Chương Năm Mươi
Schuyler
Cô cảm thấy thật không phải khi bỏ lại Bliss như vậy. Nhưng ngay lúc này vết thương trong lòng đang tấy đỏ khiến cô không thể nghĩ gì nữa bởi người cô luôn chờ đợi cả cuộc đời để trò chuyện... giờ đã tỉnh dậy. Còn sống. Allegra Van Alen vẫn còn sống. Bà đã mở mắt nửa giờ trước, và bà đã hỏi về con gái mình.
Khi cô bước qua cánh cửa kính của bệnh viện Giáo Hội New York, tiến tới thang máy phía sau nơi sẽ đưa cô tới thẳng khu vực chăm sóc vĩnh viễn, Schuyler tự hỏi đã bao ngày rồi, bao đêm rồi, bao nhiêu sinh nhật rồi, bao nhiêu Lễ tạ ơn và Giáng sinh cô dạo bước xuống hành lang le lói ánh điện của mấy cái bóng huỳnh quang, nồng nặc mùi chất khử trùng và phooc mon, đi dạo qua những nụ cười thương cảm của mấy cô y tá, mấy nhóm người nhốn nháo đang khóc lóc gần phòng đợi phẫu thuật, khuôn mặt họ buồn rầu và lo lắng.
Đã bao nhiều lần như vậy rồi?
Quá nhiều để có thể tính được. Quá nhiều để có thể ghi lại. Bởi đó là tuổi thơ của cô, tuổi thơ gắn liền với cái trung tâm y tế này. Người quản gia đã dạy cô cách đi đứng, nói năng, còn Cordelia có mặt ở đấy là để chi trả các hóa đơn. Nhưng cô chưa bao giờ có một người mẹ. Chẳng có ai để hát những bài hát của cô khi ở trong nhà tắm, hay hôn lên trán cô lúc đi ngủ. Chẳng có ai để cùng giữ những bí mật, chẳng có ai để cùng cô “vật lộn” với tủ quần áo, chẳng có ai đóng sầm những cánh cửa khi có sự bất đồng về quan điểm, vô vàn cách thể hiện sự thân thiết giữa mẹ và con gái.
Chỉ có lúc này thôi.
- Cô đến nhanh thật đấy – cô y tá ở trong phòng chờ vừa cười vừa nói với cô. Cô dẫn Schuyler xuống hành lang để tới khu bệnh xá đặc biệt, nơi riêng tư và yên bình nhất thành phố New York này.
- Bà ấy đang đợi cô. Giống như một phép màu vậy. Các bác sĩ đang ở ngay gần đó – Cô y tá hạ thấp giọng. Họ nói có thể bà ấy sẽ được lên chương trình ti vi đó.
Schuyler không biết phải nói gì. Có điều gì đó không đúng.
- Đợi một chút. Tôi cần... tôi cần mua một chút đồ ở quầy cafe – Và cô né cô y tá rồi chạy như bay xuống tầng một. Cô đi qua cánh cửa xoay, khiến một vài bác sĩ thực tập đang tán dóc ở một góc khuất bất ngờ.
Cô không chắc chắn về việc mình có thể làm điều này hay không. Dường như điều này tốt đẹp đến mức cô không thể tin đó là sự thật và vẫn chưa thể đối mặt với nó. Cô gạt nước mắt và bước tới chỗ quầy cafe.
Cô mua một chai nước và một gói kẹo gôm, rồi quay trở lại. Cô y tá tốt bụng vẫn đang đợi cô.
- Không sao – cô nói với Schuyler – Tôi biết đó quả là một cú sốc. Nhưng vào trong đi. Sẽ ổn thôi mà. Bà ấy đang đợi cô.
Schuyler gật đầu.
