Trương Lan vừa xuống lầu, lại trông thấy xe số 1 của Dương Tử Hiên chậm rãi
đi tới, Trương Lan hướng Dương Tử Hiên bắt chuyện: “ Dương bí thư, ngài
muốn đi đâu vậy? “
Dương Tử Hiên bảo Lưu Bất Khắc dừng xe lại, từ cửa sổ xe nhô đầu ra, cười
nói: “ Đi đến thành phố một chút, gần đây thị ủy điểm tướng, chọn tôi đi hỗ trợ
bí thư Phùng Tranh thực hiện hành động sửa trị trị an toàn bộ thành phố, hiện tại
có chút việc gấp phải đi đến thành phố. “
Đáy lòng Trương Lan rất là hâm mộ, Dương Tử Hiên này thật đúng là khắp nơi
đều gặp được quý nhân, tại Nam Hồ thì rất được Thạch Phong Tín bí thư
thưởng thức.
Nhưng cũng không kỳ quái, Thạch bí thư đã sớm nản lòng thoái chí đối với khu
công nghiệp này, ai biết nó ở trong tay Dương Tử Hiên, lại toả sáng ra mùa
xuân thứ hai, trở thành một trong những khu công nghiệp chạm tay có thể bỏng
trong La Phù tỉnh, giúp Thạch bí thư giải quyết một cái họa lớn trong lòng, cũng
khó trách tại sao Thạch bí thư coi trọng Dương Tử Hiên như thế.
“ Dương bí thư hiện tại cũng đã là lãnh đạo thành phố rồi, nói không chừng qua
năm sau sẽ thăng chức lần nữa, thật đúng là làm cho chúng ta không theo kịp! “
Trương Lan nói những lời này không hề có chút châm chọc nào, Trương Lan có
một chút bối cảnh ở phía trong thành phố, cũng nghe được một ít khả năng về cơ
hội tiến vào bộ máy thường ủy thị ủy của Dương Tử Hiên.
Trương Lan thầm than, bộ máy thường ủy thị ủy, quyền lực đầu mối chính thức,
Dương Tử Hiên tiến bộ lên chức thật đúng là kinh người.
“ Ha ha, vậy thì phải cám ơn lời chúc phúc của cậu! “ Dương Tử Hiên cười
nhạt một tiếng nói.
“ Đúng rồi, tại sao không thấy Tiểu Hoàn vậy? “ Dương Tử Hiên bỗng nhiên
nói.
Trương Lan hơi sững sờ, không biết vì cái gì mà Dương Tử Hiên lại nhắc tới
bảo mẫu trong nhà mình, hắn vừa cười vừa nói: “ Mới vừa rồi còn ở đây, chắn
hẳn là đi ra ngoài mua thức ăn, không biết tại sao lâu như thế mà vẫn chưa trở
lại. “
Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: “ Cũng giống như tiểu Thiến nhà ta vậy, đi ra
ngoài mua thức ăn rất tốn thời gian. “
Sắc mặt Trương Lan liền biến hóa, tinh tế suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Dương
Tử Hiên.
Tằng Thiến là do hắn và Bạch Thự kết hợp, thông qua Lưu mặt đen vận hành,
đưa đến bên người Dương Tử Hiên.
Bây giờ nghe ý tứ trong lời Dương Tử Hiên nói, giống như đã biết tiểu Thiến
chính là ánh mắt được xếp vào bên hắn, trong lòng Trương Lan liền có một tia
bất an.
Dương Tử Hiên chú ý tới sắc mặt biến hóa của Trương Lan, biết mục mình của
mình đạt đến, liền hướng Trương Lan cáo từ, trực tiếp phân phó Lưu Bất Khắc
lái xe rời đi.
Trương Lan nhìn xe số 1 rời đi xa xa, một lần nữa lâm vào trầm tư, câu nói vừa
rồi của Dương Tử Hiên đúng là đã làm hắn lo nghĩ, chẳng lẽ Tiểu Hoàn cũng là
ánh mắt của người khác?
Nghĩ đến đây, Trương Lan cũng nhớ tới chút ít hành vi kỳ kỳ quái quái của Tiểu
Hoàn lúc bình thường, lúc ấy hắn không chú ý, nhưng giờ phút này, trải qua
Dương Tử Hiên nhắc nhở, bỗng nhiên làm cho Trương Lan cảm thấy khả nghi.
Trong nội tâm hắn giống như là bị Dương Tử Hiên đâm một cây gai thật sâu.
Tiểu Hoàn, trước kia Trương Lan cũng đã thăm dò qua, cảm giác không có vấn
đề gì, về sau thành một trong tình nhân của mình, liền buông lỏng cảnh giác rồi,
hiện tại xem ra, rất có thể là ánh mắt người khác đâm vào cạnh mình.
Rốt cuộc là ai đây?
Ánh mắt Trương Lan bắt đầu dần dần trở nên lạnh buốt, chắc chắn không phải là
Dương Tử Hiên và Diêu Thiên Thư, Lưu mặt đen cũng không có lá gan này,
khẳng định là đám người già thời đại Giản Văn Phong năm đó.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Trương Lan đã có chút đáp án được miêu tả sinh
động.
Bạch Thự!
Ánh mắt Trương Lan trở nên rét lạnh.
Qua nhiều năm như vậy, ở trong mắt người bên ngoài, Trương Lan và Bạch Thự
là một bộ đôi hợp tác rất tốt, ít nhất trên rất nhiều vấn đề chính trị, đều cùng
tiến cùng lùi, xem như phối hợp cùng vinh cùng nhục.
