Chương 267: Có can đảm

Dương Tử Hiên vô ý thức quay đầu nhìn một chút, nhìn viện trưởng vô duyên

vô cớ giải vây vì mình này, chỉ thấy vẻ mặt Mang Quang Kim bình tĩnh nhìn phó

bí thư Thuộc Bình, bàn tay ở dưới mặt bàn làm thủ thế với Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên không biết ý tứ của hắn, nhưng cũng biết đây là Mang Quang

Kim chào hỏi lấy lòng hắn.

"Ha ha, Mang kiểm nói quá lời, Tử Hiên đồng chí cũng là người đảm nhiệm

qua chức vụ người đứng đầu đảng uỷ, đối với chương trình quá trình công tác

Đảng và công tác kiểm tra kỷ luật, hẳn cực kỳ hiểu rõ, bây giờ hắn đang ở vị trí

đúng với chuyên môn, sao có thể bởi vì mới đến, lại không làm công tác của

mình?" Thuộc Bình bưng chén trà trước mặt lên, ánh mắt giống như một cây

đao, trực tiếp cắm vào ngực Mang Quang Kim.

"Làm nghiệp vụ công tác này, cũng vừa vặn quen thuộc tình huống nơi đây luôn,

không có ai trời sinh đã quen thuộc, án kiện sở quốc thổ tài nguyên lần này lại

cung cấp cho Tử Hiên một cơ hội rất tốt để rèn luyện quen thuộc công tác kiểm

tra kỷ luật!”

“Tôi lại cảm thấy đề nghị này của Thuộc bí thư rất tốt, nên để cho người trẻ

tuổi đi rèn luyện nhiều một tý, làm quen nhiều một chút, bằng không thì chờ

chúng ta, những lão già này lui xuống, liền không có người kế tục rồi."

Trương Văn Bân thấy Thuộc Bình bị Mang Quang Kim phản bác, vội vàng hỗ

trợ phản bác.

Từ chuyện này, Dương Tử Hiên đã nhìn ra chút ít manh mối, xem ra Trương

Văn Bân là người ăn mặc cùng một cái quần với Thuộc Bình.

Xem ra Thuộc Bình cũng có thế lực cực kỳ lớn ở bên trong Ban Kỷ Luật Thanh

tra tỉnh, ngay cả Trương Văn Bân, loại phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh

cấp chính sảnh này cũng phải phục tùng, chỉ sợ thế lực đứng sau lưng Thuộc

Bình thật sự không đơn giản.

Mang Quang Kim hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nhìn thoáng qua

Trương Văn Bân, Trương Văn Bân dường như có chút sợ Mang Quang Kim,

đầu thấp đi một chút.

Trương Luân thì là nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, lù lù bất động,

vững như Thái Sơn.

Bốn phía, một ít thường ủy cũng sợ tai bay vạ gió, không ai muốn mở miệng, chỉ

nhìn Thuộc Bình, Trương Văn Bân, những người này đấu đá, xem náo nhiệt là

chính.

Dương Tử Hiên quét một vòng các thường ủy đám đang ngồi, trong nội tâm âm

thầm cảm thán, quả nhiên đều là chút ít người lắt léo, định lực rất tốt, đều là bo

bo giữ mình, chẳng thèm quản người trước mặt nói cái khỉ gió gì.

Đổi lại là hội nghị thường ủy khu công nghiệp, tình hình chiến đấu kịch liệt như

vậy, sớm đã có không biết bao nhiêu người nhảy ra khai chiến rồi.

"Tôi không ủng hộ, Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta đang làm gì? Giám sát cán

bộ đảng!"

"Sao có thể chơi trò đùa như vậy, Tử Hiên đồng chí còn chưa quen thuộc công

tác, liền để cho hắn đi làm án kiện sở quốc thổ, đây chính là một chuyện đùa

giỡn.”

“Đây là không tôn trọng đối với cán bộ lãnh đạo sở quốc thổ, cũng là không tôn

trọng đối với tánh mạng chính trị bọn họ, để cho một thường ủy Ban Kỷ Luật

Thanh tra còn chưa kịp quen thuộc nghiệp vụ công tác làm người chủ đạo, thẩm

tra xử lí án kiện sở quốc thổ!"

