Chương 10: Chương 20 - 21 - 22

Chương Hai Mươi

Mimi

Quán El Sol de Ajuste nằm ở Cidada de Deus, thành phố của Chúa Trời, một khu phố ổ chuột khét tiếng thuộc vùng phía tây của thành phố - nơi đã truyền cảm hứng cho một bộ phim lớn của Hollywood và một chương trình truyền hình tiếp sau đó, City Of Man. Tất nhiên, thực tế thành phố không được sáng sủa như trong phiên bản phim Hollywood, tương đương với một “chuyến tham quan khu ổ chuột” được thu xếp bởi nhân viên khách sạn: thể hiện sự táo bạo rất thời thượng. Thực tế cảnh nghèo khó khắc nghiệt và tồi tệ hơn nhiều – những núi rác chất đống, mùi hôi thối từ cống rãnh và rác thải, những đứa trẻ trần truồng tiều tụy trên phố, phì phèo điếu thuốc; con đường không ai thèm đuổi những con ruồi – đã lâu rồi cái thời họ quan tâm đến những thứ quá tầm thường như là những con ruồi.

Quán rượu chẳng có gì ngoài một cái lán hình hộp, núp dưới mái hiên nhà và một quầy thu tiền làm bằng gỗ bị thủng lỗ chỗ. Khi Mimi và mấy anh chàng đến nơi, một nhóm côn đồ đang quấy rối nhân viên quầy rượu, chàng trai đang lau dọn quầy hàng và thấm những chỗ bia trào ra bằng chiếc khăn rách rưới. Mimi nhận ra những hình xăm dữ tợn trên má bọn du côn: chúng là thành viên của Biệt đội Prata, Mệnh lệnh Bạc, những tên du côn đường phố khét tiếng, và nhiệm vụ của chúng là thi hành những hoạt động gây tội ác ở những khu vực người da đen này.

- Các anh còn thiếu tôi ba peso! – Nhân viên quầy rượu khăng khăng.

- Mẹ kiếp! Chết tiệt! – Gã béo vừa cười nhạo vừa chửi rủa chàng trai, vừa đẩy anh ta ngã dúi vào tường.

Người chủ quán lớn tuổi đứng ở đằng sau chiếc bàn có vẻ hoảng hốt và bực mình khi trông thấy nhân viên của mình bị quấy rối, cũng như khi thấy cái quán nhỏ của ông đột nhiên xuất hiện những người ngoại quốc mặc đồ đen lạ mặt.

- Tôi có thể giúp gì các vị? – Ông ta gắt gỏng hỏi bằng tiếng Bồ Đào Nha, mắt vẫn nhìn về phía chàng trai trẻ - Này các anh! Hãy để cậu ta yên! – Ông ta quát lên khi một trong những tên côn đồ ngáng chân anh chàng, khiến cậu ta ngã chúi mặt xuống đất.

Để trả đũa, tên bụng phệ đánh chàng trai đang co rúm vì sợ hãi một cú đau điếng trúng đầu. Tiếng xương kêu răng rắc đến ghê rợn phát ra từ đôi chân đi giày mũi sắt, và chỉ với một chuyển động nhanh gọn, một trong số những tên côn đồ đã kề dao vào cổ ông chủ quầy rượu.

- Ông ý kiến gì với chúng tôi vậy, lão già?

- Đặt con dao xuống – Kingsley yêu cầu với giọng nhã nhặn.

- Cút đi! – Tên thủ lĩnh nói. Hắn ta chỉ là một thằng nhãi con gầy gò với cái mặt rỗ đang ngồi phía sau. Hắn giơ lên thứ vũ khí tự động của hắn một cách tình cờ như thể cầm lên một lon soda. Còn những quý ông là sự hiện diện của những viên cảnh sát không chính thức trong khu phố ổ chuột, đang chơi trò quan tòa xét xử trong trí tưởng tượng của chúng. Nhưng có một luật duy nhất mà bọn chúng chưa thi hành chính là bản thân chúng.

- Rất sẵn lòng, ngay khi các người thả những người vô tội này ra – Kingsley nhẹ nhàng nói. Có hai mươi tên côn đồ và chỉ có bốn Venator, thật là một cuộc chiến không công bằng với nhóm Máu Đỏ tội nghiệp. Nếu những ma cà rồng muốn, họ có thể tiêu diệt bất cứ ai trong căn phòng này mà không cần cảnh báo. Mimi đã từng chứng kiến điều đó: một đống xác chết ngổn ngang trên sàn nhà.