- Cảm ơn – cô khẽ nói. Cô bước xuống hành lang. Mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Cửa sổ trông ra cầu George Washington. Những đồ thị trên tấm bảng trắng với tên của các bệnh nhân, loại thuốc và bác sĩ phụ trách. Cuối cùng cô đã đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ cô. Nó được mở hé, nên Schuyler có thể nghe thấy âm thanh đó.
Một giọng nói, du dương và trìu mến cất lên sau cánh cửa. Giọng nói ấy đang gọi tên cô thật nhẹ nhàng.
Giọng nói mà cô mới chỉ nghe thấy trong giấc mơ.
Giọng nói của mẹ cô.
Schuyler mở cánh cửa bước vào trong.
Chương Năm Mươi Mốt
Bliss
Ông nói sao?
Bliss bỗng dưng bị choáng váng bởi giọng nói của vị khách vang lên trong đầu cô khi đang thanh toán cho bộ áo mới của mình.
- Cô có chấp nhận thẻ American Express không? – Cô hỏi cô gái bán hàng đang ngồi bên chiếc bàn. Cố gắng để giữ bình tĩnh trong khi cái vẻ phấn khích của vị khách đang khiến cô thực sự đau đầu.
Allegra đã tỉnh dậy! Allegra còn sống ư?
Tại sao điều này lại khiến ông vui đến vậy? Bliss hỏi. Tại sao ông lại quan tâm chứ? Cô ta chỉ là một bệnh nhân bị hôn mê trong bệnh viện không hơn.
- Cô đã nói gì ư? – Cô gái bán hàng hỏi, đút chiếc váy màu tím vào trong cái túi màu nâu trông khá đơn giản và kẹp hóa đơn vào phần mép túi.
- Không. Xin lỗi – Bliss chụp lấy chiếc túi của cô và đi ra khỏi cửa hàng. Cô va phải một vài cô gái đang bước vào.
- Họ vẫn còn đồ tốt chứ, hay tất cả đã bị chọn trước mất rồi? – Một trong số họ hỏi.
- Ư... Mình không biết – Bliss lẩm bẩm, trong khi lách mình đi qua họ. Cô biết có thể họ sẽ rất bất ngờ về sự thô lỗ của cô, nhưng dường như đầu cô sắp sửa nứt toạc ra vậy.
Bliss giơ tay lên để gọi taxi. Đó là lúc 5 giờ chiều và tất cả taxi đều treo biển không đón khách để đổi ca và tồi tệ hơn nữa là, trời đang bắt đầu mưa. Thời tiết New York là vậy. Trong một khoảnh khắc cô nhớ tới chiếc Silver Shadow Rolls của Bobi Anne và người lái xe thường đưa cô đi lòng vòng. Cuối cùng Bliss bắt được một chiếc xe địa phương vừa mới thả một vài ủy viên ở góc phố.
- Tới phố 168 mất bao nhiêu?
- Hai mươi.
Cô bước vào xe, một nơi ngay lập tức khiến cô cảm thấy ấm áp sau khi đứng dưới cơn mưa đột ngột. Cô vẫn còn cảm thấy sự vui mừng xen lẫn rối bời của vị khách. Ông ta quan tâm làm gì chứ? Ông ta quan tâm gì tới người đàn bà ngu ngốc đang nằm trong bệnh viện chứ?
Hãy tỏ ra tôn trọng đi – Ông ta nói một cách lạnh lùng – Đừng có ăn nói về mẹ con như thế.
Vậy ra đó là sự thật. Mình là con gái bà ta. Mình là con gái của Allegra, cô nghĩ. Trái tim cô nát vụn, nó làm cô đau nhói.
Dĩ nhiên chính là con – Vị khách nói với giọng vừa phải thậm chí còn làm Bliss căng thẳng hơn. Chúng ta cùng nhau tạo nên con. Giờ đây, ta nghĩ đã tới lúc chúng ta tới chào hỏi chính thức Allegra.