Mang Quang Kim đem ánh mắt dời khỏi mặt Trương Văn Bân, một lần nữa đã

rơi vào trên người phó bí thư Thuộc Bình ngồi ở gần vị trí Trương Luân.

Trên mặt Thuộc Bình hiện lên dáng tươi cười, nói: "Mang kiểm đây là đang

nghi vấn năng lực đồng chí Tử Hiên sao?"

Mang Quang Kim có chút á khẩu, không trả lời được, không nghĩ tới, Thuộc

Bình vậy mà lại nói một câu như vậy.

"Thuộc bí thư, có phải là ngài có chút vơ đũa cả nắm rồi?" Tuy trong nội tâm

Mang Quang Kim có chút tức giận, nhưng cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.

"Mang kiểm một mực cường điệu đồng chí Tử Hiên vẫn chưa quen thuộc

nghiệp vụ, đây không phải tại nghi vấn năng lực Tử Hiên đồng chí saoo? Tử

Hiên đã làm công ủy bí thư tại khu công nghiệp, đây chính là người đứng đầu

đảng uỷ, làm sao lại không hiểu nghiệp vụ của Ban Kỷ Luật Thanh tra? Mang

kiểm nói điều này, chẳng lẽ còn không phải là đang nghi vấn năng lực Tử Hiên

đồng chí?"

Thuộc Bình vừa cười vừa nói.

Một tay khéo mồm khéo miệng.

Dương Tử Hiên âm thầm thở dài suy nghĩ, trên đầu có một thủ trưởng như vậy,

không phải là cái chuyện gì tốt, về sau phải cẩn thận hơn một chút.

"Bí thư, tôi cảm thấy cứ giao cái án kiện này cho Tử Hiên đồng chí đi làm đi."

Thuộc Bình không muốn một lần nữa cho Mang Quang Kim cơ hội phản bác,

trực tiếp vứt quyền quyết định cho Trương Luân bí thư.

Trương Luân từ chối cho ý kiến, trầm mặc một hồi.

Thuộc Bình thấy không thể từ trong miệng Trương Luân tìm được câu trả lời

thuyết phục, lại lần nữa quay về nói với Mang Quang Kim: "Mang kiểm, anh

cũng nên có lòng tin đối với Tử Hiên đồng chí, Tử Hiên đồng chí đúng là do

Tỉnh ủy nhiều lần chọn lựa, tự mình tuyển tướng, tiến vào hệ thống kiểm tra kỷ

luật chúng ta, năng lực tuyệt đối là rất mạnh."

Mang Quang Kim hừ lạnh một tiếng, đang muốn tiếp tục phản bác mấy câu.

Lúc này, Trương Luân đột nhiên mở con mắt đã nhắm lại ra, có vẻ sáng ngời

hữu thần, nhàn nhạt nói: "Thuộc Bình đồng chí đã đánh giá đồng chí Tử Hiên

khả quan như vậy, đồng chí Tử Hiên, cậu hãy tranh thủ thời gian làm quen công

tác phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát và phòng hai kiểm tra kỷ luật giám sát

một chút, mau chóng bắt đầu bắt tay vào làm, xử lý công việc đi."

Mang Quang Kim và Dương Tử Hiên đều có chút nghi hoặc nhìn Trương Luân,

không biết rốt cuộc Trương Luân đang nghĩ như thế nào.

"Bí thư..."

Mang Quang Kim còn muốn nói chuyện thêm, lại bị Trương Luân cắt đứt.

"Tiểu Mang, chuyện này cậu khỏi phải nói nữa, đồng chí Thuộc Bình là đồng

chí được phân công quản lý phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát và kiểm tra kỷ

luật giám sát phòng hai, cứ để cho đồng chí Thuộc Bình tự mình quyết định đi."

Trong lời nói của Trương Luân cũng dấu diếm sát cơ và phòng bị sẵn sàng cho

mọi tình huống.

Bên ngoài, là hào phóng tỏ vẻ hắn, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra này không

muốn can thiệp quá nhiều vào công tác các phòng thuộc lãnh đạo đã được phân

công quản lý, không muốn hỏi đến mọi chuyện, không muốn trông coi nghiệp vụ

cụ thể các nơi.

Trên thực tế, cũng là đang gõ Thuộc Bình.