Cô cảm thấy háo hức trước thử thách này, nhưng chỉ là một cảm giác tức thời – một cảm giác háo hức hời hợt khi đang xem trận đấu đấm bốc mà bạn đã biết trước kẻ thua cuộc. Những tên côn đồ ấy nghĩ rằng chúng rất mạnh, nhưng chúng chả là gì cả: chỉ là những con bọ chét trên lưng trâu, là linh cẩu trước những con hổ. Mimi mong chờ một trận đấu hay hơn, một thử thách hoành tráng hơn cơ.

Tuy nhiên, những tên du côn đường phố cũng không sợ những người ngoại quốc, và còn nhanh nhẹn hơn so với đánh giá của các Venator. Trước khi Kingsley kịp xoay người anh ta đã bị chém một nhát dao, vết rách ở tay áo anh ta để lộ ra vết thương đáng sợ.

Thế là quá đủ rồi. Mimi xoay tròn, đá hai tên trong số chúng ngã lăn ra đất và đánh tên còn lại trúng đầu gối. Cô đang định rút ra Evesor Lumen, Ánh sáng hủy diệt, thì cô lại nghe thấy tiếng Kingsley vang lên trong đầu.

Không vũ khí! Không chết chóc!

Mặc dù cảm thấy khó chịu, cô vẫn giữ con dao của mình ở trong bao. Hai tên du côn vạm vỡ cố đẩy cô vào tường, nhưng cô đã nhanh chóng né được trước sự công kích của chúng, đẩy chúng đâm sầm vào những chiếc bàn ọp ẹp. Một tên khác rút súng, nhưng trước khi hắn có thể bóp còi, Mimi đã đánh văng khẩu súng bằng gót giày. Thật thú vị. Cô có thể nói thậm chí anh em nhà Lennox cũng đang rất thỏa mãn vì họ vừa đấm vào đầu và đánh bại những kẻ tấn công họ. Việc theo dõi những giấc mơ và những kí ức đã được kiểm chứng không thể so sánh với trận đánh đầu tiên đầy hấp dẫn này được.

Một trong những tên côn đồ đã nhặt chiếc chân ghế lên và định đâm thẳng vào ngực Kingsley, nhưng Mimi đã đập nó thành nhiều khúc trước khi nó có thể nhắm trúng mục tiêu.

- Cảm ơn em – Kingsley nói – Không ngờ em lại quan tâm đến anh như vậy? – Anh ta cười toe toét trong khi giải quyết nhanh gọn gã đang cầm khẩu súng Uzi.

Mimi bật cưởi. Cô gần như chẳng đổ mồ hôi cho dù cô đang thở hổn hển. Theo mệnh lệnh của Kingsley, những kẻ khiêu chiến kia vẫn được sống sót để nhìn thấy ngày mai. Cô bước qua đống người, Ted giúp cô trói chúng lại cạnh quầy rượu.

Ông chủ quán rượu chui ra từ gầm bàn, cúi đầu với lòng biết ơn.

- Tôi có thể làm gì giúp các vị?

- Ở đây có thứ gì đặc biệt? – Kingsley hỏi.

- A! Ông chủ quán tươi cười hớn hở để lộ cho họ thấy hàm răng móm mém – Mang Leblon ra đây – Ông ta nói với anh nhân viên, vết thương của anh ta đã ngưng chảy máu. Anh ta đi vào căn phòng phía sau rồi trở ra, mang theo một bình cacbaca: rượu rum làm từ mía. Ông chủ quán rót rượu ra bốn chiếc cốc.

- Bữa sáng – Kingsley gật gù rồi nhấc chiếc cốc của mình lên.

- Saude – Mimi vừa nói vừa đặt chiếc cốc xuống cùng một lúc – Tốt cho sức khỏe.

- Chúng tôi đang tìm cô gái này. Ông đã nhìn thấy cô bé bao giờ chưa? – Kingsley hỏi, đưa cho những người bạn mới của họ xem bức ảnh của Jordan – Hay nói cho chúng tôi – Anh ta nói có phần ép buộc.

Chàng trai lắc đầu, trong khi ông chủ quán nhìn vào tấm ảnh rất lâu. Sau đó ông ta lắc đầu từ tốn.

- Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này. Nhưng đây cũng không phải nơi người ta dẫn trẻ con đến.

Mimi và Kingsley liếc nhìn nhau, còn hai anh em sinh đôi nhà Lennox khẽ nhún vai. Họ rời khỏi quán sau khi đã uống xong chai rượu. Khi đó đã là giữa trưa. Mặt trời lên cao và thời tiết nóng như đổ lửa. Một vài người tò mò đang tụ tập quanh lối vào quán rượu, kéo nhau đến xem trận đánh, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách hợp lí với nhóm bốn người. Những cái nhìn đầy ngưỡng mộ. Chưa từng có ai sống sót và đánh bại nhóm Mệnh Lệnh Bạc.

- Xin tặng cô – Một người phụ nữ lớn tuổi nói và đặt vào tay Mimi một chai nước – Cảm ơn – Người phụ nữ làm dấu chữ thập. Mimi hiểu đó là cử chỉ thể hiện sự biết ơn vì đã mang đến chút công lí cho cái nơi chẳng hề có luật pháp này.

- Cảm ơn – Mimi nói và nhận chai nước với cái gật đầu. Một lần nữa cô lại thấy chạnh lòng vì cảm giác bất lực của mình.

Vấn đề của những người đó không phải là việc vủa ngươi, Mimi tự nói với mình. Ngươi không thể giúp gì cho họ được.

Cô cảm thấy mình đang ở rất xa với thế giới an toàn và tách biệt ở Upper East Side khi cô đang bước đi trên những con đường bẩn thỉu của khu ổ chuột, cơ bắp của cô vẫn còn đang căng sau cuộc đụng độ. Đó là lí do tại sao cô đã đăng kí tham gia nhiệm vụ, để khuấy động cuộc sống của cô một chút – để nhìn thấy một khía cạnh của thế giới mà không thể thấy được khi chỉ ngồi ở ghế sau chiếc xe hơi sang trọng. Cô có thể là một cô công chúa đỏng đảnh trong hình hài này, nhưng cô đã là một chiến binh theo lẽ tự nhiên. Azrael cần điều đó.

Nhưng mọi chuyện đã thất bại. Họ đã xuất phát từ một năm trước để tìm kiếm Người giám sát và vẫn chưa có kết quả nào thể hiện sự cố gắng của họ, ngoại trừ một bức thư không tiết lộ cho họ bất cứ điều gì.

- Có thể Người giám sát không muốn được tìm thấy – Mimi nói, lấy một chai nước rồi đưa cho Kingsley – Anh đã bao giờ nghĩ đến trường hợp đó chưa?

- Có thể - Anh ta nói sau khi uống một ngụm và ném chai nước cho một trong hai anh em nhà Lennox – Nhưng cũng không chắc. Cô ấy biết trí tuệ của cô ấy có giá trị thế nào đối với cộng đồng chúng ta. Cô ấy biết họ sẽ cửa anh đi tìm cô ấy. Tin anh đi, cô ấy muốn được tìm thấy.

- Đưa tôi xem lại bức thư – Mimi nói. Kingsley đưa cho cô mảnh giấy. Cô đọc lại lá thư. Khi cầm tờ giấy lên, cô nhận ra có cái gì đó mà trước đây cô chưa hề thấy. Cái gì đó ẩn náu trong ánh bình minh, khi mà vẫn còn quá mờ mịt để có thể nhìn rõ ràng.

- Nhìn này – Cô nói với Kingsley, giơ lá thư lên để nó đối diện trực tiếp ánh sáng mặt trời.

Ánh mặt trời rọi sáng qua tờ giấy, để lộ ra điều gì đó mà trước đây không thể nhìn thấy được, giống như một hình mờ ảo. Mặt trời sẽ chỉ lối, thật vậy. Mặt trời sẽ chỉ lối.

Ở chính giữa trang giấy là một tấm bản đồ.

Chương Hai Mươi Mốt

Schuyler

- Lối này – Jack nói – Khi còn nhỏ, người đầu bếp đã từng đuổi anh ra khỏi đây – Jack chỉ cho Schuyler lối đi bí mật uốn khúc chạy qua nhà kho rộng lớn của tòa nhà, nằm phía dưới lâu đài.

