Khoát tay áo, liếc liếc ngũ quan xinh xắn của Đái Mộc Cát, Dương Tử Hiên
cười cười: "Đái tiểu thư nói quá lời rồi, đây chỉ là tôi hứng lên thì nói mà thôi,
nếu như Đái tiểu thư cảm thấy tôi đang nói chuyện giật gân, hoàn toàn có thể
xem nhẹ tất cả những lời tôi vừa mới nói."
Đái Mộc Cát đang muốn nói gì đó, điện thoại trong túi quần lại vang lên, lấy
điện thoại ra, nhìn nhìn màn hình, xin lỗi mấy người Dương Tử Hiên, liền đi ra
ngoài phòng nghe.
Lúc này là năm 93, trong nước có lẽ đang là niên đại điện thoại di động và máy
nhắn tin hoành hành, loại hàng điện thoại ngoại nhập này chỉ có rất ít người sử
dụng.
Đái Mộc Cát trú đóng ở hải đảo thương mậu nóng nhất trong nước, tự nhiên
cũng tương đối sớm tiếp xúc với máy điện thoại nhắn tin, gia tăng bối cảnh ra
bên ngoài du học, Đái Mộc Cát được sử dụng điện thoại từ rất sớm.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Dương Tử Hiên và Hứa Ấn Gia, còn có Hồ
Khải, Hồ Khải tự giác mà đứng ở đằng xa, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không
quấy rầy Dương Tử Hiên và Hứa Ấn Gia nói chuyện với nhau.
"Tôi nói Tử Hiên này, cậu thật đúng là đủ tự tin đấy, tôi gọi cậu tới thân cận,
không phải gọi cậu tới phát biểu lý luận về kinh tế của cậu." Đái Mộc Cát vừa
ra ngoài phòng, Hứa Ấn Gia liền bắt đầu phê bình Dương Tử Hiên.
"Ôi, tôi nói lão Hứa này, anh cảm thấy người ta là thiên chi kiều nữ, sẽ xem
trọng tôi, một tiểu cán bộ trong thể chế sao? Tôi cảm thấy quá hão huyền, luận
gia thế, đàn ông ở kinh thành tốt gấp trăm lần so với tôi có rất nhiều, Đái Mộc
Cát nàng dựa vào cái gì mà vừa ý tôi đây? Có thể kết giao bạn bè đã rất tốt
rồi."
Dương Tử Hiên lại có hiểu biết đối với các cô gái, biết rõ cô gái lý tính tựa
như Đái Mộc Cát, rất khó yêu mến hắn, một thằng nhóc không bối cảnh gì.
"Ai nha, tôi nói Tử Hiên này, cậu không thể thử một chút sao, làm sao chưa gì
mà cậu đã nhận định Đái Mộc Cát tiểu thư người ta không thích cậu?.
“Tôi lại là có thể nhìn ra, nàng rất thưởng thức cậu, nhất là về hiểu biết kinh tế
của cậu, nàng rất thưởng thức đấy." Hứa Ấn Gia có chút hương vị chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép.
Dây dưa ở một vấn đề như vậy, Dương Tử Hiên cảm thấy không nhiều thú vị,
hắn cũng có chỗ tự hiểu lấy mình, tuy Đái Mộc Cát lớn lên không tệ, nhưng là
người quá khôn khéo, sống quá hiện thực, đây không phải dạng người Dương
Tử Hiên ưa thích.
"Đúng rồi, lão Hứa, hôm nay cho các anh một câu nhắc nhở, Tỉnh ủy đưa văn
bản tài liệu xuống, muốn chỉnh đốn khoản chi tiêu công ăn uống trong toàn bộ
tỉnh, vấn đề lãng phí khoản chi tiêu công.”
“Mấy ngày nay, tổ đôn đốc kiểm tra cùng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi
đều đã phái ra một số nhân viên công tác nhất định, xuống các khu huyện bên
dưới, thoáng kiểm tra tình huống công tác khai triển, mở rộng việc chỉnh đốn
một tý!”
“Thành phố Đại Danh các anh cũng nhất định phải nắm lấy công việc này."
Dương Tử Hiên tựa lên trên mặt ghế, bình tĩnh nói.
"Mới ngồi trên vị trí thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh vài ngày, liền học
xong giọng quan trong cơ quan rồi à? Giáo huấn cả lão ca tôi sao?" Hứa Ấn
Gia trêu chọc nói.