Chương Năm Mươi Hai
Schuyler
Giường bệnh trống không. Allegra Van Alen đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh đó. Mẹ cô trông tựa như một bức tranh thanh tao và khuôn mẫu trong bộ đồ màu đen giản dị cùng một chuỗi ngọc. Bà cứ như thể mới trở về từ văn phòng hay một cuộc họp của hội từ thiện, chứ không giống như người đã nằm bất động những mười lăm năm trời.
Schuyler nhẹ bước vào căn phòng, do dự. Nhưng ngay khi Allegra mở rộng vòng tay, Schuyler đã lao vào vòng tay ấy.
- Mẹ...
Allegra có mùi thơm tựa như những bông hồng mùa xuân, làn da bà mềm mại như da trẻ thơ. Sự hiện diện của bà làm căn phòng trở nên tươi sáng, mọi thứ như thể bừng sáng.
Allegra vuốt nhẹ mái tóc con gái.
- Schuyler. Mừng con về nhà.
- Con xin lỗi, con rất xin lỗi – Schuyler khóc nức nở - Con xin lỗi vì tất cả những điều con nói với mẹ khi ở Tokyo – Cô ngước khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt lên – Nhưng làm thế nào?
- Chỉ là đã tới lúc thôi con ạ! – Allegra nói.
Schuyler rùng mình ra khỏi vòng tay. Cô không thế nào tin được những điều mà Allegra vừa nói.
- Vậy mẹ đang nói với con rằng mẹ có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào ư?
- Không, con yêu – Allegra lắc đầu. Bà ra hiệu cho Schuyler kéo chiếc ghế gần cô lại và ngồi xuống – Mẹ cảm nhận sự náo động trong trí tâm thuật... Điều gì đó đang diễn ra với thế giới này. Mẹ sẽ thật ích kỉ khi tiếp tục không tiếp nhận máu. Tiếp tục yên vị trong cơn hôn mê – Sau đó Schuyler chợt thấy được những gì vừa xảy ra giống như cô cũng có mặt ở đây lúc đó: người phụ nữ bị hôn mê ngồi dậy, nước mắt của bà rơi lên cổ áo của người phục vụ đến để thay ga trải giường. Công chúa ma cà rồng đã thức dậy. Người đẹp đang ngủ đã phá vỡ tủ kính.
Schuyler nghẹn ngào.
- Lawrence.
- Đã ra đi. Mẹ biết. Mẹ đã nói chuyện với ông trước khi ông đi tới một nơi khác – Allegra gật đầu.
- Ông đã nói với con về sứ mệnh của dòng họ Van Alen – Schuyler nhún vai – Mẹ có biết con được định làm gì không?
Thay vì trả lời, mẹ cô kéo cô lại gần và nói với giọng nhỏ đến mức chỉ mình cô có thể nghe được.
Nghe kĩ này con yêu. Về những điều mà mẹ sắp kể với con, đó là những điều chỉ được kể trong sự bảo vệ của trí tâm thuật. Vào những ngày mà chúng ta gọi Thiên Đàng là Nhà, đường mòn giữa ba thế giới đã được mở ra. Các thiên thần đi lại tự do giữa Trái đất, Thiên đàng và Địa ngục. Nhưng sau cuộc nổi dậy của Lucifer, khi Hoàng tử bóng tối và tôi tớ của hắn bị đẩy ra khỏi Thiên đàng, đường tới Thiên đàng bị đóng lại vĩnh viễn. Nhưng Bảy lối mòn của thần chết vẫn tiếp tục được mở. Ở Roma, chúng ta vẫn tiếp tục tin tưởng vào Caligula vì không biết hắn chính là Lucifer giả danh, không biết hắn đã nhận nhiệm vụ tìm ra nơi ở của họ trên Trái đất. Với cương vị một Hoàng đế, hắn ta ra lệnh xây dựng một mê cung các đường hầm ở dưới thành phố Lutetia. Chính ở nơi đây hắn đã tìm ra đường mòn đầu tiên.
