì những người được chọn làm thân cận thường là người có phản ứng trong sáng với vai trò của ma cà rồng và bị hấp dẫn tuyệt đối bởi phản ứng máu. Deming vẫn chưa đánh dấu con người nào là thân cận của mình, trong khi ngày càng nhiều ma cà rồng kiếm tìm thân cận từ lúc còn rất trẻ. Cô không có ý định làm chuyện đó cho tới sinh nhận lần thứ mười tám của mình.
Lúc Paul với tay định lấy chiếc iPod ra khỏi ngăn để găng thì bàn tay cậu tình cờ sượt qua những ngón tay Deming khiến cô cảm thấy như có một luồng điện xoẹt qua giữa hai người. Nó như thể cô là một que diêm còn sự động chạm của cậu lại khiên que diêm bùng cháy vậy. Đột nhiên cô thấy không thể thở được. Đây có phải là điều mà người ta vẫn nói không? Đây có phải là si mê máu hay không? Cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng trải nghiệm điều đó - cơn đói, nỗi khát vọng cuồng nhiệt không thể nhầm lẫn được với máu của một người nào đó. Cứ như thể toàn bộ cơ thể cô đang khát khao đòi được nếm thử máu của cậu vậy và cô sẽ không thỏa mãn cho đến khi nào cô uống được nó.
- Cậu không sao chứ? Trông cậu hơi xanh đấy.
- Tớ không sao. - Deming ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác. Cô lấy một tay để che miệng. Những chiếc răng nanh của cô đang nhú ra, miệng cô đang chảy nước miếng. Cô muốn cậu ấy. Cô muốn cậu ấy kinh khủng đến nỗi cô phải dồn tâm trí để giúp ngừng lại cái ý muốn nhảy lên người cậu ta. Dù chuyện này có là gì thì cô cũng không có thời gian cho nó. Ngay cả khi cô rất muốn có Paul và đang trải nghiệm sự si mê lần đầu tiên thì cô cũng vẫn phải tập trung vào việc chính. Công việc đang chờ cô.
- Làm thế nào cậu quen mấy người đó? - Cô hỏi, cố tạo ra một không khí bình thường, cố không nhận ra luồng điện giữa họ - Qua Gemma hả?
- À, ừ. Nhưng Piper mời tớ. Kiểu như bắt buộc phải mời thôi vì lúc đó tớ đang đứng cạnh cô ta. Đó là một lời mời đáng tiếc.
Nghe nhắc tới tên Piper, Deming tập trung năng lượng của mình lại.
- Piper tốt bụng... - cô nói rồi bỏ lửng giữa chừng để cậu dẫn dắt câu chuyện tiếp. Cô muốn ết người khác nghĩ gì về Piper. Ký ức của Bryce chỉ là một chút khó hiểu, còn cô nhắm vào Piper Crandall cô sẽ cần nhiều thông tin hơn để phá được vụ án của mình.
Paul lại đổi hướng.
- Piper thì không có vấn đề gì. Các cậu cũng đã từng chơi với nhau mà phải không?
- Kiểu như thế. Nghe nói cô ấy đã từng khá thân thiết với cô gái nào đó có tên là Victoria Taylor - người đã chuyển đi trước khi tớ tới đây.
Cậu chàng mải mê với dàn máy khiến chiếc xe hơi chệch hướng một chút.
- Ồ, tuyệt. Tớ bỏ lỡ mất lối rẽ rồi. Xin lỗi, cậu vừa nói gì nhỉ? Cái gì mà Piper và Victoria? - Cậu hỏi khi dàn âm thanh đang phát nhạc của Cowboy Junkies.
- Họ là những người bạn thân phải không? - Deming nhắc.
- Ý cậu là họ là bạn, cho đến khi...
- Cho đến khi? - Deming ghé người gần cậu hơn.
Paul liếc nhìn cô.
- Nghe này, tớ không nghe mấy lời đàm tiếu, đặc ệt là về những người hoàn toàn không nhận thức được sự tồn tại của tớ đâu. Nó quá hạ mình. Nhưng tớ có thể nói gì nhỉ? Tớ đến trường để học và tai tớ không điếc. Tớ nghe thấy người ta nói là Victoria và Bryce đang vui vẻ thì Piper phát hiện ra vào cái đêm tại bữa tiệc nhà Jamie Kip ấy.
- Thật sao? Victoria và Bryce sao? Họ cùng với nhau à?