Nhưng từ sau khi Dương Tử Hiên đi vào khu công nghiệp, đã dần dần ly gián
quan hệ giữa hắn và Bạch Thự.
Từ sự kiện nhà máy chế biến giấy, quan hệ giữa hai người Trương Lan và Bạch
Thự đã sinh ra vết rách.
Mà lần này, Dương Tử Hiên ném ra ngoài vị trí tổ trưởng tiểu tổ quy hoạch đất
đai, lại làm cho mâu thuẫn giữa hai người Trương Lan cùng Bạch Thự càng
càng trở nên gay gắt hơn.
Giờ phút này, Trương Lan biết rõ, Tiểu Hoàn rất có thể chính là Bạch Thự ánh
mắt xếp vào tại bên cạnh mình, quan hệ giữa hai người triệt để quyết liệt hơn.
Trương Lan không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu việc riêng tư bị Tiểu Hoàn
nắm giữ, hơn nữa còn truyền cho Bạch Thự, nghĩ tới đây, sau lưng Trương Lan
liền cảm thấy lạnh lẽo.
Phải biết rằng, Tiểu Hoàn là bảo mẫu của Trương Lan hắn, hoặc có thể nói là
tình nhân, hai người không chỉ một lần phát sinh quan hệ, hơn nữa, Trương Lan
bình thường không quá phòng vệ đối với Tiểu Hoàn, nếu như Tiểu Hoàn cố tình
mà nói, khẳng định cũng đã thu thập được không ít chứng cớ, giao cho Bạch
Thự.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những chứng cớ nhỏ này, cũng không thể chính thức
làm Trương Lan bị thương đến gân cốt, nhưng khẳng định là sẽ có ảnh hưởng
đối với con đường làm quan của Trương Lan.
Trương Lan rất muốn làm quan, cầu tiến bộ, nếu như Tiểu Hoàn giao những
chứng cớ kia cho Bạch Thự, với tư cách vật mà uy hiếp nói, vậy thì con đường
làm quan của Trương Lan nhất định sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Dương Tử Hiên có thể từ trên kính sau xe chứng kiến sắc mặt Trương Lan
không ngừng biến hóa, khóe miệng hiện lên một nụ cười, ngay cả minh hữu
trung thành nhất cũng mất đi, Bạch Thự à, Bạch Thự, tôi xem cậu làm sao để
xoay người đây?
...
Trong đại sảnh cục công an khu công nghiệp, Trịnh Cường đang nghiêm túc phát
biểu.
“ Lần này hành động của chúng ta thập phần trọng đại, hơn nữa còn phải nghiêm
khắc giữ bí mật, ai cũng không được tiết lộ tin tức ra bên ngoài! “ Trịnh Cường
đứng trước mặt ba hàng cảnh sát, tất cả ăn mặc một thân đồng phục cảnh sát
màu đen, cường điệu hóa nhiệm vụ sắp tới.
“ Lần này, chỉ cần ai dám để lộ tiếng gió, tiết lộ với người ngoài, tôi nhất định
phải bắt người đó đến, kỷ luật trừng phạt! “
“ Có nghe không? “ Trịnh Cường to rống lên một tiếng.
“ Nghe rõ! “ Ba hàng cảnh sát thẳng tắp cái eo, cùng mở miệng hô một tiếng
đáp lại.
“ Rất tốt, chờ một lát nữa, tất cả các cậu phải nghe theo chỉ huy của tôi, còn cả
chỉ huy của Dương thị trưởng. “ Trịnh Cường ngó mặt về phía toàn thể nhân
viên cảnh sát, cao giọng nói.
“ Còn có nghi vấn gì không? “
“ Cục trưởng, nhiệm vụ cụ thể của chúng ta lần này là gì? “ Trong đội ngũ, một
người đầu húi cua đột nhiên hỏi.
Trịnh Cường híp mắt lại liếc nhìn người đầu húi cua, một lúc mới lên tiếng: “
Lần này nhiệm vụ của chúng ta là phối hợp với thị trưởng Dương Tử Hiên,
chỉnh đốn trị an toàn bộ thành phố, do thành phố thống nhất bố trí, do Dương thị
trưởng dẫn đầu và chỉ đạo, phạm vi hành động cụ thể còn phải xem Dương thị
trưởng an bài thế nào, nhiệm vụ cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, có thể là
thành phố! “
Trịnh Cường dùng một bộ lí do thoái thác này, chính là lý do trước kia Dương
Tử Hiên nhắc nhở, dùng danh nghĩa hành động sửa trị trị an toàn bộ thành phố,
để che dấu mục đích thực sự khi huy động cảnh lực quy mô lớn như vậy, lại làm
cho nội gian và ánh mắt bên trong các nhân viên cảnh sát buông lỏng cảnh giác,
vô pháp mật báo với người ngoài.
Cho nên, hành động củng cố trị an toàn bộ thành phố chính là một lớp ngụy
trang rất tốt.
………..
Đã đến thời gian cuối mùa thu, xe Dương Tử Hiên tới văn phòng tiểu tổ du lịch
trong khu công nghiệp.
Theo rất nhiều xí nghiệp ngụ lại Nam Hồ, cũng có một vài thương nhân đầu tư
du lịch, bắt đầu chuyển dời ánh mắt đến Nam Hồ.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, tiểu tổ du lịch chăm chỉ tuyên truyền, cùng
với việc đưa ra người phát ngôn đại diện khu du lịch minh tinh “ Hứa Tinh “,
trong khoảng thời gian này, không ít thương nhân đầu tư du lịch và khách du lịch
cảm thấy rất hứng thú đối với khu công nghiệp.