Trong lịch sử, ngôi nhà này được xây dựng để làm nơi ở cho tất cả các quý tộc. Có khu dành cho đầy tớ, khu nhà bếp và kho chứa được chia làm ba cấp độ. Khi Bá tước còn sống, cặp phu thê quý tộc này đã đứng ra tổ chức rất nhiều bữa tiệc phung phí kéo dài cả tháng cho các khách mời và những người tùy tùng của họ. Tòa lâu đài mang ý nghĩa biểu trưng cho những thứ đã trở nên lỗi thời, không kể tới chuyện quá tốn kém và phong cách sống. Chẳng trách những nhà phát triển đã lên kế hoạch chia nó ra thành các căn hộ - việc sống xa hoa với đội ngũ sáu mươi nhân viên phục vụ đã trở thành một việc quá sức tốn kém, thậm chí đối với Nữ Bá tước, người ta đã chuyển về ngôi biệt thự của bà ấy ở Saint- Tropez với điều kiện nhà ở và người hầu kém hơn nhiều.

Nhưng dù cơ ngơi này có cả tá những căn phòng bí mật và các lối đi mê cung, rốt cuộc vẫn chỉ có duy nhất một lối thoát ra khỏi khách sạn Lambert. Tất cả mọi người, từ những quý tộc thứ bậc cao nhất đến những người đầu bếp thấp kém nhất, đều đi theo lối cắt qua chính giữa khoảng sân và ra ngoài bằng cổng chính. Jack và Schuyler đều hiểu họ không còn cách nào khác họ sẽ phải chui qua hang rắn để trốn thoát.

Đây cầu thang trong khu nhà ở của nhân viên phục vụ dẫn thẳng đến hội trường chính, nơi Jack và Schuyler có thể nghe thấy âm thanh của những tiếng cười điên loạn và bữa tiệc liên hoan đình đám ngoài tầm kiểm soát, nghe mệt mỏi và điên loạn hơn cả thứ âm nhạc gây choáng váng đang ngày càng tăng tốc độ và âm lượng.

- Họ đang làm gì thế nhỉ? – Schuyler thì thầm khi đang lùi đằng sau hàng người thổi sáo – Tại sao tôi có cảm giác như là... như là tôi muốn... làm ai đó đau đớn?

- Là do bọn Máu Bạc làm đấy... chúng kích động... chúng sử dụng trí tâm thuật giống chúng ta, ngoại trừ việc chúng thúc đẩy theo chiều hướng ngược lại. Chúng làm nảy sinh những điều xấu xa nhất trong con người.

- Chúng ta có nên cảnh báo mọi người không? – Cô hỏi.

- Đây không phải là Rio. Lực lượng của chúng ta quá đông để bọn chúng có thể chế ngự, những kẻ Máu Bạc sẽ không liều lĩnh làm bất cứ điều gì nguy hiểm ngoài việc sử dụng thuật cưỡng ép. Chúng đến đây chỉ vì em – Jack nói, cố gắng xoa dịu tình thế khó khăn của họ với một nụ cười cam đoan.

Schuyler không muốn bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi của mình, cô cố gắng tự trấn an tinh thần bằng cách tập trung vào việc đấu tranh với cảm giác ghê tởm đang ngày càng lấn ất mà cô cảm nhận được từ câu thần chú của bọn Máu Bạc. Bọn họ cần phải tìm Oliver, sau đó sẽ phải ra khỏi đây một cách yên ổn nhất có thể. Cô đã gây ra tiếng ồn lớn trong khi chạy trốn khỏi Jack, nhưng những trò hề thái quá của đám ca kịch Bollywood đã át được phần lớn những âm thanh đó. Những người khách nghĩ cô là một thành viên tham gia biểu diễn, đặc biệt là cách ăn mặc của cô. Cô đang mặc trên mình bộ sari.

- Đây – Jack nói và đưa cho cô một hình chữ thập nhỏ bằng bạc lấy từ sợi dây chuyền – Nó sẽ có ích đấy – Anh ấy lấy ra một chiếc tương tự dưới áo sơ mi của mình – Một phụ kiến của đồng phục Venator.

Họ rón rén đi ra ngoài vườn và nhìn thấy Oliver đang đứng một mình dưới cây sồi cao lớn, tay cầm một cốc rượu. Nếu cậu ấy ngạc nhiên khi thấy Schuyler đi cùng Jack, cậu ấy cũng không thể hiện ra ngoài trừ một cái nhướng mày khẽ cho dù điều đó khiến Schuyler đau lòng khi nhận ra chút tia sáng lóe lên từ ánh mặt cậu ấy khi thấy hai người họ bên nhau.