Cô không hề thấy nhắc đến chuyện này trong các bản báo cáo còn Victoria lại không có vai trò gì nổi bật trong ký ức của Bryce.
- Đúng vậy. Và chuyện đó làm Piper phát điên. - Rõ ràng Paul đã nói dối về việc cậu không thích nghe chuyện ngồi lê đôi mách. Người cậu đang được bao trùm bởi một luồng sáng màu vàng, ấm áp và lấp lánh, tỏa sáng cả cơ thể cậu.
- Nhưng sao Piper lại bận tâm về chuyện đó?
- Piper và Bryce từng hẹn hò với nhau mà. - Paul nhún vai. - Tớ nghĩ ai cũng ết chuyện đó.
Vậy đó chính là chuyện mà hai cô gái đã tranh cãi với nhau tại bữa tiệc, đó cũng là lý do tại sao trông Piper lại lộ vẻ như kẻ giết người như vậy. Đây là chuyện ân oán bí mật mà Deming đang tìm kiếm, chất độc dược bên trong quả táo là đây. Cô đã hiểu những cảm xúc bạo lực đen tối - thứ hủy hoại con người và khiến người ta tra tấn, thiêu cháy những người bạn thân nhất của mình, khiến người ta cho rằng bạn mình chẳng tốt đẹp gì hơn một đống củi khô cả. Là một Thợ Săn cô hiểu rõ hậu quả mà sự cay đắng do oán giận và ghen ghét có thể mang lại cho một tình bạn có vẻ như rất khăng khít. Piper và Victoria đã cùng yêu thiên thần bóng tối.
Piper và Bryce đã yêu nhau nhưng Victoria xen vào giữa hai người. Sự ghen tị vì một chàng trai đã khiến một người chống lại người kia. Deming không nghĩ Bryce ết việc Piper đã làm, nhưng cậu ta có đủ nghi ngờ để cảm thấy có lỗi về chuyện đó. Cái đêm tại bữa tiệc nhà Jamie Kip, Piper đã phát hiện ra cô bạn thân nhất đã phản bội mình.
Rốt cục Deming đã có được thứ mà cô đang tìm kiếm: Động cơ giết người.
CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI BỐN: ĐÍNH ƯỚC GIẢM
- Cô! - Cô ta phỉ nhổ ngay khi nhìn thấy Deming bước vào căn phòng không có cửa sổ - Cô muốn gì? Chuyện này là thế nào? Họ nói tôi phải tới trả lời một số câu hỏi. Cô chính là Thợ Săn sao? Chuyện này là sao?
- Tôi muốn nói về chuyện Victoria Taylor - Deming đáp lại một cách lạnh lùng. Cô đã bỏ bộ trang phục thời thượng của nữ sinh và trở về với bộ đồ đen của Thợ Săn. Lần đầu tiên kể từ hôm tới New York, Deming thấy mình lại là chính mình. Thật thoải mái khi không phải cải trang nữa. Cô đã dùng mấy ngày cuối tuần xem xét hồ sơ và thâu tóm tin tức vụ án. Giờ cô đã sẵn sàng.
- Victoria làm sao? - Piper hỏi đầy lo lắng.
Deming mở màn hình tivi trên tường lên và nhấn nút PLAY.
- Cô đã xem đoạn băng này chưa? - Cô hỏi.
- Chắc rồi. Nó đầy ra ở trên mạng còn gì. Một dạng phim về ma cà rồng của Hội Âm Mưu.
- Đó không phải là một đoạn quảng cáo phim. Nó là thật. Và chính Victoria là người trong đoạn băng kia. Còn đây là một đoạn khác. Cô thấy giống nhau không? - Deming nhấn nút chạy đoạn băng chiếu cảnh Victoria đang bùng cháy và cố để không cảm thấy ngần ngại khi phải xem nó, nhưng điều đó thật khó.
Mặt Piper cắt không còn giọt máu, cô lấy hai tay che mắt.
- Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Có phải cậu ấy... Ôi Chúa ơi! Chuyện đó là thật... không... không. Không, Victoria, không. Mọi người đều nghĩ cậu ấy đang ở Le Rosey... chuyện gì đã xảy ra... Ôi Chúa ơi...
Deming cắt ngang. Cô gái này đúng là một diễn viên tài tình. Cô phải nói như thế. Nhưng cô sẽ không tốn thời gian vào mấy trò diễn xuất ấy đâu.
