"Không có, chỉ là một việc lúc trước, không đề cập tới cũng thế!" Trương Tuyết
Bách lắc đầu nói.
ông chủ tiệm cơm là một người đàn ông trung niên, trên mặt có vẻ tang thương,
xem xét cũng biết là người dốc sức làm việc một thời gian ở trong xã hội, quần
áo rất đơn giản, nhưng cực kỳ gọn gàng, bưng bốn món ăn tinh sảo đến.
Dương Tử Hiên cũng cẩn thận đánh giá ông chủ này, tuổi tác kỳ thật cũng không
lớn, nhưng đã có điểm già yếu rồi, thoạt nhìn tựa như là một người đàn ông
trung niên.
"Tuyết Bách, vị này là…..?" Người đàn ông trung niên buông đồ ăn xuống, về
sau liền nhìn nhìn Dương Tử Hiên, trong mắt cất giấu một tia ghen ghét che dấu
rất sâu, miệng hỏi.
Ở trong trí nhớ của người đàn ông trung niên này, thời điểm Trương Tuyết Bách
đi học, chính là một công chúa trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, gia cảnh ưu
việt, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất không màng danh lợi.
Khi đó ở trong lớp học, rất nhiều nam sinh đều thầm mến Trương Tuyết Bách,
đương nhiên, cũng kể cả hắn ở trong, nhưng đại bộ phận nam sinh chỉ có thể
chôn dấu thật sâu phần thầm mến này dưới đáy lòng.
Bởi vì vì bọn họ đều biết, Trương Tuyết Bách có lẽ sẽ trở thành bạn bè tốt của
bọn hắn, nhưng vĩnh viễn không thích bọn hắn, không có ai có thể đoán được
tâm tư của nàng.
"Hắn là em trai của tôi, Bá Dung, cậu cứ gọi hắn Tử Hiên là được rồi." Trương
Tuyết Bách cười cười, má lúm đồng tiền như hoa.
Bá Dung hơi sững sờ, trong trí nhớ của hắn, Trương Tuyết Bách là con gái một,
tại sao lại toát ra cậu em trai, chỉ là, hắn không tiếp tục truy hỏi, vươn tay về
hướng Dương Tử Hiên, nói: "Tôi gọi Tôn Bá Dung, là bạn học đại học của
Tuyết Bách."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nắm tay lại, không nói với Bá Dung này nữa,
hướng Trương Tuyết Bách hỏi: "Tuyết Bách, ngay cả đứa em trai mà chị cũng
muốn giấu diếm sao?"
Trương Tuyết Bách trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Cũng không phải là việc
gì đặc biệt nghiêm trọng, có mấy người gia đình Hồng Lữ tới tìm tôi, muốn tôi
chuyển công ty Nhật Hóa cho bọn hắn, bọn hắn nói cái này công ty Nhật Hóa là
của Hồng Lữ, lẽ ra nên trả lại cho Hồng gia quản, hơn nữa còn nói tôi là một cô
gái yếu đuối, không có năng lực quản tốt công ty."
Dương Tử Hiên lập tức phát hỏa, nói: "Mấy người này cũng khinh người quá
đáng rồi, công ty Nhật Hóa đúng là do chị Tuyết Bách một tay làm lên, đăng kí
tài chính cũng đều là một mình chị, bắn đại bác cũng không tới Hồng gia bọn
hắn!"
"Hơn nữa, ai nói chị Tuyết Bách không có năng lực, chị là một cô gái, lại có thể
đưa công ty Nhật Hóa, từ lúc chưa có gì, làm cho tới bộ dạng hôm nay, đã là rất
tốt rồi." Dương Tử Hiên có chút phẫn nộ nói.
"Một lát nữa, bọn hắn muốn tới gặp tôi, bọn hắn không dám đến nhà của tôi, sợ
cha tôi, mọi lần đều là hẹn tôi đi ra ngoài khách sạn đàm luận, tôi không biết
nên làm thế nào mới tốt!" Trương Tuyết Bách sầu khổ kể chuyện, hơi có chút
hương vị mỹ nhân nhíu mày, tài tử thương tâm.
Dương Tử Hiên biết rõ, Trương Tuyết Bách cái gì cũng tốt, tuy bề ngoài trong
trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại là một người rất mềm lòng, đối với chuyện Hồng
Lữ chết vì tai nạn, nội tâm nàng vẫn luôn mang sự áy náy, cho nên, đối với nhà
mẹ đẻ Hồng Lữ, trong lòng cũng có một tí áy náy.
"Không có chuyện gì, chị Tuyết Bách, chờ một lát nữa tôi sẽ đi cùng với chị, tôi
muốn từ từ giáo huấn đám người này một tý!" Dương Tử Hiên vỗ vỗ hai bàn
tay, đám người Hồng gia này cũng quá hư hỏng, không thể tưởng tượng nổi rồi,
thậm chí còn khi dễ cả cô nhi quả mẫu.
...
Phía trước là nhà cao tầng ngọn đèn sáng chói, ngọn đèn lớn màu xanh có vẻ rất
phồn hoa.
Từ nhỏ tiệm cơm đi ra, Dương Tử Hiên liền bảo Lưu Bất Khắc lái xe theo đuôi
xe Trương Tuyết Bách đến nơi này.
Dương Tử Hiên xuống xe, về sau, liền đi lên trên ghế lái, nói: "Lão Lưu, hôm
nay khả năng là cần anh ra tay một tý, tôi và Tuyết Bách tỷ đi vào khách sạn
trước, anh theo vào sau, chờ một lát, nghe mệnh lệnh của tôi, hãy giáo huấn mấy
thằng nhóc Hồng gia kia một tý!"
