Chương 11: Mimi

Bốn Venator tạo ra 1 âm thanh nhỏ khi họ hạ cánh trên mái nhà của tòa nhà. Tiếng bước chân của họ có thể bị nhầm là tiếng xào xạc của cánh chim, hay một vài viên sỏi bị văng ra từ sườn đồi. Đây là đêm thứ tư của họ ở Rio, và họ đang ở trong khu ổ chuột de Rocinha, dân số có hệ thống, nhà khối nối tiếp nhà khối, đường nối tiếp đường, căn lều dột nát nối tiếp căn lều dột nát. Họ đang tìm kiếm bất cứ cái gì, 1 mảnh vụn ký ức, một từ, một hình ảnh có thể làm sáng tỏ về những gì đã xảy ra với Jordan và nơi bà ở.

Mimi biết luyện tập khá tốt để cô có thể làm điều đó trong giấc ngủ. Hoặc thực sự, giấc ngủ của họ. Hãy nhìn những Máu Đỏ xem, thật ấm cúng và an toàn trong giấc ngủ của họ, cô nghĩ. Họ không biết rằng ma cà rồng đang rón rén đi vào giấc ngủ của họ.

Ký ức là những thứ phức tạp, Mimi nghĩ khi cô bước vào thế giới tranh tối tranh sáng của glom. Chúng không ổn định.

Chúng thay đổi nhận thức theo thời gian. Cô đã thấy chúng thay đổi như thế nào, hiểu sự trôi đi của thời gian ảnh hưởng đến họ như thế nào. 1 kẻ làm việc chăm chỉ có thể có thời thơ ấu đầy đau khổ và khó khăn, bị hủy hoại bởi những lời chế giễu và tên gọi bị bắt nạt trong trường học, nhưng sau đó có sự hiểu biết về lòng vị tha nhiều hơn nữa của những bất công trong quá khứ. Quần áo làm bằng tay mà anh ta bị buộc phải mặc đã trở thành một minh chứng cho tình yêu của mẹ anh ta, mỗi miếng vá và mũi khâu là một dấu hiệu của sự siêng năng của bà thay vì 1 là nghèo đói. Anh ta sẽ nhớ Cha ngủ muộn để giúp làm bài tập về nhà, sự cống hiến và lòng kiên nhẫn của người cha già, thay vì tinh nóng nảy của ông khi ông trở về nhà, muộn, từ nhà máy.

Mimi đã quét hàng ngàn ký ức của những người phụ nữ bị bỏ rơi bởi những người yêu đẹp trai trở nên xấu xí và thô lỗ, những chiếc mũi Roman có lẽ là quá nhọn, đôi mắt ngày cảng nhỏ và tầm thường, trong khi các chàng trai bình thường đã trở thành người chồng dần trở nên quyến rũ khi năm tháng trôi qua, do đó khi được hỏi có tình yêu sét đánh không, những người phụ nữ sẽ vui vẻ trả lời có.

Những ký ức di chuyển hình ảnh trong đó có nghĩa là liên tục thay đổi. Chúng là những câu chuyện mà mọi người kể với nhau. Sử dụng glom là thế giới của ký ức và bóng tối, một không gian mà ma cà rồng có thể truy cập để đọc và điều khiển tâm trí giống như bước váo 1 căn phòng tối, ào một phòng thí nghiệm nơi mà các nhiếp ảnh gia rửa những tấm phim của họ, nhấn chìm họ trong những nồi cạn hóa chất, nhuộm chúng trên những kệ nylon. Mimi nhớ lại căn phòng tối ở trường Duchesne, cách cô đã từng trốn ở đó với thần linh quen thuộc của cô. Quay qua cánh cửa quay vòng, bỏ lại thế giới màu sắc sặc sỡ của trường học đằng sau để bước vào một không gian nhỏ chật chội, rất tối tăm mà cô tự hỏi lần thứ 2 liệu cô có mù không. Nhưng, tất nhiên, ma cà rồng có thể nhìn thấy trong bóng tối. Liệu họ có phòng tối không, khác hơn so với trong các bộ phim nơi họ đã theo dõi những kẻ giết người hàng loạt? Mimi tự hỏi. Hiện nay mọi người đều có máy ảnh kỹ thuật số. Những phòng tối đã thuộc về tiền sử. Giống như những lá thư viết tay và những cu65c hẹn phù hợp.