- Cái đêm tại bữa tiệc nhà Jamie Kip, cô đã khám phá ra cô bạn thân nhất của mình đang hẹn hò với bạn trai cũ.
- Cô đang nói cái quái gì vậy? - Piper thút thít, mắt và mũi đỏ ửng cả lên. - Victoria chết rồi sao? Ôi Chúa ơi. Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm điều này với cậu ấy?
Deming cảm thấy hơi chút thương hại, nhưng cô đã từng thấy những chuyện như thế này rồi - những nghi phạm không thừa nhận tội ác kinh hoàng của mình, họ tin tưởng một cách chân thành tận trong trái tim rằng họ không bao giờ làm hại những người họ yêu mến. Thế nên cô tiếp tục cuộc thẩm vấn một cách không thương xót.
- Victoria đã xen vào giữa hai người và vì thế cô muốn trừng phạt cô ấy. Cô muốn cô ấy phải chết và cô đã che giấu điều đó bằng việc đe dọa cả hội đồng để ngụy trang lý do thực sự, để che giấu động cơ của cô.
Lúc xem xét lại hồ sơ của Piper, Deming nhận thấy Piper là một thành viên mới trong Hội Âm Mưu. Như thế là cô ta ết rõ các công việc của các tiểu ban, cô ta ết nhấn nút nào để công kích nó và ết cách làm thế nào để tạo ra những ảo giác nhằm tạo ra những lỗ thủng an ninh thực sự.
- Tôi không hiểu. - Piper thút thít. - Victoria... tại sao... ôi Chúa, tại sao...?
- Tại sao là đúng đấy. Tại sao cô lại muốn cô ấy chết? Tại vì cô ấy đã chen vào giữa mối quan hệ thiêng liêng nhất cô có trên thế giới. Vì cô và Bryce Cutting là hai người bạn giao ước.
Lúc mọi chuyện trở nên rõ ràng thì mọi thứ luôn quay ngược về mối đính ước. Bản thân là người không có đính ước, Deming có thể không bao giờ hiểu rõ được tầm quan trọng của nó là thế nào. Nhưng từ những điều mà cô thấy thì đính ước chỉ làm mọi thứ thêm phức tạp mà thôi.
Chuyện này cũng giống như vụ bắt cóc ở Thượng Hải - nơi mà thay vì phơi bày rõ sự việc thì nó lại được dùng tiền để đáng lạc hướng. Ma cà rồng bắt Liling đã thừa nhận anh ta là bạn đính ước của Lili muốn làm hại cô ấy vì cô ấy đi yêu người khác. Anh ta định tự tay mình làm Luật. Deming đã kịp cứu cô gái. Cũng là điều tốt vì rốt cục chàng trai đã nhầm lẫn. Không có giao ước nào giữa hai người họ cả và cũng không bao giờ có.
Vài ma cà rồng nghĩ rằng giao ước là tất cả những chuyện tình yêu và những chuyện lãng mạn. Những tâm hồn tìm đến với nhau qua ết bao thế kỷ. Nhưng Deming ết rõ chẳng có gì đơn giản như thế cả. Không phải chỉ trong vấn đề của trái tim hay đính ước. Victoria không phải người đầu tiên chịu đau khổ vì chuyện đính ước, nhưng cô ấy cũng không phải người cuối cùng.
Sau khoảng thời gian im lặng, cuối cùng Piper cũng nói:
- Cô đã mất thời gian rất lâu để tìm ra điều đó phải không? - Cô nói cay đắng, vừa nói vừa gạt nước mắt. - Bryce là của tôi. Cô chắc chẳng bận tâm về điều đó khi cô vui vẻ với anh ta ở bữa tiệc nhà Rufus.
Deming đỏ mặt.
- Điều đó không quan trọng.