Dương Tử Hiên cười khổ, nói: "Tôi nào dám sĩ diện tại trước mặt Hứa đại thị
trưởng, tôi chỉ muốn nhắc nhở một tý, hoạt động chỉnh đốn bầu không khí lần
này, nghe nói là chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh đích thân bắt anh làm, có lẽ là
nên cẩn thận làm một chút cho thỏa đáng, trên người của cậu phe phái sắc thái
quá nồng dày rồi, rất dễ dàng trở thành đả kích đối tượng."
Lời nói đã nói đến đây, Hứa Ấn Gia cũng không dám tiếp tục nói giỡn nữa rồi,
hắn biết rõ Dương Tử Hiên nói sự thật, phe phái sắc thái trên người hắn quá
nồng đậm, người công tác qua ủy ban tỉnh, không có mấy ai không biết, Hứa Ấn
Gia hắn là do Trần Chí Ôn tự mình đề bạt lên.
Cho nên, ai muốn đả kích Trần Chí Ôn cùng thế tiến lên của phe phái Đại Danh,
Hứa Ấn Gia khẳng định sẽ trở thành mục tiêu đả kích đầu tiên.
"Hôm nay, ủy ban tỉnh tổ chức hội nghị thị trưởng, Hoàng chủ tịch tỉnh cũng mất
thời gian rất lâu nói về chuyện này, yêu cầu các cấp đảng uỷ, chính phủ tăng
mạnh chỉnh đốn đối với bầu không khí lãng phí khoản chi tiêu công." Hứa Ấn
Gia thở dài nói.
"Hắn sắp có bước động tác mới sao?" Dương Tử Hiên nhấp một hớp rượu đỏ,
hương vị chát chát vọt lên, xông vào trong miệng.
Hứa Ấn Gia gật gật đầu, nói: "Hắn là đại quả gia tại ủy ban tỉnh, La Trạch Minh
bị cậu vụng trộm đuổi ra khỏi Nam Hồ, khẳng định hắn cũng đã ghi hận."
Trong miệng Dương Tử Hiên đầy vị đắng chát, nói: "Cái gì gọi là bị tôi đuổi
đi, tôi chỉ là tiểu lâu la làm chân chạy mà thôi, tôi nào có tài năng kia đuổi thị
trưởng một đại thành phố đi, Hoàng Văn Thanh không đến mức dồn toàn bộ
nguyên nhân lên trên đầu tôi đấy chứ?"
"Làm sao vậy? Sợ rồi à?" Hứa Ấn Gia không nhịn được mà cười lên một tiếng.
Dương Tử Hiên làm ra hình dáng sợ hãi, cười nói: "Ai không sợ ? Đắc tội với
một chủ tịch tỉnh cường thế, muốn bóp chết tôi chỉ là sự tình một câu nói, cho
tôi ăn mặc cái bỉm cả ngày, chậm rãi tra tấn tôi, cũng là chuyện quá bình
thường."
Nghe Dương Tử Hiên nói rất buồn cười, Hứa Ấn Gia cũng không nhịn được mà
cười phá lên, nói: "Nếu như Hoàng Văn Thanh thật sự ghi hận cậu, một tiểu
nhân vật như vậy, chỉ sợ cán bộ toàn bộ tỉnh đều chê cười hắn."
"Với tư cách một tỉnh trưởng, đối thủ của hắn là đại lão cấp tỉnh bộ, cũng không
phải là cậu, nhân vật nhỏ như vậy, làm khó dễ cho tiểu nhân vật như cậu, chính
là biểu hiện hắn không già giặn trên mặt chính trị." Hứa Ấn Gia lắc đầu nói.
"Đoạn thời gian trước, Hoàng Văn Thanh xem như ăn giảm nhiều (thiệt thòi
lớn), bị Tỉnh ủy đánh cho trở tay không kịp, trong khoảng thời gian này, Hoàng
Văn Thanh đều suy nghĩ cách lấy lại danh dự, chỉ sợ trận hành động chỉnh đốn
bầu không khí khoản chi tiêu công ăn uống toàn bộ tỉnh này, không đơn giản như
vậy đâu." Dương Tử Hiên thở dài nói.
"Lão Hứa, ngàn vạn lần không nên bị lão Hoàng bắt làm điển hình, trở về từ từ
bố trí một tý, thời điểm trước kia tôi ở tại Hồng Thủy, cũng biết kinh tế thành
phố Đại Danh ở trong toàn bộ tỉnh, cũng chỉ là trình độ trung đẳng, nhưng khoản
chi tiêu công lãng phí lại rất nghiêm trọng, anh vẫn nên mau trở về, từ từ bố trí
một chút." Dương Tử Hiên nhắc nhở Hứa Ấn Gia.
