Không khí lạnh lẽo lại lần nữa xuôi nam, lại khiến cho Hồng Thủy huyện không
có vài ngày sáng sủa, một mảnh mưa phùn mênh mông, mưa bụi như là cát mịn
đều đều, rơi xuống miếng thủy tinh, phát ra tiếng xột xoạt.
Lúc này, trong sảnh nhà khách tổng hợp Hồng Hà, lại là đầu người di động
nườm nượp, tràn đầy một khoảng không, tiếng người cũng liên tục xột xoạt.
Hôm nay, ở chỗ này đang cử hành hội nghị đảng mở rộng ủy ban huyện Hồng
Thủy, chuyên đề thảo luận là về vấn đề khu công nghiệp kinh tế Hồng Hà.
Sắc mặt Phương Linh cũng không dễ xem, vốn muốn cầm cái vấn đề khu công
nghiệp kinh tế này, với tư cách lợi khí công kích Dương Tử Hiên, ai ngờ lại
thay đổi bất ngờ, thị ủy lập tức đưa ra mục tiêu xây dựng khu công nghiệp kinh
tế, làm cho nàng thoáng cái đưa ra không phải bỏ qua cũng không phải, thật là
xấu hổ.
“ Tin tưởng mọi người đối với khu công nghiệp kinh tế, cũng không tính toán là
lạ lẫm rồi, văn bản tài liệu thị ủy đưa ra, các ngươi cũng nhìn hết rồi chứ! “
Dương Tử Hiên ngồi tại vị trí trên cao, trên mặt thần sắc không có gợn sóng sợ
hãi nào, giờ phút này, người đang ngồi cơ hồ đều bỏ qua tuổi của hắn, không có
người nào tin tưởng hắn chính là người mới hai mươi tuổi.
“ Chủ tịch huyện, ta cảm thấy cái khu công nghiệp kinh tế này...rất có tương lai.
“ Nói chuyện chính là phó huyện trưởng Bạch Nguyên, phân công quản lý công
nghiệp, thương mậu.
Bạch Nguyên bằng cấp rất cao, hơn nữa còn có năng lực tiếp nhận mới sự vật
rất mạnh, là một phó chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất, năm nay ba mươi chín tuổi,
nếu như thao tác vận hành thoả đáng, tiền đồ cũng không tệ lắm.
Trước kia, lúc Dương Tử Hiên đảm nhiệm thường ủy phó chủ tịch huyện, Bạch
Nguyên cũng không coi trọng Dương Tử Hiên như thế nào, nhưng từ khi Dương
Tử Hiên vặn ngã Lý Tư Thành, nhậm chức chủ tịch huyện, Bạch Nguyên xem
xét trong một thời gian ngắn, liền lập tức dựa vào hướng Dương Tử Hiên.
Ở trong mắt hắn, tuổi chính mình rất xấu hổ, ba mươi chín tuổi, nói lớn không
lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hiện tại vị trí phó chủ tịch huyện dưới mông đít
này là vì một ít nhân tố ngẫu nhiên, còn có thành tích cao của hắn, mới miễn
cưỡng ngồi trên.
Trước kia, phân công Bạch Nguyên trong chính phủ cũng là nghành chức năng ở
tận biên giới quyền lực, Dương Tử Hiên lên đài, làm chủ hội nghị thường vụ,
xuất phát từ đấu tranh, liền lấy một bộ phận nghành quản lý trọng yếu của
Phương Linh ra, phân công đến cho hắn, cho nên, từ phân công nhìn lại, Bạch
Nguyên thậm càng là phó chủ tịch huyện có phân lượng hơn cả Phương Linh,
cái thường ủy này.
Bạch Nguyên biết tuổi mình cũng trưởng thành rồi, nếu không vật lộn đọ sức,
chỉ sợ thật sự sẽ phải về hưu trên vị trí phó chủ tịch huyện này rồi, cho nên, hắn
cũng không để ý nhiều như vậy, đầu nhập vào trong sợi dây quyền lực của
Dương Tử Hiên, người chủ tịch huyện trẻ tuổi này.