- Phòng tối phải không, Force? Cô sẽ không tấn công tôi khi là 1 nhiếp gia chứ.

- Nhưng tôi sẽ tấn công anh - Mimi đáp trả.

- Har-har.

- Quay trở lại bệnh nhân của anh đi. Anh sắp đánh thức bệnh nhân của tôi rồi.

Đây là nghi thức ngoại giao để chống lại việc Kingsley thò vào không gian của cô. 4 người Venator có thể cảm nhận lẫn nhau, nhưng họ đòi hỏi phải ở trong những kênh riêng biệt, quan sát những giấc mơ khác nhau. Họ đã bước vào phòng ngủ tập thể của 1 phụ nữ, một địa điểm trong thành phố nơi mà các cô gái từ các tỉnh xa xôi hẻo lánh phải trả một phần thù lao cho giường ngủ.

Mimi ở trong tâm trí của 1 cô gái, cô gái cũng cỡ tuổi như cô, trong vòng đời này : 17 tuổi. Cô gái làm việc như 1 cô hầu phòng trong 1 khách sạn. Mimi quét ba tháng gần đây nhất của cuộc sống cô. Thấy cô dọn dẹp giường và dọn sạch thùng rác, hút bụi những tấm thảm và bỏ túi những món tiền boa nhỏ nhoi khách để lại bên cạnh những chiếc bàn. Thấy cô chờ đợi cho bạn trai của mình, 1 người đưa tin bằng xe đạp, sau khi làm việc tại một quán cà phê nhỏ. Cái gì thế này? Người quản lý khách sạn đã buộc cô gái vào văn phòng của hắn ta và bảo cô cởi quần áo. Thú vị thật. Nhưng nó có thật không?

Được Venator huấn luyện, Mimi đã học được cách làm thế nào để phân biệt giữa hư cấu và thực tế, sự mong chờ từ thực tế. Cô gái thực sự bị lạm dụng bởi sếp của mình hay cô chỉ sợ rằng nó sẽ xảy ra? Nó trông giống như 1 giấc mơ của sự sợ hãi. Mimi đặt 1 ép buộc : cô đã tưởng tượng cô gái đẩy sếp của cô ra, đá vào đúng ngay chỗ đau của ông ta. Đúng vậy. Nếu có chuyện đó xảy ra, bây h cô gái sẽ biết mình phải làm gì.

- Điểm danh. Lennox. Một. - Giọng nói của Kingsley vang vọng trong bóng tối.

- Rõ.

- Hai?

- Rõ.

- Force?

Mimi thở dài. Không có dấu hiệu của Người Quan Sát trong bất kỳ suy nghĩ nào của cô gái.

- Rõ.

Cô chớp chớp đôi mắt. Cô đang đứng phía trên cô gái, người đang ngủ ngon lành dưới tấm chăn. Mimi nghĩ cô ấy nở một nụ cười nhỏ trên môi. Không cần phải sợ, Mimi gửi đi. Một cô gái có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn làm.

- Được rồi. Bước ra. - Kingsley dẫn họ tiến vào bóng đêm, xuyên qua những con đường trải nhựa và các nấc thang ọp ẹp dẫn xa hơn đến những căn nhà xiêu vẹo, dãy nhà lắp ráp của các ngôi nhà tạm bợ và những căn hộ cắt vào trong những ngọn núi.

Cô theo đội lên trên đồi, đi ngang qua các thùng rác đầy tràn và hàng đống rác thối. Không phải tất cả đều khác so với những phần nhất định của Manhattan. Mimi nghĩ, mặc dù thật đáng kinh ngạc để xem những con người sống gần gũi với nhau như thế nào và việc họ bóp méo sự ưu tiên của họ như thế nào. Cô đã nhìn thấy những ngôi nhà, những túp lều, thực sự không có nước hoặc nhà vệ sinh, trong khi có những người sống trong những căn phòng có ti vi màn hình phẳng 42 inch đáng kiêu hãnh và những chiếc đĩa giấy. Có những chiếc xe hơi Đức bóng loáng trong những nhà để xe tạm thời trong khi những đứa trẻ không có giày mà đi.