Nếu đến lúc đó, Dương Tử Hiên xử lý không tốt vấn đề án kiện sở quốc thổ,

cũng có trách nhiệm lãnh đạo phân công quản lý của Thuộc Bình hắn, Thuộc

Bình hắn cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện ném toàn bộ án kiện sở quốc thổ

phỏng tay này đến trong tay Dương Tử Hiên, muốn triệt để đẩy Dương Tử Hiên

về hướng lò nướng, đó là không có cửa đâu cưng.

Khóe miệng Thuộc Bình lộ nở một nụ cười khổ, Trương Luân cuối cùng vẫn là

bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, luận thủ đoạn, so với hắn vẫn cao hơn không

ít, câu nói đầu tiên đã chế trụ tất cả hành động của mình.

Chênh lệch giữa phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và bí thư Ban Kỷ Luật

Thanh tra tỉnh là cực lớn.

Tuy trong này chỉ kém một cấp bậc, nhưng bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã

là cấp Thường ủy tỉnh ủy vô cùng quan trọng, là nhân vật quyền lực hạch tâm

cấp quan trọng trong La Phù tỉnh, nhưng phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh

lại không phải là Thường ủy tỉnh ủy, không thể tiến vào đến tỉnh tầng quyền lực

hạch tâm, chỉ có thể có lực ảnh hưởng nhất định ở hệ thống Ban Kỷ Luật Thanh

tra tỉnh.

Hơn nữa, phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rất ít khi có thể trực tiếp thăng

nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, trừ phi bối cảnh đặc biệt thâm hậu,

điều kiện các phương diện lại tương đối phù hợp, từ đó mới có thể nhảy phóng

lên trời, trực tiếp đảm nhiệm Thường ủy tỉnh ủy, kiêm nhiệm bí thư Ban Kỷ Luật

Thanh tra.

"Vậy được rồi, chuyện này liền do đồng chí Tử Hiên phụ trách, lát nữa cậu đến

phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát và phòng hai kiểm tra kỷ luật giám sát, làm

quen nghiệp vụ một chút, rồi tìm đồng chí phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát

đang kiểm tra kỷ luật sở quốc thổ, điều một bộ phận cán bộ đến phối hợp công

tác, xâm nhập điều tra án kiện sở quốc thổ mục nát."

Thuộc Bình ngồi tại chỗ, đưa xuống nhiệm vụ cho Dương Tử Hiên, trên thực tế,

cũng là muốn ở trước mặt của mọi người, phơi bày một ít quyền uy của hắn, phó

bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên lập tức lại cảm thấy nổi giận, mình dầu gì cũng

là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, anh chỉ là một phó bí thư Ban Kỷ Luật

Thanh tra tỉnh, cũng không nên hò hét, hô to gọi nhỏ đối với tôi như vậy.

Nhưng Dương Tử Hiên biết mình mới đến, thật sự không nên xung đột cái gì

cùng với Thuộc Bình, liền bình tĩnh trả lời, nói: "Tốt, lát nữa tôi sẽ dựa theo

tinh thần chỉ thị hội nghị hôm nay, làm tốt bản án này."

Lời vừa nói ra, không ít người ngồi bốn phía đều bật cười, cái này Dương Tử

Hiên thật đúng là có ý tứ, không nói tuần hoàn thuộc bí thư chỉ thị tinh thần, mà

là nói tuần hoàn hội nghị chỉ thị tinh thần, rõ ràng cho thấy biểu đạt bất mãn của

mình chứ sao.

Ánh mắt không ít người nhìn về hướng Dương Tử Hiên lại có thêm một tia gì

đó, thằng nhóc này vẫn có chút can đảm, không phải cái loại nhân vật có thể bị

người khác coi hắn là quả hồng mềm, tùy tiện vuốt ve.

Trẻ tuổi có ngông nghênh là chuyện tốt, nhưng có vốn để ngông nghênh là một

chuyện khác.

Thuộc Bình nheo mắt lại, trong nội tâm hắc hắc cười lạnh, thằng nhóc này thật

đúng là có can đảm, cậu dựa vào cái gì mà trâu bò với tôi?

Kiêu ngạo như vậy, tôi xem cậu lăn lộn thế nào ở trong Ban Kỷ Luật Thanh tra

tỉnh.

Dương Tử Hiên cũng không muốn để ý đến những ánh mắt bốn phía, hắn biết

rõ, hiện tại, bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, khẳng định là có không ít

người chờ xem hai người mình và Thuộc Bình chơi trò hay.