Sở dĩ Dương Tử Hiên chọn trúng Bạch Nguyên, là vì hắn làm người tích cực
dẫn đầu cho mình tại hội nghị ủy ban huyện, cũng nhìn trúng ưu thế tuổi cùng
bằng cấp, tư tưởng cởi mở của hắn, là một người tài.
“ Theo tinh thần văn bản tài liệu thị ủy để xem xét, cũng nói rõ phương hướng
chính sách ủy ban huyện chúng ta là chính xác, làm khu công nghiệp kinh tế
cũng là biện pháp quán triệt, chứng thực cụ thể cuộc nói chuyện của thủ trưởng
khi ở phía nam... “ Bạch Nguyên là người tích cực dẫn đầu vì Dương Tử Hiên
tại hội nghị đảng, vừa bắt đầu đã liên tục phát pháo.
“ Hẳn là Bạch phó chủ tịch huyện nhận thức, chúng ta có thể cạnh tranh được
với Cảnh Dương khu cùng Hồng huyện? “ Phương Linh có chút khinh thường
nhìn Bạch Nguyên một chút, Phương Linh bằng cấp không cao, cho nên vẫn rất
là mâu thuẫn cùng khinh thường đối với tại Bạch Nguyên, loại người có bối
cảnh bằng cấp cao này.
Chỉ là, tuy nàng rất xem thường Bạch Nguyên, nhưng trong nội tâm lại rất là
ghen ghét Bạch Nguyên về chuyện phân công các nghành trong chính phủ, so
với nàng, cái thường ủy phó chủ tịch huyện này còn tốt hơn.
Lúc trước, Dương Tử Hiên ở trên hội nghị thường vụ chính phủ, cưỡng ép thôi
động điều chỉnh phân công các nghành chính phủ của nàng, thiếu chút nữa làm
cho nàng tức đến thổ huyết, làm gì được, lúc ấy Tô Nam cũng bị sự kiện Lưu
Kiện khiến cho sứt đầu mẻ trán, không thể giúp đỡ cái gì, cho nên, lần phân
công điều chỉnh chính phủ kia, lúc thỉnh hội thường ủy phê chuẩn, cũng là dùng
số phiếu cao thông qua.
Khiến cho Phương Linh lúc ấy vài ngày ăn ngủ không ngon, không thể an ổn.
“ Xem ra Phương phó chủ tịch huyện rất không tin tưởng đối với Hồng Thủy
huyện chúng ta. “
Bạch Nguyên có một khuôn mặt tứ phương bằng nhau, bắt đầu căng ra, cũng có
vẻ mặt uy nghiêm. “ Hồng Thủy huyện chúng ta tiếp giáp đại thành phố khoáng
sản trọng yếu, còn có cả phần đông tuyến chính đường sắt trọng yếu trải qua,
sông Hồng Thủy, với tư cách nhánh sông trọng yếu đệ nhất trong Đại Giang
Hồng Hà, có giá trị vận tải đường thuỷ cực kỳ cao, năng lực để tàu thuyền thông
thương cũng rất manh, hơn nữa, Hồng Thủy huyện chúng ta trấn giữ La Phù, vị
trí địa lý nằm ngay ở cổ họng tiến vào các tỉnh tây nam, tiềm lực phát triển
không thể nói là không lớn. “
Bạch Nguyên nói những lời về tiềm lực phát triển cùng ưu thế vị trị Hồng Thủy
huyện, đều là những câu viết về khu công nghiệp kinh tế bên trong bản thảo của
Dương Tử Hiên, hiện nay Bạch Nguyên lấy ra nói rất lưu loát.
“ Hồng Thủy huyện chúng ta có ưu thế vị trí tốt đẹp như thế, ta không rõ,
Phương phó chủ tịch huyện, làm sao ngươi không có lòng tin liền đối với việc
huyện chúng ta phát triển như vậy! “ Ngữ khí nói khi mấy chữ “ Phương phó chủ
tịch huyện “ của Bạch Nguyên rất âm vang, cắn rõ ràng, ý là cường điệu
Phương Linh, cũng không quá phó chủ tịch huyện, ngang bằng hắn mà thôi, đừng
quên vị trí của mình.