Phát biểu của trẻ em : cô đã nghe thấy chúng trước khi nhìn thấy chúng. 1 bầy trẻ con vui vẻ đã theo họ đi xung quanh suốt tuần. Những khuôn mặt nhem nhuốc những vệt nhựa đường, quần áo rách rưới mang những phù hiệu cũa những đội thể thao của nước Mỹ đã bị mờ, những cánh tay duỗi ra, lòng bàn tay ngửa lên, trống không. Nó nhắc nhở cô 1 thông báo của dịch vụ công cộng đã từng được đăng vào buổi tối : lúc 10 h.

- Có biết những đứa trẻ ở nơi nào không?

- Senhora Bonita, Senhora Bonita, (Quý cô xinh đẹp) - chúng hô to, bàn chân trần của chúng vỗ bành bạch trên con đường ẩm ướt.

- Đi đi! - Mimi rít lên, xua chúng đi giống như những con ruối phiền phức.

- Hôm nay không có gì đâu. Nada para voce (Không có gì cho mấy nhóc đâu). Deixe-me sozinho!? Để ta yên.

Những lời xin xỏ của chúng làm cô nhức đầu. Cô không chịu trách nhiệm đối với những người này, với những trẻ em này. . . .Cô là một Venator về công việc thuộc chính quyền, chứ không phải là một người nổi tiếng trên một chiến dịch quan hệ công chúng. Bên cạnh đó, đây là Brazil, một nước đang phát triển. Có những nơi trên thế giới còn tuyệt vọng hơn nhiều. Thực sự, những đứa trẻ cầu bất cầu bơ này không biết chúng may mắn như thế nào đâu.

- Senhora, senhora. (Quý cô) - 1 đứa bé dễ thương trong cái áo lót tối màu, những lọn tóc xoa7n bồng bềnh, nắm lấy vạt sau áo sơ mi của cô. Giống như những Venator khác, Mimi mặc một chiếc áo khoác polymer màu đen và quần nylon chống thấm nước, bộ quần áo tiêu chuẩn. Cô từ chối mang đôi giày vụng về đó (chúng làm cho chân cô trông béo ra) và cô lại mang đôi giày cao gót đuôi ngựa lần nữa.

- Oh, được rồi - Mimi nói.

Đây là lỗi của cô khi để những đứa trẻ quanh quẩn theo họ. Cô đã cố gắng để cứng lòng mình lại, để không còn cảm giác và và thờ ơ khi đối mặt với đói nghèo thật sự kinh khủng này, Mimi xem xét lại căn phòng đủ tiêu chuẩn của cô ở khách sạn (thậm chí còn không phải là 1 căn phòng tiện nghi!) thiếu thốn, cô thấy rằng bất cứ khi nào bọn nhóc tụ tập xung quanh cô, cô luôn có thứ gì đó để đưa cho chúng.

1 viên kẹo. 1 đồng dollar (hôm qua là mười dollar). Một thanh sô-cô-la. Một cái gì đó. Bọn nhóc gọi cô là Quý Cô Xinh Đẹp, Senhora Bonita.

- Không có gì cho cháu hôm nay đâu! Thật đấy! Ta hết rồi! - cô xác nhận.

- Chúng sẽ không bao giờ tin cô. Kể từ khi cô nhượng bộ vào ngày đầu tiên. - Kingsley nói, trông có vẻ thích thú.

- Anh thì tốt hơn chắc. - Mimi càu nhàu, vớ lấy cái ba lô của cô. 4 người họ là 1 quan hệ hòa hoãn. Cặp sinh đôi ít nói thổi bong bóng kẹo cao su trong khi Kingsley có thể luôn tính toán chi phí cho những bữa ăn qua loa kibe chiên giòn của những chiếc xe bán hàng trên đường.