Với vẻ kiêu căng của mình, hắn chia sẻ bí mật với Michael. Ngôi sao mai chưa bao giờ biết giữ kín bí mật của mình, chính điều đó đã khiến hắn phải trả giá. Michael đề nghị họ nên xây một cái cổng trên đường mòn và rèn một chiếc chìa khóa để có thể cất giữ bí mật của hắn. Lucifer đồng ý.
Nhưng dĩ nhiên đó là một lời nói dối. Ngay sau đó Lucifer đã biến hình thành một Croatan. Hắn phản bội lại những Quy tắc của Ma cà rồng, tạo ra biến động ở Roma. Hắn đã đánh cắp chiếc chìa khóa ngay khi có cơ hội, tháo xích cho quái vật chống lại thế giới. Nhưng chúng ta không biết được điều này cho tới khi mọi việc đã gần như quá muộn.
Máu Xanh trục xuất những con quỷ và gia đình của những kẻ Máu Bạc. Chúng ta chuyển Lutetia tới nơi trú ẩn an toàn. Michael đã đánh bại Lucifer, đẩy hắn xuống đường mòn dẫn tới Địa ngục và đóng lại cánh cổng phía sau hắn. Michael sau đó đã yêu cầu những Máu Xanh tìm kiếm sáu đường mòn còn lại, và để xây những cánh cổng ở phía trên đó tạo ra sự phân chia vững chắc giữa thế giới. Những người gác cổng được gọi là Mệnh lệnh của Bảy, bao gồm bảy gia đình đầu tiên của Conclave.
Những người gác cổng đồng ý tản ra và phân bố rộng khắp Trái đất, ẩn mình dưới một lớp vỏ khác. Tin tức về những cánh cổng vẫn duy trì giữa những người canh gác, được truyền lại từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Sứ mệnh dòng họ Van Alen chỉ là cái tên mới nhất cho công việc mà Lawrence và Cordelia bắt đầu khi họ tới Tân thế giới. Khi những người Máu Xanh trẻ tuổi biến mất, họ cho rằng những điều mà họ lo sợ hàng thế kỉ qua là đúng: rằng những cánh cổng đã tàn tạ, và rằng bằng cách nào đó Lucifer và những kẻ Máu Bạc của hắn vẫn duy trì được cuộc chiến ở Roma và đang lên kế hoạch cho việc lấy lại quyền lực.
Lawrence dành một phần cuộc đời mình cho việc tìm kiếm từng cánh cổng và người gác cổng, để cảnh báo họ về sự nguy hiểm. Nhưng Charles không bao giờ tin vào Sứ mệnh của dòng họ Van Alen. Ông ấy tức giận với sự nghi ngờ của cha ông về công việc mà ông hằng cố gắng làm trong nhiều thế kỉ qua. Vì thế Lawrence đã phải tha hương. Sứ mệnh của dòng họ Van Alen đã bị lãng quên.
Nhưng Lawrence đã đúng. Schuyler đáp lại. Chúng đã quay trở lại.
Đúng, chúng đã quay trở lại, đang sục sạo điên cuồng để mở khóa những cánh cổng và thả tự do cho Quái vật bị giam ở địa ngục. Đây là lí do tại sao chúng ta đánh lừa được chúng lâu tới vậy. Charles không phải là người gác cổng của Lutetia. Vị trí của cánh cổng đó đã được di chuyển. Người gác cổng thực sự đã nhận thấy điều này từ rất lâu trước đó.
Tại sao mẹ biết điều đó? Mẹ là người gác cổng ư?
Không, chỉ có Lawrence là người gác cổng của dòng họ Van Alen. Con hãy nhớ tới. Mệnh lệnh Bảy. Mỗi cánh cổng ở trong mỗi gia tộc.
Leviathan và Corcovado. Giờ thì Schuyler đã hiểu.
