Trái tim lập tức buộc chặc, Lâm Nhược Thủy chỉ cảm thấy thân thể có chút run
rẩy, không ngừng lắc đầu, chỉ muốn thoát khỏi hai mảnh bờ môi không ngừng
liếm mút thỏa thích trên môi chính mình kia.
Hai mảnh bờ môi kia thật đáng ghê tởm, nhưng lại như ảnh tùy hình, chính là
liên tục đi theo, không chịu dịch chuyển khỏi, trong đầu nàng chỉ không ngừng
kháng cự, ám chỉ mình, quan hệ hai người còn chưa tới loại tình trạng này.
Có lẽ, chính cô ta cũng không nghĩ tới, nụ hôn đầu của mình, không phải bị mất
trong sương mù tại Paris, mà là đang ở trong nới hoang sơn dã lĩnh này, bị một
nam tử chỉ có tình cảm nhàn nhạt đoạt đi mất.
Chỉ là, nàng không hề chú ý tới, thời điểm đang không ngừng vặn vẹo muốn
thoát khỏi Dương Tử Hiên tiến công, áo bông bên trong nhất thời bị mở rộng, lộ
ra non nửa da thịt bộ ngực tựa như dương chi bạch ngọc, ánh mắt Dương Tử
Hiên thậm chí có thể chứng kiến cái khe rãnh hoàn mỹ kia.
Tay Dương Tử Hiên bắt đầu chậm rãi trượt theo vòng eo Lâm Nhược Thủy, chỉ
là, Lâm Nhược Thủy có lẽ là vẫn bảo trì ý nghĩ cảnh giác cùng tỉnh táo tương
đối, ép chặt tay Dương Tử Hiên trên đùi ấm áp.
Bờ môi tách ra hai phần, hai mắt đối mặt.
Dương Tử Hiên có thể cảm giác được trên môi Lâm Nhược Thủy lưu lại nước
miếng của chính mình, khí tức ấm áp liên tục phun đến trên mặt mình.
“ Đây là tại sao vậy chứ? “ Đối mặt hồi lâu, Lâm Nhược Thủy mới than một
tiếng, dừng ở trước mắt khuôn mặt dường như vĩnh viễn không thấy rõ góc cạnh.
“ Ta cũng không hiểu lòng của mình, có thể là trong khoảng thời gian này, cảm
giác sớm chiều ở chung tích lũy lại, có lẽ là nội tâm bị ảnh hưởng bởi chuyện
nhảm ở cơ quan huyện, tâm lý muốn biến thành sự thật đang âm u tác quái. “
“ Không hơn? “ Thanh âm Lâm Nhược Thủy không nghe ra một tia chấn động
nào.
“ Ta không biết cái này có phải là tình yêu hay không. “ Mặc dù là giờ này khắc
này, Dương Tử Hiên vẫn không muốn lừa gạt nàng.
Lâm Nhược Thủy nhìn chăm chú đưa mắt nhìn Dương Tử Hiên một hồi lâu, mới
uốn éo quay sang chỗ khác, nói khẽ: “ Ngươi rất thành thật! Người được ngươi
yêu, sẽ cảm giác được an toàn. “
Dương Tử Hiên chống đỡ thân thể, hai tay nhẹ nhàng rút từ giữa hai chân Lâm
Nhược Thủy, nhẹ nhàng nâng bờ mông ngạo nghễ mượt mà ưỡn ra của nàng lên,
có thể cảm giác được rõ ràng toàn thân nàng đang run rẩy.
Hơi nhắm mắt lại, Lâm Nhược Thủy quay đầu về, nhưng lại đột nhiên mở hai
tay thon dài ra, vòng quanh cổ Dương Tử Hiên, miệng phun ra hơi thở thơm tho,
nói: “ Hiện tại ta đột nhiên bắt đầu có chút thích ngươi... ngươi thì sao? “
“ Ta cũng vậy... “
...
Trong đại viện huyện ủy, hai người Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy một
đêm chưa về, cũng bắt đầu khiến cho một đám người văn phòng huyện ủy cùng
ủy ban huyện chú ý, tất cả cho rằng Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy đều
qua đêm tại Nam Sơn trấn.
Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy chờ đợi một đêm trên đường núi, ngày
hôm sau mưa gió mới xem như hơi ngừng lại, hừng đông, mở cửa xe, lại chứng
kiến trên mặt đất cùng sườn núi đều kết một tầng băng hơi mỏng.
Nam Sơn trấn có mấy dân trấn dậy sớm, chuẩn bị đến trong huyện thành mua
hàng cho lễ tết mừng năm mới, phát hiện tại đây sụp xuống, vội vàng thông báo
lãnh đạo Nam Sơn trấn.
Vốn ở Nam Sơn trấn, Từ Khoa cùng Chu Cùng Xuân sau khi lo liệu xong việc
huyện lãnh đạo kiểm tra thăm viếng, đều là nhẹ nhàng thở ra, tăng thêm uống
nhiều rượu, về nhà đều là ngả đầu ngủ say, nghe được ở phía trong trấn báo cáo
đường duy nhất từ Nam Sơn đi thông thị trấn đã sụp xuống bế tắc rồi, đều bị
dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua Dương chủ tịch huyện cùng Lâm phó bí thư đều là theo con đường
kia đi trở về, đừng xảy ra chuyện gì, bằng không thì phiền toái liền quá lớn rồi.