Hứa Ấn Gia nhíu mày, cười khổ nói: "Lực lượng một mình tôi chỉ sợ không đủ,
Đại Danh thành phố nhiều cán bộ như vậy, cũng không phải hoàn toàn nghe theo
lời của tôi, cậu cũng biết, bí thư thị ủy bây giờ là Đường Lộ, Đường Lộ là
người thế nào, Đường Lộ luôn ước gì trông thấy tôi ngã bổ nhào đó."
"Tử Hiên, hiện tại cậu đúng là người chủ quản phòng hai và phòng một kiểm tra
kỷ luật, Tỉnh ủy và tổ kiểm tra ủy ban tỉnh khẳng định cũng phải điều nhân thủ từ
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các cậu, đến lúc đó cậu phải giúp đỡ lão ca tôi
đấy." Hứa Ấn Gia vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên trầm mặc một hồi mới nói: "Cái này không có vấn đề gì, đến
lúc đó tôi sẽ trọng điểm chú ý vấn đề thành phố Đại Danh, hộ giá cho anh."
Hai người đang nói chuyện, Đái Mộc Cát đã mở cửa đi vào trong, Dương Tử
Hiên cùng Hứa Ấn Gia lập tức ngừng lại.
"Không có ý tứ, điện thoại của cha tôi, khả năng đêm nay còn phải chạy trở về
kinh thành một chuyến."
Đái Mộc Cát cười cười bồi tội, dùng chiếc đũa gắp vài món thức ăn, nói:
"Không nghĩ tới, trong khu đất liền cũng có khách sạn cao cấp như thế, hương vị
canh cây ngô này rất không tệ, sắp đuổi kịp khách sạn cấp năm sao Thượng Hải
rồi."
"Thích ăn, liền ăn nhiều một chút đi, hôm nay tôi đúng là đã trích hết máu ra
rồi, bữa này ăn hết cả một tháng tiền lương." Dương Tử Hiên nói giỡn.
"Dùng Tử Hiên, với tài năng và ý nghĩ của anh, không đến mức không có con
đường khác để phát tài chứ?" Đái Mộc Cát giống như cười mà không phải cười
nói.
“ Thôi, dừng đề tài này lại, chúng ta ăn cơm dùng bữa! “ Dương Tử Hiên cũng
không muốn Đái Mộc Cát biết mình là đại cổ đông phía sau màn của Dương
Ban Mai Xích.
Bởi vì có nguyên nhân ở bên cạnh có một cô gái, Dương Tử Hiên và Hứa Ấn
Gia không uống quá nhiều rượu, một bữa cơm ăn khoảng chừng hai mươi phút
đồng hồ, ra khỏi cửa, Dương Tử Hiên thình lình nhìn thấy một thân ảnh quen
thuộc, là cô gái phục vụ viên đang bưng đồ, nhìn kỹ, không phải là Khả Cũng
vừa mới đón đến nhà mình kia sao?
“ Lão Hứa, tôi nhìn thấy người quen, muốn đi qua chào một tý, anh giúp tôi đưa
Đái tiểu thư ra cửa nhé. “ Dương Tử Hiên cười cười xin lỗi Đái Mộc Cát.
“ Không có việc gì, anh đi đi, tự tôi đi ra ngoài cũng được, không cần tiễn. “
Đái Mộc Cát tự nhiên cười nói, lộ ra một mặt thẹn thùng rụt rè, không giống
như thời điểm thảo luận trên bàn cơm vừa rồi, toàn là người gây sự.
Hứa Ấn Gia có chút bất mãn nhìn về phía Dương Tử Hiên, người quen gì mà
quan trọng như vậy, ngay cả lão bà tương lai cũng không thèm tiễn?
Lại nhìn lên lần nữa, Dương Tử Hiên đã biến mất khỏi đại sảnh khách sạn, Hứa
Ấn Gia lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói: “ Người anh em của tôi chính là như vậy, có
hai mươi có thừa rồi, làm việc vẫn rất hấp tấp, Đái tiểu thư không cần phải để
trong lòng. “
Đái Mộc Cát lắc đầu, nói: “ Cái này là cá tính của anh ta, tôi đã thấy quá nhiều
người quy củ, còn chưa tới 30 tuổi cũng đã là dáng vẻ già nua nặng nề, rất ít
người tựa như anh ta, cấp bậc như vậy, vẫn còn giữ được vẻ bốc đồng và can
đảm. “
Đái Mộc Cát nới lời này, đương nhiên cũng chỉ là lời nói tình thế, thực tế trong
nội tâm vẫn có chút tức giận.