Phương Linh lập tức tức giận đến sôi gan, còn chưa chính thức khai chiến cùng
Dương Tử Hiên, đã bị Bạch Nguyên tích cực dẫn đầu, làm cho trong lòng đại
hỏa rồi!
Một đám thành viên đảng ủy ban huyện đang ngồi, trong nội tâm đều là không
nhịn được, âm thầm cười trộm, Bạch Nguyên này, ỷ vào sau lưng có Dương Tử
Hiên làm chỗ dựa, thậm chí có thể đối nghịch cùng Phương Linh.
Chỉ là, bọn hắn vừa cười trộm, đồng thời, cũng không nhịn được mà âm thầm
kinh hãi, người trẻ tuổi chủ tịch huyện này càng ngày càng mạnh thế rồi, hiện tại
cũng không cần tự thân xuất mã, là có thể bức một thường ủy phó chủ tịch huyện
đến góc chết.
Đám người kia cũng bắt đầu có chút hâm mộ Bạch Nguyên rồi, không biết tiểu
tử này làm sao lại giống như Lam Nhạc vậy, đúng khẩu vị của Dương Tử Hiên,
vậy mà đáp được lên tuyến chủ tịch huyện, tuổi lại là trẻ tuổi nhất trong một
đám phó chủ tịch huyện, chỉ cần không mắc phải sai lầm lớn, phỏng chừng còn
có thể tiến bộ.
Dương Tử Hiên xem xét Phương Linh đã bị tức giận không sai biệt lắm, liền
ngăn cản Bạch Nguyên còn muốn tiếp tục ép buộc Phương Linh, lại nói: “ Xem
ra ý kiến của Phương phó chủ tịch huyện đối với khu công nghiệp kinh tế còn là
rất lớn, chúng ta cứ nghe ý kiến Phương phó chủ tịch huyện một chút trước đã. “
Dương Tử Hiên cũng tựa như Bạch Nguyên, cắn mấy chữ “ Phương phó chủ
tịch huyện “ rất rõ ràng, mà không phải gọi “ Phương Linh đồng chí “ , ở trong
mắt đám ủy ban huyện kia xem ra, đây là do Dương Tử Hiên cơ bản không cho
rằng Phương Linh là đối thủ đồng cấp bậc.
Như vậy cũng đúng, mặc dù là huyện ủy bí thư Tô Nam, đều phải cẩn thận ứng
phó thế công của Dương Tử Hiên, Phương Linh cũng không quá thường ủy phó
chủ tịch huyện, nghành phân công quản lý trong chính phủ cũng không phải là
cái nghành gì hạch tâm, Dương Tử Hiên không xem nàng làm đối thủ, cũng
không có gì kỳ quái.
“ Làm khu công nghiệp kinh tế, giai đoạn đầu phải đầu tư quá lớn, dùng năng
lực tài chính hiện tại của Hồng Thủy huyện chúng ta, căn bản là không chèo
chống nổi... “ Phương Linh lạnh lùng nói.
Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng, nói: “ Phương phó chủ tịch huyện, không
nói vấn đề tài chính của chúng ta rốt cuộc có thừa nhận được hay không. Chỉ
riêng cái quan điểm này của ngươi, bản thân liền có vấn đề, chẳng lẽ có thể bởi
vì năng lực tài chính chúng ta nhất thời chịu không nổi, liền vì chuyện nhỏ mà
bỏ việc lớn, không làm khu công nghiệp kinh tế, rất quan trọng đối với việc
huyện chúng ta phát triển?
Như vậy, chính phủ địa phương tại vùng duyên hải, lúc mới bắt đầu, tài chính
cũng không có tiền, nếu như đều ôm tư tưởng như Phương phó chủ tịch huyện
ngươi, như vậy, những khu kinh tế vùng duyên hải kia, hiện tại cũng khỏi phải
nghĩ đến việc phát triển... “