Kỳ thật, Dương Tử Hiên còn có tâm tư khác, hắn muốn lợi dụng chuyện này,
làm cho Thái Tâm Chấn và đám cán bộ bên Thôi Lập sinh ra mâu thuẫn.
Đây cũng là một cách làm không tệ, dọa Thôi Lập vài ngày, sẽ làm cho Thôi
Lập chậm rãi xé rách mặt với Thái Tâm Chấn.
"Loại sự tình vụn vặt này là thứ yếu, mấu chốt vẫn là phải tranh thủ thời gian
nắm bắt hạng mục Trung dầu mỏ, chỉ cần nắm bắt được hạng mục này, có thể
ngăn chặn được miệng đám người thị ủy kia, còn có cả tin Tĩnh Thông háo sắc
tiếp tục lan tràn." Dương Tử Hiên gõ gõ bàn, trầm tư nói.
"Hiện tại Trung dầu mỏ đang treo giá, bởi vì Kim Kinh và chúng ta cạnh tranh,
bọn hắn nắm giữ quyền chủ động, chúng ta ở vào địa vị bất lợi, cứ tiếp tục như
vậy, chỉ sợ sẽ càng thêm bất lợi đối với chúng ta.”
“Nếu kinh động tất cả thành thị hạ du Hoàng Giang, không chừng bọn hắn cũng
muốn gia nhập đội ngũ cạnh tranh, rất có thể sẽ xuất hiện hiện tượng gay cấn, tôi
cảm thấy phải tốc chiến tốc thắng." Thư Lập Quốc nhíu mày nói.
"Không bằng trực tiếp hẹn phó tổng Trung dầu mỏ Lộ Kiên, còn có cả người bộ
phận quản lý hạng mục ra ngoài, tính cả đám người Kim Kinh vào, mọi người
công bằng nói chuyện, không cần che che lấp lấp như hiện tại, phương diện
Trung dầu mỏ cũng không muốn một mực giằng co như vậy." xem
Dương Tử Hiên liếc liếc Thư Lập Quốc, lão Thư này, đầu óc vẫn rất linh hoạt,
biết cách biến đổi, là người có biện pháp, có cách nghĩ riêng.
Trước kia biểu hiện bình thường ở trước mặt hắn, chắc cũng là vì giấu dốt,
không vội biểu hiện mình.
Hiện tại Thư Lập Quốc bắt đầu trở nên nhanh nhẹn, chắc chắn cũng có xúc động
bởi vì sự kiện Tống Tịnh Thông bị Dương Tử Hiên giải quyết rất nhanh.
"Lập Quốc đưa ra đề nghị này không tệ, có thể làm được."
Dương Tử Hiên khẳng định một câu, lại để cho Thư Lập Quốc thở dài một hơi,
trải qua trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn giải đến cái này thị trưởng
trình độ không thấp, sợ nhất không chiếm được hắn tán thành.
Lúc rời đi, Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Thư Lập Quốc, nói: "Mấy năm này
Quảng Lăng đình trệ phát triển, cậu là chủ nhiệm kế hoạch, cũng có trách
nhiệm."
Lúc nói chuyện, sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm túc.
Trong nội tâm Thư Lập Quốc thầm hoảng hốt, suy nghĩ ý tứ sau lưng lời phê
bình của Dương thị trưởng, thành khẩn nói: "Thị trưởng phê bình rất đúng, kế
hoạch chúng tôi là nghành xác định chiến lược phát triển trọng đại, Quảng Lăng
mê man mất phương hướng trên mặt phát triển, tôi cũng có trách nhiệm!"
Quét mắt vài lần, khuôn mặt nghiêm túc của Dương Tử Hiên mới hiện lên nét
cười cười, lão Thư này còn có thể dùng, thái độ nhận lầm rất thành khẩn.
Nếu như Thư Lập Quốc giải vây vì bản thân mình, Dương Tử Hiên sẽ không để
ý đến hắn nữa, cán bộ không có can đảm, không có khả năng, không thể chịu nổi
trọng dụng.
"Vậy thì đối với sự phát triển kinh tế của Quảng Lăng, cậu có mạch suy nghĩ
gì?" Dương Tử Hiên chắp hai cánh tay về sau lưng, liếc xéo Thư Lập Quốc.
Lại là một loại khảo nghiệm.
Mặc dù là mùa xuân, nhưng Thư Lập Quốc vẫn có thể cảm giác được phía sau
sống lưng của mình toát ra đầy mồ hôi, ngập ngừng nói: "Có mấy lời, không
biết tôi có nên nói hay không."
"Cứ nói đừng ngại, cậu là người lão thành ở Quảng Lăng, quen thuộc tình huống
hơn tôi, hôm nay xem như là cậu và tôi dưới nói rõ tất cả tâm sự, không cần làm
ghi chép." Dương Tử Hiên lẳng lặng uống trà.
Thư Lập Quốc trường kỳ công tác ở cục kế hoạch, đối với tệ nạn Quảng Lăng,
khẳng định là rõ ràng hơn hắn nhiều, vậy nên Dương Tử Hiên mới hỏi.
"Kỳ thật tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất của Quảng Lăng là vấn đề cán bộ, ở điểm
này, bộ máy thị ủy có trách nhiệm rất nặng." có những lời này của Dương Tử
Hiên, Thư Lập Quốc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Hả?"
Hai con mắt Dương Tử Hiên hơi híp lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,
Thư Lập Quốc dám lớn mật phê bình sai lầm của thị ủy như thế, điểm này, hắn
thật sự không thể tưởng được.