Cô bé nhỏ với những lọn tóc xoăn kiên nhẫn chờ đợi khi Mimi đưa ra một con chó đồ chơi nhồi bông mà cô đã mua trong 1 cửa hàng bán quà tặng vào sáng hôm đó đặc biệt cho cô. Con thú nhồi bông có khuôn mặt nhắc cô nhớ đến con chó của mình. Cô ước là chú chó su giống Nhật Bản hiền lành đó ở với cô, nhưng sự cần thiết để bảo vệ giống chó đó giảm đi trong những năm gần đây vì sự biến đổi.

- Đây này, và đây là cho tất cả các cháu chia nhau, - cô nói, chìa ra 1 hộp lớn kẹo. - Giờ thì đi đi!

- Obrigado! Obrigado (Cám ơn), senhora (Quý cô)! - Chúng hét lên khi chạy đi với chiến lợi phẩm của mình.

- Cô thích chúng. - Kingsley nói với một nụ cười nửa miệng khiến Mimi tức điên lên vì nó làm anh ta thậm chí còn đẹp trai hơn anh ta cần phải.

- Không đời nào - Cô lắc đầu, không nhìn vào mắt anh.

Có thể cô đã uống quá nhiều Coca-Cola Mexico siêu ngọt mà họ có ở dưới kia. Hoặc có thể chỉ là do cô mệt mỏi, cô đơn và xa nhà. Bởi vì 1 nơi nào đó trong trái tim tăm tối của Azrael, có cái gì đó đang tan chảy.

Nhiệm vụ

- Cháu phải hỏi Charles. Cháu phải hỏi ông ta về cánh cổng...về di sản của gia đình Van Alen và những con đường của người chết.

Đó là những lời cuối cùng của ông cô.

Nhưng Charles Force ã biến mất khi Schuyler quay trở về New York. Oliver đã phát hiện ra thông qua sự giao tiếp của anh ấy tại Sờ lưu trữ rằng Charles đã bắt đầu đi bộ ngang qua công viên vào 1 buổi chiều như thường lệ nhưng đã không bao giờ trở về nhà. Chuyện này xảy ra 1 tuần trước đây. Cựu Regis không để lại lời nhắn, không có lời giải thích nào. Rõ ràng, ông đã để lại mọi thứ trong một mớ lộn xộn. Công ty của gi đình Force đã mất đi một nửa giá trị trong sự sụp đổ của thị trường chứng khoán, và hội đồng quản trị đang đương đầu với khó khăn : công ty của họ đang chìm và không có thuyền trưởng lái tàu.

Nhưng phải có ai đó biết ông ta ở đâu chứ, Schuyler nghĩ, và vào 1 buổi sáng cô mai phục Trinity Force tại 1 salon nơi bà nhuộm tóc. Vị lão thành nhất trong xã hội hàng đầu của New York quấn trong một chiếc áo choàng lụa, ngồi dưới một bóng đèn nhiệt.

- Tôi đoán là cô đã nghe tin tức. - Trinity nói 1 cách khô khan, đặt cuốn tạp chí xuống khi Schuyler ngồi xuống bên cạnh bà.

- Charles phải có lý do chính đáng cho hành động của ông ấy. Ta chỉ ước ông ấy đã chia sẻ điều đó với ta.

Schuyler kể với bà về những lời cuối cùng của Lawrence trên đỉnh núi, hy vọng có lẽ Trinity có thể tỏa 1 chút ánh sáng nhỏ nhoi vào thông điệp của ông.

- Di sản của gia đình Van Alen - Trinity nói, nhìn chằm chằm vào mình trong gương và vỗ nhẹ chiếc mũ trùm bằng nhựa bọc lấy đồ trang sức của bà.

- Cho dù là gì, Charles cũng đã quay lưng với tất cả những gì đã làm với gia đình của ông một thời gian dài trước đây. Lawrence đang sống trong quá khứ, như ông ta luôn như vậy.

- Nhưng Lawrence đã nhấn mạnh rằng Charles là chìa khóa.

- Lawrence đã kết thúc rồi. - Cách Trinity nói điều này, ó vẻ như Lawrence chỉ là một diễn viên đã hoàn thành vai trò của ông trong một vở kịch. Không mất đi. Không chết. Không ra đi mãi mãi.

Đã kết thúc.