Đúng. Ông của con là người gác cánh cổng của dòng họ Vengeance, nhà tù của Leviathan. Đối với tội danh giết người bị gán Lawrence vô tội, cánh cổng mở và phóng thích Leviathan. Nhưng điều mà những kẻ Máu Bạc không biết là cánh cổng của Vengeance là gia tộc Thông thái. Nó chỉ có thể được sử dụng một lần, cùng một chiều. Một khi Leviathan được tự do, đường mòn sẽ đóng lại với tất cả.
Những kẻ Máu Bạc sẽ không chịu bỏ cuộc. Chúng sẽ tìm kiếm những người gác cổng và những cánh cổng cho tới khi tất cả những lối mòn của thần chết được mở rộng một lần nữa.
Schuyler, việc tìm ra những thành viên còn lại trong bảy gia đình đầu tiên phụ thuộc vào con, cảnh báo với họ về mối nguy hiểm, và giữ cho những cánh cổng được an toàn. Những cánh cổng càng giữ được lâu thì Lucifer cũng không thể vượt qua địa ngục để tới thế giới này. Đó là Sứ mệnh của dòng họ Van Alen, giờ nó là của con.
Ý mẹ là, nó là của chúng ta.
Lạy thánh Ala, không phải như vậy. Mẹ không thể giúp con được. Mẹ phải tìm Charles. Ông ấy đã mất tích ở một nơi nào đó giữa các thế giới, khi những kẻ Máu Bạc giảm bớt sự tàn phá. Định mệnh của chúng ta được gắn kết với nhau. Hiện giờ ông ấy cần mẹ hơn bất kì lúc nào. Có một vài thứ bị phá hủy trên thế gian mà chỉ có chúng ta hợp sức lại mới có thể sửa chữa được... đó cũng là một phần trong cuộc sống của chúng ta.
- Mẹ à, có nghĩa là mẹ sẽ bỏ rơi con lần nữa sao. Bây giờ là lúc con cần mẹ nhất – Schuyler nức nở, kích động với điều mẹ cô vừa nói và cảm thấy nặng nề với trách nhiệm vừa đặt trên vai cô. Tìm kiếm những cánh cổng. Tìm kiếm những người gác cổng. Cứu rỗi thế giới. Liệu cô có thể tưởng tượng rằng mình sẽ làm điều đó một mình như thế nào đây?
- Mẹ không bỏ con. Mẹ vẫn luôn bên cạnh con mà – Allegra nói, ôm Schuyler trong vòng tay – Con gái mẹ. Mẹ ở ngay trong con. Đừng bao giờ quên điều đó.
- Vậy đó đúng là mẹ, với thanh kiếm? Trong những giấc mơ của con sao? – Schuyler hỏi.
- Dĩ nhiên – Allegra cười nhẹ, sau đó đứng dậy – Giờ nghe kĩ này. Leviathan đã để lộ tung tích ở Paris. Chúng ta biết rằng hắn đang tìm cách mở cánh cổng trước kia đặt ở Lutetia. Cánh cổng Thời gian. Điều này thì mẹ có thể chắc chắn, nó ở nơi mà mẹ đã từng cùng Michael giúp đỡ ông ta canh gác. Nó được bảo vệ bởi Tiberious Gemellus. Hãy tìm ông ấy. Hãy bảo vệ cánh cổng.
Chương Năm Mươi Ba
Mimi
Khi Mimi rời trường học vào buổi chiều hôm đó, cô thấy Kingsley đang đợi cô trước cổng trường Duchesne, giữa đám lộn xộn rất nhiều nam sinh luộm thuộm đứng chờ mấy cô bạn gái của họ. Còn Kingsley là ngoại lệ. Trông anh như mới bước ra từ một cuốn tạp chí: hàm răng trắng sáng, mái tóc tối màu bóng bẩy và được chải chuốt kĩ lưỡng, râu ria cạo nhẵn. Anh khoác một chiếc áo da màu đen bên ngoài một chiếc sơ mi trắng không cài nút và chiếc quần bò mài màu xanh. Ngôi sao nhạc rock trông thật hoàn hảo.