"Kỳ thật, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, quan trường Quảng Lăng hiện tại
nhiều người hơn việc, vấn đề rất nghiêm trọng, mượn kế hoạch của chúng ta mà
nói, nhân viên vượt biên chế nghiêm trọng." truyện được lấy từ website tung
hoanh
Trong nội tâm Thư Lập Quốc lo sợ bất an, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Nhân
viên vượt biên chế nghiêm trọng, không chỉ là vấn đề tài chính phải chi nhiều ra
vài phần tiền lương, mà là vấn đề trách nhiệm không được chứng thực rõ ràng,
một tên hòa thượng nấu nước, ba tên lại cùng uống nước! Một việc phân phó
xuống dưới, nếu có lợi, mọi người đều cướp!”
“Sự tình cố hết sức mà không được lợi, liền cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu! Kết quả
chính là, sự tình mệt mỏi không có người làm, chuyện tốt có chất béo, mọi
người tranh cướp nhau làm."
"Làm việc hiệu suất như vậy, đơn vị như vậy, làm sao có thể làm ra thành tích
đây? Hiện tại tất cả mọi người đều mang tâm tính không lý tưởng, ngồi ăn rồi
chờ chết, có ai sẽ đứng ra đảm đương việc lớn đây?"
Thư Lập Quốc xả ra hết nước đắng trong lòng, hắn là người từ sở kế hoạch trên
tỉnh xuống, làm lên từ phó chủ nhiệm cục kế hoạch, đến chủ nhiệm cục kế hoạch
thành phố hiện tại, trong các cán bộ thành phố Quảng Lăng, coi như là kiến thức
cực kỳ rộng lớn, năng lực cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Nhưng thành phố Quảng Lăng một mực không cho hắn khu vực nền tảng để thi
triển tài hoa của mình, hắn cũng từ từ nản lòng thoái chí.
Giống như mọi người, làm chức quan nho nhỏ trong thành phố, làm tốt công tác
truyền đạt, không lý tưởng, nuôi sống gia đình.
"Cậu cũng đã nói rồi, bản thân cục kế hoạch các cậu cũng vượt biên chế nghiêm
trọng, người nhiều hơn việc, cậu không thể làm gương tốt, sao có thể yêu cầu
các đơn vị khác có thể tiến cải cách hành biên chế hành chính đây?" Dương Tử
Hiên hừ lạnh một tiếng.
Đối với người bản thân mình không sửa, lại cứ mắng người khác, hắn cũng sẽ
không tin toàn bộ.
"Thị trưởng, tôi hữu tâm vô lực thôi, ngài cũng biết đấy, nhân sự biên chế, đâu
đến phiên tôi nói chuyện?”
“Mượn kế hoạch chúng tôi để nói, phó chủ nhiệm Cổ Long rất có năng lực, lại
được thị trưởng trước rất tin cậy.”
“Kế hoạch vốn thiết lập là 110 biên chế, hắn lại đề xuất xin cục xử lý biên chế
và thị ủy thêm hơn 50 biên chế nữa, trong cục liền có thêm hơn năm mươi cá
nhân, mà hơn năm mươi cá nhân này, đại bộ phận đều là một ít con cái cán bộ
và đơn vị liên quan." Cổ Thư Lập Quốc đỏ lên, ngón tay đâm thật sâu vào trong
lòng bàn tay, nhìn ra được chuyện này đả kích rất nặng đối với uy vọng của hắn.
Dương Tử Hiên lâm vào trầm tư, hắn không nghi ngờ sự thật trong lời Thư Lập
Quốc, cán bộ hàng không bị mất quyền lực, hắn cũng đã nghe Lí Nghĩa Đông
nói qua.
Nhưng ở trong mắt Dương Tử Hiên, bản thân chuyện bị mất quyền lực liền cũng
là một loại biểu hiện của khuyết thiếu năng lực, nếu thật sự có bản lĩnh và năng
lực, người khác muốn cướp mất quyền lực, thật sự là không có khả năng.
Chỉ sợ bản thân Thư Lập Quốc cũng có nhược điểm bị Cổ Long nắm giữ trong
tay.
Tên tuổi Cổ Long, Dương Tử Hiên không xa lạ gì, thanh danh ở trong thành phố
rất vang dội, thậm chí còn vang dội hơn cả chủ nhiệm ủy ban xây dựng Lý Lập
Vĩ.
Tống Tịnh Thông được điều đến chính phủ thành phố, về sau, tại hội văn phòng
bí thư, liền đề nghị liệt Cổ Long này vào người để chọn lựa khảo sát chủ tịch
huyện, lúc ấy Dương Tử Hiên thế đơn lực bạc, cũng không muốn phản đối, chỉ
là, cái tên này, hắn lại nhớ kỹ.
"Tôi muốn động đến hơn năm mươi cá nhân kia, đã đắc tội quá nhiều người rồi,
tôi có thể ngồi trên vị trí chủ nhiệm kế hoạch hay không, cũng là chuyện không
biết trước."
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm gật đầu, những lời này của Thư Lập
Quốc lại rất thành khẩn.
Cầm quyền, không phải là chuyện xấu, Dương Tử Hiên không trông cậy vào
việc thuộc hạ của mình đều mang lý tưởng chủ nghĩa, cái loại nhân vật biểu
hiện vĩ đại mà không làm, phần lớn là rất vô dụng, không bằng Thư Lập Quốc,
loại người có chút tâm tư riêng, lại tài giỏi, sống thật với lòng.