Không phải như cậu nghĩ đâu, cô rất muốn nói với cậu. Tớ yêu cậu.

Dù vậy, khi Oliver quay về phía Jack, cậu ấy vẫn vui vẻ và bắt tay thân mật với Jack.

- Rất vui khi được gặp cậu. Đã lâu không gặp.

Về phần mình, Jack cũng bắt tay Oliver một cách mạnh mẽ dứt khoát. Hai người đang hành động như thể họ tình cờ gặp nhau tại bữa tiệc dành cho sinh viên đã tốt nghiệp. Chỉ một nhóm học sinh trường tư ở vùng Upper East Side mới nhanh nhạy với tin tức và những lời đồn.

Vậy điều gì đã dẫn cậu tới đây thế, Force? Tôi hi vọng không phải là Ủy Ban – Oliver nói, giọng điệu nhẹ nhàng của cậu ấy giấu đi sự cảnh giác bên trong.

- Không hề - Jack nói, trong khi Schuyler nói qua cho Oliver biết những thông tin mới nhất.

Khi biết được điều đó, ngay lập tức Oliver hiểu rằng họ đang gặp nguy hiểm.

- Vậy thì, các cậu tính thế nào đây? – Cậu ấy hỏi – Tớ có cảm giác chúng ta sẽ không thể ra khỏi đây một cách yên ổn đâu.

- Cho đến giờ chúng vẫn chưa nhận ra Schuyler không còn ở trong phòng chờ Nữ Bá tước nữa – Jack vừa nói vừa nhìn xung quanh – Tớ nghĩ chúng ta có thể làm điều đó với Lu... - Nhưng trước khi Jack kịp nói hết câu, anh ta chợt dừng lại, ngước nhìn lên với vẻ hoảng hốt hiện trên khuôn mặt.

Schuyler liếc nhìn qua vai anh. Nam tước Coubertine đã lại xuất hiện ở phía sân bên kia. Nhưng có điều gì đó ở ông ấy rất khác. Thay đổi. Thậm chí từ đằng xa, Schuyler cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của ông ta đang bị viền quanh bởi ánh lửa màu đỏ thẫm. Đồng tử Bạc.

Leviathan.

Ông ta đứng bất động, kiểm tra căn phòng với đôi mắt bạc đáng sợ ấy.

Schuyler quay về phía Oliver và nhìn thấy cậu ấy đang chú ý đến ông ta. Vẻ mặt Oliver tái mét.

- Tớ đã để cậu đi cùng ông ta... Tớ thật ngu ngốc... Tớ đã linh cảm điều gì đó chẳng lành... Khi tớ nói chuyện với ông ta ở trên thuyền trông ông ta rất khác, thậm chí là vui vẻ hòa nhã. Đáng ra tớ phải biết có gì đó mờ ám.

- Tớ cũng không chú ý đến điều đó. Ollie. Cậu chẳng thể nào biết trước được – Cô nói. Bọn Máu Bạc là những kẻ biến hình rất nhanh, Schuyler nhớ ông ngoại đã từng nói với cô như vậy. Leviathan đã nhốt cô trong căn phòng đó, có lẽ hắn định sẽ giải quyết cô sau. Cô rùng mình khi nghĩ đến những gì chúng định làm với cô.

- Nghe này, tớ sẽ chỉ làm các cậu chậm lại, nhưng có lẽ tớ có thể làm vướng chân chúng – Oliver vừa nói vừa bỏ khăn xếp trên đầu xuống và ném về phía khoảng sân.

- Đừng! – Schuyler nói – Chúng ta hoặc sẽ cùng ra khỏi đây, hoặc không ai cả! Oliver! Hãy nghe tớ! – Cô nài nỉ với vẻ sợ hãi khi nhận ra cậu ấy định làm gì.

- Muộn rồi – Oliver nói khi cậu nhấc chiếc đuốc gần đó lên và chạy về phía lối đi được canh giữ bởi những con voi – Đến mà bắt ta này! – Cậu ấy hô to, vẫy chúng lại gần và dụ chúng lao tới với vẻ giận dữ. Những con voi nhảy chồm lên trụ bằng hai chân sau, quăng vua và hoàng hậu Thái xuống đất và điên cuồng chạy xuyên qua những bụi cây, đuổi theo Oliver. Những người quản tượng la lớn, còn những vị khách đang bị làm cho mụ mị ở bữa tiệc thì chạy tán loạn về mọi phía, cố gắng tránh khỏi những con thú hung bạo đang nổi cơn thịnh nộ.