- Không ư? Thế chuyện này thì sao Thợ Săn? Tôi không ết cô lấy cái ý tưởng ngu ngốc là Victoria đã ‘cướp’ Bryce từ tay tôi từ đâu và tôi đã giết cô ta. Cô đã hoàn toàn sai về chuyện đó rồi. Victoria là bạn tôi. Cô ấy là người bạn tốt nhất tôi từng có. Cô ấy không bao giờ chen vào giữa chúng tôi. Cứ hỏi mọi người ở trường sẽ ết. Thậm chí Victoria còn chẳng thích Bryce nữa. Cậu ấy không thể tin được là anh ta là ma cà rồng song sinh của tôi. Chính xác thì cậu ấy dùng từ ‘không thể thế được’. Đúng thế, nó làm tôi phát điên. Nhưng tôi càng điên hơn khi vào cái đêm tại bữa tiệc nhà Jamie, Bryce không nhận ra là chúng tôi đã tìm được nhau. Anh ấy muốn giữ khoảng cách. Anh ấy cần thêm thời gian, để chắc chắn. Tôi đã rất giận anh ấy và Vix thì lại cố giúp tôi trấn tĩnh lại nên tôi đã mắng cô ấy. Nhưng Vix đúng là một người bạn. Thực tế thì chưa ai từng chen vào giữa hai chúng tôi ngoài cô - kẻ không giao ước khốn kiếp. Cứ thử máu của tôi đi, quét vô thức tôi đi. Tôi đang nói sự thật.
CHƯƠNG BA MƯƠI LĂM: NẠN NHÂN THỨ HAI
Deming thấy hơi run người lúc cô rời phòng thẩm vấn. Ted Lennox nhìn cô đồng cảm.
- Trong glom nó rõ như ban ngày ấy.
- Tôi ết. - Cô đổ người xuống chiếc ghế gần nhất. Cô cũng đã thấy nó, còn rõ hơn họ thấy vì cô đâu cần phải vào thế giới chạng vạng mới nhìn thấy hào quang quanh người Piper chứ.
Cô đã rất chắc chắn - Victoria đi theo Bryce để giải thích mọi chuyện - trong cộng đồng Máu Xanh, không có gì đáng nguyền rủa hơn việc chen vào giữa một mối đính ước. Không gì. Cứ nhìn vào cặp song sinh nhà Force sẽ thấy.
Lúc cô hỏi về Piper, Bryce Cutting trông có vẻ tội lỗi và cảm thấy tội lỗi vì cậu ta ết mình đang lừa dối người bạn đính ước của mình. Việc nhắc đến tên Piper trong khi cậu vui vẻ với Deming khiến cậu ta chột dạ. Bryce đã có phản ứng với cái tên Piper là điều chắc chắn nhưng không phải vì lý do như Deming đã nghĩ.
Deming đã quá tin chắc vào tài đọc quang phổ quanh người người khác và cô ngay lập tức đưa ra kết luận rằng chính Piper là kẻ giết người, rằng mối đe dọa giao ước bị cắt đứt đã khiến cô ấy tạo nên một cốt truyện nhằm đánh lạc hướng việc ám sát cô bạn thân nhất. Cô không thể sai phạm nhiều hơn thế nếu cô cố gắng hơn.
Sam Lennox ra khỏi glom rồi đặt tay lên vai cô.
- Tôi rất lấy làm tiếc. Dù sao đó cũng là một phán đoán tốt.
Một phán đoán tốt, nhưng vẫn không đủ tốt. Vì nó không phải sự thật. Cô sẽ phải bắt đầu lại, sẽ phải quay trở về điểm xuất phát của mình. Trong bóng tối. Không có một nơi nào cả. Anh em Lennox rất tử tế, nhưng sự thất vọng của họ đã nói lên tất cả.
- Nhân tiện, Regent muốn gặp cô trong văn phòng cô ấy, ngay khi có thể. - Ted nói nhỏ.
Lúc Deming tới trụ sở chính, cô được đưa vào một phòng chờ nhỏ. Cô phải chờ trong vài tiếng đồng hồ mà không có gì làm ngoài ngồi xem kênh FNN trên màn hình tivi và làm bạn với mấy tờ tạp chí cũ. Cuối cùng thì thư ký của Mimi cũng xuất hiện.
- Cô ấy đã sẵn sàng tiếp cô rồi đấy cô gái. - Doris bảo.
Deming bước vào văn phòng, ngồi ở ghế đối diện với chiếc bàn lớn. Regent chắc chắn là đang trong tâm trạng không tốt. Người Thợ Săn nghĩ mình chưa từng thấy người nào có luồng quang phổ tối hơn thế này và cô đã sẵn sàng để nghe mắng nhiếc.
Nhưng sau sự im lặng nặng nề, Mimi chỉ thở dài.
- Cô đã rất may mắn. Piper đã quá chấn động khi ết về cái chết của Victoria nên nhà Crandall đã quyết định không làm đơn khiếu nại.
- Tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nếu cô muốn tôi từ chức... - Deming nói rồi ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào người giám sát mình. Chuyện xảy ra hồi sáng là cú đòn mạnh giáng vào cái bản ngã của cô, nhưng cô không có thời gian để thương hại bản thân. Cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng và cô đã hứa với lòng mình sẽ phải bù đắp cho Piper bằng việc đưa kẻ ám sát Victoria ra trước tòa.
- Không. Tôi không chấp nhận. Chúng tôi cần cô hơn bất cứ lúc nào. Trong lúc cô đang tìm kiếm nghi phạm thì tôi đã nhận được một thứ trong hòm thư. - Mimi nói rồi quay màn hình sang để Deming có thể cùng xem. Lần này đoạn băng ngắn hơn nhiều so với lần trước. Nó chỉ là một khung hình đông cứng với hình ảnh một ma cà rồng bị cùm và bị trói. Nhưng thông điệp gửi đến vẫn như cũ.
Vào đêm trăng khuyết, hãy xem ma cà rồng bị thiêu.
- Ai đây? - Deming hỏi, nhìn chằm chằm vào gương mặt của nạn nhân mới.
- Stuart Rhodes. Học sinh cuối cấp ở Duchesne. Cậu ta đã mất tích từ bữa tiệc tại nhà Rufus ở Conniticut. thứ bảy. Cô cũng có mặt ở đó phải không?
- Đúng thế. - Deming hồi tưởng lại những việc vào buổi tối hôm ấy. Nhưng cô đã quá bận bịu với Bryce nên không chú ý đến bất cứ ai khác và cũng không nhận thấy có điều gì lạ. Stuart Rhodes là ai nhỉ? Cậu ta không nằm trong nhóm bạn kia. Nhưng đó là một bữa tiệc nếm máu, thế có nghĩa là mọi Máu Xanh ở Duchesne thường được mời hết. Deming loáng thoáng nhớ một anh chàng nhỏ bé, trầm lặng đứng một bên quan sát mọi người qua thấu kính.
- Dù sao thì đây cũng là một chuyện tương tự. Nó cũng giống đoạn băng quay Victoria - Mimi bảo.
- Có mối liên hệ nào giữa Victoria Taylor và Stuart Rhodes không?
- Theo như tôi được biết thì không. Stuart không... mà, cứ coi như cậu ta có bạn riêng của mình. - Mimi nói một cách tế nhị.
- Cô có nghĩ đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên không?
Regent nhún vai.
- Đó chẳng phải là điều cô cần tìm hiểu sao? Mà nữa, cũng giống như lần trước, vị trí của cậu ta cũng bị che phủ. Chúng tôi không thể tìm thấy cậu ta trong glom.
- Cái này đã phát tán trên mạng chưa? - Cô hỏi và chỉ vào màn hình.
Mimi gật đầu.
- Rồi, nhưng công việc của Hội Âm Mưu là cho thêm chữ‘Hút Máu’ bên dưới đoạn băng. Nó sẽ được tải lên trong vòng một tiếng nữa.
- Tốt. Chuyện đó sẽ ngăn được việc bị lộ.
- Nhưng nó không giúp ta tìm được nạn nhân của mình. - Mimi nói. - Cô đã ết về đoạn băng rồi đấy và lần này chúng ta chỉ còn ba ngày cho tới khi trăng lại khuyết. Tôi đã cố giữ cho Hội Kín không hay ết gì về con tin mới này. Tôi không thể lại phá mạng phòng thủ. Lần trước nó cũng chẳng giúp ích gì cho chúng ta mà. Vậy nên hãy bắt tay vào việc mà cô đến làm ở đây. Cô nên sớm tìm ra điều gì đó, Chen ạ! Hãy tìm ra kẻ giết người cho tôi! Hãy tìm ra Stuart! Không thì tôi thề là khi Hội Kín mất đi tôi sẽ đưa cô theo luôn.
Lúc này Regent chẳng cần sự giúp sức của glom để trông giống Thiên Thần Chết Chóc đầy phẫn nộ.
Nhưng Deming vẫn ngồi yên trên ghế không hề nao núng.
- Đã hiểu.
- Trông cô quá đỗi tự tin đấy. - Mimi cáu. - Cô định làm gì?
- Điều mà tôi nên làm ngay khi vừa đặt chân tới New York. Làm một Người Chết Vi Hành.