Hai người vội vàng gọi điện thoại cho văn phòng huyện ủy hỏi thăm, nghe được
mấy người huyện ủy đều nói Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy không đi
làm, cũng chưa trở về, nhất thời nóng nảy, vội vàng nói chuyện tối hôm qua
Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy suốt đêm từ Nam Sơn trấn chạy về thị
trấn lại một lần.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Thăng cùng ban chủ nhiệm huyện ủy Tống
An nghe xong Từ Khoa báo cáo, cũng là chấn động, vội vàng thông báo cảnh
sát giao thông, cứu hộ, quản lí giao thông và mọi người liên can đi Nam Sơn
trấn trước, tiến hành khẩn cấp sửa chữa đoạn đường bị tắc.
Trần Thăng, Tống An lo sợ bất an, phải biết rằng, Lâm Nhược Thủy là cháu
ruột bí thư thị ủy, nếu là xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là hai người đều ăn không vô.
Dương Tử Hiên lại càng là chỗ dựa của hai người, tiền đồ hai người đều xem
như đặt ở trên người Dương Tử Hiên, tại hội thường ủy, Trần Thăng cũng tận
hết sức lực ủng hộ Dương Tử Hiên, bây giờ hắn ở huyện ủy, bị Tô Nam đè ép
rất lớn, thời gian gần đây Trần Thăng ở tại huyện ủy cũng không dễ qua, hơn
nữa, gần đây Tô Nam cũng đề bạt một phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, lấy
mất quyền lực của Trần Thăng, lại làm cho Trần Thăng thập phần bị động.
Về phần Tống An, bản thân chính là nhặt được * chó, mới miễn cưỡng từ biên
giới ghẻ lạnh, ngồi trên vị trí ban chủ nhiệm huyện ủy, hiện tại Dương Tử Hiên
cũng là ngày càng coi trọng đối với hắn, có thể nói, Dương Tử Hiên lại để cho
hắn toả sáng mùa xuân tánh mạng chính trị lần thứ hai rồi.
Nếu như Dương Tử Hiên xảy ra chuyện gì, đổi một chủ tịch huyện khác, phỏng
chừng cả đời này, hắn cũng chỉ có triệt để ăn không ngồi chờ chết rồi, cho nên
hiện tại, Tống An cũng gấp đến độ như con kiến trên lò lửa.
Hai người Dương Tử Hiên cùng Lâm Nhược Thủy cũng không biết hiện tại văn
phòng huyện ủy và huyện ủy như thế nào, còn có Nam Sơn trấn bên kia, đều vì
hai người bọn họ mà loạn thành một đống, hai người sóng vai đi xuống xe, phía
trước là một đống bùn đất trên núi sụp xuống, dọc theo đường còn có một cái
lối nhỏ không bị bùn đất bao phủ, phía dưới là sơn cốc đen ngòm chỗ hai núi
giao tiếp nhau.
“ Bên ngoài có thanh âm không ít người, phỏng chừng nếu như tốc độ nhanh mà
nói, buổi sáng là có thể dọn hết những bùn này ra, mở đường trở về. “ Dương
Tử Hiên quay đầu cười nói với Lâm Nhược Thủy.
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Thủy vỗ nhẹ chút ít vết cắn trên bờ môi, ngáp
một cái mới nói: “ Tối hôm qua ngủ không ngon, phỏng chừng ngày hôm nay
cũng không thể đi làm rồi, buổi chiều ngươi cũng phải đi về ngủ một giấc đó. “
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nhưng lại nhớ tới sự tình cục tài chính kia, thời
gian không nhiều lắm rồi, hai ba ngày này, nhất định phải kiếm được số tiền kia,
bằng không thì sẽ phải hướng thành phố đòi tiền lễ mừng năm mới rồi, Đường
Lộ một mực không chào đón đối với chính mình, tìm hắn đòi số tiền kia, đoán
chừng là không thể, chỉ có cách đi đường Lâm Bái.
Chỉ là, hướng thành phố mượn tiền, sẽ bộc lộ ra vấn đề tài chính Hồng Thủy
huyện, chỉ sợ đến lúc đó còn muốn cái danh ngạch khu công nghiệp kinh tế kia
cùng Cảnh Dương khu, Hồng huyện tranh giành, sẽ phải đại phí chu chương (tốn
công tốn sức), cho nên, không đến tình huống thập phần nguy cấp, Dương Tử
Hiên cũng không muốn xin thành phố tài chính.
“ Đang suy nghĩ gì đấy? “ Thanh âm Lâm Nhược Thủy vốn thanh thúy, cũng có
chút khàn giọng, đoán chừng là tối hôm qua ở trong xe bị cảm lạnh rồi, hai
người ôm nhau ngủ một đêm, kỳ thật, hai người đều một mực không ngủ, suy
nghĩ rất nhiều.
“ Lại đang nghĩ về sự tình cục tài chính? “ Lâm Nhược Thủy nhìn Dương Tử
Hiên chăm chú nhíu lông mày lại, đáy lòng không khỏi mềm xuống một hồi, khả
năng tối hôm qua hai người thật đúng là sinh ra một tia cảm xúc rất vi diệu.
Nàng nói: “ Như vậy đi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta thay ngươi lên
tỉnh thành vay tiền, phỏng chừng chính ngươi cũng không muốn đi, ta đi xin hắn
cho chút tình mọn vậy. “