- Nhanh lên! – Jack nói – Trước khi chúng lại gần cánh cổng – Anh đưa tay ra.

- Nhưng... Oliver! – Schuyler lao đảo – Oliver... không...! Oliver!

- Cậu ấy là con người, chúng không cần cậu ấy... Schuyler, chúng ta phải đưa em rời khỏi đây! Nhanh lên! – Jack nói và vẫn đưa tay về phía cô.

- Không! Tôi không thể! Tôi không thể bỏ rơi cậu ấy! – Cô dõi theo Oliver đang chạy càng ngày càng xa, còn những con voi công kích cậu ấy ở ngay đằng sau.

Nhưng có ở lại cũng không thể giúp gì được cho Oliver. Không phải là lúc này. Cô đang đẩy chính họ vào tình thế nguy hiểm bởi sự lưỡng lự của mình. Cô rất muốn chạy theo Oliver, nhưng vẫn để Jack dẫn cô đi. Họ vừa chạy vừa cúi xuống để tránh những người cầm đuốc đang bối rối và những nhân viên phục vụ đồ ăn, né tránh những con voi hung tợn, những vị khách đang la hét và những người đầy tớ đang sửng sốt. Cô có thể cảm thấy cơn phẫn nộ của con quỷ dữ Leviathan, có thể cảm nhận đôi mắt của hắn luồn lách đằng sau trí óc cô, một tâm địa đầy mưu mô và dữ dội.

Chỉ trong tích tắc hắn ta có thể ở ngay phía trước họ.

Nhưng không như lúc chiến đấu, Schuyler rất giỏi trong việc chạy trốn, cô cùng Jack nhảy vọt qua bãi cỏ trong vườn và thoát ra cổng chính. Cô ngoái lại nhìn lần cuối và bắt gặp hình ảnh Oliver đang vẫy tay trước khi cậu biến mất trong đám đông náo loạn.

Cậu ấy đang vẫy chào tạm biệt.

Chương Hai Mươi Hai

Bliss

Buổi trình diễn thời trang diễn ra suôn sẻ. Bliss đã cố gắng hoàn thành hai lượt biểu diễn của mình mà không có sự cố nào xảy ra, mặc dù cô vẫn bị ám ảnh bởi giọng nói đầy đe dọa của vị khách văng vẳng trong đầu. Ông ta đang âm mưu gì đây? Ông ta có ý gì khi nói rằng “sẽ dễ dàng để vượt qua những điều đó thôi...?” Nhưng sau đó, cô đã hiểu ý ông ta. Chẳng phải là cô đang phủ nhận mọi thứ ư? Bởi vì chắc chắn phải có lí do nào đó cho sự xuất hiện của vị khách trong cuộc sống của cô, có lẽ không phải ông ta lượn đi lượn lại chỉ cốt để tiếp cận gần hơn cô con gái yêu quý của mình chứ? Có lí do để ông ta có mặt ở đây.

Và dù lí do có là gì đi chăng nữa, cô cũng đã dính líu vào vụ việc này, bởi vì trên thực tế, cô chính là ông ta. Cho dù vị khách đã làm hay đã không làm những gì, họ cũng sẽ không nhìn thấy Lucifer ẩn nấp đằng sau đó – họ chỉ nhìn thấy Bliss. Thôi được, có lẽ cô có thể làm gì đó. Có lẽ cô nên cố gắng khám phá xem vị khách đã làm trò gì khi ông đi khỏi. Có lẽ đó là một ý kiến hay để cô thoát khỏi việc bị bỏ rơi trong bóng tối quá lâu.

Cô xoa bóp hai thái dương. Thật may, hầu hết những người mẫu khách đã để cô yên tĩnh một mình. Họ biết tình cảnh của cô, và không ai dám bày tỏ điều gì ngoài những ánh mắt đầy thương cảm. Bliss nghĩ cô chẳng khác gì một kẻ bị gắn dòng chữ “NGƯỜI SỐNG SÓT” lên trán, từ cái cách những cô nàng kia to nhỏ về cô. Mẹ kế bị giết. Em gái mất tích... đoán chừng là bị giết... Thật kinh khủng... Những chuyện đã xảy ra ở Rio, đúng không?