- Anh làm gì ở đây vậy? – Mimi hỏi nhìn quanh một cách lo lắng – Jack có thể thấy anh đấy! Không phải là cô lo lắng quá về việc đó. Có thể người anh sinh đôi của cô sẽ ghen tị, khi nhìn thấy họ đi cùng nhau. Mà cứ cho là Jack có thể cảm nhận một chút cảm giác trước những việc liên quan tới cô đi. Ai mà biết cái bộ não ấy nghĩ gì cơ chứ?
Kingsley lờ đi và kéo cô lại gần. Anh hôn cô thật say đắm ngay trước mặt một nhóm sinh viên năm nhất đang reo hò ầm ĩ.
- Quý cô Force. Xin mời vào trong chiếc limo kia.
Mimi nhìn thấy một chiếc xe sáng bóng đỗ sát đường dọc con phố. Một người tài xế mặc đồng phục đang giữ cho cửa mở.
Mimi đã luôn che giấu tình yêu thầm kín dành cho những chiếc xe hơi sang trọng. Nó hiếm khi được sử dụng trong thành phố, sợ rằng nó sẽ khiến cô trông như một khách du lịch hay vừa mới bước ra từ buổi dạ hội. Nhưng chiếc xe lại tỏa ra thứ hào quang hấp dẫn cô. Cô phải công nhận: nó thật phong cách.
Cô liếc nhìn anh, sau đó bước vào trong. Anh bước vào, ngồi cạnh cô và đóng cửa lại. Anh kéo vách ngăn với ghế lái cho tới khi nó đóng hoàn toàn. Những ô cửa sổ có màu tối. Chúng, đã được sắp đặt cho mục đích riêng. Chiếc xe hơi thật là rộng, cứ như thể đang trong một căn phòng di động vậy. Cái thảm dưới chân cô có mùi rượu, và những chiếc ghế ngồi của chiếc xe rộng như một chiếc giường.
- Giờ thì, chúng ta đang ở đâu vậy? – Kingsley hỏi. Anh hơi cúi người xuống nên gần như nằm rạp phía trên cô, một tay đặt trên áo cô và tay kia kéo dây váy của cô xuống.
- Đợi, đợi đã – Mimi giật nảy người lên, một tay đặt trên ngực anh và đẩy anh ra. Cô nghĩ rằng cô đã hơi vội vàng. Kingsley tựa như người nghệ sĩ tài năng trong việc lôi cuốn người khác. Rõ ràng cô đã vào trong xe và gần như đã cởi bỏ hết xiêm y.
- Em yêu, anh đã đợi cả ngày rồi – Anh thở dài, vùi mặt vào cổ cô. Nhưng anh đã làm như cô yêu cầu và rút tay ra khỏi đùi cô. Anh chỉnh trang lại và nghiêng người quay trở lại ghế ngồi.
- Đây. Tốt hơn rồi chứ?
Mimi cố gắng không tỏ ra hãnh diện. Được người khác thèm muốn thật khiến người ta tự mãn. Kingsley và cái vẻ thèm muốn của anh ta.
- Chúng ta đang đi đâu đây? Hay em nên nói là, anh đang đưa em đi đâu đây? – Cô hỏi, trong lúc chiếc xe rẽ trái vào hướng FDR sông Drive.
Để trả lời Kingsley giơ một xấp vé máy bay lên.
- Paris. Các chàng trai Lennox đã ở JFK. Chúng ta sẽ rời đi tối nay.
- Chúng ta ư?
- Em sẽ không bỏ nhóm đấy chứ, Force? – Anh cười. Đừng lo lắng, anh có tất cả những gì em cần. Lấy một bộ Venator mới cho em. Dĩ nhiên, nó không hợp với đôi bốt của em chút nào, nhưng anh chắc em có thể tìm được thứ thay thế ở Thành phố ánh sáng ấy.