Còn 1 điều khác nữa, 1 điều kỳ lạ mà ông cô đã khiến Schuyler muốn xác nhận. Cô không chắc Trinity có biết bất cứ điều gì về chuyện này không, nhưng cô phải hỏi.

- Ông cũng nói rằng tôi có một người em gái, và rằng nó sẽ là...ằng nó sẽ là cái chết của chúng ta.

Schuyler cảm thấy thật ngớ ngẩn khi lặp lại 1 tuyên bố kịch như vậy.

- Tôi có chị gái phải không?

Trinity không trả lời trong một khoảng dài. Âm thanh của những máy sấy tóc và những khách hàng quen đang tám chuyện với những nhà tạo mẫu toác của họ lấp đầy sự im lặng. Cuối cùng, khi bà nói, giọng của bà thật lặng lẽ và tự vệ.

- Theo cách hiểu thì mẹ cô có 1 người con gái khác, đúng vậy. Nhưng đó là cách đây rất lâu rồi, rất lâu trước khi cô được sinh ra, trong một vòng đời khác, trong một thế kỷ khác. Và cô gái đã được đưa đi chăm sóc. Lawrence và Charles đã nhìn thấy điều đó. Lawrence...Một lý do ông sống lưu vong là ông không bao giờ từ bỏ ảo tưởng của mình. Ông đã chết, Schuyler, và cô sẽ hiểu...ông ấy níu lấy 1 thứ chẳng có giá trị gì, cố gắng buộc những mẩ thừa lại với nhau. Có lẽ ông ta thậm chí còn không suy nghĩ đúng nữa.

Vây là Lawrence đã nói sự thật. Cô có 1 người chị gái. Là ai? Khi nào? Chị ấy đã chết chưa? Đưa đi chăm sóc? Điều đó nghĩa là gì? Nhưng Trinity từ chối tiết lộ thêm.

- Tôi đã kể cho cô quá nhiều. - bà nói với một cái cau mày.

- Hội đồng đã yêu cầu tôi làm chứng vào ngày mai về những gì đã xảy ra ở Rio. Bà có đến đó không? - Schuyler hỏi với một chút buồn bã.

Nó thình lình làm cô hiểu rằng cô cần một người mẹ trong cuộc sống của mình nhiều như thế nào. Trinity chưa bao h cố gắng điền vào vai trò đó, nhưng bà có 1 cách không vô nghĩa thực sự đã nhắc nhở Schuyler về Cordelia. Điều này tốt hơn so với không có gì.

- Ta rất lấy làm tiếc, Schuyler, nhưng ta sẽ không thể tới đó. Như thường lệ, Máu Đỏ đã để cho tính tham lam chiếm lĩnh hệ thống tài chính của họ. Với sự ra đi của Charles, ta đã ép buộc hội đồng quản trị làm những việc mà ta có thể ngăn lại 1 cuộc tắm máu. Tối nay ta rời khỏi Washington.

- Được thôi. - Schuyler đã không chờ đợi bất cứ điều gì khác.

- Và, Schuyler? - Trinity nhìn cô 1 cách thiết tha, như 1 người mẹ khi trừng phạt đứa con gái bướng bỉnh. - Kể từ khi cô quay về, phòng của cô vẫn còn trống.

- Tôi biết, - Schuyler nói một cách đơn giản. - Tôi sẽ không sống với gia đình của bà nữa.

Trinity thở dài. - Ta sẽ không ngăn cô. Nhưng nên biết rằng khi cô rời khỏi nhà chúng ta, cô sẽ ra khỏi sự bảo vệ của chúng ta. Chúng ta không thể giúp cô.

- Tôi hiểu. Tôi sẽ chịu những rủi ro đó. Vì thói quen Schuyler và Trinity trao đổi những nụ hôn không khí vào 2 má à nói lời tạm biệt. Schuyler rời khỏi cái kén thật sự ấm áp của salon làm đẹp và bước ra ngoài đường phố New York, một mình.

Charles Force đã biến mất. Ông ta đã biến mất, mang theo những bí mật.

Cô sẽ phải khám phá di sản của gia đình Van Alen 1 mình.