"Nếu như không có chuyện gì khác, hôm nay tới đây thôi, mọi người tan họp!"

Trương Luân ra lệnh một tiếng, không khí cả phòng họp lập tức buông lỏng,

hôm nay cuối cùng vẫn không có quá nhiều đề tài thảo luận tranh luận náo nhiệt,

bằng không thì đám cáo già ưa thích bo bo giữ mình này sẽ phải khốn khổ một

phen.

...

Ra khỏi cửa phòng họp, trải qua mấy cái hành lang, công trình xây dựng Ban Kỷ

Luật Thanh tra tỉnh tựa như một tòa hoàng cung nhỏ, hành lang uốn khúc, rất có

hương vị tao nhã, thư ký theo sau Dương Tử Hiên có lẽ vẫn là Hồ Khải.

Hồ Khải còn trẻ, dùng cũng thuận tay, đặt ở Nam Hồ không có an bài gì quá tốt,

Dương Tử Hiên liền dứt khoát mang theo bên mình, lúc này, Dương Tử Hiên đi

qua mấy cái hành lang, Hồ Khải liền theo kịp rồi, thấy sắc mặt Dương Tử Hiên

không tốt lắm, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc này, phía sau hai người, toát ra một tiếng nói, từ cách đó không xa

truyền đến.

"Dương phó sở, tan họp đã đi nhanh như vậy sao?"

Nói chuyện không phải ai khác, đúng là ở trên hội nghị, dùng lực lớn trợ giúp

Dương Tử Hiên nói chuyện, phó viện trưởng viện kiểm sát tỉnh Mang Quang

Kim.

"Mang kiểm, cám ơn anh."

Dương Tử Hiên nắm tay, cảm tạ Mang Quang Kim.

Mang Quang Kim dáng người rất lớn, người cũng cao lớn, có vẻ khôi ngô, nói

chuyện cũng to, vừa cười vừa nói: "Không cần cám ơn, Thuộc Bình bí thư hôm

nay quả thật có chút quá mức, vậy mà lại bắt một người mới như cậu đi điều tra

bản án sở quốc thổ."

Dương Tử Hiên giật mình, trong lòng hiện lên một tia hoài nghi, cười hỏi: "Có

thể là bí thư Thuộc Bình muốn tôi mau chóng quen thuộc công tác phòng hai."

Phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát và phòng hai kiểm tra kỷ luật giám sát đều

là những phòng hạch tâm trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát chủ yếu là phải chịu trách nhiệm gánh vác

án kiện vi phạm kỷ luật, trái pháp luật của các cán bộ trực thuộc tỉnh, nghành

tỉnh quản, xác minh, kiểm tra, đưa ra xử lý ý kiến án kiện phức tạp, cũng làm cả

công tác phối hợp có quan hệ đến việc xét xử án kiện.

Kiểm tra kỷ luật giám sát phòng hai chủ yếu là phải chịu trách nhiệm gánh vác

án kiện cán bộ thuộc thành phố huyện tỉnh quản làm trái pháp luật, vi phạm kỷ

luật, và các việc quan trọng khác, phức tạp án kiện xác minh, kiểm tra, đưa ra

xử lý ý kiến, cũng làm tốt có quan hệ án kiện xét xử phối hợp công tác. Hơn

nữa chỉ đạo thành phố huyện kiểm tra kỷ luật giám sát công tác .

Có thể nói hai phòng này đều là phòng cực kỳ quan trọng trong Ban Kỷ Luật

Thanh tra tỉnh.

Trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh La Phù, chỉ thiết lập mười sáu phòng chức

năng.

Mang Quang Kim không nhịn được mà cười lên một tiếng, Dương Tử Hiên này

tuy trẻ tuổi, nhưng cũng hiểu được không ít quy củ và chỗ kiêng kị, vừa cười

vừa nói: "Dương phó sở, cậu nói đúng, xem ra bí thư Thuộc Bình có chút nóng

nảy, muốn cậu mau chóng quen thuộc công tác phòng hai."

"Đúng rồi, Mang kiểm biết án kiện sở quốc thổ rốt cuộc là cái gì không? Hôm

nay tôi mới đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bây giờ vẫn là hai mắt đen kịt, tuy

tiếp nhận án kiện sở quốc thổ, nhưng lại không biết tình tiết vụ án cụ thể là cái

gì, cũng chưa hề xem hồ sơ vụ án án kiện sở quốc thổ."