Mimi cài cúc áo khoác.
- Anh vừa đùa đúng không. Quay xe trở lại ngay. Em sẽ không đi Paris.
- Tại sao không?
Người này, anh ta thực sự là một phần của công việc, cô nghĩ. Liệu cô có phải nói như thế không nhỉ?
- Anh không nhớ à? Em sẽ làm lễ ràng buộc vào Chủ nhật tới.
- Em ư?
- Anh biết đấy Jack là... của em. Dùng từ Tri Kỉ thì thật sướt mướt nhưng anh ấy là anh sinh đôi của em. Chúng em thuộc về nhau. Luôn luôn là như vậy.
Kingsley gật đầu như thể anh quan tâm một cách nghiêm túc tới lập luận của cô.
- Đúng. Đó là lí do tại sao em thường lẻn vào phòng của anh trong khách sạn mỗi tối trong suốt tuần trước sao?
Mỗi tối! Mối tối ư? Chắc chắn là anh ấy đã nhầm. Chắc chắn là cô đã dành một tối cho riêng mình. Cô phủ nhận. Chuyện này đã đi quá xa. Cô sẽ dừng nó tại đây.
- Anh biết Luật chứ? – cô nói – Đó là quy tắc. Em không thể từ chối sự ràng buộc giữa chúng em.
- Lễ ràng buộc sinh ra để bị phá vỡ - anh nói – Quy tắc chỉ đơn thuần là quy tắc mà thôi.
- Anh nói cứ như thể một Máu Bạc thực sự vậy – Cô đáp trả.
Khuôn mặt Kingsley trở nên nghiêm trọng.
- Em biết bí mật của anh. Em biết chúng ta phải đối mặt với điều gì, nhiệm vụ của chúng ta càng quan trọng nếu những điều mà Charles nói là thật. Nhóm cần em. Hãy tham gia cùng mọi người.
Mimi đỏ mặt. Cô chưa từng có cảm giác như thế này trong đời. Tình yêu với Abbadon là tất cả những gì cô từng biết. Nhưng sau đó Kingsley bước vào và kéo sự kiêu căng của cô xuống. Nhưng liệu chăng anh có thực sự để ý tới cô? Có thực sự quan tâm tới cô? Có thực sự yêu cô không? Hay anh chỉ muốn cô ở bên như một thú tiêu khiển?
Kingsley cười với cô, và cô biết đó là nụ cười chiến thắng, nụ cười của chàng trai luôn có được thứ gì anh ta muốn. Chắc chắn, anh muốn cô ở bên ngay lúc này, nhưng liệu điều gì xảy ra khi ham muốn ấy không còn. Cô biết sự ràng buộc là như thế nào, sự cống hiến, sự cam kết cho mỗi người và sự phục vụ họ dành cho cộng đồng. Gia tộc đang lâm nguy, đó là những gì cô biết. Máu Xanh cần họ hơn bao giờ. Cô nghĩ tới tất cả những điều mà cô và Jack đã từng thực hiện cùng nhau: họ đã đánh bại Lucifer ở Roma, họ đã tìm thấy Tân thế giới...
Cô là Azrael. Cô vốn luôn quyết đoán. Cô sẽ không lung lay với những câu hỏi về cô. Ai đã khiến cô nghĩ rằng cô chính là anh trai của chính mình? Không kiên định, do dự, không thể lựa chọn giữa những điều ngu ngốc và bổn phận ư?
- Không, Kingsley. Em không thể - Cô lắc đầu – Để em ra khỏi đây. Dừng xe lại đi.
Kingsley nhìn cô một lúc lâu. Sau đó anh hắng giọng và nhấc điện thoại nội bộ yêu cầu tài xế tấp vào lề.
- Theo ý em thôi.