Lần này mình đến, chính là để thân cận với người ta, nhưng Dương Tử Hiên,
người đàn ông làm nhân vật chủ yếu này, thậm chí ngay cả đưa tiễn nàng cũng
không chịu.
Vừa rồi nàng đã mẫn cảm chú ý tới ánh mắt của Dương Tử Hiên, hắn một mực
nhìn về phía một cô gái phục vụ rửa chén đĩa, nhân viên phục vụ này hơi
nghiêng thân thể, Đái Mộc Cát cũng không thấy được chính diện khuôn mặt của
cô gái phục vụ viên này, nhưng từ đường cong linh lung bên cạnh để xem xét,
chắc là một mỹ nữ rất không tệ.
Các cô gái đều có tâm ghen ghét và ganh đua so sánh.
Đái Mộc Cát, với tư cách từ nhỏ đã là thiên chi kiều nữ được bưng như bưng
trứng, hứng như hứng hoa, Khả Cũng ở trên cao, thường xuyên là trung tâm và
điểm sáng trong các loại yến hội, nam nhân quay chung quanh bên người nàng,
người nào không phải trong mắt chỉ có nàng.
Làm gì có ai tựa như Dương Tử Hiên, bộ dáng từ đầu tới đuôi, dường như căn
bản chẳng thèm ngó tới nàng.
Lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, Đái Mộc Cát có ý nghĩ hoài nghi về mị
lực của mình.
Hứa Ấn Gia hơi sững sờ, không nghĩ tới, Đái Mộc Cát lại đánh giá rất cao về
Dương Tử Hiên, nhưng cũng nghe ra vị chua trong lời nói của Đái Mộc Cát,
hiển nhiên là nàng có biểu hiện bất mãn đối với việc Dương Tử Hiên không
đưa tiễn mình.
Đây chính là chuyện tốt, điều này nói rõ thiên chi kiều nữ này thực sự quan tâm
đến lão đệ mình.
Sợ nhất đúng là ngay cả vị chua cũng không có, vậy thì triệt để không có gì hết
rồi.
“ Đái tiểu thư, xin lỗi cô, ở chung lâu cùng lão đệ tôi đã thành thói quen, hắn
chính là người như vậy, rất tùy tiện. “
Hứa Ấn Gia vội vàng giúp Dương Tử Hiên giải vây, vừa đi vừa nói: “ Đúng
rồi, Đái tiểu thư, cô thấy thế nào đối với lão đệ tôi, cảm thấy có thể tiếp tục lui
tới được không? “
Đái Mộc Cát trầm mặc một hồi không nói gì, chỉ ưu nhã cất bước đi tới Toyota
phía trước, mở cửa xe đi vào.
Hứa Ấn Gia có chút thất vọng, xem ra lần này lão đệ của mình đùa giỡn quá
mức rồi.
Hắn đang muốn lên xe, lại bị Đái Mộc Cát gọi lại.
“ Chú Hứa, số điện thoại Tử Hiên là bao nhiêu? Cháu muốn ghi nhớ. “ Đái
Mộc Cát do dự một chút nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Hứa Ấn Gia có chút mừng rỡ, vội vàng nói số điện thoại của Dương Tử Hiên
ra, để cho Đái Mộc Cát lưu lại số điện thoại, lúc này mới lái xe rời đi.
...
Dương Tử Hiên theo sát đằng sau Khả Cũng, Khả Cũng đang hơi do dự, bưng
chén đĩa lên cái bàn phía trước.
Trên mặt bàn có bảy tám người trẻ tuổi vây quanh, xem cách ăn mặc thì cũng là
đám học trò, nữ có nam có, xấu có xinh đẹp có, cười cười nói nói.
Người trên bàn bỗng nhiên chú ý tới Khả Cũng bưng chén đĩa, tiếng cười cười
nói nói lập tức ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng đều đọng lại.
“ Đây không phải Tống Khả Cũng sao? Làm sao bạn lại ở chỗ này vậy? “
Không biết là ai mở miệng trước, phá vỡ sự yên tĩnh của cả cái bàn.
Cả bàn lập tức xì xào bàn tán.
Dương Tử Hiên không vội vã đi lên, mà là đang đứng bên cạnh một cái bàn
cách đó không xa nhìn, nhìn xem Khả Cũng và đám nam nam nữ nữ này thế nào.