Dương Tử Hiên nhìn như tùy ý mà mở miệng hỏi.

Lời này vừa hỏi ra, đương nhiên cũng không phải là hỏi vu vơ mấy câu.

Nếu như Dương Tử Hiên thật sự muốn biết nội dung án kiện sở quốc thổ, hoàn

toàn có thể trở về tinh tế xem xét hồ sơ vụ án, hắn vừa hỏi cái này, mục đích

thực sự, kỳ thật là muốn từ trong miệng Mang Quang Kim, móc ra một ít tin tức

hữu dụng.

Ở trong mắt Dương Tử Hiên, Thuộc Bình muốn giao án kiện sở quốc thổ cho

hắn như vậy, trong này khẳng định có chuyện gì đó ẩn ở bên trong.

Mang Quang Kim vừa nghe Dương Tử Hiên hỏi như vậy, sắc mặt liền bắt đầu

nghiêm túc, liếc liếc Hồ Khải đứng ở một bên, không nói thêm câu gì.

Dương Tử Hiên lập tức liền biết tâm tư của hắn, Mang Quang Kim đang lo lắng

về Hồ Khải, vì vậy hướng Hồ Khải giơ tay lên, nói: "Tiểu Khải, cậu trước đi

đến phòng làm việc của tôi thu thập một tý, tôi và Mang kiểm có mấy lời muốn

nói."

Hồ Khải cũng biết mình không thích hợp đứng chờ đợi ở loại trường hợp này,

nhận được mệnh lệnh của Dương Tử Hiên, về sau, liền chạy chậm ra ngoài.

"Hắn theo chân tôi đi ra từ khu công nghiệp Nam Hồ, miệng rất kín, không biết

nói loạn." Dương Tử Hiên nhìn bóng lưng Hồ Khải, cười cười nói với Mang

Quang Kim.

"Vấn đề sở quốc thổ, kỳ thật chính là vấn đề ở phòng quản lý địa chính sở quốc

thổ tài nguyên, nơi Hứa Chí Văn làm trưởng phòng!" Mang Quang Kim cẩn thận

giới thiệu từng li từng tí.

"Hả?"

Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm suy nghĩ, nghành quản lý địa chính này

đúng là một nghành cực kỳ mấu chốt ở sở quốc thổ tài nguyên, gặp chuyện

không may ở trong nghành kinh tế mấu chốt này, thật sự rất là bình thường.

Chỉ là, những vị trí quản lý địa chính này đều là chức quan béo bở, có thể ngồi

trên đó, đều là người có chút bối cảnh, xem ra chuyện này cũng không phải đặc

biệt dễ xử lý.

"Hứa Chí Văn gần đây đã được đề danh làm phó cục trưởng sở quốc thổ tài

nguyên, nhưng ngay trong quá trình đề danh, Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta

nhận được người đưa tin tức tố cáo, tài liệu tin tức tố cáo tin đều đầy đủ hết,

cho nên chúng ta đã bắt đầu thụ lí vụ án này."

"Chỉ là, trong này dường như có một vấn đề."

Mang Quang Kim giảm thấp thanh âm xuống rồi nói.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm vui vẻ, trong này quả nhiên có chuyện ẩn ở

bên trong, chỉ cần biết đây là chuyện gì, sẽ dễ dàng xử lý rồi.

"Vấn đề gì?"

Dương Tử Hiên bất động thanh sắc hỏi.

"Đúng là có người đưa tin tức tố cáo, cũng gửi tin tức tố cáo tin và tài liệu cho

Bí thư Tỉnh ủy chúng ta, nhưng Tỉnh ủy bên kia không có phản ứng." Mang

Quang Kim bình tĩnh nói.

Trên mặt Dương Tử Hiên rất bình tĩnh, không nổi lên chút gợn sóng nào, trong

nội tâm rất kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ cái này là nguyên nhân Thuộc Bình

đem củ khoai lang phỏng tay này ném cho mình?

Bí thư Tỉnh ủy bên kia cũng thu được phong tin tức tố cáo này, nếu như không

có nguyên nhân đặc thù, tất sẽ phải thông báo đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh,

hoặc sẽ làm ra chỉ thị, để cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đến tận nơi điều tra.