Bliss nghĩ rằng chuyện đó bất công khủng khiếp. Những việc xảy ra với gia đình cô chẳng can hệ gì đến đất nước này cả, nhưng hiển nhiên cô không thể nói với ai điều đó. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này. Cô thay đồ trình diễn cuối cùng của mình – chiếc áo dài khiêu vũ bằng voan mà các phu nhân quý tộc vẫn hay mặc để dự buổi mở màn múa bale vào mùa thu – và mặc chiếc váy hai dây trắng đơn giản của mình vào. Cô tản bộ qua bãi cỏ xanh, cúi nhanh né tránh một vài khuôn mặt quen thuộc và hi vọng có thể về nhà mà không phải tiếp chuyện bất cứ ai, thì chợt cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.

- Bliss? Là cậu phải không? Này! - Một cô gái xinh xắn với mái tóc dài hoe vàng, đội cái mũ rơm mềm và mặc váy hở một bên sang trọng đi tới.

Bliss ngay lập tức nhận ra cô gái. Đó là Allison Ellison – hay Ally Elli, như tên thường gọi – một Máu Đỏ đến từ trường Duchesne.

Ally là một học sinh nhận học bổng, bố mẹ cô ấy sống ở Queens hay đâu đó đại loại thế, cô ấy phải đi xe buýt mất hai giờ để tới trường. Bliss đã cho rằng Ally là người thật không bình thường chút nào, nhưng cô ấy hoàn toàn ngược lại. Bọn trẻ ở Upper East Side thường moi móc những câu chuyện ngoài lề điên rồ của cô và cái cách nhìn nhận mọi thứ một cách khôi hài của cô ấy. Bliss nhớ một lần cô cùng Mimi và một nhóm đông người đã đi chơi cùng Ally, và Ally đã buộc tất cả mọi người phải đặt chính xác số tiền mà họ nợ lên bàn – chuẩn đến cent cuối cùng. Không ai có thể thoát được với những lí lẽ lãng xẹt như “Tớ quên ví rồi, cậu biết đấy lần sau cậu có thể đòi tớ cũng được,” những lí lẽ mà một người thích tiền như Mimi luôn cố gắng viện cớ.

Đó là một lần gặp Ally ở trường, và một lần khác là ở bữa tiệc Từ thiện, Sâm panh và Mua sắm được tổ chức hang năm của Muffie Astor Carter. Cô ấy đang làm gì ở đây, trong bộ đồ của Balthazar Verdugo, và chắc chắn đáng giá ít nhất hàng trăm ngàn đô? Trông như thể cô ấy luôn luôn đi nghỉ mát ở Southampton ấy?

Bliss đã có được câu trả lời khi Jamie Kip xuất hiện và ôm lấy Ally. Thế đấy Ally là huyết linh quen thuộc của một trong những chàng trai Máu Xanh nổi tiếng nhất. Giờ thì cô đã hiểu lí do của bộ đồ đắt tiền và sự có mặt của Ally ở bữa tiệc.

- Chào Ally – Bliss gật đầu – Jamie.

Jamie viện cớ tránh đi bằng cơn ho và để lại hai gái với nhau.

- Cậu thế nào? – Allison hỏi – Thật vui được gặp lại cậu – Cô gái tóc vàng hoe xinh đẹp đặt tay mình lên cánh tay Bliss.

Bliss đã cảm động bởi sự ấm áp đến không ngờ chứa trong giọng nói của Ally.

- Tớ ổn... cảm ơn – Cô nói với Ally.

- Chúng tớ rất nhớ cậu trong lễ truy điệu Dylan – Allison nói – Nhưng đừng lo, không ai mong đợi cậu sẽ đến hay bất cứ điều gì cả. Bố cậu nói cậu cần nghỉ ngơi.

- Lễ truy điệu? Đã có một lễ truy điệu ư? Cho Dylan? Bao giờ? – Bliss hỏi, cố gắng không thốt ra với giọng như thể cô đang mất hết tinh thần.

Allison có vẻ không thoải mái.