Thân thể Khả Cũng run nhè nhẹ một chút, có lẽ vẫn rất lễ phép nói: “ Xin các vị
gọi thêm đồ ăn! “
Nói xong, liền cầm vài món thức ăn trong tay đặt lên trên mặt bàn.
Đang muốn lúc xoay người, sau lưng, mấy giọng nói mang theo trào phúng,
chậm rãi bay lên.
“ Tôi nói Tống mỹ nữ này, vừa rồi tôi mới nói đấy, tại sao vài ngày này không
gặp cậu, không nghĩ tới, vậy mà cậu lại tới đây làm phục vụ viên rồi à? “
“ Lão Thành, tôi không nhìn lầm đấy chứ, đây chính là Tống Khả Cũng, một
trong năm đóa hoa học viện đại học luật La Phù chúng ta? Thật sự là Tống Khả
Cũng sao? Tôi xem không giống đâu? “
“ Tôi cũng hoài nghi có phải là Tống Khả Cũng hay không? Theo đạo lý mà
nói, dùng thân phận mỹ nữ của Tống Khả Cũng, không có lý do gì lại làm phục
vụ viên tại loại khách sạn này. “
“ Ha ha, tiểu Thanh, cậu nói đúng, dùng dung mạo của Tống Khả Cũng, đi vào
khách sạn Tử Kinh, chắc chắn sẽ không phải là chỉ làm một phục vụ viên đơn
giản như vậy.”
“Nói không chừng người ta ban ngày thì phục vụ viên, buổi tối là tiểu thư ra sân
khấu đó, cậu không thấy được mấy ngày nay Tống Khả Cũng đều không đến ký
túc xá ở sao? Còn có một vài buổi tối đều ở bên ngoài qua đêm nữa. “
“ Quá thương tâm, quá thương tâm, nữ thần thanh thuần trong suy nghĩ của tôi,
làm sao lại biết làm loại chuyện này rồi? Tôi không muốn sống nữa. “
“ Khó trách mấy ngày nay cô ta đi học đều là mất hồn mất vía, buồn bã ỉu xìu,
thì ra là như vậy, khó trách, khó trách! “
“ Tống Khả Cũng, về nhà dĩ nhiên lại là Tống tiểu thư? “
Trên bàn rượu, bảy tám nam nam nữ nữ líu ríu nói không ngừng, giọng nói càng
lúc càng lớn, nội dung càng ngày càng không chịu nổi.
Bốn phía, không ít thực khách cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái liếc nhìn Tống
Khả Cũng.
Khả Cũng bưng chén đĩa, không dám nhìn đám bạn học nữa, cắn cắn môi, hai
mắt ngây ngốc, trước kia nàng không nghĩ tới chuyện đụng phải bạn học mình ở
chỗ này, hơn nữa còn là tự mình đưa đồ ăn cho đám bạn học.
Mấu chốt có lẽ là những âm thanh và ngôn ngữ cực kỳ chói tai sau lưng kia, làm
cho trái tim Khả Cũng có chút không chịu được.
Dương Tử Hiên nhíu mày, tố chất đám sinh viên đại học La Phù này quá thấp,
mấy người cùng nói xấu một cô gái lẻ loi quạnh hiu như vậy.
Ở trong mắt Dương Tử Hiên, cô gái đẹp như Tống Khả Cũng, tình nguyện lựa
chọn ở chỗ này rửa chén đĩa, thật sự rất dọa người, không bán đứng thân thể
cho những ông chủ tai to mặt lớn bụng phệ kia, đã xem như là người kiên
cường, tự lực cánh sinh.
“ Khả Cũng, tại sao cô lại ở chỗ này ? Không phải bảo cô ngồi trong nhà rồi à,
tại sao chạy tới khách sạn Tử Kinh? “ Dương Tử Hiên không nhìn được rồi, từ
bên cạnh bàn rượu đi ra, tiến lên nắm tay Khả Cũng, rất ôn nhu hỏi, ánh mắt đầy
vẻ quan tâm, làm cho lòng người mềm nhũn.
Vẻ mặt Tống Khả Cũng đầy kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, không nghĩ tới,
mình vậy mà lại đụng phải Dương Tử Hiên ở chỗ này.
Buổi tối ăn cơm xong, về sau, Tống Khả Cũng xem xét thời gian đầy đủ, cũng
không có chuyện gì khác để làm, liền một mình đi ra khách sạn Tử Kinh làm
công, không nghĩ tới, vậy mà lại đụng phải Dương Tử Hiên ở nơi đây.