Lưu Bất Khắc gật gật đầu, cũng xuống xe, đi theo đằng sau Dương Tử Hiên và
Trương Tuyết Bách.
Dương Tử Hiên ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng và cách trang trí, tất cả đều có
chút xa hoa, đầu thập niên 90, tuy Tử Kim là thành thị cấp phó tỉnh, nhưng có
thể có một nhà khách sạn đẳng cấp cao như thế, vẫn làm cho Dương Tử Hiên
cảm thấy hơi giật mình, xem ra bối cảnh khách sạn này cũng không đơn giản.
Tuy bề ngoài khách sạn phố đông rất xa hoa, nhưng khách nhân bên trong lầu
một cực kỳ lộn xộn, từ cách ăn mặc cũng có thể thấy được, đặc biệt nhiều kiểu,
là tầng lớp bình dân.
Lên tới lầu hai lại hoàn toàn bất đồng, các loại yêu cầu kiểm tra lễ nghi đều cực
kỳ nghiêm khắc.
Mở cửa phòng ra, là hai thanh niên ăn mặc đồ thời trang, chứng kiến Trương
Tuyết Bách tiến đến, khuôn mặt hiện lên vẻ vui vẻ, nhưng lại lập tức thấy được
Dương Tử Hiên đứng ở một bên, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Ơ, còn dẫn theo bảo tiêu đến nữa à, là muốn làm bọn tôi sợ sao?" Một người
thanh niên trong đó liền ngồi xuống châm chọc, ngữ khí tràn đầy hương vị khinh
thường.
"Hắn không phải bảo tiêu." Trương Tuyết Bách có chút đau đầu khi đối mặt với
hai người này.
Khi Hồng Lữ còn sống, từng cực kỳ yêu quý hai người thân thích trước mắt, cho
nên, tuy Trương Tuyết Bách không hề để ý tới hai tên khốn kiếp này, nhưng nghĩ
đến Hồng Lữ, nhớ tới áy náy đối với Hồng Lữ, có lẽ vẫn gặp hai người này mấy
lần.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Tử Hiên vang lên, Dương Tử Hiên nói một
tiếng thật có lỗi, liền xoay người đi ra ngoài nhận điện thoại.
"Tử Hiên à, bây giờ cậu đang ở đâu? Hiện tại có chuyện khẩn cấp muốn báo
cho cậu, La thị trưởng nói muốn tổ chức hội nghị đảng khẩn cấp ở ủy ban thành
phố, yêu cầu toàn thể thành viên đảng ủy dự họp, hội nghị thảo luận công việc
xử lý trung tâm nghỉ dưỡng Hoàng Hồ khu công nghiệp các cậu, La thị trưởng
đã lén nói ra, ở thời điểm xử lý sự kiện khu nghỉ dưỡng Hoàng Hồ, cậu có khả
năng tồn tại hành vi không tuân theo quy định..." Trong điện thoại chính là thanh
âm Lê Khải Minh.
"Cái gì?" Dương Tử Hiên chấn động, ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh, xem ra
La Trạch Minh đã có ý định ra tay đối với mình rồi, phỏng chừng La Trạch
Minh cũng cảm thấy tình thế không đúng, muốn tiên thủ hạ vi cường.
Dương Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại tôi đang ở Tử Kim, phỏng
chừng tối nay không quay về rồi, ánh nói nội dung hội nghị đảng cho tôi biết là
được."
Dương Tử Hiên là người chính nghĩa, không sợ người khác nói mình nghiêng,
hắn muốn nhìn một chút xem La Trạch Minh có thể làm cái dạng gì đây.
"Không phải bảo tiêu, vậy thì đó chính là thằng đồng bóng rồi? Ơ, thật đúng là
không nhìn ra, anh của tôi mới chết không được bao lâu, chi liền đi tìm thằng
đồng bóng, chỉ là, ánh mắt của chị không tệ lắm, cái thằng đồng bóng này có lẽ
là khá tốt, cũng trẻ tuổi đấy!" Một người thanh niên trong đó cợt nhả nói.
Dương Tử Hiên ở bên ngoài hành lang, vừa định tiến vào trong lòng, nghe được
những lời này, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa dữ dội.
"Các người cũng khinh người quá đáng rồi đó?"
Dương Tử Hiên đẩy cửa ra, ánh mắt đảo qua mặt hai thanh niên, dùng ngữ khí
lạnh lùng nói.
"Mày chỉ là một thằng đồng bóng ăn cơm chùa, có tư cách nói chuyện với
chúng tao à?" Hai thanh niên chế nhạo, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Tử
Hiên tràn đầy vẻ khinh thường.
Chứng kiến Dương Tử Hiên tức giận, Trương Tuyết Bách vội vàng kéo tay
Dương Tử Hiên lại, bị bàn tay nhỏ bé non mềm nắm thật chặt, thân thể Dương
Tử Hiên khẽ run lên.
Lần này xem như lần thứ hai hắn và Trương Tuyết Bách tiếp xúc thân mật bằng
thân thể rồi, chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm ngát từ sợi tóc Trương Tuyết
Bách, khuôn mặt không xoa phấn tuyệt mỹ hiện ra ngay ở trước mắt.
Tức giận trong lòng trong chốc liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi
rồi, lúc này, Dương Tử Hiên chỉ lườm lườm hai người kia.