- Đã gần một năm rồi. Ừm, tớ biết. Thật lạ lùng, phải không? Ý tớ là, cậu ấy đã biến mất, đúng không? Mọi người đã cho rằng bố mẹ cậu ấy chuyển tới Grosse Point hay đại loại thế, sau đó hóa ra là cậu ấy đang trong thời kì chuyển đổi nhưng cậu ấy đã mắc nghiện thứ gì đó và chết do dùng thuốc quá liều.

Lại một sự che đậy nữa, Bliss nghĩ. Các Máu Xanh rất giỏi che đậy dấu vết của mình. Thật đơn giản để giải thích cái chết của Dylan do sốc thuốc như bọn trẻ nhà giàu nghiện ngập khác. Đặc biệt là khi cậu ấy đang trong thời gian điều trị phục hồi chức năng. Đúng là một câu chuyện hoàn toàn hợp lí, ngoại trừ việc nó không đúng sự thật chút nào.

Allison cử động một cách không thoải mái.

- Thậm chí tớ không biết rõ lắm về cậu ấy, nhưng các cậu là bạn của nhau phải không?

- Chúng tớ là bạn – Bliss nói – Lễ truy điệu... như thế nào... Có ai khác ở đó nữa không?

Cô nữ sinh trường Duchesne có vẻ lúng túng.

- Không. Không hẳn. Không có nhiều người ở đó lắm. Tớ nghĩ tớ là người duy nhất đến từ trường Duchesne. Có vài người từ trung tâm phục hồi chức năng, nhưng họ là những người tổ chức buổi lễ. Tớ cũng chỉ tình cờ biết chuyện đó nhờ Wes McCall. Cậu ấy cũng trải qua thời gian biến đổi. Tớ chỉ nghĩ... à, Dylan và tớ từng học tiếng Anh cùng nhau và cậu ấy là... một chàng trai tử tế. Một người lập dị. Nhưng tốt bụng, cậu biết đấy?

- Ừ - Bliss nói. Cô bỗng nhiên thấy mắt mình chan chứa nước.

- Ôi Chúa ơi, cậu khóc kìa. Tớ xin lỗi. Tớ không cố ý làm cậu buồn – Allison nói – Đây – rồi đưa cho Bliss một chiếc khăn thơm từ túi xách của mình.

- Tớ ổn... chỉ là... chuyện này khá phức tạp – Bliss lắp bắp, vui vẻ cầm lấy chiếc khăn và lau những giọt nước mắt.

- Cuộc đời là vậy mà – Allison gật gù – Nhưng thật tốt khi thấy cậu... ra ngoài. Ý tớ là, điều đó hẳn là rất khó khăn. Tớ đang nói toàn những điều sai lầm đấy chứ?

- Ồ, không hề. Thật tuyệt khi có thể nói chuyện với ai đó – Bliss mỉm cười.

- Đúng thế. Cậu luôn luôn có thể nói chuyện với tớ. Cậu sẽ quay lại trường học vào tháng chín chứ?

Bliss gật đầu.

- Ừ. Sẽ rất kì cục nếu cứ nghỉ suốt. Tớ thật sự không còn quen biết ai ở đó nữa – Vị khách đã đồng ý rằng Bliss nên trở lại trường học. Sẽ thật là lạ lùng nếu con gái ngài thượng nghị sĩ bỗng nhiên trở thành kẻ bỏ học từ cấp ba.

- Ồ cậu biết tớ mà, và tớ học cùng lớp với cậu. Mọi thứ sẽ không quá tồi tệ đâu – Allison nói và ôm lấy Bliss.

- Thật vui khi được nghe điều đó. Cảm ơn Ally. Hẹn gặp lại nhé – Bliss mỉm cười.

- Hẹn gặp lại.

Bliss quay trở lại ô tô của mình, trong lòng chẳng mong gì hơn là được ở một mình để có thể chấp nhận tin sét đánh vừa rồi. Đã có một lễ truy điệu cho Dylan và không có ai đến cả. Với những Máu Đỏ, anh ấy chỉ là một kẻ chuyên gây rắc rối; với ma cà rồng, thì là mối nguy hại cho dòng họ. Chẳng có ai quan tâm hay nhớ đến anh ấy.

Thậm chí cô cũng không ở đó để bày tỏ sự thương tiếc của mình, để được ngắm anh ấy lần cuối trước khi người ta chôn cất anh. Anh ấy đã ra đi mãi mãi, và cô sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại anh ấy nữa.